Đọc truyện Tôi Có Hệ Thống Bói Toán – Chương 83: Vẫn Phải Đi
Đồng hồ đếm ngược còn mười phút.
Trần Sơ nhìn đồng hồ đếm ngược, chủ động gõ cửa phòng Đường Thiên Nguyên.
Ông ta thấy anh tìm mình, đoán ra ngay anh muốn hỏi chuyện gì: “Đã chốt được địa điểm, tỉnh Lâm Đan, thành phố Vạn Dương.”
Trần Sơ gật đầu: “Không gian con nào mở cổng?”
Đường Thiên Nguyên: “Trại Miêu.”
Trại Miêu? Trần Sơ biết không gian con này, đây là không gian con có nghề chính là vu cổ sư, bởi vì Trung Quốc có dân tộc Miêu cũng thịnh hành như bùa chú cổ thuật nên không gian con này được đặt tên là trại Miêu.
Trại Miêu không phải không gian con cấp cao, nó chỉ cấp B mà thôi.
Mặc dù vu cổ sư rất phiền phức nhưng cấp B sẽ không quá nguy hiểm, dẫu bị hút vào cũng không có vấn đề gì lớn.
Trần Sơ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Bao giờ ông đưa tôi bản đồ địa mạch?”
Đường Thiên Nguyên: “Có gì mà phải nôn nóng?”
Anh nhắc nhở: “Chỉ còn lại chín phút.”
Ông ta nói: “Lâm Xuân đi từ nước F về Trung Quốc chỉ mất mười mấy giây.
Từ thành phố Tấn đến Vạn Dương chỉ bằng một phần mười so với khoảng cách tới nước F, thê nên một phút là đủ.”
Đây là thời gian Từ Phi Hàng bị Lâm Xuân kéo vào TV đến khi về Trung Quốc, đều có video làm chứng, vậy nên số liệu vô cùng chính xác.
Chính phủ cũng sợ nếu đi xa thì sẽ đem bản đồ địa mạch sang quốc gia khác, vậy nên khoảng cách mà Lâm Xuân có thể đi đã được rút ngắn về mặt thời gian.
Trần Sơ không phản đối mà chỉ nói: “Vậy tôi sẽ gọi Lâm Xuân đến.”
Đường Thiên Nguyên: “Được.”
Trần Sơ đi ra cửa, gật đầu với trợ lí Đàm, trợ lí Đàm vẫy vẫy tay ra ngoài cửa, một người dị năng mặc đồng phục của đội thi hành án khiêng một chiếc TV 32 ich mới tinh đi vào.
*
Bây giờ Lâm Xuân cũng đang đứng ngồi không yên, sau khi nhận được điện thoại của trợ lí Đàm, cô vẫn luôn trong trạng thái chờ mệnh lệnh, cài đặt chuông điện thoại ở mức to nhất, đi tắm cũng mang theo, chỉ sợ mình lơ là bỏ lỡ cuộc gọi.
Ai ngờ đợi mãi đợi mãi, tới khi bản đồ địa mạch sắp thành yêu quái rồi mà trợ lí Đàm vẫn không gọi đến.
Mặc dù Trần Sơ đã nhắc nhở cô đừng nóng vội trong chuyện lấy bản đồ nhưng vì lâu quá rồi, giờ chỉ còn năm phút nữa thôi.
Ngay khi cô sắp mất kiên nhẫn, muốn gọi điện thoại để hỏi han tình hình thì trợ lí Đàm đã gọi tới.
Cô vội vàng ấn nghe: “Trợ lí Đàm, chuẩn bị hành động đúng không anh?”
Trợ lí Đàm “Ừ” với cô: “Đến đi.”
Lâm Xuân vâng dạ, quay người bước vào hành lang không gian, từ nửa tiếng trước, cô đã đội mái tóc của Sadako lên rồi.
Trợ lí Đàm vừa mới nghe tiếng vâng dạ của Lâm Xuân, ngẩng lên đã thấy một người bò ra ngoài TV, dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng anh vẫn sợ hết hồn, bực mình: “Cô không thể chào hỏi trước khi đến à?”
Anh giai của đội thi hành án đang khiêng TV cũng giật bắn mình, suýt nữa không đỡ được TV nữa.
Trợ lí Đàm ổn định cảm xúc, đang định nói thêm gì nữa, ai ngờ vừa mới cúi đầu, Lâm Xuân đã chui vào trong TV rồi.
“!!” Trợ lí Đàm.
Đừng bảo con bé định quay về chào mình rồi mới chui ra đấy nhé.
Ngay lúc ấy, một bàn tay trắng nõn duỗi ra ngoài TV, sờ soạng TV một lúc, sau đó mò sang góc trên bên phải của TV, nắm một đoạn rồi xé lớp nylon.
Bấy giờ Lâm Xuân mới bò ra ngoài: “Anh mới mua TV đúng không, còn không bóc seal luôn.”
Trợ lí Đàm cùng với các thành viên của đội thi hành án nhìn xuống màng bọc bảo vệ bị xé toạc một cách tàn nhẫn, ai cũng bật ra một suy nghĩ.
Cảm giác tấm màng bảo vệ TV sắp cháy rụi rồi.
Trần Sơ đợi Lâm Xuân chui nửa người ra mới giơ tay đỡ cô.
Lâm Xuân đứng lên, vừa phủi bụi vừa hỏi anh: “Bản đồ địa mạch đâu ạ?”
Để cô tiện bò ra ngoài ra nên trợ lí Đàm đã để TV xuống đất.
Trần Sơ nhìn Đường Thiên Nguyên đang đi ra khỏi phòng: “Ở trong kìa.”
Lâm Xuân quay đầu nhìn sang.
Đây là một người không được tốt lành cho lắm, đây là ấn tượng đầu tiên của cô về Đường Thiên Nguyên, cho dù trước nay cô chưa từng gặp ông ta, nhưng vì đây là bố của Đường Lam Nguyệt nên cô cũng không thích ông ta.
Cô không quen biết ông nên không biết phải xưng hô thế nào, đành gật đầu đơn giản, sau đó hỏi Trần Sơ: “Bao giờ bọn mình đi ạ?”
“Ba phút sau hai người mới được đi.” Đường Thiên Nguyên trả lời cô.
Ba phút, thế là đợi đến khi còn một phút cuối cùng sao? Lâm Xuân thấy không an toàn nên đã đề nghị: “Đưa luôn cho bọn tôi được không, còn bốn phút nữa, tôi sợ không kịp.”
Đường Thiên Nguyên nhìn Lâm Xuân: “Đến thành phố Vạn Dương chỉ mất một phút.”
Vạn Dương? Ở đâu?
Trung Quốc có lãnh thổ rộng lớn, có hai mươi ba tỉnh, năm khu tự trị, bốn thành phố trực thuộc trung ương và hai đặc khu hành chính, hầu hết mọi người đều không thể nhớ tên của những khu vực rộng lớn này, chứ đừng nói đến các thành phố dưới tỉnh.
Hơn nữa, Vạn Dương cũng không phải thành phố nổi tiếng nên khi nghe đến tên, Lâm Xuân cũng chẳng có ấn tượng gì.
Trần Sơ: “Tỉnh Lâm Đan, thành phố Vạn Dương, ở biên giới phía Đông.”
Lâm Xuân “Ồ” lên, ra vẻ mình nghe hiểu.
Mặc kệ đấy là thành phố nào, cô cũng sẽ không đi.
Chỉ với cái “số đỏ” của cô, chỉ cần đến Vạn Dương thì thể nào cũng rơi vào không gian con.
Ở thành phố Tấn cũng đã nguy hiểm lắm rồi, sao cô có thể ra ngoài tìm thêm mấy trò kích thích cho mình.
Cô đã lên kế hoạch đâu ra đấy, sau khi cầm bản đồ cô sẽ về nhà và để cho hệ thống thu hồi nó.
Nhanh chóng và dễ dàng, tối đa ba mươi giây là đã hoàn thành rồi.
Thấy đồng hồ đếm ngược chỉ còn hai phút cuối cùng, nhà nghiên cứu đã mang bản đồ và chìa khoá mở cổng không gian con ra khỏi phòng thí nghiệm, giao hết cho Đường Thiên Nguyên.
Đường Thiên Nguyên nhìn Trần Sơ và Lâm Xuân, ông bước đến, đưa đồ cho Trần Sơ, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn cất tiếng: “Chúc hai đứa thành công.”
Trần Sơ: “Cảm ơn.”
Mặc dù Đường Thiên Nguyên nham hiểm nhưng vào giờ khắc này, anh cũng không nghi ngờ sự thật lòng của ông ta, bởi vì chỉ cần là người con của Trung Quốc, không ai hi vọng thảm hoạ sẽ xảy ra trên đất nước mình.
Trần Sơ không đưa bản đồ vào kho chứa vật phẩm mà cầm trong tay, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian cất vào lấy ra.
“Đi thôi.” Anh nói với Lâm Xuân.
Lâm Xuân dạ vâng, khoác tay Trần Sơ, anh chỉ thấy hoa mắt, ngay sau đó, một hành lang sâu thẳm đã hiện ra trước mặt.
Hai người cất bước vào hành lang không gian, thoáng chốc đã biến mất tại chỗ.
Khi hai người biến mất, Đường Thiên Nguyên mở máy ngay lập tức, gọi điện cho đầu bên kia: “Cả hai đã đi rồi.”
Trong hành lang không gian, Trần Sơ đi theo Lâm Xuân về phía trước, khoảng mười mấy giây sau, cả hai chui ra ngoài TV.
Vừa ra khỏi TV, Lâm Xuân đã yêu cầu Trần Sơ: “Mau mau, đưa bản đồ cho em nào.”
Chỉ còn mười mấy giây, cô sốt ruột lắm rồi.
Anh sững lại, nhưng vẫn đưa bản đồ trong tay cho cô.
Cô nhận lấy rồi đưa bản đồ vào kho hàng của hệ thống ngay tức khắc.
Sau đó, kho hàng đã thay đổi, bản đồ tan biến không thấy tăm hơi.
Biến mất tức là hệ thống đã nhận được bản đồ.
Sau khi nhận ra điều này, Lâm Xuân đã bình tĩnh lại, tựa người ra sau, uể oải ngả xuống sofa nhà mình.
Mà trong mắt Trần Sơ, sau khi bản đồ nằm trong tay Lâm Xuân, nó đã bị cô đưa vào một không gian độc lập nào đó, tiếp đấy lại thấy Lâm Xuân trở lại với vẻ nhàn nhã, nằm ườn trên sofa nhà mình.
Toàn bộ quá trình chưa đầy năm giây.
Vật phẩm tai hoạ lại xử lí dễ dàng như vậy ư?
Trần Sơ không kìm được hỏi: “Bản đồ đâu rồi?”
Lâm Xuân buột miệng đáp: “Bị phong ấn rồi.”
Đây là cái cớ mà cô đã bịa ra từ lâu.
Anh nhướng mày: “Phong ấn? Anh có thể em cách em phong ấn nó được không?”
Nếu là chuyện khác, Trần Sơ sẽ không hỏi về vấn đề này, nhưng đây là vật phẩm tai hoạ, vậy nên kể cả phong ấn thì anh cũng phải biết tình trạng của phong ấn đó, và liệu nó có khả năng xuất hiện trong tương lai lần nữa hay không.
Lâm Xuân: “Em phong ấn nó trong vết nứt không gian, cũng có thể nói là em đã ném bản đồ vào vết nứt không gian.”
Cô sợ anh không tin nên đã giải thích thêm mấy câu: “Đợt trước dị năng không gian của em thăng cấp còn gì? Cái lần Sadako lén hấp thu đá sức mạnh em mang ra khỏi toà Khoá Hồn ý, sau khi thăng cấp, năng lực xuyên không của Sadako không chỉ mạnh lên mà còn sinh ra một năng lực nữa, Sadako tạo ra hành lang không gian cũng chính là vết nứt không gian đấy.”
Trần Sơ nhíu mày, không nói gì.
Lâm Xuân nói đầy thuyết phục: “Em nói thật đấy, kho hàng nhỏ quá, chỉ để được mấy vật phẩm size vừa, người khác cũng không nhìn thấy được.
Vậy nên em mới nghĩ, nếu có thể ném bản đồ vào vết nứt không gian, thế thì nó sẽ không gieo hoạ cho Trái Đất nữa, với lại ở trong vết nứt không gian, sau này cũng không ai tìm được nó.”
Trần Sơ yên lặng nghe cô nói hết, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Bản đồ sẽ không xuất hiện nữa?”
“Không đâu, không ai tìm thấy đâu.” Liên quan đến vấn đề này, Lâm Xuân trả lời chắc nịch.
Với cái độ bủn xỉn của hệ thống, ăn vào rồi sao nhả ra được nữa.
Trần Sơ đáp: “Ừ.”
Thật ra cái cớ của Lâm Xuân đầy sơ hở, có một điểm, khi anh đưa bản đồ cho Lâm Xuân, trên bàn đổ vẫn sót lại một ít sức mạnh địa mạch, theo nghiên cứu của viện cùng với lời giải thích của Lửa Xanh, nếu bản đồ không rỗng tuếch thì nó không thể rời khỏi Trái Đất.
Vết nứt không gian là khoảng cách giữa không gian con và Trái Đất, như vậy có thể suy ra rằng, nếu bản đồ địa mạch không thể trở về không gian con, tương đương với việc nó cũng không thể bị ném vào khe hở không gian.
Lâm Xuân không nói cho anh biết cách cô phong ấn bản đồ, hoặc là cô có điều gì không tiện nói ra.
Trần Sơ có nghĩ đến việc phải hỏi cho ra nhẽ, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại là vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất, vào giờ phút này, một phút cuối cùng của đồng hồ đếm ngược đã biến mất, mà thành phố Tấn vẫn bình yên vô sự.
Điều này chứng tỏ bản đồ thật sự đã được phong ấn.
Thứ hai, nếu anh chọn tin tưởng Lâm Xuân, vậy anh nên tin cô đến cùng.
– Reng reng reng~
Bất chợt, điện thoại Trần Sơ đổ chuông.
Anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình bỗng bị đánh thức, anh thầm nói toang rồi, sau đó quả quyết siết chặt tay lại, “cạch” một phát, điện thoại của anh đã bị bóp nát.
Linh kiện của điện thoại rải rác khắp nơi, tiếng chuông cũng ngừng lại.
Lâm Xuân chứng kiến cảnh này mà chết lặng.
Anh Trần Sơ đang làm gì thế? Anh phát hiện cô nói láo nên đe doạ cô ư?
“Nhanh, ném điện thoại vào vết nứt không gian đi.” Trần Sơ nhặt sim lên rất nhanh, đưa cho Lâm Xuân cùng với thứ gì đó như thiết bị định vị.
“Dạ?” Anh đang thử cô đấy à, cô đi đâu để ném vào vết nứt không gian được nữa.
Biết thế để chẳng tìm cớ, cứ nói thẳng ra cho rồi.
“Hệ thống, cậu lấy điện thoại không?” Thâm tâm cô điên cuồng gào thét hệ thống.
“Tôi là hệ thống xem bói, không phải hệ thống thu mua phế liệu.” Hệ thống lạnh lùng từ chối.
Sao bây giờ?
Ngay lúc đó, điện thoại Lâm Xuân cũng đổ chuông, trợ lí Đàm gọi điện đến.
Cô nhìn thấy, còn chưa phản ứng kịp thì một bàn tay đã duỗi đến cầm máy rồi bóp vỡ điện thoại cô.
“!!!” Điện thoại của mình, điện thoại giá tám nghìn tệ của mình ơi.
Lâm Xuân đau khổ nhìn về phía Trần Sơ.
“Mau, bỏ hết vào đi, nếu không trụ sở chính sẽ định vị được bọn mình.” Trần Sơ thấy Lâm Xuân chẳng làm gì nên đã giải thích lí do mình làm như vậy.
“Nhưng…” Cô cắn răng, giậm chân một phát, cầm đồ anh đưa cho mình rồi ném vào hành lang không gian của Sadako.
Nguy cơ bị định vị đã được giải thoát, nhưng vấn đề bây giờ là hành lang không gian của Sadako không thể tồn tại lâu dài và nó sẽ sụp đổ sau một thời gian nhất định.
Chết mất thôi, cô xui đến nỗi không nói xằng nói bậy được nữa luôn.
Trần Sơ thấy Lâm Xuân ném đồ vào vết nứt không gian thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi căng thẳng vẫn không hề phai đi: “Có lẽ chính phủ đã xác nhận xem chúng ta đã vào không gian con hay chưa.
May mà mình phản ứng nhanh, vứt điện thoại vào vết nứt không gian, ít nhất sẽ đỡ bị định vị.
Lỡ mà định vị thấy mình vẫn chưa rời khỏi thành phố Tấn thì phiền lắm.
Đừng cầm điện thoại làm gì hết.”
Anh hơi ảo não, thật ra chính anh cũng không ngờ Lâm Xuân sẽ không đưa anh đến Vạn Dương mà lại dẫn anh về nhà mình.
Đừng cầm điện thoại.
Lâm Xuân sững lại: “Em không cầm điện thoại mà.”
Trần Sơ nhìn cô.
Cô lặp lại: “Em vẫn để máy ở nhà, lúc xuyên qua cũng không mang theo.”
Bởi vì ngay từ đầu cô đã quyết định sẽ dẫn Trần Sơ về nhà nên cô không hề cầm máy đi theo.
Trần Sơ nhìn xác điện thoại trên bàn, lần đầu tiên anh rơi vào cảnh xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái lỗ để chui vào: “Anh xin lỗi, để về anh đền cho em.”
Lâm Xuân: “Không cần đâu ạ, với lại đây không phải chuyện quan trọng vào lúc này.”
Câu nói của cô mang theo hàm ý khác, anh đánh mắt nhìn sang.
Cô đành nhắm mắt nói: “Mỗi lần mở khe nứt không gian thì phải tốn rất nhiều năng lượng, lâu lắm mới mở được một lần.
Vậy nên… Điện thoại… Không ném vào được.”
Trần Sơ không buồn để tâm: “Không sao, chỉ cần bóp méo không gian là được.”
Cô nói tiếp: “Hành lang không gian của Sadako chỉ tồn tại được mấy phút, thành ra… Sau mấy phút, mảnh điện thoại sẽ quay trở lại.”
Trần Sơ híp mắt, anh cạn lời rồi.
Mặc dù anh không ngờ Lâm Xuân sẽ đưa anh về nhà, nhưng bây giờ anh đã hiểu ra, chắc chắn Lâm Xuân đã suy xét đến đặc tính “chìa khoá sống để mở cổng không gian con” của mình, thế nên cô sợ đến thành phố Vạn Dương, sợ bị hút vào không gian con.
Suy nghĩ của cô không có gì sai hết, không chỉ giải quyết được mối nguy do bản đồ gây ra mà còn giúp mình tránh khỏi nguy hiểm, có thể nói là kế hoạch vô cùng hoàn hảo.
Nhưng cô đã quên mất một điều, đây là sự kiện thảm khốc mà cả thế giới quan tâm, địa điểm được chính phủ cố tình đặt ra, chắc chắn chính phủ sẽ tiếp tục theo dõi tiến triển của sự kiện này.
Sau khi suy nghĩ hết tất cả những kết quả có thể xảy ra, Trần Sơ nói đầy kiên quyết: “Đến Vạn Dương thôi.”
Kể cả không gian con có mở cổng hay không, bọn anh nhất định phải đến Vạn Dương, nếu như nó đã mở cổng, vậy thì vứt điện thoại vào đó, để khi chính phủ lục soát còn nói được là mình đã ném di động vào không gian con.
Còn nếu nó không mở cổng thì vẫn phải để lại xác điện thoại ở Vạn Dương.
Dù thế nào, bọn anh cần chắc chắn rằng vị trí cuối cùng của di động được định vị là ở Vạn Dương.
Nếu không bí mật của Lâm Xuân sẽ bị bại lộ.
“Sẽ bị hút vào hả anh?” Thế là không tránh được, vẫn phải đi thật à? Lâm Xuân khóc không ra nước mắt.
“Không gian con cấp B thôi, không sao đâu em.” Trần Sơ đáp..