Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 30: Vì Dân Trừ Hại


Bạn đang đọc Tối Cổ Cường Tông – Quân Thường Tiếu – Chương 30: Vì Dân Trừ Hại


Đao dài bốn mươi mét, để người ta chạy trước ba mươi chín mét, thật sự là rất tôn trọng đối thủ rồi!
Chu Thiên Bá bị uy áp mạnh mẽ của Nan Thu Đao trói buộc không cách nào động đậy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ ngày càng mãnh liệt
“Xem ra”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đại thủ lĩnh hóa ra cũng là loại người ham sống sợ chết nha.”
Chu Thiên Bá không tính quá sợ chết, dù sao hắn làm sơn tặc, đã sớm có giác ngộ một ngày phải chết.

Nhưng là, khi hắn bị áp chế bởi uy áp của Nan Thu Đao, hắn cảm nhận được một nỗi sợ chưa từng có, cảm giác như mình đưa thân vào trong địa ngục vậy.

Chu Thiên Bá thật sự đã sợ.

Một giây này, hắn chưa bao giờ cảm thấy muốn được sống đến như vậy!
Quân Thường Tiếu nói:
“Cho nên ngày hôm nay, bổn tọa sẽ thay mặt dân chúng quận Thanh Dương, thay cho những người chết oan, diệt gian trừ ác!”
“Đừng đừng đừng!”
Chu Thiên Bá vội vàng nói:
“Quân chưởng môn, ta đồng ý thả toàn bộ đệ tử quý phái ra!”
“Vậy có còn cần tiền nữa không?”
“Không cần, không cần nữa!”
Đại đao bốn mươi mét lúc nào cũng có thể chém xuống, coi như cho hắn mười cái lá gan cũng không dám nói cần, thậm chí hối hận, sao mình lại nhất thời hồ đồ, đi bắt cóc đệ tử Thiết Cốt phái, chọc tới cái tên hung thần này cơ chứ!
Chu Thiên Bá hiện tại không hề hoài nghi, nếu như đối phương động sát tâm, bất kể là mình có hơn hai trăm tên thuộc hạ ở đây, chắc chắn đều sẽ bị chém như lá rụng mùa thu.

Quân Thường Tiếu nói:
“Đại thủ lĩnh, bổn tọa rất ngạc nhiên, tại sao ngươi lại biết tên của ta?”
“Chuyện này…”
Chu Thiên Bá hơi ngưng lại, nói:
“Chu mỗ nghe thấy loáng thoáng danh tiếng của Quân chưởng môn ở ‘Bách tông chiêu mộ’ vừa rồi.”
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu đem đao đè xuống, đặt trước trán hắn, ánh mắt lạnh lẽo nói:
“Bổn tọa hy vọng ngươi có thể thành thật một chút.”
Đao cách trán chỉ có một bàn tay, uy áp mạnh mẹ đè xuống, dọa Chu Thiên Bá tái xanh cả mặt.

Lúc này, hắn không còn để ý cái gì nữa, âm thanh run rẩy nói:
“Là Linh Tuyền Tông! Là Linh Tuyền Tông cho ta một khoản tiền lớn bảo ta đi bắt cóc đệ tử quý phái, lấy tính mạng ngươi đem về.”
“Vậy thì ngươi đi trước đi!”
Quân Thường Tiếu đã đạt được câu trả lời mong muốn, vung đao quét tới.

“Phốc!”

Chu Thiên Bá vẫn còn đang há miệng, đầu lâu đã bị chém bay ra ngoài.

Tên đệ tử Thiết Cốt phái ham sống sợ chết kia bị Chu Thiên Bá chém đầu, bây giờ hắn lại bị Quân Thường Tiếu chém rơi đầu, cũng coi như nhân quả báo ứng đi.

“Đại thủ lĩnh!”
Bọn sơn tặc Hắc Phong trại thấy thi thể không đầu của Chu Thiên Bá ngã phịch xuống đất, từng tên run như cầy sấy.

“Xoát!”
Quân Thường Tiếu xoay người, anh mắt phát ra sát ý vô tận.

Tất các các lão đầu và thủ lĩnh đều đã chết, Hắc Phong trại hiện tại có thể coi là rắn mất đầu, lẽ ra, cũng có thể buông tha những tên sơn tặc này, bất quá…!
Buông tha?!
Những người bị trói trên cọc gỗ, bị dùng roi quất mà chết kia, có được buông tha không?
Những người bị treo, bị phơi thành thi thể khô quắt kia, có được buông tha không?
Người bị chém đầu rơi vào trong chậu than kia, ánh mặt tuyệt vọng và hoảng sợ, có được buông tha không?
Sau cùng hỏi lại một câu, Quân Thường Tiếu có buông tha cho bọn hắn không?
Đương nhiên, không buông tha.

Những tên súc sinh này không còn chút tính người này, buông tha cho bọn hắn, chẳng khác nào thả hổ về rừng, cho nên ngày hôm này, hắn mượn đại đao bốn mươi mét, vì những người đã chết kia lấy lại một cái công đạo.

“Chết đi.”
Quân Thường Tiếu hờ hững nói.

Một khắc này, quanh người hắn tràn ngập sát ý vô tận.

“Không, không!”
Mấy trăm tên sơn tặc muốn nổ tung da đầu, cực kỳ sợ hãi, vì khí tức tử vong mãnh liệt đến rồi.

“Xoát!”
“Xoát!”
Ánh đao lấp lóe, máu tươi phun tung tóe.

Mấy tên sơn tặc này, đến chết cũng không nghĩ ra, cái người bộ dáng nho nhỏ này tưởng như dễ dàng làm gỏi, cuối cùng lại là một tên sát thần, một đầu ác ma hiện thế.

“Vù Vù!”
Chậu than đột nhiên lửa cháy bừng bừng.

Đầu lâu bị chém lúc nãy, ánh mắt tuyệt vọng bất lực lúc nãy, giờ đây nhìn bọn súc sinh kia, từng tên từng tên bị giết.


Khoảnh khắc này, giống như hắn đang mỉm cười trong ánh lửa.

Diễn võ trường.

Quân Thường Tiếu đứng cô độc.

Một tay cầm đao.

Tóc đen phiêu đãng.

Xung quanh hắn, vô số thi thể rời rạc, máu tươi tụ lại thành suối, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Cuối cùng.

Hắc phong trại, mười tên lão đầu, hơn hai trăm tên sơn tặc, hôm nay toàn bộ chết dưới Nan Thu Đao của hắn.

“Chủ nhân giết tổng cộng 226 người.”
Hệ thống nói.

Quân Thường Tiếu trước đây chưa từng giết người, hôm nay giết quá nhiều.

“Tất cả đều đáng chết đúng không?”
“Nếu như ở thế giới của ngươi, cho dù bọn họ là dạng hung đồ ác bá, gây ra bao nhiêu tội trạng, cũng nên do pháp luật xử lý và trừng phạt.”
“Nhưng ở đây thì không như thế.”
“Nơi đây là một thế giới khác biệt, có quy tắc khác biệt.

Không nói trước đây bọn hắn từng làm nhiều việc ác thế nào, chỉ riêng việc dám bắt và giết đệ tử của ta, ta cũng nên giết bọn chúng.”
“Chủ nhân đã thích ứng với Tinh Vẫn đại lục”
“Thích ứng, không phải tính cách của ta.

Ta sẽ để Tinh Vẫn đại lục phải thích ứng với ta.

Bất kể là ai, động đến người của Thiết Cốt phái ta, đều phải trả giá thật lớn, kể cả Linh Tuyền Tông!”
“Ông!”
Nan Thu Đao lấp lóe ánh sáng, lưỡi đao dài bốn mươi mét chợt rút lại còn nửa xích, trở về trạng thái tiểu đao nho nhỏ.

“Không có nó, hôm nay thật khó để ta có thể cứu đệ tử.”

Quân Thường Tiếu thu tiểu đao cắm vào vỏ.

“Ông.”
Trong nháy mặt, Nan Thu Đao hơi run rẩy một chút, dường như có lực lượng vô hình nào đó bám vào chuôi đao và vỏ đao.

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói:
“Không phải thanh đao này sẽ lại bị phong ấn nữa chứ?”
Hệ thống nói:
“Không sai.

Nan Thu Đao có uy lực to lớn, là một con dao hai lưỡi, vừa đả thương người nhưng cũng đả thương chính mình, sau khi sử dụng sẽ chủ động phong ấn.

Chủ nhân muốn tiếp tục sử dụng cần dùng bùa Giải ấn để khai đao.”
“…”
Quân Thường Tiếu im lặng.

Tuy nhiên, hắn nghĩ đến quá trình vừa nãy sử dụng, chính mình cũng có chút muốn són ra quần.

Cái loại thần binh lợi khí này, vẫn nên phong ấn cho thỏa đáng, để tránh không cẩn thận tổn thương chính mình.

Chờ chút!
“Con dao hai lưỡi á? Đả thương người lại thương tổn chính mình?”
Hệ thống nói:
“Ngươi không có cảm thấy cơ thể rã rời hay sao?”
“Rã rời? Không có…”
Quân Thường Tiếu chưa nói hết câu, đã cảm thấy thân thể dường như bị hút sạch sức lực, nhất thời suy yếu bất lực ngồi phịch trên đài cao.

Hệ thống nói:
“Sau khi sử dụng Nan Thu Đao, chủ nhân sẽ bị suy yếu trong vòng 30 phút, trong lúc đó sẽ không có một chút khí lực nào, không có bất kỳ phòng ngự, ngay cả con nít 3 tuổi cũng có thể giết được chủ nhân.”
“Phiền quá đi mất!”
Quân Thường Tiếu nằm bất lực trên nền đá, nói thầm: “Cũng may bọn sơn tặc đã chết sạch, nếu không người chết chắc chắn là mình rồi.”
30 phút trôi qua rất nhanh.

Quân Thường Tiếu dần dần hồi phục từ trạng thái suy yếu, sau đó đứng dậy đi vào trong điện, rất nhanh tìm được nhà lao ở phía sau.

“Chưởng môn?”
“Chưởng môn đến rồi! Chưởng môn đến cứu chúng ta!”
Hơn ba mươi tên đệ tử bị giam trong nhà đá, nhìn thấy Quân Thường Tiếu xuất hiện, phản ứng đầu tiên là ngây người, sau đó mừng rỡ như điên hô lên.

“Keng!”
Dây xích bị chặt đứt, cửa nhà tù mở ra.

Quân Thường Tiếu thu hồi Hàn Phong kiếm, cười nói:
“Các bảo bối, đã để các ngươi phải chịu thiệt thòi rồi.”
Hệ thống ‘Môn phái mạnh nhất’ quan trọng nhất là cái gì?

Chính là đệ tử a!
Cho nên, gọi bọn họ một tiếng bảo bối cũng không quá phận.

Một điểm cũng không quá.

Hơn ba mươi tên đệ tử nổi hết cả da gà, nhưng bọn hắn bị bắt giam, giờ chưởng môn tự mình đến cứu, vẫn cứ là cảm động rớt nước mắt.

Diễn võ trường.

Các đệ tử vừa được cứu ra nhìn thấy rất nhiều thi thể, tay chân bị chặt cụt rơi đầy trên đất, nhìn máu ngưng tụ thành dòng mà chảy, sắc mặt đám đệ tử đông cứng lại, có người không nhịn được nôn mửa ra ngoài.

“Sư huynh.”
Một tên đệ tử chỉ đầu của Chu Thiên Bá, cả kinh nói:
“Đó là đại thủ lĩnh của sơn tặc, hắn cũng bị bay chém đầu rồi.”
Mọi người nhìn thấy, hít một hơi khí lạnh.

Sơn tặc trên Hắc Sơn hoành hành tại quận Thanh Dương đã quá lâu, quan phủ cùng các môn phái nhiều lần vây công đều không làm được gì, vậy mà giờ đây tất cả bị giết hết, chuyện này quả thực không thể tin được.

“Tất cả bọn họ đều bị một mình chưởng môn giết chết?”
“Trong sơn trại chỉ có một mình chưởng môn, không phải hắn giết, thì còn có ai khác giết sao?”
“Quả thực là đáng sợ!”
Nhất thời, ba mươi tên đệ tử này đối với chưởng môn của mình sùng bái không gì sánh được, giống như nước sông Hoàng Hà chảy cuồn cuộn liên miên.

Quân Thường Tiếu không hứng thú hưởng thụ các đệ tử sùng bái, giờ này hắn đang ở phòng ngủ của Chu Thiên Bá, tìm được một cái thông đạo bí mật vào lòng đất.

Đi xuống cầu thang, hắn thấy một căn phòng có cửa bị khóa lại, liền rút kiếm chém rụng xích sắt, một chân đá văng cửa, trước mắt hiện ra vàng bạc châu báu đầy trên đất.

“Giàu to, giàu to rồi!”
Hai mắt Quân Thường Tiếu sáng rực, không có chút khách khí đem toàn bộ tài sản quét sạch sành sanh.

Lát sau đi ra, hắn cũng mang nốt cái ghế lớn có bọc da hổ mà Chu Thiên Bá hay ngồi cho vào không gian giới chỉ, tiện thu luôn Thanh Long Thế Đao, sau đó mang đệ tử nghênh ngang rời đi.

“Vù vù!”
Căn cứ của Hắc Phong trại, giờ này bốc lên ngọn lửa lớn hừng hực thiêu đốt.

Từng tòa nhà, lầu các, cọc gỗ, vô số thi thể giờ này tất cả biến thành tro tàn bên trong ngọn lửa.

“Đinh!”
“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ bí mật ‘Vì dân trừ hại’, phần thường là 50 điểm cống hiến!”
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 50/100”
“Cái con mẹ nó!”
Đang trên đường xuống núi, Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
“Diệt Hắc Phong trại hóa ra là một cái nhiệm vụ bí mật, vả lại phần thưởng còn lớn như vậy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.