Bạn đang đọc Tối Cổ Cường Tông – Quân Thường Tiếu – Chương 1: -2
“Người trẻ tuổi, ta nhìn ngươi có xương cốt cứng rắn, sau này ngươi chắc chắn sẽ là thiên tài võ học vạn người mới có một.
Ngươi có thể suy nghĩ một chút chuyện gia nhập làm đệ tử Thiết Cốt phái của ta, thành tựu tương lai của ngươi là không thể tưởng tượng được.”
Trong núi rừng cảnh sắc động lòng người, Quân Thường Tiếu cười tủm tỉm nói với võ giả trước mặt, phối hợp với khuôn mặt trắng nõn của hắn làm cho người khác cảm giác vô cùng hấp dẫn.
Không phải cảm giác, mà thật sự là như thế.
Nếu có nữ nhân nhìn thấy hắn, nhất định sẽ nghẹn ngào la hét lên, hoặc là bị mê hoặc ngã trái ngã phải cho mà xem.
“Chuyện này… ” Võ giả đầu đội khăn xanh khách khí nói “ Các hạ có thể trước tiên dịch chuyển bàn chân rồi nói chuyện được không?”
Hóa ra Quân Thường Tiếu đang dẫm một chân lên một nửa khuôn mặt người ta, đạp xuống thảm cỏ.
Mà trên nửa khuôn mặt kia vẫn còn in dấu giày của hắn.
Người này bị đánh.
Theo như tư thế ngã xuống cùng dấu chân còn đang in ở trên mặt của hắn, quả thực người này bị đánh không nhẹ.
Quân Thường Tiếu rút chân lại, có chút áy náy nói ra ”Nhìn người dám đùa bỡn nữ đệ tử hoa nhường nguyệt thẹn của phái ta, bổn tọa nhất thời không nhịn được, thật là rất xin lỗi.”
“…” Võ giả khăn xanh im lặng.
Hắn đi trên đường vô tình gặp một cái mỹ nữ nên tiến lên nói một hai câu lập tức bị cái gì mà chưởng môn môn phái Thiết Cốt đánh một trận tơi bời, thật sự hắn quá là đen đủi mà.
“Bằng hữu.” Quân Thường Tiếu nói ra “Suy nghĩ thật kỹ nha”.
Võ giả khăn xanh trả lời yếu ớt “Ta có thể nói không đồng ý sao?”
“Có thể chứ.” Quân Thường Tiếu chân thành nói ”Thiết Cốt phái của ta luôn luôn là người sống có đạo đức, tuyệt không ép buộc.”
“Thật có lỗi quá.” Võ giả khăn xanh giả vờ đau khổ nói “Ta đã là đệ tử Linh Tuyền tông, không thể trở thành đệ tử quý phái nữa.”
Chính mình thật vất vả thông qua khảo hạch của Linh Tuyền tông, đạt được đệ tử ký danh, không thể cứ thế công cóc được.
Huống hồ, Thiết Cốt phái?
Hắn chưa từng nghe ai nói qua, khẳng định đây là một môn phái rác rưởi, có gia nhập cũng chỉ lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời.
“Aiii..” Quân Thường Tiếu lắc đầu, có chút nuối tiếc nói “Bằng hữu và Thiết Cốt phái của ta vô duyên rồi..”
Hắn quay đầu nói “Thiên Thiên, tên này vừa rồi ức hiếp ngươi đúng không?”
Cách đó không xa, một nữ tử áo trắng đang ngồi yên lặng trên một tảng đá lớn.
Nữ tử này da trắng như tuyết,đôi mắt trong veo như khe suối thanh tịnh.
Tuy nàng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng đã có đủ tất cả điều kiện để trở thành một mỹ nữ.
Khuyết điểm duy nhất của nàng chính là độ tuổi.
Vì nguyên nhân này, mà nơi cần vểnh lên còn chưa có vểnh lên được a.
“Chưởng môn.” Lục Thiên Thiên vuốt nhẹ ống tay áo, thản nhiên nói “Hắn vừa rồi muốn sờ tay ta.”
“Ba!”
Quân Thường Tiếu lại giẫm chân lên mặt võ giả khăn xanh, ánh mắt lạnh lẽo nói “Ngươi đây là ngại mình sống lâu rồi hả?”
Lúc trước vẻ mặt của hắn còn dịu dàng, đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, tốc độ trở mặt tuyệt đối nhanh hơn cả lật tay.
Võ giả khăn xanh vội vàng nói “Các hạ, ta ta ta không có!”
Hắn thề, vừa rồi chính mình chỉ vừa có ý nghĩ như vậy thôi, nhưng hắn chưa kịp xơi múi gì đã bị đánh một trận rồi.
Nhiều nhất thì hắn chỉ mắc tội “có âm mưu quấy rối người khác nhưng không thành công”.
Quân Thường Tiếu lạnh lùng nói “Thiên Thiên sẽ không nói dối.
Bổn tọa tin tưởng nàng, ngày hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một bài học nhớ đời mới được.”
“Binh!”
“Binh!”
“Binh!”
Từng trận gió mát phất phơ thổi tới khuôn mặt đã bầm dập của võ giả khăn xanh.
Hắn cảm giác quả thực không hề dễ chịu, bị đánh đến mức xương cốt muốn rã rời thành từng mảnh.
“Đồ chó chết!”
Võ giả khăn xanh nắm chặt bùn đất, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn theo hai bóng lưng đã dần biến mất oán giận nói “Lão tử nhất định sẽ báo thù!”
Quân Thường Tiếu.
Chưởng môn Thiết Cốt phái.
Bất quá Thiết Cốt phái này cũng không vẻ vang gì.
Năm đó, một tên võ giả họ Vương có xương cốt cứng rắn, rơi từ vách núi xuống mà không chết, sau đó được người qua đường cứu giúp một bữa cơm.
Sau khi hắn khai tông lập phái đặt tên là Thiết Cốt phái.
Tôn chỉ của môn phái là: Thiết Cốt Nhân.
Ý nghĩa là làm người phải cứng rắn từ xương cốt, làm việc cũng phải cứng rắn như xương cốt.
Chưởng môn đời thứ nhất chăm lo quản lý, trong vòng mười năm không ngừng phát triển, Thiết Cốt phái đã có chỗ đứng trong giang hồ, trở thành môn phái hạng cửu lưu, làm mưa làm gió ở Thanh Dương thôn.
Nhưng… Người tính không bằng trời tính.
Chưởng môn đời thứ nhất đi trên thị trấn trăng hoa vui đùa, bị quan phủ bắt giam vào ngục.
Hắn không chịu được uất ức nên quyết định vượt ngục nhưng thất bại, cuối cùng bị đầu lìa khỏi xác.
Cả môn phái rơi vào tình trạng như rắn mất đầu, từ đó bắt đầu xuống dốc không phanh.
Trên đời không có cái gì gọi là mãi mãi.
Sự tồn tại mạnh như Thiết Cốt phái của năm đó cuối cùng kết cục chỉ là đom đóm sớm nở tối tàn mà thôi.
Mỗi lần người trong thôn kể lại chuyện chưởng môn Vương của Thiết Cốt phái vượt ngục không thành bị chém đầu, mọi người nghe xong đều ngửa mặt lên trời thở dài, trẻ con ngồi trên ghế nghe kể chuyện đều nước mắt rưng rưng.
Thiết Cốt phái mặc dù đã suy tàn nhưng vẫn còn tồn tại.
Ba tên đệ tử cuối cùng còn lại cùng nhau vui vẻ ngồi ăn bữa cơm ly biệt, hay còn gọi là “bữa cơm giải thể”.
Ý là ăn xong bữa cơm này coi như tông môn giải thể, đường ai nấy đi.
Tuy nhiên, ba người ăn xong bữa cơm này, vẫn còn một người lựa chọn ở lại.
Sống một mình tại môn phái, ngày đêm chờ đợi, không rời bỏ.
Người kia là ai?
Chính là chưởng môn đời thứ 2: Quân Thường Tiếu.
Chính xác mà nói thì đã từng là Quân Thường Tiếu.
Cách đây một tháng, vào một đêm Quân Thường Tiếu thức dậy, đang trên đường tiến về nhà vệ sinh để giải quyết nhu cầu khẩn cấp của người sống.
Khi hắn đi qua đại điện thì đột nhiên bảng hiệu môn phái do đã quá cũ kĩ và xập xệ rơi trúng đầu.
Một mạng thế là đi chầu diêm vương.
May mắn thế nào, Quân Thường Tiếu ở Trái Đất xuyên không đến thế giới này, thành công thay thế thân phận.
“Ta còn sống sao?”
Ý thức được mình không chết, Quân Thường Tiếu trước tiên thẫn thờ một lát, sau đó tiếp nhận trí nhớ của cơ thể này, hắn mới hiểu được chính mình rất may mắn trở thành người trong hàng tỷ người có cơ hội xuyên không.
Thật là tuyệt vời!
Tuyệt kỹ công pháp, thần kỹ bí tịch, tất cả các loại thần thông hãy xuất hiện đi.
Ta Quân Thường Tiếu đã tới nơi này, lập tức muốn xưng bá thế giới, đánh bại tất cả thiên tài trở thành cường giả chí cao vô thượng.
Ông trời không phụ lòng người, hắn giết chết vô số con kiến cùng bóp chết vô số bọ chét về sau, cuối cùng hệ thống cũng hoạt động.
“Đinh đinh”
“Hệ thống “Môn phái mạnh nhất” chuẩn bị khởi động.”
“Đinh”
“Hệ thống “Môn phái mạnh nhất” khởi động thành công, hiển thị số liệu trên màn hình phục vụ chủ nhân.”
“Hưu!”
Âm thanh máy móc bên tai chấm dứt, trước mặt Quân Thường Tiếu hiện lên từng dãy số liệu.
Tên môn phái: Thiết Cốt phái
Chưởng môn: Quân Thường Tiếu
Đẳng cấp môn phái: Cửu lưu.
Kiến thiết môn phái: Cấp 1
Thành viên môn phái: 1/100
Điểm cống hiến môn phái: 0/100
Nhiệm vụ chính tuyến: trong vòng một trăm năm biến Thiết Cốt phái trở thành đệ nhất môn phái của Tinh Vẫn đại lục, số lượng đệ tử môn phái đạt mười vạn người.
Nếu không thể hoàn thành, chủ nhân lập tức hóa bụi bay về trời.
Nhìn thấy nhiệm vụ chính tuyến ở cuối, một cơn lạnh buốt chạy thẳng từ chân tới đỉnh đầu Quân Thường Tiếu.
Hắn kiểm tra lại trí nhớ một cách cẩn thận, Quân Thường Tiếu biết được Thiết Cốt phái chỉ có một người là mình, môn phái cũng là đẳng cấp thấp nhất, hắn đi vào nhà bếp lấy dao kề lên trên cổ, do dự một lúc rồi cuối cùng thở dài đem dao bỏ xuống, hắn không làm được tôn chỉ cứng rắn của môn phái.
Một cái môn phái cửu lưu.
Một cái môn phải chỉ có một người.
Trong vòng trăm năm trở thành môn phái số một, đệ tử mười vạn người?
Đây là ông trời đang chơi đùa mình, hay là hệ thống đang chơi đùa mình vậy?
“Đinh!”
Trong cơn tuyệt vọng, bên tai Quân Thường Tiếu bỗng nhiên văng vẳng âm thanh “Chúc mừng chủ nhân mở ra hệ thống.
Mời chủ nhân nhận lấy nhẫn không gian.“
“Cái gì nhẫn không gian?”
Quân Thường Tiếu phát hiện trên cổ tay phải bỗng dưng có thêm một cái vòng ngọc tinh xảo, phía trên có khắc chữ “Nhẫn không gian” rất nhỏ, hắn nhìn một lúc rồi co giật khóe miệng nói “Ta lần đầu tiên trong đời thấy nhẫn không gian lớn như vậy luôn đó.”
Chương 1 Môn phái Thiết Cốt
Vì sao hắn có cái tên Quân Thường Tiếu, là bởi vì cha mẹ của hắn hy vọng đứa con trai này cả một đời thường xuyên nở nụ cười, sống thật vui vẻ.
Hắn xuyên không đến Tinh Vẫn đại lục, trở thành chưởng môn một môn phái, lại mở ra được hệ thống, hắn cười rộ lên quên béng mất rằng tại sao mình có ngày hôm nay.
Những việc đó chỉ còn là tiểu tiết mà thôi.
Còn quá nhiều thứ trước mắt khiến hắn phải lo lắng.
Biến Thiết Cốt tông trở thành môn phái mạnh nhất, thu được 10 vạn tên đệ tử, chuyện này so với lên trời còn khó hơn.
Huống hồ, hắn chỉ có thời hạn là 100 năm.
Nhìn hệ thống nhà người ta, muốn trang bị có trang bị, muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn vũ khí có vũ khí, sao hệ thống của ta chỉ muốn chơi trên đầu vậy?
“Aiii!”
Quân Thường Tiếu thở dài một tiếng nói “Thân là người xuyên không, lỡ đâu mình đi ra ngoài gặp đồng hương thì làm sao cùng người ta hỏi thăm đây”
Uể oải và chán nản.
Đã đến đây rồi thì mình phải sống cho thật ý nghĩa, không phải nên vậy sao?
Quân Thường Tiếu bắt đầu tương tác với vòng tay nhẫn không gian.
Hai bên rất nhanh xác lập được quan hệ.
Hắn vừa cầu nguyện vừa đưa ý nghĩ của mình dung nhập vào trong nhẫn không gian.
Sau khi hắn tiến vào nhẫn không gian, phát hiện một khu vực khoảng không mờ mịt.
Ngoại trừ có một cục gạch ra, chẳng còn bất kỳ thứ gì khác!
Trang bị thần thánh đâu, bí kíp thần kỳ đâu?
Cho ta một quả trứng thần thú để ấp thôi cũng được mà.
Đáng tiếc.
Cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất một cục gạch.
Quân Thường Tiếu vẫn còn nuôi hy vọng kỳ tích xuất hiện.
Hắn vừa đi đến chỗ cục gạch vừa mong đợi nói thầm “Cục gạch này có khi nào là thần khí không?”
Hắn đã từng đọc qua nhiều sách nói rằng một người xuyên không may mắn, một tên có số con cưng của trời thì cho dù đào đá dưới gầm cầu, cũng có khi lấy được thần khí cổ đại.
Quân chưởng môn bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh chính mình, tay trái cầm cục gạch thần khí, tay phải cầm dây, anh dũng xông pha giang hồ.
Chỉ cần nghĩ thôi hắn cũng thấy hình ảnh kia tráng lệ đến cỡ nào.
“Ba.”
Quân Thường Tiếu bắt lấy cục gạch, cảm giác có cái gì đấy rất nhỏ động tĩnh.
Trong lòng hắn mừng rỡ như điên “Có âm thanh của tim đập, chẳng lẽ cục gạch này phong ấn một tên cường giả đỉnh cao ở bên trong? Khi tỉnh lại sẽ truyền siêu cấp thần công cho mình?”
Càng nghĩ hắn càng phấn khích, vội vàng đem thần khí cục gạch cầm lên.
Lật qua lật lại kiểm tra, đột nhiên khuôn mặt Quân Thường Tiếu như đang gặp khủng bố, máu trong trong cơ thể sôi trào ức chế không nổi, có xu hướng trào lên cổ họng.
Trên cục gạch có một màn hình hiển thị một dãy chữ cùng với số “Thời gian phát nổ: 99 năm 364 ngày 23 giờ 58 phút 46 giây.”
Góc phía dưới bên trái có một chú thích nho nhỏ: Trong vòng một trăm năm, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, thiết bị tự hủy sẽ tự động biến mất.
Nếu không: NỔ.
“Đinh! Đinh! ”
Mỗi lần nhảy 1 tiếng, thời gian lại giảm bớt.
“Mẹ bà cả dòng họ nó.”
Quân Thường Tiếu ném mạnh cục gạch xuống đất, tức giận mắng to “Đây không phải cái mẹ gì thần khí, đây là một quả bom chân chính.Mẹ nó!”
“Đinh!”
Cục gạch bị ném xuống đất.
Màn hình của nó lúc này hiển thị thời gian lúc nãy vừa hiển thị là 23 giờ 58 phút, bây giờ nhảy xuống còn 22 giờ 58 phút.
“Chủ nhân!”
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống truyền đến “Vật này tên là Linh Hồn Bạo Phá Khí.
Nó có tư duy độc lập cũng như có trí tuệ riêng.
Nếu chủ nhân chọc giận nó, sẽ làm nó tăng tốc thời gian đếm ngược.”
“Phù! Phù!”
Quân Thường Tiếu co quắp ngã xuống đất, khóc nức nở “Hệ thống, ta không muốn chơi nữa.
Ta muốn về nhà.”
Hệ thống trả lời một cách máy móc “Hệ thống đã được khởi động.
Chủ nhân phải hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến của mình.
Nếu trong quá trình làm nhiệm vụ, chủ nhận có ý định tiêu cực như tự sát, tuyệt thực….Linh Hồn Bạo Phá Khí sẽ nổ sớm hơn.”
Quân Thường Tiếu tay chân rã rời, bất lực nói “Đao ở đâu, đưa ta thanh đao nhanh lên, ta muốn tự sát.”
“Đinh! ”
“Đáp ứng nguyện vọng của chủ nhân.
Mời chủ nhân nhận thanh Nan Thu Đao”
“Hưu!”
Trong không gian hiện ra một thanh bảo đao.
Quân Thường Tiếu muốn phun máu xỉu tại chỗ.
Nguyện vọng muốn về nhà của mình thì không được đáp ứng, nhưng nguyện vọng muốn đao để tự sát lại được sảng khoái đáp ứng ngay.
Cái hệ thống này thật sự muốn chơi trên đầu mình mà.
Quân Thường Tiếu cảm giác như mình bị lọt hố đa cấp.
Nhưng hắn đã đến Tinh Vẫn đại lục, lại mở ra hệ thống, hắn không còn con đường nào khác để đi, chỉ có thể theo số trời đã định.
Hắn quyết định ngồi xem xét tỉ mỉ số liệu trên màn hình.
Tên môn phái, tên chưởng môn, thành viên môn phái những thứ này đều là những thứ thông dụng dễ hiểu.
Cái mà hắn không hiểu là, trên màn hình hiện “Môn phái kiến thiết: Cấp 1.
Môn phái điểm cống hiến 0/100 là cái quỷ gì? ”
Hệ thống truyền đến thanh âm “Môn phái kiến thiết bao gồm rất nhiều thứ.
Cấp bậc càng cao, liền có thể mở ra càng nhiều công năng khác nhau.”
“Ví dụ xem?”
“Chủ nhân thử dùng ý chí chạm đến môn phái kiến thiết để xem thông tin chi tiết hơn.”
Môn phái kiến thiết cấp 1: Tạm thời chưa có công năng.
Môn phái kiến thiết cấp 2: Mở ra Luyện dược các.
Môn phái kiến thiết cấp 3: Mở ra Chế tạo các.
Môn phái kiến thiết cấp 4: Mở ra Phù chú các.
Môn phái kiến thiết cấp 5: Mở ra Linh thú các.
Đằng sau còn có một hàng chữ nhỏ hiện ra.
Nội dung nói khi môn phái kiến thiết lên tới cấp 5 mới có thể xem các công năng tiếp theo.
Quân Thường Tiếu im lặng.
“Làm cách nào để tăng cấp “Môn phái kiến thiết”? ”
“Chủ nhân muốn tăng cấp “Môn phái kiến thiết” thì ngài phải tuyển nhận thêm nhiều thành viên.”
“Hóa ra là vậy…”
Quân Thường Tiếu nói “Điểm cống hiến môn phái nghĩa là gì?”
Hệ thống giải thích “Điểm cống hiến môn phái có thể dùng để đổi lấy đồ vật trong Thương thành bảo vật của môn phái, đây chính là khu mua sắm của môn phái.”
“Khu mua sắm của môn phái?”
Hai mắt của Quân Thường Tiếu trong nháy mắt lóe sáng.
Theo nhận thức của hắn, rất nhiều nhân vật chính có thu hoạch rất lớn ở khu mua sắm, thậm chí hệ thống có thể đưa cho người chơi mới một cái “quà khởi đầu”, trực tiếp tặng một bộ trang bị mạnh mẽ.
“Chủ nhân cần kiếm được ít nhất một điểm cống hiến, mới có thể mở khóa khu mua sắm của môn phái.”
“Làm cách nào kiếm được điểm cống hiến?”
“Để kiếm điểm cống hiến, chủ nhân phải tuyển thật nhiều thành viên.”
Nghe đến đây, Quân Thường Tiếu đã hiểu rõ.
Tính đi tính lại, cái gọi là “Hệ thống môn phái mạnh nhất”, bất kể là môn phái kiến thiết hay điểm cống hiến, đều phải dựa trên việc cơ bản nhất là: tuyển thành viên mới.
“Tốt! ”
Quân Thường Tiếu bắt đầu sục sôi ý chí chiến đấu nói “Từ ngày mai trở đi, Thiết Cốt phái của ta bắt đầu tuyển thành viên mới.”
Nhưng hiện thực rất tàn khốc.
Kể từ khi hắn dán thông báo tuyển để tử ở cổng ra vào môn phái, cả một tháng trời không có ai đến hỏi thăm.
Lại chờ nửa tháng sau.
Ngay trong lúc Quân Thường Tiếu nản lòng thoái chí, Lục Thiên Thiên đến.
Nàng ngừng tại cửa ra vào nhìn chỗ dán thông báo tuyển đệ tử, hơi do dự đi tới nói: “Ta muốn gia nhập Thiết Cốt phái được không.”
Quân Thường Tiếu đang ngồi xổm ăn mì ở cầu thang trước đại điện, trong nháy mắt tròn xoe hai mắt ngạc nhiên.
Mười ngày chờ đợi đau khổ, đúng vào lúc hắn cảm thấy tuyệt vọng nhất, thì một mỹ nữ xuất hiện.
Quân Thường Tiếu trong khoảnh khắc này cảm thấy không còn nghi ngờ gì nữa đây đúng là một điều vô cùng hạnh phúc.
Lục Thiên Thiên nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi là người quét dọn hả? ”
“Xoạt!”
Quân Thường Tiếu vội vàng ném bát đũa, nhiệt tình làm thủ tục gia nhập môn phái cho Lục Thiên Thiên.
Khi hắn xuất ra con dấu tượng trưng cho thân phận chưởng môn, Lục Thiên Thiên lấy giọng điệu nghi vấn hỏi: “Ngươi là chưởng môn?”
“Đúng vậy.”
Quân Thường Tiếu ưỡn ngực chân thành nói: “Bổn tọa là chưởng môn Thiết Cốt phái.
”
“Trời đất!”
“Mỹ nữ, khoan đã! Đừng đi! Đừng lại mà!”
Hắn bỏ ra tất cả vốn liếng, mặt dày như da trâu dây dưa, cuối cùng cũng giữ được Lục Thiên Thiên ở lại.
Môn phái rốt cục không còn tình cảnh một người cô đơn nữa rồi.
“Đinh!”
“Thành viên môn phái: 2/100!”
“Đinh”
“Điểm cống hiến đạt yêu cầu.
Khu mua sắm của môn phái được mở ra.”
Một hồi thanh âm nhắc nhở vang liên, Quân Thường Tiếu lập tức mở ra giao diện của hệ thống.
Chỉ thấy bên dưới hiện ra thêm mấy chữ “Khu mua sắm của môn phái.”
Thật sự có khu mua sắm.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi, trên màn hình liệt kê rất nhiều vật phẩm.
“Thuốc Cửu chuyển Tẩy Tủy Đan!”
“Công pháp Long Tượng Bàn Nhược chưởng”
“Thân pháp Kinh Hồng Du Long”
“Công pháp Ngũ Hành Âm Dương quyết”
“Trang bị Thiên Niên Hàn Băng Giáp”
“Công pháp Thánh Viêm Thể”
Nhìn trên giao diện khu mua sắm liệt kê ra rất nhiều công pháp, đan dược, trang bị, trái tim Quân Thường Tiếu đập càng ngày càng nhanh.
Hắn chỉ cần nhìn tên thôi cũng biết những vật này tuyệt đối là vật phẩm trân quý rồi!
Một giây sau, Quân chương môn lập tức đơ hết cảm xúc, bởi vì ngay lúc hắn nhìn thấy giá của mỗi vật phẩm kia, thấp nhất cũng là 1 vạn điểm cống hiến.
“Không phải chứ?”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu kịch liệt run rẩy “Sao mà mắc dữ vậy trời?”
Chương 2 Ngươi là chưởng môn?