Đọc truyện Tối Chung Trí Năng – Chương 31: Mời chàon
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Câu lạc bộ Hoàng Phổ cách bách hóa Tân Phổ không xa, đây là một hội sở có tính chất tư nhân, trong thành phố này hết sức nổi tiếng, mà chỉ cần nghe qua là Đỗ Thừa biết đây cũng là sản nghiệp của tập đoàn Tân Phổ nổi tiếng.
Chiếc Audi A81 rất nhanh đến trước cổng lớn của câu lạc bộ Hoàng Phổ, đây là một tòa nhà có phong cách kiến trúc châu Âu. Tuy chỉ có 6 tầng nhưng diện tích rất lớn, chỉ riêng bãi đỗ xe cũng đã khoảng 300 mét vuông rồi, quy mô hết sức hoành tráng.
Hoặc là do đang là ban ngày nên bãi đỗ xe không nhiều, chỉ khoảng hơn 20 chiếc, nhưng mỗi chiếc đều có giá trên trăm vạn, chỉ mình chiếc Bentley cũng đã có giá gấp ba bốn lần như thế.
Cùng Hoàng Phổ Đông bước xuống xe, người tài xế đánh xe vào bãi đỗ, lúc này Đỗ Thừa đang đứng trước cổng chính có hai cô gái trẻ tiếp đón trong ánh mắt chăm chú khi thấy hắn đi cùng Hoàng Phổ Đông, sau đó hắn cùng Hoàng Phổ Đông hướng đến phía cầu thang máy.
Hai cô tiếp tân dáng người dong dỏng, dung mạo vô cùng xinh đẹp, trên người mặc bộ xường xám bó sát thân, khuôn mặt mỉm cười càng lộ rõ vẻ nhu mỳ của con gái Á Đông, so với mấy vị minh tinh màn bạc thì càng thêm vẻ thuần khiết, nhưng một điều quan trọng nhất, họ là một cặp song sinh.
Hai cô tiếp tân mà đã có vẻ đẹp xuất sắc như vậy, Đỗ Thừa đối với quy mô của câu lạc bộ Hoàng Phổ càng có chút không tưởng tượng nổi, nhưng bên ngoài Đỗ Thừa không biểu hiện gì, hơn nữa lúc này hắn đang đi cùng Hoàng Phổ Đông lên tầng ba.
Tầng ba cũng câu lạc bộ Hoàng Phổ là một quán bar cỡ lớn, nhưng chỉ những người là hội viên ở đây mới được tới. Quán bar được bày biện hết sức xa xỉ, đến thảm trải cũng là hãng thảm cao cấp, bước trên đó mà Đỗ Thừa cảm giác như đang bước trên mây, cảm giác vô cùng thoải mái.
Hoàng Phổ Đông và Đỗ Thừa cùng ngồi xuống bàn chỗ góc yên tĩnh, có một cô gái đang bê khay bước tới.
Một cô gái kiều diễm, mái tóc dài nâu đỏ khẽ buông nhẹ xuống, đôi lông mày lá liễu tinh tế được nhuộm màu tím nhạt một cách tỉ mỉ, đôi lông mi cong vút cùng đôi mắt vô cùng cuốn hút.
Cô có một thân hình đầy đặn, bộ ngực nở nang lấp ló sau vạt áo sơ mi màu hồng nhạt kết hợp cùng chiếc váy đen bó sát tạo thành một đường vòng cung, đôi chân dài thon thả bó trong chiếc tất chân màu đen càng rung động lòng người.
Có thể nói, cô có một sức hút mãnh liệt với bất kỳ người đàn ông nào, đặc biệt là đôi mắt hút hồn kia có thể khiến bất kì người đàn ông nào trở nên điên đảo.
Cũng may, Đỗ Thừa đủ bình tĩnh, với sắc kiểu sắc đẹp mê hồn thế này đã có Hân Nhi khống chế nên năng lực của Đỗ Thừa ngày càng tăng.
Nhưng Đỗ Thừa không thể không thừa nhận, cô là một người con gái rất cuốn hút, đặc biệt là đối với một người đàn ông chưa nếm qua mùi vị đàn bà thì sự cuốn hút đó càng mãnh liệt.
Hoàng Phổ Đông âm thầm quan sát Đỗ Thừa, khi người con gái ấy bước tới, ánh mắt ông chuyển hướng sang nhìn Đỗ Thừa nhưng phản ứng của Đỗ Thừa khiến Hoàng Phổ Đông có chút không nghĩ tới, trong ánh mắt hắn không hề biểu hiện bất cứ một sự thay đổi nào, thậm chí chỉ là vài phần rất nhỏ.
Ánh mắt thế này Hoàng Phổ Đông chưa từng thấy qua, đến như ông ta lần đầu tiên thấy Diệp Mỵ, trong ánh mắt cũng có chút biến sắc, không có cách nào ra vẻ lạnh lùng được như một nửa Đỗ Thừa.
Chỉ dựa vào điểm này cũng đã khiến Hoàng Phổ Đông càng tán thưởng Đỗ Thừa, nếu như nói trước muốn kết giao với Đỗ Thừa thì thời khắc này, trong lòng Hoàng Phổ Đông đã có sẵn lời mời chào.
“Chủ tịch Hoàng, vị đây là em trai ngài sao?” Cô gái đặt bình rượu vang đỏ cùng ba chiếc ly trong khay xuống, rồi rất tự nhiên ngồi giữa Hoàng Phổ Đông và Đỗ Thừa, trong lời nói hết sức quyến rũ.
Cách Đỗ Thừa chưa đến nửa mét nên hắn cảm nhận được trên cơ thể cô mùi hương hoa hồng, ngồi bên cạnh có thể thấy được cặp ngực căng tròn và đường cong hút hồn của cô gái.
“Đỗ Thừa, một chàng trai rất xuất sắc” Hoàng Phổ Đông giới thiệu sơ lược Đỗ Thừa, rồi quay sang nói với anh: “Đỗ Thừa, tôi giới thiệu một chút, cô ấy là Diệp Mỵ, Tổng giám đốc câu lạc bộ Hoàng Phổ”.
Đỗ Thừa không rõ ý đồ của Hoàng Phổ Đông thực sự là gì, nhưng Đỗ Thừa vẫn mỉm cười đưa tay ra, nhìn cô gái tên là Diệp Mỵ nói: “Tổng giám đốc Diệp, xin chào”.
“Cậu em đúng là không phải người thường, có thể để Chủ tịch Hoàng đây khen ngợi thì không nhiều, ít nhất là trước mắt tôi anh là người đầu tiên” Diệp Mỵ nhìn Đỗ Thừa một cách hết sức quyến rũ, vừa nói cô vừa đưa tay ra bắt nhẹ tay Đỗ Thừa.
Lòng bàn tay ấm áp cùng những ngón tay thon dài thật đẹp mê người, nhưng Đỗ Thừa chỉ nắm tượng trưng, ánh mắt dừng trên thân thể cô nửa phút rồi mỉm cười: “Tổng giám đốc Diệp thật biết nói đùa”.
Chỉ vì hai tiếng “cậu em” của Diệp Mỵ mà khiến Đỗ Thừa dở khóc dở cười.
Ánh mắt Diệp Mỵ bỗng vụt qua một tia dị sắc, là một tia tán thưởng, nhưng trên môi vẫn rất nhiệt tình nói: “Không cần phải Tổng giám đốc Diệp này, Tổng giám đốc Diệp nọ, quá khách khí rồi, gọi tôi là chị Diệp cũng được, sau này nếu có thời gian thì qua đây chơi, đợi lát chị sẽ đưa cho thẻ hội viên VIP”.
Một thẻ hội viên VIP của câu lạc bộ Hoàng Phổ trong thành phố này chẳng khác nào một giấy chứng minh thân phận. Một thẻ hội viên bình thường cũng đã đến hai mươi vạn mà nếu là thẻ hội viên VIP chắc phải tới một trăm vạn. Tuy lời nói Diệp Mỵ có vẻ nhẹ nhàng nhưng vô cùng giá trị.
Tuy Đỗ Thừa chưa từng lui tới những chỗ ăn chơi xa xỉ thế này nhưng không phải là anh không có kiến thức cơ bản về nó, một thẻ hội viên VIP của câu lạc bộ Hoàng Phổ còn có ý nghĩa riêng của nó.
Nhưng Đỗ Thừa muốn từ chối, một bên Hoàng Phổ Đông vừa rót một ly rượu vang đỏ vừa nói: “Đỗ Thừa, nếu là bạn của Hoàng Phổ Đông thì đừng từ chối, ly rượu này mời người anh em”.
Trong lòng đối với Đỗ Thừa đã có sự chào mời nên ông không cho Đỗ Thừa có bất cứ cơ hội nào từ chối.
Đỗ Thừa bất đắc dĩ đành phải nhận lời, nhận ly rượu từ tay Hoàng Phổ Đông, anh mỉm cười: “Chủ tịch Hoàng khách khí rồi”.
Đỗ Thừa cũng không nói thêm gì mà uống hết ly rượu.
Đối với uống rượu, Đỗ Thừa không có gì phải lo lắng, về điểm này hắn đã có sự đảm bảo của Hân Nhi, không cần biết thế nào, Hân Nhi luôn giữ cho hắn ở trạng thái tỉnh táo, hơn nữa sau khi não Đỗ Thừa được khai mở, năng lực thần kinh của Đỗ Thừa có thể đạt tới mức ngàn ly không say.
“Được, tốt lắm, trẻ tuổi phải có cái hào khí ấy” Trong ánh mắt Hoàng Phổ Đông tràn ngập vẻ tán thưởng không chút giấu diếm, ông cũng uống cạn ly rượu của mình.
Ông thích cái chí khí uống rượu như vậy, nên hành động của Đỗ Thừa càng khiến ông cảm thấy thuận mắt.
Diệp Mỵ ngồi bên cạnh nhìn Đỗ Thừa và Hoàng Phổ Đông mỉm cười, đôi mắt quyến rũ không ngừng quét đi quét lại trên người Đỗ Thừa, đợi Hoàng Phổ Đông và Đỗ Thừa kính rượu xong, cô tự tay rót đầy ly rồi hướng về Đỗ Thừa nói: “Người em trai, chị Diệp cũng kính em một ly”.
Nói xong, Diệp Mỵ cũng uống cạn dáng điệu tràn đầy hào khí, Vốn dĩ làn da trắng nõn có chút ửng hồng càng mê đắm lòng người, vẻ đẹp vốn dĩ cuốn hút bỗng chốc càng trở nên mê người.
“Cảm ơn”.
Đỗ Thừa tuy rằng bản thân mình thừa sức chịu đựng nhưng hắn cũng không dám nhìn Diệp Mỵ, vốn dĩ Hân Nhi chỉ là một nhân vật ảo còn Diệp Mỵ thì là người thật đang sống sờ sờ, lại còn vẻ đẹp mê đắm lòng người, Đỗ Thừa không dám khẳng định bản thân mình có thể hoàn toàn kiềm chế.
Cùng Đỗ Thừa kính rượu xong, ánh mắt hút hồn của Diệp Mỵ chuyển hướng sang chủ tịch Hoàng, sau đó ngọt ngào nói: “Chủ tịch Hoàng, ngài thử nói xem làm sao mà hai người quen nhau, trước đây chưa thấy ngài nhắc tới bao giờ”.
Trong lúc nói, Diệp Mỵ bỗng nhiên nháy mắt tựa như truyền một thông điệp gì, Hoàng Phổ Đông tất nhiên hiểu ý của Diệp Mỵ nên đem toàn bộ sự việc của bách hóa Tân Phổ kể cho cô. Tuy không thêm thắt gì nhưng qua lời kể của Hoàng Phổ Đông, Diệp Mỵ cảm thấy vài phần kinh ngạc, giống như tận mắt nhìn thấy vậy.
Tất nhiên rượu không thể thiếu, độc đáo ở chỗ, hoặc là Diệp Mỵ, hoặc là Hoàng Phổ Đông đều kính Đỗ Thừa một ly, toàn bộ quá trình dùng có mười mấy phút mà bên cạnh là hai chai rượu vang đỏ rỗng rồi.
Mười mấy ly hạ xuống, Diệp Mỵ và Hoàng Phổ Đông nhìn Đỗ Thừa một cách rất kinh ngạc, tuy mười mấy ly nhưng ánh mắt Đỗ Thừa vẫn rất tinh tường giống như uống nước lã vậy, ngược lại rượu khiến bọn họ có chút chóng mắt rồi.
Đặc biệt là Diệp Mỵ, mặt cô đã đỏ ửng lên, càng tăng thêm vẻ kiều diễm, mùi hương cơ thể càng nồng một chút, một giọt lệ nơi khóe mắt giống như làn nước mùa thu, càng khiến cô mê đắm lòng người.
“Người em trai, không ngờ cậu lại lợi hại đến thế, có thời gian thì chỉ giáo cho chị, thế nào?”
Diệp Mỵ liếc nhìn Đỗ Thừa, thân hình mềm nhũn đang dần dựa vào người hắn.
Cảm nhận được thân hình mềm mại đến ngây người của Diệp Mỵ đang nhè nhẹ dựa vào mình tạo nên chút ma sát khiến ngọn lửa dục vọng trong người Đỗ Thừa bỗng chốc bừng bừng, cũng may đầu óc Đỗ Thừa vẫn còn đang tỉnh táo nên có thế áp chế được ngọn lửa đó, hắn mỉm cười: “Được, chỉ cần chị Diệp muốn thì khổ mấy cũng được”.
“Vậy chúng ta quyết định như thế đi, đến lúc đó tôi tìm cậu thì cậu không được từ chối tôi đâu đấy” Diệp Mỵ nhìn Đỗ Thừa bằng con mắt vô cùng quyến rũ.
“Ừm” Đỗ Thừa trả lời một tiếng, trong lòng đang thầm than đúng là vẻ đẹp kiều diễm vô song.
Hoàng Phổ Đông ngồi bên cạnh mỉm cười gật nhẹ đầu, sau khi liếc mắt ra hiệu cho Diệp Mỵ phải có chừng mực thì quay sang nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, thực ra lần này đưa cậu tới đây là tôi muốn nói với cậu một việc”.
“Chủ tịch Hoàng có việc gì thì cứ nói đi” Đỗ Thừa mỉm cười trả lời, nhưng trong lòng hắn hoàn toàn hiểu rõ, hắn đã vượt qua vòng thử nghiệm của Hoàng Phổ Đông rồi.
“Đỗ Thừa, cậu có hứng thú giúp tôi làm việc không, nếu cậu đồng ý, điều kiện thế nào tùy cậu chọn, thấy thế nào?” Hoàng Phổ Đông nói rất nghiêm túc, đúng như Đỗ Thừa đã trù tính từ trước, hắn đã thông qua cuộc thử nghiệm của Hoàng Phổ Đông.
Có một vài người rượu vào là biến thành người khác, chỉ là Hoàng Phổ Đông không nghĩ tới tửu lượng của Đỗ Thừa khiến người khác phải kinh ngạc. Tuy rằng đã uống mười mấy ly nhưng ông cũng biết tửu lượng của Đỗ Thừa lợi hại thế nào.
“Điều này…”
Đỗ Thừa không nghĩ rằng Hoàng Phổ Đông đánh giá cao mình đến thế, có chút khó xử nói: “Chủ tịch Hoàng, tôi còn đang đi học…”
Hoàng Phổ Đông không có ý định thôi, ông nói tiếp: “Không cần phải vội, cậu có thể vừa học vừa làm, có thể tích lũy thêm kinh nghiệm”.
Trước tấm thịnh tình của Hoàng Phổ Đông, Đỗ Thừa không thể nào từ chối, nhưng Hoàng Phổ Đông lại nói trúng vào một việc, đó là kinh nghiệm. Tuy Đỗ Thừa có Hân Nhi đến từ máy tính tương lai nhưng kinh nghiệm của Đỗ Thừa hiện nay thì vô cùng khuyết thiếu.
Không có gì nghi ngờ, ở điểm này Đỗ Thừa có thể được bổ xung bởi tập đoàn Tân Phổ của Hoàng Phổ Đông, quan trọng là Đỗ Thừa sẽ có cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo các ngành nghề, điều này vô cùng thiết yếu.
Có một nguồn tài nguyên vô hình như vậy, Đỗ Thừa biết đã đến lúc phát triển sự nghiệp của riêng mình, nhất định sẽ thành công gấp bội, đương nhiên, vì Đỗ Thừa còn trẻ, còn nhiều thời gian.
Hơn nữa còn một điểm, sự phát triển của Đỗ Thừa dưới sự trợ giúp của tập đoàn Tân Phổ nổi tiếng thì chắc chắn không có bất cứ một trở ngại nào, lợi ích ngay trước mắt, thậm chí tới lúc đó Đỗ Thừa có thể hợp tác cùng Hoàng Phổ Đông. Có một khởi điểm tốt như thế, đối với Đỗ Thừa mà nói, tuyệt đối so với kế hoạch tự mình nỗ lực ban đầu của anh mạnh hơn rất nhiều.
“Chủ tịch Hoàng, không phải là tôi không muốn, chỉ là tôi sợ không đạt được yêu cầu” Đỗ Thừa không ngay lập tức chấp thuận lời mời của Hoàng Phổ Đông, xưa đã có câu phải nói điều không tốt trước.
Hoàng Phổ Đông mỉm cười, nói giọng rất chắc nịch: “Tôi tin vào con mắt nhìn người của mình, tôi lại càng tin cậu, cậu còn trẻ, còn thời gian để học tập”.
“Chủ tịch Hoàng đã có tấm thịnh tình như thế, Đỗ Thừa tôi sao có thể từ chối được nữa” Hoàng Phổ Đông đã nói đến như vậy, Đỗ Thừa không thể tiếp tục từ chối nên đành đồng ý.
“Chủ tịch Hoàng, chúc mừng ngài”.
Diệp Mỵ ngồi bên cạnh thấy Đỗ Thừa đã đồng ý liền ngay lập tức giơ ly rượu trong tay lên hướng về Hoàng Phổ Đông chúc mừng.
“Cảm ơn”.
Hoàng Phổ Đông cũng vô cùng hưng phấn, cũng giơ ly rượu cầm trong tay lên, nói với Đỗ Thừa: “Nào, Đỗ Thừa, vì chúng ta, cạn ly”.
“Ừm” Đỗ Thừa gật đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia chờ mong.
09-08-2012, 06:32 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm