Đọc truyện Tôi Chưa Từng Biết Yêu – Chương 52
Gần đây Lâm Minh Vũ phải thi cử khá nhiều, vốn không đi tập luyện được, nhưng một khi Giang Tục nổi giận lên thì rất đánh sợ, nên sau khi thi anh tùy tiện mua chút gì ăn, sau đó đến sân bóng rổ.
Tiệm bánh nướng ở con phố phía sau, mỗi khi mua Lâm Minh Vũ đều phải bỏ thêm nhiều gia vị, vừa ngọt vừa cay thật sự rất ngon, một lần anh có thể ăn đến bốn cái. Vừa ăn vừa đi đến sân bóng, thấy hai nhóm người đang tỏ khí thế quyết liệt, anh có chút kinh ngạc.
Đang là cuối kỳ, lại là mùa đông, ai đi tập bóng cũng than oán ngập trời, lại có người muốn đánh nhau?
Anh ngậm bánh đi vào sân, đặt balo xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
Trên sân đấu có bóng dáng hai người, thì ra là Giang Tục và Hàn Sâm
Miếng bánh đang ngậm thiếu chút nữa đã làm anh sặc
Bọn nhóc trong đội, vốn đang khó chịu vì không hiểu sao Hàn Sâm lại đến gây sự, kết quả hai người kia vừa bắt đầu đấu, đã xem đến mê mẩn. Đã lâu rồi chưa xem trận đấu nào phấn khích đến vậy, khán giả ở một bên cơ hồ đều phải ủng hộ, trong đó có một nam sinh cảm khái nói: “Đúng là cao thủ, giống như là trận chiến thế kỷ vậy.”
Lâm Minh Vũ phủi mấy vụn mè trên người, cũng theo đó đáp lại một câu: “Chính xác, là cuộc chiến của em rể ta đây.”
Nam sinh kia: “…”
Giày chơi bóng giẫm trên sân phát ra âm thanh kin kít, Hàn Sâm tấn công rất mạnh, nhiều biến hóa. Với môn bóng rổ, tố chất thân thể, lực bật, phản xạ, kỹ thuật, cái nào cũng không thể thiếu. Bình thường Hàn Sâm đều cà lơ phất phơ, nhưng kỹ năng về bóng rổ thật khiến người khác kinh ngạc.
Giờ phút này, tóc hắn thấm mồ hôi rũ trước trán, biểu cảm khó có khi nghiêm túc đến vậy.
So với Hàn Sâm, thì Giang Tục cũng không có biểu cảm gì, nhìn qua cũng không có vẻ là đang cố hết sức, nhưng anh cũng không lơi lỏng, phòng ngự đến giọt nước cũng không lọt, bất luận Hàn Sâm dùng động tác giả hay đột phá mạnh, anh đều cản trở về
Thời gian từng phút trôi qua, mắt thấy thời gian sắp hết, “Tiểu đệ” Hàn Sâm đứng ngoài biên sân, phất phất di dộng trong tay, có chút sốt ruột, khóe mắt Hàn Sâm liếc nhìn, cau mày lại.
Hắn cố sức đập bóng, mà Giang Tục giống như ngọn núi vây quanh hắn, cơ hồ không có chỗ đột phá.
Lúc này, một thành viên trong đội thổi còi, hô lên một tiếng với Giang Tục: “Đội trưởng, chỉ còn năm giây thôi.”
Lúc này mọi người đều tập trung vào người vừa nói, Hàn Sâm đột nhiên, dùng toàn lực xoay người đập bóng, qua người, đưa bóng đến dưới bảng rổ.
Toàn sân đều không ngờ Hàn Sâm có thể đột phá vòng phòng thủ của Giang Tục, tất cả đều đứng lên kinh hô
Hàn Sâm vừa thoát ra, không chút do dự nhảy lên
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Giang Tục phòng thủ thất bại, đột nhiên anh xoay người, xoay một góc độ khó tin đến phía trước Hàn Sâm, thời điểm anh nhảy lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bóng, làm thay đổi quỹ đạo bay của bóng
Bóng bị ngoại lực tác động làm thay đổi hướng, đập vào bảng rổ, xoay tròn trên vành rổ, rơi ra ngoài
Chỉ vài giây, mọi người đều nín thở tập trung vào từng vòng quay của trái bóng
“Húuuu…”, Tiếng cười phấn khích của các thành viên đại biểu cho trận đấu đã kết thúc
Hai tay Hàn Sâm chống trên đầu gối, cúi người thở dốc, cũng mang theo sự tiếc nuối
Ngay một khắc cuối cùng trái bóng từ trên vành rổ rơi xuống
Trong tiếng trầm trồ của mọi người, đột nhiên Giang Tục lại lấy đà nhảy lên đệm bóng, đẩy trái bóng đang “chập choạng” rơi xuống vào rổ
Bóng vào rổ, đập xuống sân rồi nảy lên từng tiếng từng tiếng vọng lại.
“Bịch bịch bịch.”
Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn Giang Tục, Giang tục nhún vai, xoay người đi về phía biên sân
Hàn Sâm hô to một tiếng: “Chết tiệt– cậu thắng thì thắng đi, đây là ý gì? Tôi chấp nhận thua!”
Giang Tục cầm bình nước, nhàn nhạt trả lời: “Cậu vào đội đi.”
“Ông đây dựa vào cái gì?”
“Cậu đưa bóng vào rổ rồi.”
Hàn Sâm thở dốc: “Đó là cậu bồi bóng vào.”
Ánh mắt Giang Tục phát lạnh: “Chịu thua, hiểu không?”
Hàn Sâm bị câu nói của anh làm cho nghẹn đến không nói nên lời, hắn khó chịu đứng trên sân. “Các đàn em” nhanh chóng vây quanh lại, Lâm Minh Vũ đứng xem náo nhiệt cũng chạy đến.
Anh bẻ nửa cái bánh đưa cho Hàn Sâm: “Đói chưa? Ăn chút không?”
Hàn Sâm khó chịu quay đầu đi
“Đừng từ chối, vào đội đi.” Lâm Minh Vũ nói: “Khai giảng học kỳ sau đã bắt đầu giải đấu, trong đội đang cần người, hoang nghênh gia nhập.”
Hàn Sâm vẫn còn khó chịu: “Cậu ta đây là ý gì? Đẩy rơi bóng của tôi, sau đó lại đệm bóng vào, sỉ nhục tôi sao?”
Lâm Minh Vũ thở dài: “Bởi vì không thể để cậu thắng, mà trong đội đang thiếu người, không thể lãng phí nhân tài.”
“Có ý gì?”
“Ý chính là cậu bị con cáo già lừa.”
“…”
– — —— ——
Mặc dù nhớ đến việc làm bài thi kinh tế học muộn hơn Phó Tiểu Phương, nhưng Lâm Tây lại làm sớm xong hơn.
Đến các cuộc thi cuối kỳ, các giảng viên đều uyển chuyển “Tiết lộ” một chút câu hỏi trong đề cương thi. Hoặc sẽ có một vài câu hỏi giống hoặc tương tự, điều này phải nói là sự trợ giúp đáng quý
Lâm Tây đang cầm nộ câu hỏi của giảng viên Long đưa ra, vừa tra sách vừa làm, làm xong lại cẩn thận tra lại các danh từ khái niệm nhắc tới trong bài, sợ đến kỳ thi lại không nhớ
Lâm Tây làm xong, nhớ đến cho Phó Tiểu Phương mượn, nhưng không biết Phó Tiểu Phương đi đâu, lại không có trong phòng
Ngày thứ hai sẽ thi kinh tế học, bài thì không ôn, sách cũng không đọc, có vẻ như cô giống bình nứt không sợ bể vậy
Buổi sáng thi Tiếng Anh, đề đặc biệt dễ, năm người một nhóm, bốc thăm chọn đề, sau đó mỗi nhóm tự luyện tập. Lâm Tây ngẫu nhiên chọn trúng nhân vật chỉ có bốn năm câu, một chút đã thi xong.
Lúc ăn trưa, Lâm Tây vừa ăn vừa giáo huấn Phó Tiểu Phương: “Gần đây cậu sao vậy? Sao mỗi ngày đề đến gần giờ đóng cửa mới về phòng?”
Phó Tiểu Phương nhai cơm, khóe miệng hiện lên chút ý cười ngọt ngào: “Mình đến thư viện học bài.”
“Chịu khó vậy sao?” Lâm Tây đối với lý do này có chút hoài nghi. “Vậy bài kinh tế học cậu làm xong chưa?”
Phó Tiểu Phương nghe Lâm Tây nói như vậy chợt bừng tỉnh, đột nhiên “A” một tiếng: “Bài cậu đâu? Chẳng phải nói cho mình mượn sao?”
“Cắt.”, Lâm Tây khinh bỉ nhìn cô: “Dưới cặp mắt thần của mình, chỉ biết cậu không cố gắng ôn bài, khai thật mau, gần đây cậu đã làm gì?”
“He he” Phó Tiểu Phương cười lên một tiếng, đôi mắt híp lại thành một đường nhỏ, khụ khụ hai tiếng: “Có nhớ lần chúng ta tham gia diễn tiệc cuối năm không? Sau đó mình nhận được một tin nhắn nặc danh, nói muốn làm quen với mình, người đó ở sở khoa học và công nghệ, đã trò chuyện với nhau rồi.”
“Hai người đã gặp mặt rồi hả?”
“Không, chỉ trò chuyện trên mạng thôi, dù sao cũng chỉ nói chuyện thôi.” Nói xong, mặt Phó Tiểu Phương hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi
“Yêu qua mạng?” Nói một chút thì Lâm Tây đã hiểu. Đối với việc yêu qua mạng cô thật không tán thành, “Tên gì? Hình dáng ra sao? Chỉ có trong trường mình, mới tìm được đó là ai?”
“Bọn mình chỉ gọi tên trong bbs.” Phó Tiểu Phương một bộ dáng vẻ đang lâm vào trạng thái yêu đương mù quáng, “Như vậy cũng tốt, xem như tìm hiểu trước khi gặp mặt.”
“Đến một tấm hình cũng không gửi, hơn phân nữa…”
“Nông cạn.” Phó Tiểu Phương nói, “Mình là người xem trọng bề ngoài vậy sao?”
“Còn không phải à?”
Bị Lâm Tây nói thẳng ra như vậy, Phó Tiểu Phương hơi ngượng khụ khụ hai tiếng: “Dù sao lần này mình bị tính cách của họ thu hút, mặc kệ người ấy là ai, mình chính là thích anh ấy.”
Lâm Tây nhớ lại những chuyện khôi hài sau khi hai bên gặp mặt sau khi yêu qua mạng, thầm cầu nguyện trong lòng cho Phó Tiểu Phương: “Cầu chúc thuận lợi.”
“…”
Đến buổi thi chiều, lúc Lâm Tây đến, giảng viên còn chưa đến, chỉ có vài người thưa thớt trên giảng đường
Lâm Tây lấy điện thoại trong túi ra, đang tính tắt máy, thì điện thoại vang lên không ngừng.
Lâm Tây nhìn thời gian, còn mười lăm phút nữa vào thi, nghe máy
“Chuyện gì?” Lâm Tây sửa sang lại hộp bút, “Tôi sắp thi rồi, nói ngắn gọn thôi.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng hít thở quen thuộc của Giang Tục, là thanh âm làm người ta an tâm
Anh hỏi: “Bao giờ thi xong?”
“Năm giờ.”
“Buổi tối cùng ăn cơm?”
“Hả?” Lâm Tây hơi hiểu ra, anh đang hẹn cô, nhất thời tai hơi nóng lên, lung túng trả lời: “Được.”
Giọng điệu hơi ngây ngốc, làm Giang Tục đầu dây bên kia cười khẽ. Anh hơi dừng lại, sau đó nói thêm một câu: “Mặc đẹp một chút.”
Lâm tây kéo kéo vạt áo: “Tại sao?”
“Cả đội đều cùng đi.”
“…”
Cô còn đang nói chuyện, giám thị đã vào, còn mang theo một ly trà “Hug day day”, tùy tay đặt bài thi lên bàn, đẩy đẩy mắt kính, thúc giục mọi người vào bàn
“Mau vào đi, ngồi vào vị trí của mình.”
Đi qua đi lại trên bục, may móc nói lại mấy câu quen thuộc: “Vào thi thì tắt điện thoại, đều đã là sinh viên rồi, không cần tôi phải nhắc nhở nữa chứ.”
Lâm Tây nhìn thoáng qua giám thị, vội nói vào máy: “Giám thị đến rồi, tôi cúp đây!”
– —
Chuông vang lên, trong phòng thi nháy mắt không một tiếng động
Mọi người đều rất quy cũ,yên tĩnh ngồi đúng vị trí. Trên bàn trống rỗng, chỉ còn những thứ được phép mang vào
Mọi người đều tự giác nghiêm túc
Giám thị đặt ly trà xuống, tháo giấy niêm phong, bắt đầu phát đề thi
“Đầu tiên viết tên và mã sinh viên vào, cả đề thi và tờ đáp án đều phải viết, một chút nữa tôi sẽ kiểm tra.” Vừa phát được mấy đề thi thì lại ngẩng đầu lên: “Không cần châu đầu ghé tai, sách đều cất hết vào.”
Thấy giám thị vừa nhắc nhở một nhóm, các nhóm còn lại đều có chút bất đồng, có người đã dự đoán trước, có người khi nghe xong thì như đi vào cõi tiên. Còn Lâm tây lại nằm giữa, vừa khẩn trương lại không yên.
Cô có ôn tập kinh tế học, nhưng không nhiều. Các đề đều đã làm và hiểu, nhưng có vài khái niệm cần có kiến thức thì không nhớ rõ. Chỉ là đánh cuộc một phen, cô đã nghiêm túc giải đề ôn tập rồi
Lúc này cô chỉ đang chờ mong, trong bài thi có có câu hỏi trong đề cương hoặc những câu tương tự. Cô đã làm hết các câu trong đề cương vào lần, nếu giống vậy thì cô thắng chắc
Cuối cùng đề cũng phát đến chỗ cô, một trăm gam không nặng không nhẹ, giấy trắng mực đen in đậm. Ba chữ “Thi cuối kỳ” in lớn, mang nhiều ý nghĩa
Lấy đề, Lâm Tây theo quán tính viết tên và mã sinh viên vào đề và tờ đáp án
Viết xong, cô thở ra một hơi. Cô hồi hộp mở đề ra, chuẩn bị làm
Cô cầm bút, nghiêm túc đọc đề, nháy mắt làm cho cô phát hoảng
Nghiêm túc đọc câu thứ nhất, Lâm Tây có chút không dám tin vào mắt mình
Cô vội lật từng tờ đề, đọc câu tiếp theo
Bất luận là trắc nghiệm hay tư luận, đều giống như trong đề cương cô làm
Thật hay giả vậy?
Trước khi thi thầy cư nhiên lại đưa bài thi cho mọi người làm trước?!