Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 30


Đọc truyện Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu – Chương 30

“Đúng là máu rất đặc biệt, thể năng cũng vượt xa người thường,” A09 quan sát Giản Hoài, “Tiếc là còn non quá.”

A09 đấm một quyền lên tường, toàn bộ khu ghế lô trên tầng 2 biến thành đầm lầy. Giản Hoài bị kẹt trong đầm lầy, không có chỗ để mượn lực nên không thể bò ra.

“Tôi cứ cảm thấy cho Đan Cô Lan sử dụng năng lực ‘đầm sâu’ này thì lãng phí lắm,” A09 nói, “Cô ta luôn không tìm được thời cơ và phương pháp để dùng nó, có lẽ không đủ tàn nhẫn là khuyết điểm của cô ta.”

A09: “Tôi đã theo dõi hai người suốt, thế giới cấp A lần này mà chỉ có hai người đi thôi à? Sau khi Đan Cô Lan có được thân phận người cộng hưởng tư duy đó, đúng ra cậu phải mau mang nó rời khỏi đây. Vất vả lắm mới có thể lợi dụng sơ hở giữa các quy tắc của thế giới bằng máu để đạt được điểm, tại sao lại không mua chút thứ mình cần rồi cút đi lẹ chứ?

Cần gì phải từ bỏ mạng sống vì cơn giận của bản thân?”

A09 búng tay một cái với Giản Hoài, bầu không khí xung quanh cậu đột ngột bị rút cạn. Cậu thấy miệng của A09 đang nhúc nhích, dường như đang nói gì đó, nhưng cậu lại không nghe thấy!

Vì quá trình truyền âm cần một thứ trung gian!

Nửa người dưới của Giản Hoài chìm trong vũng bùn, nửa người trên bị bọc lấy bởi màng chân không mà A09 tạo ra, không bao lâu nữa sẽ chết đi vì không thở được.

“Dù sương máu có thể giết người thì sao?” A09 nhìn xuống Giản Hoài từ phía trên, “Máu của cậu vẫn phải truyền tới chỗ của tôi trước mới được, không phải sao?”

Mặc dù Giản Hoài không nghe được lời của gã, nhưng vẫn đoán được gã đang nói gì nhờ đọc môi.

Cậu muốn thoát khỏi đầm lầy, chỉ là càng dùng sức càng thiếu ôxi, nhanh chóng không còn tí sức nào.

Giản Hoài thấy A09 đang cười với mình từ phía trên, nhưng tầm nhìn của cậu ngày càng mơ hồ. Não thiếu ôxi khiến cậu rơi vào trạng thái ảo giác, trước mắt là cảnh tượng sáng bừng, Giản Hoài thoáng nhìn thấy Giản Bác Hàn.

Giản Bác Hàn mặc áo blouse trắng của bác sĩ để bé Giản Hoài đội nón bảo hiểm ngồi trên đầu gối mình, giọng nói đong đầy tình yêu: “Tiểu Hoài, con khó chịu lắm phải không?”

Khuôn mặt nhỏ đội nón bảo hiểm của Giản Hoài tím lên vì thiếu ôxi. Cậu đeo một tai nghe không dây nên mới nghe được lời Giản Bác Hàn nói.

Giản Hoài cầm bàn tay nhỏ lạnh buốt của Giản Hoài và nói: “Cha cũng biết con đau khổ lắm, nhưng mai sau có lẽ con cũng buộc phải đối mặt với tình huống này thôi. Lúc này, sức thở của con nhiều thêm tí nào thì sẽ thêm chút cơ hội để sống sót.”

Ý thức của bé Giản Hoài từ từ mông lung, khuôn mặt của Giản Bác Hàn trong mắt cậu cũng trở nên dữ tợn.

“Nếu muốn sống tiếp thì phải đập vỡ chiếc nón bảo hiểm này, đừng trông cậy vào lòng nhân từ của kẻ địch.” Giản Bác Hàn lạnh lùng nhìn cậu nói, “Bây giờ đang là đêm tối, nếu con muốn chết như thế này và sống lại vào ngày mai thì cũng được thôi, thế thì cha sẽ có một đứa con bình thường. Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, nếu con đã sống không nổi trong tương lai, thà cứ chết luôn bây giờ đi.”

Bé Giản Hoài cuộn chặt nắm tay, nhìn chằm chằm lên chiếc nón bảo hiểm, một vệt máu xẹt qua, chiếc nón nứt tẹt.

Giản Bác Hàn lại vừa thương xót vừa vui vẻ ôm lấy cậu, nói bằng một giọng điệu mâu thuẫn: “Nếu con cứ chết đi như thế thì tốt rồi.”

Giản Hoài trong đầm lầy từ từ mở mắt ra, nửa người của cậu đã lọt dưới đầm lầy, A09 đang mỉm cười đợi cậu chết vì nghẹt thở.

Giản Hoài vùi bàn tay cầm dao găm xuống vũng bùn, khổ sở lung lay chút xíu, sau đó nhắm mắt lại và cúi đầu xuống. Có vẻ như đây là sự đấu tranh cuối cùng của cậu rồi.

“Đang giả chết đấy à?” A09 nói, “Người bình thường không thở được trong một thời gian như thế đúng ra phải chết rồi, nhưng cậu thì không, thể năng của cậu mạnh như thế, tôi sẽ kéo dài thời gian giùm cho.”

Gã ấn bàn tay vô tường, ‘đầm sâu’ biến vách tường thành đầm lầy, tay của A09 cũng tự nhiên chìm vào vũng bùn. Một khi tay gã rời khỏi vách tường, đầm lầy sẽ biến mất sau mười giây.

A09 sử dụng ‘đầm sâu’ để hạn chế cử động của Giản Hoài và cũng rút cạn không khí xung quanh Giản Hoài bằng dị năng của mình. Nếu không nhờ có ‘đầm sâu’ hạn chế Giản Hoài thì với thể năng của cậu, chỉ bị kẹt dưới đất thì đã sao đâu? Nhờ sức mạnh của bản thân, chỉ cần có một nơi để mượn lực, cậu sẽ có thể phá tường thoát khỏi, đến lúc đó chân không không còn là đối thủ của Giản Hoài nữa.

Cho nên A09 cần phải giữ mãi chiêu đầm sâu.


Gã nhìn chòng chọc vào Giản Hoài vẫn không nhúc nhích gì, xác nhận xem người này đã chết thật hay giả.

Bỗng nhiên, một cảm giác đau nhói tim vọt vào lòng bàn tay của A09. Có không biết bao nhiêu con dao chất lỏng màu máu áp suất cao lao ra khỏi lòng bàn tay đang chôn trong đầm lầy của A09, bay múa tùm lum trên không trung, vẽ ra nhiều vết thương đếm không xuể trên cơ thể của A09, ép gã đành phải rụt tay khỏi mặt tường.

Sau khi tay gã không tiếp xúc với mặt tường trong vòng mười giây, đầm lầy cũng biến mất. Giản Hoài mới nãy còn tựa như đã chết chống khuỷu tay lên mặt đất và nhảy thoát.

Cuối cùng Giản Hoài cũng rời khỏi màng chân không, hít thở được không khí trong lòng. Cậu nói với A09: “Ai nói là không có chất trung gian? Đầm lầy mày tạo ra bằng ‘đầm sâu’ chính là chất trung gian!”

Mấy lưỡi dao máu biến thành sương, A09 còn chưa tránh kịp mà cơ thể đã bị xâm chiếm bởi năng lượng tàn phá một lần nữa. Gã ngã xuống, đây là lần thứ hai gã bị Giản Hoài giết chết.

Giản Hoài thở hổn hển từng ngụm, cậu thấy mệt lắm rồi. Sử dụng năng lực hồi phục nhiều lần cũng sẽ tốn thể lực hết mức. Đúng là máu của cậu có thể quay lại cơ thể, nhưng quá trình này cần có năng lượng, năng lượng ‘sống’ trong máu lại thầu hết vụ này.

Nhưng cứ mất máu lượng lớn cũng như sử dụng năng lượng ‘sống’ nhiều lần như thế, Giản Hoài đã tốn quá nhiều nguồn năng lượng trong cơ thể.

Máu của cậu không chỉ có thể làm hại người người khác mà cũng tổn thương tới bản thân cậu, phải cân bằng sức mạnh giữa ‘sống’ và ‘chết’ mới có thể sống sót. Một khi năng lượng ‘sống’ không đủ để đối đầu với ‘chết’, Giản Hoài sẽ bị giết bởi chính sức mạnh của mình.

Cũng may cậu đã giết A09 hai lần, tốn kha khá năng lượng ‘chết’. Nhất là năng lực dao máu này, đây là lần thứ hai Giản Hoài sử dụng nó. Lần đầu tiên trong trí nhớ là lúc cậu học được chiêu ‘dao máu’ dưới sự dẫn dắt của Giản Bác Hàn. ‘Dao máu’ được bắt đầu từ giai đoạn ngưng tụ và sắc lọc năng lượng tàn phá trong cơ thể cậu tới cực đỉnh, tạo ra hiệu quả súng bắn nước áp suất cao, do đó hình thành dao máu.

Phải có chút kỹ xảo mới có thể sử dụng được dao máu.

Mới nãy, Giản Hoài nhúc nhích chút xíu trong đầm lầy để cầm dao găm rạch một đường lên người, miệng vết thương hở làm máu chảy ra, nhưng Giản Hoài không thu chúng vô người, mà lại lấy chút năng lượng ‘sống’ trong máu để chữa lành vết thương, cũng nhờ đâu tự dưng lĩnh ngộ được năng lực từ nhiều lần thu máu khi nãy.

Cứ như vậy, máu bơi tự do bên ngoài cơ thể sẽ không thể trở vào cơ thể.

Lúc này, Giản Hoài vốn cúi đầu giả chết lại cắn nát đầu lưỡi của mình để tạo ra một vết thương khác.

Nếu muốn trở vào cơ thể, máu nhất định phải phá vỡ thứ đang ràng buộc Giản Hoài. Giản Hoài bị bao vây bởi màng chân không mà A09 tạo ra, lúc bấy giờ máu buộc phải nén năng lượng tàn phá thành dao máu để tấn công A09 và bắt hắn hủy bỏ năng lực.

Khi Giản Hoài thoát khỏi màng chân không, dao máu lập tức quay lại cơ thể của cậu.

Năm đó, cậu cũng tự cứu mình như thế khi bị mắc bẫy của Giản Bác Hàn. Đầu tiên là cào nát lòng bàn tay bằng ngón tay nhỏ khiến máu chảy ra và cắn bể đầu lưỡi cùng một lúc. Máu phải phá vỡ nón bảo hiểm mới có thể quay lại cơ thể, do đó hình thành năng lượng tàn phá cũng như chế tạo dao máu và cứu được Giản Hoài.

Giản Bác Hàn là người đã huấn luyện cho Giản Hoài năng lực này, nhưng do cậu ghét quá khứ khủng khiếp nên luôn kháng cự nó. Lúc ấy cậu thi triển năng lực trong trạng thái thiếu ôxi nên ký ức khá mơ hồ, cho nên lúc này mới không nhớ nổi.

Vụ mất ký ức về chuyện đó chắc cũng nằm trong suy tính của Giản Bác Hàn nhỉ? Giản Hoài nghĩ thầm.

Ông mong Giản Hoài chỉ nhớ tới năng lực này khi gặp phải nguy cơ, những lúc còn lại thì cứ sống an ổn thôi.

Giản Bác Hàn vừa huấn luyện Giản Hoài một cách khắc nghiệt, vừa hi vọng cậu quên đi mảnh ký ức đau khổ kia, đây cũng là điểm mâu thuẫn của ông.

Thì ra mình lớn lên như thế, hèn gì mình cũng mâu thuẫn đến vậy. Giản Hoài lại nghĩ thầm.

Xét về một mặt, dưới cách dạy dỗ bệnh hoạn của Giản Bác Hàn, cậu nổi điên theo ý nguyện của ông, điên đến nỗi thỉnh thoảng muốn tấn công người khác, làm hại họ và xác nhận chân tướng của thế giới nhờ vào tiếng kêu thảm thiết của những kẻ khác. Mặt khác, cậu lại lơ đãng cảm nhận được tình yêu sâu nặng của Giản Bác Hàn. Cậu muốn đáp lại, nhưng không biết phải đáp lại bằng cách nào, cuối cùng trở thành một kẻ không thể đáp lại ý tốt của người khác.

Từng khát khao thế giới, mong được nó ôm lấy, ham muốn được thân thiết với người khác. Thế rồi cậu vẫn chống lại thế giới, căm thù nó và ghét bọn được sống dưới ánh nắng mặt trời.

Hoang mang mà lại chờ mong, tự bế nhưng cũng luôn chủ động.


Coi thường sống chết, nhưng lại cảm thấy thương xót khi người trước mặt mình chết đi.

Giản Hoài là một kẻ mâu thuẫn, giống hệt như cách Giản Bác Hàn đối xử với cậu.

Giản Hoài để tay lên ngực và tự hỏi, khi Đan Cô Lan bán đi ‘thính giác’, cậu không có biện pháp nào để cứu cô thật sao?

Không, có biện pháp chứ, đơn giản lắm. Không nghe thấy thì đã sao, chỉ cần đánh ngất để cô ngã xuống, ép cô ngừng suy nghĩ là được mà. Hoặc cũng có thể đâm cô bị thương, khiến cô thấy sợ lần nữa, Đan Cô Lan cũng sẽ ngừng đấu giá.

Biện pháp đầy đó ra, Giản Hoài có không biết bao nhiêu cách để cứu Đan Cô Lan, nhưng cậu lại không sử dụng bất cứ cái nào.

Tại sao vậy?

Vì cậu bị từ chối.

Vì Đan Cô Lan nói với cậu: “Cậu không phải người của thế giới này, đây không phải là trách nhiệm của cậu.”

Những lời này đập nát tất cả lòng tin của Giản Hoài, cậu chần chờ, cậu không làm gì nữa, vì cậu nghĩ mình không có tư cách đó.

Giống như khi Giản Bác Hàn tự sát, Giản Hoài không có năng lực ngăn cản ông ấy thật à? Với tốc độ và sức mạnh thế kia, sao cậu có thể để Giản Bác Hàn chết trước mặt mình như vậy được. Bằng ý chí sợ hãi nhưng vẫn phải đồng hành với vực sâu suốt nhiều năm, Giản Hoài sẽ bị dọa bởi một con rắn đến mức phải rụt tay lại thật à? Đây không phải là sự thật.

Chẳng qua lúc đó cậu nghe được câu ‘thành thật xin lỗi con’ và ‘cha đã luôn không biết yêu thương con bằng cách nào cho đúng’ thôi.

Giản Bác Hàn từ chối cánh tay Giản Hoài giơ ra, Đan Cô Lan từ chối sự giúp đỡ của Giản Hoài, thế giới từ chối không cho Giản Hoài hòa nhập. Mấy người từ chối tôi, tôi cũng dứt khoát từ chối mấy người, đây là suy nghĩ của Giản Hoài.

Vậy tại sao lại muốn bước vào thế giới đằng sau chiếc gương?

Còn không phải là do đứa nhóc Lang Nháo Nháo gọi cậu một câu ‘anh trai’, nhiệt tình với cậu như thế. Bé chấp nhận Giản Hoài vô điều kiện, dù không chạm được cũng sẽ cố để ôm lấy Giản Hoài.

Vì Lang Nháo Nháo đã chấp nhận mình, nên Giản Hoài mới muốn bước vô gương, túm Ba Chiêu Đệ trở về thế giới hiện thực, để cô tận mắt nhìn cả nhà Lang Nháo Nháo, cho cô ta biết lòng ích kỷ của mình đã mang tới tai họa lớn đến đâu cho một gia đình vốn hạnh phúc biết bao!

Giản Hoài thiếu tình thương và ý tốt, khi đối mặt với hai thứ đó, cậu sẽ không biết nên làm gì, sẽ chống lại theo bản năng, nhưng cậu cũng lén lút và lặng lẽ đáp lại ý tốt đó.

Thế giới của cậu đầy rẫy sự từ chối và tổn thương, cho nên khi bị từ chối, Giản Hoài cũng tự đóng kín lòng mình.

Không có điều gì tổn thương người khác hơn câu ‘cậu không có tư cách’.

Nhưng chỉ lùi bước một chút mà đã để cho Đan Cô Lan mất mạng. Cảm xúc thương xót và vô lực lấp kín đáy lòng của Giản Hoài, nếu cậu dũng cảm thêm một chút thì tốt rồi.

Đó là lỗi của cậu.

A09 ngã xuống đất, đúng ra phải chết đi. Nhưng Giản Hoài vẫn rất cảnh giác, tám chữ số có thể mua được bao nhiêu mạng chứ?

“Đứng dậy,” Giản Hoài lạnh lùng nói, “Tao không tin mày chỉ mua một mạng của Đan Cô Lan, ngã xuống đất giả chết như vầy càng giúp tao giết chết mày dễ hơn thôi. Giết một hai lần không chết thì chắc một nghìn hay chục nghìn lần là được chứ gì!”


A09 làm thinh vì đã chết sờ cổ bò dậy, gã thở dài: “Cậu đúng là một bạn nhỏ làm người ta thấy ghét mà, tại sao lòng cảnh giác lại cao tới vậy thế?”

Vì đã thấy cảnh người chết đi sống lại quá nhiều lần rồi.

Nhìn A09 đứng dậy một lần rồi lại một lần, Giản Hoài nghĩ, chú Lâm hồi trước cũng có dáng vẻ này đây.

Giản Bác Hàn không có ở nhà, nhờ chú Lâm tới lấy tư liệu. Sau khi vô nhà cậu, chú Lâm biến ngay thành một con quái vật, tấn công Giản Hoài liên tù tì.

Giản Hoài năm ấy mới mười sáu tuổi sợ tới mức trốn đông núp tây, cuối cùng vẫn bị chú Lâm bắt được, vì vậy cậu đã cầm dao găm giết chết ‘chú Lâm’.

Lúc đó, chỗ Giản Hoài tìm thấy dao găm là phòng sách của Giản Bác Hàn, con dao găm đó nằm ngay trên bàn sách của Giản Bác Hàn.

Dù sợ người cha này, nhưng khi ở trong tình huống nguy hiểm, nơi cậu chọn để trốn và nhờ giúp đỡ vẫn là phòng của ông ta. Mà Giản Bác Hàn cũng hiểu Giản Hoài như thế, ông chuẩn bị sẵn một con dao găm đủ để cậu có thể tự vệ trên bàn sách.

Khó trách Giản Bác Hàn lại nói ông là người đã tặng con dao găm này cho Giản Hoài.

‘Chú Lâm’ chết đi, Giản Hoài khóc lóc cầm dao găm bước qua cái xác nhưng mắt cá chân lại bị tóm lấy, cậu sợ tới mức chém rớt cánh tay của ‘chú Lâm’.

Tối đó, ‘chú Lâm’ không biết sống lại bao nhiêu lần. Gã không phải người, gã là quái vật. Giản Hoài trốn tùm lum, ký ức đêm ấy là một cơn ác mộng mà cậu không bao giờ thức dậy được.

Mãi đến khi Giản Hoài học được cách sử dụng sương máu, hai năng lượng ‘sống’ và ‘chết’ chung tay phá hủy hai nguồn sức mạnh trong cơ thể của ‘chú Lâm’.

Quái vật ban đêm sẽ bị giết chết bởi năng lượng ‘sống’, con người ban ngày sẽ bị giết chết bởi năng lượng ‘chết’.

Đến lúc vào trong bệnh viện, Giản Hoài rất biết cách điều khiển nguồn sức mạnh trong máu, cố sức sử dụng năng lượng ‘sống’ để tấn công bọn quái vật. Cứ như vậy, họ vẫn có thể tồn tại như thường vào buổi sáng.

Điều duy nhất Giản Bác Hàn dạy cho Giản Hoài là cách ‘tồn tại’. Dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể ‘tồn tại’, nhưng ông lại không dạy cậu cách tồn tại trong hạnh phúc.

Dù đã mệt lắm, nhưng Giản Hoài vẫn cảm thấy mình có thể đánh thắng A09.

“Nhưng tiếc quá đi,” A09 chợt nói, “Nếu không có chuẩn bị sẵn, chắc tôi đã bị cậu giết chết thật rồi đấy.”

Gã vỗ tay, một nhân viên trang điểm trong khu mua sắm ôm một đứa nhỏ bốn, năm tuổi gì đó đi vô, bé con đang ngủ say mê.

“Đây là một đứa nhỏ trong khu mua sắm ở thế giới gốc. Cậu còn nhớ con gấu bông đã phát kẹo que không?” A09 cười tủm tỉm nói, “Chắc mấy cậu sẽ không nghĩ rằng tinh thần thể chỉ biết ám lên người thú bông thôi đâu phải không? Cũng toàn là phi sinh mệnh thể, tại sao vật phẩm không thể bị ám nhỉ?”

Đương nhiên Giản Hoài còn nhớ rõ người mặc mascot gấu bông, cậu còn lấy hai cây kẹo que từ nó nữa, nhưng cũng tò mò không biết tại sao mình lại chạm được chúng.

Vì kẹo que được phát miễn phí, lúc ấy có rất nhiều đứa nhóc lấy kẹo.

Thấy Giản Hoài dần xụ xuống, A09 nói: “Yên tâm đi, những kẻ bị ám toàn là công sức của Ba Chiêu Đệ không thôi. Kẹo tôi phát ra cũng có kha khá tinh thần thể, nhưng số người quá lớn, hại tôi đành từ từ giết chết tinh thần thể, phiền dữ lắm.”

“Mày đang nói gì thế?” Giản Hoài không hiểu ý gã cho mấy. Nghe lời A09 vừa nói, sao cậu lại cảm thấy gã đang bảo vệ những đứa nhỏ bị ám bởi tinh thần thể vậy?

“Tôi chỉ muốn tạo ra chút rắc rối cho Ba Chiêu Đệ ở Tổ 0 gần khu mua sắm thôi, chứ không hề định làm hại người thường,” A09 nói, “Ai ngờ cô ta lại điên đến thế, dĩ nhiên lại gieo rắc tinh thần thể lung tung một cách trắng trợn. Cũng may năng lực của tôi có tí lực sát thương với tinh thần thể, không để chúng tạo ra tổn thất quá lớn.”

Giản Hoài nhất thời không thể tin gã.

A09 cười nói: “Nhìn cái gì? Ba Chiêu Đệ là kẻ đã dẫn ba người thường vào, cô ta cũng là kẻ đã bán họ đi. Mục đích của tôi chỉ có ‘Tổ 0’ thôi, không định làm tổn thương bất cứ ai khác. Dù sao đi chăng nữa, tôi nhằm vào ‘Tổ 0’ cũng để bảo vệ thế giới thôi.”

“Mày nói gì cơ?” Giản Hoài hỏi vì thấy khó hiểu.

A09 sờ lên khuôn mặt nhỏ của đứa nhóc và thở dài: “Cậu nghĩ ‘người cộng hưởng tư duy’ là gì? Chúa cứu thế à? Dẹp đi, họ chỉ là một đám loser mang nguy hiểm tới cho thế giới thôi. Họ không chịu nổi áp lực của xã hội, không thể gánh chịu tội lỗi của mình, lựa chọn từ bỏ sinh mạng và thế giới. Mong chờ một đám người như thế đi cứu thế giới chỉ là chủ nghĩa duy tâm trong Thời Trường Phong đang quấy rối thôi.”

“Nhưng chỉ có người cộng hưởng tư duy mới có thể tới dị thế giới mà. Không có họ, sao cổng vào đóng lại được.” Giản Hoài không ủng hộ trả lời.


“Bộ cậu tưởng cổng vào sẽ đóng lại thật hả? Ha ha ha ha ha ha!” A09 cười to nói, “Đừng có nằm mơ. Chỉ cần ‘người cộng hưởng tư duy’ còn sống ngày nào, cổng vào sẽ có thể mở ra bất cứ lúc nào. Một ngày nào đó, khi thế giới đã chạm tới điểm giới hạn của sự chịu đựng, tất cả ‘người cộng hưởng tư duy’ sẽ mở tất cả ‘cánh cổng’ cùng một lúc. Vô vàn thế giới sẽ ập xuống và hợp nhất với thế giới hiện thực. Cậu tưởng thế giới của chúng ta bình thường và khỏe mạnh à? Cậu sai rồi. Từ mười năm trước khi Thời Trường Phong mở ‘cổng’ lần đầu tiên, thế giới này đã bắt đầu hợp nhất và nó cũng chưa từng dừng lại! Một ngày nào đó, nó sẽ biến thành một thế giới cấp S khổng lồ với mức độ nguy hiểm vượt xa những thế giới khác!”

Giản Hoài nhớ lại lời Đan Cô Lan từng nói, khi một thế giới chỉ tiếp xúc bề mặt với một thế giới khác, nếu tách ra và chữa trị kịp thời thì vẫn còn hi vọng. Nhưng khi hai thế giới hợp nhất tới một mức độ nhất định nào đó thì thuốc và kim cũng không cứu nổi.

“Từ mười năm trước khi Thời Trường Phong mở ‘cổng’ lần đầu tiên, có bao nhiêu ‘người cộng hưởng tư duy’ xuất hiện trên thế giới này đâu?” A09 nói, “Tôi không biết cậu có phải là người cộng hưởng tư duy hay không, nhưng tính thêm Ba Chiêu Đệ, mười năm chỉ có tổng cộng 2487 người cộng hưởng tư duy thôi. Có vài người đã mất, bây giờ chỉ có 1942 người còn tồn tại.”

Con số này khiến Giản Hoài bàng hoàng.

Mặc dù cậu từng cảm thấy cách ghi số thứ tự cho vật sót lại có chút vấn đề, nhưng cậu chưa từng nghĩ lại. Giản Hoài từng tiếp xúc với ba loại vật sót lại là S, A và B, phía sau cấp bậc của mỗi cái luôn là 000, ba chữ số, tổng số của chúng thì hơi khủng bố, vì mỗi chữ số đều đại biểu cho một lần ‘cộng hưởng tư duy’ và một lần ‘hòa hợp với không gian’.

A09 nói: “Tôi không định làm hại đứa nhỏ này, nó là người của thế giới này, tôi chỉ lấy nó ra để hù cậu thôi.”

A09 vén cổ áo của đứa nhỏ lên, Giản Hoài nhìn thấy dãy số 00000093 trên cổ nó. Con số không thể giả được, chỉ có người cộng hưởng tư duy và người của thế giới này mới có nó, đứa nhỏ này không phải con tin A09 mang tới từ thế giới hiện thực.

“Chỉ khi tôi mang đứa nhỏ này ra, cậu mới có thể ngừng tức giận và nghe tôi nói thôi.” A09 kêu người đưa nó đi. Gã ngồi lên ghế và nói với Giản Hoài, “Tôi chỉ có một mục đích, đó là giết chết tất cả người cộng hưởng tư duy thôi. Tốt nhất là để họ chết ở dị thế giới, vì tôi chưa thể xác định được tro cốt còn sót lại sau khi họ chết đi có sức mạnh để mở cổng không gian và thời gian không.”

Một nét muộn phiền hiện lên trong mắt A09: “Cậu cảm thấy tôi bằng lòng giết chết đồng đội cũ của mình à? Tại sao tôi phải tìm mọi cách để chuẩn bị một sân khấu thích hợp với họ nhất cũng như một giấc mơ đẹp trước khi chết chứ? Vì tôi cũng khó chịu lắm, họ toàn là những đứa nhỏ tôi đã nuôi lớn hết mà.”

“Anh cũng là người thuộc Tổ 0?” Giản Hoài kinh ngạc hỏi.

A09 cười khổ một tiếng: “Tôi không biết cậu từng xem hồ sơ của tôi chưa. Tôi tên là Bùi Niệm Tư, đội trưởng đầu tiên của Tổ 0 Khu Hoa Hạ 1, cùng thời với Thời Trường Phong. Ba ngày sau khi cậu ta mở ‘cổng’, tôi cũng thế.”

Giản Hoài không hiểu nhiều về kết cấu trong Tổ 0 cho lắm, cậu cũng chưa từng nghe tới cái tên Bùi Niệm Tư này, nhưng trực giác nói cho cậu biết, A09 không nói dối.

Bùi Niệm Tư nói: “Tự giới thiệu một chút. Số hiệu của tôi là S-001, vật sót lại cấp S có tên Bùi Niệm Tư. Có lẽ cậu không biết, vật sót lại cấp S nào cũng là con người hết. Trên cả thế giới có tất cả mười vật sót lại cấp S, tính cả sáu người tôi đã giết thì còn lại bốn. Sáu vật sót lại cấp S, tính cả tôi, đã bị chôn ở dị thế giới, vì không ai mong xác của họ sẽ ở lại thế giới hiện thực và mang tới tai nạn. Ngoài ra, số hiệu của đội trưởng Khu 1 Thời Trường Phong là S-000, số hiệu của đội trưởng Khu 3 Sầm Tinh Hỏa là S-009.”

“Thời Trường Phong là vật sót lại cấp S? Anh ấy có thể kết nối không gian, anh ấy…” Giản Hoài vốn định lén tập kích Bùi Niệm Tư, nhưng nghe tới lời gã nói, cậu không khỏi ngừng lại.

Dường như cái người tên Bùi Niệm Tư này có ma lực, gã có thể nhìn thấu lòng người và xua tan lòng thù địch của Giản Hoài chỉ bằng vài câu chữ.

“Thời Trường Phong luôn chuẩn bị sẵn sàng để bỏ mạng và chết ở dị thế giới bất cứ lúc nào giữa nhiệm vụ.” Bùi Niệm Tư nói, “Trong đám vật sót lại cấp S bọn tôi, không ai sợ chết cả, bọn tôi sẵn lòng bảo vệ thế giới. Hôm nay dù cậu giết chết tôi, tôi cũng sẽ vui lắm, vì cậu đã bảo vệ thế giới giúp tôi.”

Vẻ mặt của gã cũng thản nhiên, như thể thật sự chẳng quan tâm gì tới mạng sống của mình.

Bùi Niệm Tư từ trên tầng 2 nhìn xuống Ba Chiêu Đệ đang khóc thút thít phía dưới và nói: “Nếu cậu giết chết được tôi, tôi sẽ giết chết nhiều ‘người cộng hưởng tư duy’ hơn nữa, mãi cho tới khi tôi chết đi.”

“Nhưng nếu không có ‘người cộng hưởng tư duy’, vấn đề hợp nhất không gian sẽ lại lần xuất hiện, thế thì không ai có thể cứu được.” Giản Hoài nói.

“Có thể cho quân đội chính quy mang vật sót lại cấp A vào đó mà,” Bùi Niệm Tư nói, “Chỉ cần để lại vài vật sót lại có tác dụng phụ không đáng kể và có thể dẫn người vào dị thế giới là được. Sau khi tới thế giới đó, áp dụng chính sách giết chết, tìm ra người cộng hưởng tư duy thì cứ giết ngay. Kẻ tới dị thế giới để làm nhiệm vụ cũng là người phải chết, có đi chứ không có về. Cứ như vậy, ngoài những vật sót lại được bảo lưu, tất cả tai hoạ ngầm sẽ bị diệt sạch. Còn những vật sót lại kia cứ cố sức chọn một thế giới nằm trong mức độ an toàn, một khi chúng kết nối lối đi tới dị thế giới, mọi thứ vẫn nằm trong phạm vi có thể điều khiển.”

Mặt mày gã trông bình tĩnh, lời nói lại rất tàn nhẫn: “Thời Trường Phong giống như cậu thôi, cậu ta lấy lý do là Tổ 0 có thể bảo vệ thế giới để bác bỏ biện pháp này. Cậu ta không làm thế để cứu thế giới, mà để cứu người cộng hưởng tư duy, nhưng mọi thứ chỉ vì chủ nghĩa duy tâm trong đầu cậu ta đang quấy rối thôi. Tôi nghĩ người như bọn tôi hoàn toàn không cần phải sống tiếp.”

Nói tới đây, Bùi Niệm Tư chợt liếc Giản Hoài một cái, cười nói: “Nhắc mới nhớ, tôi không hành động một mình đâu nhé, tôi có đồng đội.”

Giản Hoài láng máng cảm thấy chỗ nào sai sai.

“Năm đó, ba người tôi, Đan Cô Lan và Thời Trường Phong làm nhiệm vụ ở một dị thế giới. Đan Cô Lan và Thời Trường Phong không ưa nhau nên tách ra hành động riêng. Tôi cũng mất mạng trong quá trình tìm họ.” Bùi Niệm Tư nói, “Nhưng bây giờ tôi vẫn còn sống đây. Sau khi Thời Trường Phong và Đan Cô Lan trở về, họ đã đăng ký giấy chứng nhận tử vong cho tôi. Đan Cô Lan luôn rất tỉnh táo suốt cả hành trình, cô ta chính mắt thấy tôi chết đi, cũng chính mắt thấy Thời Trường Phong chôn tôi ở dị thế giới, vậy sao tôi lại còn sống nhỉ? Tôi đã đi theo họ trở về thế giới hiện thực bằng cách nào?”

Lòng của Giản Hoài chợt nguội lạnh, tiếng đồng hồ vang lên trong điên cuồng.

“Đương nhiên là có người giấu tôi vào không gian tiếp nối trong cơ thể của mình và lén mang tôi về dưới mí mắt của Đan Cô Lan rồi.” Bùi Niệm Tư nói, “Tại sao tôi lại nói nhiều thứ với cậu như thế nhỉ? Tại vì tôi đang đợi viện binh chứ sao.”

Bùi Niệm Tư vừa nói xong, một người mặc đồng phục bảo vệ đã chạy vào đại sảnh của phòng đấu giá, con số trên cổ anh là 00000574.

Bùi Niệm Tư chào hỏi với người nọ từ trên tầng 2. Người nọ ngẩng đầu lên, đúng là Thời Trường Phong!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.