Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 26


Đọc truyện Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu – Chương 26

Trong lúc chờ đến lúc bắt đầu buổi đấu giá, Giản Hoài cảm thấy thời gian đang không ngừng trôi đi mất cùng với cảm giác bất lực khi bị quản lý Ngô trừ điểm. Cậu dần thấy bực trong lòng, may là có đồng hồ nhắc nhở để cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và chào đón buổi đấu giá ban đêm.

Khi quá bực, không phải là cậu không nghĩ tới biện pháp giải quyết chướng ngại vật mang tên quản lý Ngô bằng vũ lực, nhưng dù sao làm vậy cũng không thể thay đổi được gì. Mục đích của cậu không phải trút giận, mà là tìm kiếm Ba Chiêu Đệ.

Trước khi buổi đấu giá mở màn, điểm số của Giản Hoài chỉ còn 00000243.

Sau 11 giờ tối, Đan Cô Lan, với số điểm vọt lên 00000378, chuẩn bị cho buổi đấu giá với quản lý Ngô. Tất cả nhân viên trong khu mua sắm đều nhận được một bản số. Bản số của Giản Hoài là F13, Đan Cô Lan là F12, nhưng bản số trên người quản lý Ngô lại là E05.

Giản Hoài lại gặp được tên bảo vệ bốn chữ số kia, bản số của hắn là E19.

Xem ra chữ cái đằng trước được phân chia dựa theo chữ số của họ, chữ số càng nhiều, cấp bậc của chữ cái càng cao.

Giản Hoài dán bản số lên ngực trái theo yêu cầu của buổi đấu giá, ngay sau đó nghe thấy một tiếng điện tử vang lên bên tai: “Tích. F13 tiên sinh, thông qua kiểm tra của hệ thống giao dịch, ngài là một nhân tài cực hiếm, chỉ riêng giá trị của khứu giác đã lên tới 7,000,000 điểm. Ngài chỉ cần bán đi một mặt hàng là sẽ có thể tăng cấp. Đừng lo về những thứ đã mất, ngài vẫn có thể mua lại những món giá trị thấp hơn chút xíu để thế vào bằng số điểm mà mình đạt được.”

“Không bán,” Giản Hoài nói bằng giọng vô cảm, “Tôi không muốn mua thứ gì hết.”

Tiếng điện tử: “Vậy được thôi, nếu gặp trúng mặt hàng mình muốn mua trong buổi đấu giá, tiên sinh có thể bán đi chút máu đấy. Máu của ngài có khả năng tự lành đặc biệt lắm, 1cc đáng giá 1,000 điểm. Bán đi chút máu chắc cũng không quan trọng gì đâu, dù sao nó cũng là nguồn tài nguyên có thể thay mới mà.”

“Câm miệng, ồn quá.” Giản Hoài nói.

Sau khi mang bản số lên, sẽ có một tiếng điện tử không ngừng nhắc nhở khách hàng hãy bán đi bộ phận trên người. Khách hàng chưa nhìn thấy ‘món hàng’ đương nhiên sẽ không bán, nhưng một khi gặp phải một món hàng mà họ không thể không bán, chỉ cần vừa nghĩ về nó và quyết định mua trong lòng, các bộ phận trên cơ thể sẽ có thể bị bán đi.

“Tiên sinh, ngài có một nguồn tài năng cao cấp trên người, nhưng chỉ có ba chữ số, thôi cứ bán đi chút nhé.” Tiếng điện tử siêng năng nhắc nhở Giản Hoài.

Tối nào trong bệnh viện cũng có tiếng kêu cứu, Giản Hoài đã sớm luyện được kỹ năng có tai như điếc. Cậu xem lời đề nghị của tiếng điện tử như gió thoảng bên tai. Chỉ một lúc sau, tiếng điện tử này cũng ngừng vang lên.

Đan Cô Lan đi tới bên cạnh Giản Hoài, vẻ mặt trông khá là sốt ruột: “Hệ thống đấu giá cứ nhắc tôi hoài. Nó kêu tôi bán đi dị năng, thân phận người cộng hưởng tư duy và ‘hồi ức’ xuyên qua dị thế giới. Nó cứ bảo tôi hãy đổi điểm bằng những ký ức không vui và gánh nặng để tăng cấp các kiểu. Thế giới này đáng sợ quá, chỉ cần mang bản số lên người thì nhất định phải chịu đựng sự dụ dỗ này. Hệ thống lại còn đọc được ký ức và thân phận của tôi nữa. Chẳng lẽ… thân phận của chúng ta đã bị lộ rồi à?”

Giản Hoài nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy thân phận của chị không quan trọng đối với người của thế giới này nên nó mới có thể bị bán đi. Quan trọng là tại sao hệ thống lại cảm thấy thân phận và ký ức của chị có giá trị rất cao nhỉ?”

Đan Cô Lan mới nghĩ thôi đã thấy lạnh xương sống, cô hoảng sợ nói: “Vì kẻ với thân phận người cộng hưởng tư duy có thể xuyên vào dị thế giới, vì ký ức của tôi có kinh nghiệm quý giá đúc kết từ những thế giới khác, vì thế giới này không thỏa mãn với việc nó chỉ có thể khống chế một thế giới này! Nhưng đây mới chỉ là một thế giới cấp A đang trên đà thăng cấp thôi!”

“Một thế giới đang trên đà thăng cấp là sao?” Giản Hoài hỏi.

Tư liệu mà Thời Trường Phong cho cậu xem không nội dung về vụ này. Lúc ấy khá gấp, Thời Trường Phong cũng không nói với Giản Hoài những phần tư liệu không thiết yếu theo ý kiến của mình.

Đan Cô Lan nói: “Thế giới cấp S lại hỗn loạn và không có trật tự do nó là được tạo ra bởi một tập hợp gồm nhiều thế giới. Các quy tắc của những thế giới đó tranh đấu và cắn nuốt lẫn nhau để tạo ra một bộ quy tắc khó thể phân định của một thế giới cấp S. Chúng ta có thể sẽ chết bất cứ lúc nào sau khi khám phá được quy tắc của thế giới. Thế…”

Cô do dự một lúc mới nói tiếp: “Thế giới của cậu lại có hai bộ quy tắc, nó cũng là một thế giới cấp A đang trên đà thăng cấp. Một khi hai quy tắc thành hợp nhất, nơi đó sẽ biến thành một thế giới cấp S sơ cấp nhất. Thế giới cấp S sẽ không ngừng cắn nuốt thế giới song song khác, cuối cùng biến thành một thế giới đáng sợ đến nỗi chúng ta không thể tưởng tượng được.”

Giản Hoài giơ tay túm lấy bả vai của Đan Cô Lan, lực bàn tay gần như sắp bóp nát xương vai của cô luôn: “Vậy ý của chị là thế giới của tôi sụp đổ như thế cũng do nó đã bị chiếm đoạt bởi những thế giới khác phải không?”

Nguyên nhân làm cho Giản Bác Hàn tuyệt vọng tới mức điên cuồng, khiến ông nhà tan cửa nát là do có một thế giới khác đang buông xuống sao?

“Có phải nếu có thể ngăn quá trình hợp nhất giữa hai thế giới xảy ra và mang người cộng hưởng tư duy giống như mấy người trở về thì thế giới của tôi sẽ có thể trở lại như cũ không?” Chỗ sâu trong cổ họng của Giản Hoài phát ra một tiếng gầm nhẹ tựa như một con thú đang gào róng trong nỗi tuyệt vọng.

Đan Cô Lan lắc đầu nói: “Người cộng hưởng tư duy chỉ chiếm một phần cực nhỏ trong quá trình hợp nhất không gian thôi. Điều này có thể được diễn tả bằng bệnh tật, tựa như virus vừa tiếp xúc với làn da, nếu có thể đề phòng sát độc kịp thời thì vẫn còn cứu được. Thế giới của cậu và thế giới trong đã hợp nhất với nhau trên phạm vi cả thế giới, virus đã sinh sôi nẩy nở trong người suốt mười mấy năm, thuốc và kim cũng không cứu nổi nữa, chỉ có thể chờ chết thôi.”

Giản Hoài vô lực buông Đan Cô Lan ra, lấy đôi tay che mặt lại. Cậu là kiểu người không thể hiện cảm xúc ra ngoài. Trừ lúc lộ ra chút khía cạnh yếu ớt khi tỉnh dậy và ngửi thấy mùi máu của Giản Bác Hàn, sau lần đó, Đan Cô Lan không thấy người thanh niên này có nhiều nét mặt cho lắm.

Ngay lúc này đây, Giản Hoài lại ngồi xuống đất, gập người, lấy tay bụm mặt vùi lên đầu gối, cậu đang bị bao vây bởi một nỗi tuyệt vọng. Cảnh tượng này khiến Đan Cô Lan không biết nên làm gì, cô không biết phải an ủi Giản Hoài bằng cách nào nữa.


Giản Hoài mạnh mẽ hơn bất cứ ai Đan Cô Lan quen biết. Cậu quật cường mà kiên trì, cố gắng để hòa nhập với thế giới. Mà lý do của tất cả việc này cũng là do cậu đã không còn nơi nào để gọi là tổ ấm nữa.

“Nhắc mới nhớ, mình cũng không còn tổ ấm từ lâu rồi.” Đan Cô Lan lẳng lặng suy nghĩ.

Tiếng chuông báo hiệu buổi đấu giá lúc 12 giờ bắt đầu vang lên đúng lúc. Một người dẫn chương trình với số điểm năm chữ số đứng giữa sân khấu, nói với đám khách: “Chào buổi tối, những vị khách đáng quý nhất của tôi.”

Buổi đấu giá được cử hành ở chỗ rộng rãi nhất trên tầng 1 của khu mua sắm. Xung quanh sân khấu toàn là chỗ ngồi, hàng ghế thoải mái trước nhất dành cho khách hàng sáu chữ số, hàng ghế bình thường ở giữa thuộc về khách hàng năm chữ số, hàng ghế nhựa cuối cùng là của khách hàng bốn chữ số cấp thấp hơn. Khách hàng có ba chữ số như Giản Hoài và Đan Cô Lan không có tư cách ngồi, chỉ có thể đứng ở hai bên mà thôi.

Nghe nói trên tầng 2 còn có nhiều phòng riêng, bên trong là những người thượng đẳng có bảy hoặc lên tới tám chữ số.

Nói xong mấy lời mở đầu, người dẫn chương trình trưng bày món hàng đầu tiên. Đan Cô Lan đứng kế bên Giản Hoài, thấy một người phụ nữ mang thai chắc cũng hơn chín tháng bước lên sân khấu, cô vội vỗ lên người Giản Hoài: “Buổi bán đấu giá bắt đầu rồi.”

Trên cổ người phụ nữ chỉ có hai chữ số, đằng sau một dọc chữ số 0 là số 52 vô cùng đáng thương.

Giản Hoài ngẩng đầu lên, trên mặt cậu không có một giọt nước mắt nào, nét mặt cũng bình tĩnh. Cậu lại đè nén cảm xúc một lần nữa.

Khách hàng bên dưới thảo luận sôi nổi, không biết món hàng đầu tiên là gì. Đan Cô Lan cũng hồi hộp lắm, cô không biết người phụ nữ này sẽ bị đối xử như thế nào.

Người dẫn chương trình nói: “Chắc mọi người tò mò không biết món hàng đầu tiên là gì phải không? Người phụ nữ chỉ có hai chữ số còn bán được thứ gì nữa đây? Ồ, nhiều vị khách lanh trí đã đoán ra rồi. Đúng vậy, món hàng đầu tiên của chúng ta chính là ‘thời gian’ và ‘sinh mạng’ của thai nhi trong bụng vị nữ sĩ này!”

Máu trong người Đan Cô Lan và Giản Hoài ngừng lưu thông cùng một lúc, tay chân lạnh run, lại có mặt hàng này nữa à!

Khách hàng ngồi hàng đầu vừa thảo luận ầm ĩ vừa lắc đầu liên tục, tựa như đang phản đối điều gì đó.

Giọng nói sang sảng của người dẫn chương trình lại vang lên lần nữa: “Mọi người đừng lo. Ở đây không phải chợ đen, sao lại bán những mặt hàng không đủ tư cách như thế được. Căn cứ theo điều lệ 1547, phụ lục 3 trong , ‘sinh mạng’ và ‘thời gian’ chỉ có thể được bán dựa theo quyết định của một cá nhân, dù là cha mẹ cũng không có quyền bán sinh mạng của con cái. Nhưng thai nhi chưa chào đời thì không có quyền thân thể, chúng chưa có số chứng minh và thân phận trên thế giới, nên có thể giao quyền quyết định mua bán tự do cho cơ thể người mẹ.”

Vị khách ngồi hàng đầu nói: “Nhưng cũng có quy định là phải bảo đảm tỉ lệ sinh đẻ của trẻ sơ sinh để bảo đảm nhân số trong xã hội mà.”

“Đương nhiên là không thành vấn đề rồi, vì vị nữ sĩ này đã hạ sinh ba thai nhi khỏe mạnh, hoàn thành đúng định mức được quy định, thế thì cô ấy có thể làm chủ những đứa còn lại chứ.” Người dẫn chương trình nói.

Mắt của Giản Hoài ngày càng đỏ lên theo lời nói của người dẫn chương trình, không biết dao găm đã xuất hiện trên tay của Giản Hoài từ lúc nào. Cậu không còn chịu nổi quy tắc của thế giới này nữa.

Cái loại thế giới tan vỡ, tuyệt vọng và phải bị hủy diệt này không chừa lại một ai cả!

Người dẫn chương trình vẫn đang nói: “Thời gian đề cập tới quãng thời gian mà một người khỏe mạnh còn tồn tại được trong tương lai. Sau khi được kiểm tra, đứa nhỏ này có thể sống được ít nhất 60 năm, mua nó tương đương với mua 60 năm tuổi thọ. Mà mọi người cũng biết đó, ‘thời gian’ và ‘sinh mạng’ không được tính chung với nhau. ‘Sinh mạng’ là một cơ hội để tồn tại. Nếu chọn mua ‘sinh mạng’, lỡ gặp phải tai nạn gì gây nguy hiểm tính mạng, dù đã chết đi thì cũng sẽ sống lại ngay lập tức. Quý khách thấy sao? Có phải món hàng đầu tiên này của chúng tôi rất nặng ký không? Bây giờ tôi xin phép tuyên bố giá khởi điểm, ‘thời gian’ 60 năm, mỗi năm 100 điểm, tổng cộng 6,000 điểm, không bán tách ra; một cơ hội ‘sinh mạng’, 10,000 điểm! Mỗi lần phải tăng ít nhất 1,000 điểm!”

Khách hàng bên dưới không nói gì, nhưng giá tiền trên màn hình sau lưng người dẫn chương trình lại đang gia tăng liên tục.

Khách không cần nói ra, chỉ cần suy nghĩ trong lòng thì giá cả sẽ tăng lên. Miễn là bạn mua nổi, giá tiền sẽ không ngừng tăng cao. Dù bạn mua không nổi, hệ thống cũng sẽ tự tính giá trị của bạn, mượn nợ mọi thứ giùm bạn, khiến bạn táng gia bại sản vì mua sắm, mãi cho đến khi bạn không mua nổi nữa.

Một thế giới như vậy còn tởm hơn cả đám quái vật đêm nào cũng quẩn quanh trong bệnh viện nữa.

“Bình tĩnh lại nào!” Đan Cô Lan khẽ khuyên nhủ Giản Hoài, “Tôi biết cậu tức lắm, nhưng đây là một thế giới đã sụp đổ, ở đây chuyện gì cũng có thể xảy ra hết. Nhìn những món hàng này, cậu phải cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân căm thù nó đến tận xương tủy và không thể nghĩ tới chuyện muốn mua.”

Cô nắm chặt tay Giản Hoài, cơ thể dựa sát lại. Giản Hoài ngửi thấy một cái mùi tương tự với Giản Bác Hàn trên người Đan Cô Lan —— mùi xác mới.

Giản Hoài dần bình tĩnh lại, cậu nhìn về phía Đan Cô Lan, ngón tay chọt lên khuôn mặt ấm áp của cô.

“Cậu làm gì thế?” Đan Cô Lan thắc mắc.

“Chị còn sống.” Giản Hoài nói.


“Đương nhiên.” Đan Cô Lan cười rất xinh đẹp, mùi hoa sen từ từ giấu mất mùi xác mới.

Tại sao một cái mùi như vậy lại xuất hiện trên cơ thể của một người còn sống chứ? Giản Hoài thấy khó hiểu.

Dù là Giản Bác Hàn hay Đan Cô Lan cũng vẫn còn sống hết, nhưng Giản Hoài lại ngửi thấy hơi thở của cái chết.

Món hàng đầu tiên nhanh chóng bị mua trọn bởi một vị khách VIP với số hiệu A07 bằng giá cao 500,000 điểm. Chữ cái là A, Giản Hoài nhanh chóng tính thử, đó là một người khách có tám chữ số.

Sau khi đợt kêu giá ngừng lại, con số trên cổ người phụ nữ đứng giữa sân khấu lập tức biến thành 00250052. Giống như những món hàng được Đan Cô Lan bán ra, phân nửa số tiền thuộc về người cung cấp món hàng, nửa còn lại bị khu mua sắm thu lại. Khu mua sắm sẽ chi một phần nhỏ xíu trong phân nửa số điểm này ra thành tiền lương cho các nhân viên.

Nhân viên tham gia chuẩn bị cho buổi đấu giá ít nhiều gì cũng được tăng lên chút điểm, ngay cả Đan Cô Lan và Giản Hoài cũng được chia lần lượt là 2 điểm và 1 điểm.

Khi con số gia tăng, cảm giác ghê tởm trỗi dậy trong người cả hai cùng một lúc, tựa như máu thịt của đứa nhỏ đang dính lên người mình.

“Thế giới này phải bị hủy diệt.” Giản Hoài vuốt cổ, trong mắt ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.

Cậu nghĩ mình biết tại sao thi thể hoàn chỉnh của Bối Phái Lam lại xuất hiện trong bãi rác rồi. Nếu không phải ‘thời gian’ thì sẽ là ‘sinh mạng’ của cô đã bị bán đi.

Buổi đấu giá tiếp tục. Những món hàng bị bán tiếp theo đó là ‘tài năng’, ‘thiên phú’ và ‘tri thức đã nắm chắc’. Có khá nhiều người tranh đoạt với nhau, giá cả của chúng cũng rất cao. Đa số mặt hàng này là thứ mà nguyên chủ tự nguyện mang đi bán đấu giá. Đan Cô Lan và Giản Hoài bớt thấy ghê tởm được một tí, nhưng vẫn không vui.

Bên trong một thế giới trông có vẻ phồn thịnh này còn hết thuốc chữa hơi cả thế giới trong nơi Giản Hoài từng ở nữa.

“Được rồi, món hàng tiếp theo…” Người dẫn chương trình nhìn đơn hàng, vẻ mặt có phần buồn chán, “Thật sự không đáng giá cho mấy.”

Một người phụ nữ khoảng 50 tuổi tuổi đi lên sân khấu, bà có một khuôn mặt bình thường lại khá hiền từ, số điểm của bà là 121, không nhiều cũng không ít. Trên người bà một hơi thở rất ấm áp, trông mềm mại nhưng cũng kiên cường.

“Món hàng vị nữ sĩ này bán không phải là cơ thể hay tri thức, đó là một loại thân phận mang tên ‘mẹ’.” Người dẫn chương trình nói, “Người mua bà ấy sẽ trở thành ‘con’ của bà. Bà ấy sẽ yêu thương đối phương bằng tất cả tình thương của mẹ.”

Đan Cô Lan đang vỗ về Giản Hoài để tránh cậu nổi khùng giết người chợt khảy trúng móng tay, một viên kim cương vụn rơi xuống đất.

“Giá trị của ‘mẹ’ là gì? Thân phận đó có thể làm được gì đây? Chẳng lẽ có thể đẻ tôi ra lại lần nữa à?” Một người khác ngồi hàng trước nói, cả hàng vang lên tiếng cười.

Người phụ nữ trên sân khấu nói không hề hoang mang: “Tôi sẽ yêu đứa con của mình, để nó trở thành tâm can bảo bối của tôi. Tôi bằng lòng trả giá tất cả mọi thứ vì nó và cũng hiến dâng tất cả tình mẹ mà tôi có cho nó hết.”

Nét mặt của bà rất hiền hậu, chỉ cần nhìn mặt bà thôi cũng sẽ cảm thấy được sự tĩnh lặng đọng lại theo năm tháng. Trên người bà toàn là hương vị ‘gia đình’, bình thường mà lại ấm áp.

“Nếu bà có hai đứa con thì sao đây?” Lúc này, một người khác hàng trước lên tiếng, nghe giọng là biết con gái. Cô mặc đồng phục nhân viên làm việc trong rạp chiếu phim trên tầng cao nhất của khu mua sắm, con số trên cổ có khoảng sáu chữ số, cô là một khách hàng cấp C!

“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra,” ‘Mẹ’ cười nhẹ, “Trừ khi người mua tôi cũng mua thêm ‘anh chị em’. Tuy vậy, người tôi yêu thương nhất vẫn là người mua tôi thôi. Dù con tôi có tranh chấp với ai, tôi cũng bảo vệ nó, yêu nó và ủng hộ nó vô điều kiện.”

“Cũng có người mua mặt hàng như vầy nữa à?” Giản Hoài thắc mắc hỏi. Cậu chưa từng gặp ‘mẹ’, không biết rõ sẽ có bao nhiêu người hướng về loại tình cảm này.

Cậu hỏi Đan Cô Lan, nhưng cô lại không trả lời. Ánh mắt của cô lộ ra tia sáng điên cuồng, trong miệng thì lẩm bẩm: “Mẹ…”

Người dẫn chương trình trên sân khấu nói: “Chà, trước đây vị nữ sĩ này từng mua được một sức mạnh đặc biệt có tên là ‘người muốn gặp’. Người có ý định muốn mua bà nhìn bà nhưng sẽ thấy được dáng vẻ của mẹ mình, cứ coi đây là quà tặng kèm theo món hàng này vậy. Giá khỏi điểm của món hàng này là 5,000 điểm, mỗi lần phải tăng ít nhất 1,000 điểm. Wow, có người ra giá nhanh quá, nữ sĩ F012  đã ra giá 10,000 điểm.”

F012? Không phải là Đan Cô Lan hả!?

Giản Hoài nhìn về phía Đan Cô Lan, phát hiện ánh mắt của cô đang rất cuồng si, tầm nhìn không thể rời khỏi món hàng.


“Chị điên rồi hả?” Giản Hoài dùng sức lắc mạnh bả vai gầy yếu của Đan Cô Lan, “Chị lấy đâu ra nhiều điểm như thế?”

“Còn bán được mà, không phải sao?” Đồng tử của Đan Cô Lan giãn rộng, hưng phấn tới mức không thể kiềm chế, “Hệ thống mới nhắc nhở với tôi, thân phận của người cộng hưởng tư duy có thể bán ra với giá 500,000 điểm đấy! Với 500,000 thì tôi có thể được chia 250,000 rồi! Tôi còn có cả dị năng và kinh nghiệm ở dị thế giới nữa mà, tôi mua nổi!”

Có vẻ cô đã quên béng lời mình nói về mối nguy hiểm họ có thể sẽ đối mặt ở thế giới, cả người cô đã hoàn toàn bị khống chế bởi ham muốn mua sắm.

Chẳng lẽ hàng hóa của thế giới này còn điều khiển được lòng người nữa sao?

“Wow, nữ sĩ C02 kêu giá 20,000! Giá trị của món hàng này đúng là vượt quá sức tưởng tượng!” Người dẫn chương trình kích động nói, “Còn ai ra giá nữa không? Wow, nữ sĩ F12 ra giá 40,000! Nữ sĩ F12 chỉ có ba chữ số nhưng lại có thể kêu giá cao như vậy, thật sự làm cho người ta giật mình, hệ thống cũng ngầm thừa nhận là cô ấy có giá trị này nữa.”

“Trời ơi! Nữ sĩ C02 ra giá 100,000 điểm, con số của cô ấy chỉ có 250,000 thôi, nhưng lại có can đảm lấy nửa giá trị bản thân ra mua sắm, xem ra cô ấy nhất định phải có được món hàng này rồi. Không biết nữ sĩ F12 có thể tăng giá lần nữa không đây?” Người dẫn chương trình khuấy động cảm xúc ở hiện trường.

“200,000!” Đan Cô Lan cắn răng nói. Bán nửa thân phận người cộng hưởng tư duy của mình thì cô vẫn còn 50,000 mà! Cô không thể để người mẹ trên sâu khấu bị người khác mua được!

“Trời đất ơi! 200,000 sắp vượt qua mức giá mà C02 nữ sĩ có thể chi nổi rồi. À không! Số điểm của C02 nữ sĩ vừa biến thành 500,000. Cô ấy mới bán đi thứ gì thế? Cô ấy ra giá 300,000 điểm!”

“300,000…” Đan Cô Lan cắn móng tay, lại giựt mất móng tay trên ngón cái bên phải. Máu thịt lẫn lộn trên móng tay, tay đứt ruột xót, vậy mà cô lại không thấy đau, “Không sao hết. Dị năng và kinh nghiệm cộng lại cũng có thể vượt qua 500,000 điểm mà, cứ bán là đủ thôi…”

Lúc cô đang bàn bạc với hệ thống xem còn bán được cái gì, một con dao găm sắc bén lại đâm thẳng qua bàn tay của Đan Cô Lan!

Ngay lập  tức, trước mắt Đan Cô Lan đâu đâu cũng là máu. Cô nhìn thấy người cha banh xác đang nằm dưới đất, người mẹ dính đầy máu, vừa khóc vừa cầm thùng sơn và trét chồng nước sơn trắng đó lên vết máu trên mặt tường.

Sau đó, mẹ dẫn theo cô và một cái bao nilon không lồ lái xe suốt đêm ra khỏi thành phố. Hai mẹ con cô lái đi rất xa, chạy mãi đến một vùng đất ngập mặn được bảo vệ. Mẹ không biết cách chôn xác người xuống đầm lầy, nên cứ nhấn chìm cái bao nilon đen đó xuống đầm thôi.

Đầm lầy như một con thú dưới vực sâu, từ từ nuốt hết bao nilon đen. Khoảnh khắc nhìn thấy thứ màu đen đó biến mất, Đan Cô Lan cảm thấy linh hồn của mình cũng đã bị đầm lầy nuốt chửng.

Người cha say xỉn thường đánh mẹ, bé Đan Cô Lan thấy mẹ bị thương hoài nhưng lại không thể phản kháng, cũng không có cách nào để phản kháng.

Lên trung học cơ sở, Đan Cô Lan đã hiểu chuyện hơn chút đỉnh. Cô hỏi mẹ: “Sao mẹ không ly hôn đi? Tại sao mẹ lại không phản kháng vậy?”

Nước mắt rơi lên tóc của Đan Cô Lan, bà nói khẽ: “Mẹ yếu đuối quá, mẹ không có học hành nên chẳng thể đi làm. Không phải là mẹ không muốn ly hôn, nhưng mẹ vô dụng con à. Mẹ không thể thoát khỏi ổng.”

Khi mẹ ngày càng già đi, bị đánh cũng chẳng chống lại nữa, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, và rồi người cha say xỉn bắt đầu đánh Đan Cô Lan.

Đan Cô Lan còn nhỏ, cô không thể chống lại sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành, bị đánh đến nỗi trên người toàn là thương tích. Cô vừa khóc lóc vừa chất vấn mẹ: “Tại sao lại không ly hôn, mẹ đã hại con tới nông nỗi này không đấy!”

Cô bắt đầu phản nghịch, hút thuốc, uống rượu, trốn học, quen một vài thằng bạn trai hư hỏng, dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần người đó có thể dẫn cô trốn đi là được.

Cô bị đuổi học vào năm lớp 10. Trường học phê bình sự sa đọa của cô với cha, cha lại uống rượu và đánh Đan Cô Lan dữ dội, hận mình không đẻ ra đứa con gái này.

Sau đó cha mất, mẹ dẫn cô đi giấu cái bao nilon đen đó.

Chuyện này không giấu được lâu lắm. Mấy hôm sau, mẹ bị cảnh sát còng đi. Cô là trẻ vị thành niên, nhưng vẫn là tòng phạm. Chưa đủ mười sáu tuổi, nên chỉ cần gánh vác một phần trách nhiệm hình sự trách nhiệm nào đó thôi. Mẹ thì nhận hết mọi tội lỗi, Đan Cô Lan chỉ bị giam ba tháng.

Dù vậy, Đan Cô Lan vẫn không chịu tha thứ cho mẹ. Cô nghĩ cuộc đời của mình đã bị hủy diệt bởi người cha nóng nảy và người mẹ yếu đuối. Cô có tội trước tòa án, dù cố học thì cũng không thể thi đại học nổi, công ty đàng hoàng lại chẳng muốn thuê cô.

Trong mười năm đó, cô làm việc cực khổ, hai tay toàn là vết chai, nhưng cuối cùng cô cũng tạo ra một bản chất mới. Cô chịu đựng sự xô đẩy của xã hội suốt mười năm, hiểu được nỗi khổ và bất lực của mẹ. Và rồi cô quyết định hòa giải với bản thân cũng như làm lành với mẹ.

Cô mua một bộ đồ đắt giá, ăn mặc gọn gàng xinh đẹp. Lúc chuẩn bị đi thăm tù, cô lại nhận được tin mẹ đã mất.

Suốt bấy nhiêu năm bị đánh đập và chịu áp lực cuộc sống đã phá hủy cơ thể của mẹ. Không bao lâu sau chuyện đó, bà bị bệnh nặng. Trại giam đã kêu người nhà xin được phóng thích để chạy chữa, nhưng Đan Cô Lan chưa từng để lại số điện thoại mới cho trại giam, thư từ chỉ được gửi qua đường bưu điện đến một địa chỉ không còn người ở.

Mẹ đã qua đời vào một ngày trước khi cô quyết định đi thăm mẹ, bà mãi mãi không thể chờ cô đến.

Đêm trước ngày hỏa táng, Đan Cô Lan quỳ gối trước quan tài của mẹ, cảm thấy người đáng chết đúng ra phải là mình. Khoảnh khắc cô quyết định tử tự lại gợi ra cộng hưởng tư duy, được Thời Trường Phong cứu về và trở thành một thành viên của Tổ 0.

Vốn dĩ tên của cô không phải là Đan Cô Lan, Đan là họ mẹ. Sau khi gia nhập Tổ 0, Đan Cô Lan sửa lại tên. Đúng ra cô muốn đổi thành Đan Cô Lang, nhưng tổ trưởng Tạ lại nói cái tên khó nghe quá. Con gái con đứa vẫn nên lấy một cái tên nghe cho thanh lịch.

Cô là một cái cây chìm dưới đầm sâu, gian nan tồn tại trong vũng bùn vô tận, mãi không thể nở hoa.


Đan Cô Lan không thể cảm nhận được nỗi đau trên bàn tay. Cô quỳ xuống đất, khóc đến nỗi không thành tiếng, cô cầu xin: “Giản Hoài, xem như tôi cầu xin cậu đó. Cầu xin cậu, để tôi mua bà ấy và đối xử tốt với bà ấy đi. Tôi là người đã ép bà ấy tới đường cùng, tôi là người đã hại chết bà ấy! Ít nhất hãy cho tôi nói một câu ‘thành thật xin lỗi’ với bà ấy chứ, xin cậu đó…”

Sau tất cả, người vẫn phải trả giá cao cho sự cố chấp và khinh cuồng của bản thân.

Giản Hoài cũng không ngờ, khi dao găm đâm thủng bàn tay của Đan Cô Lan, người nắm dao găm là cậu cũng thấy được đoạn ký ức này.

Trong mắt của Đan Cô Lan, người ‘mẹ’ trên sân khấu giống hệ như mẹ của cô. Cô điên cuồng muốn gặp mẹ lần nữa, muốn nói một câu với bà ấy.

Cô cũng không tiếc nếu buộc phải vứt bỏ thế giới để đền bù sự tiếc nuối này.

Giản Hoài rút con dao găm ra, nói với Đan Cô Lan với một chất giọng vô tình và lạnh lẽo: “Người trên sân khấu là giả! Điều chị tiếc nuối và bỏ lỡ là cả một đời. Dù thời gian có chảy ngược thì cũng không thể nào đền bù.”

Cậu kéo ngón tay của Đan Cô Lan chạm lên mày phải của mình, đó là vết thương mà cậu tự tay tạo ra, nỗi đau sẽ không bao giờ biến mất.

Đan Cô Lan vén mái tóc dài đang rũ xuống, cô khóc không thành tiếng, dáng vẻ cực kỳ chật vật.

May thay chỉ cần không chạm lên món hàng, ‘món hàng’ của Đan Cô Lan sẽ không bị bán ra, cô không gây ra tổn thất lớn hơn nữa.

Lúc hai người đang tranh chấp, ‘mẹ’ bị C02 mua được với cái giá 300,000. Không biết cô ta đã bán gì để đổi lấy 250,000 nữa.

Giản Hoài nhìn về phía C02 đằng xa cách mình không biết bao nhiêu ghế dựa, đó là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng xa lạ. Khoảng cách quá xa, Giản Hoài không thể ngửi thấy mùi hương của cô ta. Nhưng cô ta cũng liếc Giản Hoài một cái từ chỗ đó, cảm giác này, hình như là từng biết nhau.

C02 tiểu thư chắc chỉ cao chừng 175cm thôi.

Giản Hoài hỏi: “Đan Cô Lan, hồi nãy chị nói thân phận người cộng hưởng tư duy có thể bán được bao nhiêu điểm?”

“500,000 điểm, khu mua sắm sẽ trừ mất 50% chi phí, tôi có thể nhận được 250,000 điểm.” Đan Cô Lan nói.

“Ban nãy C02 tự dưng tăng lên 250,000 điểm, chị đoán cô ta đã bán đi thứ gì?” Giản Hoài nói.

Hai người nhìn về phía C02, Đan Cô Lan cẩn thận nhận dạng một phen rồi lại lắc đầu nói: “Khác hoàn toàn so với ảnh chụp, tôi không thể xác định có phải là cô ta hay không.”

C02 ôm lấy người mẹ mình vừa mua được, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười hạnh phúc, tựa như đang mơ một giấc mộng đẹp và không muốn tỉnh lại.

“Trạng thái của chị giờ ổn chưa? Chị đi xác nhận cùng tôi đi.” Giản Hoài nói.

Đan Cô Lan nhanh chóng quấn lấy bàn tay bị thương bằng khăn quàng cổ mà nhân viên chào hàng phải mang. Cô có thói quen tự hại mình, mức độ chịu đựng nỗi đau cũng rất cao.

Sau khi nhìn thấy ký ức của Đan Cô Lan, Giản Hoài hiểu đôi phần tại sao cô lại nhịn đói hay tới vậy. Không phải là Đan Cô Lan không thấy đói, không phải cô không thấy khó chịu, mà là cô hưởng thụ trạng thái đau khổ này. Như thể tra tấn bản thân sẽ được tính như một lời xin lỗi với mẹ vậy.

Ý tưởng vừa ấu trĩ vừa ngây thơ.

Hai người muốn đi tìm C02 nhưng lại bị bảo vệ khu mua sắm cản đường. Tên bảo vệ với số đuôi 1001 nói một cách máy móc: “Hai người có ba chữ số không được phép quấy rầy người thượng đẳng có sáu chữ số.”

Giản Hoài chả thèm quan tâm tới những điều đó. Cậu giơ chân đá lên ngực 1001. Sức cậu mạnh như vậy nhưng lại không tạo ra bất cứu tổn thương gì với 1001 cả.

“Ba chữ số không bao giờ làm tổn thương được những con số lớn, mời cậu lập tức trở về vị trí thuộc về người hạ đẳng.” 1001 cũng không hề tức giận, hắn vẫn nói một cách vô tình.

“Dù tôi có sức mạnh khủng khiếp tới cỡ nào cũng không thể tấn công những số lớn à?” Giản Hoài hỏi.

“Đúng vậy thưa tiên sinh.” Tiếng điện tử của hệ thống giao dịch lại vang lên bên tai.

Nhưng ngay lúc này, người dẫn chương trình trên sân khấu lại nói: “Món hàng tiếp theo vừa tạm được thêm vào, nó là một món hàng khá ghê gớm, tên của nó là ‘người cộng hưởng tư duy’. Nó có một sức mạnh xuyên qua được không gian và thời gian!”

Giản Hoài nhìn về phía người dẫn chương trình trên sân khấu, ‘người cộng hưởng tư duy’ lại được bán đấu giá công khai, giá khởi điểm lên tới 300,000!

Cậu cắn răng gằn từng chữ một: Hệ thống giao dịch, máu của tôi đáng giá lắm phải không?”

“Đúng vậy, thưa tiên sinh đáng kính.” Tiếng điện tử nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.