Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 5: Bom Màu Đỏ


Bạn đang đọc Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi – Chương 5: Bom Màu Đỏ


Gần tới giờ tan tầm, Đại Hải chuẩn bị gọi điện thoại đặt thức ăn, “Này, Tiểu Nguyệt, cô muốn ăn gì?”
Tiểu Thu khó hiểu nhìn hai người bọn họ, “Chà, mới một đêm không gặp thôi, hai người đã thân quen đến vậy rồi sao?”
Đại Hải cười cười, “Tiểu Thu, cô làm gì mà sau khi kết hôn xong nhìn đâu cũng có gian tình thế này? Tôi cùng Tiểu Nguyệt là đồng hương, ở chung một huyện, cô ấy gọi tôi là anh trai đấy.”
“Anh trai.” Tiêu Ái Nguyệt phối hợp, “Tôi ăn cơm sườn.”
“Được.” Tiểu Thu quê độ đứng lên lấy trong túi ra một tấm thiệp hồng đưa cho Tiêu Ái Nguyệt, “Con trai tôi tròn một tuổi, đêm nay đãi tiệc rượu, Tiểu Nguyệt nhớ đến nha.”
Tới sớm không bằng đúng dịp, Tiêu Ái Nguyệt chưa cầm được một Mao tiền lương nào đã phải cống hiến mấy trăm đồng tiền nợ nhân tình.

Sau khi Tiểu Thu tan tầm về nhà nấu cơm, Đại Hải bắt đầu phàn nàn, “Đám cưới, đầy tháng, thôi nôi, có phải đi nhà trẻ cũng muốn đãi tiệc không? Ông đây nhất định phải kết hôn, không thôi sẽ bị thiệt thòi lớn.”
Kiếp này hôn nhân vô vọng, Tiêu Ái Nguyệt so với gã càng ưu thương hơn, “Tôi có cảm giác tiền mừng của tôi gộp lại có thể mua được nhà trong thành phố luôn rồi.”
“Ha ha ha.” Đại Hải đồng bệnh tương liên vỗ vai an ủi, “Nói không chừng chúng ta sẽ là hàng xóm.”
Tiêu Ái Nguyệt cũng không rõ hội chứng thích sạch sẽ của Từ Phóng Tình khó chiều đến cỡ nào, Đại Hải dẫn cô xuống lầu mua thức ăn nhanh, “Không được để lại mùi, nếu lão đại ngửi thấy thì thảm lắm luôn.

Tôi kể cô nghe này, tôi cai thuốc thất bại suốt bảy năm, nhưng vừa đến công ty này đã bị cô Từ Phóng Tình liếc mắt giết người, một điếu tôi cũng không dám rút ra hút, sợ trên người có mùi khói sẽ bị cô ấy hành hạ đến chết.”
Hoàn cảnh hà khắc như thế, vì sao gã còn nguyện ý làm lâu dài? Tiêu Ái Nguyệt tò mò hỏi, “Anh Đại Hải, tiền lương trung bình của bộ phận mua hàng chúng ta là bao nhiêu thế?”
“Lão đại không nói với cô sao?” Đại Hải vừa nhai cơm vừa nói, “Thực tập tám ngàn, qua thử việc mười hai ngàn, tròn năm lên mười lăm ngàn, bộ phận mua hàng của chúng ta có tiền lương cao nhất công ty đấy.

Do ít người nên quản lý đã xin trợ cấp thêm cho mọi người, sao vậy, thái độ của cô là sao thế, chê ít hả?”

Tiêu Ái Nguyệt không phải chê ít mà lương của cô quá ít!
Được lắm Từ Phóng Tình, vậy mà chỉ cho tôi có sáu ngàn, Tiêu Ái Nguyệt thở một hơi thật dài, cưỡng chế lửa giận trong lòng, “Lão đại của anh đúng là rất thích khi dễ người khác.”
Mười hai giờ trưa đến hai giờ rưỡi là thời gian nghỉ ngơi, Từ Phóng Tình không có ở văn phòng, cũng chẳng biết Đại Hải đã bay nhảy đi đâu, Tiêu Ái Nguyệt nằm sấp trên bàn làm việc, mệt mỏi xem ảnh Bóng Đèn trong album.
Đại khái là tiệc rượu buổi tối rất linh đình, Tiểu Thu đã xin nghỉ phép buổi chiều, Tiêu Ái Nguyệt vừa đến công ty nên chỉ làm mấy việc vụn vặt, cũng chưa vào quỹ đạo.

Hơn bốn giờ, Đại Hải bị Từ Phóng Tình phái đến phân xưởng ở ngoại ô xử lý mâu thuẫn, gã muốn mang Tiêu Ái Nguyệt theo lại bị Từ Phóng Tình vô tình cự tuyệt với lý do “phòng mua hàng cần người trực điện thoại.”
Hóa ra Tiêu Ái Nguyệt chỉ có tác dụng như thế.

Đại Hải vừa đi, cô tức thì cảm thấy áp lực, điện thoại liên tục reo vang, mệt mỏi quá đi, sao cô lại có cảm giác người trong điện thoại không hiểu tiếng người, số lượng còn nhiều hơn cả dân ở thành phố H.
Tiêu Ái Nguyệt bận bịu muốn hộc máu, cô vừa lơ đãng xoay cái cổ bị trật liền phát hiện lãnh đạo Từ Phóng Tình đang nhìn vào màn hình máy tính rồi nhàn nhã uống cà phê.

Đúng là tức chết, Tiêu Ái Nguyệt nhìn cái ly rỗng không có miếng nước đun sôi để nguội trên bàn mà muốn khóc, nhưng muốn sầu não cũng không được vì Từ Phóng Tình đã ra khỏi khuê phòng, nhẹ nhàng đứng bên cạnh cô, “Tối nay cô lái xe, cùng đến khách sạn Tinh Di.”
Khách sạn Tinh Di là nơi tiểu Thu mở tiệc thôi nôi.

Đại Hải chưa về, cũng may Tiêu Ái Nguyệt đã lấy xe từ trưa, nếu không chắc cô phải cùng cấp trên đi bộ hai mươi km đến khách sạn rồi.
Trên đường đi vô cùng tĩnh lặng, tính ra thì Từ Phóng Tình là người đầu tiên ngồi trên xe mới của cô, đồng thời còn là phụ nữ nữa, nhưng đáng tiếc tính cách lại khiến cho người ra chán ghét.


Tiêu Ái Nguyệt vừa lái xe vừa suy nghĩ mông lung, mùi nước hoa dễ chịu trên người Từ Phóng Tình tràn ngập trong xe khiến không khí lạnh lẽo có chút hơi ấm.
Tiêu Ái Nguyệt mặc định chỉ cần mình mở miệng nói chuyện sẽ lập tức bị phê phán nên cô quyết ngậm chặt mồm, không để Từ Phóng Tình có cơ hội công kích.
“Cái kia…”
“Hả.” Từ Phóng Tình chưa nói hết, Tiêu Ái Nguyệt đã khẩn trương ngắt lời, “Quản lý Từ, chị nói gì?”
Từ Phóng Tình không nói nữa, cô chớp đôi mắt xinh đẹp rồi hừ lạnh, “Máy pha cà phê của tôi, cô tìm sớm một chút, đừng trì hoãn lâu quá.”
“Vâng.”
Từ Phóng Tình không hài lòng thái độ của người kia lắm, bèn nói thêm một câu, “Tôi ghét có cấp dưới mắc bệnh trì hoãn.”
Tôi cũng ghét có cấp trên áp bức thúc giục, Tiêu Ái Nguyệt nói thầm, “Biết rồi, ngày mai trước khi đi làm, tôi sẽ gửi địa chỉ website cho chị.”
Lúc này, Từ Phóng Tình mới giãn lông mày đang nhíu chặt ra một xíu, “Cô đừng làm tôi thất vọng.”
Tiểu Thu ôm con đứng trước cửa đón khách, bên ngoài xe đỗ quá nhiều, Tiêu Ái Nguyệt không có chỗ dừng xe, Từ Phóng Tình thờ ơ nhìn đối phương không ngừng chuyển hướng, lạnh nhạt một lúc mới mở miệng vàng nhả ra lời ngọc, tỉnh táo chỉ huy, “Bên phải sáu mươi độ, chạy thẳng qua đó.”
“Chỗ đó nhỏ lắm.

không đỗ xe được.”
“Chạy qua đó.”
Tiêu Ái Nguyệt lái xe qua, mắt ngó khoảng cách bên ngoài rồi khó xử quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, “Quản lý Từ, tôi thật sự không vào được.”
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn cô, “Đổ vào đi.”
Được lắm, nói năng rất nhẹ nhàng lưu loát, Tiêu Ái Nguyệt thở dài một hơi, đang định quay xe thì Từ Phóng Tình lại lên tiếng, “Nếu cô không có kỹ thuật, năng lực có hạn thì có thể từ bỏ.”

Phép khích tướng! Tiêu Ái Nguyệt không chấp nhận, lửa giận nổi lên, hai tay đánh lái, chậm rãi lùi xe.

Cô quan sát kính chiếu hậu không có vấn đề, bánh xe ok, sau đó lại đánh lái về…
“Haiz!” Cú nhấp ga của cô quá mạnh, suýt chút đụng phải chiếc BMW bên trái.

Từ Phóng Tình đưa cánh tay mảnh khảnh ra ngoài, mạnh mẽ hướng dẫn, “Nhìn phía trước, Tiêu Ái Nguyệt, cô làm việc cho tới bây giờ chỉ luôn chú ý phía trước chứ không hề để ý phía sau sao?”
Tình huống này rõ ràng là phải chú ý phía sau, không cần để ý phía trước ư? Tiêu Ái Nguyệt bị hù dọa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô sống sót sau tai nạn liền vỗ vỗ lồng ngực, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.”
Từ Phóng Tình cầm túi xách bước xuống xe, Tiêu Ái Nguyệt vội khóa xe rồi theo sát sau lưng người kia, “Quản lý Từ, anh Đại Hải chưa trở về, phải làm sao bây giờ? Chúng ta bỏ bao lì xì giúp anh ấy sao?”
“Tôi chưa bao giờ cho ai bao lì xì.”
Chị rất có cá tính nha lãnh đạo.
“Quản lý, ở đây này.” Tiểu Thu buông đứa trẻ trong ngực xuống, ba bước chạy đến trước mặt Từ Phóng Tình, “Khánh quý đến nhà, thật là vinh hạnh.

Mời cô vào trong, phó tổng giám đốc cũng đến rồi, tất cả đã an bài xong xuôi, cô vào ngồi chung bàn với họ nhé.”
“Ừ.”
“Chị Tiểu Thu, chúc mừng chị.” Tiêu Ái Nguyệt đưa bao lì xì ra, “Của ít lòng nhiều.”
“Tới chơi được rồi, quà cáp làm gì.” Mặc dù Tiểu Thu nói ngoài miệng như vậy nhưng tay lại cầm bao lì xì của Tiêu Ái Nguyệt, “Ủa, Đại Hải đâu? Anh ta không đến hả.”
Từ Phóng Tình không nói lời nào.
“Anh ấy đi thăm xưởng rồi, nguyên vật liệu ở đó có chút vấn đề.” Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ thời gian giải thích, “Anh Đại Hải gửi lời chúc mừng đến chị, lần sau có cơ hội sẽ đến bù.”
“À?” Tiểu Thu cho là mình nghe lầm, “Lần sau?”
Mẹ nó, không biết nói chuyện hay sao hả? Tiêu Ái Nguyệt nói xong cũng cảm thấy sai sai, hận không thể tự vả hai bạt tay.


Cô luống cuống gãi gãi lỗ tai, khẩn trương nhìn Từ Phóng Tình bên cạnh, “Quản, quản lý.”
Từ Phóng Tình không có ý định cứu cô, “Cô tự tìm chỗ ngồi đi, đừng uống rượu, tàn tiệc còn đưa tôi về nhà nữa.”
“A, Tiểu Nguyệt ngồi bên bàn của bộ phận kỹ thuật đi, mọi người đều là đồng nghiệp mà, không sao đâu.” Tiểu Thu dẫn hai người vào trong giới thiệu, “Phó tổng giám đốc ở trên lầu hai, Tiểu Nguyệt ngồi ở bên kia nha, tôi đưa quản lý Từ lên lầu.”
Tiêu Ái Nguyệt ngồi giữa tám gã đàn ông, trong nháy mắt cô cảm giác bản thân hào sảng như Hoa Mộc Lan, cũng may cô có quen một người, Lưu Nghị Sự chen đến đổi chỗ lấy lòng cô, “Thật là trùng hợp nha Tiêu tiểu thư.”
Người đàn ông trung niên vừa đổi chỗ với gã bừng tỉnh đại ngộ, “Hai người quen nhau sao? Tiểu Lưu, cậu thành thật khai báo đi, cậu quen cô gái xinh đẹp như thế từ bao giờ á hả? Ngày nào cũng than vãn không có bạn gái là có ý gì?”
Gã vừa nói xong thì mấy người khác cũng bắt đầu náo loạn.
“Ăn kẹo mừng, kẹo mừng, Lưu Nghị Sự giấu kỹ quá, kim ốc tàng kiều ha.”
“Ha ha ha, Tiểu Lưu thẹn thùng kìa, bình thường nói chuyện với chúng ta lanh lợi lắm, bây giờ thấy gái liền cứng họng.”
“Có thể là sợ cô ấy mắc cỡ đó, Tiểu Lưu thật biết quan tâm nha.”
“Ha ha ha, mặc kệ đi, chuyện tốt đi đôi mà, đợi lát nữa mời rượu hai người sau.”
Lưu Nghị Sự lần đầu cảm giác được đàn ông còn lắm lời hơn cả phụ nữ, gã rõ ràng trông thấy sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt càng ngày càng khó coi, không khỏi tự mắng bản thân có đồng đội ngu như heo, gã vất vả lắm mới nhờ được Tiểu Thu sắp xếp cho ngồi ở đây, cố ý ngẫu nhiên gặp mặt, nào ngờ lại bị mấy gã kia làm hỏng.
“Ngại quá, tôi đi toilet một chút.” Tiêu Ái Nguyệt đứng lên, lễ phép mỉm cười với Lưu Nghị Sự, “Phiền anh nhường đường.”
“A, để Tiểu Lưu đi chung cô đi, cậu ta xách túi giúp cô.” Gã đồng nghiệp có mắt không tròng lại tiếp tục ồn ào.
Lưu Nghị Sự nào dám đu theo, Tiêu Ái Nguyệt vừa đi, sắc mặt gã tức thì trầm xuống.

Gã cắn răng, hung tợn uy hiếp, “Mấy anh đùa giỡn vô duyên quá, làm ơn đừng nói gì nữa được không? Nhất định phải chọc tức Tiêu tiểu thư bỏ đi mới vừa lòng sao.”
“Chọc tức cái gì, chẳng phải đang chọc gái thôi sao.” Tiểu Hoàng xem thường, “Không phải cũng chỉ là phụ nữ thôi à?”
Thấy sắc mặt Lưu Nghị Sự khó coi, gã ngồi bên cạnh vội vỗ vai dỗ dành, “Đều là đồng nghiệp, đừng khiến mọi người không thoải mái, chọc gái một chút cho vui thôi mà, đừng để trong lòng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.