Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 22: Cút Sang Một Bên


Bạn đang đọc Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi – Chương 22: Cút Sang Một Bên


Từ Phóng Tình cũng không cần những người này phối hợp gì nhiều, cô chỉ cần họ bất động, nhưng đó là chuyện không thể.

Trưởng xưởng Vương cứ theo đuôi sau lưng, làm sao cũng không dứt ra được, Từ Phóng Tình chỉ còn cách làm lơ gã.

Cô vô cùng logic tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề, điều tra bản ghi chép thời gian ra vào của Tiêu Ái Nguyệt tại phòng bảo vệ.
Tiếp theo, cô phái Tiêu Ái Nguyệt mang giấy đi tìm chủ nhân của camera giám sát gắn bên lề đường đối chiếu để ghi biển số xe và thời gian ra vào, song vẫn không tìm được xe nào khả nghi.
Từ Phóng Tình quyết định yêu cầu kiểm kê toàn xưởng.

Lần này, người nhảy ra phản đối không phải trưởng xưởng Vương mà là một gã quản lý kho họ Vương.
“Chúng tôi đã kiểm tra vào mấy ngày trước rồi.

Quản lý Từ, trong kho có vô số hàng hoá, hay cô để chúng tôi bàn lại lần nữa cái đã, chúng tôi bận rộn sắp chết đến nơi rồi.”
Từ Phóng Tình thấy gã hơi hơi quen mặt, “Anh và trưởng xưởng Vương có quan hệ như thế nào?”
“Anh ấy là anh trai của tôi.” Chủ quản Vương nói, “Nhưng tôi phải đậu kỳ thi phỏng vấn mới được nhận vào.”
“Tôi không hề duyệt qua bài thi phỏng vấn của anh.”
Chủ quản Vương vui vẻ, “Lúc tôi vào công ty thì cô vẫn chưa tới Hải Manh đâu, cô không duyệt đậu phỏng vấn khi nào chứ?”
“Ngay bây giờ.” Từ Phóng Tình nói, “Tiêu Ái Nguyệt, cô thông báo bên nhân sự, nói họ là chủ quản nhà kho đã trực tiếp bị sa thải.”
“Tại sao chứ?” Chủ quản Vương không phục kêu ầm lên, “Cô không có quyền sa thải tôi!”
Từ Phóng Tình lười nói nhảm với gã, cô quay đầu hỏi trưởng xưởng Vương đang đứng sau lưng, “Hay anh tự mình thông báo đi?”
Trưởng xưởng Vương đăm chiều nhìn em trai rồi khẽ cắn môi, “Việc này vẫn nên chờ phó tổng giám đốc quyết định, cô cũng không có lý do gì hợp lý.”
“Lúc đầu Tiêu Ái Nguyệt cất giữ hàng hư trong kho đúng không?” Từ Phóng Tình bắt đầu đặt câu hỏi.
“Đúng.” Trưởng xưởng Vương khó hiểu trả lời, “Điểm này không có vấn đề.”

“Hóa đơn đâu?” Từ Phóng Tình lạnh lùng hỏi gã, “Hóa đơn nhập kho và xuất kho đâu?”
“Tôi cho rằng hàng hư thì không cần thiết phải làm giấy nhập kho.” Mặt Chủ quản Vương nâu như màu đất giải thích, “Tôi cho rằng…”
“Anh cho rằng?” Từ Phóng Tình cười lạnh, “Anh cho rằng công ty này là do anh mở?”
“Tôi..”
“Sa thải.” Từ Phóng Tình lấy gậy ông đập lưng ông, “Trưởng xưởng Vương, anh có ý kiến gì không?”
Trưởng xưởng Vương đổ mồ hôi lạnh không ngừng, “Quản lý Từ, nếu vậy thì phạt nặng quá rồi.”
“Vậy anh nói nên xử phạt thế nào?”
“Hay là phạt tiền, năm mươi ngàn được chứ?” Trưởng xưởng Vương đề nghị, “Nếu không thì một ngàn đồng, cô thấy có được không?”
“Không được.”
“Cô hỏi ý tôi xong rồi lại bác bỏ đề nghị của tôi.” Trưởng xưởng Vương không rõ cô đang muốn làm gì, “Quản lý Từ, cô như vậy là có ý gì?”
“Tiêu Ái Nguyệt.” Từ Phóng Tình bắt đầu hạ lệnh cho một cái đuôi khác cũng đang theo sau mông, “Cô đến phòng nhân sự đóng dấu giấy niêm phong rồi ký tên, sau đó tìm thêm người hỗ trợ, trong vòng một tiếng phải niêm phong toàn bộ kho và hàng tồn cho tôi.”
“Quản lý Từ, cô…!cô niêm phong kho thì dây chuyền đang sản xuất tạm thời phải làm thế nào?” Trưởng xưởng Vương nhảy ra phản đối, “Sao bây giờ có thể tùy tiện phong toả?”
“Quản lý điều hành sản xuất đâu?” Từ Phóng Tình hỏi gã, “Anh ta không làm kế hoạch sản xuất phải cần bao nhiêu nguyên vật liệu sao? Tạm thời? Tạm thời? Các anh là công ty lớn, hai từ tạm thời không thể xuất hiện ở đây, trưởng xưởng, anh có lời gì muốn giải thích không?”
“Coi như hôm nay không cần, vậy còn ngày mai thì sao?” Trưởng xưởng Vương vẫn cố giãy giụa, “Hiện tại bên khâu sắp xếp đơn hàng đang rất bận rộn, không thể phong toả xưởng được.”
“Tôi chỉ cần một đêm thôi.”
Tiêu Ái Nguyệt đã đi làm việc nhưng trưởng xưởng Vương vẫn viện cớ không chịu đi, Từ Phóng Tình gọi một cú điện thoại cho bạn của mình ở ngay trước mặt gã, “Tổng giám đốc Đông, tôi cần nhân lực hỗ trợ, ừ, ở vùng ngoại thành, anh sắp xếp khoảng ba mươi người làđủ rồi, tiền lương cứ tính hết cho tôi, nhớ mang thêm vài con chó nghiệp vụ đến, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Mãi cho đến khi một chiếc xe buýt hoành tráng xuất hiện ở Hán Môn Khẩu, lúc này trưởng xưởng Vương mới ý thức được người phụ nữ trước mắt không phải là người mình có thể tùy tiện đụng vào.

Người bước xuống xe không nhiều, không ít, vừa đúng ba mươi người, họ còn mang theo ba con chó chăn cừu nước Đức.

Gã đàn ông dẫn đầu có khí thế bất phàm, trưởng xưởng Vương vừa trông thấy gã, tay chân lập tức run lẩy bẩy, “Đông tiên sinh, xin chào anh.”
Ở thành phố H, người không biết Đông Văn Giang hẳn chẳng có mấy ai, ngành dịch vụ ở thành phố H căn bản đều nằm gọn trong tay gã.


Lần này, gã đích thân đến đây còn gây chấn động hơn cả phó tổng giám đốc Hoàng.

Gã lười biếng nhìn đám quản lý đang vây mình rồi hững hờ hỏi Từ Phóng Tình, “Cô bắt đầu quan tâm những việc này từ lúc nào thế?”
Từ Phóng Tình vẫn giữ thái độ rất chuyên chú, “Có thể kiểm tra xong ngay trong đêm không?”
“Có thể.” Đông Văn Giang nói, “Cô vẫn chưa trả lời tôi, tại sao cô lại quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏ này?”
“Trách nhiệm chức vụ.”
Đông Văn Giang cười đau bụng, “Cô thật sự nghe lời đến vậy ư? Sammi, cô không cần phải ở thành phố này lâu nữa đâu, cô thừa biết sớm muộn gì cũng sẽ trở về, cô vốn không nên quan tâm những chuyện như thế này.”
“Tôi tìm anh đến hỗ trợ chứ không phải đến dạy đạo lý.” Từ Phóng Tình lạnh lùng cự tuyệt gã, “Anh đang nhàn rỗi quá có phải không?”
Đông Văn Giang nhún vai, “Bên phía Thượng Hải chuẩn bị có hoạt động mới, nghe nói tháng sau sẽ tổ chức huấn luyện, công ty của cô phân bố khắp cả nước hơn chín mươi ngành nghề khác nhau nhưng huấn luyện danh ngạch chỉ mới có ba mươi, tôi đoán họ đang chuẩn bị triệu hồi cô về.

Sammi, cô phải giữ thái độ kỹ càng, đừng cãi nhau với người khác nữa, chẳng lẽ cô thật sự muốn ở thành phố này cả đời hay sao mà lại đi quan tâm cái công ty rối tinh rối mù này làm gì?”
Từ Phóng Tình không nói gì, ánh mắt dõi theo mấy chú chó nghiệp vụ đang đi tới đi lui.

Tiêu Ái Nguyệt cầm trong tay một vật nhỏ màu vàng đi sau lưng chúng, bộ dáng giống chó hơn cả chó.
“Sammi.”
“Tôi nắm chắc tâm lý.” Từ Phóng Tình lấy lại tinh thần nhìn gã, “Nhưng tôi trở về cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu?”
“Có đầu mối.” Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt chạy tới, “Quản lý Từ, họ đã tìm ra manh mối.”
Trên gương mặt phiền muộn của Từ Phóng Tình thoáng có nét cười, “Tiêu Ái Nguyệt, cút sang một bên đi.”
Tiêu Ái Nguyệt sờ sờ mũi, sắc mặt hớn hở lập tức sụp đổ, “Dạ.”

Đông Văn Giang nhìn bóng lưng của Tiêu Ái Nguyệt, hứng thú hỏi Từ Phóng Tình, “Đây là cấp dưới của cô sao?”
“Ừ.”
“Thật đáng yêu nha.”
Từ Phóng Tình dửng dưng ghét bỏ gã, “Loại người không có ưu điểm này cũng khiến anh cảm thấy hứng thú?”
“Cô không cảm thấy cô ấy ổn quá hay sao? Vẻ đẹp thanh tú, dáng người cũng đẹp, tính cách lại càng không cần phải nói, ngay cả cô cũng chịu được, thật sự là mầm mống tốt đó.” Đông Văn Giang dùng tay đặc tả dáng người của Tiêu Ái Nguyệt rồi lên tiếng, “Tiếc là tôi không thích phụ nữ.”
Trưởng xưởng Vương làm việc quá tuyệt, Tiêu Ái Nguyệt nhìn hàng hư được vớt dưới sông lên thì đau đầu chóng mặt.

Sông này là do công nhân đào, nghe Tiểu Dương nói họ làm vậy để thuận tiện giặt quần áo.

Dám để hàng dính nước thế này, nếu Hạo Nhã trở mặt nói Hải Manh cố ý nhúng hàng xuống nước nên mới hư thì thật phiền toái.
Từ Phóng Tình vẫn còn đang nói chuyện với gã kia, Tiêu Ái Nguyệt muốn thương lượng nhưng lại lo sợ sẽ bị đuổi, trong lúc cô còn đang do dự thì gã đàn ông đang dắt chó bên cạnh cất tiếng hỏi cô, “Cần vớt lên toàn bộ sao?”
“Ừ.” Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, “Vớt hết toàn bộ lên đây đi.”
Hàng hư chất đầy hết cả con đường rốt cục cũng làm Đông Văn Giang chú ý, “Quao, công ty của cô ngay cả dưới nước cũng có nhà kho hả?”
Tiêu Ái Nguyệt có thể nghĩ ra thì làm sao Từ Phóng Tình lại không nghĩ ra.

Cô đợi mọi người vớt hết toàn bộ hàng hư lên mới quay đầu hỏi trưởng xưởng đang tái mặt ở sau lưng, “Trưởng xưởng, anh cảm thấy bây giờ nên xử lý như thế nào?”
“Tôi…!tôi…!tôi đợi phó tổng giám đốc xử lý.”
“Ở đây không có phó tổng giám đốc đâu.” Đông Văn Giang khinh thường cười lạnh, “Sammi, tôi thấy mấy người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Thông báo cho mọi người trong vòng mười phút phải tập họp tất cả nhân viên quản lý lại đây.”
Cuộc họp lần này nhiều người tham dự hơn cuộc họp lần đầu, Từ Phóng Tình điểm danh từng người, cô yêu cầu tất cả quản lý chi nhánh phải giao nộp sổ sách chi tiết của nửa năm nay.

Tiêu Ái Nguyệt phụ trách thu gom toàn bộ hồ sơ tay, hồ sơ điện tử sẽ được gửi vào email.

Chưa đầy hai mươi phút, tất cả quản lý giống như bại trận, ai nấy đều rơi vào tình trạng kiệt sức.
Từ Phóng Tình nói là làm, cô không chỉ điều tra nhà kho, mục tiêu của cô là toàn xưởng và toàn bộ người quản lý.


Hàng hư được vớt dưới sông lên khoảng hai trăm ngàn món, trưởng xưởng Vương núp ở trên cùng, mặt mũi hết sức khó coi.
Từ Phóng Tình nhàn nhạt mở miệng, “Huỷ bỏ chức vị trưởng xưởng, tất cả những người quản lý liên quan, toàn bộ bị cắt chức và giữ lại ở xưởng để xem xét, nếu cần thiết thì có thể báo cảnh sát.”
Trực giác của Tiêu Ái Nguyệt nghi ngờ tất cả mọi người đều có vấn đề, cô ôm tư liệu đứng sau lưng Từ Phóng Tình, dè dặt hỏi, “Quản lý Từ, nếu trưởng xưởng mất chức, cấp trên trách tội chị thì phải làm sao?”
“Tôi nghĩ cô nên lo cho bản thân thì hơn.” Từ Phóng Tình dừng bước, quái dị nhìn cô, “Cô không cần phải để ý đến những người khác.”
Chị lợi hại lắm đấy quản lý Từ.
Đông Văn Giang phải trở về, gã chạy đến bên cạnh Từ Phóng Tình nói lời cáo biệt, “Tôi về trước, họ đều là người của tôi, cô không cần phải trả lương, lần sau về Hồng Kông mời tôi ăn cơm được rồi.

Trong xưởng u ám quá, tôi đề nghị cô nên gọi điện thoại báo tổng bộ đi, tôi chỉ đề nghị thôi nha, đừng khinh bỉ tôi à.”
Từ Phóng Tình gật đầu, “Tôi tự có chừng mực.”
Suy cho cùng thì đúng thật là cô đã vượt quyền.

Từ Phóng Tình dám nghĩ dám làm, cũng không cảm thấy lo sợ chuyện gì.

Cô bỏ mặc Tiêu Ái Nguyệt rồi cầm điện thoại ra ngoài gọi điện.
Tiêu Ái Nguyệt còn đang suy nghĩ về hàng hư nên không chú ý tới Từ Phóng Tình cố ý muốn bỏ cô lại.

Khi cô trông thấy Từ Phóng Tình gọi điện liền tranh thủ đi theo sau lưng.
“Tôi không muốn gây chuyện, tôi có thể trở về hay không cũng phải dựa vào một câu nói của chủ tịch, không đúng sao?” Giọng nói của Từ Phóng Tình lãnh đạm đến mức có thể đóng băng tay chân Tiêu Ái Nguyệt ngay tại chỗ, “Thật sao? Người không ưa tôi rất nhiều, ở thành phố H cũng không ít hơn được bao nhiêu.

Tôi cần được trao quyền, tôi cứ bị giam giữ ở thành phố H này, tôi còn biện pháp nào sao? Đừng quá đáng, tôi rất ghét bị người khác dắt mũi, bà có thể trói chặt tôi cả đời sao? Chỗ này đối với bà không có ý nghĩa nhưng tôi thì không.”
Tiêu Ái Nguyệt nghe lén đến nhập thần, Từ Phóng Tình cúp điện thoại rồi quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, lạnh lùng hừ một câu, “Tiêu Ái Nguyệt, đây là lần thứ hai cô nghe lén tôi nói chuyện điện thoại.”
Tiêu Ái Nguyệt hỏi cô, “Quản lý Từ, có phải tôi lại gây thêm phiền toái cho chị nữa phải không?”
Từ Phóng Tình cười lạnh, “Cô gây phiền phức cho tôi ít lắm sao?”
Giống như lần này vậy, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ, “Rất ít nha.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.