Đọc truyện Tội Cho Cô Gái Đó – Chương 36: Hồi ức được yêu
Giới thiệu nhân vật
Nhân vật chính: Runa – Ác MA – Song Nhi 20 tuổi (Yến)
Rer – Ám Dạ Thần – Sáo quỷ 21 tuổi (Thắng)
Nhân vật phụ: Bạch Dương Hương Mai 20 tuổi: Trong nhóm Ác MA Nữ vương nụ cười giấu đao là cánh tay phải của Runa
Trần Anh Tuấn 21 tuổi: Bạn thân của Rer và Đức một trong hai người trong nhóm Sáo Quỷ
Hồ Lê Ngọc Anh 19 tuổi: em gái hồi còn thơ ấu của Runa là người trong nhóm ác MA. Cánh tay trái của Runa
Nguyễn Anh Đức ( Nô) 21 tuổi:Bạn cũ cuả Runa và bạn thân Rer có trong nhóm Sáo Quỷ
Max 23 tuổi: Ông trùm MaCao thế lực diêng của anh.Anh em cùng cha khác mẹ của Rer
Cry – Châu – (Châm) 15 tuổi: em ruột của Runa,sát thủ học việc của Sáo Quỷ
Ám Dạ Hoắc 59 tuổi: Một trong ba gia tộc Hắc đạo lớn nhất Việt Nam. Ba của Rer và Max. Cũng là người yêu cũ của mẹ Runa.
Tú Lan Mộc (mẹ của Max đã chết) chị em sinh đôi – Tú Mộc Lan 55 tuổi (mẹ của Rer)
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —
Đặt cô lên chiếc giường màu trắng, bàn tay hắn vẫn còn đang nắm chặt tay cô chưa từng có ý định buông ra. Gương mặt cô đã không còn vẻ lạnh lùng như mọi thường, thay vào đó là sự đau đớn do vết thương đem lại làm cô không ngừng rên rỉ. Hắn cởi chiếc áo khoác bên ngoài Runa ra, sau đó là chiếc áo thun bên trong. Làn da trắng mịn nhanh chống hiện lên trước tầm mắt, hiện tại hắn không còn tâm trí quan tâm đến việc này nữa, hắn chỉ biết điều hắn cần làm bây giờ đó chính là cứu Runa thoát khỏi sự nguy hiểm trước mắt.
“Xoẹt”
Chiếc áo mỏng được hắn dùng dao cắt tan tành, vết thương nhanh chống được lộ ra. Đầu mũi phi tiêu được nằm khá sâu nên việc lấy ra rất khó khăn, lòng bàn tay hắn hiện tại đang ước đẫm mồ hôi, hắn biết nguyên nhân khiến mình lo lắng là gì. Nhưng nếu cứ tiếp tục duy trì không lấy viên đạn ra, thì e rằng cô hội không đến lần thứ hai.
Rer xoay người lấy con dao sắc bén nằm trên bộ dụng cụ, đầu dao rất nhọn, có thể cắt vào trong da thịt một cách dễ dàng. Hắn hướng đầu mũi dao vào ngọn lửa đèn cồn đang cháy, đợi đến khi hơi khói bốc lên từ đầu dao hắn mới di chuyển đến nơi vết thương, từng đường đi trên da thịt cô một cách nhẹ nhàng, lực tay bỗng nhiên tăng lên.
“Xoẹt”
“Á aa…..aa”
Cơ thể Runa không ngừng co giật, giờ phút này mọi ý thức của cô đã không còn nữa, đầu óc trở nên mông lung phiêu dạt về nơi nào. Vết thương bị Rer vắt sâu đến tận xương, máu và da thịt không ngừng hòa nhịp lại thành một. Cảnh tượng này làm người khác không khỏi ớn lạnh, viên đạn đã được thấy đầu, hắn dùng dụng cụ gấp cái vật bằng sắt ghê tởm đó ra khỏi cơ thể cô.
Nhẹ nhàng băng bó vết thương lại, khi làm xong tất cả mọi thứ, hắn ngã người ra sau chiếc ghế dài. Từ trước đến nay hắn chưa lần nào căng thẳng như thế, cái cảm giác sắp mất đi người con gái quan trọng nhất quả thật rất đau, đau vô cùng. Hắn từng nói sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô, nhưng hắn chưa lần nào thực hiện nó, bây giờ tại thời khắc này, hắn quyết không cho bất cứ người ;nào dụng vào Runa, dù chỉ một cọng tóc. Tại anh,anh đã đến chậm một bước mà để cô ra nâng nỗi này.
Anh đã để Runa chịu không ít tủi nhục. Từ ngày lần đầu tiên gặp mặt hắn đã lựa chọn cô là người cùng đi với mình đến suốt hết cuộc đời, có thể nói đó là tiếng sét ái tình. Hắn mà một loài động vật máu lạnh, hắn thừa nhận bản thân mình không có tính người, có thể giết chết bất cứ ai, chỉ cần người đó làm cản trở kế hoạch c ủa hắn.
Máu, nước mắt đã đẩy người con gái hắn yêu đến mức đường này.
Rer ngồi dậy ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của cô,phải chăng anh sẽ là người kéo cô ra khỏi đấng bùn lầy kia thì có lẽ bây giờ cô sẽ không như thé này rồi.Nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi thô ráp từng là mịn màng của cô. Muốn cô là người của anh anh rất muốn như vậy….
Cạnh bên một người vô tâm
Là nước mắt tuôn âm thầm
Là yêu quá lâu một người đã chẳng còn chút động lòng?
Đợi anh mới biết đêm dài
Tin anh chẳng chút nghi ngại
Vì yêu nên em trao hết tương lai
Tại sao không giống như xưa
Đến lúc nước mắt thay mưa
Những hối hận đã không kịp nữa
Nhìn lại người con gái anh từng rất nâng niu
Dù ngày đêm vẫn không ngại gió mưa
Quấn quýt thuở ban đầu anh giờ đâu nhớ
Đánh đổi tất cả bình yên em đã có
Để rồi đau thấu đến nghẹn lời
Nhớ một thời ai hứa không xa rời
Tưởng rằng mình may mắn khi được ở bên anh
Chuyện tình ta ngỡ tồn tại suốt đời
Ngỡ sẽ yêu lâu dài ai ngờ không phải
Em từng cố dỗ dành con tim yếu đuối
Để rồi đau đớn thấu Trời
Phút xa rời ai cũng cạn lời
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ———
Năm ngày sau.
“Ưhm.”
Rer ngồi trên sofa xem xét tình hình chung của tổ chức thì chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ giường Runa, amh bỏ Ipad xuống, chạy ngay lại phía em gái mình. Lúc này mắt Runa đã hơi hé mở, gương mặt nhợt nhạt trắng bệch khiến người khác thương xót.
“Runa”
– Rer khẽ gọi, anh sợ mình quá lớn tiếng sẽ khiến những chuyện đang xảy ra trước mắt sẽ tan theo làn khói.
“Nước” -Runa cố gắng gượng nói.
Nước mắt Rer nhanh chống tràn ra khóe mi, anh mỉm cười liên tục gật đầu chạy lại chiếc bàn thủy tinh, bàn tay run rẩy rót nước.
“Nước đây, em uống đi… Từ từ thôi.”
“TB…” -Cô cố nhớ lại gương mặt của người con trai này, cảm giác thân quen này làm tim cô như nghẹn lại, vừa hạnh phúc, vừa bi thương.
Kí ức Runa dừng lại sau đôi mắt ngọc lục của anh, anh vẫn thế đôi mắt buồn u sầu cô làm sao có thể quên được chứ?
“Là anh sao? TB..anh..”
“Runa, em sao vậy?
Rer ôm người cô lại lo lắng nhữnglopfinois của cô khiến anh có chút kì lạ.
“TB có phải là anh không”
TB cô luôn mồm gọi cái tên đó khiến Rer cũng giật mình ngay cả mấy hôm nay hôn mê bất tỉnh cô cũng chỉ gọi cái tên đó mà thôi.Cái tên này anh biết anh vẫn nhớ không ai khác chính là người con gái đó đã từng gọi anh như vậy..Rer buông cô ra.
“Sao em biết được cái tên này,nói đi “
Runa sửng sốt định hình mình lại ngừng khóc nhìn Rer mặt quay trở về thế lạnh lùng nhìn anh ta. Cô cô không thể thừa nhận được nếu như vậy thì cô cũng không đáng sống nữa.
“không có gì, gọi đại “
“em có phải em không?…” – Rer vẫn nghi ngờ cô từ lâu lắm rồi, bắt đầu từ cái lần Max đưa cô về nhà.Anh đã tìm điều tra thân thế của cô nhưng bị cấm không thể tìm ra được may mối gì cả. Cả cái đêm đấy cô gọi Cry là Châu đó anh cũng ngờ ngợ tụt cùng rồi, Cry chính là Châu em gái ruột của cô ấy năm xưa đó.
“anh nhầm người rồi” -Runa lảng tránh đứng dậy định ra cưả
“Yến…”
Cơ thể Runa bỗng cứng đờ, nước mắt nhanh chống lan dài trên mặt. Cô gục xuống may sao Rer đã nhanh chân đỡ cô và ôm cô vào lòng để cô khóc mà không làm gì khác cả.
**
Ánh nắng xuyên qua từng khe cửa chói dọi thẳng vào phòng để lộ ra đôi nam nữ đang ngủ ôm nhau trên giờng kia. Trông họ thật là hạnh phúc, hạnh phúc của hồi ức dang rở khi xưa.
Runa tỉnh dậy nhìn thấy người con trai bên cạnh mình cô không nỡ đánh thức anh,đã từ rất lâu rồi không được thấy nét mặt hạnh phúc tươi vui này của anh rồi.Cô rơ tay lên sờ khuôn mặt anh,đôi lông mày rậm được kẻ khuyết lên thật thanh tú,đôi môi mỏng đỏ.
“em định cứ như vậy nhìn anh sao, cô ngốc!”
Anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bỏ xuống ngực mình như nói trong trái tim này chỉ thuộc về em.KHiến cô cười vui vẻ xấu hổ.
“ kệ em đi, em muốn ngắm anh”
“NGắm đi cứ ngắm đi khuân mặt này của anh chỉ để em ngắm thôi “
“ Vậy cơ đồ đáng ghét “
Hai người ôm nhau thật chặt rồi tiếng cười nói vui vẻ được vang lên trong sự bồng bềnh mây trôi.
“Thay đồ đi anh dẫn em tới một nơi”
Cô vùng dậy nhưng Rer đã vác cô trên người rồi bỏ đi mặc kệ tiếng phản đối của cô.
Cô đi ngang qua một căn nhà màu xanh rất đẹp, cô đứng lại ngắm rất lâu. Bất giác tiến lại gần cổng lúc nào không hay.
“ Em cứ đứng trước cửa nhà người ta như vậy, người ta sẽ nghĩ em có ý đồ muốn ăn trộm đó. Hay người ta sẽ nghĩ em thích anh nên theo anh đến tận đây.”
Runa giật mình quay lại, cô bắt gặp khuôn mặt tuấn tú đang mĩm cười tinh nghịch với mình.
Cô ngượng ngùng lùi lại.
“ Nhà của anh à.”
Rer gật đầu. Anh mở cửa bước vào.
Cô hít thật sâu, lấy hết can đảm hỏi:
“Có thể cho em vào xem một lát không?”
Rer gật đầu, cậu mở rộng cửa cho cô bước vào. Mọi cảm súc đến dồn dập bên trong cô. Cô thật sự xúc động khi bước vào căn nhà này. Quá khứ cứ dồn dập kéo về.
“Em hình như có hứng thú với căn nhà này thì phải.”
Runa giọng run rẩy đầy xúc động.
“ Nó từng là nơi em sinh ra và lớn lên.”
Mọi vật quen thuộc lần lượt hiện ra trong tầm mắt của Runa. Mọi thứ gần như được giữ nguyên vẹn như cũ, chỉ có một vài thay đổi nhỏ. Cô sờ tay vào từng đồ vật quen thuộc, cảm giác xúc động dâng trào. Đây là nơi có nhiều kỷ niệm nhất trong đời của cô. Nơi mà cô đã từng hạnh phúc bên ba mẹ, nơi đầy ắp tiếng cười vui vẻ.
Đây là lần thứ ba, cô trở lại ngôi nhà này. Không biết đã đổi bao ngiêu đời chủ từ ngày cô ra đi. Năm xưa, nhà cô bị người ta cướp đoạt, cô phải rời bỏ nó mà ra đi.Cô đã từng không dám trở về đây nhưng bây giờ lại có can đảm đó.
– “Em có thể lên trên xem thử không?”
Cô nghẹn ngào hỏi Rer
Rer nãy giờ lặng lẽ quan sát từng vẻ mặt đầy xúc cảm của cô. Anh biết ngay từ đầu mua căn nhà này là đúng đắn để đợi một ngày nào đó cô sẽ trở về bên anh và bây giờ cô đã bên anh rồi anh nhất định sẽ không buông cô ra.
Rer mĩm cười gật đầu.
Cô từng bước từng bước lên cầu thang cẩm thạch, nhớ lại những ngày chập chững,mẹ cô đã dìu cô từng bước đi.
Cô đi đến một căn phòng cuối cùng trên lầu. Căn phòng mà cô từng sống. Một niềm hạnh phúc dâng lên khi mà mọi thứ ở đây không hề thay đổi. Trên bàn vẫn còn quyển truyện cổ tích đọc dỡ dang, con gấu bông mà cô thích nhất, món quà sinh nhật năm cô tám tuổi, cô không thể đem theo vì quá to vẫn nàm trên chiếc ghế nơi cô để nó lần cuối cùng.
“Nhà này, lâu nay không có người ở sao? Nó không thay đổi gì so với lúc trước.”
“Ba anh mua nó đã mấy năm rồi,nên anh đã giữ lại nhưng ít khi có người đến ở. Thỉnh thoảng chỉ có người giúp việc đến dọn dẹp thôi. Anh cũng chỉ mới dọn đến đây hai hôm. Nên cũng không thay đổi gì cả “- Rer trả lời rồi tiến lại gần cái bàn có khung hình của cô hồi nhỏ “- Đây là phòng của em sao? “
Cô chậm rãi gật đầu.
“Sao em lại dọn đi?” – Anh tò mò hỏi.
Nhưng Runa im lặng,Anh cũng không ép cô phải trả lời, cậu chuyển qua đề tài khác.
“Em muốn uống gì không?”
“Em muốn mua lại căn nhà này được không?”- cô trở lời dõng dạc
“đây vốn dĩ là nhà của em rồi. Anh chỉ là người chăm sóc nó và đợi em trở về thôi Runa à “
“Em cảm ơn anh TB..” – Runa ôm chầm lấy anh nước mắt của hạnh phúc đang hân hoan trên đôi mắt cô rơi xuống vai áo Rer.
Chiếc khăn tay màu lam dịu dàng lau những giọt nước mắt cô. Cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Rer. Anh nhìn cô say đắm, cô bị ánh mắt ấy cuốn hút, mọi lí trí dường như tan biến, chỉ còn lại những lôi cuốn mãnh liệt.
Không biết từ lúc nào, Rer đã áp bờ môi nóng bỏng của cậu lên trên đôi môi đang run rẩy của cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng, càng lúc càng mãnh liệt như bão tố càng quét xâm chiếm vào lãnh địa. Rer vòng tay ôm chặt Runa, kéo sát cô vào lòng cậu cho đến khi hai người không còn khoảng cách.