Bạn đang đọc Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em FULL – Chương 53
Edit: jimixiao
[Được]
—–oOo—–
Mạt Minh nhìn ánh mắt của người kia tràn đầy tức giận cùng thất vọng, anh dần có cảm giác xa lạ.
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết bay lả tả.
Dường như cũng là một mùa đông có tuyết rơi như thế này, việc giúp đỡ người khác tự nhiên rơi xuống đầu anh.
Thật ra đây là lần đầu tiên anh làm một việc tốt.
Ai cũng biết gia đình anh là một đống hỗn độn, cho nên mọi người cũng coi anh là một kẻ chẳng ra gì, hút thuốc, rượu chè, đánh nhau, dối trá giống như người cha cờ bạc của mình.
Tối hôm đó, anh bị giam ở hành lang bệnh viện không khác gì phạm nhân chờ người nhà đến “chuộc”, thật ra anh không cảm thấy đau lòng hay oan ức, không có tiền, không có sĩ diện, không có mẹ, anh có thể ở đây bao lâu cũng được, nhưng khi người đàn ông đó xuất hiện, nước mắt không tự chủ được cứ thế chảy ra.
Trước băng ghế dài trên hành lang, người ấy ngồi xổm trước mặt anh, đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt dịu dàng.
—– Anh đến bảo vệ em, Mạt Minh, anh tin em.
Ở trong thế giới đen trắng này, được người khác bảo vệ luôn là một điều xa xỉ.
Người cùng người, nhưng vẫn khác nhau.
Cũng giống như người kia, không giống như những người khác.
Bầu trời hoàn toàn tối tăm.
Bên ngoài cửa sổ kính sát đất, ánh đèn neon của thành phố giống như một biển sao không có chút nhiệt độ dưới đêm đầy tuyết trắng.
Đèn trong hành lang không sáng, nhưng Mạt Minh có cảm giác như là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Thiệu Chu, anh có chút hoảng hốt bước tới gần Hàn Thiệu Chu, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày kiếm đang cau có của Hàn Thiệu Chu.
Một cảm giác ấm áp và mềm mại rơi vào giữa hai lông mày, con ngươi đen của Hàn Thiệu Chu run lên, môi mỏng mím lại bất giác nhìn Mạt Minh đang ở gần ngay trước mặt, không khỏi vươn tay chống đỡ thắt lưng, âm thanh nhỏ nhẹ dịu dàng hơn rất nhiều: “Anh chỉ muốn giúp em giải quyết chuyện này.
Anh tin tưởng em từ đầu đến cuối đều không hề cố tình, anh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào bên ngoài nói xấu em”.
Mạt Minh khẽ gật đầu, trong mắt nhàn nhạt ý cười: ” Vâng, em cảm ơn”
Anh không nghĩ người đàn ông này ngu ngốc, trong tình huống tất cả các thông tin đều chống lại anh mà người đàn ông nay vẫn có thể làm như vậy khiến anh cảm thấy rất mãn nguyện.
Khuôn mặt Hàn Thiệu Chu trở nên ôn hòa, hắn kiên nhẫn nói: “Anh biết, em luôn hi vọng anh tin em vô điều kiện, nhưng đây không phải chuyện nhỏ.
Văn Từ suýt chút nữa mất mạng vì sai lầm của em, còn không so đo mà giúp em không khiến người khác nghi ngờ, nếu trong tình huống này em còn không xin lỗi cậu ấy, thật sự là không thể nào chấp nhận nổi”.
Hàn Thiệu Chu cúi đầu hôn lên môi Mạt Minh, nhẹ nhàng nói:” Cho nên em nghe anh có được không, quay lại chân thành xin lỗi Văn Từ, nói lời xin lỗi”.
Cho dù bây giờ hắn nghĩ đã buông bỏ quá khứ, đối mặt với Văn Từ, trong lòng vẫn mơ hồ có một chút xấu hổ, hắn thật sự không muốn bởi vì chuyện này, đối với Văn Từ lại có một chút suy nghĩ áy náy.
Đây không khác gì ở trong lòng hắn một lần nữa lại muốn có chút quan hệ nào đó với Văn Từ, càng làm cho hắn khó khăn hơn khi đối mặt với Văn Từ.
Đương nhiên, hắn đã có thói quen coi chuyện của Mạt Minh là chuyện của mình.
Hàn Thiệu Chu nắm tay Mạt Minh chuẩn bị quay lại phòng bệnh, nhưng Mạt Minh nhẹ nhàng rút tay về.
“Em trước sau vẫn luôn khẳng định là anh ta tự tháo dây an toàn, em không muốn lặp lại lần thứ ba.” Giọng Mạt Minh rất nhẹ: “Em không muốn làm anh Chu tức giận, nhưng em thực sự đã cố gắng hết sức rồi”.
“Em…”
“Em về khách sạn trước” Mạt Minh không nhìn vào mắt Hàn Thiệu Chu, chậm rãi xoay người rời đi.
“Đứng lại!”
Nhìn bóng lưng Mạt Minh cách đó không xa, Hàn Thiệu Chu nghiêm nghị nói: “Chỉ là một câu xin lỗi, em rốt cuộc là muốn ra vẻ cái gì?”
Mạt Minh không có quay đầu lại, nhấc chân đi về phía trước.
Hàn Thiệu Chu tức giận, hướng về phía bóng dáng Mạt Minh: “Chuyện của Văn Từ tất cả anh đều nhìn thấy, em xem, anh còn chưa thèm tính toán với em khi Văn Từ rơi xuống nước, thái độ lạnh lùng máu lạnh của em là sao!”
Nhìn Mạt Minh không quay đầu lại vẫn tiếp tục đi xa, hắn không cam lòng, Hàn Thiệu Chu buột miệng hét lớn: “Nếu em tiến thêm một bước, đừng mong gặp lại tôi!”
Mạt Minh dừng lại tại chỗ, xoay người lại.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng đèn neon trên những tòa nhà cao tầng phía xa lan tỏa giống như một lớp sương lạnh trên gương mặt tĩnh lặng như nước của Mạt Minh.
Nhìn Mạt Minh sững sờ, Hàn Thiệu Chu nhớ tới đêm đó trong nhà hàng, Mạt Minh quay đầu lại nhìn mình thản nhiên một cái.
Sau đó hắn tưởng là ghen, nhưng bây giờ chợt nhận ra hoàn toàn không phải.
Bởi vì chẳng có tức giận, oán hận, buồn bã gì cả, chỉ giống như ánh mắt vô tình lướt qua không khí.
Không biết vì sao, cáu kỉnh cùng tức giận bị ép vào lồng ngực hắn còn mạnh hơn đêm đó trong nhà hàng, nó giống như một thứ không hề có tiếng động nhưng lại cực kì tàn nhẫn tra tấn tinh thần.
Mẹ kiếp, lại là cái loại ánh mắt này!
Lần nữa!
Ngọn lửa đột nhiên bùng cháy đến tận cùng, một luồng khí nóng không tự chủ được xông thẳng vào trán Hàn Thiệu Chu, hắn không tìm được gì để tránh lửa, đành phải đá mạnh vào tường.
Hàn Thiệu Chu cuối cùng không nói gì, một thân sát khí xoay người rời đi.
Mạt Minh đứng ở tại chỗ một lát, sau đó xoay người rời đi.
Ngay sau khi trở về khách sạn, Mạt Minh nhận được tin nhắn từ Hàn Thiệu Chu.
[Anh C]: Anh sẽ cho em một đêm để suy nghĩ.
[Anh C]: Sau khi kết thúc buổi ghi hình vào ngày mai lập tức đến khách sạn của anh.
Ngày hôm sau, việc ghi hình chỉ được thực hiện vào buổi sáng.
Văn Từ vắng mặt vì bị thương ở chân, kịch bản ban đầu của chương trình đã bị thay đổi, việc ghi hình của tám người diễn ra suôn sẻ.
Có vài người nhận được lịch trình mà rời khỏi thành phố T, bữa tối hẹn trước cuối cùng chỉ có bốn năm người, nhưng mọi người tinh thần vẫn hết sức thoải mái, Mạt Minh cũng cảm thấy được thả lỏng.
Sau khi hoàn thành công việc này, anh cũng có thể yên tâm rời khỏi giới giải trí.
Cũng không có gì đáng giá để anh phải nuối tiếc.
Bữa ăn được một nửa, Mạt Minh nhận được một tin nhắn từ Cao Sâm
[Cao Sâm]: Tôi đã nhận album ảnh rồi, cậu còn cần nó không?
[Cao Sâm]: [Hình ảnh]
Đó là một bức ảnh chụp album ảnh.
Nó dày bằng hai ngón tay và có bìa ngoài màu vàng sậm cũ kĩ, nhìn có chút sắc màu thời gian.
Nhịp tim Mạt Minh tăng nhanh, anh biết đó là album ảnh của ai, nhanh chóng trả lời.
[Mạt Minh]: Cho tôi hỏi sớm nhất lúc nào anh có thời gian?
[Cao Sâm]: Hôm nay tôi có thời gian.
Mạt Minh ngay lập tức đặt chuyến bay sớm nhất trở về Xuyên Hải vào buổi chiều.
Giống như lao đến cuộc hẹn hò đã ước định từ lâu, tất cả mọi thứ đều bỏ lại sau lưng.
Xuyên Hải dường như cách xa mùa đông lạnh giá một chút.
Ánh sáng rực rỡ của buổi chiều tà phản chiếu thành phố phồn hoa một cách dịu dàng lạ thường.
Mạt Minh lái xe đến cổng tiểu khu nơi anh và Hàn Thiệu Chu sống cùng nhau, anh và Cao Sâm hẹn gặp nhau tại cửa hàng thú cưng ở đó.
Từ xa, Mạt Minh đã nhìn thấy Cao Sâm đang đợi anh.
Có rất nhiều khách hàng trong cửa hàng thú cưng, Cao Sâm không đứng đợi bên trong, anh đứng bên bồn hoa trước cửa hàng thú cưng với một chiếc túi màu trắng trên tay, đeo khẩu trang, khuôn mặt lạnh lùng, cho đến khi nhìn thấy Mạt Minh đi tới.
“Xin lỗi, vào giờ cao điểm buổi chiều tối đường hơi bị tắc.” Mạt Minh nói, ánh mắt nhanh chóng chuyển từ trên mặt Cao Sâm sang chiếc túi trên tay.
Cao Sâm cũng không đến mức không hiểu, trực tiếp đưa cái túi trong tay cho Mạt Minh.
Mạt Minh tiếp nhận, liếc mắt vào album ảnh bên trong cái túi, tay nắm chặt, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Cám ơn.”
“Không có gì” Cao Sâm biết vào thời điểm này ngoài việc nhìn vào album ảnh tâm tư của anh không đặt vào bất cứ điều gì, rất nhiều lời muốn nói đến miệng lại thôi, trước sau như một lại nuốt trở vào.
Mạt Minh trở lại căn hộ lúc trước bị Hàn Thiệu Chu đuổi ra ngoài, sau khi làm lành, vẫn chưa có thời gian chuyển về, nhưng mật mã khóa cửa căn hộ vẫn như cũ.
Ngồi ở trên sô pha, Mạt Minh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận mở ra album.
Trong album không có phân loại chủ đề cụ thể nào cả.
Có bức ảnh Chu Tự cầm cúp, bức ảnh Chu Tự cùng bạn bè trong một bữa ăn tối, hoặc một bức ảnh chụp tại nhà một bàn đồ ăn bốn năm người, trên ban công có cây cối xanh tươi đầy sức sống, nhưng không biết là để trống hay vì lý do gì khác, có một vài trang còn trống một hai chỗ nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến phần thưởng thức.
Hầu hết các bức ảnh đều mang đầy sức sống nhẹ nhàng và tươi sáng, thậm chí có thể thấy được cuộc sống của Chu Tự qua những bức ảnh này.
Cuối cùng có một vài bức ảnh là Mạt Minh chụp, chẳng hạn như bàn ăn, bữa ăn đầu tiên anh ăn trong căn hộ của Chu Tự, đầu bếp Chu Tự đích thân nấu hay là bức ảnh bóng lưng của Chu Tự nhìn về phía pháo hoa, anh mỉm cười nhìn vào ống kính.
Ngày đó là sinh nhật của Chu Tự, cũng là ngày ở Xuyên Hải bắn pháo hoa.
Buổi tối, hai người cùng đi đến quảng trường gần bờ sông để xem bắn pháo hoa.
Những cái đó là thời gian, từng chút từng chút một.
Mạt Minh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trong bức ảnh, đôi lông mày tuấn tú và sâu thẳm, tựa như một biển sao dịu dàng.
Đôi mắt như đang mỉm cười nhưng bất tri bất giác lại ươn ướt.
Những cái đó là khoảng thời gian đẹp đẽ ở trong lòng anh lại được người mình thích vô cùng ghi nhớ.
Nhìn lại khoảng thời gian ngắn ngủi cuộc sống thuộc về Chu Tự, giống như được gặp lại Chu Tự, bóng dáng ấm áp trong sáng hiện lên ở trước mặt anh, đền bù lại cho những năm đó anh chưa kịp nhìn lại lần cuối có chút tiếc nuối.
Mạt Minh cuối cùng ở trong album nhìn thấy chính mình, ngồi trước một chiếc bánh kem với nến, tay che khuôn mặt, nhưng anh biết đây là chính mình.
Mạt Minh trực tiếp rút ra bức ảnh, cầm trong lòng bàn tay.
Đó là sinh nhật lần thứ 18 của anh, anh đỗ vào trường đại học C ở Xuyên Hải.
Chu Tự đã ở bên cạnh Mạt Minh lần đầu tiên tổ chức sinh nhật.
Ngoài việc chăm chỉ học tập để thi vào trường đại học C, cuộc sống của anh luôn rất qua loa có lệ, anh thực sự không quen với kiểu lễ sinh nhật nghiêm túc này, khi Chu Tự mỉm cười yêu cầu nhắm mắt lại để thực hiện điều ước, anh đã che đi toàn bộ khuôn mặt vì xấu hổ và thẹn thùng.
Thực ra, lúc đó anh đã đỏ mặt bởi vì dưới ánh nến rực rỡ, đôi mắt dịu dàng của Chu Tự thực sự đã đánh thẳng vào trái tim anh.
Đôi mắt anh rơm rớm rồi bật cười thành tiếng.
Anh thật may mắn.
Anh từng có được một quá khứ tốt đẹp đến mức không chân thực như vậy.
Khi đang chuẩn bị cho ảnh lại vào album, Mạt Minh đột nhiên phát hiện có dòng chữ ở mặt sau của bức ảnh.
Đó là chữ viết tay của Chu Tự, hai dòng chữ được viết ngay ngắn bằng bút dạ đen.
[Cầu mong khi Mạt Minh trưởng thành, cả đời tránh xa qua loa và có lệ] (*)
(*) nguyên văn: [愿成年后的末先生,一生远离潦草和敷衍]
潦草: qua loa, cẩu thả
敷衍: chiếu lệ/có lệ: làm viêc cho có, cho xong (Rất xin lỗi trình có hạn không thể edit được văn vở hơn, ai đi ngang qua dịch hay hơn xin chỉ giáo)
Cả đời tránh xa.
Điện thoại di động trên bàn vẫn luôn vang lên, Mạt Minh đứng ngoài ban công lộng gió dường như không nghe thấy gì, hoảng hốt nhìn vào cảnh đêm ở phương xa.
Năm đó, liều mạng tất cả lao về bóng hình kia, bỏ thuốc lá, học hành, trúng tuyển vào đại học C, từ một chàng trai hư hỏng trở thành niềm tự hào người người ngưỡng mộ, anh đã hoàn thành điều mà anh cho là kỳ tích lớn nhất của đời mình, nhưng sau khi bóng hình kia biến mất, anh tưởng chừng như mọi thứ đã mất đi tất cả ý nghĩa.
Nhưng mà tất cả đều không phải như thế.
Cuộc đời của anh từ lâu đã được Chu Tự giao cho nhiều việc có ý nghĩa, cuộc sống kia của anh sau một năm gặp Chu Tự anh đã dứt khoát nói lời chia tay với những qua loa, có lệ đó rồi.
Anh luôn biết điều đó, nhưng đôi khi thật sự không muốn tỉnh lại.
Gió đêm se lạnh.
Đêm dài, nhưng cũng thật êm dịu.
Mạt Minh nằm ở trên giường, nhìn đi nhìn lại album ảnh cả đêm, không khỏi đau lòng, rơi lệ, như là lang thang trong dòng thời gian ấm áp, trong ký ức sẽ cùng Chu Tự mấy năm đó lần nữa lại quay về.
Sáng sớm, Mạt Minh ngủ gật tựa vào cuốn album.
Anh mơ thấy lần đầu tiên gặp Chu Tự, anh mặc chiếc áo len cổ lọ màu đen cùng chiếc áo choàng màu nâu bên ngoài, ấm áp và dịu dàng.
Mạt Minh bị tiếng điện thoại đánh thức.
Áp điện thoại vào tai, anh nghe thấy giọng nói của Hàn Thiệu Chu dường như kết hàng chục tầng sương: “Em đang ở đâu?”
Mạt Minh dụi đôi mắt nhập nhèm, ăn ngay nói thật.
Hàn Thiệu Chu lập tức cúp điện thoại.
Lại nhìn thời gian trên điện thoại, Mạt Minh phát hiện đã mười giờ sáng.
Hôm nay trời vẫn nắng, Mạt Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người nghĩ, xem ra hôm nay có thể đón được Tiểu Hàm về.
Anh cũng có thể đến đoàn kịch để thông báo với sư phụ.
Thời điểm Hàn Thiệu Chu đến, Mạt Minh vẫn đang đánh răng, hắn đứng ở cửa phòng WC nhìn miệng Mạt Minh đầy bọt kem đánh răng, rõ ràng là Mạt Minh vừa mới ngủ dậy, đáy mắt nhất thời cát bay đá chạy.
Hắn cả đêm không ngủ ngon, vừa xuống máy bay đã đến đây ngay, vậy mà tên ngốc này vẫn có thể ngủ rất say!
Mạt Minh nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, đi đến phòng khách tiếp nhận lời dạy bảo của Hàn Thiệu Chu.
“Tại sao trở về không nói cho anh biết? Sao tối hôm qua gọi điện em không nghe máy?” Hàn Thiệu Chu gần như dùng hết sức lực để kiềm chế, lúc này cũng không có mất bình tĩnh.
Hai mắt của hắn đỏ ngầu, đó là hậu quả hai đêm một ngày ngọn lửa sục sôi.
Trên đường trở về, hắn đã nghĩ nhất định lần này phải dạy dỗ Mạt Minh cẩn thận.
Tên nhóc này thực sự đã đi mà không nói lời một lời từ biệt, cũng không chịu nghe điện thoại của mình.
“Em xin lỗi.” Mạt Minh nghiêm túc nói.
Anh không muốn người đàn ông này tức giận, năm đó anh quả thực đã rất nỗ lực để có thể trở thành người tình của người đàn ông này.
“Xin lỗi cái rắm!” Hàn Thiệu Chu lửa giận bùng lên, nhìn người đàn ông trước mặt, Hàn Thiệu Chu chỉ cảm thấy đầu óc ong ong: “Có phải tôi đối xử với em quá tốt? Bây giờ em có thể không thèm nhìn sắc mặt của tôi.
Muốn em đi xin lỗi Văn Từ là bắt em đi chết sao? Nếu em đã mạnh mẽ như vậy còn quay lại chung cư này làm cái gì? Sao không dọn ra ngoài sớm đi!”
“Em xin lỗi” Mạt Minh nhìn xuống đất, nhẹ giọng nói: “Anh có thể mắng em đến khi nào anh nguôi giận thì thôi”.
Chờ người đàn ông này bình tĩnh lại, anh mới có thể nghiêm túc nói chuyện.
“Nguôi giận? Cho dù bây giờ em có đến trước mặt Văn Từ dập đầu xin lỗi, tôi cũng không có khả năng nguôi giận!”
“…”
Mạt Minh liếc nhìn Hàn Thiệu Chu, sau hai giây đồng hồ, liền trầm tĩnh rũ mắt nhìn xuống đất.
Hàn Thiệu Chu: “…”
Fuck!
Lại là cái loại ánh mắt này!
Lần nữa! !
Như là tay đấm vào bông gòn, lại như là lấy trăm ngàn lần sức mạnh dội ngược vào người mình, sắc mặt Hàn Thiệu Chu tái nhợt, ngón tay run rẩy gần như mất kiểm soát.
Hắn dường như không còn cách nào có thể lay chuyển được cảm xúc của người con trai trước mặt bằng những câu trách móc đơn giản.
Mạt Minh thấy Hàn Thiệu Chu trầm mặc không nói gì, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn đang nhìn mình vẻ mặt hung ác, không nói lời nào nhìn chằm chằm vào mình, dường như không giống như vừa rồi mất kiểm soát.
“Anh khá hơn chưa?”
Mạt Minh trầm giọng hỏi, “Nếu anh cảm thấy khá hơn rồi, em có chuyện muốn nói với anh”.
Hàn Thiệu Chu nhắm mắt lại, thở ra thật mạnh rồi nói: “Tôi cũng có chuyện muốn nói với em”.
Mạt Minh ngẩn người, lập tức gật đầu.
“Anh nói trước.”
Hàn Thiệu Chu một tay cho vào túi, nâng cằm, nhẹ nhàng nói: “Biểu hiện của em trong hai ngày này làm tôi rất thất vọng, tôi không có đủ kiên nhẫn để tiếp tục dạy bảo em, hãy làm những gì em thích đi”
Mạt Minh sững sờ: “Ý anh là…”
“Ý là quan hệ của chúng ta kết thúc ở đây.”
Hàn Thiệu Chu một tay đút vào túi quần, mặt không chút biểu cảm nói: “Mạt Minh, chúng ta chia tay đi.”
Hắn nhất định lần này sẽ không dễ dàng tha thứ cho tên nhóc này như hai lần trước, nếu không sẽ khiến cho tên nhóc này càng thêm ảo tưởng rằng Hàn Thiệu Chu có thể tha thứ mọi điều dù có làm gì sai đi nữa, cho dù chia tay xong vẫn có thể làm hòa.
Hai lần đầu hắn đều không đủ vững vàng, lần này cho dù tên nhóc này có giả bộ đáng thương, đau khổ như thế nào, lần này hắn cũng sẽ không mềm lòng như vậy nữa.
Bằng không, cho đến khi kết hôn, liệu gia đình này có còn tiếng nói của hắn nữa hay không?
Xung quanh hoàn toàn yên lặng.
Mạt Minh nhìn Hàn Thiệu Chu, hơi sững sờ.
Hàn Thiệu Chu cũng đút tay còn lại vào trong túi, lông mày thoáng giãn ra, nhìn thấy ánh mắt của Mạt Minh khác thường, hắn tiếp tục lạnh lùng nói: “Không nghe rõ phải không? Vậy tôi lặp lại lần nữa, chúng ta chia tay đi”..
Đột nhiên, Mạt Minh cong lên đôi mắt.
Gần trưa, tia nắng ấm áp từ ban công tràn vào phòng khách, cả đám bụi lơ lửng trong không khí dường như được phủ một vầng sáng.
Mạt Minh mỉm cười nhẹ giọng nói: “Được.”
————–