Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 48


Bạn đang đọc Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em FULL – Chương 48


Edit: jimixiao
——————-
“Chuyện này quá biến thái!” Người nào đó trong đội vò đầu bứt tai “Những con số đã đủ khiến người ta đau đầu rồi.

Giờ lại còn lật trái, quay phải nữa sao?!”
“Mạt Minh, anh thật lợi hại, lúc trước mấy cấp độ thấp anh đều không nói gì cả, tôi đã cho rằng anh chơi loại trò chơi này không giỏi”.
“Chạy nhanh lên và chuyển sang cấp độ tiếp theo.”, Văn Từ nói: “Những mật mã khác theo hệ thống nhắc nhở hẳn là sẽ không khác biệt lắm, phía trước còn có các mật mã khác.


Cánh cửa được mở ra, phía trước xuất hiện một hành lang thật dài, được lát bằng ba mươi viên gạch xen kẽ hai màu đen trắng tạo ra bởi hiệu ứng điện tử.
Hệ thống thông báo quy tắc, yêu cầu đội bắt buộc phải đi qua hành lang này trong ba lần, mỗi lần chỉ được một người đi qua, mỗi bước phải giẫm lên viên gạch chỉ định, nếu bước sai sẽ bị trừ một điểm.
Mỗi một viên gạch sẽ phát sáng một số trong vòng mười giây, tổng cộng là ba mươi viên gạch.
“Tương đương là mười giây nhớ ba mươi con số, không nói có bao nhiêu khó khăn, nhiều như vậy, mười giây này cũng không thể thấy hết”.
“Sai một bước bị trừ một điểm cũng không tệ lắm, tôi ít nhất có thể nhớ được mười lăm số, trừ mười lăm điểm cũng không thành vấn đề.

Nếu bị trừ tất cả, lẽ nào tôi sẽ bị loại sao?”
“Không, vấn đề là chỉ có thể đi qua hành lang ba lần, mỗi lần đi chỉ có một người, đây chính là muốn chúng ta loại bỏ sáu người.”
Đột nhiên không ai lên tiếng.
Văn Từ chậm rãi nói: “Lúc trước tôi có được hai tấm thẻ phục sinh (sống lại/thêm mạng/thêm lượt), tôi tình nguyện lấy ra cứu hai người.”
Mọi người vẻ mặt biết ơn nhìn Văn Từ, có được người mở đầu, cũng có người khác giơ tay lên.

“Tôi có hai thẻ, tôi cũng đồng ý lấy ra”.
“Tôi cũng có một thẻ”.
“Nếu tổng cộng có năm thẻ, có nghĩa là chúng ta sẽ phải tự tay loại bỏ một người”.

Văn Từ cau mày, có chút rối rắm: “Vậy thì cái này…”
Khi Thành Cảnh nghe Văn Từ nói về việc loại bỏ, hắn đổ mồ hôi lạnh.

Hắn có điểm thấp nhất và khả năng bị loại cao nhất.

Vẻ mặt lo sợ, hắn di chuyển gần đến chỗ Mạt Minh, nắm lấy cánh tay Mạt Minh, lo lắng nói: “Cứu tôi với, ân nhân.”
Nếu thật sự bị loại bỏ giữa chừng như thế này, có lẽ sẽ rất mất mặt vì hot search.

Hắn chỉ muốn mượn chương trình này để đánh bóng chính mình, chiến đấu bảo vệ kẻ yếu, vân vân mây mây.

Ai biết rằng trò chơi này điên rồ như vậy, đè bẹp hắn vào tận trong góc tường.
Cánh tay của Mạt Minh bị hắn làm cho đau đớn, anh cau mày nói: “Đừng lo lắng, trò chơi này sẽ không loại bỏ ai cả.”
Triệu Lê nghe vậy liền tò mò hỏi: “Tại sao không cần loại bỏ? Hệ thống nói chỉ có ba cơ hội để đi qua.

Mỗi lần chỉ có một người”.
Mọi người lại nhìn về phía Mạt Minh, Mạt Minh bình tĩnh nói:” Ba người đồng thời cùng đi qua.

Mỗi lần chỉ cần hai chân đặt trên sàn nhà cùng một lúc thì coi như là một người, cõng thêm một người ở trên lưng, hai người để một chân đặt xuống đất là được”.
“Chết tiệt! Tại sao tôi không nghĩ tới”.

“Khẳng định chính là như vậy, đây chính là bài kiểm tra về tinh thần đồng đội”.
Văn Từ khóe môi mấp máy, sau một lúc lâu mới mỉm cười và nói: “Bằng cách này, chúng ta sẽ không cần phải loại bỏ những người chơi.

Vậy chúng ta chia làm ba nhóm đi”.
Mạt Minh giải thích quy tắc, sau đó đương nhiên là người đầu tiên làm thử.
Thành Cảnh đi theo Mạt Minh, Triệu Lê bước ra bày tỏ sự tin tưởng của mình với Mạt Minh, ba người nhanh chóng kết thành một đội.
Mạt Minh đề xuất mỗi người nhớ mười số, như vậy có thể tính điểm trung bình.
Đèn trên hành lang tối om, ba mươi viên gạch lát sàn sáng lên không đều, mười giây sau liền tắt, Thành Cảnh cõng Triệu Lê ở trên lưng, Mạt Minh đi ở phía trước.
Nghe theo lời hướng dẫn của Mạt Minh, Thành Cảnh cùng Mạt Minh đồng thời bước đi, mỗi lần một chân đặt xuống đất.

Đến vị trí viên gạch thứ mười, Thành Cảnh cần báo vị trí con số, nhưng Thành Cảnh rối rắm chỉ nói được bốn viên đầu tiên.

Vốn dĩ là hắn nhớ rõ, nhưng khi Mạt Minh và Triệu Lê báo ra con số, hắn lại cảm thấy mơ hồ.
Mạt Minh không chút do dự, sau khi giẫm lên chính xác sáu viên gạch.
Cảm nhận ánh mắt không thể tin được của Thành Cảnh và Triệu Lê, Mạt Minh đành phải giải thích: “Đề phòng mọi chuyện, tôi đều ghi nhớ tất cả”.
Thành Cảnh miệng há ra không ngậm lại được.
Triệu Lê nhìn Mạt Minh, hồi lâu mới suy tư nói: “Cảm giác anh khác xa với những gì anh trai tôi miêu tả.”
“Anh trai của em?”
Triệu Lê cười nói: “Chờ sau khi ghi hình xong tôi sẽ nói.


Nếu ba người bọn họ thành công vượt qua không bị trừ một điểm, có nghĩa là đối với quy tắc của chương trình Mạt Minh lý giải hoàn toàn chính xác.

Nếu như có Mạt Minh ba người đi về phía trước chuẩn xác qua cửa, thì những người đi sau cũng sẽ suôn sẻ hơn.
Biết được thực lực của Mạt Minh, cửa kế tiếp Mạt Minh tự nhiên bị mọi người đẩy hết cho các vấn đề, Mạt Minh cũng không cố ý hạ thấp khả năng của mình nữa, đồng đội có hỏi anh cái gì, anh cũng đều thành thật trả lời giúp bọn họ.
Người thành thật không nói nhiều, nhưng lời nào nói ra cũng quan trọng.
Thành Cảnh chiếm được ánh sáng của Mạt Minh, đi theo Mạt Minh điểm cũng nằm trong top đầu.

Tới khi gần đến đoạn qua cửa, Thành Cảnh ghé sát Mạt Minh hỏi nhỏ: “Anh cho rằng ai là “ác nhân”? Đến lúc đó tôi cũng chọn giống anh”.
“Tôi không biết”.

Mạt Minh nói.
“Dù sao thì tôi cũng không phải, cho nên anh đừng lãng phí cơ hội trên người tôi.”
“Cũng không phải là tôi.” Triệu Lê thò đầu qua nói: “Nhưng đừng lo lắng, trong mỗi một kì, “ác nhân” đều sẽ được bầu chọn.

Cuối cùng người tốt sẽ dành thắng lợi.

Đó là kết cục tốt nhất”.
Cấp độ cuối cùng người chơi phải lựa chọn ra “ác nhân” ở trong đội trước khi bắt đầu trò chơi.

Đối với cấp độ này, muốn tìm được manh mối người chơi phải lấy được ba túi gấm, căn cứ vào manh mối trong túi gấm để tìm ra “ác nhân” được cả đội bầu chọn.
Mấu chốt là phải giải các số, chữ cái và chữ Hán tương ứng trong ba túi gấm, điều này có thể trực tiếp lộ diện danh tính “ác nhân”.
Câu đố trong túi gấm bày ra trước mặt mọi người, một đám người cau mày suy nghĩ, ngay sau đó Văn Từ mở miệng: “Ác nhân là Mạt Minh”.
Một đám người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Văn Từ.

“Giải nhanh như vậy.”
“Tôi cũng không biết cái này tương ứng với cái gì.”
“Con số là 22, văn tự là thủy, chữ cái là…” Văn Từ lời nói rõ ràng, trầm mặc, hắn cẩn thận đem mỗi đáp án ra giải thích với mọi người.

Lời giải thích quả thực là hợp lý và thuyết phục.
“Trọng tâm của cấp độ này là đoán câu đố, giải được câu đố cũng giải được đáp án.” Triệu Lê nhìn Mạt Minh cười nói: “Tuổi tác, họ, chữ cái đầu của tên, tất cả đều trùng khớp với Mạt Minh, lúc nãy nghe anh nói suýt nữa tôi đã bị anh lừa rồi”.
Mạt Minh khóe miệng tươi cười lộ ra vài phần bất đắc dĩ, dù sao cũng phải phối hợp đến cùng, ngay từ đầu nổi bật quá cũng không thích hợp.
Mạt Minh vừa định mở miệng, Thành Cảnh vui sướng đề nghị: “Các trò chơi cũng sắp kết thúc, hẳn là lúc này bên ngoài trời cũng tối rồi, chờ kết thúc tất cả mọi người cùng đi ăn”.
Mấy giờ chơi trò chơi, hợp tác với nhau đều vui vẻ, tất cả mọi người đều sôi nổi đồng ý.
“Vậy thì để “ác nhân” mời khách” Thành Cảnh nói.
Mạt Minh: “…”
Thành Cảnh vỗ vai Mạt Minh, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi biết có một nhà hàng Nhật Bản gần khách sạn, ở đó siêu đắt, chúng ta cùng hung hăng gõ Mạt Minh một bút thế nào?”
Mạt Minh giơ tay lên: “Ác nhân không phải tôi”.
Hiện trường đột nhiên im lặng, một đám người ngơ ngác nhìn Mạt Minh.
Văn Từ sắc mặt như thường, hắn cười nhìn Mạt Minh: “Vậy cậu có thể nói ra đáp án của cậu”.
Một đám người không nói tiếng nào, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Mạt Minh và Văn Từ.
“Ác nhân chính là anh”.

Mạt Minh nhìn Văn Từ nói.
Một người đột nhiên đứng ra thay Văn Từ chất vấn: “Nhưng trong ba túi gấm này đều cho ra đáp án là thủy, số 22, với cả nghe Văn Từ giải thích cũng rất hợp lý, cái này không phải tương ứng với anh sao?”
“Đáp án đúng là ba cái này, nhưng ba đáp án này không ám chỉ tôi”.

Mạt Minh ánh mắt rất là nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích:” Thủy không chỉ có ở thiên bàng (*) Bộ thủy tương ứng ở trong mật thất, không biết mọi người có nhớ hay không, có rất nhiều hóa giải là con rối, cuối cùng là kiểm tra số lượng con rối được hóa giải.

Điều này có nghĩa bộ thủy cũng có thể được hóa giải, chữ hóa giải này là có bốn nét, mà trong tất cả chúng ta chỉ có “Văn” mới có bốn nét chữ này.

(chỗ này là chém nha, không hiểu gì về kí tự hay nét bút Trung Quốc gì hết).
(*) Đơn vị cấu tạo nên chữ Hán hiện đại gồm có và , trong đó Nét là đơn vị nhỏ nhất cấu tạo nên chữ Hán.

Từ lúc đặt bút đến lúc nhấc bút lên được tính là một nét.

Có 8 nét cơ bản là Ngang, Sổ, Phẩy, Chấm, Mác, Gập, Móc.

Bộ Thủ (còn gọi Thiên Bàng) do nét tạo thành, một bộ thủ thường do hai hay nhiều nét tạo thành.
Mọi người đều nhìn Mạt Minh không chớp mắt.
Khóe miệng Văn Từ hơi mấp máy: “Hoàn toàn không phải như vậy.

Thủy là thủy trong thiên bàng, chính là chữ “Minh” của cậu”.
Mạt Minh nói tiếp: “Kỳ thực số 22 không có nghĩa là tuổi.

Căn phòng nơi túi gấm có số 22 được tìm thấy đầy những kí tự và chữ cái Trung Quốc, chủ đề của căn phòng là tháo rời và lắp ráp.


Nếu tôi đoán đúng, nó chính là nét rời của chữ “Văn” và chữ “Từ”
“Nhưng…” Thành Cảnh bẻ ngón tay của mình, “Văn cùng Từ, chỉ có 17 nét thôi..”
” Văn Từ theo chữ cái La Tinh vừa vặn số lượng chính là 22″.
Một đám người choáng váng, họ liên tiếp đi qua mười mấy phòng, thậm chí túi gấm lấy được từ căn phòng nào cũng đều đã quên.

Nhưng mà Mạt Minh không chỉ nhớ rõ, mà còn có thể mô tả rõ ràng các cảnh trong phòng đó.
Bản thân Văn Từ cũng ngây ngẩn cả người.
“Chết tiệt, tiết mục kì này thật sự cũng quá bá đạo”
“Tôi thật sự khâm phục, Mạt Minh, anh rất tuyệt vời! Đi qua nhiều phòng như vậy, mỗi phòng có cái gì tôi đều đã quên.”
“Mạt Minh trí nhớ rất tốt.” Triệu Lê trầm ngâm gật đầu: “Từ lần đi qua hành lang kia có thể nhìn ra”.
“Càng đơn giản hơn là, căn phòng kia đông lật tây đảo ngược.

Khi lật ngược lại, chính là chữ V, là chữ cái đầu tiên của Văn Từ.” Mạt Minh nói, “Tổng kết lại tất cả, đáp án rõ ràng “Ác nhân” là anh, Văn Từ”.
Mạt Minh phải cố gắng hết sức để ổn định hơi thở, bình tĩnh nói: “Mọi người không cần bị anh ấy lừa, túi gấm cùng mật thất của chương trình căn bản không có quan hệ gì với nhau”.
“Ác nhân” chính là Mạt Minh, đây là sáng sớm Văn Từ đã biết trước từ ê-kíp chương trình.
Người đàn ông này đứng đây chính là nói hươu nói vượn!
Giờ phút này, trong phòng quay của “Truy tìm mật thất”, đạo diễn cầm lấy kịch bản lật đi lật lại đến trang cuối cùng, một bên hỏi qua biên kịch đang đứng ở bên cạnh: “Cô sửa kịch bản?”
“Tôi không có”, biên kịch cũng cảm thấy mơ màng: “Kịch bản “Ác nhân” chính là Mạt Minh.

Lúc trước chúng tôi lo lắng độ khó quá cao, nên đã tiết lộ đáp án trong túi gấm cho Văn Từ.

Dù có sửa lại thì Văn Từ cũng không thể trở thành “Ác nhân”.
Một nhân viên công tác nhìn chằm chằm vào màn hình: “Căn phòng Đông lật tây đảo ngược kia chính là lấy được túi gấm có chữ “Thủy”.

Căn bản không phải thế này.

Anh ta chỉ đang cố gắng giải thích mà thôi”.
“Nhưng lời giải thích của anh ta nghe có vẻ hợp lý.”
“Hẳn đây là anh ta căn cứ vào đáp án để suy luận ngược lại, hơn nữa anh ta đã mắc phải một vài sai lầm trong đó.

Anh ta không phải có trí nhớ tốt chút nào, mà bởi vì những người khác không nhớ rõ, nên mọi người chỉ có thể tin tưởng những lời nói hươu nói vượn này mà thôi”.
” Đạo diễn phải làm sao bây giờ?” Có người chỉ vào màn hình: “Mọi người đã bầu chọn “Ác nhân” là Văn Từ.

Chẳng lẽ cuối cùng “Ác nhân” lại trở thành người thắng cuộc?”
Giờ phút này, bị tất cả mọi người bầu chọn là “Ác nhân”, sắc mặt của Văn Từ khó coi đến mức khó có thể che dấu.
Hệ thống phát ra âm thanh: [Vui lòng xuất trình các thẻ thuộc tính của bạn.]
Văn Từ có chút tuyệt vọng ném ra thẻ bài “Người tốt” của mình ra, nhóm người vừa bầu chọn trợn mắt há mồm, mà lúc này Mạt Minh cũng lấy ra thẻ “Ác nhân” ở trong ngực của mình”, hiện trường tất cả lặng ngắt như tờ.=))))
Thấy mọi người mở to hai mắt nhìn mình, Mạt Minh nhẹ giọng hỏi: “Có phải hay không tôi không cần mời cơm nữa?”
[Chúc mừng “Ác nhân” tiến vào cấp độ cuối cùng, tám “Người tốt” đều bị loại trừ]
Âm thanh máy móc của hệ thống không có độ ấm rơi xuống đỉnh đầu mỗi người, tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.
“Phục, quá phục!” Có người ôm chặt lấy đầu anh nói: “Mạt Minh, anh đúng là kì tài ngụy biện!”
“Cho nên thân phận của “Ác nhân” đúng là theo nghĩa đen, lại nói, đáp án đã lộ ra từ trước, danh tính của “Ác nhân” cũng lộ ra.

Ê-kip chương trình cũng không có khả năng phát rồ như vậy”.
“Cho nên vừa rồi những gì Mạt Minh suy luận đều chỉ là bịa đặt thôi hả? Trời đất, Mạt Minh như thế nào có thể bịa đặt được như vậy? Không phải là nói rất hợp lý sao? Nói là đáp án chính xác cũng là có thể”.
“Tôi hoàn toàn bị kĩ thuật diễn xuất của Mạt Minh đánh lừa”.
“Ác nhân chiến thắng, vậy chỉ có thể đổi thành tám người tốt chúng ta mời cơm hahaha”.

Có người nói đùa: “Mạt Minh, anh đã có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.”
Khóe môi Mạt Minh cong lên, tỏ vẻ anh cũng rất vui vẻ.

Đúng lúc này, mật thất được mở ra, đạo diễn và biên kịch bước nhanh vào.
“Kia, kia, cái gì? Mọi người yên lặng nghe tôi nói.” Đạo diễn đỡ kính rồi nhanh chóng giải thích: “Theo kịch bản của chúng tôi, cửa này là “Người tốt” chiến thắng, “Ác nhân” sẽ bị loại”.
Đạo diễn tỏ vẻ, chuyện vừa rồi không tính toán gì hết.

Mạt Minh theo kịch bản là “Ác nhân” sẽ bị loại.

Tiến vào cấp độ cuối cùng chính là tám “Người tốt”.

“Mạt Minh, cậu biểu hiện thực sự xuất sắc”.

Đạo diễn không chút bủn xỉn ánh mắt nhìn Mạt Minh đầy bội phục, cuối cùng khó xử nói: “Nhưng nếu vòng này “Ác nhân” thắng, cậu cũng biết nó thực sự không phù hợp với phong cách của chương trình của chúng tôi”.
Mạt Minh gật đầu: “Tôi hiểu đạo diễn.”
Đây là một trò chơi, đương nhiên anh sẽ không coi trọng nó, sau khi ký thỏa thuận, anh đương nhiên sẽ thành thật phối hợp với sự sắp xếp của ê-kip chương trình.
Chỉ là “Ác nhân” bị ép buộc thua, tối nay có phải không cần anh mời khách?
“Điều này hơi quá, thưa đạo diễn, trò chơi này là Mạt Minh thắng.”
“Đúng vậy, không thể sửa kịch bản lại hay sao?”
“Tất cả những ai đã xem các chương trình tạp kỹ trước đây đều biết rằng kẻ phản diện chắc chắn sẽ không vào được cấp độ cuối cùng”.

Thẩm Hi Hi nhìn Mạt Minh, có ý sâu xa nói:” Khi anh Văn Từ chỉ ra anh là “Ác nhân”, anh không nên phản bác lại.

Hại đạo diễn còn phải đi giải thích”.
“Ai có chỉ số IQ cao trong trò chơi này mới đủ tư cách nói chuyện.

Rõ ràng ê-kip chương trình đã coi thường Mạt Minh”.

Triệu Lê không chút khách khí nói với Thẩm Hi Hi: ” Chỉ là cô không có đủ IQ, còn muốn xả nước người khác? “
“Anh…” Thẩm Hi Hi khịt mũi lẩm bẩm trong miệng: ” Còn nói IQ cao, chỉ là mánh khóe lừa bịp cao mà thôi”.
Cuối cùng, đạo diễn đưa Mạt Minh dời khỏi mật thất, trước khi rời đi, hắn sắc mặt phức tạp liếc mắt nhìn Văn Từ, đôi mắt hỗn loạn có một chút thất vọng.
Văn Từ như bị đánh một bạt tai, cả người vô cùng khó chịu.
Đương nhiên hắn có thể hiểu được ánh mắt của đạo diễn, là người biết trước câu trả lời, hắn vẫn không thể thuyết phục được mọi người bầu chọn cho “Ác nhân” thực sự, cũng là do ê-kip chương trình đặt nhiều kỳ vọng vào hắn, nắm trúng mối quan hệ giữa Mạt Minh và hắn nên cuối cùng mới để hắn là người công bố thân phận “Ác nhân” của Mạt Minh.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, màn giảo hoạt chuyển bại thành thắng của Mạt Minh, có lẽ lúc này ê-kip chương trình đã hối hận khi giao thẻ “Ác nhân” cho Mạt Minh rồi.
Sau khi đạo diễn rời đi, mọi người đều không còn hứng thú như lúc trước nữa.
“Thật là nhàm chán.

Thắng không vẻ vang”.
“Màn ngụy biện kia của Mạt Minh quá tuyệt vời.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy những điều vô lý trở thành hợp lý”.
“Tuyệt vời thì có ích lợi gì? Hậu kì tuyệt đối sẽ cắt bỏ.”
“Quên đi, mau trở về ăn cơm đi, đói chết rồi.”
Giờ phút này, rời khỏi mật thất, Mạt Minh cũng lấy lại điện thoại của anh từ ê-kip chương trình, anh cũng không nghe theo gợi ý của nhân viên công tác đi cùng bạn bè, để một người phụ trách đưa đón anh trở về khách sạn.
Đã tám giờ tối, công viên giải trí ngoại trừ ánh đèn thì đều rất tối tăm.
Uống sữa do nhà tài trợ chương trình cung cấp, Mạt Minh ngả người ra ghế và nhắn tin lại cho Hàn Thiệu Chu gửi nửa giờ trước.
Mạt Minh cắn ống hút và trả lời bằng điện thoại bằng một tay.
Sau vài giây tin nhắn được gửi đi, tin nhắn của Hàn Thiệu Chu tới rất nhanh.
Anh C: [Xuống xe đi Bé ngoan]
Anh C: [Anh đang ở bên ngoài xe]
– ———-
Ji: Ưm, ưm, cứu~~~~ Cái chap này quá bá đạo, edit đau trứng kèm rụng luôn cả trứng, hức hức.
Chap này tui cười rung hết rốn vì màn vả mặt Văn Từ, Mạt Minh quả là xuất sắc, nói dối không đỏ mặt, tim không đập..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.