Đọc truyện Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương – Chương 72: Thông Suốt
Nhẫn vàng được phát hiện, tất cả mọi người đều không có lòng làm việc nữa, có hưng phấn không nói cho bạn bè biết, có chú ý quan sát, thậm chí còn có người chụp trộm Úc Thanh Hoan để lên weibo share ảnh, ngay cả Lưu Gia An mặt lạnh cũng không ngăn nổi, may là công việc ngày hôm nay đã làm gần xong rồi.
Lưu Gia An thấy thật sự là không ngăn được, cũng để mọi người tùy ý, mình thì nhanh chóng đi liên lạc với Sầm Phượng.
Địa vị của Sầm Phượng ở trong giới giải trí, ví với ngôi sao sáng cũng không quá đáng.
Ngay cả Vương Chấn Sinh nếu gặp bà cũng phải cung cung kính kính gọi một tiếng Sầm lão sư.
Lưu Gia An đắc ý nhìn Úc Thanh Hoan, nếu không phải Hoắc Cừ ở bên cạnh như hổ rình mồi thì ông đúng là hận không thể ôm hắn hôn một cái.
Tuy rằng nhẫn không phải do ông đào được nhưng cũng là diễn viên của ông phát hiện, cũng coi như là có liên quan.
Nếu tạo được quan hệ với Sầm Phượng, dù cho doanh thu của “Làm sao để yêu người” có kém, chỉ riêng chuyện quay bộ phim này lại đào được cái nhẫn cũng tính là đáng giá rồi!
Bởi vì chuyện này thật sự quá mức hoang đường, trong đoàn phim có không ít người bị hưng phấn làm cho choáng váng nên lúc chụp hình đăng lên weibo cũng không tỉ mỉ xem xét.
Một người không biết là do không cẩn thận hay có ý đồ riêng, trong ảnh chụp lại có cảnh Úc Thanh Hoan đang mỉm cười dựa vào bả vai Hoắc Cừ, ngửa đầu không biết đang nói cái gì, bầu không khí giữa hai người thoạt nhìn cực kỳ mập mờ.
Tuy rằng chuyện tìm được nhẫn của Sầm Phượng là dưa lớn nhưng cư dân mạng cũng không bỏ qua cái dưa nhỏ này…
“Ngọa tào, hai người kia đang ở bên nhau đi! Xưa nay tôi chưa từng thấy Thanh Hoan cười dịu dàng với ai đến như vậy.”
“Có thẳng nam nào lại dựa vai thẳng nam khác như kia không…”
“Chao ôi, tuy cảm thấy đây là chuyện không thể nhưng vẫn thấy thật ngọt.”
…………!
Cư dân mạng bàn luận rất sôi nổi làm cho bức ảnh nhanh chóng trèo lên đầu đề, nhưng cùng lúc đó cũng có không thiếu người cho rằng tấm hình này căn bản cũng chẳng nói rõ được điều gì.
“Nói thật, nếu như đổi thành một đôi khác, tôi chắc chắn sẽ tin bọn họ ở bên nhau, nhưng lần này thì tôi không tin.
Dựa vai thì tính là cái gì, cá chép nhỏ còn đút trứng hấp sữa cho Hoắc Cừ ăn rồi đấy.”
“Chắc chắn là do vấn đề góc chụp! Hai người bọn họ không thể ở bên nhau, chỉ là quan hệ tốt thôi.”
“Đừng có biến gió thành mưa, tôi không tin hai người bọn họ thật sự ở bên nhau, có thể thoải mái không thèm che đậy như thế.
Thanh Hoan bình thường cũng kề vai sát cánh bên Triệu Khanh Uyên đây, đôi lúc tình bạn của đám thẳng nam kì lạ thế đấy!”
“Nói thật, các người mỗi ngày đều nói Thanh Hoan với Hoắc Cừ, tôi vốn dĩ rất phản cảm chuyện hai người nam bên nhau mà gần đây cứ giống như bị tẩy não…!Thật sự hy vọng hai người bọn họ ở bên nhau a!”
“Lầu trên + 1!”
………!
Hoắc phu nhân gần đây bắt đầu có một thói quen, mỗi ngày sẽ lên mạng xem chút tin tức về Úc Thanh Hoan.
Tình cảm của bà đối với Úc Thanh Hoan hết sức phức tạp, vừa cảm kích hắn đã thay đổi được Hoắc Cừ, vừa chán ghét hắn kéo Hoắc Cừ đi lên con đường không có lối về kia.
Chỉ là từ khi Hoắc Cừ xác định bản thân thích Úc Thanh Hoan, muốn ở cùng một chỗ với hắn, bà gay gắt một trận xong, lại cố gắng thử tiếp thu chuyện này.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Hoắc Cừ chủ động nói chuyện với người khác.
Hôm nay, bà giống như thường ngày, vừa uống trà vừa lướt weibo, không tự chủ được like bài viết khen ngợi kĩ năng diễn xuất của Úc Thanh Hoan, vừa định thoát app, liền thấy tấm hình chụp Úc Thanh Hoan và Hoắc Cừ.
Bà dừng tay, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại di động thật lâu.
Làm một người mẹ, dù con mình chỉ nở một nụ cười mơ hồ bà cũng có thể nhìn ra tâm tình của hắn có bao nhiêu vui vẻ.
Trước khi Hoắc Cừ gặp được Úc Thanh Hoan, chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Dù là đối với vật lý mà hắn thích nhất, Hoắc Cừ cũng sẽ không giống trong bức ảnh, cả người đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Vành mắt Hoắc phu nhân ửng đỏ, bà giơ tay ra muốn chạm vào mặt Hoắc Cừ nhưng khi ánh mắt chạm phải khuôn mặt của Úc Thanh Hoan, bà lại để tay xuống.
Làm sao bây giờ đây? Bà thật sự phải chấp nhận chuyện con trai mình ở bên một người con trai khác sao?
“Sao lại ngây người ra như thế?” Hoắc lão gia ngồi xuống bên cạnh bà, tầm mắt rơi xuống màn hình điện thoại, Hoắc phu nhân như phản xạ có điều kiện muốn lấy tay che đi, nhưng đã không còn kịp rồi.
Hoắc lão gia cầm lấy điện thoại của bà, tỉ mỉ nhìn kĩ bức ảnh nhìn một chốc, cười nói: “Lão tam bây giờ rất tốt,” dừng một chút, lại nói: “Bà đừng suy nghĩ nhiều nữa, con cháu tự có phúc của con cháu, lão tam nguyện ý sống thế nào thì để nó sống thế ấy đi.”
“Tôi cũng không muốn mà.” Hoắc phu nhân thở dài, trên mặt đầy ưu sầu, “Ở đâu ra đạo lý con trai ở cùng con trai.
Tôi…!tôi không dám tưởng tượng những người khác sẽ nói bọn nó thế nào nữa.”
Hoắc lão gia chần chờ một chút, đến cùng vẫn tìm xuống đọc bình luận, không nghĩ tới vừa nhìn liền nhất thời ngẩn ra.
Hoắc phu nhân cứ tưởng ông sẽ tiếp tục khuyên mình, ai ngờ đợi một lúc lâu, lại không thấy chồng mình nói gì, quay đầu nhìn lại, thấy người ta còn đang nhìn màn hình đến ngẩn người.
Từ ngày gả cho người này, ông luôn mang dáng vẻ trời sập cũng sẽ không nhíu lông mày lấy một cái, ngoại trừ lúc bà sinh con, xưa nay bà chưa từng thấy ông vì chuyện gì mà thay đổi biểu cảm trên mặt.
Hoắc phu nhân căng thẳng nuốt nước bọt, lẽ nào…!người trên mạng đang mắng lão tam của bà sao?
Nghĩ như vậy, Hoắc phu nhân nhất thời nổi giận.
Con trai bà thích đàn ông hay phụ nữ, bà là mẹ còn phải cẩn thận từng li từng tí một buộc chính mình tiếp thu, liên quan gì đến những người ngoài kia chứ? Bọn họ dựa vào cái gì mà mắng con trai bà!
Hơn nữa Úc Thanh Hoan có chỗ nào không tốt chứ? Tự thân cố gắng, tâm địa thiện lương, muốn học vấn có học vấn, muốn kỹ năng diễn xuất có kỹ năng diễn xuất, lão tam nhà bà không thích không được thì làm sao? Đây không phải là chuyện quá bình thường sao? Cần người ngoài đến bình luận chắc?!
Mẹ hiền bảo vệ con nên phẫn nộ rồi!
Bà vén tay áo lên, đoạt lấy điện thoại trong tay Hoắc lão gia, trừng hai mắt đang muốn đại chiến ba trăm hiệp với cư dân mạng, nhưng sau khi nhìn thấy bình luận cũng choáng váng.
Một lúc lâu ——
Hoắc phu nhân khó tin nhìn Hoắc lão gia, “Lão Hoắc, bây giờ người ta…!đều ủng hộ đồng tính luyến ái đến vậy sao?”
“Tôi cũng không biết.” Hoắc lão gia nhấp ngụm trà, khó khăn lắm mới dằn nỗi khiếp sợ trong lòng xuống.
Những bình luận trên mạng đó là sao vậy?
Tại sao tất cả đều muốn lão tam nhà ông và Thanh Hoan ở bên nhau vậy?
Trước tiên không nói đến chuyện đồng tính luyến ái luôn bị người đời kì thị, chỉ nói riêng bức ảnh trên weibo này, người tinh mắt đều có thể nhìn ra được hai người kia đang yêu nhau mà! Sao mấy người ở trên mạng đó lại chọn bỏ qua dễ dàng vậy?!
Hoắc phu nhân: “Thanh niên bây giờ thực sự là…!khác với chúng ta.”
Bà cảm thán xong, khối đá lớn luôn đè nặng trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.
Chỉ cần con trai bà hạnh phúc lại không bị người ta khinh bỉ, bị người ta xem thường thì bà an tâm rồi.
“Lão Hoắc,” bà dùng cùi chỏ chọc chọc Hoắc lão gia, “Mấy ngày nữa là đến tết Đoan Ngọ, ông bảo lão nhị gọi Thanh Hoan, bảo nó đến nhà ăn bữa cơm.
Lâu như vậy rồi, lão tam cũng không đưa người về, thật sự là quá không ra gì.”
“Ừ.” Hoắc lão gia thấy vợ mỉm cười, cũng cười theo.
Hoắc Vanh gọi điện thoại rất đúng lúc, Úc Thanh Hoan đang làm ổ trên giường xem kịch bản, những chuyện khác có Lưu Gia An xử lý, hắn vui vẻ thoải mái liền đưa Hoắc Cừ về nhà sớm.
Lần trước Triệu Khanh Uyên tới chơi mang đến không ít đồ ăn vặt, Úc Thanh Hoan buồn miệng liền tìm một túi chocolate ra ăn.
Lần trước sau khi hắn giảm cân xong lại sinh bệnh, cân nặng vẫn chưa khôi phục nên thỉnh thoảng buông thả một chút cũng không sao.
“Hoắc Cừ, lấy điện thoại giúp em.” Hắn lười biếng, nghe chuông điện thoại vang cũng không muốn nhúc nhích, cầm một viên chocolate cắn một cái, quay đầu nói với Hoắc Cừ.
Hoắc Cừ nhìn hắn, không nhúc nhích.
“Hoắc giáo sư, lấy điện thoại giúp em có được không?” Úc Thanh Hoan cười rồi nói một câu, dừng một chút, đưa viên chocolate đến trước mặt hắn, “Ăn một miếng, lấy điện thoại một lần.”
Hoắc Cừ suy nghĩ một chút, vẫn đưa tay cầm một viên.
“Nhanh nào.” Úc Thanh Hoan giục hắn, “Không điện thoại lại ngắt bây giờ.”
Hoắc Cừ chần chờ một chút, cuối cùng vẫn xoay người đi ra phòng khách, lúc trở lại lần nữa, khóe miệng còn dính vụn chocolate.
“Ăn một chút vậy thôi mà cũng dính lên miệng được, ” Úc Thanh Hoan một tay nhận điện thoại một tay xoa xoa khóe môi cho hắn, vừa định lấy nửa viên chocolate trên miệng xuống để nghe điện thoại thì Hoắc Cừ chợt tiến tới gần, ngậm nửa viên chocolate kia, sau đó nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái.
Úc Thanh Hoan bị động tác này của hắn dọa sợ ngây người, vô cùng nghi ngờ hắn lại xem mấy video linh tinh ở đâu, thiếu chút nữa quên phải nhận điện thoại, mãi đến khi Hoắc Cừ nhắc nhở hắn, “Điện thoại của anh hai.”
Hắn mới mơ mơ màng màng nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Thanh Hoan, tết Đoan Ngọ cậu có bận không? Nếu như không có thì đến nhà tôi ăn bữa cơm đi, ” sợ Úc Thanh Hoan từ chối, hắn liền bỏ thêm một câu, “Ba mẹ tôi muốn gặp cậu.”
Tim Úc Thanh Hoan đột nhiên đập loạn lên, hắn biết sớm muộn cũng sẽ phải có một lần đối mặt nhưng hắn vẫn luôn trì hoãn, luôn nghĩ rằng cứ lờ đi thì nó sẽ qua, cũng không nghĩ rằng ngày này lại đến đột nhiên như thế.
“Tôi…” Hắn liếm liếm môi, căng thẳng đưa điện thoại cách xa lỗ tai một chút, sợ Hoắc Vanh nghe thấy nhịp thở hỗn loạn của hắn, “Tôi… không có việc gì.”
Hắn gần như là cắn răng mới nói ra được câu này.
Hắn không sợ gặp Hoắc Vanh, cũng không sợ gặp Hoắc Tranh, hắn chỉ sợ phải gặp Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân.
Hắn sợ phải nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ và phẫn nộ của bọn họ, sợ bọn họ mắng hắn làm hỏng Hoắc Cừ.
Hắn không có cha mẹ nên đặc biệt quý trọng tình cảm cha mẹ dành cho con cái, cũng vô cùng không muốn làm bọn họ đau lòng.
Úc Thanh Hoan không biết, nếu như Hoắc gia kịch liệt phản đối chuyện của hắn và Hoắc Cừ thì hắn nên làm thế nào.
“Vậy được, ” Hoắc Vanh thẳng thắn cười một tiếng, nói: “Vậy cứ quyết định thế đi, ” dừng một chút, lại nói: “Cậu đưa điện thoại cho lão tam đi, tôi nói với nó vài câu.”
“Được,” nghe hắn nói vậy, Úc Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, giống như không đợi được nữa muốn đem điện thoại ném cho Hoắc Cừ, không nghĩ tới vừa quay đầu, liền thấy Hoắc Cừ cũng đang nghe điện thoại.
Vừa rồi hắn quá khẩn trương nên không nghe thấy chuông.
“Thanh Hoan, Vu Hâm gọi.” Hoắc Cừ rất nhanh đã cúp điện thoại, nói với Úc Thanh Hoan: “Anh ta nói không gọi điện cho em được nên nhờ anh chuyển lời giúp em, em bị đài quốc gia chọn làm đại sứ quảng bá văn hóa ở nước ngoài, mấy ngày nữa phải đến đài một chuyến.”
Phản ứng đầu tiên của Úc Thanh Hoan chính là, quá tốt rồi! Như vậy tết Đoan Ngọ hắn không rảnh nữa, không cần phải đến Hoắc gia rồi! Hoãn được ngày nào hay ngày đấy!
Hắn nghĩ như vậy, lại không cẩn thận nói ra.
Hắn thật sự là mừng quá nên quên mất hắn vẫn chưa ngắt điện thoại với Hoắc Vanh.
“Thanh Hoan,” giọng Hoắc Vanh sâu xa từ bên kia điện thoại truyền đến, doạ Úc Thanh Hoan đến tim suýt ngừng đập, “Tôi nghe thấy rồi.”
Úc Thanh Hoan: “…”
Đúng là ngu ngốc cũng có thể truyền nhiễm, Triệu Khanh Uyên quả thực có độc!.