Đọc truyện Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương – Chương 2: Tôi Chưa Bao Giờ Đi Qua Đường Lớn
Thấy Úc Thanh Hoan trợn tròn mắt, không dám tin nhìn mình, mặt càng ngày càng nhỏ lại, Lưu Gia An hiếm thấy lại nở nụ cười: “ Được rồi, đi với tôi vào trong thử diễn một đoạn xem, tôi cần hiểu rõ trình độ của cậu, phải tìm đúng bệnh hốt thuốc mới chuẩn.”
“Lưu đạo, thế này không được hay lắm thì phải ạ.” Úc Thanh Hoan đứng tại chỗ không nhúc nhích, thiếu điều tưởng chính mình nghe nhầm rồi.
Đây là loại vận may cỡ nào, mới có thể đang cùng quản lý nói chuyện, vừa vặn bị đạo diễn nghe thấy, mà đạo diễn lại vì những lời nói kia, đối với hắn vô cùng hài lòng, đến mức chưa cần diễn thử đã đem vai tặng cho hắn luôn!
Nếu như là đời trước, Úc Thanh Hoan nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, nhưng đến hiện tại thì không giống nữa rồi, giờ đây hắn không muốn đi lên cao, không muốn nổi tiếng, hắn chỉ muốn thoát khỏi giới giải trí để thỏa sức yêu đương thôi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đời trước, vận may của hắn vẫn luôn không tốt.
Cùng đoàn kịch rong ruổi khắp nơi đóng kịch, chỉ cần có hắn ở trên xe, nhất định sẽ kẹt xe; tham gia đám cưới cùng đồng nghiệp, mọi người bắt được bánh kẹo cưới đều là bánh kẹo thật, chỉ có hắn là bắt được vỏ rỗng; thậm chí lúc ăn cơm, cả một bàn đầy người, chỉ trong bát của hắn là có sâu.
Có bạn tốt từng theo Úc Thanh Hoan đùa giỡn, vận may của hắn tệ như thế, cần phải đi mua vài tấm vé số.
Lúc đầu, Úc Thanh Hoan nóng lòng muốn thử, mua mấy lần liền, nhưng đến khi dò số, lệch ngay từ số đầu tiên, hắn liền từ bỏ luôn cái loại thử nghiệm này.
Chẳng lẽ sau khi mình sống lại thì vận may lại trở nên tốt hơn?
Úc Thanh Hoan sờ gáy, rơi vào trầm tư.
Bộ dạng này, rơi vào trong mắt Lưu Gia An thì lại thành ngượng ngùng, đối với hắn lại càng hòa ái hơn, “ Không sao, ta là đạo diễn, quyền quyết định là ở ta, cậu tên là Thanh Hoan đúng không, nào, đi theo ta.”
Y như một ông già đang cố gắng dụ dỗ bé gái nhỏ.
Úc Thanh Hoan đang nghĩ xem nên từ chối thế nào mới không đắc tội người ta, Vu Hâm rốt cuộc kịp thời phản ứng, một cái bánh từ trên trời rơi xuống như này, không nói hai lời liền lôi kéo Úc Thanh Hoan đi vào trong, còn không quên nói chuyện cùng Lưu Gia An, “ Cảm ơn Lưu đạo, cậu này nhà cháu vốn tính cách vô dụng như này, bác đừng để trong lòng, cậu ấy không phải muốn từ chối ngài, chính là cậu ấy mới bước chân vào giới, không tự tin.”
Lưu đạo gật gật đầu: “Ta biết, như vậy là tốt rồi.”
Hai người cứ thế trò chuyện vui vẻ, trực tiếp đem Úc Thanh Hoan vứt sang một bên.
Úc Thanh Hoan: “…”
Hắn không phải không tự tin, chính là hắn không muốn diễn mà!
Trong sân, bởi vì Lưu đạo đã đi, những người khác cũng không có tâm trạng xem diễn, vội vã cho qua hết thảy những người đến thử vai, ngồi phịch ở trên ghế than thở.
Phó đạo diễn Khương Kỳ, đem kịch bản gấp thành quạt, phe phẩy phe phẩy: “Ngày hôm nay làm không công rồi, dọn dẹp rồi nghỉ cả đi, hiện tại chẳng tìm được ai đâu.”
Nhà sản xuất có quan hệ tốt với hắn, nghe vậy liền liếc mắt qua: “Lão Khương, ông đừng có làm mọi người nản, đợi thêm một lát nữa biết đâu chúng ta lại tìm được người thích hợp thì sao.”
Khương Kỳ không thèm để ý tới hắn, chỉ dùng một chữ để biểu thị thái độ: “A~~~~~~~~~~”
Vừa lúc đó, Lưu Gia An dẫn Úc Thanh Hoan vào.
Ông giơ tay lên vỗ hai lần, khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía ông, lúc này mới đẩy Úc Thanh Hoan lên trước một bước, giới thiệu với mọi người: “Nào nào nào, tất cả mọi người chú ý một chút, đây là Úc Thanh Hoan, diễn viên sẽ đóng vai Diệp Thịnh.”
Khương Kỳ đánh rơi cây quạt.
Nhà sản xuất phim phun cả ngụm trà đang nhấp dở ra ngoài.
Sau mấy giây yên tĩnh, mọi người lục tục đến chào hỏi, họ đều muốn nhìn một chút xem người như thế nào mà khiến Lưu đạo ưng ý đến thế.
Đầu tiên nhìn thấy, thật là đẹp trai!
Nhìn kĩ lại, càng thêm sợ hãi.
Có thể chống lại sự quan sát tỉ mỉ của người khác không nhiều, mà bọn họ đều là những người có con mắt tinh tường, Úc Thanh Hoan căn bản là đang để mặt mộc!
Giá trị nhan sắc cao cỡ này, đâu chỉ là có thể, quả thực là nghịch thiên rồi! Chỉ là không biết kĩ năng diễn xuất như thế nào.
Cũng không biết là Lưu đạo từ đâu tìm ra được một người như vậy, search cũng không tìm được thông tin gì về hắn.
“Nào, Thanh Hoan.” Lưu đạo ngồi xuống chỗ của mình, ra hiệu cho Úc Thanh Hoan ngồi đối diện với ông, lật tập kịch bản, chỉ vào một đoạn đối thoại nói với Úc Thanh Hoan: “Cậu diễn thử đoạn này xem.”
Đoạn này là khi Diệp Thịnh sau khi biết mình phải đi ra chiến trường, ở trên máy bay cãi nhau với người ta.
Độ khó không lớn, nhưng đối với một người mới, vẫn là không dễ dàng.
Bởi vì không cẩn thận sẽ diễn thành một mụ đàn bà chanh chua.
Úc Thanh Hoan nhìn lướt qua là biết bản thân cần phải diễn như thế nào.
Đời trước, sau khi trượt buổi thử vai cho “Một đường sinh tử”, hắn đã từng đọc đi đọc lại, nghiền ngẫm mấy chục lần kịch bản, đến khi ra phim cũng đi xem lại một lần, chính là vì không cam lòng.
Có thể nói, bây giờ hắn là diễn viên hiểu rõ nhất kịch bản này.
Mà đời này, hắn thực lòng không muốn diễn vai này.
Hay là cố ý diễn hỏng rồi sau đó tìm Lưu đạo xin rút lui?
Ý nghĩ này vừa nổi lên, liền bị Úc Thanh Hoan tự mình gạch bỏ.
Hắn tuy không nghĩ đến chuyện tiến sâu vào giới giải trí nhưng cũng không muốn lừa gạt người khác, càng không muốn để những người quen biết thấy mình là kẻ nhát gan, diễn xuất kém cỏi.
Lưu đạo nói xong, những người còn lại đều chờ xem Úc Thanh Hoan thể hiện, nhưng lại thấy hắn giống như đang xuất thần, nửa ngày cũng không thấy động đậy.
Khương Kỳ lén nhìn sang nhà sản xuất hàm ý: Người này không được rồi.
Nhà sản xuất phim: Lưu đạo tìm đến người này là vì cái gì? Hắn có điểm nào hơn người? Mặt sao?
Khương Kỳ: Có thể lắm.
Nhà sản xuất phim: Không nghĩ tới Lưu đạo cũng có ngày đi nhìn mặt chọn người.
Haizzzz
Trong khi những người khác đang ôm tâm tình xem trò vui thì Vu Hâm lúc này y như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể đập vào gáy Úc Thanh Hoan để hắn nhanh chóng tỉnh táo lại mà diễn đi.
Úc Thanh Hoan trầm mặc khiến không khí trong trường quay càng ngày càng quái dị, đến khi Vu Hâm không nhịn được nữa muốn lên tiếng nhắc nhở, Úc Thanh Hoan chợt buông kịch bản xuống.
Con ngươi trong mắt hắn bỗng chốc mở lớn, khóe mắt đỏ rực, bên trong chứa đựng đầy sợ hãi cùng phẫn nộ.
Diệp Thịnh nghĩ mình chính là người bị hại nên mới phải lên máy bay đi ra chiến trường.
Tiểu thiếu gia vốn kiêu căng tùy hứng bây giờ vô cùng phẫn nộ, bỗng nhiên hét lớn: “ Tôi muốn xuống máy bay! Lập tức! Ngay bây giờ! Ai thích đi cái nơi quỷ quái kia thì đi! Tôi không muốn đi! Tôi nói cho các người biết, bố mẹ còn đang chờ tôi trở về, các người có biết bố mẹ tôi là ai không!”
Hắn tự nhiên phát điên như thế, phẫn nộ thì ít, hoảng sợ thì nhiều.
Chiến trường là nơi thế nào? Không cẩn thận là chết! Cuộc đời của hắn dài như vậy, còn bao nhiêu thứ tốt đẹp đang chờ hắn, hắn làm sao lại có thể đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi kia để lãng phí sinh mạng của bản thân chứ.
Úc Thanh Hoan kích động, phảng phất như Diệp Thịnh trong kịch bản đang sống dậy, liều mạng chống đối, kêu gào, thà rằng làm máy bay không thể cất cánh cũng tuyệt đối không đi chiến trường.
Một trận cảm xúc phức tạp, hắn diễn vô cùng nhuần nhuyễn, mãi đến tận khi kết thúc, người trong phim trường vẫn còn chưa phục hồi được tinh thần.
Đây mà là người mới sao? Lừa ai chứ? Người mới làm sao có khả năng lợi hại như vậy!
Đoạn này diễn vô cùng tự nhiên, đúng là so với những ảnh đế ảnh hậu lúc trước đến thử vai lợi hại hơn rồi! Kĩ năng diễn xuất như vậy, khả năng khống chế cảm xúc như thế, Lưu đạo lại nói là người mới? Thật chứ m* nó người mới!
Mà đối với ánh mắt kinh ngạc, dò hỏi của người khác giành cho mình, Lưu Gia An hoàn toàn không rảnh để quan tâm, hiện tại ông chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Nhặt được viên ngọc quý rồi!
Sau khi Úc Thanh Hoan diễn thử xong, thái độ của những người khác đối với hắn lập tức nhiệt tình hơn hẳn, thậm chí có người nghe nói hắn không có trợ lý, còn muốn giới thiệu người cho hắn.
Vu Hâm khéo léo ứng phó với những người tới bắt chuyện, lúc rời đi cái đuôi thiếu điều dựng thẳng lên trời.
Thật ra, lúc đầu khi công ty kín đáo giao Úc Thanh Hoan cho hắn, trong lòng hắn không được vui.
Sinh viên tốt nghiệp đạt thủ khoa toàn quốc thì sao? Liên tục thi vượt cấp mấy lần thì thế nào? Đây là giới giải trí, không phải phòng thi!
Biết được thân thế của Úc Thanh Hoan, Vu Hâm lại không nhịn được thương hắn mấy phần, mặc dù là kẻ già đời, trong lòng lại vẫn luôn giữ được thiện tâm.
Một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, ăn cơm bách gia mà lớn, cấp ba vì không có tiền đóng học phí nên đành phải thi vượt cấp.
May là đầu óc thông minh, thi được thủ khoa toàn tỉnh, cuối cùng đỗ vào trường đại học top đầu cả nước.
Bởi vì nghe người ta nói đi diễn có thể kiếm tiền, trong lúc đang học đại học đã tham gia không ít phim nhỏ, cuối cùng ma xui quỷ khiến ký hợp đồng với công ty bọn họ, bị phân đến cho hắn quản lý.
Lúc này Vu Hâm không nhịn được cảm thấy vui mừng, may mắn mình có lòng thông cảm, đem cơ hội này cho Úc Thanh Hoan, nếu không thì đã bỏ lỡ một hạt giống tốt rồi.
“Anh về trước đi, em muốn đi dạo một chút.” Vu Hâm đang nghĩ ngợi thì Úc Thanh Hoan bỗng nhiên lên tiếng.
Vu Hâm sững sờ, lập tức nghĩ đến sau này Úc Thanh Hoan nổi tiếng, cơ hội để có thể tùy ý đi dạo sẽ không còn nhiều nữa, liền dặn hắn chú ý an toàn rồi mở cửa xe Audi của mình, lên xe lái đi.
Vu Hâm vừa đi, Úc Thanh Hoan không đi chỗ khác mà trực tiếp đi đến một điểm bán vé số, chọn mười bộ bóng hai màu*
Nói là vận may không tốt nhưng chuyện như sống lại một lần nữa còn rơi trúng đầu hắn cơ mà, đây là vận may hiếm có cỡ nào chứ!
Đem vé sổ số cất vào túi, Úc Thanh Hoan cũng không gọi xe, không nhanh không chậm đi dạo bên đường.
Đời trước hắn sống quá vội vàng, nghĩ kĩ lại, tiền tuy kiếm được không ít nhưng lại chẳng mấy vui vẻ.
Đời này, hắn sẽ không lấy bản thân ra làm máy kiếm tiền nữa, hắn muốn ở nơi tốt nhất, ngắm phong cảnh đẹp nhất, ăn đồ ăn ngon nhất, sau đó sẽ tìm một người thích hợp nhất cùng trải qua một đời.
Về phần tiền, đủ tiêu là tốt rồi.
Danh tiếng? Không có càng tốt hơn!
Úc Thanh Hoan khóe môi hơi mỉm cười, đang chuẩn bị sang đường thì phía bên kia lại xảy ra hỗn loạn.
Một người đàn ông vóc dáng gầy gò, mặt không cảm xúc đứng giữa đường, mặc kệ tiếng còi xe hai bên liên tiếp vang lên, đứng im bất động, khiến trong chốc lát tạo ra cảnh ùn tắc nghiêm trọng.
Không ít chủ xe nhô đầu ra khỏi cửa kính mắng nhiếc, từ ngữ càng ngày càng khó nghe, người đàn ông như không hề hay biết, vẫn đứng yên tại chỗ.
Bên đường, mọi người đều dừng lại xem trò vui, không có lấy một người tiến lên kéo anh ta đi.
Mắt thấy đường càng ngày càng tắc, Úc Thanh Hoa không nhìn nổi nữa, nhanh chân đi tới, nắm cổ tay người đàn ông, kéo anh ta đi tới bên kia đường.
“Đèn đỏ dừng đèn xanh đi, đến cả điều này cũng không biết sao? Tốt nghiệp tiểu học chưa vậy?” Úc Thanh Hoan tức giận nói mấy câu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, không nghĩ đến, bản thân lại nhất thời sửng sốt.
Người này trông cực kì anh tuấn, ngũ quan thâm thúy, đường nét anh khí, bên ngoài khoác một thân áo gió đen dài, bên trong mặc sơ mi trắng muốt, cài nút đến tận cái trên cùng, nhìn qua cũng không cảm thấy cứng nhắc, trái lại còn toát ra một cỗ soái khí cấm dục.
Tiếc cho một tấm thân hoàn mĩ, đầu óc lại có vấn đề.
Úc Thanh Hoan trong lòng tiếc hận một phen, lạnh lùng nói: “ Bởi vì anh mà làm tắc đường rồi đấy, lần sau sang đường phải tuân thủ đúng luật, có biết không?”
Người đàn ông yên lặng nhìn hắn, không lên tiếng.
Úc Thanh Hoan trong lòng có chút tức giận, biểu hiện này là không hề biết hối lỗi?
Hắn đối với loại người này nhìn ra dáng lắm, thực tế lại không có lòng kiên nhẫn đi dạy dỗ người ta.
Mắng một trận xong, đang chuẩn bị rời đi, chân vừa bước thì lại thấy góc áo của mình bị người kia nắm lấy.
Úc Thanh Hoan quay đầu, lạnh nhạt nói: “ Làm sao?”
Chẳng lẽ bị mình nói mấy câu liền không vui? Muốn đánh nhau?
Người đàn ông hơi cụp mắt, lông mi đen dày run run, nghiêm túc nói: “ Tôi tốt nghiệp tiểu học rồi.”
Úc Thanh Hoan: “…”
Úc Thanh Hoan: “ Được, anh tốt nghiệp rồi, tôi đã biết, có thể để tôi đi được chưa?”
Người đàn ông không buông tay, chỉ thấy đôi mắt đen thâm thuý của hắn, Úc Thanh Hoan không biết tại sao mình lại nhìn ra một tia oan ức.
Úc Thanh Hoan: “Còn có việc gì không?”
Người đàn ông: “ Tôi có tuân thủ luật giao thông, nhưng tôi chưa bao giờ đi qua đường lớn.”
Úc Thanh Hoan: “ …”
_____________
*”Bóng hai màu” là kiểu chơi chọn 6 số từ 33 số bóng đỏ, sau đó chọn 1 số từ 16 số bóng xanh để tạo thành một dãy 7 cặp số dùng để đặt cược.
Kiểu chơi này được mở thưởng thường xuyên vào mỗi thứ 3, thứ 5 và chủ nhật hàng tuần và phát hành trên toàn quốc.
Người chơi tham gia xổ số Trung Quốc bóng hai màu có thể tự chọn cho mình những con số như ý muốn hoặc lấy những số ngẫu nhiên từ máy tính..