Đọc truyện Tôi Chỉ Muốn Ly Hôn FULL – Chương 46
Editor: Lầu trên có XB
Xế chiều hôm đó khi Diệp Phi tỉnh ngủ, Yến Kiêu đã đi làm rồi.
Không rõ sao hắn lại có thừa tinh lực đến như thế nữa, chiến hơn nửa đêm mà vẫn không thấy mệt.
Diệp Phi xịch người dậy ấn mở rèm cửa sổ, lười biếng dựa vào đầu giường đốt điếu thuốc, cầm điện thoại lên kiểm tra thông báo.
Thông báo đầu là tin nhắn của Yến Kiêu gửi tới, bảo Diệp Phi sau khi tỉnh lại nhớ nói với hắn một tiếng, hắn sẽ gọi người giao thức ăn đến cho cậu.
Nếu hắn không nhắc có lẽ Diệp Phi cũng quên đi đói bụng, vừa nhớ tới Diệp Phi đã cảm nhận bụng mình đang biểu tình, lập tức trả lời Yến Kiêu ——
【 Anh Phi của mày: Em tỉnh rồi.
】
Ngay giây sau, đã nhận được tin nhắn Yến Kiêu.
【 Yến Kiêu: Ừm.
】
【 Yến Kiêu: Em có thấy không thoải mái trong người không? 】
Diệp Phi phun ra ngụm khói, để điếu thuốc cháy dỡ vào gạt tàn thuốc, cong môi gõ chữ.
【 Anh Phi của mày: Bị viêm họng rồi.
】
【 Anh Phi của mày: Lần sau xin sếp Yến nhẹ nhàng với em hơn nhé.
】
Yến Kiêu trầm mặc, Diệp Phi nhìn khung chat luôn hiện dòng “Đang nhập tin nhắn”, không nhịn được cười ra tiếng.
Sau một phút, tin nhắn mới được gửi đến.
【 Yến Kiêu: Anh xin lỗi.
】
Diệp Phi chỉ muốn trêu hắn chút, sợ hắn tưởng thật vội gõ chữ gửi đi.
【 Anh Phi của mày: Em đùa thôi, em không sao cả, cảm giác của hôm qua rất tuyệt.
】
【 Anh Phi của mày: Anh đang bận sao? 】
【 Yến Kiêu: Không có.
】
Diệp Phi hiểu rõ Yến Kiêu nếu hắn thật sự không bận, nhất định sẽ gọi điện qua ngay cho cậu chứ không nhắn tin như thế này.
Diệp Phi không muốn quấy rầy hắn nữa, suy nghĩ xong liền chỉnh sửa tin nhắn.
【 Anh Phi của mày: Thôi không nói chuyện với anh nữa đâu, em đi rửa mặt đây.
】
【 Yến Kiêu: Ừm.
】
Diệp Phi thoát khung chat, hít một hơi thuốc, bật wechat Cốc Thụy Gia lên.
Đoán chừng lúc này Cốc Thụy Gia đã bị cậu chọc cho tức điên lên rồi, y như rằng trong đoạn tin nhắn đều là dấu chấm than.
【 Chăm chỉ Cốc: Ông nội cậu chớ Diệp Phi!!! Mọe nó cậu đang cố ý trêu ngươi tớ đúng không!!!! 】
【 Chăm chỉ Cốc: Cậu mau ra đây!!! Đừng tưởng rằng giả chết thì tớ không tìm ra cậu!! 】
【 Chăm chỉ Cốc: Còn không chịu ra mặt???! Đệch, bạn bè kiểu này tui không làm nữa! 】
Diệp Phi ho khan, nhanh chóng rep lại tin nhắn của y.
【 Anh Phi của mày: Hôm qua coi tiệc xong về muộn, sáng nay thật sự không dậy nổi.
】
【 Chăm chỉ Cốc: [ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ] 】
Diệp Phi cau mày.
【 Anh Phi của mày: Âm dương quái khí gì đấy? 】
【 Chăm chỉ Cốc: Kiến nghị cậu vào xem lịch sử trò chuyện nhóm.
】
Làm gì? Lịch sử trò chuyện nhóm có gì hay?
Diệp Phi nửa tin nửa ngờ vào xem.
Diệp Phi trầm mặc.
Trình Minh Hạo đã quay một đoạn video lúc cậu và Yến Kiêu rời đi gửi ngay qua cho Cốc Thụy Gia, Cốc Thụy Gia thấy thế liền gửi nó qua nhóm chat của cả đám để thi nhau mắng cậu.
Nói cách khác, ngay từ khi bắt đầu cậu đã bị lộ.
Đang nghĩ ngợi, Cốc Thụy Gia đã call video nhóm qua.
Diệp Phi do dự chốc lát cuối cùng vẫn bấm nhận, bên đám Tôn Quỳnh và Chu Chấn Sinh cũng đồng thời kết nối.
Trên màn hình, Cốc Thụy Gia mang gương mặt cười lạnh: “Ui chao, cuộc sống của ngài đây thoải mái quá ta, lúc này vẫn còn đang nằm trên giường không chịu xuống nữa cơ.”
Diệp Phi dụi tắt tàn thuốc, ném vào trong gạt tàn.
Sửa lại áo ngủ, lười biếng cười: “Hết cách rồi, cơ thể không thoải mái, Yến Kiêu bảo tớ phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Cậu từ trước đến giờ da mặt dày, quy tắc nhân sinh chính là, chỉ cần tôi không xấu hổ, lúng túng sẽ là người khác.
Cốc Thụy Gia: “…”
Cốc Thụy Gia không nói nổi, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được từ nào để khịa lại.
Chu Chấn Sinh vui vẻ: “Lão Cốc à, cậu còn dám cùng Diệp Phi khua môi múa mép đấy à, bội phục cậu thật đó.”
Tôn Quỳnh chà chà: “Không thoải mái sao, Diệp Phi đang muốn phát triển theo hướng đi của em gái Lâm đấy.”
Cốc Thụy Gia cuối cùng cũng tìm được minh hữu, lập tức tiếp lời: “Không phải chứ, cậu xem thử tháng này mấy lần rồi, kinh nguyệt không đều dữ vậy.”
“Kinh nguyệt cái đầu cậu ấy.” Diệp Phi cười mắng một câu, cầm điện thoại bước xuống giường.
Lúc chân vừa tiếp đất cậu đã bị đau đến rít lên.
May thay bám nhanh vào được tủ đầu gường chứ không cũng ngả nhào xuống đất rồi.
Cảm giác giữa hai chân như bị nghiền qua thốn không chịu nổi.
Vừa xót vừa đau, quả thực đòi mạng mà.
Đúng là không mở ba năm, ăn ba năm mà.
Diệp Phi xoa nhẹ nơi ê ẩm kia, thở ra một hơi, chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Cốc Thụy Gia ở bên kia châm chọc khiêu khích: “Nói cậu mập lên cậu còn cãi cố? Cả bước xuống giường cũng không đứng vững nổi, các cụ thường nói hiện tượng bây giờ giống như là omega mang thai đó.”
Chu Chấn Sinh nghe không hiểu: “Vụ gì?”
Diệp Phi cũng không hiểu.
“Các cậu không biết luôn hả?” Cốc Thụy Gia đắc ý dào dạt phổ cập chút kiến thức khoa học về thế giới của Alpha và Omega cho bọn họ, cuối cùng, tổng kết nói, “Không phải tớ nói xấu Diệp Phi, nhưng các cậu thử nhìn hình dạng hiện tại này của cậu ấy đi, thấy giống không hửm?”
Ba người Diệp Phi đều trầm mặc, nhất thời cả đám chìm vào trong bầu không khí yên tĩnh quái dị.
Cốc Thụy Gia nửa điểm cũng không phát hiện, lại tiếp tục ồn ào: “Sao các cậu không nói chuyện?”
Diệp Phi mở cửa phòng vệ sinh ra, đặt điện thoại cố định trên bồn rửa tay, đang định đánh răng: “Cậu cho rằng thẳng nam sẽ biết rõ những thứ này à?”
Cốc Thụy Gia phản bác: “Đó là do kiến thức của tớ rộng rãi.”
Diệp Phi mỉm cười: “Ừ, cậu đã nói thế thì cứ cho là thế đi.”
Cốc Thụy Gia bị giọng cười của cậu làm cả người không mấy dễ chịu, vừa định nói thêm gì đó, Tôn Quỳnh bỗng “Đệch” một tiếng, dọa y hết cả hồn.
“Lão Tôn cậu ngạc nhiên cái gì đó?”
“Các cậu mau xem top 1 hot search đi, ” Tôn Quỳnh uống một hớp, nói, “Kích thích lắm.”
Diệp Phi thu nhỏ video, bấm vào weibo.
Tin đầu hot search chính là tin minh tinh chơi ma túy bị tóm, mà minh tinh này Diệp Phi cũng biết, là nghệ sĩ Đỉnh Nguyên.
Nhờ đóng một bộ phim hài mà nổi tiếng, địa vị trong Đỉnh Nguyên khá cao.
Diệp Phi cau mày, đời trước người này phát triển rất tốt, không dính dáng gì tới ma túy, sao đời này lại dính vào rồi?
“Không phải chỉ là minh tinh chơi ma túy thôi sao? Này có gì đáng nói, ” Cốc Thụy Gia liếc mắt một cái, không để ý lắm, “Hồi trước Sầm Tinh Hoa cũng lên hot search vì dính trúng ma túy sao ?”
“Cậu có thể kiên trì chút được không?” Tôn Quỳnh nói, “Nhìn kỹ báo cáo của cảnh sát đi, không thấy gì sao.”
“Phắc, ” Chu Chấn Sinh nhìn kỹ, mắng nói, “Dài dòng bỏ mọe ra, có gì hot? … Sau khi nhận được báo cáo từ người dân, năm người hút ma túy đã bị bắt tại trận trong văn phòng của cậu Diệp trong thành phố này.
(Nam, 21 tuổi, tổng giám đốc công ty điện ảnh &truyền hình) … ”
Chu Chấn Sinh im bặt, qua mấy giây mới nói: “Cái cậu Diệp này…” Y hỏi Diệp Phi, “Không phải là thằng em tiện nghi kia của cậu đấy chứ?”
Diệp Phi sắc mặt kỳ dị: “Hai mươi mốt.”
“Vậy đúng là nó rồi, không chạy đi đâu được, ” Cốc Thụy Gia vỗ tay một cái, “Vương Chiêu dính vào cả bài bạc lẫn ma túy, Diệp Diệu chơi với thằng đó sao mà sáng được đây.”
Y dừng một chút, bỗng cười ha hả: “Cái này có tính là trời xanh có mắt không? Thằng nhãi đó lúc đầu ở quán bar còn hung hăng thế cơ mà, giờ thì sao nào?”
Diệp Phi dựa vào lúc rửa mặt, che đi biểu cảm trên mặt.
Đời trước, bởi có cậu chắn ở phía trước, nên Diệp Diệu chưa từng có cơ hội tiếp xúc với công việc trong công ty, tất nhiên sẽ không đụng độ với đám người lung tung.
Cho đến lúc Diệp Phi chết rồi, cậu ta vẫn đang nhảy nhót tưng bừng.
Mà bây giờ, không còn được Diệp Phi che gió chắn bão cho nữa.
kết cục này của Diệp Diệu, cũng coi như cầu nhân đến nhân.
Diệp Phi lau giọt nước trên mặt đi, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Cửa bỗng truyền đến tiếng chuông cửa, hẳn là nhân viên giao thức ăn do Yến Kiêu đặt đến.
Diệp Phi đi ra mở cửa, để bọn họ tiến vào.
“Cậu giỏi thật đấy, ” Cốc Thụy Gia liếc thời gian bên góc máy tính, đầy vẻ khinh bỉ, “Giờ mới ăn cơm.”
“Ăn cho bữa trưa và bữa tối.” Diệp Phi cảm ơn nhân viên giao hàng, tiễn bọn họ ra cửa.
Rồi về phòng ăn ngồi xuống, đặt điện thoại ở bên, cầm cái muôi chậm rãi múc cháo tôm ra ăn.
“Phong phú quá nhờ, ” Chu Chấn Sinh nhìn lướt qua đồ trên mặt bàn, nói thầm, “Chỉ là quá thanh đạm, không có cơm.”
Cốc Thụy Gia cũng nói: “Đúng đấy, mấy món cháo chiếc ấy chỉ hợp cho ăn sáng thôi.”
Chỉ có Tôn Quỳnh quan sát dấu vết trên áo ngủ của Diệp Phi, cười không nói.
“Không mượn các cậu quản, ” Diệp Phi oán thán hai người bọn họ một câu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, ngẩng đầu hỏi Cốc Thụy Gia, “Laptop cậu sửa xong chưa?”
“Cậu nói cái này tớ mới nhớ, ” Cốc Thụy Gia bỗng cười đê tiện, y mở album trong laptop lên, kéo mấy tấm hình gửi vào trong nhóm, “Cho các cậu nhìn dáng vẻ Diệp Phi thời trung học nè.”
“Nếu không phải sửa laptop, tớ cũng không nhớ rõ mình còn giữ những tấm hình này đấy, ” Cốc Thụy Gia phổ cập thông tin cho Chu Chấn Sinh và Tôn Quỳnh, “Biết Nowitzki chứ? Đó là ngôi sao NBA hiện giờ đã giải nghệ rồi.”
“Biết chứ, ” Tôn Quỳnh nhấp vào bức ảnh lớn, cười thành tiếng, “Kiểu tóc này của Diệp Phi… không phải là kiểu giống với Nowitzki sao? Ha ha ha ha.”
“Ừ, ” Cốc Thụy Gia gật đầu, cười đỏ rần hết mặt, “Năm đó Diệp Phi rất thích anh ta.”
“Sao tớ vẫn cảm thấy đẹp nhỉ, ” Chu Chấn Sinh là nhan cẩu trước sau như một, “Nguyên quả đầu vàng này khiến người ta hold không được, mà khuôn mặt này của Diệp Phi lại có thể.”
Diệp Phi kỳ thực không thể nhớ hết chuyện thời cấp ba của mình, phần lớn đều mơ hồ về đám bạn thời cấp ba.
Cậu mở hình ảnh do Cốc Thụy Gia gửi tới, nhất thời bị lóa mắt bởi tấm hình nặc mùi trung nhị này.
May là Yến Kiêu chưa từng thấy bộ dạng lúc đó của cậu, nếu không có lẽ sẽ bị doạ cho chạy mất dép không chừng.
“Cậu có bệnh hả?” Diệp Phi thả muôi xuống, lướt xem các tấm ảnh phía sau, “Giữ lại mấy tấm hình này làm gì?”
“Sao, nó chiếm bộ nhớ trong laptop cậu hay gì?” Cốc Thụy Gia chỉ vào Diệp Phi, “Tớ vốn đang nghĩ, nếu như cậu nói chuyện cẩn thận, thì hôm nay tớ sẽ tha cho cậu một mạng, ai ngờ cậu lại không thức thời đến vậy.”
Y vén tóc lên, cười lạnh: “Nào nào nào, mọi người cứ thoả thích thưởng thức, chỗ của tớ còn nhiều lắm.”
Nói xong, liền gửi đống ảnh lịch sử đen tối của Diệp Phi lên.
“Cốc Thụy Gia, đây là cậu tự tìm đó, ” Diệp Phi híp mắt, mỉm cười, “Tớ sẽ kể một chút chuyện về mối tình đầu của Cốc Thụy Gia cho các cậu nghe.”
Da đầu Cốc Thụy Gia tê rần: “Phắc phắc phắc, em sai rồi! Anh, em sai rồi mà anh ơi?”
Diệp Phi không để ý tới y, tiếp tục nói: “Lễ giáng sinh năm đó, Cốc Thụy Gia trốn học mang theo mối tình đầu ra ngoài ăn tối dưới ánh nến.
Bao toàn bộ nhà hàng, nào là sườn bò, rượu đỏ mọi thứ đều đầy đủ…”
Chu Chấn Sinh nói: “Không phải thế rất lãng mạn sao?”
“Lãng mạn ư?” Diệp Phi cười nhạo, “Hai người có biết bài hát nào được phát lên trong nhà hàng sau khi hai người họ ngồi vào chỗ không?”
Diệp Phi: “Là 《Mẹ trong ánh nến》* đấy.”
“Ha ha ha ha ha ha.” Chu Chấn Sinh vỗ đùi đen đét, “Điên thật mà !”
Cốc Thụy Gia bụm mặt, dáng vẻ thê thảm: “Tớ bị oan mà? Do nhân viên phục vụ lầm chớ bộ.
Tớ đã cố giải thích rất nhiều cho bạn gái cũ hiểu, nhưng cô ấy không hề tin, còn nói tớ bám mẹ, má nó chớ.”
Diệp Phi nhìn mấy tấm ảnh cười cười.
Khi cậu đang định lướt qua tấm khác, mắt vô tình nhìn qua nơi nào đó trong bức ảnh, ngón tay cậu đột ngột dừng lại.
Cậu phóng to bức ảnh lên, để sát mắt vào màn hình nhìn kỹ.
“Diệp Phi cậu đang làm gì thế?” Cốc Thụy Gia hỏi cậu.
Diệp Phi không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay mình trong tấm ảnh, tim đập bình bịch.
Đó là một chiếc móc khóa áo cầu thủ số 42 màu trắng dính vài đốm đỏ, giống hệt với chiếc mà cậu đã thấy ở chỗ Yến Kiêu.
“Diệp Phi, Diệp Phi?” Thấy cậu lâu không đáp lời, Cốc Thụy Gia lại gọi hai tiếng, “Cậu làm sao vậy? Giận rồi hả? Không phải chứ.”
“Cốc Thụy Gia, ” Diệp Phi điều chỉnh hô hấp, hỏi y, “Cậu còn nhớ cái móc khóa trong hình của tớ không?”
Cốc Thụy Gia nói: “Tớ xem thử nào.”
Nửa phút sau, y nói: “Nhớ chứ, cái này tớ tuyệt đối không thể quên được.
Lúc đó cậu còn rất thích nó, chụp ảnh đều phải giơ lên cùng.”
Diệp Phi “Ừ” một tiếng.
Cốc Thụy Gia: “Sau đó hai chúng ta đã cãi nhau vì ngôi sao mình thích.
Tớ tức đến mức lén lúc cậu không để ý chấm bút đỏ lên đó đấy.”
Diệp Phi nói: “Sao tớ không có ấn tượng nhỉ.”
“Lúc đó cậu có ấn tượng mới có quỷ ấy, ” Cốc Thụy Gia lườm cậu một cái, “Khi đó, Diệp Diệp bị người khác mắng, cậu lo đi bảo vệ, chăm sóc nó, làm gì để ý tới chuyện này cơ chứ ? Làm tớ điên hết cả tiết.
”
Diệp Phi cẩn thận nhớ lại lại móc chìa khóa của Yến Kiêu, bởi vì lúc đó cậu cho rằng nó quá cũ, cho nên mới nhìn thêm vài lần.
Không phải ảo giác, nhưng cả vị trí của đốm đỏ, cũng giống y hệt như trong bức ảnh của cậu.
Nhưng đồ của cậu sao lại nằm trong tay Yến Kiêu? Lúc ấy bọn họ đâu quen nhau…
Không đúng! Mắt Diệp Phi đột ngột mở to.
Yến Kiêu là người Tùng thị, hè lớp 11 cậu có qua Tùng thị du lịch.
Diệp Phi cố nhớ lại ký ức khi xưa, Yến Kiêu, Yến Kiêu…
Diệp Phi bỗng đứng lên, ghế sau lưng ngã xuống đất cũng không phát hiện.
Cậu bỗng nhớ tới.
Vào bảy năm trước bọn họ đã sớm gặp nhau rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Nên tham khảo báo cáo chính thức của cảnh sát về các báo cáo lạm dụng ma túy.
Không cua gấp, tuy cảnh trên giường của Phi Phi rất sống động, nhưng vĩnh viễn cũng chỉ có thể tồn tại trong đĩa cứng của tôi thôi sad…
*Mẹ trong ánh nến.