Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 94


Đọc truyện Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt FULL – Chương 94


Ngày hôm sau, Tiêu Mặc và Tần Hoan lại ở trong huyện tìm hiểu một vòng.
Kết quả thu được giống như báo cáo điều tra của thám tử tư cho Tiêu Nguyệt Mai, không khác mấy.
Nơi cuối cùng điều tra, Tần Hoan và Tiêu Mặc đi đến tiểu khu mà Dư Phú Cường ở.
Tiểu khu Dư Phú Cường ở và chỗ mà bà Trần ở có thể nói là một trời một vực, tiểu khu này được xây hoàn thiện nhất cả huyện thành, bên trong gồm trường mẫu giáo, hồ bơi, vườn hoa, siêu thị… Có tất cả mọi thứ.
Tiểu khu có bốn cửa, mỗi cửa có ba nhân viên bảo vệ, một ở trong phòng an ninh chú ý giám sát, hai đứng ở cửa, tư thế thẳng tắp.
Sau khi thuận lợi tiến vào tiểu khu, Tần Hoan liền kéo Tiêu Mặc đi về phía các bác gái đang ngồi trong hoa viên —— những người này đều là những người nhiều chuyện nhất trong tiểu khu.
Tần Hoan đẹp trai, cười rộ lên tựa ánh mặt trời, miệng còn ngọt, chỉ cần hắn muốn, bất luận nam nữ già trẻ, tất cả đều sẽ bị hắn chinh phục.
Sau khi hắn dẫn Tiêu Mặc đi vào đám các bác gái, không quá hai mươi phút, liền quen với tất cả mọi người.
Quả thật là bạn của bác gái cao tuổi.
Cách xưng hô của các bác gái đối với hắn cũng nhanh chóng đổi thành ‘Hoan Hoan’, mới đó mà đã Hoan Hoan ngắn, Hoan Hoan dài, bầu không khí rất náo nhiệt.
Chứng kiến toàn bộ quá trình Tiêu Mặc: “…”
Bản thân Tiêu Mặc cũng chậm nhiệt, hơn nữa chuyện mà y trải qua, khiến y không có cách nào giống Tần Hoan, thích thì cười, tính tình sáng sủa hướng ngoại.
Y không thể hòa nhập, chỉ lúc đầu gọi vài tiếng “dì”, sau đó không nói thêm một lời nào nữa.
Cho nên lúc Tần Hoan tìm hiểu tin tức với mấy bà bác, y chỉ biết im lặng ngồi bên cạnh.
Tần Hoan vừa cùng các bác gái trò chuyện vừa xen lẫn tư tâm, ném ra vấn đề, “Mấy dì này, con hỏi thăm các dì một người, Dư Phú Cường, mấy người quen nhau không? ”
Một bác gái trả lời: “Biết chứ, sống trong khu phố của bọn dì mà.”
Một bác gái khác nói: “Con hỏi thăm ổng làm gì vậy, thanh danh của ổng ở tiểu khu bọn dì rất tệ, lần trước cháu trai nhà dì đang chơi với bạn, không cẩn thận làm trầy xe của ổng, chỉ một chút tí tẹo thôi, còn chưa bằng ngón tay cái, vậy mà thằng cha đó oang oang cái mồm đòi 50.000 tiền sửa, con người ta có chua ngoa cũng không tới mức như ổng, chỉ chiếc xe volkswagen rách nát của ổng thôi, nhiều nhất là chỉ đáng hơn mười vạn, mà chỉ mới có trầy nhẹ như vậy đã phải bồi thường ngót tận năm ngàn rồi…”
“Lần trước tui cũng vậy, đi đường không cẩn thận đụng phải, bị mắng tới mức máu chó đầy đầu.”
“Thêm con gái tui nữa, nhỏ chỉ có đạp xe ngang qua thôi, còn chưa đụng phải…”
“Nói lại thấy mà tức à, thằng cháu tui cũng bị mắng nhiều lần rồi!”
Chắc là chọc trúng điểm phẫn nộ, cả đám đầy giận dữ, nắm chặt nắm đấm, dường như muốn túm đầu Dư Phú Cường lại rồi đánh hội đồng cho hả giận.
“Mấy dì này, dừng lại một chút đã.” Tần Hoan nói, “Con vẫn còn mấy câu muốn hỏi các ngài về Dư Phú Cường.


Mọi người dừng một chút, thoáng chốc có một bác gái tóc xoăn nóng tính nói: “Đúng vậy, Hoan Hoan con vẫn chưa nói con hỏi thăm thằng cha đó làm để gì.”
Tần Hoan viện một lý do, hỏi tiếp: “Dư Phú Cường trước kia cũng như vậy sao? Hay là mấy năm nay mới đặc biệt yêu thương cái xe đó?”
“Cái này sao mấy dì nhớ được chứ…”
Họ nhìn nhau và cũng không ai nhớ rõ.
“Vậy…” Tần Hoan đang muốn đổi một vấn đề khác, chợt nghe có một bác gái nói, “Dì nhớ rồi, chắc tầm là ba bốn năm trước.


Mấy năm trước ổng vẫn rất tốt, không giống như bây giờ, ngày nào cũng đoan chính, rất bình dị gần gũi, con trai dì rất thân với ổng, còn mời ổng đến nhà uống nước chơi nữa.

Nhưng tầm khoảng ba năm trước, con trai dì đã đoạn tuyệt qua lại với ổng, nhắc tới nó còn liên tục thở dài, oán mình bị đui rồi… Xe vào thời gian này, đột nhiên cưng nó muốn chết, ai đụng một cái cũng giãy nãy lên với người ta, con nít trong tiểu khu gần như đều bị ổng mắng.


Thời gian trùng khớp.
Tần Hoan suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, quan hệ giữa ông ấy và chị ổng có tốt không?”
“Tốt cái khỉ khô gì.” Một bác gái tóc ngắn trực tiếp chửi tục, “Dư Hương, chị nó năm đó xoay sở vụ học phí cho Trần Phi, tìm Dư Phú Cường vay tiền, hôm đó trời mưa to, ngay cả cửa nó cũng không cho người vào…Nhưng tốt xấu gì thì thằng đó cũng còn chút lương tâm, về sau chị nó kiểm tra ra cái gì đó… À, ung thư vú, nó vẫn cho vay tiền để phẫu thuật.


“Ngài chắc là ông ta cho mượn sao?”
“Bằng không thì còn có thể có ai, thằng nhóc Trần Phi kia chưa học xong đã bị đuổi học trở về, suốt ngày không làm gì chỉ ở nhà, lấy đâu ra tiền? Không phải Dư Phú Cường cho mượn tiền không lẽ tiền từ trên trời rớt xuống, hơn nữa từ dạo ấy về sau, ông ta dường như là biến thành người khác, rất tốt với chị ổng, tận tâm lại tận lực, tuần nào cũng mang một đống đồ bổ đưa cho chị ổng, chính Trần Phi cũng nói là tìm Dư Phú Cường vay tiền mà.”
Tần Hoan và Tiêu Mặc liếc nhau một cái, Tiêu Mặc gật gật đầu với Tần Hoan.
Tần Hoan hiểu ngay, hắn ăn ý ra hiệu “OK”, sau đó quay đầu lại nói với các bác gái: “Mấy dì này, hôm nay bọn con còn có chút việc, bây giờ phải đi trước, các dì bảo trọng thân thể nhiều hơn nhé, chờ sau này rảnh rỗi con lại đến trò chuyện cùng các dì.”
Rời khỏi tiểu khu, trời cũng đã tối.
Chuyến bay của họ là lúc 8 giờ tối, bây giờ đi xe buýt, đến sân bay vừa kịp lúc.
Sau khi mua vé lên xe, Tiêu Mặc và Tần Hoan chọn vị trí hàng cuối cùng, xe buýt không nhiều người, phía sau chỉ có hai người bọn họ.
Hai người dựa đầu vào nhau, nhỏ giọng sơ lược đầu mối.                                 
“Thêm bản ghi âm ngày hôm qua, cơ bản đã có thể xác định Trần Phi có liên quan với vụ án.

Năm đó sau khi Trần Phi bị đuổi học về, còn tới thành phố Y không ít lần, cho đến khi mẹ hắn phát hiện ra bệnh ung thư vú.

Sau đó mẹ hắn phải phẫu thuật, hắn không có tiền, định đi thành phố Y mượn tiền —— có thể hắn định tìm Lý Tư mượn.

Hắn ở thành phố Y không có bạn bè gì, người duy nhất có thể mượn được tiền, một người là Lý Tư, một người là bác trai.


Tiêu Mặc lắc đầu, “Không có, nếu cha em muốn xài một số tiền lớn, sẽ nói với mẹ, cha chưa từng nói bao giờ.



“Vậy có thể loại bác trai ra.”
Tần Hoan ghi chú một dòng chữ trong sổ ghi chép, “Gia cảnh Lý Tư cũng tạm, chị cô ấy là giám đốc điều hành công ty, lương hàng năm trăm vạn, cô ấy tự đi theo bác trai làm về đề tài, có đôi khi cũng có được tiền, cô ấy có tiền, hơn nữa cô ấy từng thích Trần Phi, hẳn là đã đồng ý cho mượn tiền.

Tối ngày 9 Trần Phi nhất định đi tìm Lý Tư, hắn đến nhà Lý Tư, có thể là đã thấy được cái gì đó, hoặc là hắn không nói chuyện với Lý Tư, lỡ tay giết Lý Tư ——”
“Hung thủ không phải Trần Phi, cùng lắm thì hắn là đồng lõa.” Tiêu Mặc rất chắc chắn, y phân tích, “Hung thủ sát hại Lý Tư phải phù hợp với mấy điểm sau, tiền tài, thông minh, tư duy kín đáo, phản ứng nhanh.

Hung thủ không phải có mưu đồ muốn giết Lý Tư, gã muốn hung hăng giết người.

Nhưng sau khi giết người gã có thể nhanh chóng bình tĩnh, giá họa cho cha em, hơn nữa còn làm đủ chuỗi chứng cứ, để cảnh sát không tìm được dấu vết tồn tại của gã… Gã rất đáng sợ.
Dựa theo tính cách của Trần Phi, hắn không làm được những chuyện này, hơn nữa còn bắt bảo vệ diễn trò phá bản ghi giám sát cùng với chiếc xe sang trong tay Dư Phú Cường, phải cần một số tiền lớn, Trần Phi không có nhiều tiền như vậy.
Suy luận hợp lý là Trần Phi bắt gặp hung thủ sát hại Lý Tư, sau đó bị hung thủ mua chuộc, làm đồng lõa, được một số tiền lớn.


“Về phần Dư Phú Cường…” Tiêu Mặc nhíu mày, “Trần Phi có thể là đã đưa hết tiền cho ông ta, bảo ông ta tạo ra bằng chứng là mình không có mặt tại hiện trường —— chỉ cần hắn ta chưa từng rời khỏi huyện U, vậy hắn ta sẽ không có bất kỳ hiềm nghi nào, cảnh sát sẽ không triệu tập hắn ta, lại sẽ không điều tra hắn ta.


“Đừng cứ nhíu mày như thế.” Tần Hoan đưa tay xoa dịu lông mày đang cau lại của Tiêu Mặc, lại mượn chỗ ngồi che khuất, nghiêng người ôm Tiêu Mặc trong chốc lát, “Video và ghi âm có thể làm chứng cứ, đợi đến khi trở về, bảo cô của em xin xét xử lại vụ án, đây là một loạt án hình sự, một khi tòa án phê chuẩn, cảnh sát sẽ lại can thiệp, chúng ta không thể thẩm vấn Trần Phi, Dư Phú Cường, cảnh sát có thể, chỉ cần họ có tội, nhất định có thể điều tra được.


“Ừm.” Tiêu Mặc nhắm mắt tựa vào trong ngực Tần Hoan, cho dù có mệt mỏi đến đâu cũng không nén được sắc mặt vui mừng, gần bốn năm rồi, cuối cùng, cuối cùng cũng!
Dọc đường xe buýt chậm trễ nửa giờ, lái xe đến sân bay đã sáu giờ bốn mươi phút.
Tiêu Mặc và Tần Hoan ngay cả thời gian buồn nôn cũng không có, lại vội vàng chạy tới làm thủ tục, cho đến khi ngồi xuống ở sảnh chờ, cuối cùng mới có thể nghỉ ngơi một chút.
“Mặc Mặc, muốn uống nước không?”
“Vâng.”
Tần Hoan đi tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua hai chai nước khoáng, hai người bọn họ hiện tại cũng chỉ có thể uống được nước, những thứ khác cái gì cũng không được.
Đi xe buýt hơn bốn tiếng đồng hồ đã tiêu hao hết tinh lực của bọn họ, thậm chí Tần Hoan còn không nhớ nổi tới nỗi sợ của mình đối với máy bay.
Sau khi uống nước và nghỉ ngơi thêm vài phút, họ mới cảm thấy tốt.

Tiêu Mặc bỗng nhiên hỏi: “Huy Đằng í, sao anh nhận ra?”
“Lần đó ở nghĩa trang, Dư Hải Dược đi đón chúng ta còn nhớ không?” Tần Hoan nói, “Lần đó cậu ta lái chiếc Huy Đằng này, ông nội của cậu ta tuy có tiền, nhưng vì cha cậu ta, nên vẫn rất khiêm tốn.

Chiếc xe này hồi anh và cậu ta còn thân với nhau đã từng xem rất nhiều lần rồi, mặc dù rất giống với xe Volkswagen bình thường, nhưng trong các chi tiết có rất nhiều sự khác biệt, lần này anh trực tiếp nhìn thấy đuôi xe bằng tiếng Anh nên đã nhận ra.”
Tiêu Mặc đáp một tiếng, “Ồ.”

Máy bay hạ cánh xuống phi trường T3 thành phố Y, đã hơn mười giờ.
Trái tim Tiêu Nguyệt Mai treo lơ lửng, cứ chập chùng mãi, cho nên đã sớm tới chờ, cho đến khi nhìn thấy người, tâm mới về lại chỗ cũ.
“Hai người các con có ổn không?”
Tiêu Mặc cười nhạt một chút, “Bọn con không sao.


“Không sao là tốt, đến, lên xe trước.” Tiêu Nguyệt Mai dẫn bọn họ đến bãi đỗ xe, sau khi lên xe mới nói với Tiêu Mặc, “Tiểu Mặc, hai bảo vệ kia cô đã tra được rồi, người bị đánh không sao cả, hẳn vô tội bị liên lụy, nhưng kẻ đánh kia thì lại nghiện cờ bạc.

Bốn năm trước, vì ham cờ bạc, tán gia bại sản, vợ ly hôn với hắn, dẫn theo con gái đi mất, hắn lại còn nợ nần.

Người của công ty cho vay nói, trước kia ngày nào họ cũng đuổi theo hắn đòi nợ, sau đó mỗi tháng hắn đều đúng giờ trả tiền, cả người đều trở nên nhanh nhẹn ra.


Tiêu Mặc cũng nói chuyện bọn họ tra được ở quê nhà Trần Phi cho Tiêu Nguyệt Mai, rồi lại phát video và bản ghi âm cho Tiêu Nguyệt Mai nghe.
“Đoạn ghi âm này bị ghi lén, không chắc được làm bằng chứng, nhưng video thì có thể.

Tiểu Mặc, cô sẽ nhờ luật sư nộp đơn khởi kiện, nộp cho tòa án xin xét xử lại.” Tiêu Nguyệt Mai nói, “Khoảng thời gian này sắp cuối kì rồi, trước hết con lo học hành đi, đừng nghĩ về chuyện này nữa.


Tiêu Mặc gật đầu, “Con biết rồi.


Tiêu Nguyệt Mai nhìn Tần Hoan từ gương chiếu hậu một cái, “Gần đây vất vả cho con, luôn chạy theo Tiểu Mặc khắp nơi, sau này con và Tiểu Mặc nên nghỉ ngơi đi.


Tần Hoan cười cười, “Không vất vả đâu ạ.


Tiêu Nguyệt Mai đưa Tần Hoan về nhà trước, nhìn theo Tần Hoan lên lầu, mới chở Tiêu Mặc về nhà.

Ba năm, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng, tối hôm nay, Tiêu Mặc hiếm khi Tần Hoan chưa gọi tới, đã ngủ thiếp đi.
Y ngủ rất ngon.
Trong giấc ngủ, khóe miệng y mỉm cười, khóe mắt lại rơi xuống một giọt lệ —— có lẽ là trong mộng, bọn họ đã trả lại trong sạch cho cha Tiêu.

San Francisco, Hoa Kỳ.
Trong một câu lạc bộ cao cấp, Lâm Chí Phong và Chu Tranh ngồi đối diện nhau.
Chu Tranh đeo kính viền vàng, mặc một bộ quần áo giản dị được cắt may hoàn mỹ, chỉ là màu sắc tất cả đều là màu trắng.

Từ trên xuống dưới đều là màu trắng.

Nhưng không thể không nói gã rất hợp với màu trắng, bộ trang phục này làm tăng thêm phong độ, tao nhã vốn có.
Ngược lại, Lâm Chí Phong vẫn mặc bộ vest ba món nghiêm túc, giống như hôm nay là đến họp chứ không phải là tụ tập bạn bè.
“Nghe Hạo Xương nói, cậu chuẩn bị trở về?”
“Ừm, có một số việc phải trở về xử lý.”
Lâm Chí Phong lấy một ly whisky từ khay của nhân viên phục vụ qua, sau đó tầm mắt gã ta dừng lại trên người Chu Tranh, nhìn thấy găng tay của gã, nhíu mày nói: “Sở thích sạch sẽ của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, tự cậu cũng học tâm lý, hẳn là biết đây cũng coi như là bệnh, cần trị.”
Chu Tranh đảo mắt qua tay mình, “Cậu nghĩ nhiều rồi, không quá nghiêm trọng, nếu cần trị, tớ mà lại không đi sao? ”
“Không biết nói cậu cái gì mới được.” Lâm Chí Phong uống rượu xong, lại hỏi: “Còn cậu thì sao, có về không? Sắp hết năm rồi.


Chu Tranh lắc đầu, “Thí nghiệm của tớ vẫn chưa làm xong, năm nay sẽ không về.


Lâm Chí Phong khó hiểu: “Thí nghiệm? ”
Chu Tranh nở nụ cười, dưới mắt kính, đáy mắt gã chợt lóe lên, “Đúng vậy, một thí nghiệm rất thú vị, năm đó không thể hoàn thành, gần đây cuối cùng cũng có cơ hội.


Gã lắc lắc rượu vang đỏ trong tay, giọng thấp đi vài phần, “Cơ hội hiếm có, tớ không thể bỏ qua.”
Lâm Chí Phong nhìn chằm chằm Chu Tranh một lát, trong lòng chợt nảy lên một cảm giác quái dị, “Thí nghiệm gì, có liên quan đến tâm lý? ”
“Thật ra cũng không có gì.” Chu Tranh trông không còn quỷ dị vừa rồi, trở lại bình thường, “Chỉ đang nghiên cứu làm thế nào để cho động vật càng nghe lời hơn thôi.”
“Động vật?”
“Đúng vậy, động vật.”
Lâm Chí Phong cũng không nghĩ lại, thuận miệng nói một câu: “Vậy cậu cố lên nhé.”
Chu Tranh nhìn chằm chằm Lâm Chí Phong, bỗng lại nở nụ cười, trong lời nói có hàm ý khác: “Cậu cũng vậy, chúc cậu sau khi trở về mọi việc đều thuận lợi, tâm tưởng sự thành.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.