Đọc truyện Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt FULL – Chương 37
Tần Hoan và Tiêu Mặc chụp xong, những người khác cũng chen đến bên người Thái Chân như ong vỡ tổ, muốn Thái Chân chụp ảnh cho.
Từ trước đến nay Thái Chân nên nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nên thả lỏng thì thả lỏng, cũng rất dễ nói chuyện, bởi vậy đồng ý hết, tốn nửa ngày mới chụp hình xong cho mọi người.
Giọng của cô vô cùng bất đắc dĩ: “Đừng quấy nữa, cả đám lên…”
Tần Hoan đứng ở kế bên Tiêu Mặc, thấy một đám người ồn ào quá, liền kéo Tiêu Mặc qua nói: “Chúng ta cũng qua đó đi.”
“Chờ…”
Tiêu Mặc chưa nói hết lời, đã bị Tần Hoan kéo đến trong đám người.
Y nghe Tần Hoan nói: “Đừng chờ, chơi chung đi.”
Tần Hoan và Tiêu Mặc gia nhập,liền bị đám Diệp Hiểu Hiểu và Tào Di Cảnh đẩy tới giữa, bên cạnh là Khương Hàng và Giang Hoài bị bắt tháo mắt kính thay bằng kính áp tròng.
Tư thế của đám người loạn xạ ngầu, vẻ mặt cũng đa dạng, nhăn mặt này, muốn làm khác lạ,… Lại một lần nữa được ngưng lại trong ảnh.
Chụp liên tục mười mấy tấm, Thái Chân ngừng lại, cô vỗ tay, nhắc nhở nói: “Cũng sắp tới giờ rồi, các em chuẩn bị đi, nên xuống lầu.”
Mọi người vốn đang hi hi ha ha, nghe nói thế, đều nghiêm chỉnh lại.
Hà Húc nói: “Mọi người cứ đi như hai ngày mình tập, đều tự chú ý tới tiết tấu và bước chân của người bên cạnh, đừng để nhầm.”
Khương Hàng cũng mặc áo sơ mi trắng, hơn nữa đồ trang sức trang nhã, dung mạo càng điệt lệ.
Đồ Tuyết ban nãy vừa trang điểm cho cậu, còn tiếc nuối cảm khái: Nên chuẩn bị một bộ nữ trang, nhất định sẽ mê chết một đám người.
Khương Hàng nói: “Được đấy.”
Giang Hoài theo thói quen muốn đẩy mắt kính, nhưng nghĩ lại mình đang đeo kính áp tròng, đành thu tay lại, “Có lẽ là được.”
La Âm vỗ hắn một cái, “Cái gì gọi là có lẽ chứ, cậu phải khẳng định.”
Cô giơ ngón cái với Giang Hoài, nói tiếp: “Lớp phó, tin tưởng tớ, hôm nay cậu vô cùng đẹp trai.”
Giang Hoài xấu hổ nở nụ cười, tầm mắt của hắn đảo qua mọi người, dùng sức gật đầu, “Ừ!”
Tám giờ đúng, lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao chính thức bắt đầu.
Lớp mười nhập trận đầu tiên, lớp mười có 17 lớp, muốn tới lớp 11 còn không ít thời gian.
Lúc đợi vào sân, Tần Hoan đứng kế bên Tiêu Mặc, hạ giọng nói chuyện với Tiêu Mặc.
Ban 3 đứng ở chỗ vừa lúc có mặt trời, phơi nắng lâu nên nóng, Tần Hoan trò chuyện một hồi, liền nói ba chuyện vớ vẩn.
Sau khi nói xong hắn còn đặc biệt đụng Tiêu Mặc một cái, hỏi: “Bạn cùng bàn, buồn cười không?”
Tiêu Mặc ngước mắt nhìn nhìn Tần Hoan, chống lại sự mong đợi trong mắt hắn, quỷ thần xui khiến gật đầu, “Ừ.”
Khương Hàng và Giang Hoài cũng nghe được cái chuyện vớ vẩn ấy: “…”
Vì sao họ không get được điểm cười? Chỉ cảm thấy rất lạnh.
Ý cười đáy mắt của Tần Hoan càng đậm, hắn nhìn Tiêu Mặc không chuyển mắt, tràn đầy phấn khởi nói: “Vậy tớ nói tiếp…”
Vài chục phút trôi qua, đội ngũ lớp mười cuối cùng cũng đã xong.
Bắt đầu đến phiên lớp 11.
Ban nhất, ban hai đều là lớp trọng điểm, bất luận là học sinh hay là giáo viên đều càng chăm chỉ vào việc học, đối với loại hoạt động này, cũng không có để trong lòng nhiều, lại không đặc biệt đi thiết kế, cho nên đội hình rất bình thường, không khai sáng mắt cho người khác được.
Hội chủ tịch hội học sinh giới thiệu chương trình, đội ngũ ban 3 lớp 11 bắt đầu vào sân.
Tần Hoan và Tiêu Mặc giơ cờ lớp đi tuốt ở đàng trước, hai người vừa xuất hiện, thì có các học sinh ngồi trên khán đài vỗ tay.
Khương Hàng và Giang Hoài đi theo sau họ, hai người liếc nhau, ăn ý gõ lên cái trống bên hông.
Kèm theo tiếng trống tiết tấu tiên minh, các bạn học ban 3 hành động nhất trí, mỗi người tràn đầy tinh thần, bọn họ nhìn thẳng phía trước, chân bước nghiêm, chỉnh tề đi tới khu vực đài chủ tịch, cùng lúc đó, Trương Tuân hô khẩu hiệu, mọi người cùng nhau phối thanh.
Lãnh đạo đang ngồi trên đài chủ tịch đều gật gật đầu, mà ánh mắt thầy trò toàn trường cũng sáng lên.
Đi qua đài chủ tịch, khi sắp tới vị trí của lớp, Tần Hoan liền nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc thấy vậy cũng nghiêng đầu.
Tần Hoan cong môi một cái, nở nụ cười với Tiêu Mặc, sau đó nháy mắt với y, không tiếng động nói: “Bạn cùng bàn, cậu làm rất khá.”
Tiêu Mặc hú hồn, lập tức cũng mỉm cười.
Giữa hai người, có cái gì đó đang dần lên men.
——
Lễ khai mạc chấm dứt, mọi người bình chọn cho lớp khiến người ta kinh diễm nhất, là ban quốc tế lớp 11.
Lần này học sinh ban quốc tế không chỉ có thống nhất mặc hán phục, tiên phong phía trước đội ngũ còn là một vị đại lão mặc nữ trang.
Mặc dù đối phương là người nước Mĩ, nhưng đỉnh đầu ghim cái tóc giả đuôi ngựa, rất có cảm giác một King Kong Barbie.
Buồn cười vc.
Mà cậu ta vừa ra sân, liền dẫn tới tràn cười toàn trường.
Cho nên dù là ban ba cũng khá xuất sắc, bốn vị đảm đương tiên phong gom lại, vẫn thua.
Nhưng cả ban ba nhất trí tỏ vẻ: Thua tâm phục khẩu phục.
Không bằng không bằng, dù sao sự hi sinh của vị bạn học nước Mĩ kia cũng không phải là lớn một cách bình thường, phỏng chừng từ giờ cho tới trưa đều bị kéo đi chụp hình chung.
Chín giờ, đại hội thể dục thể thao chính thức bắt đầu.
Hạng mục thứ nhất chính là vòng loại chạy 100 mét.
Trong loa cũng đã gọi tên người dự thi của các ban.
Tần Hoan cởi áo khoác ra, nhét vào lòng Tiêu Mặc, “Giữ giúp tớ một lát.”
Tiêu Mặc ôm áo của Tần Hoan, sau một lát, nhẹ giọng nói một câu, “Cố lên.”
Tần Hoan đang dán số, nghe vậy, tự tin cười, “Chờ tớ phá kỉ lục cho cậu xem.”
Diệp Hiểu Hiểu ngồi ở kế bên Tiêu Mặc, chờ Tần Hoan đi rồi, liền lập tức phổ cập sự tích hào quang đại hội thể dục thể thao của Tần Hoan hồi lớp mười cho Tiêu Mặc nghe, cậu ta vừa nói vừa kích động, huơ tay múa chân, vẻ mặt sùng bái và mê trai.
Cuối cùng cậu ta hít một hơi: “Sao tớ lại không ưu tú giống anh Tần được chứ.”
Khương Hàng nói: “Đầu tiên là cậu lại không có gương mặt như anh Tần.”
“Qúa đáng quá à.” Diệp Hiểu Hiểu mở to hai mắt trừng Khương Hàng, đang chuẩn bị cãi lại, thấy người xuất hiện ở sau lưng Khương Hàng, lập tức kinh sợ ngậm kín miệng lại.
Cậu ta len lén nháy mắt với Khương Hàng.
Khương Hàng đại khái cũng phát hiện, dù sao cậu cũng không phải là thằng vừa điếc vừa mù —— chung quanh đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt đều nhìn qua chỗ họ.
Khương Hàng quay đầu lại.
Dư Hải Dược đút tay trong túi, trên cao nhìn xuống cười với Khương Hàng, nụ cười lại có chút tà khí, cà lơ phất phơ.
Anh ngồi chồm hổm xuống, lên tiếng chào Tiêu Mặc, “Lần này cậu nhớ rõ tên của tôi chưa?”
Tiêu Mặc nhìn hắn, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Xem ra cậu lại cố ý quên mất rồi.” Dư Hải Dược nói, “Tôi thấy tôi rất tốt với cậu mà, sao cậu lại có thể quên tên tôi chứ.”
Giọng Tiêu Mặc rất lạnh, “Không cần phải nhớ kĩ.” (TH: Get nè, tên chồng thằng nào thì thằng đó nhớ.)
“Làm người ta thương tâm quá à.” Tuy rằng Dư Hải Dược nói như vậy, nhưng vẫn cười, hiển nhiên không để ý.
Anh không nói chuyện với Tiêu Mặc, mà là nói với Diệp Hiểu Hiểu, “Bạn học này, có thể nhường vị trí cho tôi không?”
Diệp Hiểu Hiểu phóng ngay sang chỗ khác.
Dư Hải Dược thuận thế ngồi xuống, anh nhìn Khương Hàng trong chốc lát, rồi kề sát mặt về phía Khương Hàng, “Cậu mặc như vầy, vô cùng đẹp trai.”
Khương Hàng vẫn còn mặc áo sơ mi trắng lúc khai mạc, chỉ là tháo đồ trang sức ra.
“Lớp 12 không phải ở đây.” Khương Hàng nói.
“Đương nhiên là tôi biết lớp 12 không có ở đây rồi.” Dư Hải Dược nói, “Tôi tới tìm em.”
Khương Hàng hỏi anh, “Tìm tôi làm gì?”
Dư Hải Dược nói như đúng rồi, “Nói chuyện chơi chứ chi.”
Anh đổi tư thế ngồi, vô cùng tùy tiện, “Chúng ta không phải là bạn sao? Tìm bạn nói chuyện chơi, chẳng lẽ là sai sao?”
Diệp Hiểu Hiểu nghe đoạn đối thoại của hai người, yên lặng nuốt nước miếng một cái, tiện đà thầm bội phục Khương Hàng.
Trong sân, Tần Hoan vốn đang vận động cho nóng người, sau khi nhìn thấy Dư Hải Dược ngồi ở giữa Khương Hàng và Tiêu Mặc xong, không khỏi ngừng lại, cau mày.
—— Dư Hải Dược chạy qua đó làm gì?
Tần Hoan tiếp tục nhìn Tiêu Mặc, thì thấy Tiêu Mặc không hề bị ảnh hưởng tí nào, chỏ cuối đầu đọc sách, trong ngực còn ôm áo khoác của hắn.
Mày thả lỏng ra lại.
Tựa hồ có cảm giác, Tiêu Mặc ngẩng đầu lên.
Vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tần Hoan.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên khoảng không, Tần Hoan không khỏi nở nụ cười tươi rói, tiếp theo hắn giơ tay lên, phất phất tay với Tiêu Mặc.
Động tác này của Tần Hoan khiến cho các nữ sinh ở đó thét chói tai.
Dư Hải Dược gác chân, tự tiếu phi tiếu nhìn Tần Hoan phía dưới, phát hiện người Tần Hoan đang nhìn là Tiêu Mặc, anh híp mắt lại.
——
Vòng đấu bắt đầu.
Tần Hoan xung trận lên trước, rất nhanh đã vượt qua đích.
Các nữ sinh mê giai thét chói tai, một đám hưng phấn đến hoảng, nếu trong tay có vòng hoa hay gì đó có thể sẽ ném ra.
Tần Hoan lau mồ hôi về khán đài.
Hắn ngồi xuống kế bên Tiêu Mặc, lại vô cùng tự nhiên cầm lấy chai nước đặt bên chân Tiêu Mặc, mở ra uống.
Nhưng nước này là nước Tiêu Mặc đã uống.
Tiêu Mặc ngơ ngác nhìn hắn.
Mà các nữ sinh vẫn luôn chú ý Tần Hoan lại hét lên, chỉ là lần này, cùng với ánh mắt mới vừa nãy không quá giống nhau.
Tần Hoan uống nước xong, quay đầu hỏi Tiêu Mặc, “Sao thế?”
“Cậu…” Tiêu Mặc rũ mắt, tầm mắt của y dừng trên chai nước trong tay Tần Hoan, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Vẫn là Trương Tuân chen vào một câu, “Anh Tần à, chai nước đó là của Tiêu Mặc.”
Tần Hoan lòng nói tất nhiên tôi biết rồi, chỉ là cố ý ấy mà, vì được hôn môi gián tiếp đó.
Nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra sự kinh ngạc và áy náy, xin lỗi nói: “Tớ cầm nhầm, tớ tưởng của tớ.”
Vừa rồi quả thật hắn cũng đặt một chai của mình ở vị trí đó, rất gần chai nước của Tiêu Mặc.
Quả thực vừa là diễn tinh lại còn tâm cơ.
Tiêu Mặc không nói gì, y cuối đầu tiếp tục đọc sách, giấu mặt của mình đi.
Đột nhiên Dư Hải Dược cười phá lên.
Anh khoát tay nói: “Không có gì không có gì, tôi chỉ cười thôi, các người tiếp tục đi.”
Lúc này bắt đầu thông báo thành tích vòng đấu.
Lại một lần nữa Tần Hoan phá kỉ lục cá nhân mình ghi lại năm trước, đồng thời phá kỉ lục trường.
Học sinh ban 3 hoan hô tức khắc, Diệp Hiểu Hiểu thay đổi trạng thái kinh sợ vừa rồi, kích động nhảy dựng lên, “Chúc mừng anh Tần.”
Hà Húc yên lặng giang hai cánh tay, muốn ôm Tần Hoan một cái.
Tần Hoan: “…”
“Đừng nhiệt tình như vậy, tớ sẽ không chịu nổi đâu.” Hắn đẩy Hà Húc đến trước mặt Diệp Hiểu Hiểu, “Các cậu ôm đi, tớ nhìn thôi.”
Lập tức hai tay Diệp Hiểu Hiểu bảo vệ chính cậu ta, rất giống cô bé bị sàm sỡ, “Lớp trưởng, cậu đừng tới đây, tớ sẽ la lên đó!”
Hà Húc không chút do dự cho cậu ta một cái nhìn khinh bỉ.
Tần Hoan lắc đầu cười, lại hỏi Tiêu Mặc, “Thế nào cùng bàn, tớ được không?”
Tiêu Mặc gật đầu,”Rất giỏi.”
Trong lòng Tần Hoan nhạc khai liễu hoa, đắc ý và vui vẻ trên mặt hoàn toàn không giấu được.
“Tách tách.” Lại là một tiếng chụp hình.
Tần Hoan cùng Tiêu Mặc đồng thời ngẩng đầu.
La Âm cầm camera, cười với bọn họ, trong mắt lóe ánh sáng quỷ dị nhìn họ,”Anh Tần, cậu và Tiêu Mặc lại gần xíu đi, rồi chụp nữa.”
Tần Hoan cũng không hỏi Tiêu Mặc, trực tiếp kéo Tiêu Mặc tới, hai người dựa đầu vào nhau, “Chụp đẹp một chút.”
La Âm nhanh chóng chụp lại, cô vẫn chưa hài lòng, lại chụp mấy tấm một hơi.
Cô nói: “Chờ tớ rửa ra sữ cho các cậu mỗi người một tấm.”
Tần Hoan dặn cô, “Nhớ đấy.”
La Âm cười không ngừng, cô gật đầu đi về cạnh Đồ Tuyết, lặng lẽ nói gì đó bên tai Đồ Tuyết.
Vẻ mặt của hai người không có gì khác lắm, đều cười thần bí.
Dư Hải Dược ngồi nửa, nghe thấy loa gọi đến tên của anh, mới đứng dậy, anh nói với Khương Hàng: “Chờ hồi nữa tôi tới tìm em.”
Nói xong anh đi tới cạnh Tần Hoan, cúi người xuống thấp giọng nói bên tai Tần Hoan: “Quân tử không đoạt thứ tốt của người khác, nếu cậu đã thích cậu ấy, vậy thì tôi sẽ không chạm vào.”
Dứt lời, anh lại nhìn Tiêu Mặc, phất phất tay với Tiêu Mặc.
“Hẹn gặp lại.”.