Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 58


Đọc truyện Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình – Chương 58

Một tuần sau khi Hứa Nhược Nhược xuất viện, Đường Sĩ Trạch nghĩ hẳn là Hứa Nhược Nhược sẽ không có thể lại bị chọc tức đến mức phải vào phòng phẫu thuật lần nữa.

Đường Sĩ Trạch liền gọi điện thoại cho Hứa Nhược Nhược.

Hứa Nhược Nhược nhận được điện thoại, thanh âm căng chặt: “Alo, ai vậy?”

Đường Sĩ Trạch: “…?”

Dù sao cũng không quá để bụng.

Có lẽ là sau khi Hứa Nhược Nhược từ chức đã xóa số điện thoại của anh.

Thanh âm Đường Sĩ Trạch đạm mạc: “Tôi.”

Hứa Nhược Nhược vẫn cứ vô cùng căng thẳng: “Anh là đàn anh Đường sao?”

Đường Sĩ Trạch nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Tuy rằng xưng hô “Đàn anh” này đã cách anh rất xa, nhưng mà chỉ là một cách xưng hô mà thôi, Hứa Nhược Nhược muốn gọi như thế nào cũng được.

Không nghĩ tới Hứa Nhược Nhược vẫn rất cảnh giác.

Cô ta hỏi: “Anh còn nhớ khi em học đại học, trước khi anh xuất ngoại đã từng tặng hoa cho em không? Nói em chờ anh trở về.”

Đường Sĩ Trạch: “…?”

Anh nhìn di động một cái, không gọi sai số mà.

Ngữ điệu Đường Sĩ Trạch hơi nhẹ, giống như sợ quấy rầy đến cô ta. Nhưng mà nội dung nói chuyện vẫn là cái giọng kia: “Cô có bệnh ảo giác à? Từ trước đến nay tôi chưa từng tặng hoa cho cô.”

Không nghĩ tới, đến lúc này, Hứa Nhược Nhược ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Nhược Nhược: “Thật xin lỗi đàn anh! Lúc trước em bị người chơi sợ, sợ đối diện không phải anh, mà là có người cầm bản ghi âm đùa em chơi. Xin lỗi đàn anh!”

Đường Sĩ Trạch không nói chuyện.

Trong nháy mắt ngắn ngủn ấy, anh lại sinh ra một tia đồng tình với Hứa Nhược Nhược thần kinh bất thường.

Một cô gái bình thường, sống sờ sờ bị vợ trước của anh… chơi hỏng rồi.

Đường Sĩ Trạch cũng không dám quá kích thích cô ta.

Anh trầm ngâm sau một lúc lâu mới nói: “Cô không có bệnh tim chứ? Bác sĩ hẳn là muốn cô giữ bình tĩnh, tránh bị kích động cảm xúc phải không?”

Hứa Nhược Nhược cảm động mà trả lời.

Đường Sĩ Trạch vậy mà quan tâm cô ta!

Tuy rằng rất có thể là bởi vì Hứa U — đúng là Hứa U âm hồn bất tán.

Đường Sĩ Trạch nói trước với Hứa Nhược Nhược: “Gọi điện thoại cho cô, là hy vọng cô có chuẩn bị tâm lý.”

Hứa Nhược Nhược đắm chìm trong vui sướng nhận được điện thoại của anh, mê mê mang mang: “Gì cơ?”

Đường Sĩ Trạch: “Tôi dẫn U U đến xin lỗi cô. Chuyện khiến cô tức giận đến phun ra máu, trực tiếp phải vào phòng phẫu thuật, tôi đã nghe nói.”

Hứa Nhược Nhược nhấp môi.

Cô ta rất muốn nói cô ta không muốn gặp Hứa U! Cô ta sợ Hứa U!

Nhưng mà cô ta rất rõ nếu mình không nhận lời, Đường Sĩ Trạch khả năng sẽ chỉ làm người chuẩn bị tiền cho cô ta, căn bản sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô ta.

Trong lòng Hứa Nhược Nhược chua xót, không tình nguyện mà đáp ứng việc Đường Sĩ Trạch mang Hứa U tới xin lỗi cô ta.

Trước khi đi gặp Hứa Nhược Nhược, Đường Sĩ Trạch dặn dò Hứa U: “Thấy mặt cô ta, em cũng đừng nói gì cả, cứ giao cho anh nói.”


Hứa U: “Vâng vâng vâng!”

Tuy rằng cô biết lúc này chính mình hẳn là nên lộ ra thái độ hổ thẹn nghiêm túc, khiêm tốn sửa lại, nhưng mà ngồi ở phế phó lái, trong lòng ngực Hứa U ôm một cái túi giấy, bên trong là từng cuốn sách mới tinh còn chưa xé bọc nilon.

Tâm tình của cô thật sự quá tốt.

Thật sự không khổ sở nổi.

Bởi vì sách cô ôm, là bản in lẻ truyện tranh của cô.

Tuy rằng trước mắt ở trong giới truyện tranh cô vẫn là vô danh, nhưng không chịu nổi cô có tiền, dù có phải tự trả tiền cô cũng phải xuất bản. Hơn nữa cô còn không phải tự trả tiền đâu.

Nhận được sách do nhà xuất bản gửi lại đây, mấy ngày nay Hứa U ra cửa, gặp được người quen liền phải đưa một quyển. Da mặt cô dày, thật dám đem truyện tranh vô danh của cô đi tặng người, mà người nhận sách, cũng thật dám nhận, một đám nhắm mắt lại nịnh Hứa U là nghệ thuật gia, có tiền đồ.

Vì thế Hứa U càng chăm chỉ tặng sách.

Hiện tại đi gặp Hứa Nhược Nhược, Đường Sĩ Trạch muốn Hứa U làm như thế nào, Hứa U tâm tình tốt, cô đều không phản đối.

Đường Sĩ Trạch còn tính phúc hậu.

Anh mang Hứa U đi thăm Hứa Nhược Nhược, còn mua trái cây cho người ta ở dưới lầu.

Hứa Nhược Nhược cảnh giác mà nhìn bọn họ, Hứa U chỉ là ngượng ngùng mà cười một chút với cô ta, liền trốn ở phía sau Đường Sĩ Trạch không nói.

Đường Sĩ Trạch đơn giản tỏ vẻ xin lỗi, còn để lại một tấm thẻ.

Mà trước đó, ông Hứa và bà Hứa cũng cầu tình với Hứa Nhược Nhược, nói Hứa U là hảo tâm giúp cô ta, mọi người đều là hảo tâm, không nghĩ khiến cho Nhược Nhược tức đến phải vào phòng phẫu thuật.

Lúc này Hứa Nhược Nhược nhìn đến Đường Sĩ Trạch thật sự mang Hứa U tới xin lỗi, trong lòng nín thở, lại cảm thấy ủy khuất vạn phần.

Đường Sĩ Trạch: “… Tóm lại, chính là như vậy. U U cũng là hảo tâm, ba mẹ cô cũng cầu đến trước mặt cô ấy, lúc ấy tôi bận công tác cũng không phân thân được, cô ấy chỉ có thể dùng phương thức này. Cô ấy vẫn là trẻ con, không hiểu chuyện, cô đừng so đo với cô ấy.”

Hứa Nhược Nhược cắn răng.

Trẻ con?!

Đã sắp 25, vẫn là trẻ con không hiểu chuyện?!

Rõ ràng Hứa Nhược Nhược cùng tuổi với Hứa U!

Đường Sĩ Trạch đây là tính toán một mặt bao che, có phải Hứa U giết người phóng hỏa, Đường Sĩ Trạch cũng phải nhẹ nhàng bâng quơ tới một câu “Cô ấy vẫn là trẻ con, không hiểu chuyện” hay không?

Móng tay Hứa Nhược Nhược cắm vào lòng bàn tay, đau đến mức khiến cô ta tỉnh táo mười phần.

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Đường Sĩ Trạch: “Việc này em có thể không so đo. Em chỉ nghĩ hỏi đàn anh một câu, đàn anh biết đối thoại giữa em và Tiểu Hàm khi Hứa U làm Tiểu Hàm đóng giả anh không?”

Đường Sĩ Trạch: “… Đại khái biết.”

Hô hấp của Hứa Nhược Nhược trở nên nặng hơn.

Cô ta nói: “Đàn anh, tới bước này rồi, tôi không giấu nữa. Em thật sự không nghĩ ra, vì cái gì anh đối xử với em như vậy, hoàn toàn đứng ở bên Hứa U? Anh bị cô ấy bỏ bùa sao? Rõ ràng trước kia khi em ở Quang Hòa, chúng ta phối hợp rất tốt mà. Đây không phải ảo giác của em đúng không?”

Đường Sĩ Trạch nghĩ nghĩ.

Hứa Nhược Nhược ngoại trừ thích khóc sướt mướt, những mặt khác xác thật anh rất vừa lòng.

Đường Sĩ Trạch: “Đúng.”

Được đến câu trả lời khẳng định của anh, trong ánh mắt Hứa Nhược Nhược bắn ra sáng rọi.

Mà tránh ở phía sau Đường Sĩ Trạch vô cùng quý trọng ôm sách mới của chính mình, Hứa U lại duỗi dài lỗ tai: Cô cũng tò mò cái nhìn của Đường Sĩ Trạch đối với Hứa Nhược Nhược.

Hứa Nhược Nhược ăn mặc quần áo bệnh nhân to rộng, vốn đã suy yếu tiều tụy. Nghe Đường Sĩ Trạch không phản bác cô ta, cô ta nháy mắt đều có khuynh hướng xuân về.


Hứa Nhược Nhược: “Trước kia thời điểm em còn là thư ký của anh, tuy rằng anh luôn mắng em, nhưng trước nay không sa thải em. Trong lúc đó, em thấy anh sa thải mấy người thư ký. Em cho rằng anh đối xử với em không giống họ… Em cho rằng anh thích em.”

Lông mày Đường Sĩ Trạch nhẹ nhàng nhếc một chút, anh hít vào, có vài phần kinh ngạc.

Anh nói: “Tôi là rất thích cô.”

Anh cười nói tiếp: “Rất thích năng lực công tác của cô.”

Đường Sĩ Trạch: “Nói như thế nào đây, năng lực làm việc dưới áp lực của cô rất tốt. Tôi chỉ ra sai lầm của cô, cô nhất định sẽ sửa, hơn nữa lần sau sẽ không phạm phải. Quang Hòa là xí nghiệp nước ngoài, cạnh tranh kịch liệt, từ lúc tôi làm việc ở Quang Hòa đến bây giờ, nhìn thấy không ít nhân viên bởi vì áp lực quá lớn, vì nguyên nhân thân thể mà phải chủ động từ chức. Người khác đều có giai đoạn cảm xúc hỏng mất nhưng cô lại không có, bởi vì hằng ngày cô toàn khóc sướt mướt, tôi cảm thấy cô rất biết cách thích ứng với áp lực hàng ngày.”

Đường Sĩ Trạch khẽ cười một chút: “Chỉ cần tôi có thể nhẫn được tật xấu lải nha lải nhải ngày thường của cô, năng lực làm việc của cô hoàn toàn có thể cho công tác của tôi nhẹ nhàng rất nhiều. Cho nên cô không hề hiểu lầm, tôi vẫn luôn bồi dưỡng cô, trọng dụng cô, tôi là rất thích cô.”

Hứa Nhược Nhược: “…”

Cô ta ngơ ngẩn: “Này không giống trong tưởng tượng của em…”

Đường Sĩ Trạch thích không phải là bản thân cô ta.

Anh thích chính là năng lực làm việc của cô ta.

Một khi cô ta không đảm nhiệm được công việc, không nghiêm túc làm việc, Đường Sĩ Trạch sẽ khiến cho cô ta chạy lấy người… Cho nên sau khi cô ta biến thành đại tiểu thư Hứa gia, Đường Sĩ Trạch liền sa thải cô ta.

Trong mắt Hứa Nhược Nhược che kín nước mắt.

Cô ta run giọng: “Cho nên, hết thảy đều là em tự mình đa tình?”

Đường Sĩ Trạch uyển chuyển nói: “Cô xác định chính mình không có bệnh tim chứ? Có cần gọi bác sĩ tới giúp cô không?”

Hứa Nhược Nhược: “…”

A.

Chó sủa quen thuộc.

Hứa Nhược Nhược cười khổ, lắc lắc đầu. Cô ta rất muốn rớt nước mắt, rất muốn ôm Đường Sĩ Trạch cầu anh thích cô ta. Nhưng mà Hứa U đang ở bên cạnh… Hứa Nhược Nhược cùng Hứa U trong tối ngoài sáng đấu nhiều năm như vậy, cô ta không muốn làm Hứa U xem chính mình chê cười.

Hứa Nhược Nhược cố nén, cũng chỉ lộ ra trạng thái thất hồn lạc phách.

Cô ta che mặt lại, cắn môi: “Chúng ta, thật sự liền…”

Ánh mắt cô ta lập loè, thực rõ ràng tưởng cầu xin.

Đường Sĩ Trạch nhanh chóng quyết định mà ngắt lời: “Còn có một tin tức muốn nói cho cô, tôi và U U tính toán phục hôn trong năm nay.”

Hứa Nhược Nhược yên tĩnh.

Cô ta hỏi: “Thật sao?”

Đồng thời phát ra tiếng với cô ta, còn có Hứa U: “Thật sao?”

Đường Sĩ Trạch nhìn Hứa U liếc mắt một cái.

Hứa Nhược Nhược nhìn Hứa U:… Hứa U không biết cô sẽ phục hôn trong năm nay?

Hứa Nhược Nhược: “U U, việc đã đến nước này, cậu không có gì muốn nói với tớ sao?”

Hứa U an tĩnh chớp mắt.

Chồng trước của cô làm cô đừng nói chuyện, miễn cho lại làm Hứa Nhược Nhược tức đến vào phòng phẫu thuật lần nữa. Dù sao cũng là một cái mạng người, Hứa U cũng sợ chính mình quá ưu tú.

Hứa U nghĩ nghĩ, từ túi giấy trong tay móc ra một quyển sách đưa cho Hứa Nhược Nhược.


Hứa U: “Tớ ra sách mới, tặng cho cậu đọc thử?”

Hứa Nhược Nhược nghi hoặc nhìn tên sách một cái – “Chồng trước kỳ ba của tôi”.

Cô ta che lại trái tim, cảm thấy trái tim máu chảy đầm đìa, lại lần nữa phải bị Hứa U tức chết rồi.

Tóm lại, lần này thăm bệnh không ra mạng người, viên mãn kết thúc.

Đường Sĩ Trạch cùng Hứa U đều nhẹ nhàng thở ra.

Đường Sĩ Trạch nói khi mình tan tầm đi ngang qua một cửa hàng mới khai trương, anh muốn dẫn Hứa U đi uống trà chiều.

Hứa U không sao cả.

Đường Sĩ Trạch nói cửa hàng mới này có không gian khá đẹp, hơn nữa ngoại trừ hai người bọn họ, trong tiệm không còn khách hàng nào nữa.

Trong âm nhạc thư hoãn, nhân viên phục vụ nhiệt tình mà ân cần hoan nghênh bọn họ, dẫn đường vào bàn. Trình độ nhiệt tình này, Hứa U đều hoài nghi có phải chính mình là đại minh tinh nào đó hay không, bằng không nhiệt tình với cô như vậy làm gì? May mắn sau khi đưa bọn họ vào ghế, người phục vụ liền rời đi, không tiếp tục quấy rầy.

Hết thảy thực hoàn mỹ.

Khó được ra tới hẹn hò cùng Đường Sĩ Trạch, tâm tình Hứa U rất tốt.

Nhưng mà thời điểm uống xong trà chiều, Đường Sĩ Trạch gọi bánh kem cho Hứa U.

Hứa U nhìn bánh kem cầu vồng mới mẻ vừa lấy ra khỏi lồng hấp này, có chút rối rắm. Khi cô đang muốn nói chuyện với Đường Sĩ Trạch, tiếng chuông di động của Đường Sĩ Trạch bỗng vang lên.

Đường Sĩ Trạch nói với cô một tiếng, liền đi ra ngoài gọi điện thoại.

Mà Đường Sĩ Trạch vừa đi, Hứa U tiếp tục rối rắm với bánh kem.

Chồng trước của cô là có ý tốt, cô hiểu.

Nhưng mà cô hàng năm giảm béo, vừa lúc gần đây rất nghiêm khắc. Cô hoàn toàn không nghĩ sau buổi trưa ăn đồ ngọt nhiệt lượng cao như vậy.

Nhưng mà nếu cô không ăn lấy một miếng, Đường Sĩ Trạch thật vất vả mang cô ra tới hẹn hò một chuyến, cô gây mất hứng biết bao chứ?

Hứa U quan sát cửa kính, thấy Đường Sĩ Trạch đưa lưng về phía cô nghe điện thoại ở bên ngoài, nhân cơ hội này, Hứa U vội vàng vẫy tay gọi người phục vụ tới: “Nhanh lên mang bánh kem xuống, bỏ đi. Đợi chút nữa lúc chồng tôi vào, các người liền nói tôi đã ăn xong rồi.”

Người phục vụ: “A?”

Người phục vụ tươi cười hơi cứng lại: “Là bánh kem của chúng tôi có vấn đề gì sao…”

Hứa U: “Không thành vấn đề! Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Làm cậu mang bánh kem đi thì mang đi đi!”

Người phục vụ: “Nhưng mà…”

Hứa U chưa bao giờ thấy nhân viên phục vụ nào rề rà lắm lời như vậy.

Cô vẫn luôn quan sát ngoài cửa kính, mắt thấy Đường Sĩ Trạch đã gọi xong điện thoại, xoay người liền phải tiến vào, người phục vụ vẫn còn đang “Nhưng mà” với cô.

Hôm nay Hứa U chính là chết, cũng sẽ không ăn một miếng bánh kem nhiệt lượng cao nào hết!

Hứa U sốt ruột, không đợi người phục vụ này “Nhưng mà” xong, tay mắt cô lanh lẹ, trực tiếp “Bang” một cái, bưng lên bánh kem đổ vào thùng rác bên cạnh, lại dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của người phục vụ, phân phó người phục vụ thu dọn thùng rác.

Người phục vụ ôm thùng rác, mê mang rời đi.

Cùng Đường tiên sinh vừa trở về hai mặt nhìn nhau.

Đường Sĩ Trạch nhìn đến vợ trước của mình tươi cười xán lạn, lại nhìn đến bánh kem biến mất trước mặt vợ trước.

Anh trầm mặc.

Đường Sĩ Trạch ngồi xuống.

Ánh mắt quét mặt bàn một cái.

Hứa U bắt đầu biểu diễn: “Bánh kem anh chọn ăn quá ngon, em không nhịn được, không đợi anh trở về đã ăn sạch rồi. Anh sẽ không trách em chứ?”

Đường Sĩ Trạch hai tay giao nắm, đặt ở trên bàn.

Ánh mắt anh sâu xa nhìn cô gái đối diện.


Anh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em ăn sạch?”

Hứa U: “Đúng vậy.”

Đường Sĩ Trạch: “Không ăn ra cái gì dị thường?”

Hứa U: “Chỉ cảm thấy ăn rất ngon.”

Đường Sĩ Trạch sâu kín nhìn cô, Hứa U thành khẩn mà nhìn lại.

Đường Sĩ Trạch bỗng nhiên cười một cái.

Anh đứng lên: “Đi thôi.”

Hứa U: “A? Nhanh như vậy liền tính tiền? Chúng ta không ngồi thêm lát nữa?”

Đường Sĩ Trạch cười như không cười: “Sợ chậm ra mạng người.”

Hứa U nghe không hiểu.

Đường Sĩ Trạch nắm lấy vai cô, mang theo cô đi ra ngoài. Theo đó anh chậm rì rì nói: “Mang em đi bệnh viện kiểm tra. Trong bánh kem có một chiếc nhẫn, vậy mà em không ăn ra tới, cũng không biết là dạ dày gì. Để bảo hiểm, anh vẫn nên mang em đến bệnh viện làm phẫu thuật lấy nhẫn ra đi.”

Hứa U không đi nữa.

Cô ngơ ngẩn.

Cô ngửa đầu nhìn Đường Sĩ Trạch: “Nhẫn gì?”

Đường Sĩ Trạch nói: “Nhẫn nhựa cho con nít chơi đồ hàng.”

Hứa U tức giận đến dậm chân: “A, anh!”

Có thể nói chuyện tử tế hay không!

Có thể không cần nghiêm trang mà nói mát như vậy hay không?

Hứa U hỏi: “Là nhẫn kết hôn của chúng ta hả? Là nhẫn sau khi ly hôn em trả cho anh? Đúng không?”

Đường Sĩ Trạch: “Em đoán.”

Hứa U không nói gì.

Hứa U: “Anh muốn tặng em nhẫn, vì cái gì dùng biện pháp quê mùa như vậy chứ?”

Đường Sĩ Trạch than: “Khả năng anh lớn tuổi, ngăn cách với thế giới lâu quá rồi.”

Hứa U dậm chân, vòng qua người Đường Sĩ Trạch, vội vội vàng vàng đi tìm người phục vụ vừa rồi. Cô rốt cuộc hiểu ra biểu tình rối rắm vừa rồi của đối phương có ý gì… Thì ra Đường Sĩ Trạch muốn dùng phương thức này, tặng nhẫn cho cô!

Nói không chừng anh vốn đang tính cầu hôn cô!

Bây giờ, đã không còn!

Hết thảy đều không có!

Hứa U chạy ra đi một nửa, liền quay lại bắt lấy tay Đường Sĩ Trạch.

Cô bắt lấy tay anh, lôi kéo người đàn ông không nhanh không chậm này cùng đi tìm người phục vụ vừa rồi.

Hứa U: “Thật xin lỗi chồng trước. Em ném nhẫn của anh vào thùng rác rồi, không biết người phục vụ kia có phải thật sự ném đi hay không. Tuy rằng em cảm thấy không có khả năng, nhưng mà để ngừa vạn nhất thì sao? Chúng ta chạy nhanh đuổi theo đi!”

Vì thế Hứa U tìm cái nhẫn bị ném vào thùng rác kia khắp thế giới.

Bọn họ sắp phục hôn.

Đường Sĩ Trạch bị Hứa U nắm tay, thấy cô sốt ruột, anh lại khẽ cười một chút, ánh mắt ôn nhu nhìn cô —

Thực sự là quá thích cô.

Hy vọng có thể mãi luôn nhìn thấy cô.

————————————————–

Tác giả có lời muốn nói: Phó bản này kết thúc! Ngày mai trở lại hiện thực ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.