Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 38


Đọc truyện Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình – Chương 38

Bữa tiệc diễn ra quá nửa, Đường Sĩ Trạch bị một chén rượu của bartender hạ guch. Vài người hợp lực, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mang Đường tiên sinh vào một căn phòng, lại đưa thẻ phòng cho Hứa tiểu thư đang hăng say nói chuyện phiếm với người khác ở bên ngoài.

Hứa U nhàn nhã cà thẻ vào phòng, bật đèn phòng ngủ. Cô đứng ở trước giường, dùng loại góc nhìn của thượng đế thưởng thức người đàn ông say đến không biết gì nữa đang nằm trêи giường.

Xem anh tây trang giày da, người nằm sõng soài trêи giường thành hình chữ “Đại”*, cúc cổ áo rụng mất hai cái, phần cổ hồng rực như nhiễm máu.

(*chữ đại: 大 )

Mà người đàn ông nhắm hai mắt, cau mày, gương mặt tuấn lãng dưới ánh đèn, bày biện ra vẻ đẹp mê ly.

Tục xưng văn nhã bại hoại, mặt người dạ thú, đại khái chính là cái dạng như Đường Sĩ Trạch này.

Hứa U lấy lại tinh thần, trong lòng cả kinh, nghĩ đến sao chính mình có thể bị bề ngoài của anh ta đả động. Người đàn ông này, không đáng cho cô đồng tình.

Vì thế chân sau Hứa U quỳ gối trêи giường, cong lưng chạm vào anh. Cô thô lỗ lục lọi túi áo khoác và túi quần, từ trong túi đưng tiền và thẻ của anh, cô móc ra một đống lớn, trong lòng Hứa U khinh thường, cảm thấy người này thật là thấp kém.

Có tiền như thế, vậy mà ra cửa chơi còn mang tiền.

Vừa hay có lợi cho cô.

Có lẽ là Hứa U quá thô lỗ, khi cô lột túi tiền anh, tay người đàn ông bỗng nhiên túm chặt lấy cổ tay cô. Hứa U kinh hoảng ngẩng đầu, đối diện đôi mắt không biết khi nào đã mở ra của Đường Sĩ Trạch.

Anh tỉnh?

Cả người Hứa U đều lạnh.

Hứa U lắp bắp: “Chồng trước trước trước trước!”

Đường Sĩ Trạch còn nằm ở trêи giường, mặc người phụ nữ đang quỳ gối bên cạnh. Anh đánh giá cô, ánh mắt mê loạn, tơ máu đỏ hồng lộ ra. Anh túm cổ tay cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới dường như nhận ra cô là ai.

Đáy mắt Đường Sĩ Trạch chậm rãi trở nên ôn nhu: “U U à.”

Hứa U: “…”

Gọi cô là “U U”?

Cô yên tâm.

Cũng may gã đàn ông chó má này đã uống say, không biết hôm nay là hôm nào. Bằng không anh sẽ gọi cô là “Vợ trước”.

Tay Đường Sĩ Trạch nhẹ xoa phần trong cổ tay cô, nhìn chằm chằm đại tiểu thư vênh váo tự đắc này. Đáy mắt anh mềm ấm, chậm rì rì mở miệng: “U U à, tiếp quản một công ty dắp đóng cửa, không dễ chịu đi?”

Hứa U ứng phó nói: “Liên quan anh cái rắm.”

Con ma men Đường Sĩ Trạch mỉm cười: “Em đừng quá để bụng, bị công ty rách nát này kéo đến chính mình thật sự phá sản. Hiện tại chỉ là công ty phá sản, nếu mà em làm đến tài sản cá nhân của mình cũng phá sản, thì mới gọi là thú vị.”

Hứa U giật mình.

Muốn nhân lúc say, khai quật ý tưởng chân thật trong lòng Đường Sĩ Trạch.

Làm vợ chồng hai năm, đồng sàng dị mộng*, nhưng mà sinh hoạt trêи giường lại vô cùng hài hòa. Cô muốn biết loại đàn ông chết lặng như Đường Sĩ Trạch này, rốt cuộc có từng có tình cảm với cô hay không.

(*đồng sàng dị mộng: cùng nằm một giường nhưng mơ khác nhau, ý chỉ gần gũi bên nhau nhưng không chung chí hướng, ý tưởng)

Cô liền tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, trong mắt mang theo thương cảm, Hứa U nhỏ giọng: “Vậy chồng trước, em thật sự chơi đến tài sản cá nhân cũng phá sản, anh sẽ nuôi em sao?”

Đường Sĩ Trạch: “Có thể.”

Ánh mắt Hứa U sáng lên.

Cô đang muốn cảm động.

Lại nghe Đường Sĩ Trạch nói: “Nếu em thật sự phá sản, anh không biết có thể bao nhiêu lần em, ha ha. Nuôi em như nuôi chim hoàng yến chơi, bao vài lần em, anh cũng nuôi nổi.”

Hứa U: “…”

Hứa U không dám tin tưởng.


Bao, cũng là nuôi. Nhưng mà bao, lại cũng không phải nuôi.

(*Bao nghĩa là bao bọc, nuôi nấng ở vế trước nhưng bao ở vế sau thì là bao gái)

Đường đường Hứa gia đại tiểu thư, anh mở miệng liền muốn bao?! Đây là bắt nạt vũ nhục ai hả!

Cảm động trào ra trong lòng Hứa U đều đút cả cho chó ăn rồi.

Cô không biết chính mình xuất phát từ tâm thái gì, lấy di động tới ghi âm. Hứa U ghé vào bên người Đường Sĩ Trạch mở ra ghi âm, sau khi thấy Đường Sĩ Trạch nhắm mắt lại, cô bành bạch bành bạch, tát anh hai cái, tát tỉnh anh luôn.

Hứa U lắc người đàn ông đôi mắt mở ra một khe nhỏ: “Anh lặp lại lần nữa, sau khi em phá sản, anh có thể bao thật nhiều lần “em”?”

Đường Sĩ Trạch: “Đúng vậy. Đến lúc đó quỳ xuống gọi anh là ba.”

Hứa U: “Có những lời này của anh, em rất yên tâm phá sản.”

Tắt ghi âm, trong lòng Hứa U mắng “Tôi mới là ba anh”.

Người đàn ông ở bên cạnh ngủ đến mơ hồ, tiếng ngáy nhỏ cũng đã vang lên.

Hứa U ngồi xếp bằng trêи cùng một chiếc giường với anh, tìm ra một bộ bài poker, vô cùng nhàm chán ngồi chơi. Cô lại lật mấy tấm thẻ của Đường Sĩ Trạch ra.

Trong đó thật ra có mấy cái quen mắt, là của Đường Sĩ Trạch; nhưng mà sao còn có cả hội viên rửa chân, hội viên cửa hàng mát xa, hội viên tôm hùm đất?

Hứa U nhìn thẻ của anh không hiểu ra sao, cảm thấy người này thấp kém đến cô cũng không muốn nhìn.

Chán đến chết, sau khi nhìn thời gian, cô lại gọi điện thoại cho bạn thân Quan Dĩnh của mình.

Quan Dĩnh bên kia có lẽ đã ngủ, khi tiếp điện thoại thanh âm mơ hồ: “Alo, U U?”

Hứa U: “Dĩnh Dĩnh à, cậu đến giúp tớ giới thiệu. Tớ bây giờ phát hiện tìm người đầu tư thực phiền toái, bọn họ kiểu gì cũng đề ra các loại yêu cầu hà khắc. Tớ lại là làm nghề vẽ tranh, căn bản không hiểu này đó. Tớ định đi xem mắt, tìm một nhà đầu tư coi tiền như rác, hoặc là giúp tớ quản lý công ty càng tốt, làm người ta có đầy đủ lý do trợ giúp ‘Doanh Đạt’ sống lại.”

Quan Dĩnh: “Cậu muốn tìm coi tiền như rác? Chồng trước của cậu ấy. Anh ấy có nhiều tiền.”

Hứa U: “Tớ nói là nguyện ý giúp ‘Doanh Đạt’ sống lại. Tuy rằng ba mẹ tớ đều không muốn nó, nhưng dù sao cũng là ông nội tớ để lại, tớ không hy vọng nó chết như vậy.”

Quan Dĩnh lời nói thấm thía: “Chồng trước của cậu đấy.”

Hứa U: “…”

Sau khi Hứa U rối rắm nửa ngày, nói cho Quan Dĩnh tình huống của chính mình. Cô hành động như thế, hiển nhiên Đường Sĩ Trạch không quá có khả năng coi tiền như rác.

Quan Dĩnh bên kia đã bị hành động táo bạo của cô chấn động đến tỉnh táo hẳn.

Quan Dĩnh: “Cậu lấy hết thẻ và tiền của chồng trước? Vậy cậu còn không nhanh chạy đi? Còn ngồi đấy làm gì?”

Hứa U cười tủm tỉm: “Yên tâm yên tâm, tớ đã định liệu trước. Tớ tính ngồi trong chốc lát, chờ yến tiệc bên ngoài ít người lại đi. Dù sao trước khi Đường Sĩ Trạch tỉnh lại, tớ khẳng định đã biến mất, không để anh ta bắt được.”

Hứa U ngáp: “Nhưng mà bây giờ thật nhàm chán.”

Quan Dĩnh chớp chớp mắt.

Trong chốc lát, hiểu rõ bản tính của Hứa U, cô cũng ngộ ra. Quan Dĩnh nhỏ giọng: “Cậu không phải là muốn xây dựng hình ảnh giả dối biểu hiện cậu bị chồng trước ngủ chứ?”

Hứa U: “Hắc hắc hắc.”

Quan Dĩnh trợn trắng mắt.

Quan Dĩnh không nói gì.

Quan Dĩnh chần chờ: “Nhân sinh khổ đoản, cậu thật sự muốn cùng chồng trước của cậu thương tổn lẫn nhau như vậy sao?”

Hứa U đương nhiên muốn cùng chồng trước của mình thương tổn lẫn nhau.


Cô ở trong phòng khoảng hai tiếng, trước khi đi vò khăn trải giường nhàu nhĩ, kéo quần áo Đường Sĩ Trạch xuống ném vào trong chăn. Cô lại bố trí một chút hoàn cảnh trong phòng một lần nữa, mới lén lút rời khỏi nơi này.

Sáng sớm hôm sau, Đường Sĩ Trạch tỉnh lại ở căn phòng xa lạ, ngốc.

Quần áo bị ném xuống đất, tất cả thẻ và tiền đều không cánh mà bay.

Thời trẻ anh từng gặp được loại tình huống này, sau lại cảnh giác không ai còn dám dùng loại thủ đoạn cũ rích này đối phó anh nữa.

Đáy mắt Đường Sĩ Trạch lạnh lẽo.

Sau khi tắm rửa thay quần áo anh liền đi ra ngoài tìm người quản lý yến hội tối hôm qua, đối phương không chút do dự lộ ra bartender, mà bartender lại không chút do dự bán đứng Hứa tiểu thư. Dù sao Hứa tiểu thư cũng không bắt anh ta bảo mật.

Nghe được Hứa U cùng anh ở một phòng cả đêm, phản ứng đầu tiên của Đường Sĩ Trạch là nhẹ nhàng thở ra.

Gặp được loại tình huống này, anh sợ nhất chính là “Hỉ đương cha”*.

(*Hỉ đương cha: mình không tìm được cụm từ này trong tiếng Việt gọi là gì, ai biết chỉ mình nhé, đại ý là chỉ kinh hỉ khi được làm cha nhưng trong trường hợp không chờ mong, thường là sau tình một đêm tự dưng đằng gái chạy đến bảo đã có thai thế là thành hỉ đương cha)

Sợ chính mình bị võng hồng hoặc tiểu minh tinh lợi dụng, đối phương lợi dụng đứa trẻ, một hai phải gả tiến nhà giàu mơ giấc mộng trở thành thiếu phu nhân.

Là Hứa U thì không vấn đề gì.

Ít nhất người phụ nữ kia sẽ không dùng trẻ con tới treo anh.

Đường Sĩ Trạch rời đi nơi này.

Tài xế ở bên ngoài đợi một đêm.

Sau khi Đường Sĩ Trạch lên xe, anh nhắm mắt xoa xoa giữa mày. Khi lại mở mắt, Đường Sĩ Trạch phát hiện tài xế muốn nói lại thôi, không ngừng liếc anh thông qua kính chiếu hậu.

Đường Sĩ Trạch chính trang trấn định, nhẹ giọng: “Có việc gì?”

Tài xế ngượng ngùng nói: “Đường tiên sinh, tối hôm qua khi tham gia yến hội, ngài có quay lại mượn tất cả thẻ và tiền trêи người tôi để góp đủ số. Không phải tôi thúc giục Đường tiên sinh đâu, chỉ là bà xã tôi tra rất nghiêm. Khi nào Đường tiên sinh trả tôi ạ?”

Đường Sĩ Trạch: “…”

À, anh nghĩ ra rồi.

Vốn dĩ trêи người anh hàng năm chỉ có một hai cái thẻ.

Sau đó tối hôm qua nhìn đến Hứa U, cảm thấy cô quá khôi hài, anh đặc biệt tìm tài xế, mượn tài xế tiền cùng tạp, đi đùa Hứa U chơi.

Nhìn Hứa U xanh mặt anh liền cao hứng.

Sau đó một đêm qua đi, Hứa U cầm đi tất cả tiền và thẻ trêи người anh. Ngoại trừ hai tấm thẻ trong đó, mặt khác đều là của tài xế.

Đường Sĩ Trạch trầm mặc.

Quá mất mặt.

Anh hỏi tài xế: “Tôi cầm của anh bao nhiêu tiền?”

Tài xế: “Ba vạn.”

Đường Sĩ Trạch kinh ngạc liếc anh ta một cái.

Tài xế ngượng ngùng: “Vốn là lấy tiền để đi bàn bạc chuyện khai cửa hàng với một người anh em của tôi.”

Đường Sĩ Trạch gật đầu: “Được, quay đầu lại anh tìm tổng trợ lý Trương, để ông ấy chi cho anh năm vạn, cho anh đủ số nguyên.”

Tài xế vui vô cùng: “Cám ơn ông chủ!”


Sắc mặt Đường Sĩ Trạch hơi hơi không được tự nhiên.

Anh ho khan hai tiếng: “Những cái thẻ đó của anh, tôi nghĩ cách lấy về cho anh.”

Không đợi tài xế nói lời cảm tạ, Đường Sĩ Trạch lại bổ sung: “Khả năng rất cao là không thể lấy lại. Tôi sẽ bảo trợ lý Trương làm lại thẻ mới cho anh, trong đó có thẻ gì quan trọng, nói cho tôi một tiếng.”

Tài xế quá ngượng ngùng: “Cảm ơn ông chủ.”

Ông chủ trả không được tiền với thẻ ngay lập tức, thực hiển nhiên là tối hôm qua đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Dù sao Đường tiên sinh không có khả năng tham lam chút lợi ích nhỏ này của anh ta, tài xế liền làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ thầm nghĩ cảm ơn quá.

Lúc này ở Nước Mỹ, Dư Nhược Nhược tìm đang tới bạn học cũ của mình.

Người bạn học này là bạn thời cấp 3, tuy rằng không học cùng một khoa ở đại học, nhưng cũng ghi danh cùng một trường đại học. Nói là bạn học cũ, cũng không quá.

Vị bạn học này hiện tại mở một văn phòng luật sư, kiêm chức làm thám tử.

Dư Nhược Nhược tìm tới anh ta, hẹn cùng ăn cơm, lại mất thời gian hơn một tuần để ngẫu nhiên gặp được người bạn học này.

Chờ đến khi vị bạn học này tâm phiếm đào hoa*, hoài nghi nữ thần coi trọng chính mình, Dư Nhược Nhược mới không hoảng không loạn mà nói ra thỉnh cầu của mình.

(*tâm phiếm đào hoa: nghĩ là người ta thích mình)

Cô ta hy vọng vị bạn học này giúp mình điều tra tình huống gia đình cùng tình trạng con cái của Hứa gia.

Dư Nhược Nhược than nhẹ: “Tớ nghe nói là U U sinh ra ở nước Mỹ, lúc đó hình như Hứa gia xảy ra chuyện đánh mất con. Trong nước không tra được, tớ đành phải xuất ngoại tra xét.”

Bạn học cũ giật mình một chút, nhìn Dư Nhược Nhược ngồi ngay ngắn đối diện.

Trong lòng anh ta có chần chờ: “Không phải cậu và Hứa U là bạn bè tốt sao, cậu trực tiếp hỏi không phải được rồi? Hơn nữa, vì cái gì cậu muốn tớ điều tra những việc này của Hứa gia?”

Dư Nhược Nhược hơi hơi mỉm cười, vuốt tóc một cái.

Cô ta nhíu mi, tay chống cằm đặt ở trêи bàn. Cô ta ngượng ngùng nói: “Cậu cũng biết, tớ làm việc ở ‘Quang Hòa’, hiện tại ông chủ trực tiếp của tớ, chính là chồng trước của U U, Đường Sĩ Trạch Đường tiên sinh.”

Bạn học cũ kinh ngạc: “Cái gì? Hứa U ly hôn?”

Dư Nhược Nhược cũng sửng sốt một chút.

Dư Nhược Nhược: “Cậu không biết?”

Bạn học cũ thực mờ mịt: “Hứa U chưa từng nói mà.”

Bạn học cũ lại tự mình diễn giải: “Có thể là bởi vì mọi người không cùng khoa, không thân đi. Có lẽ bạn học cùng khoa với Hứa U biết chuyện cô ấy ly hôn. Đáng tiếc, cô ấy và đàn anh Đường môn đăng hộ đối, rất phù hợp. Nhưng mà loại liên hôn nhà giàu này, ly hôn hẳn là đều có nguyên nhân của họ, người ngoài chúng ta cũng không hiểu được.”

Dư Nhược Nhược như suy tư gì mà cười cười: Thì ra ở đại học, mọi người đều không biết tin tức Hứa U và Đường Sĩ Trạch đã ly hôn à? Hứa U còn gạt ư?

Trọng điểm lần này của Dư Nhược Nhược đương nhiên không phải quan tâm quan hệ của Hứa U và bạn bè đại học thế nào.

Cô ta tiếp tục mỉm cười quay lại đề tài cũ: “Tớ hiện giờ làm việc thay Đường tiên sinh, xuất phát từ một số nguyên nhân, Đường tiên sinh muốn tra một chút trạng huống gia đình vợ trước của anh ấy. Không tìm người trong nước, là sợ bị Hứa gia phát hiện. Lần này liền phải phiền toái cậu.”

Cô ta đưa qua một tấm thẻ.

Đối diện vội vàng nói không dám thu.

Khi bạn học cũ chống đẩy, ngẩng đầu nhìn Dư Nhược Nhược liếc mắt một cái, bỗng nhiên ngẩn ra: “Nhược Nhược, nhìn từ góc độ nào đó, cậu và Hứa U còn có điểm giống nhau. Khó trách hai người là bạn tốt nhiều năm.”

Dư Nhược Nhược sửng sốt, sau đó tiếp tục mỉm cười: “Có thể là ở cùng nhau lâu lắm, mới càng lớn càng giống đi.”

Hứa U từ Đường Sĩ Trạch nơi đó đào được một khoản tiền lớn, sau đó làm người trả lại cho anh mấy tấm thẻ vô dụng, hữu dụng cô đều lưu lại, giúp quay vòng tài chính cho chính mình.

Đường Sĩ Trạch cũng thật là kỳ ba, cư nhiên cũng không khoá thẻ, để cho Hứa U dùng như vậy.

Thư ký Trương bị Đường Sĩ Trạch phái đi gặp Hứa U đòi thẻ, thư ký Trương nghiêm túc kiến nghị Đường tiên sinh khoá thẻ, đối phương sẽ không rút tiền được. Đường tiên sinh nhìn thư ký Trương thật sâu nửa ngày, thư ký Trương hiểu ra.

Vợ chồng trước yêu hận tình thù, người ngoài như ông ta không hiểu được.

Thư ký Trương liên hệ Hứa U vài lần, Hứa U nói làm Đường Sĩ Trạch tìm cô.

Đường Sĩ Trạch trêи đường đi công tác mấy ngày, sau khi trở về muốn mở hội nghị. Chờ đến thời điểm cổ đông công ty đều tập hợp, thấy còn nửa giờ, Đường Sĩ Trạch liền gọi điện thoại cho Hứa U.

Thời gian này, Hứa U đang ở bên ngoài, nhờ bạn thân Quan Dĩnh giới thiệu, đang tích cực xem mắt.

Sau khi điện thoại chuyển được, câu đầu tiên của Đường Sĩ Trạch nói là: “Trả tiền.”


“Tút.”

Hứa U trực tiếp ngắt điện thoại.

Đường Sĩ Trạch ngồi trước bàn làm việc, thở sâu. Anh điều chỉnh thái độ của chính mình, một lần nữa gọi điện thoại qua.

Sau khi chuyển được, Đường Sĩ Trạch ôn ôn hòa hòa: “Hứa U, lấy đi tất cả thẻ và tiền của anh, nếu mà em không trả lại, khả năng anh phải tìm luật sư nói chuyện với em. Tốt xấu cũng từng là vợ chồng, em không định làm quan hệ của chúng ta đi đến bước này chứ?”

Hứa U kinh ngạc: “Vì cái gì anh muốn tìm luật sư nói chuyện với em? Anh ở bên ngoài làm pháo vương*, cũng không cần cho người ta tiền sao?”

(*pháo vương: pháo là làm chuyện ấy ấy, vương là vua ha )

Đường Sĩ Trạch: “…?”

Sau một phen trầm mặc quỷ dị, Đường Sĩ Trạch hỏi: “Em là nói… hai ta ngủ?”

Đường Sĩ Trạch nỗ lực hồi tưởng, đại não trống rỗng: “Sao anh không biết?”

Hứa U: “Chồng trước, anh say mà.”

Đường Sĩ Trạch lạnh lùng: “Em có biết đàn ông say quá mức, là không có biện pháp làm gì chứ?”

Hứa U dù bận vẫn ung dung: “Chồng trước, anh không giống người thường.”

Đường Sĩ Trạch: “…”

Hứa U ngồi trước cửa kính, một bên chờ đối tượng xem mắt, một bên đối với di động khen chồng trước của cô: “Anh đặc biệt to, đặc biệt giỏi!”

Đường Sĩ Trạch nhịn không được nhoẻn môi dưới.

Anh nghiêm trang: “Vợ trước, em cẩn thận anh báo cảnh sát em chơi lưu manh.”

Hứa U nói “Không dám không dám”.

Đường Sĩ Trạch xoa cái trán, ngồi ở trước bàn làm việc gọi điện thoại cho Hứa U. Ngay từ đầu mặt anh lộ vẻ sương lạnh, đến lúc này đã bị cô đùa cho cười vài lần.

Anh đi công tác một tuần, tinh thần căng chặt, nhưng trở về gọi một cuộc điện thoại với cô, lại được thả lỏng rất nhiều.

Sau khi thư ký Trương trở về, cách cửa sổ nhìn đến ông chủ còn đang gọi điện thoại. Ông ta sốt ruột gõ gõ cửa sổ, Đường Sĩ Trạch ở bên trong cũng không nghe được.

Đường Sĩ Trạch cười như không cười mà nói chuyện với vợ trước của mình: “Được rồi, dù tính đây là phí tán gái. Em là núi vàng hay là núi bạc, ngủ em một chút còn phải tốn nhiều tiền như vậy? Ai ngủ được nổi.

Hứa U: “Kẻ có tiền đều ngủ được.”

Hứa U nói: “Đúng rồi chồng trước, giúp một chút đi. Không phải gần đây vì việc công ty phá sản em rất đau đầu sao, em đang định xem mắt, một lần nữa gả em đi, thuận tiện dời đi đống phiền toái lớn này. Anh có quen đối tượng nào thích hợp thì giới thiệu giúp em nhé.”

Mắt Đường Sĩ Trạch trầm xuống.

Anh ngoài miệng cười: “Có rảnh sẽ giới thiệu cho em.”

Trong lòng anh lại nghĩ mới chia tay ba tháng, cô liền phải tìm người đàn ông mới, có phải có điểm quá cơ khát hay không?

Đường Sĩ Trạch rốt cuộc gọi xong điện thoại, khi anh ngẩng đầu, nhìn đến thư ký Trương ghé vào trêи cửa sổ bên ngoài, mặt sắp tái rồi.

Đường Sĩ Trạch nhớ tới chính mình muốn mở họp.

Mặt cũng không được tự nhiên mà cứng lại.

Đều do Hứa U càn quấy.

Một hồi điện thoại, anh không những không lấy lại được tiền và thẻ lại còn đáp ứng giới thiệu đối tượng giúp cô, cho cô đi xem mắt.

Đường Sĩ Trạch đi ra văn phòng, tới phòng hội nghị trước, thư ký Trương đi theo phía sau anh, trấn định mà nói hội nghị đã chậm lại nửa giờ, ông chủ không cần sốt ruột.

Đường Sĩ Trạch thở dài.

Đường Sĩ Trạch tiếc nuối nói: “Đều do vợ trước tôi cứ lôi kéo tôi gọi điện thoại.”

Thư ký Trương nói đúng vậy đúng vậy: “Vợ trước của ngài quá đáng giận.”

Đường Sĩ Trạch thâm trầm thở dài: “Hứa U, vợ trước của tôi, thật sự là chướng ngại vật trêи con đường nhân sinh thành công của tôi.”

Thư ký Trương: “…”

Bỏ đi, hai người vui vẻ là được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.