Tối Chân Tâm

Chương 63: Bị công thức hóa


Đọc truyện Tối Chân Tâm – Chương 63: Bị công thức hóa

Hơi nóng,
hình như có người đang dùng đá đè lên ngực nàng, chơi trò gì thế không biết?
Dùng ngực nghiền vụn đá? Trời ơi, đây đâu phải trò đùa, ngộ nhỡ đá chưa vỡ mà
nàng đã vỡ trước rồi thì sao, đến khi ấy phải tới đâu để kiện cáo đây? Anh
hùng, xuống… đá niệm tình đi mà.

Cố gắng mở
bừng mắt ra, đảo một vòng, chẳng có ai, nơi này nhìn quen quá, lại còn cửa sổ
kiểu phục cổ thế kia, làm gì có thứ nào cổ kính như thế nhỉ?

“Có ai
không?”, Nhan Tử La ngoác miệng hỏi, giọng nghe như tiếng muỗi kêu vậy. Nhưng
nhỏ như thế mà vẫn có người nghe thấy, một cô gái với khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt
vui mừng kinh ngạc lập tức nói: “Chủ nhân, người tỉnh rồi ạ, tốt quá rồi, nô tỳ
sẽ đi bẩm báo với Tứ gia ngay!”.

Bẩm báo với
Tứ gia? Là có ý gì? Còn cả cách ăn vận trang điểm vừa rồi của cô ta nữa sao giống
phụ nữ thời nhà Thanh thế? Đang mải nghĩ, lại có vài cô gái thanh tú vây lại, một
trong số đó khẽ khàng đỡ nàng dậy, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.

“Chủ
nhân?”, cô gái đó thấy nàng không nói gì, lập tức gọi một tiếng. Nhan Tử La mở
to mắt, “Cô gọi tôi là gì?”. Chủ nhân? Không phải là xã hội Nguyên thủy, vậy
đây là xã hội Nô lệ hay xã hội Phong Kiến?

“Chủ nhân ạ,
người là chủ nhân của nô tỳ mà”, cô gái đó trả lời với giọng nghi hoặc.

“Hả? Nô tỳ?
Cô… là nô tỳ… của tôi?” Đùa chắc, nếu nô tỳ đều xinh đẹp thế này, thì liệu có
phải nàng đã lên thiên đường rồi không?

“Không chỉ
nô tỳ, Ám Hương, Sơ Ảnh, Tiểu Văn, Tụy Nhi đều là nô tỳ của người mà?” Cô gái
đó trả lời xong, đột nhiên nhìn Nhan Tử La chằm chằm, vẻ mặt kinh hoàng, hỏi:
“Chủ nhân, người có biết nô tỳ là ai không?”

Nhan Tử La
lắc đầu, “Không biết”, nhìn cô gái đó như muốn khóc mà không có nước mắt. Nhan
Tử La thấy băn khoăn, “Ý của cô là tôi nên biết cô là ai hả?”

“Chủ nhân,
người biết đây là đâu không?”, cô gái đó lại ôm ấp chút hi vọng, hỏi.

“Không biết.”
Nhan Tử La dễ dàng đập vỡ vụn sự hi vọng ấy.

Chỉ nghe cô
gái khẽ thở dài một tiếng đau khổ, “Chủ nhân, người đừng dọa nô tỳ nữa được
không, người phải nhớ chứ?”. Có phải chủ nhân lại mất trí nhớ lần nữa không?

“Mặc dù
nhìn hơi quen, nhưng thật xin lỗi, tôi quả thực không nhớ ra được”, Nhan Tử La
đáp.

Chỉ thấy mấy
cô gái kia bịch, bịch, bịch đồng loạt quỳ xuống, “Các cô đứng dậy cả đi, đừng
khiến tôi phải tổn thọ, tôi mới có từng này tuổi đầu”.

“Chúng nô tỳ
không hầu hạ chủ nhân chu đáo, xin chủ nhân trách phạt”, mấy người đồng thanh cất
tiếng.

“Các cô…”
Rèm cửa ‘soạt’ một tiếng bị vén lên, một người đàn ông cao lớn sải bước đi vào,
Nhan Tử La lập tức ngậm miệng. Nhìn nhìn anh ta, lại nhìn nhìn mấy cô gái đang
quỳ dưới đất.

Người đàn
ông này… đẹp trai quá, mặc dù bây giờ vẻ mặt ấy không còn được thức thời cho lắm,
kiểu đầu cũng không đúng, nhưng điều đó chẳng thể ngăn nàng khen anh ta đẹp,
Nhan Tử La cứ thế ngẩn người ra nhìn.

“Cuối cùng
cũng tỉnh rồi.” Người đàn ông ôm chặt lấy nàng, chặt tới mức nàng suýt nữa thì
không thở nổi, nhưng, dù được một người đàn ông phong độ như thế ôm trong lòng
quả thật là việc hấp dẫn, có điều vẫn nên nói cho rõ ràng rồi hãy ôm chứ? Thầy
cô giáo nói rồi nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng giờ nhìn họ như là thụ thụ bất
thanh[1] thì đúng hơn.

[1] Bất
thanh: Không nói

“Xin lỗi,
xin lỗi, có thể bỏ tôi ra trước, sau đó, phiền anh nói cho tôi biết anh là ai
không?”

Nhan Tử La
miễn cưỡng cất lời. Cánh tay người đàn ông rõ ràng hơi cứng lại, chầm chậm đẩy
nàng ra, hai tay nắm lấy vai nàng, nheo mắt hỏi: “Nàng không biết ta là ai?”


Mặc dù rất
muốn đối đáp một cách thoải mái trước ánh mắt ấy của anh ta, nhưng, Nhan Tử La
vẫn chầm chậm gật gật đầu, “Xin lỗi, có điều, đúng là tôi không biết”. Nàng bỗng
có cảm giác vai bị bóp mạnh, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Cái đó… phiền anh,
buông tay ra trước đã được không, như thế đau lắm.”, lại thấy lực nơi bờ vai đã
nhẹ hơn một chút, nhưng bàn tay kia vẫn chưa chịu buông.

“Không biết
ta là ai, biết nàng là ai không?”, người đó hỏi.

“Nhan Tử
La.” Hỏi kiểu gì vậy? Lẽ nào nàng lại không biết mình là ai?

“Vậy còn họ
thì sao?”, tiếp tục hỏi.

“Ám Hương,
Sơ Ảnh, Tiểu Văn, Tụy Nhi”, Nhan Tử La đáp.

“Nàng nhớ?”
Giọng run run vì giận.

“Vừa rồi họ
có nói với tôi”, Nhan Tử La nói, “Tôi thấy hơi nóng, lại còn khát nữa, có thể
cho tôi xin ít nước không?”.

Chỉ thấy một
cô gái đang quỳ dưới đất nhanh chóng đứng dậy bưng trà tới. Nhan Tử La một hơi
uống cạn chén trà, cười rồi nói, “Cảm ơn cô”. Cô gái đó ngẩn người ra, lí nhí,
“Chủ nhân, xin người đừng như thế, nô tỳ không thể gánh được”.

“Cái đó… à
xin hỏi quý danh đại tính của anh?” Nhan Tử La định bắt đầu hỏi từ tên anh ta,
sau đó là nghề nghiệp, hoàn cảnh gia đình, tổ tông mười tám đời, đại loại là những
câu hỏi kiểu ấy.

“Dận Chân.”
Dận Chân thực sự muốn bóp chết người phụ nữ này, hôn mê mấy ngày nay, tỉnh dậy
lại không nhớ gì nữa.

“Họ của anh
đúng là rất hiếm gặp, anh Ấn[2].” Thời đại của nàng có một minh tinh họ Ấn, còn
ra thì nàng chưa từng nghe nói ai mang họ này nữa.

[2] Chữ Dận
khi đọc lên đồng âm với từ Ấn.

“Đấy là tên
của ta.” Nghiến răng trèo trẹo. Họ Dận? Thế mà nàng ta cũng nghĩ ra được.

“Hả? Vậy
anh họ gì?”, Nhan Tử La hỏi tiếp. Người này không thể nói một lần cho xong cái
tên sao?

“Ái Tân
Giác La.”

“Ái Tân
Giác La? Dận Chân? Trời ơi!” Thật là, đùa đấy à, đây là Hoàng đế Ung Chính sao?

“Anh… đùa
phải không?” Kẻ mạo nhận? Nàng nhìn từ đầu tới chân từ chân lên đầu Dận Chân mấy
lần.

“Ta chưa
bao giờ biết đùa.” Dận Chân chỉ muốn banh não nàng ra, nhìn xem trong đó rốt cuộc
là chứa cái gì.

“Vậy anh thật
sự là Ái Tân Giác La Dận Chân?”, nàng xác nhận lại lần nữa.

“Tên húy của
ta chỉ có Hoàng a ma và Mẫu phi được gọi”, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi đáp.

“Tôi xin lỗi,
xin lỗi, sau này tôi sẽ không gọi nữa.” Nhan Tử La tim đập thình thịch, Ung
Chính đại nhân tương lai đây sao? Đây là việc chấn động nhất trong cuộc đời
nàng, rõ ràng là giống… sống mà gặp ma vậy, lại có thể gặp Ung Chính đại nhân sống
sờ sờ trước mặt. Có điều, còn một câu hỏi nữa, hai người bọn họ đã gặp nhau như
thế nào? Anh ta nói là Hoàng a ma, vậy cha anh ta là Khang Hy, lẽ nào giờ đang
là năm Khang Hy, còn nàng không biết tại sao lại ở đây? Dận Chân nhìn sự biến
hóa phong phú trên mặt nàng, chỉ cảm thấy không thể thở nổi, hỏi: “Còn có gì muốn
hỏi nữa không?”

“Có, sao
tôi lại ở đây, ý tôi là sao tôi lại ở nhà… phủ của anh? Anh đã cứu tôi sao?”,
Nhan Tử La hỏi. Việc xuyên không trong văn học có viết, có người xuyên không
xong sẽ bị thương, nhìn bộ dáng nàng lúc này, có lẽ là đang bị thương.

“Nàng! Nàng
thật là! Ta là phu quân của nàng”, Dận Chân nhấn mạnh từng chữ từng chữ một.


Nhan Tử La
trợn tròn hai mắt, tin này còn chấn động hơn cả tin vừa rồi. Ung Chính hoàng đế
là chồng nàng? Nói như thế nàng thuộc dạng xuyên không mượn xác hoàn hồn?

“Phu quân?
Thật là quá sốc!”, Nhan Tử La lẩm bẩm nói một mình. Dận Chân nheo mắt lại:
“Nàng lẩm bẩm cái gì?”

“Không có
gì, không có gì”, Nhan Tử La vội vàng phủ định, cúi đầu định suy nghĩ cho rõ việc
này, nhưng… rối như mớ bòng bong. Cảm giác hình như có chuyện gì đó, nhưng lại
không thể nghĩ ra, thực sự rất bức bối.

“Thái ý sao
còn chưa đến?”, Dận Chân hỏi. Phái lệnh cho thái y kiểm tra đầu nàng trước mới
được!

“Bẩm Tứ
gia, đã cho người đi mời rồi ạ, có lẽ cũng sắp tới”, một a hoàn trả lời.

“Thái y? Là
tới thăm bệnh cho tôi sao?”, Nhan Tử La hỏi, Dận Chân gật gật đầu. Nhan Tử La
không dám nói gì nữa. Mấy a hoàn đi đến dịch bình phong, chắn trước mặt nàng.

Sau khi
thái y chẩn bệnh, cũng không nói gì khiến Nhan Tử La phải kinh hãi, chỉ bảo là
chịu khó nghỉ ngơi rồi sẽ khỏi, sau đó hành lễ, lui ra ngoài. Lần này Dận Chân
cũng đi ra theo, một lúc lâu sau mới quay lại với vẻ mặt không vui, ngồi đối diện
với Nhan Tử La, chăm chăm nhìn nàng, không nói gì, cho tới khi Nhan Tử La cảm
thấy bồn chồn ngứa ngáy, toàn thân ớn lạnh.

“Anh đừng
nhìn nữa được không? Tôi thấy lạnh!”, Nhan Tử La lấy hết can đảm nói.

“Quên rồi cũng
tốt.” Một lúc lâu sau chàng mới buông ra một câu như vậy. “Hãy hầu hạ chủ nhân
cho tốt, còn có sai sót, cẩn thận đầu của các ngươi”. Đám a hoàn vội vàng thành
khẩn đáp: “Vâng”.

Xem ra Ung
Chính gia đúng là rất thích giết người, Nhan Tử La thầm nghĩ. Có điều, nhìn
tình hình này, hình như nàng khá đắc sủng thì phải! Nhưng nàng họ Nhan chứ đâu
phải họ Niên? Lẽ nào nhớ nhầm, nàng là Niên Tử La? Thấy Dận Chân đứng dậy ra
ngoài, Nhan Tử La mới khe khẽ thở phào.

“Ta mắc bệnh
gì mà cần phải mời thái y?” Nhan Tử La ngồi lâu thấm mệt, từ từ nằm xuống gối.

“Chủ nhân
ngất xỉu”, một a hoàn đáp.

“Ngất? Ngất
là đi mời thái y sao?”, Nhan Tử La lẩm bẩm nói, sau đó nhìn nhìn a hoàn đó,
“Ngươi tên là gì?”.

“Chủ nhân,
nô tỳ là Bách Hợp đây ạ!” Bách Hợp đau lòng vô hạn, đã mấy năm trôi qua, chủ
nhân lại bị mất trí nhớ lần nữa rồi. Nếu có a hoàn xui xẻo nhất trong thiên hạ
thì có lẽ chính là cô ta, chủ nhân mà cô ta tận tâm tận sức hầu hạ chăm sóc
luôn quên cô ta là ai.

“Ồ, biết rồi.
Ta thấy vẫn hơi mệt, ngủ một lát đã.” Nhan Tử La nhắm mắt vào mơ mơ hồ hồ nói.
Đám a hoàn đang đứng trong phong quay sang nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng lui ra.

Khi Nhan Tử
La tỉnh dậy thì trời đã tối. Thấy nàng tỉnh, Bách Hợp và bọn a hoàn vui mừng
mang cháo vào hầu nàng. Nhan Tử La nhìn bát cháo đó, cảm giác sao vô cùng quen
thuộc.

“Ta không
muốn ăn cháo có được không?”, Nhan Tử La hỏi.

“Chủ nhân,
mấy ngày rồi người không ăn gì, thái y nói tốt nhất nên ăn cháo hai ngày rồi
hãy ăn đồ cứng khác”, Bách Hợp kiên nhẫn giải thích.

“Ồ, thế à!
Ta ăn vậy!” Nhan Tử La cầm thìa lên, múc một thìa, “Chẳng ngon chút nào cả.”

“Chủ nhân,
người cố gắng chịu đựng một chút, chỉ hai ngày thôi”, Bách Hợp cười nói. Vẫn giống
như trước kia không thích loại cháo này.

Mấy ngày
sao đó, Nhan Tử La đều chỉ ăn cháo trắng, sau này mỗi bữa còn được thêm trứng

gà, có điều Nhan Tử La chẳng thích trứng gì nên chỉ uống cháo trắng, không thấy
có mùi vị gì, thứ có mùi vị chính là mấy bát thuốc. Nhưng Nhan Tử La lại rất phục
khả năng uống thuốc của mình, uống một hơi hết sạch không cần nghỉ. Dận Chân gần
đây hình như rất bận, mặc dù ngày nào cũng đến thăm nàng, nhưng thường chỉ ngồi
một lát rồi lại đi ngay.

Không biết
tại sao, hằng ngày Nhan Tử La đều mong chàng tới, nhưng khi chàng tới rồi, lại
cảm thấy sự kháng cự dâng lên trong lòng, chỉ muốn lao tới bóp chết chàng. Nhan
Tử La đổ thừa tại mình bị mất trí nhớ.

Lại thêm
hai ngày nữa trôi qua, Nhan Tử La cảm thấy mình có thể xuống đất đi lại cử động
nhẹ nên mềm mỏng có, cứng rắn có thuyết phục Bách Hợp và bọn a hoàn. Nàng mang
ghế ra ngoài vườn ngồi, căn nhà này cũng thật quen thuộc! Lẽ nào trước kia nàng
thật sự đã từng sống ở đây? Nhưng tại sao lại chẳng có chút ấn tượng nào hết thế.
Đang ngẩng đầu ngắm hoa, thì nghe thấy một tiếng gọi “Ngạch nương” từ ngoài cổng
vọng vào. Nhan Tử La nhìn ra, một thân hình nhỏ bé màu xanh đang chạy về phía
nàng, sắp va vào nàng tới nơi.

“Dừng lại!”
Nhan Tử La giơ tay làm động tác dừng, thân hình nhỏ bé đó lập tức dừng lại, “Ngạch
nương, người tỉnh rồi, thật tốt quá, Hoàng gia gia hôm nay mới cho phép Bảo bối
về thăm ngạch nương, Bảo bối nhớ ngạch nương quá!”

Rầm!!! Một
quả bom nổ bên tai nàng, trước mắt nàng xuất hiện những đám mây hình nấm[3].

[3] Mây
hình nấm: Được hình thành từ khói bom nguyên tử, bom khinh khí hoặc tinh thể
phá vỡ.

“Ngạch
nương? Người… ngươi… ngươi gọi là… ngạch nương?”, Nhan Tử La lắp ba lắp bắp hỏi.

“Ngạch
nương? Người sao thế? Con là bảo bối Khuynh Thành đây mà?”, Khuynh Thành mở to
hai mắt, hỏi.

“Ồ!” Nhan Tử
La ồ một tiếng, rồi nhanh chóng sắp xếp lại dữ liệu trong đầu. Ừm, là con gái của
thân thể này, người ta thường nói trẻ con nhận mẹ tốt nhất, liệu con bé có nhìn
thấy bên trong thân xác này không phải mẹ đẻ của nó không nhỉ?

“Ngạch
nương, người phải mau khỏe lại đi, tháng sau Hoàng gia gia sẽ đi tái ngoại rồi,
ngạch nương cũng phải đi cùng đấy”, Khuynh Thành lao vào lòng nàng nói. Nhan Tử
La thấy rất lạ, động tác này của con bé, nàng thấy rất quen thuộc, vô thức vỗ vỗ
lưng nó nói, “Đứng dậy một chút đi, con gái béo”.

“Trời ơi,
ngạch nương, người có nghe thấy những gì con vừa nói không? Người không muốn đi
tái ngoại nữa sao?” Khuynh Thành không chịu đứng dậy.

“Đương
nhiên là muốn, nhưng, ta có thể đi không?” Hình như thân phận của nàng không
cao đến thế.

“Ngạch
nương, sao người quên hết rồi thế? Đây là do Hoàng gia gia đã hứa, người và Bát
thẩm đếu có thể đi”, Khuynh Thành giải thích.

“Thật
không?”, Nhan Tử La kinh ngạc hỏi. Tái ngoại? Ha ha ha, số mình may thật, vừa
xuyên không tới đây đã có cơ hội đi du lịch bằng công phí. Ông Trời đối với
nàng cũng không bạc nhỉ? Ha ha ha!

“Đương
nhiên là thật, nhưng, ngạch nương phải khỏe lại nhanh lên mới được, nếu không a
ma sẽ không cho người đi đâu”, Khuynh Thành thì thầm vào tai nàng.

“Biết rồi
mà. Yên tâm, ta sẽ khỏe lại rất nhanh thôi, ha ha, tái ngoại… Oa, mong chờ quá
đi mất!”, Nhan Tử La cười nói, “Vừa rồi con nói Hoàng gia gia không cho con về?
Con ở trong cung sao?”.

“Bởi vì
Hoàng gia gia và Hoàng nãi nãi thích con mà.” Khuynh Thành tự phụ.

“Tự phụ!”,
Nhan Tử La thuận miệng nói toẹt ra, “Vậy lần này con về ở lại mấy ngày?”.

“Hoàng gia
gia nói, tùy ý của ngạch nương, nếu ngạch nương nhớ Bảo bối, thì có thể ở lại
vài ngày”, Khuynh Thành đáp.

“Ồ, vậy thì
con mau đi đi!”, Nhan Tử La đùa. Đứa trẻ lớn lên thế này thật sự là con nàng
sao?

“Ngạch
nương, người thật quá đáng, người không nhớ con sao? Tại sao lại đuổi con đi?”,
Khuynh Thành phụng phịu.

“Vì nếu con
còn ôm ta nữa, thì ta sẽ nóng chết mất”, Nhan Tử La đáp.

“Vậy con
không ôm nữa là được chứ gì!” Khuynh Thành nhảy khỏi đùi nàng, ngồi sang bên cạnh,
“Thế này được chưa ạ?”

“Được rồi.”
Nhan Tử La cầm quạt quạt mấy cái, mãi mới được mát mẻ một chút, đột nhiên nhớ
ra một vấn đề: “Tại sao lại chỉ có ta và Bát thẩm của con có thể đi cùng Hoàng
gia gia?”. Chẳng có lý nào, con bé gọi là Bát thẩm, vậy có lẽ là đích phúc tấn
của Bát bối lặc, thế thì mình đi còn vui vẻ gì nữa?


“Bởi vì ngạch
nương và Bát thẩm đã biểu diễn một tiết mục trong lễ vạn thọ của Hoàng gia gia
khiến Hoàng gia gia rất vui, đây là phần thưởng mà Hoàng gia gia dành cho hai
người. Ngạch nương, người quên rồi sao?”, Khuynh Thành mở to mắt hỏi.

“Nhất thời
không nhớ ra, con xem ta ốm tới mức này, có những việc không còn nhớ rõ nữa
cũng là bình thường thôi.” May mà còn có cái cớ này mà giải thích.

“Ừm, cũng
đúng, nhưng bao giờ ngạch nương mới nhớ ra?”, Khuynh Thành nghiêng đầu hỏi.

“Cái này…
ta cũng không biết, còn phải xem bao giờ ông Trời thấy vui”, Nhan Tử La đáp,
lòng lại nghĩ: Mình và Bát phúc tấn cùng biểu diễn? Chuyện này là thế nào? Biểu
diễn cái gì mà khiến “đồng chí” Khang Hy vui đến thế, đến đi du lịch bằng công
phí mà cũng phê chuẩn.

“Khuynh
Thành, ta và Bát thẩm con đã biểu diễn tiết mục gì?” Vẫn nên hỏi là hơn.

“Múa hát ạ!
Chính là như thế này.” Khuynh Thành đứng biểu diễn trước mặt nàng, còn lẩm nhẩm
lời bài hát. Nhan Tử La càng nhìn mắt càng mở to, giai điệu này… chẳng phải là
bài hát chính trong một bộ phim truyền hình sao? Cô ta sao biết biểu diễn bài
này? Lòng nàng bỗng kinh ngạc, lẽ nào khi ấy nàng đã xuyên không tới đây rồi?
Nhưng tại sao chẳng có chút ấn tượng nào thế? Ừm, cũng có thể do Bát phúc tấn dạy
nàng, nếu đúng thế thật, thì Bát phúc tấn chẳng phải cũng là người xuyên không
đến đây sao? Loạn hết cả rồi, có điều, giờ nàng lại rất muốn gặp vị Bát phúc tấn
kia.

“Ngạch
nương không biết, lúc ấy mọi người đều xem đến ngẩn hết cả ra.” Khuynh Thành
kiêu ngạo nói tiếp, cứ như con bé mới là người lên sân khấu biểu diễn vậy.

“Ha ha, thế
à”, Nhan Tử La cười hỏi.

“Vâng!”,
Khuynh Thành đáp.

Hai mẹ con
đang trò chuyện, Dận Chân đã thay thường phục bước vào. Khuynh Thành chạy ra,
nói, “A ma, sao giờ người mới tới? Tại sao ngạch nương lại không nhớ gì hết?”.
Dận Chân cầm tay Khuynh Thành, đáp, “Vì ngạch nương bị ốm, một thời gian nữa sẽ
nhớ lại hết thôi. Đừng làm phiền ngạch nương, biết chưa hả?”

“Biết rồi ạ,
a ma”, Khuynh Thành gật gật đầu hứa.

Nhan Tử La
đứng dậy, động tác thành thục khuỵu gối nói: “Tứ gia cát tường!”, rồi đứng thẳng
người, chính nàng cũng cảm thấy kì lại trong lòng là tại sao động tác này mình
lại thành thạo tới mức ấy, cứ như đã qua một khóa huấn luyện chuyên nghiệp vậy.
Lẽ nào kiếp trước nàng là một nô tài? Mẹ ơi! Dận Chân nhìn nàng, khóe miệng hơi
cong lên, cái này vẫn chưa quên, coi như cũng còn nhớ được chút ít.

Chàng tìm một
chỗ để ngồi, nhìn nhìn Nhan Tử La vẫn còn đang đứng, “Ngồi xuống đi”. Nhan Tử
La được lệnh ngồi xuống, sau đó lập tức yên lặng.

“Hôm nay thấy
khỏe hơn chưa?”, Dận Chân hỏi, để mặc tiểu quỷ Khuynh Thành trèo lên đùi ngồi.

“Vâng”,
Nhan Tử La đáp. Nghĩ đến việc có thể đi tái ngoại, lại vui.

“Cười gì thế?”,
Dận Chân nhìn nụ cười đột nhiên xuất hiện trên môi nàng, hỏi.

“Ngạch
nương nhất định là đang vui vì có thể đi tái ngoại chơi, a ma!”, Khuynh Thành
giành trả lời, nó vẫn hiểu ngạch nương mình nhất.

“Năm nay đừng
đi nữa, sau này có cơ hội đi sau”, Dận Chân nghe Khuynh Thành nói xong lập tức
can.

Đám bong
bóng nhỏ xinh đẹp của Nhan Tử La đang bay lượn trong không trung đột ngột vỡ
tan tành, sau đó nàng nghe thấy giọng mình dũng cảm nói: “Không, thiếp muốn
đi”, nói xong, mới hiểu là mình đã nói gì, hối hận tới mức xém chút nữa tự cắn
đứt lưỡi mình.

“Nàng rất
muốn đi?”, Dận Chân hỏi. Nhan Tử La cũng đành thành thật gật gật đầu. Dận Chân
lại không nói gì.

“A ma, người
hãy để ngạch nương đi đi, ngạch nương chưa đi bao giờ mà!”, Khuynh Thành lắc lắc
tay Dận Chân nũng nịu. Nhan Tử La rất muốn chạy đến thơm con bé, thiên sứ của
ta!

“Thôi được!
Có điều, những ngày này nàng phải ngoan ngoãn dưỡng bệnh”, Dận Chân nói, Nhan Tử
La ra sức gật gật đầu, nhìn Khuynh Thành chớp chớp mắt. Tiểu quỷ này xem ra rất
được việc! Khà khà, đúng là còn gái của mình.

“A ma, người
yên tâm, con sẽ bảo vệ cho ngạch nương”, Khuynh Thành vỗ ngực đảm bảo. Nhan Tử
La đột nhiên phì cười, động tác nghĩa khí giang hồ này là học của ai không biết?

“Con? Con
không gây thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi”, Dận Chân cười nói. Khuynh Thành
bĩu môi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.