Đọc truyện Tối Chân Tâm – Chương 55: Thầy phù thủy
Ngủ đến nửa
đêm, Bách Hợp bị những tiếng rên khe khẽ đau đớn đánh thức, nghe kĩ thì âm
thanh ấy phát ra từ phía phòng của Nhan Tử La, Bách Hợp vội vàng mặc áo khoác
xuống giường, cầm nến bước vào phòng trong, thấy Nhan Tử La đang cuộn tròn người,
hai tay ôm bụng, mồ hôi chảy ròng ròng đầy mặt. Bách Hợp đột nhiên cảm thấy sợ
hãi, mặt trắng bệch, vội vàng chạy lên sập, đỡ Nhan Tử La dậy, “Chủ nhân, người
làm sao thế?”.
“Đau bụng,
có lẽ đau dạ dày rồi.” Nhan Tử La cảm thấy mặt mình như biến dạng vì đau.
Sơ Ảnh, Ám
Hương cũng bị đánh thức bởi tiếng rên của nàng và khoác áo đi vào, vừa nhìn thấy
nàng lập tức chân tay rụng rời. Chỉ có Bách Hợp là bình tĩnh, nói: “Ám Hương
mau đi bẩm báo với Tứ gia, Sơ Ảnh mau sai người đi mời thái y, nhanh!”.
“Chỉ mời
thái y là được rồi”, Nhan Tử La thở dốc từng hồi nói, đột nhiên nghĩ không biết
mình có phải bị đau ruột thừa hay không?
“Nhưng chủ
nhân, người đau tới mức này?” Bách Hợp sắp khóc tới nơi.
“Không được,
nghe thấy không hả, không được. Đi mời thái y thì được, uống thuốc xong sẽ khỏi
thôi.” Nhan Tử La cắn chặt môi, cuộn người thành một đống.
“Ám Hương,
mau đi rót ít nước nóng lại đây, thả rèm xuống, một lát nữa thái y sẽ tới
ngay.” Ám Hương theo lời đi làm, đám a hoàn lớn bé trong nhà cũng dậy giúp đỡ.
Một lúc lâu
mới thấy thái y tới, Nhan Tử La đã đau tới mức ngất đi. Thái y thận trọng bắt nạch,
nói là dạ dày không ổn, uống rượu lạnh nên đau. Còn dặn dò sau này ăn uống phải
chú ý, không được ăn đồ lạnh. Bách Hợp và những a hoàn khác vội vàng ghi lại,
sau đó sai người tiễn thái y về. Bách Hợp đích thân đi sắc thuốc. Phải quằn quại
cho tới khi trời gần sáng, vẻ mặt Nhan Tử La mới bớt căng thẳng một chút, có điều
sắc mặt vẫn trắng bệch. Bách Hợp không dám rời chủ nhân nửa bước.
Dùng xong bữa
sáng, Bách Hợp đích thân đến phòng Nạp Lạt thị cáo lỗi thay Nhan Tử La, Nạp Lạt
thị nghe nói bệnh nặng như vậy thì vội vịn tay a hoàn tới thăm. Khi đến nơi,
Nhan Tử La vẫn chưa dậy, Nạp Lạt thị dặn dò đám a hoàn vài câu rồi về, bản thân
nàng ta hôm qua cũng bị nhiễm lạnh, nên trong người không được khỏe lắm.
Nạp Lạt thị
đi được khoảng một tuần trà, Dận Chân bộ dạng vội vã sắc mặt tối sầm bước vào,
thấy Nhan Tử La không sao mới thở phào nhẹ nhõm, gọi Bách Hợp và đám a hoàn ra
hỏi.
“Thái y nói
thế nào?”, Dận Chân lạnh lùng hỏi.
“Thái y nói
uống rượu lạnh lại hứng gió lạnh, nên khí lạnh vào bụng dẫn tới bị đau”, Bách Hợp
đáp.
“Tại sao
không đến bẩm báo với ta?”, Dận Chân hỏi, giọng lạnh, ánh mắt cũng lạnh.
“Bẩm Tứ
gia, bọn nô tỳ vốn định đi, nhưng chủ nhân không cho phép”, Bách Hợp nói.
“Nàng ta
không cho phép?”, Dận Chân sững lại, “Nàng ta không cho phép thì các ngươi
không đi? Mạng của chủ nhân quan trọng hay là lời của chủ nhân quan trọng?”.
Bách Hợp và
đám a hoàn trong nhà vội vàng quỳ mọp xuống, đồng thanh, “Bọn nô tỳ biết sai rồi
ạ”.
“Lui cả ra
đi, lần sau hãy nhớ lấy”. Dận Chân quét mắt nhìn bọn họ một lượt, quay người đi
vào phòng trong.
Nhan Tử La
vẫn đang ngủ, mày vẫn chau lại. Dận Chân ngồi xuống cạnh nàng, cầm tay nàng
lên, bàn tay cũng lạnh lẽo. Bất giác cơn giận xộc thẳng lên đầu, đám người hầu
trong nhà hầu hạ nàng thế này sao? Xem ra phải đổi cho nàng mấy kẻ hầu mới.
Mấy vị trắc
phúc tấn tới thăm, đều bị Dận Chân từ chối từ cửa. Đợi mãi không thấy Nhan Tử
La dậy, chàng đi đi lại lại trong phòng.
Nhan Tử La
mơ một giấc mơ dài, từ lúc cưỡi ngựa trên thảo nguyên tới khi xuyên không mượn
xác, từ khu nhà ngoại ô tới phủ Bối lặc, từ Khang Hy tới Khuynh Thành, từ Đức
phi tới Lương phi… nhưng, tại sao lại không có nam chính? Nàng mở bừng mắt ra,
nhìn nhìn đỉnh màn, Nhan Tử La lập tức nhắm mắt lại, sau đó lại mở bừng mắt ra,
bất lực nói: “Giấc mơ này thực chân thực”. Sau đó một khuôn mặt đen sì, yêu
nghiệt, to dần bày ra trước mặt nàng.
“Tỉnh rồi?
Cảm thấy thế nào?”, Dận Chân nắm vai nàng hỏi.
Nhan Tử La
vẫn còn chưa ra khỏi giấc mơ, đấy là ai nhỉ? Thật giống yêu tinh, mà yêu tinh
này trông quen lắm.
“Đói quá.”
Nhan Tử La bị lắc tới mức quay cuồng, yêu nghiệt này muốn nàng mệt chết hay
sao? Nhưng tại sao khi nàng nói xong “Đói quá” thì lại buông nàng ra?
“Nàng…” Yêu
tinh cười, Nhan Tử La cũng ngây ngốc cười theo, nói một câu, “Thật giống yêu
tinh”, sau đó thấy mặt yêu tinh tối lại. Nhan Tử La cũng thôi không cười nữa,
cuối cùng cũng biết tại sao trông yêu tinh này rất quen rồi, chẳng phải là “lão
đại” của nàng, “phụ mẫu” của nàng hay sao?
“Nàng nói
gì?”, Dận Chân nghiến răng nghiến lợi hỏi. Yêu tinh? Nếu chàng là yêu tinh thì
sớm đã nuốt chửng nàng vào bụng rồi, đâu phải ở đây nghe nàng nói những lời
kích động như thế?
“Đói”, Nhan
Tử La vờ hồ đồ. Dận Chân kìm lại không bẹo má nàng một cái, nhìn bộ dạng nhăn
nhăn nhó nhó nhưng lại không dám kháng nghị của nàng mà cười.
“Nàng chỉ
nghĩ đến ăn thôi sao?” Dận Chân gọi Bách Hợp vào, mang đồ ăn cho Nhan Tử La,
Nhan Tử La chỉ ăn vài miếng lại thấy buồn nôn, nói thế nào cũng không ăn nữa,
cho dù Dận Chân có lườm nàng, nàng cũng không nuốt nổi, đành phải thôi.
Nhìn Nhan Tử
La vui vẻ uống xong bát thuốc, Dận Chân mới thấy yên tâm, đích thân chàng đỡ
Nhan Tử La nằm xuống.
“Tối qua tại
sao lại không để bọn họ tới bẩm báo với ta?”, Dận Chân hỏi. Nhan Tử La trề trề
môi, cố gắng nặn ra một nụ cười. Tại sao? Da mặt nàng vẫn chưa dày tới thế, nếu
như người ta không chịu đến, thì nàng phải lột da mặt mình ra để làm rèm treo cửa
sổ mất. Hơn nữa, nửa đêm nửa hôm tới làm phiền người khác, việc thất đức như thế,
nàng không làm được… Đương nhiên rồi, việc làm phiền đại phu là bất đắc dĩ.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của yêu tinh trước mắt, tốt nhất vẫn nên tìm một
lý do khác thì hơn, “Trời lạnh quá, ngộ nhỡ Tứ gia vì thần thiếp mà nhiễm lạnh
thì tội đó thần thiếp không gánh nổi”. Lý do này đã đủ hiền thục chưa?
“Điều đó
không cần phải lo lắng, sức khỏe của ta rất tốt, không dễ bị cảm lạnh đâu.” Dận
Chân cũng không bóc mẽ nàng.
“Vâng, sau
này thần thiếp nếu bị bệnh nữa nhất định sẽ tới bẩm báo Tứ gia”, Nhan Tử La nhắm
mắt lại nói.
“Nàng cũng
thật là… Làm gì có ai tự trù ẻo mình như thế”, Dận Chân cười nói. Tốt lắm, cuối
cùng nàng cũng đã trở lại trạng thái bình thường rồi.
“Vâng”,
Nhan Tử La mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng rồi ngủ mất. Dận Chân vẫn ngồi bên cạnh
nhìn nàng. Sau đó liên tiếp ba ngày chàng đều ngủ lại phòng nàng, mỗi ngày đều
bớt chút thời gian chơi cờ với nàng, khiến nàng ngủ cũng mơ thấy tiếng quân cờ
đập chan chat xuống bàn.
Chớp mắt trời
đã vào đông, hôm nay Nhan Tử La lại bày quân đen, quân trắng ra, tự mình chơi.
Bách Hợp và đám a hoàn kia đã không chịu chơi với nàng nữa, lúc này bọn họ còn
đang bận rộn trong nhà. Đột nhiên Ám Hương vui mừng nói: “Chủ nhân, hoa nở rồi!”.
Nhan Tử La ngẩng đầu lên, hoa nở thì có gì mà ngạc nhiên, trong nhà ấm áp như
thế, đồng hồ sinh học của lũ hoa đó rối loạn cũng là bình thường mà.
“Chủ nhân,
người xem, cây xương rồng của người ra hoa rồi.” Ám Hương bê chậu xương rồng nhỏ
ra đặt lên bàn. Nhan Tử La vội đẩy bàn cờ sang một bên, đúng là nở rồi, mặc dù
nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng cũng không dễ dàng gì, một bông hoa mọc giữa đám gai.
“Đúng là nở
rồi, mấy người thật lợi hại, nhanh thế đã chăm bẵm cho nó nở hoa.” Nhan Tử La
chăm chú ngắm nghía bông hoa nhỏ đó, đột nhiên nghĩ, nàng còn nói sẽ tặng cho
Lương phi hai chậu, ông già Khang Hy gần đây không cho đòi nàng vào cung, nên
nàng cũng không có cơ hội đến gặp đại mĩ nhân Lương phi. Đến ngay con gái nàng
mà lâu rồi nàng chưa được gặp.
“Chủ nhân,
hôm nay thời tiết rất tốt, hình như sắp có tuyết rơi”, Bách Hợp đi từ ngoài vào
nói.
“Có tuyết
cũng tốt, có tuyết thì sẽ đắp người tuyết”, Nhan Tử La cười ha ha nói. Gần đây
nàng sống rất vui vẻ, đại gia Dận Chân không còn mặt mày lạnh lùng khi nói chuyện
với nàng nữa, nàng cũng không còn phải suy nghĩ nát óc để tìm cách đối phó với
chàng, đám vợ bé của chàng cũng không tới tìm nàng gây phiền phức.
Quả nhiên,
sáng sớm hôm sau vừa tỉnh dậy đã thấy tuyết bay đầy trời, Dận Chân đã lên triều
từ sớm. Nhan Tử La vội vội vàng vàng mặc áo ấm rồi đẩy cửa ra ngoài. Nàng thích
tuyết, tuyết khiến mọi vật xung quanh đều trở nên trắng muốt, tiếng bước chân
khi đi trên tuyết nghe cũng rất tuyệt. Nàng thò tay vốc một nắm tuyết, thấy
Bách Hợp đứng ở cửa liền gọi “Bách Hợp”, sau đó ném một quả bóng tuyết trúng
vào người cô ta, “Bách Hợp, đi gọi bọn họ ra cả đây chơi, chơi ném tuyết”. Nhan
Tử La vội vàng nặn tuyết. Bách Hợp cười gọi hết mọi người ra, trong nháy mắt
ngoài sân bóng tuyết bay vèo vèo, đầu và trên người họ, thậm chí cả trên mặt
cũng dính đầy tuyết, tay đỏ hồng vì lạnh. Nhan Tử La vừa quay đầu thì bị một quả
bóng tuyết ném trúng mặt, vô thức cũng ném đi quả bóng tuyết vừa nặng xong
trong tay. Sau đó nàng cảm thấy xung quanh yên ắng lạ thường, chỉ có một người
có thể tạo ra hiệu ứng chân không thế này. Nhan Tử La từ từ mở mắt nhìn, quả
nhiên là tuyết đang bám đầy vai Dận Chân. Tại sao mình không ném trúng mặt
chàng ta chứ? Tại sao mình lại không phải là xạ thủ giỏi? Ngày mai phải luyện
ném phi tiêu mới được, Nhan Tử La nghĩ thầm.
“Ngạch
nương, người gây họa rồi.” Một bóng người nhỏ bé ló ra khỏi lưng Dận Chân,
không phải nha đầu Khuynh Thành thì là ai?
“Con gái bảo
bối, sao con lại về thế?” Nhan Tử La quên cả việc phải xin lỗi vị đại gia kia,
nhìn thấy con gái là vui sướng lao tới để ôm chầm lấy con.
“Bởi vì tuyết
rơi, ngạch nương chẳng phải đã nói sẽ nặn cho Bảo bối một người tuyết cao bằng
a ma sao?”, Khuynh Thành ôm cổ Nhan Tử La nhắc nhở trí nhớ tồi tệ của ngạch
nương.
“Ồ, đúng rồi.
Ha ha, Bảo bối, chúng ta cùng nặn được không?”, Nhan Tử La hỏi.
“Được ạ,
nhưng a ma cũng muốn nặn cùng ạ?” Khuynh Thành quay đầu lại nhìn phụ thân.
“Đương
nhiên là không rồi, a ma con rất bận, vì vậy…” Nhan Tử La còn chưa nói xong,
chính chủ đã bế thốc Khuynh Thành từ lòng nàng ra, nói: “A ma cùng Bảo bối đi nặn
người tuyết”. Sau đó không chỉ Nhan Tử La, cằm của đám a hoàn trong nhà cũng đồng
loạt rớt xuống đất. Câu nói hết sức vui vẻ đó là Dận Chân nói sao? Có phải hai
tai bọn họ đồng loạt bị lẫn rồi? Nhất thời đứng nghệt ra cả đám mà nhìn.
“Nhìn gì,
còn không lại giúp”, Dận Chân nhìn nàng nói. Nhan Tử La cười, thì ra cũng có thứ
mà chàng không biết, liền cười hi hi chạy tới giúp.
Lăn một quả
cầu tuyết thật lớn, Nhan Tử La nhìn nhìn Dận Chân, ngầm ước lượng chiều cao,
hình như còn chưa đủ cao thì phải, xem ra nặn một người tuyết cao hơn Dận Chân
đúng là việc không dễ dàng gì? Đành chạy qua chạy lại lăn mấy quả cầu tuyết,
cũng may, tuyết vẫn đang rơi, nên đủ nhiều. Khuynh Thành cũng lăn hai quả cầu
tuyết nhỏ, Nhan Tử La nhìn nhìn, lại len lén nhìn cha đứa trẻ, sau đó phì cười
thành tiếng. Nhỏ như thế, lẽ nào định làm ngực người tuyết? Có phải là “gay”
đâu chứ?
Khó khăn lắm
mới gom được mấy quả cầu tuyết lớn nhỏ vào với nhau, Nhan Tử La bảo Bách Hợp
vào trong tìm đồ, Bách Hợp mang ra, Nhan Tử La dùng hai quả hồ đào làm mắt, củ
cải làm mũi, tùy tiện dùng mấy cành cây khô làm lông mi và miệng. Nhìn nhìn vẫn
không hài lòng, nàng lại tìm giấy dầu làm mũi phù thủy, vành mũi và chóp mũ đều
cong cong, sau đó ấn vào tay trái của người tuyết một cái chỗi, tay phải cầm một
cành cây.
“Ngạch
nương, đây là cái gì? Xấu quá”, Khuynh Thành bĩu đôi môi nhỏ.
“Cái này hả,
cái này là thầy phù thủy.” Nhan Tử La bế Khuynh Thành lên, để con sờ sờ vào mũi
của người tuyết.
“Thầy phù
thủy là thế nào ạ, ngạch nương?” Khuynh Thành nhìn người tuyết với bộ dạng kì
quái, vẫn không hài lòng.
“Thầy phù
thủy chính là người có phép thuật, ví dụ ‘Biến’ một tiếng có thể biến con thành
lão bà bà. Thầy phù thủy rất giỏi, ‘Biến!’, con xem, cái chỗi này, họ sẽ cưỡi
chỗi bay trên không trung, muốn đi đâu thì đi”, Nhan Tử La nghĩ tới Harry
Potter đáng yêu, nói.
“Thế thì
bao giờ họ sẽ bay?” Khuynh Thành quyết truy hỏi tới cùng.
“Đợi khi
nào tất cả mọi người đều ngủ hết họ sẽ cưỡi chỗi bay đi chơi, sau đó đợi mọi
người sắp tỉnh dậy sẽ lại bay về.” Vì vậy con không nhìn thấy, Nhan Tử La nói
lăng nhăng.
“Ồ, vậy thầy
phù thủy này của chúng ta sẽ bay”, Nhan Tử La cười đáp.
Dận Chân
nhìn hai mẹ con cười, chàng cũng mong chờ thầy phù thủy này cũng sẽ bay lên. Cưỡi
chỗi bay? Thế mà nàng ta cũng nghĩ ra được.
Khuynh
Thành tụt xuống khỏi vòng tay của mẹ, chạy vào trong nhà, kéo mấy cái chỗi ra,
Nhan Tử La lạ lẫm nhìn con, tiểu quỷ định làm gì đây?
“Bảo bối,
con định làm gì?” Nhan Tử La rất tò mò.
“Ngạch
nương, người đắp cho nó béo thế kia, một cái chỗi làm sao bay được, con chuẩn bị
cho nó thêm mấy cái nữa.” Khuynh Thành cười hi hi đặt mấy chiếc chỗi vào tay phải
tay trái của người tuyết.
“Bảo bối,
con không thấy như vậy nhìn nó giống người bán chổi chứ không là thầy phù thủy
nữa à?” Chứng co giật thần kinh trên mặt của Nhan Tử La lại có dấu hiệu sắp sửa
tái phát.
“Nhưng ngạch
nương, nó béo quá!” Khuynh Thành nhệch miệng ra.
“Nó là thầy
phù thủy, không sợ đâu.” Nhan Tử La vơ lại mấy cây chỗi, chỉ để lại một cây ban
đầu.
“Ngạch
nương”, Khuynh Thành đột nhiên ngọt ngào gọi.
“Hả?” Nhan
Tử La mở to mắt, tiểu quỷ đáng chết, dám lén tấn công nàng. Nhan Tử La tiện tay
vơ một nắm tuyết trên người tuyết ném về phía Khuynh Thành. Khuynh Thành cười,
nghiêng người né. Hai mẹ con đuổi nhau chạy vòng vòng quanh người tuyết. Dận
Chân cũng không nói gì, chỉ cười đứng nhìn họ. Đám a hoàn đều đứng trên hành
lang xem.
Cho tới tận
khi Khuynh Thành hắt xì hơi một cái thật to, trò chơi mới kết thúc. Khuynh
Thành bị Nhan Tử La kéo vào trong bắt uống một bát nước gừng nóng. Tiểu quỷ đó
la oai oái vì vị cay của gừng, uống xong Nhan Tử La lại dùng cả cái chăn lớn quấn
quanh người con, ôm Khuynh Thành ngồi trên sập. Cuối cùng tiểu quỷ không chống
cự được chìm vào giấc ngủ.
Đến tối,
Nhan Tử La thật muốn tự vả vào mặt mình một cái, tiểu quỷ ngủ ngày đẫy mắt tối
nhất định đòi đợi xem người tuyết cưỡi chỗi bay lên trời, ồn ào khiến nàng
không ngủ được, đành thức trắng cùng con một đêm.
Dận Chân
cũng không ngủ ngon giấc. Ngày hôm sau cả ba người chẳng có chút tinh thần nào.
Nhan Tử La ôm Khuynh Thành nằm ngủ, Dận Chân ngồi bàn bên cạnh xem tấu thư, thỉnh
thoảng lại nhìn về phía hai người đang say sưa ngủ kia, khóe miệng nhếch lên để
lộ nụ cười hạnh phúc. Bách Hợp và đám a hoàn đi vào để phục vụ chàng cũng len
lén che miệng cười.
Gần đến
trưa, người trong cung tới chuyển lời, nói là lệnh cho các con trai con dâu vào
cung để ngắm tuyết, đặc biệt chỉ đích danh Nhan Tử La mang theo Khuynh Thành
vào cung. Khuynh Thành và Nhan Tử La còn chưa tỉnh hẳn ngủ đã bị Dận Chân kéo
lên xe ngựa đưa đi. Vào cung rồi Nhan Tử La liền bị cảnh tượng trước mắt làm
cho tỉnh hẳn.
Thì ra Cố
Cung phải nhìn vào những lúc như thế này, không có kẻ ra người vào nhộn nhịp,
giữa trời và đất tôn nghiêm vô cùng, như thế mới nhìn ra được khí thế của Cố
Cung.