Bạn đang đọc Tối Chân Tâm (Tập 1) – Chương 48: Phần 2 – Chương 62
Chương 62: Bị ngã
Vì Bích La đắc sủng, nên các vị trắc phúc tấn rảnh lại tìm đến chỗ nàng ta ngồi chơi, vừa kể khổ vừa thảo phạt, nhưng, thân làm chị ruột như Nhan Tử La mà còn thế này, bọn họ ngược lại cũng không dám nặng lời với nàng ta. Cuộc sống của Nhan Tử La bình thản trôi qua, đi học nàng nổi tiếng là “vua ngủ”, nàng có thể ngủ cả tiết Ngữ pháp, vở chỉ ghi được phần mở đầu và kết thúc, không có phần nội dung ở giữa.
Đến đầu tháng năm, là sinh nhật của Niên thị, Nhan Tử La chuẩn bị quà đích thân mang sang tặng. Niên thị vẫn bộ dạng yếu đuối đáng thương đó. Theo lời dặn dò của Dận Chân, đám vợ lớn vợ bé lại cùng tập trung ăn uống, đây là lần đầu tiên nàng gặp Dận Chân từ sau buổi tối ngày hôm đó, mặt chàng chẳng tỏ thái độ gì, cũng không nhìn nàng. Nhan Tử La tự động ngồi xuống cạnh Nữu Hỗ Lộc thị, lặng lẽ ăn cơm, nhưng lần này không cần phải ăn cơm chay nữa, bởi vì chính chủ mà đám vợ lớn vợ bé của chàng muốn thảo phạt hôm nay cũng có mặt trong bữa ăn.
Ăn cơm xong, mọi người lại lục tục kéo nhau ra kịch đài ở hậu viên, mặc dù không thể sánh với Sướng Âm Các, nhưng cũng rất hoành tráng. Diện Chân và Nạp Lạt thị ngồi ở giữa, Niên thị vẫn ngồi ở bên cạnh sân khấu.
“Tử La, lại buồn ngủ à?”, Nữu Hỗ Lộc thị nhìn Nhan Tử La đang lim dim mắt hỏi.
“Muội cứ nghe thể loại này là buồn ngủ, không thể thưởng thức nổi”, Nhan Tử La nhấp một hớp trà để tinh thần tỉnh táo hơn.
“Ta thấy muội nên tìm thái y tới khám xem”, Nữu Hổ Lộc thị nói.
“Ăn được ngủ được thì tìm thái y làm gì, ông ta lại kê ột đống thuốc, không bệnh uống cũng thành bệnh”, Nhan Tử La sẽ lẩm bẩm nói.
“Nói cũng phải”, Nữu Hỗ Lộc thị nói, sau đó chuyên tâm vào xem kịch. Nhan Tử La đành gắng mở to mắt ra để nhìn những bóng người xanh xanh đỏ đỏ đi tới đi lui trên kịch đài. Lòng thầm nghĩ: Thế này có thể trách nàng buồn ngủ không? Đi lòng vòng như đèn kéo quân thế kia hoa cả mắt chóng cả mặt, nhìn lâu là díu cả mắt vào.
Nữu Hỗ Lộc thị nhìn đầu Nhan Tử La dựa vào vai mình, bất giác cười khẽ. Đột nhiên thấy bên kia có người đứng dậy, Nữu Hỗ Lộc thị vội vàng cử động vai, “Dậy dậy, Tử La”.
“Chuyện gì thế?”, Nhan Tử La không ngẩn đầu lên, lẩm bẩm hỏi.
“Dậy mà xem trò vui!”, Nữu Hỗ Lộc thị cười nói. Nhan Tử La lúc này mới ngẩng đầu lên, Bích La? Nàng ta không ngồi yên mà xem kịch, đứng lên làm gì không biết? Chúc mừng sinh nhật chủ nhân bữa tiệc? Nhưng nghe kỹ thì, phì cười!
“Tứ gia, hôm nay là sinh nhật của Niên tỷ tỷ, chúng thiếp cũng nên có lời chúc mừng Niên tỷ tỷ mới phải. Đáng tiếc, Bích La tài mọn học nông không biết gì, nhưng, tài ca vũ của Tử La tỷ tỷ thì rất giỏi, đến Hoàng thượng, Đức phi nương nương cũng phải khen. Các vị tỷ tỷ đều chưa từng được chứng kiến, hay là, hôm nay nhân mọi người đều vui vẻ, còn là sinh nhật Niên tỷ tỷ, Tử La tỷ tỷ có thể múa lại lần nữa không?”, Bích La vẻ mặt thành khẩn, nói.
“Tiểu muội của muội đúng là ăn cây táo rào cây sung”, Nữu Hỗ Lộc thị khẽ nói, quay đầu sang nhìn Dận Chân, nhưng không thấy chàng có phản ứng gì trước những lời mà Bích La vừa nói. Nhan Tử La đột nhiên cảm thấy trái tim mình lạnh cóng, giữ đúng thân phận của mình? Hôm nay thân phận của nàng là gì? Trắc phúc tấn của phủ Bối lặc hay là vũ công? Đột nhiên cảm thấy thê lương, lòng chua xót.
“Chuyện đấy thì có gì khó đâu, nếu các tỷ muội đã muốn xem, Tử La sẽ liều một phen, cũng coi như món quà mừng sinh nhật cho Niên muội muội. Chỉ cần các tỷ muội không chê cười Tử La là được rồi”, Nhan Tử La cười vui vẻ. Nàng từ từ bước về phía kịch đài, cố gắng kìm nước mắt, ra sức duy trì nụ cười trên môi. Đi đến giữa kịch đài, Nhan Tử La đứng đối diện với Dận Chân. Chàng nhìn nàng, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm. Hít một hơi thật sâu, nàng bắt đầu cất tiếng hát, nhắm mắt lại, tưởng tượng My Liễm Diễm đang đứng múa cạnh mình. Đáng tiếc hôm nay đi guốc, nên biên độ xoay hơi nhỏ.
Xoay mãi xoay mãi, nhớ đến cảnh tượng kỳ diệu thường thấy trên tivi, bước chân cuả Nhan Tử La, bất giác nhanh hơn, đột nhiên đầu óc quay cuồng, muốn dừng bước xoay lại, nhưng vì theo quán tính, Nhan Tử La ngã vật ra đất với một tư thế chẳng được đẹp mắt cho lắm. Thật đau chết đi được! Sàn kịch đài được làm bằng cái gì thế không biết, Nhan Tử La nghĩ và cố gắng đứng dậy, nói một câu: “Kịch đài vớ vẩn này do ai thiết kế, sao không trải bọt biển lên?”.
Ngủ nhiều mệt quá, Nhan Tử La buồn bã nghĩ, cố gắng mở mắt ra, nghe bên cạnh mình hình như có tiếng của Nữu Hỗ Lộc thị đang nói: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Tử La, muội mở mắt ra đi!”. Nhan Tử La chớp chớp mắt, mặt Nữu Hỗ Lộc thị xuất hiện trước mặt nàng: “Tỷ tỷ sao lại ở đây?”.
“Muội muội, muội cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?” Bên phải một giọng nói khác vang lên, Nhan Tử La quay đầu sang, kinh ngạc thốt lên: “Phúc tấn? Sao người cũng ở đây? Muội không sao,chỉ là hơi mệt thôi.”
“Nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa sẽ ổn, tỉnh rồi thì tốt.” Bộ dạng Nạp Lạt thị rõ ràng là vừa thở phào một tiếng, sau đó đứng dậy nói tiếp, “Các muội muội cũng đều về đi, mọi người ở cả đây, Nhan muội muội không tiện nghỉ ngơi”. Nhan Tử La lúc này mới biết, thì ra vợ lớn vợ bé của Dận Chân đều ở đây cả? Địa điểm họp thay đổi từ lúc nào thế? Nhưng, tại sao chứ? Nàng chẳng qua cũng chỉ ngã một cú thôi mà.
“Muội muội ngủ đã hai ngày rồi, các tỷ muội đều đến thăm muội”, Nữu Hỗ Lộc thị nhìn vẻ mặt nghi hoặc của nàng, lập tức giải thích.
“Đa tạ các vị”, Nhan Tủ La nói, sau đó lại hỏi Nữu Hỗ Lộc thị: “Sao muội lại ngủ lâu như thế? Chẳng trách toàn thân đau nhức”.
“Muội bị ngất, không sao rồi, muội có muốn ăn chút gì không?”, Nữu Hỗ Lộc thị khẽ hỏi. Nhan Tử La lắc lắc đầu, “Muội không đói, không muốn ăn”.
“Uống chút nước đường đi, hai hôm nay muội không ăn gì rồi”, Nữu Hỗ Lộc thị nói.
“Muội muội, việc chăm sóc Tử La phải nhờ muội, ta tới thăm Niên muội đây”, sau đó Nạp Lạt thị nói với Nhan Tử La: “Muội muội hãy nghỉ ngơi vài ngày, mai ta sẽ lại tới thăm”. Nhan Tử La gật gật đầu.
Nữu Hỗ Lộc thị bón cho nàng một ít nước đường, môi Nhan Tử La lúc này mới bớt khô hơn một chút, nàng cười nói: “Trời sắp có mưa hồng hay sao, mọi người tự dưng lại đối tốt với muội như thế!”. Nữu Hỗ Lộc thị mỉm cười vẻ gượng gạo. Nhan Tử La lim dim chìm vào giấc ngủ.
Nàng vừa ngủ không bao lâu, Dận Chân mặc triều phục sải bước tiến vào, thấy nàng ngủ rồi, lập tức chau mày hỏi Nữu Hỗ Lộc thị: “Sao vẫn còn ngủ?”.
“Vừa rồi có tỉnh lại, uống chút nước đường lại ngủ mất, Tứ gia không nên lo lắng quá.” Nữu Hỗ Lộc thị đáp, “Muội muội vẫn chưa biết gì”. Dận Chân im lặng gật đầu, nhìn Nhan Tử La dặn, “Đừng nói cho nàng ấy biết”.
Nữu Hỗ Lộc thị gật đầu, lại hỏi: “Nhưng, có thể giấu được bao lâu chứ?”. Dận Chân sững lại, đáp, “Sau này hãy nói”. Nữu Hỗ Lộc thị im lặng.
“Tứ gia thay y phục rồi hãy quay lại, muội muội chưa dậy ngay được đâu”, Nữu Hỗ Lộc thị nhìn triều phục trên người Dận Chân nói. Dận Chân không đáp, cũng không nhúc nhích. Nữu Hỗ Lộc thị bèn không nói nữa.
Cứ thế vài ngày, sắc mặt Nhan Tử La mới hồng hào hơn một chút. Ngày nào Nữu Hỗ Lộc thị cũng đến thăm nàng, mấy người vợ bé khác cũng thường xuyên tới chơi, chỉ là không thấy Bích La đâu.
“Sao không thấy Bích La?” Hôm nay Nhan Tử La đã ăn được cháo, đột nhiên nghĩ đến Bích La.
“Chủ nhân, Cách cách đang dưỡng bệnh”, Bách Hợp đáp, thu dọn bát đũa.
“Sao thế? Muội muội ta cũng bệnh à?”, Nhan Tử La hỏi.
“Bệnh rất nặng, Tứ gia nói không ai được phép tới thăm, ngay cả chủ nhân cũng không được đến thăm”, Bách Hợp bình tĩnh đáp.
“Bệnh rất nặng? Mới có mấy ngày, sao lại thế? Thái y đã đến thăm bệnh chưa? Nói thế nào?”
Nhan Tử La hỏi, nói gì thì nói, cũng là chị em cùng huyết thống, không thể để người ta chê cười được.
“Cái này nô tỳ cũng không biết, dù sao, chủ nhân vẫn nên đợi Tứ gia cho phép rồi hãy qua thăm”, Bách Hợp đáp.
“Có phải muội muội ta đã phạm lỗi gì rồi không? Bách Hợp, ngươi có chuyện gì giấu ta?”, Nhan Tử La nhìn Bách Hợp hỏi. Bách Hợp cúi đầu, một lúc lâu sau mới đáp, “Chắc là làm gì đó khiến Tứ gia nổi giận, nhưng, với thủ đoạn của Cách cách có lẽ chỉ mấy hôm nữa là lại bình thường thôi”.
“Là thế ư?” Nhan Tử La vẫn cảm thấy không tin, nếu là như thế, thì hà tất phải giấu nàng.
“Là vậy ạ, chủ nhân”, Bách Hợp đáp, “Chủ nhân, người có muốn ngủ thêm một lúc không?”.
“Không ngủ nữa, còn ngủ nữa thì ‘linh kiện’ trong người đều hỏng hết. Phải rồi, Bách Hợp, lần này sao ta lại ốm lâu như thế?”, Nhan Tử La hỏi, nhìn thấy vai Bách Hợp rõ ràng hơi so lại một chút.
“Chủ nhân huyết khí không đủ, lại buồn bã tích tụ trong lòng, vì vậy mới không khỏi được”, Bách Hợp nói, không dám ngẩng đầu nhìn Nhan Tử La.
“Ta? Khí huyết không đủ? Còn tích tụ? Nếu thì thì đám đàn bà con gái trong phủ này chẳng phải đều thành người đẹp ngủ hết rồi sao? Nhưng, nếu chỉ ốm lặt vặt vậy thôi thì đâu cần mọi người phải quan tâm tới ta như vậy”, Nhan Tử La lẩm bẩm một mình, “ Bách Hợp, đừng giấu ta nữa, có phải ta mắc bệnh gì không thể chữa được không?”. Rất có khả năng ấy, nếu không sao những người phụ nữ kia đều nhìn nàng với ánh mắt cảm thông như thế?
“Không phải, chủ nhân, người đừng nghĩ xa xôi, thái y nói người chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là không sao hết”, Bách Hợp vội vàng nói.
“Thật là không phải?”, Nhan Tử La nhìn Bách Hợp, thấy Bách Hợp gật đầu khẳng định, lúc này mới yên tâm nói tiếp, “Thế thì tốt rồi, mà cho dù có bệnh, cũng đợi sau khi ta đi tái ngoại về rồi tính”.
“Chủ nhân, vì chuyến tái ngoại sắp tới, người phải cố gắng tĩnh dưỡng, mau chóng hồi phục sức khỏe”, Bách Hợp vẫn cúi đầu nói.
“Biết rồi mà, bà quản gia.” Nhan Tử La cười, “Còn nữa, Tứ gia bắt đầu tới đây từ khi nào?”. Vị đại gia Dận Chân này giờ ngày nào cũng xuất hiện ở đây, cứ tiếp tục thế này, không chừng nàng sẽ lại bị đám phụ nữ kia ăn tươi nuốt sống mất.
“Từ ngày người bị bệnh.” Giọng Bách Hợp cuối cùng có chút vui vẻ.
“Hả? Không phải chứ!”, Nhan Tử La chống má nói: “Kì lạ, bao nhiêu lâu như thế, vậy mà đám phụ nữ kia lại không trừng mắt chau mày với ta? Thế đạo thay đổi hay đại gia nhà các ngươi bị chán ghét rồi?”.
“Chủ nhân, người cứ yên tâm, cố gắng dưỡng bệnh là được rồi”, Bách Hợp nói. Nhìn nhìn, bên ngoài mặt trời đã lên cao, Bách Hợp ra khỏi phòng, bảo đám hầu nhỏ vén hết rèm lên. Nhan Tử La tiếp tục nghĩ tới vấn đề nan giải kia.
“Hôm nay khí sắc của muội muội khá hơn nhiều rồi”, Nữu Hỗ Lộc thị vào phòng, thấy sắc mặt Nhan Tử La bèn nói.
“Nhờ phúc của tỷ tỷ, tỷ cũng đừng ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui thế nữa, sợ tỷ mệt sẽ ốm mất.”
Nhan Tử La ngồi dậy định bước xuống.
“Trời ơi, mau ngồi đi, đừng cử động, cứ mặc ta”, Nữu Hỗ Lộc thị vội ngăn nàng.
“Ai cũng không uội cử động, có phải là vấn đề gì lớn đâu, sao mà căng thẳng thế, cứ như sắp sinh con không bằng”, Nhan Tử La cười trêu. Nữu Hỗ Lộc thị sững sờ vài giây, cười gượng gạo một cái, rồi nói: “ Nếu là sinh con, thì còn căng thẳng hơn bây giờ nhiều”.
“Hôm nay muốn ăn gì?”, Nữu Hỗ Lộc thị ngồi đối diện nàng, hỏi. Nhan Tử La lắc lắc đầu, “Chẳng muốn ăn gì cả, ăn gì cũng toàn vị thuốc. Tỷ uội một viên vạn năng đơn thì tốt nhất, ăn xong không cần phải uống thêm thuốc gì nữa”.
“Một thời gian nữa sẽ khỏe thôi”, Nữu Hỗ Lộc thị nói.
“Đúng rồi, tỷ tỷ, chẳng phải tỷ không ngửi được mùi hoa đinh hương sao? Sao tỷ vẫn đến đây? Muội không sao rồi.” Nhan Tử La ngửi thấy mùi đinh hương bay từ cửa sổ vào.
“Ngưởi lâu ngày giờ lại thấy quen rồi”, Nữu Hỗ Lộc thị đáp. Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy bên ngoài, Bách Hợp và đám người hầu cất tiếng thỉnh an: “Tứ gia cát tường!”. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng xuống sập định đi ra, nhưng thấy Dận Chân vào trong rồi. Chàng nhìn Nhan Tử La đứng đó, khẽ chau mày: “Sao lại xuống làm gì?”.
“Đã không sao rồi”, Nhan Tử La đáp, giọng bất lực. Có phải kiêng cữ trong thời gian sinh nở đâu, nằm phát chán lên rồi.
“Cẩn thận một chút vẫn hơn, đợi hỏi ý kiến thái y hẵng hay”, Dận Chân nói. Nhan Tử La nhìn Nữu Hỗ Lộc thị lại nhìn nàng cười, nàng đành nói: “Vâng”, sau đó vào phòng, ngoan ngoãn trèo lên sập, dựa vào gối tựa.
“Muội muội nghỉ đi, ngày mai ta lại tới thăm.” Nữu Hỗ Lộc thi hành lễ với Dận Chân, quay người đi ra. Nhan Tử La nhìn Dận Chân nhất thời không biết nói gì, đành quay đầu nhìn qua rèm cửa sổ ngắm đinh hương trong vườn.
“Uống thuốc chưa?”, Dận Chân hỏi.
“Vâng, uống rồi ạ”, Nhan Tử La quay đầu đáp. Đột nhiên nhớ tới Bích La, do dự một lát mới hỏi: “Tứ gia, Bích La…”.
“Chuyện của nàng ta, nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý.” Giọng Dận Chân hình như hơi trầm.
“Nếu muội ấy đã làm sai khiến Tứ gia tức giận, hãy coi như nể tình muội ấy còn nhỏ tuổi…” Không đợi Nhan Tử La nói xong, Dận Chân hừ mũi một tiếng, sau đó mới nói: “Nàng cần dưỡng bệnh cho tốt là được rồi”.
Nhan Tử La gật đầu, đợi mấy ngày nữa vị đại gia này tâm trạng tốt hơn một chút sẽ nói sau vậy, giờ không nên mạo hiểm giẫm vào chỗ có mìn. Nàng cũng không phải Hoàng Kế Quang[4] thích chắn trước họng súng.
[4] Hoàng Kế Quang: Người anh hùng Trung Quốc lấy thân mình chèn lỗ pháo trong cuộc chiến với Triều Tiên.
Dận Chân ngồi một lát, kẻ dưới tới báo Thập tam gia đến, Dận Chân đứng dậy, dặn dò Bách Hợp phải chăm sóc nàng thật tốt, rồi vội vàng đi. Đến tối, Dận Chân cũng không thấy xuất hiện.
Sáng hôm sau, dùng bữa sáng và uống thuốc xong, thấy ánh nắng mặt trời ấm áp, Nhan Tử La thực muốn ra ngoài dạo quanh cho đỡ cuồng chân. “Vật lộn” với Bách Hợp cả nửa ngày, uy hiếp có, dụ dỗ có, dọa nạt có, phải giở hết mọi ngón nghề ra, Bách Hợp mới chịu cùng nàng ra ngoài. Đầu tiên nàng tới thỉnh an Nạp Lạt thị, sau đó chầm chậm đi đến tiểu viện của Nữu Hỗ Lộc thị. Đám a hoàn nói Nữu Hỗ Lộc thị đã đến viện của nàng rồi. Nhan Tử La cười bất lực, đành quay người đi về phía tiểu viện của mình.
Lúc ngang qua tiểu viện của Bích La, Nhan Tử La dừng bước, Bách Hợp vội nói: “Chủ nhân, Tứ gia đã dặn, không ai được vào thăm Cách cách”.
“Dù sao chàng cũng không có ở đây, ta vào thăm một lát thôi”, Nhan Tử La nói.
“Chủ nhân, người không nên vào thì hơn”, Bách Hợp can ngăn.
“Nha đầu ngươi sao đột nhiên lại không hiểu chuyện như thế hả, dù có thế nào, chúng ta cũng là tỷ muội, muội muội bị ốm, người khác có thể không tới thăm, nhưng nếu ta không tới, chẳng phải sẽ khiến họ chê cười hay sao?”, Nhan Tử La nói.
“Nhưng, chủ nhân, giờ sức khỏe người thế này, hay là để hôm khác hãy tới?” Bách Hợp định kéo dài thời gian.
“Dù sao cũng đi đến đây rồi”, Nhan Tử La đáp, sau đó khẽ đẩy cửa. A hoàn trong sân nhìn thấy nàng, rõ ràng là sững lại. một a hoàn khác lớn hơn lập tức phản ứng lanh lẹ, nhún người hành lễ: “Nhan phúc tấn cát tường!”.
“Chủ nhân các ngươi đâu?”, Nhan Tử La hỏi. A hoàn đó còn chưa kịp trả lời, thì một bóng người gầy yếu xuất hiên, tay vịn khung cửa, lạnh lùng nhìn Nhan Tử La.
“Bích La?” Nhan Tử La nhìn sắc mặt nàng ta, thực sự không được khỏe lắm.
“Tỷ tỷ tới đây làm gì?” Giọng Bích La lạnh lùng như vẻ mặt.
“Họ nói muội bị ốm, ta tới thăm muội.” Nhan Tử La cảm thấy hơi khó hiểu, sao nàng ta lại có thái độ như thế?
“Ốm rồi? Họ đều mong ta ốm, ngay cả tỷ cũng muốn ta chết phải không?” Những lời Bích La thốt ra khiến Nhan Tử La khẽ chau mày.
“Sao muội lại nói thế? Ai mong muội chết chứ?” Giọng Nhan Tử La bất giác cũng trở nên lạnh lùng.
“Tỷ tỷ, đúng là tỷ tỷ tốt của ta, thủ đoạn hay, Tứ gia lại sủng ái tỷ như thế”, Bích La cười nhạt nói.
“Nói cho rõ ràng đi”, Nhan Tử La cũng lạnh tanh đáp.
“Ồ, tỷ làm những gì còn cẩn ta phải nói nữa sao? Với cả muội muội ruột của mình, mà tỷ còn có thể dùng loại thủ đoạn đó, thật là khiến ta rùng mình ghê tởm”, Bích La vẫn cười đáp.
Ở cửa vang lên giọng nói, là giọng của Nữu Hổ Lộc thị: “Bích La muội muội, tỷ tỷ muội đang ốm, không được nói linh tinh”.
“Dung Nhã tỷ tỷ?”, Bích La cười nhạt, “ Hai người đúng là rất giống tỷ muội! Đáng tiếc, người Tứ gia thương nhất lại là tỷ ta”.
“Đừng lôi người khác vào, muội nói ta đã dùng thủ đoạn gì? Nói rõ ra xem nào”, Nhan Tử La vẫn truy hỏi.
“Tử La, về thôi, lát nữa Tứ gia sẽ tới”, Nữu Hổ Lộc thị đi đến cạnh nàng khuyên, sau đó nhìn nhìn Bích La, “ Bích La, nếu không muốn Tứ gia phạt muội nữa, ta khuyên muội đừng nói năng linh tinh”.
“Tỷ cứ để Bích La nói hết, nếu không muội sẽ trăn trở”, Nhan Tử La gạt phắt đi.
Bích La lạnh lùng cười rồi nói: “Dùng mạng của Tiểu a ca đổi lấy mạng ta, tỷ tỷ cũng thật tàn nhẫn nhỉ? Nhưng, ta giờ vẫn đang sống sờ sờ đây, tỷ chắc thất vọng đau buồn lắm phải không? Tự dưng mất không mạng của Tiểu a ca?”.
“Bích La, câm miệng lại”, Nữu Hổ Lộc thị nghiêm giọng quát, một a hoàn chạy tới cạnh Bích La, kéo tay áo nàng ta nói: “Chủ nhân, người đừng nói nữa, Tứ gia nghe được sẽ không hay đâu”.
“Tỷ tỷ, những lời Bích La nói là thật sao?”, Nhan Tử La hỏi, mặt chẳng chút cảm xúc.
“Tử La, đừng nghe muội ấy nói linh tinh, đi thôi, chúng ta về thôi”, Nữu Hổ Lộc thị nói.
“Được! Về thôi!” Nhan Tử La gật gật đầu. vừa đi được hai bước thì nghe được tiếng kêu thất thanh của Bách Hợp và giọng hoản loạn của Nữu Hổ Lộc thị, “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau tới giúp đi”.
Nữu Hổ Lộc thị hét lên với đám a hoàn đang trợn mắt há miệng đứng trước tiểu viện. Họ vội vội vàng vàng chạy tới, cùng đỡ Nhan Tử La lúc này đã mềm nhũn đứng dậy. Thấy bọn họ vội vàng chạy đi, a hoàn bên cạnh Bích La nói như mếu: “Chủ nhân, sao người lại không chịu nhẫn nhịn chứ? Nhẫn nhịn, đợi Tứ gia hết giận chuyện sẽ qua thôi. Nhưng giờ thì…”.
“Hừ! Cho dù ta không nói thì đã sao? Tứ gia còn đến đây nữa không? Tỷ ta chỉ giả vờ thôi, nhất định là giả vờ”, Bích La tức tối hằn học.
Nữu Hỗ Lộc thị và đám người hầu vội vội vàng vàng dìu Nhan Tử La quay về, cũng may thái y vẫn luôn túc trực trong phủ nên cho người đi gọi ngay. Đám a hoàn lớn bé trong nhà đều luống ca luống cuống. Nữu Hỗ Lộc thị là người bình tĩnh nhất, để thái y bắt mạch, sai Ám Hương đợi đi lấy thuốc, sau đó đưa thái y đích thân đi sắc. Khó khăn lắm mới dặn dò xong, nhìn phía trước ngực Nhan Tử La, Nữu Hỗ Lộc thị vội nói: “Bách Hợp, Sơ Ảnh, mau tìm bộ y phục sạch sẽ thay cho chủ nhân các ngươi đi, để Tứ gia nhìn thấy thì không hay đâu”. Bách Hợp vội đi tìm y phục.
Bộ y phục bẩn vừa cởi xuống, Dận Chân đã xuất hiện, vẫn khoác triều phục. Mấy người bọn họ sững cả lại. Nữu Hỗ Lộc thị vội ra hiệu cho Bách Hợp mang bộ y phục đó ra ngoài. Bách Hợp vừa chạm tay vào y phục thì nghe thấy Dận Chân nói: “Đặt xuống”, rồi chàng sải bước tới bên sập, Nhan Tử La lúc này mặt tái nhợt không còn hột máu.
“Chuyện gì thế này?” Ánh mắt sắc lẻm của Dận Chân quét qua mặt bọn họ một lượt, cuối cùng dừng lại trên bộ y phục, “Mang lại đây”. Bách Hợp run rẩy cầm bộ y phục hai tay dâng lên Dận Chân. Dận Chân mở bộ y phục ra, sau đó nắm chặt trong tay tức tối, nhìn Nữu Hỗ Lộc thị: “Chuyện gì?”.
Nữu Hỗ Lộc thị biết là không giấu được, đành phải nói thật. Dận Chân nghe xong, chỉ gật đầu. Nhưng Nữu Hỗ Lộc thị và đám a hoàn lại toàn thân lạnh toát.
Dận Chân đưa bộ y phục đó cho Bách Hợp, bảo Bách Hợp mang vứt, sau đó đuổi bọn họ ra ngoài. Tự mình đích thân ngồi bên cạnh trông nom Nhan Tử La. Ám Hương mang thuốc vào, chàng cũng đích thân bón cho Nhan Tử La từng chút từng chút một, nhưng Nhan Tử La hai răng cắn chặt, gần như lãng phí cả bát thuốc.
“Nhan chủ nhân thế nào?” Dận Chân quay người đi ra phòng ngoài, hỏi thái y lúc này đang run lẩy bẩy.
“Nhan chủ nhân hỏa khí công tâm, lại thêm bệnh cũ chưa khỏi, e là lần này… chỉ sợ là…”
Thái y suy nghĩ đắn đo xem nên nói thế nào.
“Sợ là cái gì?”, Dận Chân hỏi.
“Sợ là không thể hoàn toàn bình phục lại như lúc ban đầu.” Thái y hoảng sợ.
“Nói lại lần nữa xem”, Dận Chân lạnh tanh.
“Nô tài câu nào cũng là thật, không dám giấu giếm nửa lời”. Thái y càng thêm hoảng hốt.
Một lúc sau, Dận Chân mới nói: “Ngươi mau lui ra đi! Ngày mai không cần tới nữa”. Thái y đó vội vàng thu dọn hòm thuốc rồi đi. Ông ta vừa đi, ánh mắt Dận Chân bèn lướt qua đám a hoàn trong phòng: “Là ai đưa chủ nhân ra ngoài?”
Bách Hợp bịch một tiếng quỳ mọp xuống đất, “Là nô tỳ. Nô tỳ đáng chết”.
“Đánh hai mươi trượng, sau này không cần hầu hạ bên cạnh chủ nhân nữa. Dung Nhã, nàng nhớ phải nói với Phúc tấn, điều sang cho Nhan Tử La mấy nha đầu lanh lợi”, Dận Chân nói. Bách Hợp vẫn dập đầu liên tục, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ. Nữu Hỗ Lộc thị nhìn Bách Hợp, nháy mắt với Ám Hương, Sơ Ảnh, nói: “Đưa cô ta ra ngoài!”, sau đó quay sang Dận Chân nói: “Tứ gia, nha đầu này là nha đầu bồi giá[5] của Nhan muội, đã hầu hạ Nhan muội bao năm nay, chưa bao giờ để xảy ra sơ xuất gì. Hôm nay mặc dù sai, nhưng, nếu Tứ gia đuổi cô ta đi, Nhan muội nhất định sẽ không vui”.
[5] Bồi giá: Nha đầu của nhà mẹ đẻ đi theo chủ nhân khi chủ nhân lấy chồng.
Dận Chân nghĩ một lúc, nói: “Thôi bỏ đi, đánh xong rồi thôi, vẫn nên quay lại thì hơn! Vừa rồi, nàng cũng ở đó?”
Nữu Hỗ Lộc thị vội nói: “Thần thiếp tới thăm muội muội, đám a hoàn nói Nhan muội vừa ra ngoài, thần thiếp liền vội quay về. Qua viện của Bích La, thấy cửa viện mở, liền liếc mắt nhìn vào. Thấy Nhan muội muội ở trong, thần thiếp lập tức vào xem sao. Thần thiếp đã khuyên can Bích La, nhưng nàng ta không chịu nghe, Nhan muội lại kiên quyết ép nàng nói cho rõ, vì vậy mới… Thần thiếp không thể ngăn cản được, xin Tứ gia trách phạt!”
“Ta biết rồi, nàng về trước đi!”, Dận Chân nói, sau đó quay người đi vào phòng. Nữu Hỗ Lộc thị lo lắng nhìn rèm cửa.
Chiều hôm đó, Bích La bị đưa ra biệt viện ở ngoại thành phía Tây, lý do là bệnh tật đầy mình, cùng đi với nàng ta chỉ có hai a hoàn theo hầu.