Tối Chân Tâm (Tập 1)

Chương 19: Phần 1 - Chương 31-32


Bạn đang đọc Tối Chân Tâm (Tập 1) – Chương 19: Phần 1 – Chương 31-32

Chương 31: Sắp tới lễ Vạn Thọ
Vài ngày sau, Đại a ca Dận Đề mặc dù đã sai người đến phục ở Lan Quế phường, nhưng cũng không nhìn thấy Bạch La. Nàng giống như bạch hồ ly vậy, biến mất không để lại dấu vết. Thập tam a ca lòng thầm mong được xem trò náo nhiệt đã phải thất vọng, có lẽ đại a ca hắn còn thất vọng hơn.
“Tứ ca, huynh nếm thử xem, đây là bánh điểm tâm của Lan Quế phường, quả thật danh bất hư truyền!”, Dận Tường cắn một miếng bánh ngọt rồi nói.
“Hôm nay đệ đặc biệt tới để ăn cái này à?” Dận Chân nhìn lá thư trong tay, chau mày lại.
“Đương nhiên rồi, Thập tam đệ đây đã phải đặc biệt sai người đi mua về để cùng Tứ ca thưởng thức”, Dận Tường nghiêng người dựa vào ghế vừa uống trà vừa nói.
“Đặc biệt? Đặc biệt tới xem chuyện vui của Đại a ca nhỉ?” Dận Chân ngẩng đầu nhìn nhìn lão Thập tam, tên nhóc này từ nhỏ tới lớn đâu có hứng thú với đồ ăn vặt bao giờ.
“Trò vui chẳng có mà xem, chỉ thấy bộ mặt thất vọng của Đại a ca thôi! Cũng khó nói, Bạch La cô nương đó có khi lại là một con bạch hồ ly thật, làm bao người đau lòng rồi theo gió mà đi”, Dận Tường chẳng nghiêm túc chút nào.
“Cũng có thể.” Dận Chân ném lá thư vào lửa đốt, “Xem ra Đại a ca thật sự phải thất vọng rồi”.
“Đệ cũng muốn tìm cô nương ấy để xem xem, chắc chắn là thú vị lắm”, Dận Tường uể oải nói.
“Ừm, đệ có thể thương lượng với Đại a ca”, Dận Chân vẫn cái giọng đều đều không lên không xuống.
“Có thể suy nghĩ thêm mà.” Có thể suy nghĩ tìm cách gây rối loạn thêm cho Đại a ca, thực ra hắn lại thấy cô gái đó may mắn. Với tính cách của Đại a ca, sau khi có được cô ta rồi e là cũng sẽ không trân trọng.
“Ngày mừng thọ Hoàng a ma sắp đến rồi”, Dận Chân nhắc nhở.
“Đúng là sắp rồi. Mười mấy ngày nữa thôi, đề nghị của Thái tử gia thế nào?” Hai hôm trước Thái tử gia lại đến Lan Quế phường một lần nữa, đề nghị My Liễm Diễm cô nương tới biểu diễn chúc thọ cho Hoàng a ma. “Chỉ có hắn ta mới nghĩ ra được chiêu đó! Đúng là khúc ruột đầu của Hoàng a ma có khác, thật chẳng giống với chúng ta!”, Dận Tường cảm thán nói.
“Một đề nghị tuyệt vời.” Dận Chân quay đầu nhìn ra cửa sổ, có thể Đại a ca sốt sắng tìm cô nương có tên Bạch La kia cũng là vì mục đích này chăng? Có điều, Đại a ca cũng thật là chẳng biết lượng sức mình, mẫu thân của hắn là Huệ phi xuất thân thấp kém, dù thế nào thì cũng không đến lượt hắn lên ngôi thái tử. Huống hồ với tình hình trước mắt, Thái tử gia đang thịnh sủng, ý đồ của Đại a ca lại quá rõ ràng, thực là hành động bất minh.
“Đúng là rất tuyệt, đợi mà xem. Nếu tìm được cô nương bạch hồ ly kia, thì càng thú vị”, Dận Tường cười nói, “Hoàng a ma e là sẽ tuyên bố việc chỉ hôn trong lễ vạn thọ của mình, không biết kết quả thế nào”.
“Nghe nói Hoàng a ma đặc biệt ra lệnh cho bọn Hạm Chỉ chuẩn bị thọ lễ”, Dận Chân đáp.
“Thử thách?” Dận Tường lại giải quyết một miếng bánh điểm tâm nữa, “Tứ ca, huynh thật sự không ăn sao? Rất ngon đấy”.
Dận Chân nhìn nhìn hắn, không có phản ứng gì.
Nhan Tử La đang ngủ say bỗng bị lắc cho tỉnh dậy. “Đáng ghét, kẻ đáng ghét nào thế? Không biết làm vậy là tự tìm cái chết hay sao hả?”, Nhan Tử La cằn nhằn nói, cho đến khi nhìn rõ người trước mặt, mới đổi giọng, “Á, Tiểu Mẫn Mẫn, Hoàng a ma của cô thả cô ra rồi à? Cô được giải phóng rồi à?”.
“Giờ này là mấy giờ rồi mà tỷ còn ngủ trưa hả?” Mẫn Chỉ khinh bỉ nhìn Nhan Tử La đầu bù tóc rối.
“Tôi…” Tôi vừa mới ngủ thôi, được chưa hả, buổi sáng phải làm việc rất vất vả đấy. “Tôi không khỏe lắm! Nói đi, sao cô lại chạy tới đây?” Nhan Tử La chỉnh lại y phục, vuốt vuốt tóc cho bớt rối.
“Haizz!, Mẫn Chỉ trèo lên sập, chỉ thở dài.

“Haizz cái gì, thế nào? Bị mắng à?, Nhan Tử La chớp chớp mắt hỏi.
“Bị mắng đã tốt, người làm gì có thời gian mà mắng ta? Có điều đã sai Lý Đức Toàn mang ý chỉ tới rồi”, Mẫn Chỉ chau mày đáp.
“Chỉ hôn cho cô ấy hả”, Nhan Tử La truy hỏi.
“Không phải. Hoàng a ma muốn ta chuẩn bị một phần thọ lễ, bất kể là cao quý hay rẻ mạt. Nghe nói Hạm Chỉ, Quân Chỉ, Kỳ Chân đều nhận được ý chỉ này”, Mẫn Chỉ thuật lại.
“Ồ, xem ra Hoàng a ma đang thử các cô rồi, người nào đạt điểm cao nhất sẽ chỉ hôn cho người mà Hoàng thượng vừa ý nhất. Này, cô chuẩn bị gì rồi?”, Nhan Tử La hỏi.
“Chẳng muốn chuẩn bị gì cả”, Mẫn Chỉ cáu kỉnh đáp.
“Đừng cáu kỉnh như thế, thế cô có thể cho tôi biết người mà Hoàng a ma của cô vừa ý nhất là ai không?” Nhan Tử La đầu óc bắt đầu suy tính, nàng nhất định phải giúp Mẫn Chỉ được gả cho người mà Khang Hy vừa ý nhất.
“Không biết”, Mẫn Chỉ lại đáp gỏn lọn.
“Không biết? Thế thì khó đây.” Nhan Tử La kéo một lọn tóc quấn quanh ngón tay nghịch nghịch.
“Biết hay không thì có liên quan gì.” Mẫn Chỉ cúi đầu, bộ dạng uể oải chán chường.
“Đương nhiên là có rồi. Dù sao cũng phải lấy chồng, thà để mình chủ động chọn vẫn tốt hơn. Nếu để Hoàng thượng chỉ hôn cho cô người mà ông ấy vừa ý nhất, thì tương lai của cô sẽ được đảm bảo, ngạch nương cô cũng được nở mày nở mặt.” Nhan Tử La nhìn nhìn Mẫn Chỉ, “Cô đã thích ai chưa?”.
“Chưa”, Mẫn Chỉ ngẩng đầu lên nói, ánh mắt rất thẳng thắn.
“Chưa thì chưa, hét to thế làm gì?” Nhan Tử La cố ý lấy tay ngoáy ngoáy tai, “Nếu chưa thích ai thì đúng là chỉ hôn cô cho ai cũng thế cả thôi”.
Mẫn Chỉ im lặng.
“Mấy cô em gái của cô có sở trường gì?”, Nhan Tử La lại hỏi. Nếu đã không biết tình hình về các ứng viên thì đành phải khai thác về đối thủ vậy.
“Hạm Chỉ đàn rất hay, Quân Chỉ cưỡi ngựa giỏi, Kỳ Chân có tài may vá”, Mẫn Chỉ nói một cách không hào hứng. “Nghe nói Quân Chỉ rất thích Thái cát của Khalkha”, Mẫn Chỉ suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn nói ra tin tức nghe lỏm được từ đám a hoàn.
“Khalkha? Thái cát? Người đó… xin hỏi một chút, những thứ đó là ý gì”, Nhan Tử La ngại ngùng hỏi. Không thể trách nàng không có học được, chế độ quan lại thời cổ đại rất phức tạp, ai biết là gì chứ, hơn nữa triều Thanh lại càng loạn, thêm cả đám người Mông Cổ vào.
“Tỷ không biết?” Mẫn Chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói, “Không biết cũng là bình thường thôi, cả ngày tỷ chỉ biết ăn ngủ vui chơi. Khalkha là một bộ tộc của Mông Cổ, sống ở Tamil, thuộc họ Bác Nhĩ Tế Cát Đặc. Thái cát là một loại phẩm cấp, thôi, giải thích nhiều với tỷ như thế để làm gì? Thái cát đó là người thừa kế sau này của Khalkha. Hiểu chưa hả?
“Có nghĩa là, Thái cát đó sau này sẽ trở thành chủ của một bộ tộc?”, Nhan Tử La bắt đầu tính toán. Nếu được gả cho hắn thì tốt xấu gì sau này cũng trở thành nữ chủ của một bộ tộc. Dường như Khang Hy còn rất coi trọng mấy bộ tộc này, có lẽ khi ấy sẽ có cái nhìn khác đối với đứa con gái được gả cho họ chăng?
“Có lẽ thế. Hắn là cháu trai duy nhất của Đan Luật. Hoàng a ma rất coi trọng Đan Luật”, Mẫn Chỉ đáp.
“Tôi không có hứng thú với ông nội hắn, giờ người mà tôi thấy hứng thú chính là hắn kia.” Nhan Tử La nghĩ nghĩ rồi nói, “Hoàng a ma của cô có lẽ rất coi trọng quý tộc Mông Cổ phải không?”.
“Rất coi trọng.” Mẫn Chỉ suy nghĩ, “Nghe nói Đỗ Lăng Quân Vương Thương Tân của Bác Nhĩ Tề Cát Đặc thị, Ông Ngưu Đặc Bộ cũng đã phụng chỉ về kinh rồi”. Muốn không biết cũng không được, bây giờ khắp Đồng Thuận trai từ trên xuống, dưới từ nhỏ tới lớn, không ai là mắt không nhìn sáu hướng, tai không hóng tám phương để nghe ngóng tin tức cả. Ai cũng mong nàng ta được gả cho người tốt, Đồng Thuận trai mới có thể mở mày mở mặt theo.

“Ái chà, hai quý tộc Mông Cổ liền. Nếu có thể lén nhìn diện mạo người này thì tốt, ít nhất cũng có được sự so sánh trong lòng.” Nhan Tử La vừa nói vừa nghĩ: Đúng rồi, sao không nghĩ đến Lan Quế phường của hồ ly chết tiệt kia, đó sẽ là một kênh đưa tin tốt. Ngày mai phải nói nhỏ với hồ ly một tiếng, nếu hai tên đó đến, cô ta sẽ nghĩ cách để mình được nhìn mặt một lát.
“Có gì khác biệt!” Mẫn Chỉ vẫn thờ ơ, các Cách cách chẳng phải cũng đều bị chỉ hôn như vậy cả sao?
“Đương nhiên là khác rồi, một kẻ mặt đầy tàn nhang, một người mặt mày anh tuấn, cô muốn lấy kẻ nào?”, Nhan Tử La hỏi, “Không phải cô thích ăn bánh rán vừng đấy chứ?”.
“Liên quan gì tới bánh rán?” Mẫn Chỉ ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ đến ăn.
“Bởi vì trên bánh rán có vừng.” Nhan Tử La nhấn mạnh từ “vừng”, lại bị Mẫn Chỉ lườm ột cái. “Được rồi được rồi, đừng có lườm tôi mãi thế. Cô xem người ta ai cũng có sở trường, còn sở trường của cô là gì? Sao tôi chẳng nhận thấy nhỉ?”
“Không có”, Mẫn Chỉ vẫn nói với giọng điệu đều đều không hứng thú ấy.
“Cô đừng có phản kháng tiêu cực như thế! Biết rõ có chống đối cũng vô ích mà vẫn cứ làm cái việc ngu xuẩn ấy. Lẽ nào cô định vào ngày mừng thọ Hoàng a ma, đứng trước mặt ông ấy nói rằng mình chẳng có gì? Mất mặt có khi chạy đến Mông Cổ cũng chẳng hết. Dù thế nào, giờ nhiệm vụ đầu tiên cũng phải tìm ra sở trường của cô. Mà sở trường đó phải không được giống mấy cô em gái kia, tốt nhất là phải bất ngờ, dễ thắng…”, Nhan Tử La lẩm bẩm, bỗng nhiên mắt sáng quắc lên, “Mẫn Mẫn, chẳng phải cô biết võ công hay sao?”.
“Tỷ bảo ta phải động thủ đánh nhau với người ta trong ngày vạn thọ của Hoàng a ma à?” Mẫn Chỉ cố ý châm chích, “Hoàng a ma sẽ xử lý ta vì tội làm nhục sự uy nghi của hoàng tộc, có khi chém đầu cũng không chừng?”.
“Hay là cô đấu võ kén rể?”, Nhan Tử La cười hi hi nói.
“Nếu Hoàng a ma biết đấy là chủ ý của tỷ, có lẽ Tứ ca cũng sẽ cầm thánh mệnh mà chém bay đầu tỷ đi mất”, Mẫn Chỉ lạnh lùng đáp.
“Này, Mẫn Mẫn, cô có biết múa không?” Nhan Tử La đột nhiên nhớ ra ở thời Đường có một vị công tôn đại nương múa kiếm, chiêu đấy có lẽ độc nhất vô nhị.
“Một chút, tỷ không phải bảo ta lên múa đấy chứ?” Mẫn Chỉ nheo mắt lại, “Tỷ bảo một Cách cách như ta phải múa trước sự chứng kiến của hàng trăm con mắt? Ta đâu phải đào hát”.
“Múa kiếm cô đã nghe bao giờ chưa? Cô biết võ công lại biết múa, múa kiếm chắc chắn sẽ rất anh hùng, hào sảng. Làm sao đào hát có thể sánh được, hơn nữa cô còn có khí chất quý tộc bẩm sinh, chắc chắn là đẹp vô cùng.” Mắt Nhan Tử La lấp lánh trăng sao, sau này quay về nàng cũng có thể nói quá lên một tí, là nàng đã tác thành tình duyên cho công chúa Đại Thanh.
“Nhưng, Nhan Tử La, múa kiếm đã thất truyền rồi. Tỷ có biết không?”, Mẫn Chỉ lại nói nhát gừng như muốn đả kích nàng.
“Chắc chắn có người biết, một đất nước rộng lớn thế này sao lại không thể tìm ra một người biết múa kiếm cơ chứ? Hơn nữa, he he…”, Nhan Tử La cười gian tà, nói tiếp: “Cho dù không tìm ra, thì chúng ta cũng có thể tự biên đạo một điệu, dù sao cũng có ai biết đâu mà lo”.
“Tỷ đúng là gan to hơn cả trời”, Mẫn Chỉ cười nói. Đây có lẽ cũng là một phương pháp khả thi. Nếu thật sự gả cho người mà Hoàng a ma yêu quý, sau này Hoàng a ma ít nhiều cũng phải niệm chút tình cũ với ngạch nương nàng ta đúng không? Cuộc sống sau này của ngạch nương cũng sẽ tốt hơn một chút.
“Tôi sẽ liều chết vì bạn bè!”, Nhan Tử La vỗ ngực nói.
“Có kế hoạch rồi, nhưng biết tìm người ở đâu đây? Chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến lễ vạn thọ của Hoàng a ma”, Mẫn Chỉ lo lắng nói.
“Cứ giao cho tôi!”, Nhan Tử La lại vỗ ngực hứa.
Chắc chắn có thể tìm được người ở chỗ hồ ly, nếu thật sự không tìm được thì bảo hồ ly đó tự chế ra một bài múa là xong.

Chương 32: Tìm kiếm sự giúp đỡ khắp nơi
“Hồ ly!” Một người phụ nữ trung tuổi bước những bước nhanh nhẹn vào khuê phòng của My Liễm Diễm, nhìn thấy My Liễm Diễm vừa mới ngủ dậy, người phụ nữ đó há hốc miệng kinh ngạc, hai mắt trợn tròn.
“Ngậm miệng lại, bị một bà già nhìn như thế tôi buồn nôn lắm, Nhan ma ma.” My Liễm Diễm xuống khỏi giường, tiện tay với chiếc áo, khoác lên người.
“Haizz, hôm nay thì tôi biết thế nào là xinh đẹp ngon mắt rồi, chẳng trách đám đàn ông nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu. Xem ra đúng là thật. Đến tôi là phụ nữ nhìn thấy cô mà còn ngẩn ngơ kinh ngạc nữa là.”
Nhan Tử La ngồi phịch xuống ghế, vấn tóc bà già, mắt phải đánh một vòng nâu sì.
“Ngày nào nhìn thấy cô tôi cũng kinh sợ”, My Liễm Diễm chế nhạo nàng, “Sao thế? Bị lửa đốt mông hay sao, sáng sớm tinh mơ đã tới quấy rầy giấc mơ đẹp của người ta”.
“Suýt thì quên, tôi đến là muốn nhờ cô giúp đỡ”, Nhan Tử La nói, “Hồ ly, chỗ cô có ai biết múa kiếm không?”.
“Múa kiếm? Không biết.” Diễm Liễm nghi ngờ nhìn Nhan Tử La một cái. “Cô lại muốn làm gì? Muốn học múa kiếm? Tôi khuyên cô nên thôi đi, đừng hành hạ cái lưng già của mình nữa!”.
“Không phải tôi, cô có năn nỉ tôi cũng chẳng học. Tôi không định tự rước phiền phức vào người”, Nhan Tử La bĩu bĩu môi, “Tóm lại là cô cứ tìm giúp tôi một người biết múa kiếm là được. Phải nhanh lên nhé, tốt nhất hai ngày tới phải tìm ra”.
“Cô định làm gì? Không định nói cho tôi biết à? Cũng có thể tôi sẽ góp ý được cho cô, tôi là chuyên gia mà”, My Liễm Diễm đột nhiên nổi hứng.
“Kể ra thì dài lắm, để hôm khác có thời gian tôi sẽ nói cho cô nghe. À, còn nữa, tôi thấy cô rất thân thiết với đám vương tôn quý tộc, có thể giúp tôi tìm hiểu xem ứng viên phò mã mà Hoàng thượng ưng ý nhất là ai không?”, Nhan Tử La nói liền một hơi.
“Được thì được. Nhưng cô định làm gì? Cô đừng quên cô đã là người có gia đình rồi. Có một ông chồng mặt sắt như thế mà cô còn định vượt tường? Không sợ chết à?”, My Liễm Diễm mím môi cười, nói.
“Hôm nay mới biết, nói cô là hồ ly quả thật là đã quá đề cao cô. Đầu cô không phải vẫn để quên trên gối rồi đấy chứ?”, Nhan Tử La khinh khỉnh nói, “Nếu tôi không yên phận thì tôi đã trực tiếp dụ dỗ chồng mình rồi. Thôi vòng vo mãi, là em chồng tôi… con gái của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn chỉ hôn ấy chị em cô ấy, nên yêu cầu chuẩn bị một phần quà mừng thọ người, không kể sang hèn”.
“Rõ ràng đây chỉ là một đề bài, mẹ của cô em chồng này cũng giống tôi đều là phận vợ bé thất sủng, vì vậy tôi muốn giúp cô ấy lấy được người mà Hoàng thượng yêu quý, như thế sau này Hoàng thượng sẽ đối xử với mẹ cô ấy tốt hơn, hiểu chưa hả?”, Nhan Tử La kết thúc.
“Thì ra là vì chuyện này!” My Liễm Diễm liếc xéo nàng một cái, “Không biết cô là người thông minh hay ngu ngốc nữa, làm mai cho người khác thì tích cực vô cùng, tại sao không vạch kế hoạch cho cuộc đời mình hả? Đúng rồi, thế cô em chồng đó có phải là người đã cùng cô tới đây uống rượu một lần không?”.
“Đúng là cô ấy. Dù sao thì chuyện của tôi cô cũng đừng lo nữa, khi nào tôi có ý định lên kế hoạch tôi sẽ nhờ cô giúp đỡ. Còn bây giờ chị ơi! Chị tốt của em ơi! Hãy giúp em đi mà, em đã hứa với cô ấy rồi”, Nhan Tử La nài nỉ, “Còn nữa, chuyện em nhờ chị nghe ngóng chị phải giữ kín đấy!”, sau đó đứng dậy định đi.
“Nói xong rồi sao? Việc của tôi còn chưa nói mà”, My Liễm Diễm gọi giật nàng lại.
“Chuyện của cô? Hằng ngày, ngoài việc ngồi ở nhà đếm tiền, cô còn có chuyện gì nữa?”, Nhan Tử La lại ngồi xuống hỏi.
“Thái tử gia mời tôi vào cung biểu diễn vào ngày chúc thọ Hoàng thượng”, My Liễm Diễm bình thản nói.
“Ái chà, tuyệt đấy, vậy sau này cô phải thuê thêm hai người nữa ngồi đếm tiền ình rồi”, Nhan Tử La cười.
“Đúng là rất tuyệt, nhưng, cô nói xem tôi nên biểu diễn tiết mục gì bây giờ?” My Liễm Diễm tay chống cằm chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Nhan Tử La.
“Đừng nhìn tôi thế chứ, tôi không chịu được đả kích đâu. Cô biểu diễn cái gì còn phải hỏi tôi hay sao?”, Nhan Tử La hỏi với giọng như không tin nổi.
“Ừm, kế hoạch cô vạch ra cho em chồng mình chẳng phải rất hay sao? Quan trọng là đây là sinh nhật của Hoàng thượng, không thể chỉ hát Happy birthday, đúng không? Nếu làm thế e rằng biển hiệu của Lan Quế phường sẽ nát vụn ngay, tôi cũng chẳng cần đếm tiền nữa, thu dọn hành lý cuốn gói về xó xỉnh nào đó mà dưỡng lão là hơn”, My Liễm Diễm đau đầu, nói.
“Dù sao cô cũng đừng chọn múa kiếm là được”, Nhan Tử La đáp, nghĩ thế nào đột nhiên lại nói, “Cô ngốc quá, không phải có sẵn rồi đấy à? Cô đã xem Khang Hy đế quốc chưa? Bài hát chính trong phim ấy là gì nhỉ Mượn trời thêm năm trăm năm nữa, thật thiết thực!”.
“Nhưng cô có biết hát không? Tôi không nhớ nữa, không còn nhớ lời bài hát”, My Liễm Diễm hỏi.

“Tôi từng hát rồi, có lẽ sẽ nhớ ra, để về tôi suy nghĩ xem, sau đó sẽ viết lại cho cô”, Nhan Tử La vỗ ngực nói, “Thế nhé, tôi đi làm đây, đừng quên giúp tôi việc tìm người đấy”.
“Biết rồi, Nhan ma ma.” My Liễm Diễm lại cười đầy mê hoặc, Nhan Tử La toàn thân nổi da gà. Chạy như chạy loạn.
Gần trưa, My Liễm Diễm len lén xuống bếp, “Này, Nhan Tử La, người biết múa kiếm tôi tìm được rồi, em chồng cô muốn học thế nào?”.
“Nhanh vậy à? Là ai thế, cô thật quá giỏi.” Nhan Tử La tùy tiện đưa tay lên lau mặt, kết quả là mặt dính đầy bột trắng.
“Hạ Chí, trước đây Hạ Chí là người hát chính ở Vãn Nguyệt lầu, bà chủ bên đó cũng rất tâm huyết với cô ấy, nên đã bỏ ra một mớ bạc mời sư phụ về dạy cô ấy múa kiếm. Tóm lại những điệu cơ bản mà cô có thể tưởng tượng ra thì cô ấy đều múa được”, My Liễm Diễm nói.
“Quần ma loạn, cô ấy có biết múa không?”, Nhan Tử La đột nhiên hỏi, kết quả là bị My Liễm Diễm giơ tay đập một cái vào đầu.
“Chỉ biết nói linh tinh. Mau lau mặt đi, sắp thành cái bảng màu rồi, nếu để quan khách nhìn thấy, thì ai còn dám ăn bánh cô làm nữa”, My Liễm Diễm nói xong quay người bỏ đi. Nhan Tử La hằm hằm giơ tay lên lau mặt.
Lấy lô bánh ngọt cuối cùng trong ngày ra, bóp bóp vai, cởi tạp dề, Nhan Tử La đi ra từ phía cửa sau của bếp. Cửa sau thông ra một con ngõ nhỏ yên tĩnh, hằng ngày Vân Yến đều đánh xe ngựa tới đợi nàng ở đây. Trèo lên xe, Nhan Tử La bắt đầu thay y phục, lau mặt. Đừng coi thường cái xe này nhỏ, nhỏ nhưng trong đó cái gì cũng có, y phục bà già tới mấy bộ, còn có cả y phục hàng ngày của nàng, đồ trang điểm và giấy ướt… Thay y phục và tháo tóc xong, đột nhiên xe ngựa thắng gấp, Nhan Tử La không ngồi vững, đầu thân mật hôn sàn xe một cái rất mạnh, trong phút chốc trước mắt đom đóm bay đầy trời.
Xoa xoa đầu, Nhan Tử La vén rèm lên, “Yến Tử, chuyện gì thế? Sao đột ngột dừng xe như vậy? Đau chết đi được”.
“Chủ nhân, có người đánh nhau.” Vân Yến sững người nhìn người đang đứng chắn đường phía trước. Nhan Tử La vừa bóp đầu vừa nhìn theo ánh mắt của cô ta, thì ra một màn kịch anh hùng cứu mĩ nhân! Có điều cứu cũng cứu xong rồi còn đứng chắn giữa đường không chịu đi là sao? Định làm gì, muốn quảng bá tin tức? Nhưng nhìn người đẹp bên cạnh đang khóc nức nở như mưa kia… Haizz, nếu đổi lại nàng là người đàn ông đó thì cũng sẽ đứng lại an ủi người đẹp vài câu.
“Vòng qua, Yến Tử, vở kịch anh hùng cứu mĩ nhân này phải một lúc nữa mới hạ màn được!”, Nhan Tử La bóp bóp đầu rồi lui vào trong xe.
“Vâng, thưa chủ nhân.” Vân Yến nhanh nhẹn quay đầu ngựa, dứt khoát bỏ đi. Bên đường, hai đôi mắt đã phóng theo bóng xe của nàng.
“Bát ca, sao đệ cứ thấy cô nương đó rất quen nhỉ?”Rõ ràng Dận Đường vừa rồi cũng nhìn thấy Nhan Tử La.
“Bạch La”, Dận Tự ném ra hai từ.
“Thật hả?”, Dận Đường cười cười, “Xem ra nàng ta vẫn chưa biến mất. Đại ca sao chưa tìm thấy nhỉ”.
“Cũng sắp rồi. Đi thôi”, Dận Tự lại nói đơn giản một câu, sau đó quay người lên ngựa. Dận Ngã đang mắng chửi dạy dỗ tên háo sắc kia thấy vậy cũng nhanh chóng lên ngựa bỏ đi, chỉ còn lại cô gái phía sau vẫn nước mắt nước mũi tèm lem nhìn theo bóng dáng của các vị công tử.
Do Nhan Tử La thuyết phục, Mẫn Chỉ cuối cùng cũng đồng ý theo nàng đến Lan Quế phường học múa kiếm.
“Sao giờ tỷ vẫn chưa ngủ?” Mẫn Chỉ nhìn Nhan Tử La mặt cau mày có nằm bò ra bàn, miệng cắn bút, mắt nhìn trừng trừng tờ giấy trước mặt.
“Nghĩ. Đã hứa với hồ ly rồi.” Cây bút trong tay Nhan Tử La vô tình chạm vào cục u ở trán, đau tới mức nghiến răng ken két.
“Ồ, vậy tỷ nghĩ đi.” Mẫn Chỉ khe khẽ vỗ Khuynh thành, nàng ta cũng không đi ngủ, “Nhan Nhan, ta cảm thấy tỷ… rất kì lạ”.
“Kì lạ? Kì lạ chỗ nào? Có phải cục u đó trông giống cái sừng lắm không? Hỏng rồi, thế có khác nào bị hủy hoại dung nhan.” Nhan Tử La sờ sờ trán, đau thật đấy, giờ vẫn có cảm giác óc trong đầu đang chuyển động.
“Tỷ không muốn tranh giành sự sủng ái với người khác, không trách mắng kẻ hầu người ở, còn dốc lòng dốc sức giúp đỡ người khác nữa. Ta lớn thế này rồi mà chưa từng gặp ai như tỷ. Người sống ở trong cung đều nịnh cao đạp thấp, chớp mọi thời cơ, chỉ kết giao với những người có thể lợi dụng được, nhưng tại sao tỷ lại không sống như thế?”, Mẫn Chỉ hỏi.
“Ha ha, không phải vì tôi kì lạ. Không tranh giành sủng ái với người khác là bởi vì tôi đấu đá ngu dốt không lại được người ta. Rất ít khi trách phạt người hầu là bởi họ chẳng phạm lỗi gì cả, tôi cũng sợ nếu đắc tội với họ rồi thì sẽ không được sống yên ổn. Về việc hay giúp đỡ mọi người, ha ha, cái này, cô không thấy tôi cũng đang kết giao với những người có thể lợi dụng được đấy sao?” Nhan Tử La hi hi cười rồi lại nói: “Giúp cô để cô lấy được thủ lĩnh của bộ tộc, nếu sau này cuộc sống khó khăn quá tôi có thể chạy tới nương nhờ cô. Còn hồ ly kia, giờ tôi đang hợp tác với nàng ta, nàng ta phải trả tiền cho tôi, mà tôi lại rất yêu tiền”.
“Không muốn nói thì thôi. Nhan Nhan, tỷ cũng nên nghĩ ình và Khuynh Thành đi.” Mẫn Chỉ nhắm mắt lại, “Tỷ viết đi, ta ngủ trước”.
Qua ánh nến, Nhan Tử La nhìn nhìn Mẫn Chỉ, chẳng trách tính cách nàng ta lại lạnh lùng như vậy, lớn lên trong một môi trường như thế e rằng đấy chính là cách để tự bảo vệ bản thân mình. Liếc mắt về phía con gái, ánh mắt Nhan Tử La bỗng dịu dàng hơn, đúng vậy, có lẽ cũng nên nghĩ cho Bảo bối một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.