Tối Chân Tâm (Tập 1)

Chương 1: Phần 1 - Chương 01-02


Bạn đang đọc Tối Chân Tâm (Tập 1) – Chương 1: Phần 1 – Chương 01-02

Phần 1: “Bà mẹ đơn thân” vui vẻ
Chương 1: Mẹ trẻ con
“Trời ơi, chủ nhân ngất đi rồi, làm sao đây? Làm sao đây?” Một a hoàn túm chặt lấy tay bà đỡ. Bà đỡ giơ tay áo quệt mồ hôi trên trán, miệng khẽ lẩm bẩm: “Làm sao đây? Làm sao đây? Vốn đã là người không có phúc rồi…”, thấy a hoàn kia nhìn mình bằng ánh mắt căm hận, bà ta khẽ rúm người lại, dù sao cũng là thiếp của Tứ gia…, nói thế nào cũng còn có phúc hơn bà, trời lạnh cắt da cắt thịt thế này vẫn bị kéo ra ngoài đi đỡ đẻ cho vợ bé nhà người ta. Mặc dù nghĩ như thế, nhưng không dám khinh suất thêm nữa, bà ta nhìn nhìn a hoàn: “Bất kể là dùng cách gì cũng phải làm cho chủ nhân tỉnh dậy…”. A hoàn nhìn khuôn mặt đang dần nhợt nhạt không còn sắc máu của Cách cách, bất ngờ cầm lấy tay nàng lên và… cắn mạnh!
Cảm giác cưỡi trên lưng ngựa lao đi như bay thật tuyệt, nhưng trong lúc ấy mà mắc tiểu thì có lẽ chẳng ai dám nói là tuyệt cả…, La Tử Nhan thầm nghĩ. Có người tốt bụng nào nói cho nàng nhà vệ sinh ở đâu không? Mặc dù nơi này trời đất bao la, xung quanh là thảo nguyên rộng lớn, cúi mình xuống là cả người mất hút, nhưng dù sao nàng cũng được hưởng một nền giáo dục tốt, là nghiên cứu sinh chuẩn bị bước ra ngoài xã hội báo đáp công ơn Tổ quốc, hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, cho dù nơi đây có là một cái “toilet thiên nhiên” đi nữa, cũng đừng ép nàng, xin đừng ép nàng, nàng vẫn thích một nhà vệ sinh sạch sẽ của thế giới văn minh hơn. Hi hi, quả nhiên là có người, nhìn thấy chưa, chẳng phải có người đang nắm tay nàng kia sao…
Một tiếng thét có thể gọi là vô cùng “thảm thiết thê lương” bỗng nhiên vang lên từ trong nội thất.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, tỉnh rồi…”, giọng nói reo vui mà run rẩy. Mong là Cách cách sẽ không ghi thù, a hoàn này cũng chỉ muốn tốt cho người thôi.
“Đau chết đi được!… Sao lại cắn ta?… Không nói thì không nói… Ai thế?”, giọng nói của nàng vang lên trong vô thức.
La Tử Nhan mở bừng mắt, sắc đỏ bao trùm cả căn phòng khiến nàng còn tưởng nó đang bốc cháy, sau đó một đám người, với những mái đầu được bới một cách kì quái, đương nhiên là cũng không kì quái lắm, bởi vì đó là những mái đầu được bới theo kiểu nhà Thanh mà nàng thường thấy trên tivi. Nhìn trên ti vi là một chuyện, nhưng khi nó sống động hiện ngay ra trước mắt, La Tử Nhan bất giác rùng mình, có một dự cảm xấu.
“Chủ nhân, người tỉnh lại rồi…”, một cô gái nhìn rất thanh tú nói với nàng, tay cô ta đang nắm chặt lấy tay nàng. La Tử Nhan cố gắng quay đầu lại nhìn vào tay mình, được lắm, trên tay toàn là vết răng. Tiểu nha đầu này răng miệng cũng khá đấy!
Cô gái kia liền quỳ sụp xuống, liên miệng: “Chủ nhân, nô tỳ đáng chết, nô tỳ chỉ vì muốn đánh thức người tỉnh lại”, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi.
La Tử Nhan gật gật đầu, đang định hỏi cô ta xem nhà vệ sinh ở đâu, thì một người phụ nữ ăn mặc trang điểm giống hệt bà mối, mặt mày nhăn nhúm châu đầu lại gần. La Tử Nhan hít thở khó khăn, ha ha, không sợ, không sợ, không phải ma, chỉ là một bà già có dáng vẻ kì quái mà thôi… Vừa tự nói với bản thân mình, La Tử Nhan vừa cố gắng tỏ ra thân thiện nhất có thể: “Cái đó… thật ngại quá, nhưng tôi rất đau bụng…”. Thấy vẻ mặt của bọn họ còn kì quái hơn, lòng La Tử Nhan càng buồn thảm. Không phải đấy chứ! Ám chỉ rõ ràng như vậy mà còn không hiểu sao? Có điều tại sao vẻ mặt của bọn họ lại như muốn nói với nàng rằng câu hỏi đó thật “vớ vẩn” nhỉ?
A hoàn với bà đỡ, tất nhiên rồi, đương nhiên rồi, tất cả những sinh vật có khả năng hít thở trong căn phòng này đều mở to hai mắt, quay sang nhìn nhau. Đau bụng? Chưa từng nghe nói ai sinh con mà không đau bụng cả?
La Tử Nhan cảm thấy bụng lại đau thắt từng hồi, khóe miệng cũng giật giật theo: “Này, tôi biết là đang có lễ hội hóa trang, nhưng giờ tôi đau bụng lắm, có thể cho tôi biết nhà vệ sinh ở đâu trước không?”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ còn tăng thêm vài phần, La Tử Nhan thử nói cách khác: “Toilet”.

Hoang mang…
“Nhà vệ sinh”
Không hiểu…
“Cầu tiêu?” Cứ ép tôi phải nói thẳng ra thế sao, cơ mặt nàng co rút lại, thầm lẩm bẩm Tam tự kinh.
“Ồ!”
Khuôn mặt La Tử Nhan cuối cùng cũng có thể khôi phục lại vẻ “thuần khiết”, đang định nặn ra một nụ cười thoải mái như vừa trút xong gánh nặng, thì phát hiện bộ dạng của những người trong phòng lại vẫn đang… hoang mang.
Cơn đau dữ dội ập đến ngay sau đó khiến La Tử Nhan vô thức đưa tay lên ôm bụng, và thế là nàng phát hiện ra… Có vấn đề lớn rồi!
Tại sao bụng nàng lại sưng lên thế này? Xin thứ lỗi cho nàng vì đã dùng từ “sưng”, bởi vì nàng biết thực tế nàng vẫn chưa kết hôn, thậm chí còn chưa có bạn trai, cuộc sống riêng rất nghiêm túc lành mạnh, dù thế nào cũng không lang chạ vớ vẩn với một kẻ chẳng ra gì. Ông Trời ơi, đừng đùa nữa mà, nàng rõ ràng vẫn còn trong sạch. Và để xác định lại, nàng run run ấn ấn tay vào bụng. Mẹ ơi, đau quá! Ôi, tha cho nàng đi mà, tại nàng lo lắng quá mà.
Đám a hoàn và bà đỡ đứng nhìn những biểu hiện phong phú thay đổi liên tục trên khuôn mặt Cách cách. Không phải đau quá mà thành ngớ ngẩn rồi đấy chứ? Bọn họ thầm thắc mắc, nhưng chẳng ai dám lên tiếng chứng thực. Nhìn Cách cách nhắm chặt mắt lại hít thở sâu, đến bà đỡ cũng quên cả việc đỡ đẻ, chỉ chờ đợi xem vẻ mặt tiếp theo của nàng. Quả nhiên, nàng không phụ lòng mong đợi của mọi người…
La Tử Nhan yếu ớt giật giật khóe miệng, “Vậy là tôi đang sinh con hả?”. Mau, hãy mau cho nàng một câu trả lời phủ định… Nhưng có lẽ, ông Trời cảm thấy mình đùa hơi quá lố, đùa mãi một người thì cũng không tử tế lắm, bởi vậy…
Đám a hoàn và bà đỡ cùng gật đầu một cách trịnh trọng. Cảnh tượng ấy, còn diễm lệ hơn, bi thương hơn cả cảnh tiễn biệt Kinh Kha qua sông Dịch. Sau khi đón nhận cú sốc không chút nhân đạo này, La Tử Nhan xinh đẹp lại ngất đi…
“Chủ nhân? Chủ nhân?”, a hoàn thảng thốt thét gọi.
“Sinh một đứa con thôi mà cũng tới mức này?”, giọng bà đỡ đầy bất mãn “Làm nàng ta tỉnh lại đi!”.
Lại một tiếng thét xé gan xé ruột vang lên…

Mở mắt ra, La Tử Nhan nhấc cánh tay kia của mình đưa lên nhìn, đúng là một sự đối xứng hoàn mỹ. Nàng liếc về phía a hoàn đang cúi gằm đầu, cô ta quả thật đang co rúm lại, run rẩy vì sợ hãi. Tốt lắm, hóa ra vẫn còn biết sợ!
Sau đó, nàng đảo mắt, chỗ nào cũng thấy một màu đỏ nhức nhối, lòng thầm bất bình, tại sao lần thứ nhất ngất đi khi tỉnh dậy đã nằm ở một nơi khác, còn lần thứ hai ngất mà lại không có thay đổi gì thế này? Thôi được, nàng thừa nhận, lần ngất xỉu này đúng là có hơi… kịch, nhưng mà… thật là khóc không ra nước mắt. Đằng nào cũng không quay lại ngay được, giải quyết chuyện trước mắt quan trọng hơn. Quyết định xong, nàng nghiêng đầu nhìn nhìn bà già có mái đầu kì quái. Trong ấn tượng của nàng, đây có lẽ là bác sĩ sản khoa thời cổ đại, thường gọi là bà đỡ thì phải? Nhưng một bà đỡ hà cớ gì phải ăn vận giống như bà mai thế này? Không lẽ đấy chính là nghề tay trái của bà ta? Mặc dù đang rất muốn quay về, nhưng trước khi chắc chắn chết đi có thể quay trở lại hay không, nàng thật sự không thể mạo hiểm. Vì vậy…
“Bà biết đỡ đẻ đấy chứ?” Dù hỏi vậy nghe có vẻ “sỉ nhục” trình độ chuyên môn của người ta quá, nhưng chẳng còn cách nào khác, nàng không muốn chết. Quả nhiên, vẻ mặt bà đỡ nhìn như rất ấm ức, a hoàn đứng bên cạnh vội nới: “Chủ nhân yên tâm, bà Ô rất mát tay”.
La Tử Nhan yên tâm phần nào, sau đó nói bằng giọng điệu của một tráng sĩ chuẩn bị hi sinh vì việc nghĩa: “Thế thì đẻ thôi!”.
“…”
Không ai biết phải nói thế nào, thành ra mặt mọi người trong phòng đều nhăn nhó.
Chương 2: Khỉ con
Nàng bắt đầu đau từng cơn một, La Tử Nhan thầm nguyền rủa ông Trời cả hàng ngàn hàng vạn lần, mặc dù đã từng xem người ta diễn cảnh đau đẻ trong ti vi, nhưng ai biết lại đau tới mức này… Quả nhiên đúng như người ta vẫn nói, chỉ nhìn lợn chạy mà chưa ăn thịt lợn thì đâu ai biết được mùi vị nó ra sao.
“Chủ nhân! Rặn đi! Rặn đi!”, a hoàn nắm chặt tay nàng, lên tiếng cổ vũ. Không sai, nàng rất cảm động, nhưng có thể đừng nắm chặt đúng vào chỗ vết răng đấy được không? Đột nhiên nàng nhớ tới một câu chuyện cười, sinh con chỉ là sự đau đớn được xếp thứ chín mươi chín, sự đau đớn khi bị muỗi cắn mới xếp thứ nhất, vậy nỗi đau xếp thứ một trăm là gì? Chính là khi sinh con còn bị muỗi cắn! Chỉ là không biết sự đau đớn khi sinh con còn bị người ta cắn thì xếp thứ bao nhiêu. Nếu không nàng đã biết giới hạn mà mình đang phải chịu đựng là gì rồi. Nghĩ tới đây, La Tử Nhan khẽ nhếch miệng lên cười, khiến cả a hoàn và bà đỡ bị dọa đến giật thót mình.
La Tử Nhan ra sức rặn rồi lại rặn, nhưng buổi sáng nàng vẫn chưa được ăn gì, lấy đâu ra sức mà rặn đây? Hận quá, hận ông Trời vô cùng, sao lại vứt nàng về một nơi như thế này? Nàng cũng hận chính mình, đang yên đang lành lại chạy ra thảo nguyên cưỡi ngựa để làm gì, rõ ràng nàng chẳng có chút tế bào ham mê vận động nào cơ mà. Nàng còn hận ai nữa? Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng nàng nghĩ ra là nàng hận cha của đứa trẻ, thế là, La Tử Nhan căm hận nói một cách vô thức:
“Tên đàn ông xấu xa đáng chết, còn bắt ta phải sinh con thêm lần nữa, ta sẽ thiến hắn!”
Nàng nhắm chặt mắt lại, không nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên kinh hãi tới mức trắng bệch của a hoàn.
Khi La Tử Nhan cảm thấy mình chuẩn bị không còn chút sức lực nào nữa, thì nàng nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ. Cuối cùng cũng sinh xong! Lần thứ ba La Tử Nhan ngất xỉu, có điều lần này tư thế không được đẹp mắt cho lắm, mái tóc nàng bung ra rối bù trong lúc dùng sức rặn và la hét, khuôn mặt thì ướt đẫm mồ hôi, giống như một loại keo khiến mấy lọn tóc dính chặt trên mặt.

“Sinh rồi! Sinh rồi!” A hoàn lắc lắc tay nàng, sau khi phát hiện nàng lại ngất đi, cô ta lập tức chạy tới bên bà đỡ: “Là A Ca hay Cách cách?”.
“Là một Cách cách!” Giọng bà đỡ vang lên đều đều. Xem ra số mệnh của vị chủ nhân này cũng chẳng tốt đẹp gì thật, khó khăn lắm mới sinh được, thế mà lại sinh ra một Cách cách. Thế là bà ta quay đầu lại nhìn người thiếu phụ đang trong trạng thái hôn mê, ánh mắt chất chứa sự cảm thông.
A hoàn gọi vú nuôi và ma ma đã đợi sẵn bên ngoài vào, còn mình tự tay mang dây rốn của đứa trẻ ra chôn dưới một gốc cây ngoài vườn. Chôn xong, cô ta chắp tay lại lẩm nhẩm cầu khấn: “Cầu cho tiểu Cách cách cả đời được bình an!”.
Kinh thành, phủ Tứ bối lặc.
Trong thư phòng vẫn sáng đèn, quản gia cầm một tấm thiệp hồng vừa được đưa tới đứng bên ngoài chần chừ hồi lâu rồi mới khẽ khàng gõ cửa. Sau khi nghe thấy tiếng “vào đi” nhạt nhẽo lạnh lùng vang lên, ông ta lập tức khom người đẩy cửa bước vào phòng. Người đang ngồi sau án thư chỉ liếc nhìn ông ta một cái. Ông ta cung kính dâng tấm thiệp hồng lên bằng hai tay: “Chúc mừng Tứ gia, Nhan chủ nhân vừa sinh được một Tiểu cách cách!”.
Người đó đến tấm thiệp hồng cũng chẳng buồn liếc nhìn, vẫn cúi đầu xuống xem sổ sách. Chưa nhận được lệnh, quản gia lui cũng không được mà tiến cũng không xong, ông ta đành buông thõng tay cúi đầu cụp mặt đứng chờ. Một lúc sau, người ngồi sau án thư mới làm như nhớ ra chuyện gì đó, “Cứ theo quy tắc mà làm!”, nhưng vẫn không thèm ngẩng đầu lên.
Quản gia như nhận được lệnh ân xá, gần như chạy trốn, bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Người trong phòng tay đỡ trán. Nhan chủ nhân? Nàng ta trông thế nào nhỉ?
Cảm giác cưỡi ngựa thật tuyệt, nhưng bây giờ chẳng phải đang là mùa thu ư? Sao lại nóng thế này? Theo lý mà nói, cưỡi ngựa thì ngựa mới nóng, tại sao người nàng lại ra nhiều mồ hôi thế? Hỏng rồi, hình như đã quên bôi kem chống nắng , liệu có bị cháy đen như người Châu Phi không đây? Phải mau chóng tìm xem.
“Chủ nhân! Chủ nhân! Người sao rồi?”, một câu hỏi dịu dàng vang lên.
“Kem chống nắng”, một câu trần thuật mơ hồ.
Vẻ mặt a hoàn thật kỳ quái!
La Tử Nhan mở mắt, một mảng màu đỏ nhức nhối lại ập thẳng tới, nàng theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, chưa tới năm giây sau, mắt nàng lại đột ngột mở trừng, rất giống tình tiết xác chết sống lại trong các bộ phim kinh dị trên truyền hình.
Một tiếng thét bi thảm lại vang lên.
Khóe miệng a hoàn giật giật, vẫn may vẫn may, chưa bị thủng màng nhĩ.
“Chủ nhân! Người không khỏe ở đâu?”, một câu hỏi đầy tính nghi hoặc, xem ra việc sinh con vẫn chưa khiến thể lực chủ nhân bị tiêu hao hoàn toàn, cứ nghe tiếng hét lanh lảnh vừa rồi là biết.

Vừa thở phào được một cái, thì một tiếng khóc lanh lảnh khác lại vang lên phụ họa. Đó là…, La Tử Nhan nhìn a hoàn với vẻ mặt của một kẻ vừa bị voi giày ngựa xéo. Trời đất quỷ thần ơi, mau nói với nàng đây không phải là sự thật đi.
“Tiểu cách cách lại tỉnh rồi! Sao lại nhanh đói thế chứ?” A hoàn hỏi như than, gần như quên hẳn “nguyên nhân” đang nằm tê liệt trên giường kia, một tiếng thét chói tai như thế, đến quỷ thần cũng bị đánh thức chứ đừng nói gì một đứa trẻ.
Một lúc sau, vú nuôi bế Tiểu cách cách vào, “Chủ nhân, người xem”, nhìn “cái đống” trên giường hơi phập phồng chị ta mới nói tiếp, “Cách cách, người xem đi, Tiểu cách cách thật đáng yêu, mũm mĩm trắng trẻo, tướng thật có phúc”. Đúng là mồm mép dẻo quẹo.
A hoàn đứng bên cạnh liếc vú nuôi, đón lấy Tiểu cách cách từ tay chị ta, ra hiệu cho chị ra đi ra. A hoàn đặt đứa bé xuống bên cạnh La Tử Nhan: “Chủ nhân, Bách Hợp biết người mong lần này sẽ sinh được một Tiểu a ca, nhưng…, người còn trẻ, còn có nhiều cơ hội”. Giọng a hoàn dần dần nhỏ đi, nghe không có sức thuyết phục chút nào.
“Sinh vật” trong chăn thở “phù” một tiếng rồi lôi chăn ra thở dốc, xem ra dùng cách này để ép chết bản thân cũng không nhân từ cho lắm. Thở xong, liếc nhìn về phía cái bọc màu đỏ bên cạnh, đúng rồi, còn chưa nhìn đứa con mà nàng dốc sức sinh ra đó nha. Khà khà, nghe giọng điệu của bọn họ, nó còn là một Tiểu cách cách đấy, xem chừng có liên quan đến hoàng thân quốc thích. Ồ, coi như không uổng công tới đây chuyến này, may mắn còn được nhìn thấy một nhân vật lịch sử, mặc dù không biết trong sách sử có ghi chép gì về Tiểu cách cách này không. Với tâm trạng tò mò, nàng nghiêng nghiêng đầu, dường như vẫn chưa nhìn rõ, thế là lại nhích nhích, chống tay ngồi dậy. Nàng không dám bế cái bọc mềm mềm nhỏ xinh kia, nên đành chầm chậm cúi đầu xuống gần hơn để nhìn.
“Đây là… tôi sinh ra sao?” La Tử Nhan nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh của đứa bé như không dám tin vào mắt mình.
“Đúng vậy Tiểu cách cách rất đáng yêu” Giọng Bách Hợp vui vẻ.
“Giống như con khỉ con ấy có gì mà đáng yêu? Nhăn nhăn nhúm nhúm”, La Tử Nhan nói một cách bất lực.
Triều đại này cũng không cách xa thời hiện đại là bao, nhưng quan điểm về cái đẹp… lại khác biệt nhiều đến thế ư?
“Ha ha… vừa sinh ra đứa trẻ nào cũng thế cả, vài ngày nữa sẽ khác ngay thôi.” Bách Hợp nhìn Tiểu cách cách đang chớp chớp đôi mắt nhỏ xíu, lại nhìn sang chủ nhân của mình, ai lại đi so sánh con mình với khỉ?
“Ngươi có chắc không? Nó sẽ không nhăn nhúm thế này mãi chứ?”, La Tử Nhan hỏi. Nếu không thì mẹ đẻ của đứa trẻ chắc sẽ giết nàng mất, thay người ta sinh con, thế mà lại sinh ra một con khỉ nhỏ. Nhưng, con khỉ con này khi cười… hình như cũng… được lắm… tương đối giống người.
Thấy đứa trẻ nhìn mình toét miệng cười, La Tử Nhan bất giác cũng cười theo. Bách Hợp đứng bên cạnh len lén thở phào nhẹ nhõm.
Thế là một lớn một nhỏ nhìn nhau cười, cho đến khi đứa trẻ cười đến mỏi cả miệng vẫn không nhận được sự hồi đáp nào, “oa” một tiếng, nó khóc thét lên tuyên bố việc nhìn nhau cười ngây ngốc này kết thúc. Vậy là tiểu chủ nhân đang quyết liệt đòi “dùng bữa”. Để tăng thêm hiệu quả, đầu nó còn quay qua quay lại trong khi người bị bó chặt, giọng nó váng lên xuyên thấu tận trời xanh. La Tử Nhan nhìn Bách Hợp cầu cứu, Bách Hợp nhìn Tiểu cách cách, rồi dùng tay vuốt vuốt tấm chăn màu đỏ quấn bên ngoài, cười nói: “Có lẽ Tiểu cách cách đói, đến giờ bú sữa rồi”, nói xong liền bế Tiểu cách cách đi. La Tử Nhan vội vàng nói với theo: “Gọi vú nuôi đến đấy đi, ngộ nhỡ nó bị lạnh thì sao?”.
Mặc dù con nhóc này nhìn giống một con khỉ con, nhưng không biết tại sao, nàng vẫn cảm thấy nó rất đáng yêu.
Bách Hợp theo lời đặt đứa trẻ xuống, quay người ra ngoài gọi vú nuôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.