Đọc truyện Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! – Chương 8: Cảm giác ấm áp
Đã ngã bài với Phương Thiếu Tắc, Ngô Song có ý nghĩ “Cùng lắm là từ chức không làm!”, hầm hầm quay về công ty.
Về đến văn phòng đã bị đám người Ngũ Hoa vây quanh, quan tâm hỏi: “Chị Ngô Song, nghe nói chị đến cục cảnh sát cho lời khai, còn bị rất nhiều phóng viên bao vây nữa, là thật sao?”
Ngô Song ngẩn người: “Sao cô lại biết?”
“Tất cả mọi người đều biết mà.” Cái lẩu một bên chen vào.
Ngô Song lạnh mặt hỏi: “Là Phương Thiếu Tắc nói sao?”
“Phương Thiếu Tắc? Chị nói Đĩa bay đó hả?” Ngũ Hoa lắc đầu, “Không phải cậu ấy, là giám đốc Du chạy đến từng văn phòng nói đó. Còn nói đêm nay chúng tôi về xem tin tức, sẽ có người phỏng vấn chị nữa. Lúc đó, Đĩa bay nghe được, liền vội vàng chạy đi. Chúng tôi tưởng cậu ấy chờ không được đến lúc xem tivi nên vội chạy đến hiện trường xem trực tiếp….”
Lời nói của Ngũ Hoa như một cái búa lớn, hung hăng đập vào đầu Ngô Song. Lúc ấy cô đứng ngây ngốc, hai mắt tối lại, tim đập liên hồi, lỗ tai cứ ong ong lên. Bây giờ cô mới có phản ứng, biết được mình đã phạm vào một sai lầm lớn rồi.
Cô, đã hiểu lầm Phương Thiếu Tắc!
……….
Ngàn vạn lần Ngô Song cũng không nghĩ tới, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm. Cô không những không cảm ơn Phương Thiếu Tắc đã cứu mình ra khỏi đám phóng viên, còn lấy oán trả ơn, đem hắn đi mắng cho một trận tơi bời. Bây giờ ngẫm lại thấy mình hơi quá đáng, nên đi tìm Phương Thiếu Tắc xin lỗi.
Tuy rằng tính cách Ngô Song quật cường, nhưng cũng biết ân oán phân minh, sai chính là sai, cô không tìm cớ bào chữa cho chính mình.
Nhưng mà, thời điểm cô muốn xin lỗi Phương Thiếu Tắc, lại phát hiện mấy ngày rồi hắn không có đi làm. Cũng không ai biết tin tức gì của hắn.
Chẳng lẽ hắn biết khó mà lui, định nghĩ làm luôn sao? Hay là, hắn đang ở nơi nào đó cáo trạng, định đuổi cô ra khỏi công ty?
Trong lòng Ngô Song đầy nghi vấn, nhưng ngại thân phận nên không tiện hỏi thăm. Cứ thế cho đến hết giờ làm ngày thứ sáu, rốt cuộc cô nhịn không được, liền gửi một tin nhắn cho Phương Thiếu Tắc. “Giám đốc Du hỏi, cậu định nghỉ đến khi nào?”
Chuyện này rốt cuộc cũng lỗi ở lão Du, bây giờ mang lão ra làm bia chắn, chắc không có sao đâu!
Ngô Song âm thầm nghĩ, chưa đến một phút sau Phương Thiếu Tắc đã trả lời tin nhắn. “Tôi đã gọi điện qua hỏi lão Du, ông ấy nói không có hỏi.”
Ngô Song âm thầm kêu khổ.
Một lát sau, tin nhắn lại gửi đến “Là tôi gạt cô thôi, tuần sau tôi mới đi làm.”
Đầu Ngô Song xuất hiện đầy vạch đen, mới có chút áy náy với hắn, giờ đã thành lửa giận ngập đầu.
Tin nhắn thứ ba lại gửi đến: “Cô thật sự không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tên tiểu tử này thật là……. Ngô Song lưỡng lự thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm gửi đi một tin nhắn có ba chữ “Thật xin lỗi.”
“Không có sao. ^___^” gửi lại cũng ba chữ, cộng thêm ký hiệu khuôn mặt tươi cười, giống như sáng sớm nhặt được tiền. Nhìn thấy tin nhắn này, trong đầu Ngô Song nghĩ đến gương mặt hắn cũng đang tươi cười như vậy, liền “xì” một chút bật cười.
“Ai u, không phải tôi hoa mắt chứ, đồng chí Ngô Song, vừa rồi cậu đang cười với cái di động đó sao? Thứ gì có thể lợi hại như vậy, chọc được cho cậu cười. Mau đem cho mình xem với nào!” Diêu Thiên Thiên vốn định đến văn phòng Ngô Song rủ cô ấy cùng về, không ngờ được nhìn thấy một màn này, liền sinh ra hứng thú.
“Không có gì.” Ngô Song khô phục lại vẻ mặt vạn năm bất biến, đem điện thoại bỏ vào trong túi xách.
“Không có gì sao cậu lại giấu di động. Khả nghi, rất khả nghi nha!”
“Do cậu nghĩ nhiều thôi.” Ngô Song cười trấn tĩnh, nhưng mặt lại có chút hồng hồng.
Diêu Thiên Thiên càng có hứng thú: “Xem này, biểu hiện bây giờ của cậu, sao mặt lại đỏ lên hết vậy?”
“Là cậu hoa mắt.”
“Nói nhiều cũng vô ích, để chứng minh cậu trong sạch thì đem điện thoại ra đây cho mình xem.” Diêu Thiên Thiên vừa nói, tay vừa đoạt lấy di động trong túi Ngô Song.
Nhưng cô ấy chưa phải là đối thủ của Ngô Song. Không chờ Diêu Thiên Thiên kịp với lấy, cô đã nhanh tay cầm túi xách đi nhanh ra cửa.
Diêu Thiên Thiên đáng thương, đi đôi giày cao gót mười phân*, uốn éo đuổi theo phía sau, hô lớn: “Ái, cậu nghĩ cậu không nói là mình không hỏi được sao? Chậm một chút, chờ mình với…”
*Một phân = 1cm.
………..
Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố. Phương Thiếu Tắc đang ngồi trên sô pha ở một khu chung cư, nhìn tin nhắn trước mặt, kìm lòng không được mà tươi cười.
“Ở đó ngây ngốc cười cái gì? Có muốn uống thêm không?” Ellen, bạn thân của Phương Thiếu Tắc cầm hai lon bia đi tới. Giữ vai của hắn, nhoài người qua xem màn hình di động.
“Đừng rộn, tránh qua một bên.” Phương Thiếu Tắc đẩy Ellen qua một bên, tiếp tục nhìn màn hình cười.
“Ngoạ tào, cậu gửi tin cho ai mà nghiêm túc như vậy? Không phải là mỹ nữ chứ? Lại đây, cho tớ xem mở rộng tầm mắt cái nào.”
Ellen nhào tới định cướp lấy di động của hắn, tất nhiên Phương Thiếu Tắc không muốn cho cậu ấy xem. Hai người cãi nhau ầm ĩ, đoạt tới cướp lui, không cẩn thận làm điện thoại bị văng ra ngoài cửa sổ, trúng vào chiếc ô tô làm còi báo động vang không ngừng.
Ellen cũng là một thiếu gia, nên không coi việc ngoài ý muốn này là quá to tát. Cười hì hì, thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói: “Không biết xe nào xui xẻo, chỗ nào không đậu lại đậu dưới lầu nhà cậu…… Thôi chết, là xe của tớ!” Nói xong, chạy như bay xuống lầu, cứu người… không đúng, phải là cứu xe!
“Đáng đời!” Phương Thiếu Tắc mắng một câu, mở lon bia đưa lên miệng uống, nhịn không được lại cười rộ lên. Buồn bực suốt ba ngày, bỗng dưng tan tành mây khói.
……….
Hiểu lầm đã được giải quyết, trong lòng Ngô Song cũng buông xuống một tảng đá lớn. Cuối tuần trôi qua một cách vui vẻ sảng khoái.
Thế nhưng, cô đã chuẩn bị tốt cả thể xác lẫn tinh thần chuẩn bị nghênh đón một tuần mới vui vẻ. Một lần nữa, vận xui của cô lại kéo đến, Vương Trường Tuấn, hết ngày phép xin nghỉ bệnh lại đi làm.
Tuy rằng Ngô Song ra tay không xem là nhẹ, nhưng nhiều lắm hắn cũng chỉ bị trầy xước một chút, cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng hắn sợ chết, đến bệnh viện một mực khẳng định là não mình bị chấn động, cứ quấn lấy bác sĩ phải làm kiểm tra tổng quát cho mình.
Bác sĩ bị hắn quấn lấy đến phiền, dứt khoát kiểm tra một lần 360 độ thân thể cho hắn, không có bị chấn động như hắn nói. Cuối cùng, phát hiện ra hai vấn đề còn nghiêm trọng hơn trầy da gắp trăm lần: bệnh lây qua đường tình dục với bệnh trĩ!
Cầm phiếu xét nghiệm, trong lòng Vương Trường Tuấn dấy lên một nỗi căm tức, ngồi ở nhà càng nghĩ càng thêm tức. Quyết tâm trả thù Ngô Song cho bằng được.
Sau đó, liên tiếp mấy ngày hắn đều thấy tin tức về Ngô Song, lập kế hoạch đầu tiên, ngày đầu tiên đi làm sẽ kể khổ với đồng nghiệp. Nói hắn với Ngô Song quen nhau ba tháng, cô hay đánh hắn dã man, thật sự hắn không thề nhịn được nữa, nên đề nghị chia tay. Không ngờ Ngô Song vì chuyện này mà đánh hắn đến mức phải nhập viện.
Ở công ty, Vương Trường Tuấn có mối quan hệ với đồng nghiệp tốt hơn so với Ngô Song. Nên những lời nói dối của hắn mọi người đều cho là thật.
Vài giờ sau, hành vi bạo hành bạn trai cũ của Ngô Song bị truyền khắp công ty. Mọi người thấy Ngô Song còn hơn thấy ôn thần, e sợ mà nhanh chóng lãng sang hướng khác. Thậm chí còn có người gửi tin nhắn nặc danh mắng chửi cô.
“Loại phụ nữ bạo lực như cô, cả đời này đừng mong lấy được chồng!”
Hôm nay điện thoại xuất hiện nhiều tin nhắn chửi rủa như vậy, mặt Ngô Song vẫn không đổi sắc, đem tin nhắn xoá hết đi. Sau đó ngẩng đầu tiếp tục cuộc họp: “Tuần trước đã đưa điện thoại cho mọi người dùng thử một tuần, chắc mọi người cũng đã có ý tưởng cho riêng mình. Phi Đao, cậu nói ra ý tưởng của mình trước.”
Phi Đao đã chuẩn bị tốt phương án, nên lập tức lấy ra trình bày. Ngay sau đó đến lượt Ngũ Hoa, Cái Lẩu và Tiểu Trà, mọi người cũng nói lên ý tưởng của mình.
Ngô Song yên lặng nghe, không có ý kiến gì. Chờ mọi người nói xong, cô nhìn đến cái tên nảy giờ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, đã vậy đi họp mà hai tay trống không. “Phương án của cậu đâu?”
“Báo cáo tổ trưởng, điện thoại của tôi bị rớt nên hư rồi.” Phương Thiếu Tắc nhìn cô cười hì hì nói.
“Điện thoại hư rồi thì không cần làm báo cáo sao? Có phải cậu muốn tôi đưa một trăm cái cho cậu dự phòng rồi cậu mới chịu làm không?” Ngô Song không khách khí chất vấn hắn.
“Cái này thì hơi nhiều quá, hai cái đủ rồi.”
“Phương Thiếu Tắc!” Ngô Song đập bàn đứng dậy, trừng trừng nhìn hắn “Mọi người ra ngoài làm việc đi. Cậu ở lại.”
Bọn Ngũ Hoa rời đi mà trong lòng nơm nớp lo sợ. Bây giờ trong phòng chỉ vòn lại hai người họ, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Phương Thiếu Tắc, cậu không thể nghiêm túc….” Ngô Song đang muốn dạy dỗ hắn, điện thoại liền báo có tin nhắn. Lại là tin mắng chửi cô như trước.
Ngô Song cắn chặt răng, đang chuẩn bị xoá bớt tin nhắn lại bị Phương Thiếu Tắc đoạt lấy điện thoại. Màn hình vẫn còn hiện tin nhắn: Chưa từng thấy qua loại phụ nữ nào đáng ghét như cô, căn bản không có ai thích. Mời cô cút khỏi công ty chúng tôi đi!
“Trả lại cho tôi.” Ngô Song đoạt điện lại, quay lưng về phía Phương Thiếu Tắc, hai mắt phím hồng.
Ngô Song không biết mình là bị làm sao vậy. Trước kia cũng từng bị hiểu lầm, cô đều ngoảnh mặt làm ngơ, cũng chưa từng để mấy chuyện đó ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nhưng mà lần này, cô cảm thấy rất ấm ức, chắc bởi chính Vương Trường Tuấn là người khởi xướng.
Tuy rằng bọn họ chỉ quen nhau có ba tháng, trong ba tháng đó số lần nắm tay cũng ít đến đáng thương. Nhưng mà cô là thật sự cảm động trước Vương Trường Tuấn.
Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi cô không ít, nhưng người có thể khiến Ngô Song lưu tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi khi có người theo đuổi, chỉ vần đến cửa đã bị Ngô Song “hành” cho một trận, về sau biết khó mà lui. Duy nhất chỉ có Vương Trường Tuần là kiên trì đến cùng.
Hắn đến công ty là mới hơn một năm, hai người không làm chung bộ phận, nhưng hắn so với cô cũng có năng lực không kém là bao. Thậm chí trước hôm chia tay một ngày, Ngô Song vẫn còn xem hắn là một người đàn ông tốt, một người lịch sự ôn hoà, có thể tin tưởng khi gửi gắm tình cảm. Cô nghĩ hai người sẽ an ổn như vậy nắm tay nhau suốt đời, kết hôn, sinh con, sống đến đầu bạc răng lông.
Nhưng mà, hiện thực lại phũ phàng đến vậy, tình cảm cho đi không những không được đáp lại, mà còn bị hắn đùa bỡn, đâm một dao sau lưng mình. Thế sao cô có thể không đau lòng?
Giờ phút này, Ngô Song có chút xúc động, muốn khóc. Nhưng cô biết cô không thể như vậy được, ngẩng đầu lên kìm chế cảm xúc để thấy như mình vẫn ổn.
Lập tức, Phương Thiếu Tắc đi lên một bước, từ phía sau gắt gao ôm lấy cô.
Không gian bỗng chốc yên lặng. Đầu óc Ngô Song bây giờ là một mảng hỗn độn, cô có thể cảm nhận nhận được lưng mình đang dáng chặt vào lòng ngực vững chắc của hắn. Cánh tay cường tráng của hắn ôm lấy đôi vai cô, giờ phút này, trong lòng Ngô Song có cảm giác yên bình đến lạ.
Cảm giác ấy chỉ duy trì trong nhát mắt, cô liền tỉnh táo lại, muốn giãy ra: “Cậu làm gì vậy!”
Mới vừa mở miệng đã bị hai tay Phương Thiếu Tắc gắt gao giữ chặt, đem nhiệt độ cơ thể mà bao vây lấy thân mình nhỏ bé của Ngô Song, vùi cô vào sâu lồng ngực vững chắc của mình.
Sau đó, hắn thấp giọng, nói một câu bên tai Ngô Song: “Đừng để ý đến bọn họ. Tôi thích chị.”