Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 63: Nghỉ việc


Đọc truyện Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! – Chương 63: Nghỉ việc

Từ sau lần trước hẹn hò đi xem phim, Phương Thiếu Tắc lại ngập đầu bận rộn với công việc ở tập đoàn. Thẳng thắn mà nói, tình hình mấy năm gần đây của tập đoàn cũng không được tốt lắm. Tuy rằng Kỳ Hạ vẫn mang lại lợi nhuận ổn định cho công ty, nhưng mà từ khi internet phát triển, một tập đoàn theo kiểu truyền thống như Phương Tín có chút không theo kịp thời đại.

Rất nhiều người không hiểu, vì sao Phương Trang Tín vào ngay lúc này giao tập đoàn lại cho Phương Thiếu Tắc xử lý. Tuy nói nghịch cảnh mới có thể rèn luyện con người, nhưng đây là vận mệnh của cả tập đoàn Phương Tín, có phải đã quá liều lĩnh rồi chăng?

Ngay từ đầu Phương Thiếu Tắc cũng không biết điều này, suốt một tháng trời cật lực tìm hiểu về hoạt động của toàn bộ tập đoàn, mới phát hiện ba năm gần đây tập đoàn xuất hiện tình hình thua lỗ, nên cảm thấy áp lực cực lớn.

Lúc đầu còn có chút lo sợ, nhưng sau khi đã suy xét kỹ càng, Phương Thiếu Tắc dứt khoát quyết định sẽ cải cách lại tổng thể Phương Tín một lần nữa. Hắn chuyển hướng phát triển của tập đoàn, đóng cửa vài toà soạn báo, tạp chí. Ngược lại, hắn đẩy mạnh đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh truyền thông.

Có thể nói, quyết định này của Phương Thiếu Tắc là rất sáng suốt. Nền kinh tế toàn cầu đang trên đà phát triển, thị trường điện ảnh đang là món hàng béo bở, với người đầu tư mỗi năm thù được vaci trăm triệu từ các phòng bán vé là chuyện bình thường, nó như một mỏ vàng tiềm năng với họ.

Mà tập đoàn Phương Tín là một tập đoàn lâu năm trong lĩnh vực văn hóa truyền thông, muốn khai thác mỏ vàng này thì rất dễ dàng. Bọn họ không chỉ có đầu tư điện ảnh, còn đầu tư vào hầu hết các ngành nghệ thuật, trò chơi…… thay đổi hình thức hoạt động của tập đoàn Phương Tín truyền thống, làm nó như được hồi sinh.

Trong lúc Phương Thiếu Tắc dốc hết toàn lực để cứu tập đoàn, Ngô Song cũng đưa ra một quyết định khiến mọi người bất ngờ. Cô cự tuyệt lời mời làm giám đốc kế hoạch của Liêu Tiến, ngược lại, cô đưa đơn xin từ chức với công ty.

Quyết định này của Ngô Song khiến Liêu Tiến vừa cảm thấy kinh ngạc cũng rất tiếc nuối: “Vì sao muốn từ chức, cho tôi biết lý do.”

“Tôi cũng không thể vĩnh viễn ở lại nơi này, tôi muốn thay đổi một chút.” Ngô Song nói rất thản nhiên.

“Vì sao phải thay đổi, đến nơi khác làm, hay là đi ra ngoài tự mình mở công ty? Hiện tại tình hình kinh tế không tốt, ở đây cô có thể lên chức, rời khỏi đây có thể cô cũng không tìm được cơ hội tốt như vậy. Tôi hy vọng cô suy xét rõ ràng, không cần vội như vậy.” Bất luận trước kia đã xảy ra chuyện gì, Liêu Tiến vẫn là không muốn để một nhân tài như Ngô Song rời khỏi đây.

“Liêu tổng, cám ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi đã nghĩ kỹ, có đôi khi làm người xúc động một chút cũng không có gì không tốt.” Ngô Song cười cười, uyển chuyển từ chối lời giữ lại của Liêu Tiến.

“Một khi đã như vậy, tôi tôn trọng quyết định của cô, hy vọng sau khi rời công ty, cô có thể có càng phát triển sự nghiệp hơn nữa.” Liêu Tiến hướng về phía Ngô Song vươn tay.

Ngô Song duỗi tay lễ phép mà đáp lại: “Cám ơn.”

“Ngô Song……” Liêu Tiến do dự một chút, “Nếu cô hối hận, có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”

“Tôi nghĩ tôi sẽ không đến tìm ngài.” Ngô Song nói xong, rời khỏi văn phòng.

“Có thể làm bạn nữa không?” Liêu Tiến ở phía sau bổ sung một câu.

Ngô Song quay đầu lại mỉm cười thật tươi với hắn: “Chỉ cần ngài nguyện ý, chúng ta có thể làm bạn bè vĩnh viễn.”

Đột nhiên Ngô Song xin từ chức, trước đó cũng không nói với mọi người, cho nên khi người ở tổ a biết được cô phải rời đi, tất cả đều nháo nhào cả lên.

“Chị Ngô Song, chị không nói nghĩa khí gì cả, phải đi cũng không nói với chúng em một tiếng!” Ngũ Hoa xụ mặt rất không vui.

“Đúng vậy, tổ a không có chị còn có thể là tổ a nữa sao? Em chỉ muốn chị làm tổ trưởng, không muốn có lão đại khác đâu.”

“Đúng đúng đúng, chúng em chỉ nhận chị thôi!”

Tiểu Trà và Cái lẩu cũng ở một bên gật đầu phụ họa, chỉ có Phi Đao trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy rời đi.

“Phi Đao, anh đi đâu đó?” Tiểu Trà gọi hắn lại.

“Từ chức.” Phi Đao rầu rĩ mà nghẹn ra hai chữ, “Công ty này, không có gì tốt.”


Một câu này của Phi Đao đã nhắc nhở mọi người, đúng vậy, lão đại cũng đi rồi, bọn họ ở lại công ty này còn ý nghĩa gì nữa? Không bằng đi cùng lão đại! Kết quả là, mọi người đi tìm lại thư từ chức lần trước, chuẩn bị đi từ chức.

Đối với việc làm này của mọi người, Ngô Song vừa tức vừa cảm động. Sở dĩ cô không nói trước với mọi người chuyện mình xin từ chức, chính là sợ mọi người phản đối, không cho cô đi. Nhưng ngàn vạn lần cô cũng không nghĩ tới, bọn họ thế nhưng lại muốn xin từ chức đi theo cô, chuyện này không phải đùa.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thật ra Ngô Song nghĩ đến việc từ chức, cũng là bị bọn họ dẫn dắt. Ngày đó, khi cô nhìn tất cả mọi người đều cầm thư từ chức trong tay, chuẩn bị gặp Phương Thiếu Tắc chửi cho một trận rồi đưa thư, bỗng nhiên cô nghĩ, xem ra so với đám người trẻ tuổi này, cô còn không can đảm bằng họ.

Cô dùng thời gian bảy năm, mới có cơ hội thăng chức làm giám đốc, nhưng một nửa trong đó là dựa vào danh tiếng của Phương Thiếu Tắc. Cô cũng không muốn làm một người phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông. Nếu hoàn cảnh buộc cô không thể không làm như vậy, thì cô tình nguyện rời khỏi hoàn cảnh ấy, đi tìm một nơi có sự công bằng, cũng có thể để thay đổi môi trường làm việc một chút.

Cuối cùng Ngô Song không thể ngăn cản mọi người từ chức, nhưng mà xúc động cũng không phải hoàn toàn không có lợi. Khi mọi người bình tĩnh lại, phát hiện ra vấn đề hiện tại là kiếm miếng ăn, thì bắt đầu liều mạng muốn tìm phương pháp kiếm tiền.

Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định sẽ làm một mình. Dựa vào sự chuyên nghiệp và kinh nghiệm của mình, thành lập “công ty điện ảnh Thiên Hạ Vô Song”, chuyên sản xuất các quảng cáo và chương trình truyền hình trên internet, bắt đầu gầy dựng sự nghiệp cho riêng mình.

Một người cứu vớt tập đoàn, một người gầy dựng sự nghiệp, đối với Phương Thiếu Tắc và Ngô Song mà nói, ba năm, không chỉ là thời gian để bọn họ vun đắp tình cảm, mà còn là một quá trình để cả hai theo đuổi giá trị sống của mình.

Thời gian sau, tình yêu ngược lại trở thành một liều thuốc tăng lực, từng người bọn họ nỗ lực, lại cổ vũ cho nhau, cùng nhau không ngừng phát triển sự nghiệp cho riêng mình.

Ngô Song cảm thấy tình yêu như vậy mới đúng như những gì cô ước mơ, một tình yêu hoàn mỹ. Nhưng Diêu Thiên Thiên lại cảm thấy cô điên rồi.

“Cái gì, hai người đã một tháng không gặp mặt? Vậy không phải đồng nghĩa với việc một tháng rồi hai người không quan hệ sau” (-_-!!!)

Diêu Thiên Thiên kinh ngạc la lên, làm Ngô Song rất xấu hổ: “Nói nhỏ thôi chứ.”

“Thật sự một tháng rồi hai người không ngủ chung sao?” Diêu Thiên Thiên đè thấp thanh âm hỏi.

Ngô Song xấu hổ, nhỏ giọng trả lời: “Là một tháng rưỡi.”

Gần đây cô rất bận, Phương Thiếu Tắc càng bận hơn, hai người chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Thời điểm lần trước gặp mặt, vốn dĩ cô đã tắm rửa sạch sẽ hết rồi, nhưng không nghĩ tới trong lúc Ngô Song đi tắm thì ở ngoài Phương Thiếu Tắc đã ngủ mất. Hắn ngủ một mạch đến hừng đông, ngày hôm sau Phương Thiếu Tắc lên máy bay đi Mỹ, đến tận hôm nay còn chưa về.

Nghe xong lời Ngô Song kể lại, Diêu Thiên Thiên quả thật rất muốn chửi bậy: “Cái gì, hắn có thể như vậy mà ngủ à, chuyện này mà cậu cũng nhịn được sao? Có lầm hay không vậy, hai người là bạn bè sao, đến nước ấy mà có thể ngủ à?”

“Chúng ta đều rất bận, không giống hai người tinh lực tràn đầy.” Ngô Song trợn mắt.

“Ai tinh lực tràn đầy chứ, đó là nhu cầu bình thường của con người mà.”

“Một đêm bảy lần?”

“Ba lần, nhiều lắm ba lần!”

“Hắt xì!” Mạc Dật ở trong văn phòng hắt xì một cái.

“Mạc tổng, có cần tôi tắt điều hòa cho ngài không?” Đang báo công tác, trợ lý quan tâm hỏi.

“Tắt đi.” Mạc Dật sờ sờ eo, điều hòa thổi cũng quá lạnh, thổi đến eo hắn có chút đơ luôn rồi.

“Nói thật, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thật sự không được, ai biết Phương Thiếu Tắc ở Mỹ công tác, có đang tiêu dao sung sướng hay không? Nơi đó phồn hoa dụ hoặc ngư vậy, cậu nên nhanh kêu hắn trở về đi.” Diêu Thiên Thiên có ý tốt nhắc nhở Ngô Song.


“Hắn đi công tác mà.” Ngô Song nhấn mạnh.

Diêu Thiên Thiên lắc đầu: “Cái này cậu nhầm rồi, vĩnh viễn đừng tin tưởng bọn đàn ông có tự chủ nha. Cho dù bên ngoài họ có đường hoàng đạo mạo đến đâu, lên giường đều là cầm thú, không có ngoại lệ!”

“Hắt xì!” Mạc Dật lại hắt xì một cái.

“Mạc tổng, có lẽ ngài bị cảm thật rồi, hay là đến bệnh viện kiểm tra thử?”

“Không cần!” Mạc Dật tức giận đáp lại, muốn kiểm tra cũng nên đến khoa chỉnh hình, nói cái gì cảm mạo? Mẹ nó, trật eo thật rồi!

………….

Ngô Song cũng không để những lời nói hươu nói vượn của Diêu Thiên Thiên trong lòng, đối với tình yêu cô rất thản nhiên, cô tin tưởng Phương Thiếu Tắc chỉ cần công tác xong rồi, tự nhiên sẽ trở về liền thôi mà.

Quả nhiên, đến tối, Phương Thiếu Tắc từ nước Mỹ gửi tới WeChat.

Beta khai đĩa bay: Có hai tin tức tốt.

Ngô Song: Nói.

Beta khai đĩa bay Beta: Tin tốt thứ nhất, hạng mục ở Hollywood đã bàn bạc thành công.

Ngô Song: Chúc mừng!

Beta khai đĩa bay: Tin tốt thứ hai, tôi sắp về tới!

Nhìn xem, đã nói hắn ký hợp đồng xong sẽ trở về mà, cái gì nơi phồn hoa, cái gì tiêu dao sung sướng, lời Diêu Thiên Thiên nói căn bản không thể nghe.

Không đợi Ngô Song đắc ý được lâu, Phương Thiếu Tắc lại gửi WeChat tới nữa.

Beta khai đĩa bay: Tắm rửa sạch sẽ, lên giường chờ tôi.

Hừ! Diêu Thiên Thiên nói không sai, đàn ông đều là cầm thú, cầm thú!

………….

Trải qua mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, rốt cuộc Phương Thiếu Tắc đã trở lại.

Tuy rằng gần đây văn phòng bận rất nhiều việc, nhưng mà Ngô Song vẫn bớt thời giờ đến sân bay đón hắn. Chuyến bay tối nay cô vừa chờ vừa ở đại sảnh xem lại kịch bản, đang xem rất chăm chú, bỗng nhiên từ phía sau bị người khác ôm lấy.

“A.” Ngô Song kêu nhỏ một tiếng.

Ngay sau đó, bên tai lập tức truyền đến giọng nói quen thuộc của Phương Thiếu Tắc: “Không phải đã nói em tắm rửa sạch sẽ ở trên giường đợi tôi sao, sao lại tự mình đến đây? Là gấp không chờ nổi, muốn gặp tôi đến vậy à?” Mặc dù lặn lội đường xa mỏi mệt, cũng không ngăn cản được cái không đứng đắn của người nào đó.

Ngô Song nhanh nhẹn xoay người, dùng kịch bản trong tay gõ vào đầu Phương Thiếu Tắc: “Tôi lại thấy là có người gấp không chờ nổi, muốn bị đánh thì có.”


“Tôi ở Mỹ cực cực khổ khổ công tác một tháng, trở về em lại đối xử với tôi vậy sao?” Phương Thiếu Tắc ủy khuất nhìn cô.

Ngô Song trợn mắt, học theo cách nói chuyện của Diêu Thiên Thiên: “Ai biết là cậu ở công tác, hay là ở nơi phồn hoa tiêu dao sung sướng……”

Lời nói còn chưa nói xong, Phương Thiếu Tắc đã chặn miệng cô rồi.

Đây là một nụ hôn cuồng nhiệt và kéo dài, tràn ngập tính chiếm hữu và dục vọng, trong lúc nhất thời đã cướp đi hô hấp của Ngô Song. Hôn được một lúc, thậm chí hai chân cô có chút nhũn ra.

“Em yên tâm, tôi chỉ tiêu dao sung sướng với mỗi em thôi.” Phương Thiếu Tắc ở bên tai thổi khí, cố ý ép giọng nói thật thấp, thật khàn.

Trong nháy mắt, mặt Ngô Song đỏ bừng.

Nhưng Phương Thiếu Tắc mặt không đỏ, tim không đập loạn, sau khi nói xong lời này, lập tức tỏ vẻ như không có gì, ôm lấy bả vai Ngô Song, nói: “Tôi sắp chết đói tới nơi rồi, đi, chúng ta về nhà!”

Đến nỗi lúc này về đến nhà ăn là ăn cơm, hay là ăn cái gì khác, Ngô Song chỉ lo đỏ mặt, thật đúng là không cẩn thận suy nghĩ.

Căn hộ cũ của Ngô Song thời điểm cô gây dựng sự nghiệp đã bán đi. Tuy rằng Phương Thiếu Tắc từng rất phản đối, cũng muốn đầu tư vào công ty của cô, nhưng vẫn không thể thay đổi được ý định của Ngô Song. Cuối cùng hắn không còn cách nào khác, đem chìa khóa căn hộ ở chung cư đối diện chung cư Ngô Song mà trước kia đã mua, đưa cho Ngô Song mượn ở tạm.

Tuy rằng Ngô Song cũng không muốn chiếm tiện nghi của Phương Thiếu Tắc, nhưng mà áp lực tài chính khi gây dựng sự nghiệp quá lớn. Sau khi bán căn hộ đó, cô nghèo đến độ muốn cạp đất mà ăn, chỉ có thể ở tạm nhà của Phương Thiếu Tắc.

Căn hộ trước đó Phương Thiếu Tắc đã mua ở gần chung cư của Ngô Song, từ cách bày trí cho tới phong cách chủ đạo đều giống với căn hộ cũ của cô. Ngô Song ở lâu nên quen, mà Phương Thiếu Tắc ở đậu riết cũng quen luôn. Một tháng nay ở Mỹ, hầu như mỗi ngày hắn đều nhớ đến khoảng thời gian mà hắn ở nhà Ngô Song, ở nơi phồn hoa đô thị này, sao có thể có được cảm giác ấm áp của gia đình?

………..

Hai người lái xe về nhà, lúc đi ngang qua siêu thị Phương Thiếu Tắc còn cố ý dừng lại mua một đống nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị về nhà nấu cơm.

Rõ ràng phải ngồi mười mấy giờ trên máy bay, đã mệt đến mức thở không ra hơi nhưng người này còn cố chấp muốn về nhà nấu cơm, thật sự Ngô Song cũng hết cách, đành mặc hắn muốn làm gì thì làm.

“Trước cậu đi tắm rửa nghỉ ngơi chút đi, để tôi đi nấu cơm.”

“Không được, cơm vẫn luôn là tôi nấu, khi nào tôi để chị phải vào bếp vậy?” Ở phương diện nào đó, Phương Thiếu Tắc cũng rất cố chấp.

“Hôm nay ngoại lệ, cậu ngồi xuống cho tôi.” Ngô Song ấn Phương Thiếu Tắc xuống sô pha, cầm một túi lớn thức ăn vào phòng bếp.

Ngay sau đó, Phương Thiếu Tắc tung ta tung tăng mà theo cô đi vào.

“Cậu vào đây làm gì, đi ra ngoài.” Ngô Song nói.

“Để tôi nhìn xem sao, em tính làm cái gì cho tôi ăn?” Phương Thiếu Tắc mặt dày mày dạn mà thò qua tới.

“……” Thẳng thắn mà nói, nhìn đống nguyên liệu nấu ăn này, thật sự Ngô Song không biết phải làm gì. Tuy rằng đã qua lại với Phương Thiếu Tắc được hơn một năm, nhưng mà kỹ thuật nấu nướng như thế này, cô vẫn như cũ không hề tiến bộ chút nào.

“Vẫn là để tôi làm cho.” Phương Thiếu Tắc xắn tay áo sơmi lên đến khuỷu tay.

“Để tôi.”

“Để tôi làm.”

“Tôi làm cho mà.”

………..

Sau một hồi để tôi để anh, không biết vì sao lại thành hai người cùng nhau nấu cơm. Phương Thiếu Tắc từ sau lưng Ngô Song vòng tay ra trước, nắm tay cô, nghiêm túc mà dạy cô thái cà rốt.


Một dao, hai dao, ba dao……

Hơi thở ấm nóng của hắn cứ lờn vờn quanh má cô, làm mặt Ngô Song cũng từ từ đỏ lên, cô đành thỏa hiệp: “Tôi thấy hay là để cậu tự nấu đi.”

Phương Thiếu Tắc: “Đừng, cùng nhau nấu, để tôi dạy cho em.”

Ngô Song: “……”

Tuy rằng chỉ là một mâm đơn giản với món trứng bao cơm, nhưng mà đối với người thường xuyên bận rộn đến mức chỉ có thể ăn mì gói mỗi ngày như Ngô Song mà nói, mỹ vị quen thuộc này đủ để cho cô xem nhẹ việc Phương Thiếu Tắc mượn cớ nấu cơm, làm ra hành vi thật lưu vô sỉ như vậy.

Từ khi thành lập văn phòng truyền thông, cô cùng với bọn người của Ngũ Hoa làm việc như liều mạng, trong đó phải kể đến Ngô Song là liều mạng nhất. Trong một năm này, cô đã sụt vài cân, đặc biệt là một tháng qua Phương Thiếu Tắc không có ở đây, cô lại gầy thêm, quầng thâm trên mắt đã hiện rõ.

Tuy rằng Phương Thiếu Tắc cũng rất bận, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng người phụ nữ của mình tiều tụy như vậy, thật sự hắn không đành lòng.

“Trên mặt tôi dính cái gì sao?” Ngô Song đã ăn xong, ngẩng đầu nhìn thấy Phương Thiếu Tác đang nhìn cô đến quên cả việc chớp mắt, liền tò mò hỏi.

“Mặt em lại gầy đi rồi.” Phương Thiếu Tắc nói.

“Có sao?” Ngô Song sờ sờ mặt mình, “Đâu có, vẫn vậy mà.”

Gầy như thế mà còn nói không có? Phương Thiếu Tắc chất vấn: “Tháng này, có phải mỗi ngày em đều ăn mì gói hay không?”

“…… Quyên tỷ có nấu canh mang đến cho tôi.” Không biết vì sao, Ngô Song bỗng nhiên có chút chột dạ.

“Hay là ăn mì gói nhiều hơn ăn cơm?”

“Cậu ăn no rồi sao, để tôi đi gọt một ít trái cây cho cậu?” Ngô Song nói xong liền muốn đứng lên.

Bỗng nhiên, Phương Thiếu Tắc đi tới, một tay ôm ngang cô lên.

“Cậu làm gì?” Ngô Song hoảng sợ hỏi.

“Không ăn no, thêm cơm.” Khi nói chuyện, Phương Thiếu Tắc đã bế cô lên, đi nhanh vào phòng ngủ.

Nụ hôn này của Phương Thiếu Tắc, hoàn toàn không có chút nhẹ nhàng nào. Giống như hắn đang cố ý trừng phạt cô, vì cô không tự chăm sóc tốt cho bản thân vậy. Một nụ hôn công thành chiếm đất, căn bản Ngô Song không chống đỡ được.

Dần dần, nhiệt độ cơ thể cô bắt đầu lên cao, làn da lộ ra ngoài không khí, đang không ngừng hôn môi và ma xát trở nên nóng bỏng. Nơi sâu thẳm nào đó trong thân thể như bị đánh thức, giống như núi lửa bùng nổ phun trào.

“Còn……” trong lúc ý loạn tình mê, Ngô Song chợt nhớ tới một thứ rất quan trọng.

Nhưng Phương Thiếu Tắc giống không nghe thấy, ngăn chặn miệng cô lại.

Hắn cũng không tin, chờ khi cô đã mang thai, người phụ nữ này còn liều mạng làm việc như vậy, không biết chăm sóc cho bản thân nữa hay không.

Nhưng mà, thình lình tiếng chuông điện thoại lại vang, phá hỏng “đại sự” của Phương Thiếu Tắc.

Ngô Song như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng đẩy Phương Thiếu Tắc ra với tay lấy điện thoại.

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở của Diêu Thiên Thiên: “Song song, xong đời rồi, có việc không hay rồi!”

“Chuyện gì, cậu từ từ nói.” Ngô Song an ủi cô ấy.

“Mình…… mình có thai!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.