Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!

Chương 17: Bản kiểm điểm siêu đáng yêu


Đọc truyện Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! – Chương 17: Bản kiểm điểm siêu đáng yêu

Ngô Song đi ra từ văn phòng của Liêu Tiến, vừa bước chân vào văn phòng tổ kế hoạch a, sau lưng đã bị các tổ viên bao vây.

“Chị Ngô Song, sao rồi, Liêu tổng có làm khó dễ gì chị không?” 

“Liêu tổng tính xử lý chuyện này như thế nào, nếu hắn muốn cho chị thôi việc, tôi sẽ đi với chị!”

“Được, chúng tôi cũng đi với chị, cái gì mà gây rối trong công ty, thật chẳng biết phân biệt thị phi gì cả!” 

Nhìn bộ dạng nghĩa khí của bọn họ, trong lòng Ngô Song rất cảm động, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nói: “Không có việc gì, mỗi người trở về viết bản kiểm điểm một vạn chữ, trong vòng 3 ngày nộp lại cho tôi, ai cũng phải viết, không có ngoại lệ!” Khi nói chuyện, ánh mắt cô cố tình hướng đến Phương Thiếu Tắc đang đứng ở một góc.

Tiểu tử này, hình như đang bất mãn với việc khi nãy cô đứng ra gánh vác trách nhiệm, hiện tại trầm mặt, như muốn kháng nghị.

“Chuyện này không phải Liêu tổng đã nói ở nhà ăn rồi sao?” Ngũ Hoa nghi hoặc nhìn Ngô Song, “Chị Ngô Song, chị với Liêu tổng trong văn phòng chỉ nói chuyện này thôi sao, hắn chỉ định xử phạt như vậy?”

“Sao vậy, còn chê phạt quá nhẹ à?” Ngũ Hoa sợ tới mức lè lưỡi, “Không phải, không phải, một vạn chữ đủ rồi. Trước kia còn đi học, làm văn tám trăm chữ tôi đã muốn xỉu rồi, một vạn chữ chẳng phải muốn lấy mạng tôi sao?” 

“Biết vậy thì tốt, toán học cô tương đối giỏi, sau này số liệu phân tích đều giao cho cô.” 

“Oan uổng quá chị Ngô Song, tôi học toán đều do giáo viên môn thể dục dạy mà!” Ngũ Hoa vội vàng giải thích.

Ngô Song phụt cười một chút, mọi người cũng nở nụ cười, không khí khẩn trương nháy mắt đã tan bớt.

“Chị Ngô Song, sau này chị nên cười nhiều một chút, chị cười lên rất đẹp nha.” Cái Lẩu đánh bạo nói.

“Đúng vậy, chị cười lên quả thật khuynh quốc khuynh thành, đừng nói là đàn ông, tôi nhìn còn thấy động tâm nữa là.” Tiểu Trà một bên gật mạnh đầu.

Ngô Song có chút xấu hổ, thôi cười: “Được rồi, trở về làm việc đi, đừng tưởng chuyện này qua dễ dàng như vậy, còn có giám đốc Du” 

“A” mọi người đồng thời đều kêu một tiếng ai oán, đúng vậy, sao bọn họ lại quên rằng còn có một con hổ mặt cười nữa chứ. Lập tức, mặt mũi đám người trong tổ đều xám như tro tàn.


Ngô Song bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi vào văn phòng.

…….. 

Sáng sớm hôm sau, Ngô Song đi vào văn phòng, đã thấy trên bàn làm việc vốn chỉnh tề của mình có mấy bản kiểm điểm, tổng cộng bốn bản. Ngày thường muốn đám người này nộp bản kế hoạch hiệu suất cũng không cao như vậy, xem ra hôm qua giáo dục tốt quá rồi.

Căn bản Ngô Song không cần xem qua, đã biết thiếu phần của ai, rõ ràng ở cùng tên tiểu gia hoả Phương Thiếu Tắc này thật buồn bực mà. Sau khi chuyện hôm qua phát sinh, hắn liền hờ hững với cô. Buổi sáng hôm nay cũng không gặp hắn chạy bộ cùng cô như mọi ngày, bây giờ đi làm cũng không thấy bóng dáng đâu, không chừng xin nghỉ nữa rồi.

Suy cho cùng, tên tiểu tử này tuổi còn trẻ, sống trong nhung lụa đã quen, tính cách tuỳ ý, hành sự chỉ theo cảm tính của mình. Cho nên mới nói, hai người bọn họ sao có thể đến với nhau đây? Không chừng hắn đã cảm thấy phiền rồi, như vậy tốt nhất, đỡ phải phát sinh thêm nhiều sự việc sau này.

Chỉ là việc hôm qua Liêu Tiến nói có chút khó làm, Ngô Song trở về suy nghĩ một đêm, vẫn cảm thấy không thể làm được nhiệm vụ này.

Thứ nhất, cô không muốn dính dáng gì đến hào môn phân tranh nhà bọn họ. Thứ hai, hôm qua ở nhà ăn, Phương Thiếu Tắc đã ra mặt thay cho cô, cô vẫn có chút cảm động. So với tên Vương Trường Tuấn vong ân phụ nghĩa kia, tiểu thiếu gia cà lơ phất phơ Phương Thiếu Tắc vẫn đáng tin cậy hơn nhiều.

Ngày nào đó cô sẽ tìm cơ hội nói với Liêu Tiến, chuyện hắn nhờ, cô đành bất lực, phiền hắn tìm người cao minh hơn.

Ngô Song nghĩ như vậy, cầm mấy mấy bản kiểm điểm trên bàn lên xem.

Không thể không nói, đám thủ hạ này đáng để cô ra mặt bảo vệ. Một vạn chữ kiểm điểm, đã có ba phần tư chữ là nói giúp cho Ngô Song, đem chuyện của Vương Trường Tuấn nói ra, bỡn cợt hắn không đáng một đồng. Đặc biệt là Cái Lẩu, đem cả chuyện xấu thời đại học của Vương Trường Tuấn ra nói. Cái này sao gọi là bản kiểm điểm nữa, phải gọi là bản cáo trạng mới đúng.

Bản kiểm điểm như vậy mà đưa đến tay lão Du, sợ là không ổn, Ngô Song thở dài, bỗng nhiên nghe “rầm” một tiếng, cửa văn phòng bị mở ra.

Phương Thiếu Tắc thở hồng hộc đứng ngoài cửa, thần sắc có chút tiều tuỵ, trong tay còn cầm phong thư.

Ngô Song thu hồi lại vẻ mặt kinh ngạc, chất vấn hắn: “Phương Thiếu Tắc, đến muộn không cần gõ cửa sao?” 

“Tôi không đến trễ.” Phương Thiếu Tắc chỉ chỉ đồng hồ trên cỗ tay, “Vừa đúng giờ, không tin chị có thể kiểm tra.”

Tiểu tử này thật mạnh miệng.


Ngô Song nhìn hắn một cái, “Đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” 

“Tôi cũng có việc tìm chị.” Phương Thiếu Tắc thuận tay đóng cửa, vài bước chân đã đi đến bàn làm việc của Ngô Song, đem phong thư ném tới trước mặt cô.

“Đây là cái gì?” Ngô Song hỏi.

“Bản kiểm điểm.” Mặt trời mọc hướng Tây sao? Đường đường tiểu thiếu gia cũng viết bản kiểm điểm sao? Ngô Song cảm thấy không thể tin nổi, vừa mở phong thư ra đã thấy, mặt lập tức đen lại.

Chỉ thấy bản kiểm điểm của Phương Thiếu Tắc viết, giấy trắng mực đen, tiêu sái mà viết thật to: Tôi sai rồi, sai ở chỗ tôi không nên thích chị.

“Phương Thiếu Tắc!” Ngô Song vỗ bàn đứng lên, tức giận đến đen mặt.

“Đừng vội nóng giận, lật qua còn mặt sau nữa.” Phương Thiếu Tắc nhướng mày, vẻ mặt đắc ý.

Ngô Song nén cơn giận, lật mặt sau bản kiểm điểm, quả nhiên nhìn đến mặt sau còn có một hàng chữ đen còn to hơn những chữ khi nãy: Nhưng tôi sẽ không sửa!!!

Kí tên: Phương Thiếu Tắc. -_-! 

Trừ ba dấu chấm than ra, còn có cả dấu vân tay đỏ chót chói lọi, quả thật hắn cứ như con khỉ làm trò hề.

Ngô Song hoàn toàn hết ý kiến, trong tay cầm “bản kiểm điểm”, dở khóc dở cười.

“Thế nào, viết không tồi phải không?” Phương Thiếu Tắc bỗng nhiên thò mặt qua.

Nghe được âm thanh, Ngô Song ngẩng đầu, thiếu chút nữa dán mặt mình lên mặt Phương Thiếu Tắc. Giờ phút này, hai người chỉ cách nhau vài centimet, thậm chí Ngô Song có thể thấy bộ dáng kinh hoảng luống cuống của mình qua con ngươi của Phương Thiếu Tắc.


Cô nhanh chân lui về sau, hành động này của cô bị Phương Thiếu Tắc lấy tay giữ lại, hắn đem cô kéo về trước mặt chính mình, hỏi: “Trốn cái gì, chị còn chưa trả lời vấn đề của tôi mà.” 

Trốn? Cô sẽ không trốn tên tiểu tử trước mặt này đâu!

Mặt Ngô Song đỏ lên, ngay sau đó lại phẫn nộ, hung hăn cầm bản kiểm điểm trong tay chụp lên đầu Phương Thiếu Tắc, nói: “Trốn cái đầu cậu!” 

Phương Thiếu Tắc buông tay ra, xoa xoa cái đầu đau kháng nghị: “Tôi nói giỡn, chị có thể nặng tay vậy sao?” 

Ngô Song sửng sốt, bỗng nhiên ý thức được mình phản ứng có chút thái quá. Rõ ràng biết tên tiểu tử này miệng hay nói phét, không câu nào nói thật, sao cô có thể coi lời hắn nói là thật chứ?

Lúc Ngô Song còn đang thất thần, Phương Thiếu Tắc đã đưa mặt lại đây, nhìn cô mỉm cười tủm tỉm hỏi: “Này, không phải chị động tâm với tôi rồi chứ?”

Động tâm cái đầu cậu! Ngô Song muốn đánh hắn, nhớ tới vừa rồi mình luống cuống, liền nhịn xuống. Ngồi lại trên ghế, đem bản kiểm điểm ném lên bàn, lạnh mặt nói: “Đem về viết lại.”

“Không viết.” trả lời thực trực tiếp.

“Phương Thiếu Tắc!” Ngô Song cắn chặt răng, quyết định mềm mỏng, “Lấy thân phận của cậu, không muốn viết bản kiểm điểm, cũng không ai ép được cậu. Nhưng cậu có nghĩ tới, dù sao hiện tại cậu cũng là một tổ viên, tất cả mọi người đều viết, cậu lại không viết, có thấy kỳ không?” 

“Tôi không làm gì sai, sao phải viết?” bỗng nhiên Phương Thiếu Tắc chất vấn, “Chị cảm thấy, tôi dạy dỗ tên cặn bã kia là sai sao? Chẳng lẽ tôi không nên dạy dỗ hắn? Chẳng lẽ chị không muốn dạy dỗ hắn?” Liên tiếp bốn vấn đề, Ngô Song bị hỏi có chút ngẩn ra.

Quả thật Phương Thiếu Tắc nói không sai, Vương Trường Tuấn đáng bị đánh, hôm đó nếu hắn không ra tay, kết quả sẽ thế nào, Ngô Song cũng không tưởng tượng được. Nói không chừng, cô cũng sẽ nhịn không được mà ra tay, rồi cô bị công ty khai trừ cũng nên. Lại làm trò cười cho bọn người Vương Trường Tuấn.

Mà hết thảy chuyện này đều không xảy ra, cũng nhờ có Phương Thiếu Tắc ra tay, là hắn bất bình thay cô, không thể kiềm chế.

“Nếu bản kiểm điểm là do chị kêu tôi viết, tôi cũng không chối từ, nhưng mà tên kia kêu tôi viết, tôi tuyệt đối sẽ không viết một chữ. Từ nhỏ đến lớn chúng tôi không đi chung đường, hắn không ưa tôi, tôi càng ghét hắn. Kêu tôi cúi đầu trước hắn, không có cửa đâu!” 

“Hắn” mà Phương Thiếu Tắc nói tất nhiên là Liêu Tiến. Ngô Song cũng nhìn ra được, hai người bọn họ quả thật không ưa gì nhau. Liêu Tiến là kẻ có tâm cơ, lòng dạ lại thâm độc, muốn cô làm việc cho hắn cũng quanh co ám chỉ. Không giống Phương Thiếu Tắc, chỉ hai mặt trước sau của trang giấy, đã đem ý tứ của mình biểu đạt rõ ràng, rành mạch. Nếu lựa chọn, Ngô Song sẽ chọn người sau.

“Tôi hiểu được, cậu ra ngoài đi.” Ngô Song nói.

Phương Thiếu Tắc không nhúc nhích một bước, nhìn cô: “Mỗi một từ tôi viết đều là thật, chị hãy suy nghĩ lại.”

Ngô Song cầm phong thư, tay run rẩy: “Không cần suy xét, chúng ta không thích hợp.” 


“Sao không thích hợp? Vì tuổi sao?” Phương Thiếu Tắc hỏi.

Ngô Song thẳng thắn, “Tuổi, thân phận, tính cách của chúng ta đều không thích hợp. Cậu cảm thấy chúng ta hợp chỗ nào?”

“Giới tính.”

Ngô Song: “……”

“Tôi là nam, chị là nữ, tôi thích chị, chỉ đơn giản như vậy. Ngô Song, sao chị cứ đem tình yêu suy nghĩ phức tạp như vậy?” Phương Thiếu Tắc hỏi.

Ngô Song lại ngẩn ra, cô không thể không thừa nhận, mỗi một câu tên tiểu tử này nói ta đều rất có lý. Sao cô không nghĩ tìm yêu đơn giản hơn một chút? Lại cố tình phức nạp nó hơn như vậy, rõ ràng cô đã nhìn tên Vương Trường Tuấn là chính nhân quân tử, nhưng bản chất lại cặn bã như vậy, khó lòng phòng bị.

Cái gì đơn giản hay không đơn giản, có lẽ không dính vào tình yêu là đơn giản nhất.

“Chỉ là tôi không thích cậu.” Ngô Song thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút rầu rĩ.

“Cái này đơn giản thôi, tôi sẽ cố gắng làm cho chị thích tôi, chị yên tâm đi.” Như đã liệu trước, Phương Thiếu Tắc lại lộ ra ý cười.

Ngô Song bất lực, gượng ép mà nhếch miệng cười một cái, “Vậy cậu cố lên.”

“Tuân lệnh!” Phương Thiếu Tắc nghiêm túc đứng thẳng, hướng Ngô Song kính lễ, sau đó cười hì hì rời khỏi văn phòng.

Cánh cửa vừa khép lại, Ngô Song nhẹ nhàng thở dài, do dự nhìn “bản kiểm điểm” trên bàn thật lâu, cuối cùng vẫn bỏ vào ngăn kéo.

……… 

Tác giả có lời muốn nói: Càng viết càng cảm thấy Phương thiếu của chúng ta đáng yêu, phải không? (づ ̄3 ̄)づ

______….______

#Pi: mình thích cái kiểu điên điên nhây nhây của a Tắc r đó, nhìn giống con nít, đáng yêu làm sao!!!

Chưa hết đâu, mời các bạn kéo thêm qua phần mới, phía sau còn có phần thông báo nha. ^_^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.