Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 96: Một Nhát Mất Mạng


Đọc truyện Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công – Chương 96: Một Nhát Mất Mạng


Edit – beta: Axianbuxian12
Trước mắt là đám mãng xà không rõ số lượng cuốn thành đoàn, vảy màu xanh xám cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh làm người lạnh cả sống lưng.

Loại sức lực lớn có thể quấn chết mọi con mồi này, người bình thường có điên rồi mới tùy tiện xâm nhập giữa đám rắn.

So sánh với đám rắn với đường kính hơn mười mét kia, thân hình Lộ Nhậm có vẻ cực kỳ nhỏ bé.

Trong mắt Lộ Nhậm, thứ nhìn thấy lại không phải là đám rắn ghê tởm và đáng sợ.

Cậu cảm nhận được Vạn vật kiếm mang đến cho bản thân một cảm giác hoàn toàn mới.

Đây là một cách khác mà vạn vật kiếm liên hệ với thế giới.

Ở trong mắt Lộ Nhậm, mọi thứ trước mắt đều cấu thành từ đốm sáng của năm loại màu sắc, một đống rắn lớn kia, màu sắc chiếm chủ thể chính là màu xanh lục.

Màu xanh lục.

Thuộc tính Mộc
Lộ Nhậm nín thở ngưng thần, toàn bộ ngũ hành chi khí trong đan điền ngay lập tức chuyển thành thuộc tính Hoả thuần tuý.

Khâu Nhã đứng trên vách núi, chỉ nhìn thấy kiếm trong tay Lộ Nhậm, đột nhiên bộc phát ra hỏa hành chi khí đỏ rực.

Hỏa hành chi khí bùng lên, giống như có sinh mệnh vậy, bao bọc Lộ Nhậm lại.

Ánh lửa chói mắt kia, giống như ánh mặt trời vậy, thế công của chân khí lôi cuốn dữ dằn, đâm thẳng vào đám dị thú rắn kia.

Dễ như trở bàn tay, toàn bộ đám rắn trong nháy mắt bị thiêu cháy.

Khâu Nhã thấy thế, biết không thể bỏ lỡ thời cơ, khiêng Cát Huy lên trượt xuống dưới vách núi.

Thân pháp của cô không được bay bổng như Lộ Nhậm, lại khiêng Cát Huy hơn 50 cân, chỉ đành nhấc tay phải cắm đao vào trong vách đá, để giảm bớt tốc độ rơi xuống
Rất nhanh, Khâu Nhã đã đến mặt đất, cô cũng không dám phát ra âm thanh gì, miễn cho rơi vào khốn cảnh lần nữa.

Đây là con đường sống Lộ Nhậm giết ra cho bọn họ, không thể lãng phí.

Khâu Nhã xoay người nhìn thoáng qua phía sau, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lúc này cả người Lộ Nhậm cũng đã rơi vào trung tâm đám rắn, cậu có thể cảm nhận được sự kích động của chân khí bên trong kinh mạch, có thể cảm nhận được hô hấp của Vạn vật kiếm.

Vạn vật kiếm đã không còn là vũ khí đơn thuần, mà là Lộ Nhậm cảm giác kéo dài.

Cậu thậm chí không cần động thủ, chỉ cần trong lòng vừa động, Vạn vật kiếm sẽ đi theo suy nghĩ của cậu.


Kiếm tùy tâm động.

Đếm không hết số dị thú rắn bị mổ bụng, bị chặt đứt đầu.

Phun ra đầy máu, bị hỏa hành chi khí bao phủ bên ngoài Lộ Nhậm thiêu cháy, nhanh chóng hóa thành một đám sương mù, chỉ để lại tiếng vang “tách tách”.

Lộ Nhậm đang tìm, cậu đang tìm những dị thú giống cái ở trung tâm.

Tập tính dị thú rắn rất đặc biệt, con đực số lượng nhiều, con cái số lượng ít, và cơ thể con cái rất lớn, một lần có thể sinh rất nhiều trứng con đực.

Từ thể tích của đám rắn này có thể suy đoán, con cái có lẽ là chỉ có một, chính là ở giữa.

Chỉ cần con cái này, thì sẽ hấp dẫn vô cùng vô tận con đực đến giao phối.

Muốn thoát thân, cần phải giết con cái kia.

Ánh kiếm Lộ Nhậm càng nhanh, ánh kiếm như cầu vồng, sạch sẽ lưu loát chém đứt con rắn trước mắt.

Một mảnh kim quang chói mắt xuất hiện ở trước mặt, kiếm thế Lộ Nhậm không ngừng, trực tiếp chém lên.

Một đạo ánh lửa phun lên, trên miếng vảy ánh kim kia không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Lộ Nhậm cũng không hoảng loạn, đôi mắt nhíu lại, lại cảm giác được khí tức ngũ hành trên người con rắn cái này không giống với những con khác.

Thuộc tính Mộc không giống những con đực bên ngoài, con rắn cái là thuộc tính ngũ hành toàn vẹn.

Ngược lại làm Lộ Nhậm có chút khó chơi, ngũ hành toàn vẹn, vậy thì không thể dùng phương pháp ngũ hành tương khắc để nhanh chóng giết chết con rắn này.

Vừa rồi Vạn vật kiếm chém nó, mà nó không bị chút thương tổn nào.

Xem ra con rắn này không biết sống bao nhiêu rồi, vảy đã biến dị, cứng đến mức ngay cả vũ khí ngũ hành cũng không thể chém đứt.

Lúc này, rắn đực bên ngoài đã bị Lộ Nhậm giết chết toàn bộ, ngoài bị trực tiếp chặt đứt người, con còn lại đều là vì ngũ hành tương khắc trực tiếp thiêu chết.

Con rắn cái lúc này đã hoàn toàn bị chọc giận, thân thể thật lớn bắt đầu chuyển động.

Lộ Nhậm chỉ nghe âm thanh vật nặng xẹt qua không khí, cậu cũng không quay đầu lại nhìn, mà là giơ tay chống trên thân con rắn, xoay người trèo lên người nó.

Động tác cậu không ngừng, thân hình nhoáng lên, trèo dọc theo thân hình con rắn cái, dừng lại ở phía trên đầu con rắn.

Rắn cái quật cái đuôi thật mạnh xuống mặt đất, làm xác những con rắn đực xung quanh bay ra xa hơn mười mét.

Những thi thể rắn đực bị quật bay đập mạnh vào trên cây ở nơi xa, kinh động một mảnh chim bay lên.


Lộ Nhậm không chú ý những con rắn đã chết đó, toàn bộ tâm trí cậu đều tập trung trên người con rắn cái.

Nếu bộ phận còn lại đều kiên cố không thể phá nổi, vậy……!
Thân hình Lộ Nhậm chuyển động, xoay ngược Vạn vật kiếm, hung hăng đâm vào trong con mắt màu vàng lớn như cái đèn lồng.

Máu tanh hôi phun ra, Lộ Nhậm nhíu mày, lại phát hiện máu phun lên người cậu ngưng kết thành băng, “loạt xoạt” rơi xuống đất.

Đây……!
Đây không phải tuyệt kỹ của Kỷ Kiêu sao? Sự lý giải của Kỷ Kiêu với thủy hành nguyên tố đã đạt tới cực hạn, hắn có thể tùy ý thay đổi phương thức vận hành của thủy hành chi khí, do đó đạt được phương pháp thay đổi trạng thái.

Lộ Nhậm cúi đầu, đột nhiên cảm thấy ngực hơi nóng lên.

Vị trí kia, rõ ràng là chỗ trước đây đeo Mộc Bài màu đen.

“……”
Lúc này cũng không phải thời điểm suy nghĩ nhiều, Lộ Nhậm cắn răng một cái, chân khí dọc theo vạn vật kiếm từ chỗ đôi mắt con rắn cuồn cuộn tiến vào trong não nó.

Đau đớn dữ dội làm con rắn cái điên cuồng giãy giụa trên mặt đất.

Đôi tay Lộ Nhậm nắm chặt lấy chuôi kiếm, ổn định thân thể của mình, chờ chân khí đưa vào tàm tạm rồi, nói thầm ở trong lòng một chữ.

Nổ.

“Ầm” một tiếng, Lộ Nhậm mượn dòng khí nổ bay ngược về phía sau hơn mười mét, sau đó nhẹ nhành như lông chim dừng trên một ngọn cây.

Con rắn cái màu vàng to lớn, điên cuồng run rẩy trên mặt đất, sau đó từ từ không còn động tĩnh.

Lúc này Lộ Nhậm mới rơi từ ngọn cây xuống, đi qua xem.

Cậu nhìn thi thể to lớn này, giơ tay bắt đầu xử lý.

Quanh thân thi thể dị thú đều là tài liệu có thể lợi dụng, làm vũ khí phòng thân hoặc dùng để làm thuốc, con rắn này không biết sống bao nhiêu năm rồi, giá trị càng là liên thành.

Chỉ là với tình huống trước mắt, Lộ Nhậm không thể mang đi hết, chỉ có thể ghi nhớ vị trí, sau đó mang một ít bộ phận quý giá nhất đi.

Đầu tiên cậu là gỡ răng nọc xuống, sau đó lại mổ bụng nó ra để tìm gan.

Thể tích cơ thể rắn cái rất lớn, sau khi Lộ Nhậm mổ ra, còn phải thò cả người vào để tìm gan.

Cũng may cậu đã hoàn toàn lĩnh ngộ phương pháp đông lạnh chất lỏng thành băng, sau khi đông lạnh máu con rắn lại, cũng sẽ không làm cho người mình quá bẩn.


Ngay lúc này, Lộ Nhậm đột nhiên cảm thấy mình bay lên.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cậu bắt lấy xương rắn thò ra để ổn định thân thể, cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân và cả con rắn kia, đã cách mặt đất mấy chục mét.

Bên tai truyền đến một tiếng thét dài.

“……”
Chắc là một con dị thú đại bàng, nó coi con rắn vừa mới chết này trở thành con mồi.

Lúc này, tuyệt đối không thể bị dị thú đại bàng phát hiện khác thường, nếu không với cái độ cao này mà ngã xuống, khinh công lợi hại hơn nữa cũng vô dụng.

Lộ Nhậm nín thở, đợi thời cơ được thả xuống.

Không biết qua bao lâu, đại bàng mới chầm chậm hạ độ cao
Tổ đại bàng ở trên vách núi cao ngất.

Dị thú với cái thân thể to lớn này, không thể lấy cành cây xây tổ, chỉ có thể lựa chọn hang động phía trên vách đá làm nơi ở.

Tiếng hót lần nữa đi xa, lúc này Lộ Nhậm mới lén xốc thi thể rắn lên, đối diện với mấy đôi mắt to tròn.

Chim đại bàng non nghiêng nghiêng đầu, dường như không hiểu sao đồ ăn mẹ mang về lại chui ra một sinh vật kỳ lạ.

Lộ Nhậm nhìn lướt qua mấy con chim non lông còn chưa rậm trong tổ, cũng không chậm trễ thời gian, nhảy từ trên vách đá xuống.

Cậu không có ý muốn thừa dịp dị thú chưa lớn mà đuổi tận giết tuyệt.

Một là không cần thiết, dị thú giết cũng không hết, xuống tay với chim non không có năng lực chống cự thì thắng cũng không vẻ vang.

Thứ hai là, đại bàng là chim trống chim mái cùng nhau nuôi dưỡng chim non, hơn nữa lòng trả thù mãnh liệt, giết con nhà người ta, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị đuổi theo đến chết.

Lúc này Lộ Nhậm vội vã trở lại doanh địa, hoàn toàn không cần phải dây dưa ở đây.

Tổ chim trên vách núi, cách mặt đất chừng mấy trăm mét, Lộ Nhậm lật tay, mũi kiếm đâm vào vách đá, giảm lại tốc độ.

Khi còn cách mặt đất mười mấy mét, cậu mới nhẹ nhàng rơi xuống.

Vừa rơi xuống đất, Lộ Nhậm nhìn thấy ngay hai người cách đó không xa, bị một đám dị thú vây quanh.

Thời Diễn và Mục Thanh Đồng.

Những dị thú kia, chủng loại gì cũng có, rõ ràng có liên quan đến cơn sóng dị thú.

Những dị thú này, đã bắt đầu tập kết.

Bên kia Thời Diễn chiến đấu hăng sau, dường như cũng không phát hiện sự xuất hiện của Lộ Nhậm.

Ngay lúc này, Lộ Nhậm nhìn thấy phía sau bọn họ, khoảng chừng ba bốn cái cây, một con dị thú họ báo đang mai phục.

Dị thú kia một thân da lông hoa mỹ, khi đi trên ngọn cây thì lặng yên không một tiếng động, là đối thủ mà cổ võ giả đi săn đau đầu nhất.


Báo nấm tuyết răng cưa.

Không ít cổ võ giả thực lực phi phàm, đều chết do loài báo này đánh lén.

Lộ Nhậm nhíu mày, cũng không lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này, Thời Diễn đang giằng co với một con gấu khổng lồ, bên người còn có dị thú khác.

Lên tiếng chỉ có phá hỏng tiết tấu tấn công của Thời Diễn, chẳng có chỗ nào tốt cả.

Lộ Nhậm lấy cây cối che lấp, chầm chậm vòng ra phía sau.

Quy luật hô hấp của cậu hoà cùng một thể với khu rừng, cho dù là báo răng cưa giác quan nhạy bén, cũng không phát hiện sự tồn tại của Lộ Nhậm.

Muốn giết báo răng cưa tinh thông đánh lén này, cần phải một kích trí mạng, nếu nó chạy mất, thì chỉ mang đến phiền phức vô hạn.

Không chừng khi nào đó, bị nó đánh lén chết.

Lộ Nhậm đang chờ, chờ khoảnh khắc nó nhảy từ trên cây xuống, một kích mất mạng.

Lộ Nhậm híp mắt, nhìn Thời Diễn phía trước đang chém giết với gấu khổng lồ, Mục Thanh Đồng bên cạnh lại giống như có chút rối loạn, chỉ có thể xử lý một vài dị thú nhỏ.

Ngay lúc này, sát thủ ẩn núp bên trong lá cây nhảy xuống, mà ánh mắt của Thời Diễn và Mục Thanh Đồng, đều nhìn chằm chằm phía trước.

Chính là lúc này.

Lộ Nhậm nhấc mũi kiếm, vọt lên.

Ngay khi mũi kiếm sắp đâm thẳng vào bụng con báo răng cưa báo, Lộ Nhậm chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng thét chói tai.

“Thời Diễn! Cẩn thận!”
Mục Thanh Đồng bộc phát ra thực lực xưa nay chưa từng có, nhào tới từ nơi xa hơn mấy mét, chắn ngang đường báo răng cưa công kích, một bộ anh dũng hy sinh.

Thế kiếm Lộ Nhậm đã xuất, lúc này nếu thu kiếm, báo răng cưa hoặc là chạy thoát, hoặc là cắn đứt cổ Mục Thanh Đồng.

Cậu cắn răng một cái, mũi kiếm đâm lên.

Chỉ nghe “phụt” một tiếng, mũi kiếm Vạn vật kiếm toả ra ánh sáng, trực tiếp làm con báo răng cưa và Mục Thanh Đồng biến thành hồ lô máu.

Mục Thanh Đồng hét lên rồi ngã xuống, thân thể to lớn của báo răng cưa đè lên người y.

Động tác Lộ Nhậm không ngừng, rút kiếm ra, một kiếm chặt đầu báo răng cưa xuống.

Máu phun ra, có bao nhiêu phun hết lên người Mục Thanh Đồng.

Lộ Nhậm thu kiếm, ngẩng đầu, thấy Thời Diễn không biết đã xử lý xong đàn dị thú bên kia từ khi nào, đang lẳng lặng nhìn một màn trước mắt.

_____


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.