Đọc truyện Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công – Chương 70: Âm Mưu Đính Hôn1
Edit – beta: Axianbuxian12
Sau khi Lộ Nhậm đi theo quản gia lên xe, không hỏi thêm gì cả.
Một đường không nói gì.
Nhà chính Lộ gia ở trên núi, là kiến trúc kiểu cổ điển hình.
Lộ Nhậm từ cửa hông vào sảnh, chỉ nhìn thấy bác trai cậu ngồi ở đó.
Lộ Nhậm thành thành thật thật hành lễ, chào hỏi.
“Bác trai, đã lâu không gặp.”
Gia chủ Lộ gia tên là Lộ Uy, gần 50 tuổi, bên ngoài ít khi nói cười.
con cháu Lộ gia thấy ông ta là hai chân run như cầy sấy.
Con cái và cháu ông ta, đều rất sợ hãi vị gia chủ này.
Người duy nhất có thể có được vài phần tươi cười của Lộ Uy, có lẽ chỉ có Lộ Nhậm.
Không ai hiểu rõ, tại sao Lộ Uy chỉ nhìn đứa cháu không thể tập võ, người như búp bê sứ là Lộ Nhậm với con mắt khác.
Lộ Nhậm cũng không hiểu.
Cậu biết tính cách Lộ Uy, tất cả đều vì gia tộc, nhân tài có thể chấn hưng gia tộc, đưa Lộ gia tới địa vị càng cao thì đáng được ông ta coi trọng.
Còn những người không thể tập võ, không có giá trị lợi dụng, đều bị Lộ Uy coi là phế vật không để vào mắt.
Ví dụ bố của Lộ Nhậm, cho dù bọn họ là anh em ruột cũng vẫn như thế.
Lộ Nhậm không biết bản thân có chỗ nào khiến đối phương nhìn mình với con mắt khác, sau khi phát hiện bí mật thôn Long Môn, chuyện này trở nên càng thêm khả nghi.
Lộ Uy thấy Lộ Nhậm tiến vào, cười hiền hoà, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”
Trong lòng Lộ Nhậm suy nghĩ rất nhiều, trên mặt thì vẫn duy trì trạng thái như mọi khi cậu gặp Lộ Uy, ngoan ngoãn lại có chút yếu đuối.
Vô số lần lặp lại cốt truyện, thật ra cho Lộ Nhậm một kỹ năng như vậy, không ai có thể từ vẻ mặt nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu.
Nhưng vẫn có ngoại lệ, ví dụ Kỷ Kiêu, lại ví dụ như Thịnh Cảnh……
“Lần này đi ra ngoài lâu như vậy, cũng không liên lạc với người trong nhà, mẹ con thật sự rất lo lắng.”
Lộ Nhậm cười nói: “Không phải còn có Thịnh Cảnh sao ạ.”
Lộ uy: “Thằng nhóc Thịnh gia kia cũng không quá đáng tin, ta nghe nói lúc trước còn nháo chuyện đính hôn ồn ào huyên náo làm con đau lòng.”
Lộ Nhậm bĩu môi, nói: “Không phải đậu ạ, con đã nói con không thích cậu ta rồi, là mọi người hiểu lầm.”
“Không thích mà con có thể chạy sau mông người ta như thế à? Con chính là được nâng niu từ nhỏ, thế là lại đi dã ngoại vì thằng nhóc Thịnh gia kia.”
Lộ Uy dừng một chút: “Người phụ nữ không rõ lai lịch đang ở trong nhà thằng nhóc Thịnh gia kia, con là vì chuyện này mới theo thằng nhóc đó đi ra ngoài?”
Lộ Nhậm giương mắt nhìn thoáng qua Lộ Uy, rất nhanh lại cúi đầu xuống: “Vâng, đúng vậy.
Con cảm thấy không thoải mái.”
Lộ Uy đứng dậy, vỗ vai Lộ Nhậm, nói: “Con nhìn con đi, còn vì chút chuyện nhỏ này mà đi ra ngoài chịu khổ sao? Thứ con muốn, Lộ gia đều có năng lực lấy được.
Chuyện đính hôn, ta đã nói xong với Thịnh gia rồi.”
Ông ta xoay người, dừng một chút: “Về sau loại chuyện đi ra ngoài mạo hiểm này, ta hy vọng không nhìn thấy nữa.”
Lộ Nhậm nhìn bóng dáng Lộ Uy biến mất, nheo mắt lại.
Quả nhiên, cốt truyện đính hôn vẫn tới.
Cậu đứng dậy, đi đến hậu viện.
Chỗ bố mẹ Lộ ở có hơi hẻo lánh, đi qua phải mất mười mấy phút.
Lộ Nhậm vừa đi vừa nhớ lại cốt truyện trước đây.
Trong cốt truyện trò chơi đã định, sau khi Thịnh Cảnh mang theo Mục Thanh Đồng biến mất một đoạn thời gian thì mang theo Thịnh Phong quay về thành phố Tất Phương.
Ngay lúc đó Lộ Nhậm dưới sự điều khiển của cốt truyện, vì Thịnh Cảnh mà uất ức trong lòng, sau khi phun ra mấy cân máu thì ở bệnh viện ở hơn nửa tháng.
Lộ Uy vì chuyện này, trực tiếp đi tìm bố Thịnh Cảnh.
Lại sau đó, chính là lễ đính hôn.
Trong lễ đính hôn, Thịnh Cảnh không xuất hiện, nghe nói là Mục Thanh Đồng đã xảy ra chuyện, sau khi hắn nghe thấy thì đánh nhau với người trông giữ hắn một trận rồi chạy.
Cốt truyện phía sau chính là máu chó ngập đầu, chuyện ngày đính hôn chỉ có một người xuất hiện, thiếu gia Lộ gia trở thành trò cười.
Lộ Nhậm nhớ tới chuyện ngày đó, đau lòng thì không đau lòng, nhưng nắm tay có hơi ngứa, muốn đi đánh Thịnh Cảnh một trận.
Nghĩ nghĩ, cậu đã tới trước cửa.
Lộ Nhậm đẩy cửa ra thì thấy mẹ cậu đang đi từ trong phòng ra.
“Bảo bối nhỏ của mẹ, cuối cùng con đã về!”
Mẹ Lộ bước vài bước đi tới, kéo Lộ Nhậm nhìn trên nhìn dưới.
Lộ Nhậm: “Mẹ, mẹ có thể không gọi như vậy không? Buồn nôn quá đi.”
Mẹ Lộ: “Không phải do mẹ quá kích động sao? Đúng rồi, con ăn cơm chưa? Lần này con đi ra ngoài lâu như vậy, gầy thành như vậy rồi, không được không được, phải tẩm bổ cho kĩ.”
Mẹ Lộ ném xuống những lời này rồi ra cửa đi ngay về hướng phòng bếp.
Lộ Nhậm cản không kịp, cũng biết mình không ngăn cản thì chờ đón cậu chắc chắn là phần ăn bổ dưỡng.
“Đừng quản mẹ con, bà ấy nhắc mãi mấy ngày rồi, vào nghỉ ngơi đi.”
Trong phòng truyền ra giọng bố Lộ, Lộ Nhậm đẩy cửa đi vào.
Đi vào, Lộ Nhậm hơi sững sờ.
Bố Lộ dựa trên ghế nằm, trên chân bó băng gạc, chẳng trách ban nãy không đi ra ngoài.
Lộ Nhậm bước vài bước đi qua, gấp gáp hỏi: “Bố, tình huống này là thế nào?”
Bố Lộ vỗ tay cậu: “Vết thương nhẹ thôi, không sao, con ngồi xuống trước đi.”
Lộ Nhậm có chút hoảng hốt, cậu không khỏi nhớ tới một lần lại một lần trước kia, sau khi Lộ gia ngã xuống, bố cậu vì kiếm tiền thuốc men cho cậu, luôn đi tham gia đội săn thú nguy hiểm nhất.
Một lần lại một lần bị thương, cuối cùng, không trở về nữa.
Mắt Lộ Nhậm nặng nề, ngồi xuống: “Bố, sao bố lại bị thương?”
Cổ võ giả bị thương là chuyện thường ngày, nhưng võ đạo của bố Lộ không quá cao, chỉ làm chút công việc giấy tờ ở hiệp hội cổ võ giả, không tham gia võ đấu cũng không đi săn thú.
Bố Lộ: “Chuyện của người lớn, con đừng quản.”
Lộ Nhậm đảo mắt, biết nên dùng cách gì để đối phó bố cậu.
Cậu che ngực, sắc mặt nói trắng bệch nói: “Hự, con lo lắng lắm, một khi con lo lắng thì không thể thở được.”
“Rồi rồi rồi, con ngồi xuống, cái gì ta cũng nói hết cho con.”
Lộ Nhậm đạt được mục đích, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một chiêu của cậu, là học theo Mục Thanh Đồng, dùng tốt.
Bố Lộ thở dài: “Khi con vừa mới trở về đã gặp bác trai con, hẳn là đã biết chuyện đính hôn.
Lúc ấy ông ấy đi tìm Thịnh gia, ta không đồng ý.”
Lộ Nhậm: “Bố là vì chuyện con từng nói?”
Bố Lộ gật đầu: “Con đã nói không thích Thịnh Cảnh, vậy chắc chắn phải tôn trọng ý kiến cá nhân của con, hơn nữa ta từng hỏi thăm, Thịnh Cảnh dường như rất phản kháng, dưa hái xanh không ngọt.”
Trong lòng Lộ Nhậm lay động, nghĩ càng nhiều.
Giả thiết cốt truyện ban đầu, bố mẹ cậu tuy rằng cưng chiều cậu, nhưng vẫn luôn kiên định duy trì chuyện đính hôn của Lộ Nhậm và Thịnh Cảnh.
Bây giờ bố mẹ Lộ có suy nghĩ của chính mình, có phải là nói rõ, tính độc lập của thế giới này càng ngày càng mạnh, những người khác cũng dần dần bắt đầu thức tỉnh ý thức bản thân?
Lộ Nhậm hỏi: “Vậy vết thương này?”
Bố Lộ cười khổ: “Vẫn là trách tu vi ta không đủ, quy củ Lộ gia con biết đấy, muốn phản đối quyết định của gia chủ, chỉ có thể võ đấu……”
Lời kế tiếp cũng không cần nói thêm, Lộ Nhậm cũng biết.
Bố cậu chắc chắn là không đánh lại Lộ Uy, bị thương, thua rồi, cũng đã không còn chỗ lên tiếng trong chuyện này nữa.
***
Buổi tối, Lộ Nhậm nằm ở trên giường, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên đi tìm Thịnh Cảnh một phen.
Chuyện đính hôn là điểm mấu chốt khiến quan hệ giữa bọn họ triệt để tan vỡ, tuy bây giờ Thịnh Cảnh đã khác, nhưng vẫn nên đi nói chuyện một chút thì bảo đảm hơn.
Không ngờ, điện thoại của Thịnh Cảnh vẫn đang tắt máy.
Suy tư một lát, Lộ Nhậm đã có được đáp án, Thịnh Cảnh tám chín phần là bị nhốt lại rồi.
Chuyện đính hôn đã định, trước đây Thịnh Cảnh còn từng tỏ vẻ mãnh liệt phản đối chuyện đính hôn, với tính cách nói một không nói hai của bố Thịnh, tất nhiên là trực tiếp mạnh tay.
Chỉ có thể tới cửa tìm người rồi.
Lộ Nhậm xem xét thời gian, lúc nửa đêm mò mẫm đi ra ngoài.
Lộ gia tất nhiên là có người tuần tra, nhưng tu vi Lộ Nhậm không giống lúc trước, cộng thêm sự quen thuộc với Lộ gia và còn có Mô Thanh Phong của Kỷ Kiêu, cậu rất thuận lợi rời đi.
Tới được Thịnh gia, Lộ Nhậm không cần lén lút nữa, cậu trực tiếp gõ cửa, nói rõ ý đồ đến đây.
“Con muốn nói chuyện kĩ càng với Thịnh Cảnh, có thể cậu ấy chỉ là nhất thời không nghĩ thông thôi.”
Lộ Nhậm ở Thịnh gia từ trước đến nay đều là khách quý, bây giờ cũng không ngoại lệ.
Rất nhanh, cậu đã được đưa tới bên ngoài phòng Thịnh Cảnh.
Lộ Nhậm gõ cửa, bên trong không phản ứng, xem ra là rất tức giận đây mà.
Mẹ Thịnh xấu hổ cười cười, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa ra.
Bà cũng biết tính tình con trai nhà mình, vừa vì chuyện đính hôn mà cãi nhau một trận, lúc này nói Lộ Nhậm tới, không chừng càng không muốn gặp người.
Lộ Nhậm đi vào phòng, xoay người đóng cửa lại, trong phòng tối thui.
Đây là một căn phòng, bên ngoài là một phòng khách nhỏ, bên trong là phòng ngủ.
Lộ Nhậm bật đèn lên, phát hiện bên ngoài không có ai.
Cậu lại đi vào phòng, lại thấy Thịnh Cảnh, người đang cãi nhau với người trong nhà trong lời đồn, đang nằm ở trên giường, khò khò ngủ say như chết.
“……”
Lộ Nhậm không có chút ý tứ săn sóc, trực tiếp bật đèn trong phòng lên.
Thịnh Cảnh bị ánh đèn mạnh kích thích, cuối cùng cũng không thể ngủ tiếp, xốc chăn lên bất mãn nói: “Có phiền không……!Lộ Nhậm? Sao cậu lại tới đây?”
Lộ Nhậm khoanh tay lại, trào phúng cười nói: “Cậu cũng ngủ ngon quá nhỉ.”
Thịnh Cảnh vò đầu: “Không phải tôi bị nhốt lại sao, đánh tôi cũng bị đánh rồi, điện thoại cũng bị thu, hết cách mà.”
Lộ Nhậm không phí lời với hắn, ngồi xuống một bên, hỏi: “Chuyện đính hôn, cậu thấy thế nào?”
“Hả?” Thịnh Cảnh sững ra, tự nhiên không biết nên nói như thế nào.
“Hả cái gì hả?”
“Cực lực phản đối?”
Lúc Thịnh Cảnh nói ra những lời này, trong lòng trào ra một cảm giác tránh né mãnh liệt.
Nhưng nghĩ lại, loại chuyện bị gia tộc cưỡng ép đính hôn này cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ là……!có hơi tiếc nuối..