Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 132: Tuyến Hợp Nhất6


Đọc truyện Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công – Chương 132: Tuyến Hợp Nhất6


Edit – beta: Axianbuxian12
Trận đấu của cảnh giới tông sư, Lộ Nhậm quả thực thu được không ít lợi.

Sau khi cậu tập trung xem một lát, trong lòng có cảm giác, nhắm mắt tiến vào trạng thái đả tọa.
Sau khi chân khí vận chuyển mấy vòng, Lộ Nhậm tiến vào trạng thái quan sát.

Nguyên tố ngũ hành chuyển động trong không khí, trở nên rõ ràng hơn ở bên trong biển ý thức.
Mọi thứ quanh người đều hiện ra bằng năm màu sắc của ngũ hành.

Ở nơi cách cậu khoảng mấy chục mét, nguyên tố hiện ra một loại trạng thái bùng nổ.
Đó là trung tâm cuộc hỗn chiến của mấy người kia.
Lộ Nhậm bắt đầu dùng một loại trạng thái bản chất hơn để quan sát võ đấu giữa mấy người họ, lưu chuyển nguyên tố, vận hành chân khí.
Cứ như vậy, mười phút sau Lộ Nhậm phát hiện ra vài điểm không thích hợp.

Nếu không phải trước khi nhắm mắt lại đã biết rõ đó là cuộc chiến của bốn người kia, Lộ Nhậm sẽ cho rằng, loại phương thức lưu chuyển nguyên tố này, là của một người.
Chân khí ẩn chứa nguyên tố ngũ hành, sau khi tuôn ra ngoài bằng chiêu thức võ thuật, hiện lên một trạng thái tăng lên mãnh liệt.

Đây là nơi lực sát thương của cổ võ giả phát ra.
Mọi chuyện cũng chưa có gì đặc biệt.

Duy chỉ một chỗ không thích hợp, là chân khí ẩn chứa nguyên tố ngũ hành này, sau khi tiến vào trong cơ thể người khác, thế nhưng lại không hề dừng lại, hơn nữa cũng không có bất cứ lực sát thương nào.
Ví như bây giờ.
Chân khí thuộc tính hoả màu đỏ thế tới mạnh mẽ tiến vào phạm vi thuộc tính kim thuần tuý màu vàng, được tiếp nhận hoàn toàn, sau đó trực tiếp chuyển hóa thành chân khí thuộc tính kim.
Loại phương thức chuyển hoá này, làm Lộ Nhậm nhớ tới công pháp mà Tiểu Quân dạy cậu kia.
Công pháp chuyển hoá ngũ hành.
Ngũ hành nguyên tố trước mắt đan xen, so với việc nói là một hồi đánh nhau oanh oanh liệt liệt, không bằng nói là một người đang vận chuyển công pháp chuyển hóa ngũ hành.
Đây là chuyện gì?
Lộ Nhậm mở bừng mắt ra, cả người từ trạng thái huyền ảo quay trở về hiện thực.

Cậu nhíu mày, nhìn kỹ lại, rõ ràng vẫn là bốn người đang đánh nhau.

Lộ Nhậm không nghĩ ra, chỉ cảm thấy rất là hỗn loạn, thậm chí trên tâm cảnh cũng có ảnh hưởng nhất định.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới một người.
Khi vừa đến Vùng trung tâm, Lộ Nhậm gặp một người.

Ở trong doanh địa, ngoài bốn người đám Kỷ Kiêu ra, còn có một tông sư khác.
Người Lộ Nhậm gặp được đó là vị Phật môn tông sư kia, người đã từng chỉ điểm tâm pháp Phật môn cho Nghiêm Chỉ.

Cậu đứng dậy, quyết định đi tìm vị Phật môn tông sư kia xin chỉ điểm một chút.
Còn mấy người nhìn qua muốn đánh đến chết đi sống lại kia, Lộ Nhậm không lo lắng chút nào.
Thanh thế lớn mà thôi, đánh tới ngày mai cũng sẽ không có ai bị thương.
Cậu đứng ở trên cao, vẫy vẫy tay, cất giọng nói một câu: “Mấy người cứ từ từ đánh nhá, tôi có việc đi trước.”
Nơi Phật môn tông sư tu hành, là một rừng cây cách doanh địa không xa.
Một ngôi nhà gỗ đơn giản, Lộ Nhậm cũng không định làm phiền người đang ngủ, chỉ đành tùy tiện tìm một chỗ bên ngoài đả tọa, thuận tiện suy ngẫm những điều cậu vừa giác ngộ một chút.
Không nghĩ tới, cậu mới rời khỏi doanh địa, còn cách nhà gỗ khoảng mười mét…
Cửa nhà gỗ đã mở ra.
Vị Phật môn tông sư râu tóc bạc phơ đi từ trong nhà gỗ ra, chắp tay trước ngực, cúi chào Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm hơi sững sờ, cúi chào lại, rồi đi qua.
Cậu còn chưa mở miệng, đã nghe Phật môn tông sư nói: “Thí chủ, lão nạp chờ cậu đã lâu.”
Lộ Nhậm khó hiểu, hỏi: “Ngài làm sao biết tôi sẽ tới?”
“Ở trong doanh địa, khi gặp được cậu, lão nạp đã biết.”
Lộ Nhậm gật đầu, mở miệng hỏi: “Trong lòng tôi có nghi hoặc, hoặc là nói, là một phỏng đoán mà ngay cả bản thân tôi cũng không dám tin tưởng.”
“Tin tưởng bản ngã của cậu, nói chuyện với bản ngã, là tự có thể nhận được đáp án.”
Lộ Nhậm rũ mắt, lòng có giác ngộ: “Bản ngã, nhưng trong thế gian hỗn loạn này, muốn tìm được bản ngã, thật quá khó khăn.”
Lúc thức tỉnh từ trạng thái NPC pháo hôi, bản tâm của Lộ Nhậm là có thể thoát khỏi vận mệnh thân bất do kỷ và cuộc đời cứ luôn luôn lặp lại.
Sau khi gặp được Tiểu Quân, bản tâm của Lộ Nhậm là sau khi mọi chuyện chấm dứt, có thể không bị hạn chế theo đuổi võ đạo, đạt đến cảnh giới.
Bây giờ, tuy Lộ Nhậm chưa đột phá đến cảnh giới tông sư, nhưng cậu lại biết cảnh giới võ đạo đều không phải là thứ hư ảo không thể chạm đến.
Điều này ngược lại làm cậu trở nên mờ mịt.
Khi cơ chế tu sửa cốt truyện vẫn còn, mục tiêu của Lộ Nhậm rất rõ ràng, có thể vứt bỏ toàn bộ cảm xúc tình cảm ra sau đầu, không nghĩ nhiều.

Bây giờ lại không được.
Lộ Nhậm ngẩng đầu, hỏi: “Tôi nên làm gì bây giờ?”

Phật môn tông sư dường như sớm đã có chuẩn bị, nói: “Đi theo ta.”
Lộ Nhậm không hỏi thêm, yên lặng đi theo phía sau.
Cuối cùng hai người dừng lại nơi tận cùng dưới chân ngọn núi.
Núi non chạy dài, uốn lượn đến thấy nơi xa xăm không nhìn rõ.

Lúc này đường chân trời đã nổi lên màu trắng bụng cá, ánh nắng sáng sớm nhẹ nhàng rơi xuống.
Phật môn tông sư chỉ vào hang động ở giữa sườn núi, nói: “Đó là nơi ta bế quan tu hành, hy vọng cậu có thể có thu hoạch.”
Nói xong, ông cũng không hề hỏi đến quyết định tiếp theo của Lộ Nhậm, xoay người rời đi.
Lộ Nhậm đương nhiên sẽ không lùi bước, đề khí nhảy về phía trước.
Thân hình cậu mới di chuyển, thì nghe thấy đằng sau có người gọi một tiếng.
“Lộ Nhậm!”
Cậu quay đầu lại, thấy Nghiêm Chỉ đầu đầy mồ hôi đuổi tới đây.
Lộ Nhậm dừng lại, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Nghiêm Chỉ quả thực lòng nóng như lửa đốt, cũng may vẫn đuổi kịp.

Vừa rồi ở doanh địa, sau khi Lộ Nhậm rời khỏi, bọn họ ăn ý dừng tay lại.
Nhân vật chính cũng đi mất rồi, đánh tiếp cũng chỉ lãng phí chân khí mà thôi.
Thật ra Nghiêm Chỉ vốn không muốn tới tìm người, Lộ Nhậm không thích bị người khác quản thúc lắm, tất nhiên hắn cũng sẽ không phạm huý mà đi theo mọi lúc mọi nơi.

Chỉ là hắn ở trong doanh địa gặp được một người, người nọ nói nhìn thấy Lộ Nhậm đi về hướng nơi Phật môn tông sư ở.
Lộ Nhậm trải qua chuyện ngày hôm qua, sớm đã thành người nổi tiếng, ảnh chụp vào cùng ngày đã truyền khắp trong nhóm chat.

Hơn nữa cậu vốn đã đẹp trai, đi đến đâu cũng đều là người đầu tiên thu hút sự chú ý.
Nghiêm Chỉ nghe xong, vô cùng nóng vội.
Hắn lập tức nhớ tới mấy năm trước, bản thân vì chuyện tâm ma mà đi tìm Phật môn tông sư chỉ điểm.

Đoạn thời gian đó, Lộ Nhậm dường như cảm thấy rất hứng thú với tâm pháp Phật môn, hơn nữa cũng không bài xích với chuyện xuất gia.
Hắn đuổi tới đây, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc cản Lộ Nhậm lại.
“Có việc gì?”

Nghiêm Chỉ lấy tinh thần lại, mở miệng nói ngay: “Cậu không thể xuất gia!”
Lộ Nhậm không thể hiểu được, không rõ Nghiêm Chỉ nghĩ cái gì.

Nhưng cũng không trở ngại cậu dỗi Nghiêm Chỉ: “Cậu được mà tôi lại không được à? Lúc trước cậu chính là vì xuất gia còn tu thiền im lặng kìa.”
Nghiêm Chỉ nói: “Không phải cùng một chuyện, lúc ấy tôi là vì chuyện tâm ma, hơn nữa có vài thứ nghĩ không thông, cậu……”
“Tôi cũng giống vậy.”
Lộ Nhậm thấy vẻ mặt Nghiêm Chỉ nôn nóng, nói thẳng nói thật: “Không liên quan tới tâm pháp Phật môn hay là có xuất gia hay không, tôi cũng cần chút thời gian, đột phá sắp tới, lòng tôi lại có rất nhiều chuyện không nghĩ thông.”
Nói đến nước này, Nghiêm Chỉ cũng đã hiểu được ý của Lộ Nhậm, gật đầu nói: “Được.”
Lộ Nhậm không do dự nữa, nhún người nhảy lên, tiến vào trong hang động giữa sườn núi.
Cửa có một khối đá lớn, sau khi đi vào, dùng hòn đá lớn chặn cửa lại là có thể bế quan.

Lộ Nhậm đã tới cảnh giới này, khi bế quan, có thể có một đoạn thời gian rất dài dùng điều tức thay thế ăn uống hằng ngày, không cần lo lắng sẽ bị chết đói.
Bên trong hang động, chỉ có một ngọn đèn dầu mờ mờ, cháy bằng dầu mỡ dị thú, có thể cháy rất lâu.
Lộ Nhậm đi vào, đã ngửi thấy mùi đàn hương, mang theo một mùi nhang khói.
Cậu không nghĩ nhiều nữa, ngồi khoanh chân giữa hang động.
Mùi nhang lượn lờ trở nên rõ ràng hơn, ẩn hiện mà ôn hoà, trong lúc hoảng hốt, Lộ Nhậm nhìn thấy rất nhiều thứ.
Tâm cậu tĩnh lại, nhanh chóng tiến vào cảnh giới ngộ đạo.
Trước mặt Lộ Nhậm, là một cánh cửa.

Trong không gian hỗn loạn, chỉ có cánh cửa này là chân thật, có thể chạm tay vào.
Cậu duỗi tay, đẩy cửa ra.
Ánh mặt trời chói lọi xen lẫn hương hoa quế đến từ cánh cửa phía trước, Lộ Nhậm theo bản năng nheo nheo mắt.
Cậu còn chưa phục hồi tinh thần, thì đã nghe thấy có người nói một câu.
“Sao không đi vào?”
Lộ Nhậm quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Kiêu 18 tuổi.
Kỷ Kiêu mặc áo sơ mi màu trắng, quần màu đen, là đồng phục trường cấp 3 Kỳ Lân.
Phía sau hắn, là hành lang trường học, lúc này chính là lúc sắp vào học, bước chân mọi người đều có vẻ vội vội vàng vàng.
Lộ Nhậm có hơi nghi hoặc, nhưng cũng biết rõ đây có lẽ là tâm ma kiếp của cậu.

Trước khi mọi thứ chưa rõ ràng, cậu không biết cái gì là tâm ma của bản thân.
Vậy chỉ có thể đi theo sự phát triển cốt truyện tiến về phía trước thôi, đến khi phân rõ ra tâm ma, lại phá kiếp thoát ra.
“Sao vậy?”.

truyện đam mỹ
Kỷ Kiêu lại hỏi, có chút khó hiểu.
“À, chưa tỉnh ngủ thôi.” Lộ Nhậm đi vào, ngồi xuống chỗ ngồi đã từng thuộc về cậu.

Mọi thứ như thường, đi học bình thường, ngay cả sự tồn tại của Kỷ Kiêu cũng rất bình thường, không có gì khác khi ở tuyến Kỷ Kiêu.
Một màn này còn rất quen thuộc, khi ở Nghiêm Chỉ tuyến, Tiểu Quân bị cơ chế tu sửa cốt truyện ký sinh, cũng từng làm ra một cái ảo cảnh như vậy.
Chẳng lẽ ảo cảnh lần đó căn bản không phải cơ chế tu sửa cốt truyện nguỵ tạo, mà là căn cứ vào chuyện Lộ Nhậm sợ hãi nhất ở sâu nhất trong ý thức, căn cứ vào tâm ma của cậu tạo ra một cái ảo cảnh.
Nếu nghĩ như vậy, Lộ Nhậm trở nên bình tĩnh hơn, thậm chí có thể đoán trước được hướng đi lúc sau của cốt truyện.
Còn không phải là thế giới hoàn mỹ đến không chân thật sao? Lần trước là đột nhiên không kịp phòng ngừa tiến vào ảo cảnh, Lộ Nhậm còn có thể dùng ý chí đi ra ngoài.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, niềm tin này, không lâu sau, đã hoàn toàn bị đánh nát.
Khi chuông tan học vang lên, Lộ Nhậm đứng dậy, chuẩn bị theo lịch làm việc và nghỉ ngơi tới nhà ăn ăn cơm.
Cậu liếc nhìn Kỷ Kiêu một cái, nghĩ ngợi có cần chào một tiếng hay không.

Trong lúc do dự, một giọng nói vang lên ở ngoài cửa.
“Lộ Nhậm, cậu ở đó ngẩn người làm gì, đi thôi, hôm nay tôi mang theo món cậu thích ăn đó.”
Lộ Nhậm nghe thấy giọng nói này, giật mình, quay đầu lại nhìn.
Thịnh Cảnh?
Thịnh Cảnh thời cấp 3, mặc đồng phục cùng kiểu, trong tay cầm hộp đồ ăn nhiều tầng, đang nháy mắt ra hiệu với Lộ Nhậm.
Thịnh Cảnh sao lại ở đây? Đây không phải trường cấp 3 Kỳ Lân ở tuyến Kỷ Kiêu sao?
Cả người Lộ Nhậm đều hỗn loạn.
Nhưng những điều Thịnh Cảnh làm, cũng không có gì khác với kí ức.

Thời cấp 3 của Lộ Nhậm và Thịnh Cảnh, buổi trưa mỗi ngày bọn họ đều là như vậy.
Lúc ấy, thân thể Lộ Nhậm không tốt, mỗi ngày Thịnh Cảnh phụ trách mang cơm, thuận tiện nhìn chằm chằm Lộ Nhậm ăn hết đủ lượng cơm trưa và uống thuốc.
Lộ Nhậm không nói gì.
Kỷ Kiêu đứng dậy, hắn không phản ứng Thịnh Cảnh, chỉ nói mấy chữ với Lộ Nhậm: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Thịnh Cảnh nghe xong, sắc mặt trầm xuống: “Kỷ Kiêu, mày có ý gì?”
Kỷ Kiêu căn bản không để ý tới hắn.
Thịnh Cảnh vô cùng tức giận, muốn ra tay, nhưng lại lo lắng đánh đổ hộp đồ ăn trong tay, chỉ đành thúc giục Lộ Nhậm lần nữa.
“Đi thôi, nếu đồ ăn nguội cậu ăn lại bị tiêu chảy.”
Nói xong, hắn lại khiêu khích liếc Kỷ Kiêu một cái: “Thân thể Lộ Nhậm không tốt, không thể ăn đồ căn tin được.

Mày, có lẽ cũng không biết cậu ấy có thể ăn cái gì đâu.”
Kỷ Kiêu nhìn về phía Lộ Nhậm, không nói lời nào.
Lộ Nhậm nhìn Kỷ Kiêu một cái, lại nhìn Thịnh Cảnh một cái, không biết làm sao.
Cậu căn bản không muốn ăn cơm, lòng đầy dấu chấm hỏi.
Cái tâm ma kiếp này, rốt cuộc sao lại thành thế này? Chẳng lẽ tâm ma của cậu, chính là bị ép trở thành Hải vương ư?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.