Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 121: Rời Khỏi Cô Đảo


Đọc truyện Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công – Chương 121: Rời Khỏi Cô Đảo


Cái thương hội khổng lồ chi nhanh trải khắp đại lục kia, ký hiệu của bọn họ tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Nhìn thấy kí hiệu này, Lộ Nhậm đột nhiên nhận ra gì đó.

Từ khi tiến vào tổ ong thì cậu vẫn luôn loáng thoáng cảm thấy có vài điểm kỳ lạ.

Cậu lùi về sau mấy bước, nói với Nghiêm Chỉ: “Cậu đi đến cách vách đi, rồi chiếu đèn sang đây.”
Quả nhiên, khi ánh sáng chiếu qua, quy luật hoa văn nhìn như hình thành tự nhiên trên sáp ong trở nên rõ ràng hơn.

Đó, rõ ràng là kí hiệu của Tiềm Long Các.

Nếu nói quần áo mặc trên người những người có gương mặt giống nhau kia có thể là hàng hoá Tiềm Long Các bán lô, vậy hoa văn hình thành trên sáp ong sao lại có kí hiệu tương đồng chứ.

Lộ Nhậm nhìn nó xuất thần, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hỗn loạn một trận, vô số mảnh vỡ nhỏ xông vào trong não.

Lượng tin tức lớn làm bên trong đầu Lộ Nhậm như có sóng thần, đại não như là sắp bị quấy thành mảnh nhỏ.

Cũng may rất nhanh cậu đã ổn định lại, lui về phía sau mấy bước.

Quả nhiên, tất cả mảnh vỡ hỗn loạn này đều là đến từ Nghiêm Chỉ.

Cậu bước nhanh qua buồng ong bên cạnh, thấy Nghiêm Chỉ ngã trên mặt đất, dường như đã mất đi ý thức.

Lộ Nhậm thấp giọng gọi một câu: “Nghiêm Chỉ?”
Không có phản ứng.

Cậu lại hỏi: “Tiểu Quân, tình huống này là sao?”
Tiểu Quân nói: 【 Không biết, người thì không sao, chắc chỉ là ý thức tự bảo vệ mình nên mới hôn mê.


Lộ Nhậm nhớ lại lời Vũ Tường nói trước đó, ở trong tổ ong không biết Nghiêm Chỉ đã xảy ra chuyện gì, qua một đoạn thời gian mới đi ra ngoài.

Chẳng lẽ lần trước, Nghiêm Chỉ cũng là sau khi phát hiện bí mật trong sáp ong nên ngoài ý muốn hôn mê mất đi ý thức, nên mới có thể để cơ chế tu sửa cốt truyện thừa cơ lẻn vào thân thể.

Đúng rồi.

Mục Thanh Đồng.

Lúc ấy, Vũ Tường nói Nghiêm Chỉ là tiến vào tìm Mục Thanh Đồng, nhưng sau đó Mục Thanh Đồng lại tự mình xuất hiện.


Lúc này đã không rảnh lo cái khác, Lộ Nhậm hít sâu một hơi, đi lên phía trước, chuẩn bị khiêng Nghiêm Chỉ lên.

Đột nhiên mắt Nghiêm Chỉ mở ra.

Hắn nhìn Lộ Nhậm, nhíu nhíu mày, hỏi một câu: “Lộ Nhậm?”
Lộ Nhậm khó hiểu, chần chờ hỏi một câu: “Nghiêm Chỉ?”
“Nghiêm Chỉ” cúi đầu, nhìn thoáng qua bản thân, lại nhìn nhìn tình huống xung quanh, lúc này mới mở miệng: “Tôi là Kỷ Kiêu.”
Lộ Nhậm: “???”
Việc này thật khó thể tưởng tượng được, chỉ là trước đây có Thời Diễn làm nền rồi, Lộ Nhậm tiếp thu cũng không cảm thấy tốn sức.

Khi Nghiêm Chỉ mất đi ý thức, dường như rất dễ xảy ra việc bị người khác xâm chiếm.

Kỷ Kiêu đứng dậy, hỏi: “Đây là đâu?”
Lộ Nhậm nhìn thân thể Nghiêm Chỉ, xuất hiện biểu cảm hoàn toàn khác biệt, nhưng cũng không cảm thấy có chỗ nào khó chịu.

Chỉ là luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lộ Nhậm: “Tiểu Quân, trò chơi này sẽ xuất hiện tình huống tùy tiện mượn thân thể người khác như vậy sao?”
Tiểu Quân qua khá lâu mới đáp lại, dường như còn có chút cảm giác do dự.

【 Ờ cái này, hiện tại bốn tuyến thế giới sắp hợp nhất, số liệu sẽ xuất hiện vài hiện tượng hỗn loạn, ừm, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.


Lộ Nhậm lại nghe ra chút không đúng, mỗi một lần Tiểu Quân phản ứng như vậy, thường là bị quy tắc hạn chế, khi đề cập đến một vài bí mật về bản chất thế giới hoặc là chủ nhân của nó.

Bây giờ cơ chế tu sửa cốt truyện đã sắp chết rồi, Tiểu Quân cắn nuốt vài lần, đã không còn sợ hãi khi tiết lộ bí mật bản chất thế giới bị cơ chế tu sửa biết được nữa.

Vậy thì chính là, có liên quan đến chủ nhân của Tiểu Quân……!
“Cậu sao vậy?” Kỷ Kiêu hỏi.

Lộ Nhậm lấy lại tinh thần, nói: “Không nói nhiều nữa, rời khỏi nơi này trước đã.”
“Ừm.”
Kỷ Kiêu hoàn toàn không cố kỵ Nghiêm Chỉ đang tu thiền im lặng, gật đầu nói: “Đi.”
Lộ Nhậm đi phía trước dẫn đường, đi về phía lối ra, vừa đi vừa nghĩ trong lòng, nếu Kỷ Kiêu dùng thân xác của Nghiêm Chỉ, rốt cuộc có bị hạn chế của tu thiền im lặng không.

Dọc theo đường đi, hai người không nói nhiều lời, cắm đầu lên đường, gặp ong thợ rải rác thì trực tiếp giải quyết.


Vừa ra tay Lộ Nhậm càng cảm thấy không thích hợp.

Kỷ Kiêu rõ ràng là dùng thân xác của Nghiêm Chỉ, nhưng vũ khí ngũ hành lại là Đường đao màu trắng của Kỷ Kiêu, ngay cả chân khí cũng là thủy hành chân khí.

Cho dù ý thức Nghiêm Chỉ ngủ say, ý thức Kỷ Kiêu vì lý do tuyến thế giới hợp nhất mà nhập vào thân xác Nghiêm Chỉ, thân thể này trước sau vẫn là thuộc tính thổ, sao lại……!
“Cẩn thận.”
Kỷ Kiêu kéo Lộ Nhậm một cái, một đao chém con ong thợ trước mắt, từ trình độ khống chế sức lực và chân khí, cùng với thế đao ẩn chứa bên trong, rõ ràng có thể thấy rõ, Kỷ Kiêu cũng đã đột phá cảnh giới tông sư.

“Sao cậu lại không tập trung.”
Kỷ Kiêu kéo Lộ Nhậm ra phía sau, nhíu mày, có chút lo lắng.

“Không sao, vừa nãy mới đánh xa luân chiến, có hơi mệt.”
Kỷ Kiêu nghe xong, thấp giọng nói: “Bình tâm tĩnh khí.”
Nói xong, tay hắn dán lên trên đan điền Lộ Nhậm, thủy hành chi khí quen thuộc chậm rãi tràn vào.

Lộ Nhậm vào khoảnh khắc Kỷ Kiêu mở miệng, cũng đã rút bỏ phòng bị ở đan điền, để chân khí đối phương thuận lợi đi vào.

Cậu vừa cảm nhận được thủy hành chi khí tẩm bổ cho đan điền vừa mở miệng hỏi Tiểu Quân.

“Thế giới trò chơi này, chẳng lẽ là do thân xác đều là số liệu, cho nên ý thức linh hồn mới có thể tùy ý bay loạn?”
Lộ Nhậm đương nhiên biết cái này không hợp lý, nếu là giả thiết này, toàn bộ thế giới đều sẽ loạn mất.

Cậu chỉ là nói suông, nói theo lời Tiểu Quân.

Thật ra nói là nói suông cũng không chuẩn lắm, Lộ Nhậm chỉ là đang dụ Tiểu Quân, dùng một phương pháp quy tắc cho phép nói bí mật ra.

Quả nhiên, Tiểu Quân qua một lát mới đáp lại: 【 Không phải, mặc dù là thế giới hình thành lấy số liệu làm cơ sở, linh hồn và thân thể cũng có độ tương xứng.


“……”
“Sao vậy?”
Lộ Nhậm hoàn hồn, cảm nhận được chân khí tràn đầy trong cơ thể, lắc lắc đầu, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Có lượng lớn chân khí duy trì, lực chiến Lộ Nhậm khôi phục, tốc độ rút lui của hai người tăng gấp bội, không bao lâu đã rời khỏi tổ ong ra tới bên trong rừng rậm.

Đến khi đến chỗ giáp ranh tổ ong, sắp đến nơi tách khỏi nhóm Vũ Tường, Lộ Nhậm mới dừng lại.


Kỷ Kiêu day day giữa mày, dường như có hơi khó chịu.

Lộ Nhậm nhìn cái là biết là chuyện gì, có lẽ là Nghiêm Chỉ sắp tỉnh lại.

Thời gian cấp bách, cũng không có thời gian thương xuân buồn thu.

Cậu nói thẳng nói: “Kỷ Kiêu, sau khi cậu trở về, điều tra Tiềm Long Các một chút.”
Kỷ Kiêu gật đầu, cũng không hỏi nguyên nhân: “Được.”
Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Cậu cẩn thận, gần đây khi tôi tu luyện có cảm nhận được, hơi thở hỗn loạn.”
Kỷ Kiêu nói không ra làm sao, dường như không biết nên là biểu đạt cảm giác này như thế nào.

Lộ Nhậm lại hiểu ý của hắn, trước đây Tiểu Quân đã nói, bốn tuyến thế giới đang dần dần xem xét, thế giới bắt đầu thoát khỏi quỹ đạo đã định, đi về phía trước.

Cậu gật đầu, biết cần phải đẩy nhanh tiến độ, trước khi bốn tuyến cốt truyện hợp nhất, cần phải hoàn toàn tiêu diệt cơ chế tu sửa cốt truyện.

“Kỷ Kiêu, có thể liên lạc với Thịnh Cảnh và Thời Diễn không?”
Kỷ Kiêu, Thịnh Cảnh và Thời Diễn đều từng liên lạc với nhau, tuy nói mấy người họ ở khác Châu, nhưng tu vi tới cảnh giới này rồi thì sẽ có cách để liên hệ.

Quả nhiên, Kỷ Kiêu gật đầu: “Được, cậu muốn báo cho bọn họ chuyện về Tiềm Long Các?”
“Ừm.”
Kỷ Kiêu cảm thấy cảm giác bài xích càng ngày càng mạnh, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Bảo trọng, hy vọng lần sau gặp lại, có thể không cần nói tạm biệt nữa.”
Sau khi nói xong câu đó, người trước mắt nhắm mắt lại, đổ người về phía sau.

Lộ Nhậm nhanh tay nhanh mắt, đỡ được thân thể Nghiêm Chỉ, để hắn dựa vào thân cây bên cạnh.

Trong quá trình chờ Nghiêm Chỉ tỉnh lại, Lộ Nhậm phát hiện không thích hợp.

Trước đó cậu chỉ cần tới gần Nghiêm Chỉ, là có thể cảm nhận được các loại tâm lý dao động kì quặc.

Giờ biến mất rồi, sạch sẽ, không nghe thấy cái gì nữa.

Lộ Nhậm hỏi Tiểu Quân: “Vấn đề cộng hưởng kia mi giải quyết rồi à?”
Tiểu Quân: 【 À, không, Kỷ Kiêu tới đây một chuyến, thế, thế là giải quyết luôn.


Tiểu Quân nói năng ấp úng, Lộ Nhậm cũng lười nghĩ nhiều, vấn đề quan trọng nhất trước mắt là Tiềm Long Các và cơ chế tu sửa cốt truyện.

Nghiêm Chỉ đỡ lấy cái trán, tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt sáng sủa, đã rời khỏi tổ ong u ám, theo bản năng xoay người đứng lên tìm kiếm bóng dáng Lộ Nhậm.

Hắn còn chưa tìm thấy người, thì cảm thấy đỉnh đầu bị đập một cái.

Nghiêm Chỉ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lộ Nhậm.

Lộ Nhậm ngồi trên chạc cây to cách mặt đất chừng 4-5 mét, tư thế rất tùy ý, trong tay còn cầm một quả dại màu xanh.


Xem ra thứ đập vào đầu hắn chính là quả này, chỉ là lúc này Nghiêm Chỉ đã không kịp suy nghĩ chuyện bị ném trúng linh tinh nhỏ nhặt này nữa.

Hắn nhíu mày, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, bóng dáng bên trong vô số mảnh vỡ chợt loé qua ý thức.

Mỗi một hình ảnh trong mảnh vỡ, vai chính đều là một người.

Mỉm cười, tức giận, nghiêm túc uống say, chơi xấu, đủ loại dáng vẻ, đều là Lộ Nhậm.

Chỉ là, Nghiêm Chỉ lại phát hiện, cảnh tượng trong đó, lại là nơi hắn chưa từng thấy cũng chưa từng đến bao giờ.

Những người đó đều là Lộ Nhậm, rồi lại không giống Lộ Nhậm mà Nghiêm Chỉ quen biết.

Tâm hắn loạn như ma, chỉ cho rằng mình lại bị ảo cảnh ảnh hưởng, theo bản năng lần Phật châu trên tay, nhưng lại phát hiện Phật châu không biết đã đeo lên cổ tay từ khi nào.

Ngay khi Nghiêm Chỉ không biết làm sao, trán hắn lại bị đập một cái.

“Ngớ người làm gì, vất vả lắm tôi mới khiêng cậu từ tổ ong ra, cẩn thận ngẫm lại nên báo đáp ơn cứu mạng của tôi như thế nào đi.”
Khi giọng Lộ Nhậm vang lên, những hình ảnh hỗn loạn trong đầu Nghiêm Chỉ chợt biến mất, chỉ còn lại hình ảnh hắn ngã vào tổ ong.

“Cậu, khiêng tôi ra ư?” Nghiêm Chỉ có chút chần chờ.

Lộ Nhậm gật đầu: “Không thì thế nào? Cậu còn có thể đi ra ngoài với trạng thái không có ý thức chắc?”
Lộ Nhậm nói rất có lý, nhưng Nghiêm Chỉ vẫn cảm thấy không thích hợp.

Nếu hắn hoàn toàn mất đi ý thức, vậy sao lại có ký ức, Nghiêm Chỉ thậm chí nhớ rõ cảm giác chân khí vận chuyển ở trong cơ thể khi ra tới cửa và giết chết đám ong chặn đường.

Hắn thấy vẻ mặt Lộ Nhậm thản nhiên, chỉ cảm thấy đây chắc là vấn đề của mình, thế là tháo chuỗi Phật châu trên tay xuống, yên lặng vận chuyển tâm pháp Phật môn.

Khi lần bù lại số viên Phật châu cho mấy câu nói vừa nãy, Nghiêm Chỉ lại cảm thấy số lượng không đúng lắm, dường như hắn phải lần nhiều hơn mấy viên mới đúng.

Khi Nghiêm Chỉ đang tự hoài nghi mình, Lộ Nhậm nhìn thấy nơi xa có động tĩnh, cậu đứng lên, phất phất tay với nhóm ba người Vũ Tường ở đằng xa.

“Bên này.”
Nhóm ba người Vũ Tường đều có đột phá, thu hoạch được không ít.

Sau khi mấy người trở về doanh địa, lúc này cuộc đua tích phân cũng hoàn toàn đặt một dấu chấm câu.

Tích phân của đội Nghiêm Chỉ, việc nhân đức không nhường ai đã trở thành đội đứng đầu lần đua tích phân này.

Đêm trước khi rời khỏi Cô đảo, đội Nghiêm Chỉ tất nhiên là lại chúc mừng nhỏ một phen.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.