Đọc truyện Tôi Bị Trường Học Nhân Vật Phản Diện Chọn Rồi – Chương 23: Không Gian Của Tạ Vô An
Editor: KimH
Beta: Maria
–
Vừa rồi Cố Đào Yêu chỉ lo ăn cơm với Lâm Tinh Hà, căn bản không phát hiện Tiểu Tuyết Cơ biến mất từ lúc nào.
Cô ấy vội nói: “Mình đi tìm với cậu.”
Lâm Tinh Hà hỏi: “Canteen có camera không?”
Cố Đào Yêu nói: “Không có.”
Lâm Tinh Hà hơi nhíu mày.
…Tiểu Tuyết Cơ có tình cảm chim non với cô, sau khi đến Trường học Nhân Vật Phản Diện thì rất quyến luyến cô.
Vừa nãy ăn cơm, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy Tiểu Tuyết Cơ ngửa đầu nhỏ, nhìn cô không chớp mắt.
Nếu Tiểu Tuyết Cơ chạy đi, chắc chắn cô có thể phát hiện ra mới đúng.
Nhưng việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Lâm Tinh Hà và Cố Đào Yêu đứng dậy, chia thành hai đường đi tìm Tiểu Tuyết Cơ.
Cô tìm hơn nửa canteen.
Đến lúc tụ lại với Cố Đào Yêu, vẫn chưa tìm thấy Tiểu Tuyết Cơ.
Cố Đào Yêu lo lắng nói: “Dù sao nơi này cũng không phải địa bàn của Khoa Hiện Đại.
Trong canteen, học viên khoa nào cũng có, bên Khoa Cổ Đại có một cổ sư thích mấy động vật nhỏ ưa nhìn.
Hồi trước, trong lúc livestream, anh ta đã từng trình diễn quá trình luyện cổ cho mọi người xem.
Người khác luyện cổ thì thích đặt vật có độc vào chung một chỗ, mà anh ta không chỉ thích cho vật có độc giết hại lẫn nhau, còn thích cho vật có độc xé nát những động vật nhỏ không có lực công kích từng chút một.
Anh ta còn được gọi là bạo lực có tính thẩm mỹ…”
Dường như nghĩ đến gì đó, Cố Đào Yêu lại nói: “Khoa…Khoa Kỳ Huyễn có một học viên thức tỉnh gien Thú tộc, thích…Thích cưỡng hiếp động vật nhỏ xinh đẹp…”
Cố Đào Yêu càng nói càng cảm thấy trong trường học rộng lớn như vậy, Tiểu Tuyết Cơ mà mất tích thì sẽ không có bất kỳ đường sống nào.
Lâm Tinh Hà biết năng lực của Tiểu Tuyết Cơ, ngược lại càng lo lắng, nếu bé bị thương, hoặc không cẩn thận biến thành hình người, bị trường học phát hiện, bọn họ mà mất hết nhân tính, hủy diệt bé thì càng nguy to.
Cô nói: “Để mình ra ngoài canteen tìm…”
Chưa nói xong, Lục Cầm đã tức muốn hộc máu đi tới, nói với Lâm Tinh Hà: “Cậu xem cánh tay của tôi đi, bị con mèo cậu nuôi cắn đấy, cậu muốn bồi thường cho tôi như thế nào?”
Lâm Tinh Hà nhìn qua, cánh tay mảnh khảnh bị cắn rách hai chỗ, máu chảy đầm đìa, còn có vết mèo cào.
Cô hỏi: “Bây giờ mèo của tôi đang ở đâu?”
Lục Cầm cười khẩy, nói: “Trước tiên cậu nói xem nên bồi thường cho tôi như thế nào đi đã?”
Lâm Tinh Hà lạnh lùng nhìn ả, nói: “Lớp trưởng Lục, tôi nói thật, mọi người có thể vào được trường học này đều là người làm việc ác.
Loại thủ đoạn của nhân vật phản diện như này, cậu dùng ở đây không thấy quê à?”
Nội tâm Lâm Tinh Hà cũng nghĩ như thế.
Tuy cô không làm việc của vai phản diện đã phải vào đây, nhưng nếu để cho nhân vật phản diện vào đây, sau khi cô biết học viên trong trường toàn là nhân vật phản diện, tất nhiên có thể nghĩ ra nhân vật phản diện Khoa Hiện Đại có thể làm những việc gì.
Nhân vật phản diện Khoa Hiện Đại sống trong xã hội pháp trị, giống như Cố Đào Yêu nói, cùng lắm cũng chỉ là tội phạm biến thái giết người, còn lại phần lớn đều là hòn đá cản đường yêu đương của nhân vật chính thôi, loại thủ đoạn này, cô đã thấy nhiều trong kịch bản rồi.
Cô vốn đang băn khoăn tình nghĩa bạn học cùng lớp, bây giờ xem ra đã không cần thiết rồi.
Cô nói: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu việc cậu lén làm lúc tôi vừa đến trường thì thôi.
Bây giờ cậu lại lao vào tôi như con thiêu thân, mèo của tôi không có khả năng chủ động cắn cậu.
Loại nhân vật phản diện cướp đàn ông của nữ chính như cậu, suy nghĩ rất dễ đoán, đơn giản là đúng lúc cậu gặp được mèo của tôi, biết nó đi lạc, muốn bắt nó, giấu nó đi, sau đó đến chỗ tôi đòi tiền, sau khi lấy được thứ mà cậu muốn thì sẽ hả hê dạy dỗ tôi một trận, bảo tôi là cho dù có chút thành tích trong Khoa Hiện Đại, thì làm người cũng đừng quá kiêu ngạo…”
Cô cười với ả, rõ là khuôn mặt đang cười, nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười nào.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Cầm nhớ đến dáng vẻ Lâm Tinh Hà lúc giết Tuyết Nữ, trên mặt cũng mang theo ý cười, nhưng lại không chút do dự một lần nữa cầm cây trâm dính máu đâm vào ấn đường Tuyết Nữ.
Giờ khắc này ả sợ, không phải sợ ánh mắt của cô, mà là sợ lời cô nói.
Rõ ràng chỉ là một cô gái xinh đẹp không có bất kỳ lực công kích gì, nhưng lại như có thuật đọc tâm, nói đúng chính xác những gì ả nghĩ.
Hơn nữa Lâm Tinh Hà đoán không sai chút nào, đúng là ả đã gặp mèo của cô ở ngoài canteen, nảy ra ý xấu, nhưng mà không nghĩ tới con mèo Ragdoll kia nhìn qua thì yếu ớt đáng yêu, không có bất kỳ lực công kích gì giống Lâm Tinh Hà lại mạnh như vậy, chân trước nhảy lên, giống như một con báo con, cắn thẳng vào tay ả.
Ả đuổi theo nó một đường, muốn dạy dỗ nó, không ngờ con mèo này như hiểu tính người, mỗi lần ả cho rằng sắp bắt được nó, nó liền lập tức bỏ chạy, khiến ả chạy gần một km.
May mắn thay, mèo ác tất có trời phạt.
Nghĩ vậy, lá gan Lục Cầm lại lớn lên, ả nói với Lâm Tinh Hà: “Đúng vậy, cho dù cậu có chút thành tích ở Khoa Hiện Đại, bộc lộ tài năng trong trường thi đầu, vậy thì sao chứ? Gặp phải học viên Khoa Tiên Hiệp, Khoa Kỳ Huyễn thì cậu vẫn có thể điều khiển được nhiều người như vậy à?”
Cố Đào Yêu kéo tay Lâm Tinh Hà, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đừng đừng cãi nhau với cậu ta ở đây, đi tìm Tiểu Tuyết Cơ trước đã.”
Lâm Tinh Hà nói: “Không cần tìm nữa, nhìn biểu cảm của cậu ta thì biết mèo của mình bị học viên Khoa Tiên Hiệp hoặc Khoa Kỳ Huyễn mang đi rồi.
Cậu xem cậu ta viết hết tâm tư lên trên mặt rồi kìa, sợ người khác không biết chắc.
Không biết trước đây làm nhân vật phản diện kiểu gì, có lẽ cũng chỉ là trình độ nhân vật phản diện bia đỡ đạn nhảy nhót trong khoảng 10 chương đầu.”
Bị Lâm Tinh Hà trào phúng như vậy, sắc mặt Lục Cầm càng khó coi, trong lòng nổi lên lửa giận, nói: “Có rảnh ở chỗ này ba hoa với tôi, nói không chừng bây giờ mèo của cậu đã biến thành con rối rồi.”
Nét mặt Lâm Tinh Hà không thay đổi nói: “Đúng là trình độ nhân vật phản diện bia đỡ đạn chỉ sống được 10 chương đầu, vừa dùng phép khích tướng thôi mà cậu đã nói đáp án cho tôi rồi, cảm ơn cậu nhé.”
Lục Cầm vốn định để Lâm Tinh Hà cầu xin mình, nhưng không ngờ lại bị trào phúng ngược lại mấy lần, nhìn dáng vẻ xem náo nhiệt của những người xung quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình, ả chợt cảm thấy trên mặt tối tăm.
Cố Đào Yêu vội hỏi Lâm Tinh Hà: “Cậu muốn tìm Tạ Vô An hả?”
Cũng ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng vang lên trong không trung ——
“Mèo của ai đi nhầm vào không gian của tôi? Muốn lấy lại mèo của mình thì vào không gian của tôi để lấy.”
Lâm Tinh Hà không biết ai đang nói chuyện và nói ở chỗ nào, nhưng giọng nói lại truyền đến từ bốn phương tám hướng, truyền rõ vào trong tai từng người.
Mà tiếng nói này vừa dứt, canteen vốn đang ồn ào nháy mắt đã im lặng.
Sắc mặt Cố Đào Yêu không bình thường, nhỏ giọng nói với Lâm Tinh Hà: “Đây là bùa truyền âm của Khoa Tiên Hiệp.”
Lâm Tinh Hà hỏi: “Giọng của Tạ Vô An?”
“Đúng vậy.”
Người xung quanh bàn tán ầm ĩ.
“Không biết nên nói mèo của Lâm Tinh Hà may mắn hay bất hạnh nữa.
Dù sao ngoại trừ mấy con rối làm người ta nổi da gà ra thì trong không gian của Tạ Vô An còn có rất nhiều pháp bảo và đạo cụ làm người ta nhìn thôi đã thấy thèm…”
“BOSS cấp S mà lại!”
“Sao mèo của Lâm Tinh Hà lại vào được thế? Không phải chỉ có nhân tài như Tạ Vô An mới vào được không gian thôi à? Quả nhiên là vận may của giáo chủ Thần Giáo Cá Koi, ngay cả mèo cũng may mắn vậy sao?”
“Tôi thấy mèo không phải trọng điểm.
Bây giờ, BOSS Khoa Tiên Hiệp bảo học viên mới Khoa Hiện Đại đi vào không gian của anh ta, sau khi ra ngoài chắc cũng nửa tàn phế rồi.”
“Không gian là đồ cá nhân.
Nếu đổi lại là tôi, ai mà dám đi vào thì chắc chắn tôi sẽ lấy mạng người đó.”
“Lại chả vậy à? Còn tôi thì chắc chắn tìm mọi cách để chung trường thi với đối phương, sau đó xử lý người đó cơ.”
Lục Cầm chỉ biết mèo của Lâm Tinh Hà bị Tạ Vô An mang đi, không nghĩ tới mèo của cô còn có năng lực như vậy.
Lục Cầm cũng không suy nghĩ tại sao mèo của Lâm Tinh Hà lại có cơ duyên như vậy, chỉ cảm thấy Lâm Tinh Hà toi rồi.
So sánh với việc cắn ả một cái rồi cào ả vài vết, thì việc đi nhầm vào không gian của Tạ Vô An, không thể nghi ngờ là sự khác nhau giữa một đứa trẻ hư đẩy người khác ra từ bên đường và việc làm xước chiếc siêu xe số lượng giới hạn của tên phú nhị đại sát nhân điên cuồng biến thái.
…Muốn die.
Lâm Tinh Hà coi như không nghe thấy, sau khi nghe ngóng được Tạ Vô An ở chỗ nào thì cưỡi chổi ma pháp đi tìm Tạ Vô An, phía sau còn có một đám người thích xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện đi theo.
Lâm Tinh Hà tìm thấy Tạ Vô An ở tầng dưới khu dạy học Khoa Tiên Hiệp.
Nói là tầng dưới, thật ra cũng không phải, phải nói là chân núi mới đúng.
Dù sao khu dạy học của Khoa Tiên Hiệp cũng là những tiên phủ lơ lửng trên không, dưới tiên phủ có mây mù quấn quanh, thấp thoáng có thể thấy được những dãy núi.
Mà Tạ Vô An ngồi ngay ở đình hóng gió dưới chân núi.
Anh không mặc đồng phục trường, ngược lại anh mặc áo bào trắng, ống tay rộng rất phù hợp với hình tượng chính phái trong truyện tiên hiệp.
Lâm Tinh Hà chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh trong video Cố Đào Yêu gửi, bây giờ được gặp trực tiếp, không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Khó trách hotboy Khoa Tiên Hiệp lại được gọi là hotboy, có một khuôn mặt điên đảo chúng sinh, đẹp hơn bất kỳ lưu lượng hay minh tinh mà cô từng gặp ở thế giới của mình.
Nhưng giọng nói lại lạnh nhạt như nước.
“Tôi đã xem livestream của cô.”
Lâm Tinh Hà nói: “Cảm ơn anh đã đánh thưởng 5 quả lựu đạn cho tôi.”
Anh thờ ơ nhìn cô, nói: “Mèo của cô đến từ đâu?”
“Mua ở vị diện thương thành.”
“Vận khí của cô tốt đấy, không biết nó dùng cách gì mà vào được không gian của tôi.”
Lâm Tinh Hà nói: “Tôi thay mặt cho mèo của mình xin lỗi ngài vì sự lỗ mãng của nó.
Chưa được ngài cho phép mà tự tiện xông vào không gian của ngài, là nó sai.
Nhưng nếu xét theo một góc độ khác, việc này cũng chứng minh không gian của ngài có lỗ hổng đúng không? Nếu không có lỗ hổng, sao nó có thể xông vào không gian của ngài được? Nói như vậy, mèo của tôi cũng xem như gián tiếp giúp ngài phát hiện lỗ hổng.
Chẳng qua bây giờ vẫn đang ở trường học, nếu vào trường thi mà bị người ta lợi dụng điều này, với ngài mà nói, chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ đúng không?”
Trong mắt Tạ Vô An bình tĩnh không gợn sóng.
“Cái miệng này của cô rất biết ăn nói.”
“Ngài quá khen.”
Tạ Vô An nói: “Cô nói có lý, có phải tôi nên thưởng cho cô không?”
Lâm Tinh Hà nói: “Không cần thưởng đâu, tôi chỉ muốn lấy lại mèo của mình thôi.”
Giọng nói anh vẫn lạnh nhạt như trước, bằng phẳng như nước lặng, giọng điệu cũng không có bất kỳ phập phồng nào, giống như người không có thất tình lục dục.
“Nếu đã như vậy, cô đi vào lấy đi, lấy được thì trả cô.
Còn nếu không lấy được, mèo của cô sẽ ở lại không gian của tôi, tùy tôi xử lý.”
Lâm Tinh Hà lớn từng này vẫn chưa từng vào không gian chỉ có trong truyện tiên hiệp, sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”
Tạ Vô An vung tay áo rộng lên.
Cả người Lâm Tinh Hà biến mất trong tầm mắt mọi người.
Quần chúng ăn dưa vẫn luôn hóng hớt ở đằng xa lấy ra 100% tính buôn chuyện và sự nhiệt tình của mình, có người bán cả hạt dưa, ghế ngồi, dưa hấu, coca để kiếm thêm điểm.
Còn có người bán ống thuốc “nghe ngàn dặm” rẻ tiền, dùng một lần nhưng hiệu quả cả ngày, được mọi người hoan nghênh hơn bao giờ hết.
Giờ phút này Lâm Tinh Hà đã đi vào không gian của Tạ Vô An, không ngờ bên trong lại mát mẻ bất ngờ.
Cô đánh giá bốn phía, là một vùng đất rộng lớn.
Chỉ có điều có vài chỗ bị sương mù bao phủ, mặc dù đi đến đó cũng không thấy rõ phía trước có cái gì.
Lâm Tinh Hà đoán đây là kết giới trong lời đồn, chắc là để phòng ngừa cô chạy linh tinh.
Dù sao loại Thần Khí như không gian, nhất định có tính riêng tư, giống như kho giấu bảo bối, làm gì có ai yên tâm để một người xa lạ chạy nhảy lung tung trong kho giấu bảo bối của mình cơ chứ.
Lâm Tinh Hà cũng không nhìn nhiều, bắt đầu gọi tên Tiểu Tuyết Cơ.
Không đi lâu lắm, cuối cùng Lâm Tinh Hà cũng được gặp đám con rối trong miệng Cố Đào Yêu, đúng là cực kỳ đồ sộ, chúng đứng ngay ngắn thẳng hàng trên một mảnh đất trống.
Có hình người, cũng có hình thù kỳ quái, còn có hình động vật, không biết Tạ Vô An dùng cách gì, thi thể được giữ gìn rất đầy đủ, giống như tác phẩm nghệ thuật đứng trên bãi đất trống.
Lâm Tinh Hà nhìn thấy đám con rối này, nội tâm cũng không sợ hãi chút nào, thậm chí còn cảm thấy có chút quen thuộc.
Đại khái là một loại nhiệt tình yêu thích với mấy thứ khủng bố.
“Méo mèo…”
Một tiếng mèo kêu kéo suy nghĩ của Lâm Tinh Hà về, cô vội đi theo tiếng kêu, quả nhiên gặp được Tiểu Tuyết Cơ.
Bé không bị thương, cả con mèo còn nguyên vẹn, bụng nhỏ nhô lên, bên chân còn có một chiếc túi trống rỗng làm bằng vải thô, to bằng bàn tay.
Lâm Tinh Hà bế Tiểu Tuyết Cơ lên, lại gần ngửi thấy trong miệng bé có một mùi thơm lạ lùng.
Cô sửng sốt: “Em ăn gì thế?”
Vừa nói xong mới nhớ ra mình đang ở trong không gian của Tạ Vô An, anh có thể theo dõi nhất cử nhất động của cô, vội lắc đầu với Tiểu Tuyết Cơ, ý bảo bé đừng mở miệng nói chuyện.
Tiểu Tuyết Cơ cực kỳ thông minh, hoàn toàn hiểu ý Lâm Tinh Hà, chỉ kêu “meo meo” vài tiếng, sau đó ngoan ngoãn núp trong ngực Lâm Tinh Hà.
Lâm Tinh Hà tìm được Tiểu Tuyết Cơ, cũng không tiện ở lâu trong không gian của người khác.
Tạ Vô An nhanh chóng cho cô ra ngoài.
Lâm Tinh Hà vừa ra ngoài đã xin lỗi ngay với Tạ Vô An, bảy tỏ Tiểu Tuyết Cơ đã ăn đồ trong không gian của anh, cô nguyện ý dùng điểm để mua, nếu không đủ cô có thể trả góp.
Không ngờ Tạ Vô An lại cười như không cười nhìn cô, nói: “Không cần, cô rất can đảm, tôi tán thưởng cô.
Nó không ăn thứ gì quý đâu, chỉ là một viên kim ô đan tôi cướp được trong trường thi tiên hiệp thôi.
Nó có thể tìm được cũng là cơ duyên của nó.
Có thể đi lạc vào không gian của tôi, còn có thể tìm được kim ô đan, có thể thấy nó và tôi có duyên.
Kim ô đan không có tác dụng gì với tôi, nhưng thật ra lại có chút tác dụng với mèo của cô…”
“Có tác dụng gì?” Kim ô đan gì đó, nghe có vẻ rất đắt.
“Xem vận may của nó.”
Tạ Vô An dứt lời, ngự kiếm phi hành bay đi.
Quần chúng ăn dưa nhìn thấy Lâm Tinh Hà bình yên vô sự ra khỏi không gian của Tạ Vô An, trong ngực còn ôm con mèo, thông qua “nghe ngàn dặm” nghe được vài từ mấu chốt, nghi là con mèo đã ăn được đan dược ghê gớm nào đó.
Quần chúng ồ lên.
Lục Cầm không có tiền mua đạo cụ “nghe ngàn dặm”, chỉ có thể nhón chân nghe người ta thảo luận, chỉ tiếc là không nghe được gì, ả chỉ nhìn thấy Tạ Vô An ngự kiếm phi hành bay đi.
Ả chờ Lâm Tinh Hà bị xấu mặt, nhưng lại nhìn thấy Lâm Tinh Hà bình yên vô sự ôm một con mèo nhìn thì xinh đẹp nhưng thực tế lại hung tàn đi đến trước mặt mọi người.
Có người tò mò hỏi cô: “Nó ăn gì trong không gian của Tạ Vô An thế?”
“Một loại đan dược thì phải, cũng không biết có tác dụng gì, nói là xem vận may của bé…”
Nói xong, cô nhẹ nhàng xoa Tiểu Tuyết Cơ.
Chú mèo Ragdoll xinh đẹp nhảy xuống mặt đất, biến thành một con sư tử hung dữ.
Lâm Tinh Hà ra vẻ kinh ngạc, nói: “Tiểu Tuyết Cơ em còn có thể biến thành thứ khác hả?”
Tiểu Tuyết Cơ lại nhanh chóng biến thành động vật khác, thậm chí có cả hình người, hoàn toàn đang phục chế lại những con rối trong không gian của Tạ Vô An.
Quần chúng kinh ngạc đến ngây người.
Lâm Tinh Hà thản nhiên cười, nói: “Vận khí của tôi đúng là tốt thật, mua con mèo này đúng là đáng giá.”
Đâu chỉ là đáng giá!
Trong nhóm quần chúng ăn dưa có ông chủ quán thuốc ma pháp.
Sau khi anh ta bị lỗ mất chổi ma pháp, gặp ai cũng bảo vận khí của Lâm Tinh Hà thật con mẹ nó tốt.
Anh ta đã dốc hết tâm huyết, dùng rất nhiều nguyên liệu quý giá mới làm được cây chổi ma pháp kia, Lâm Tinh Hà đúng là chiếm được món hời lớn.
Bây giờ lại thấy Lâm Tinh Hà mua một con mèo cưng chỉ để ngắm trong vị diện thương thành, chưa đến một ngày, đã khai phá ra được kỹ năng mới.
Người cực kỳ may mắn này chỉ đi dạo một vòng trong không gian của BOSS Khoa Tiên Hiệp thôi mà cũng có thể để một con mèo cưng bình thường gặp được kỳ duyên, thăng cấp thành mèo yêu, chổi ma pháp của anh ta tức khắc không đáng nhắc tới.
Anh ta thừa nhận.
Con mẹ nó, Lâm Tinh Hà quả thực là cỗ máy chiến đấu trong nhóm người may mắn!
Hiện tại làm mèo của Lâm Tinh Hà còn kịp không?!
–
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng giáo chủ hoàn tất cường hóa trang bị!
Chương sau mở ra phó bản mới!
–
KimH:
Trễ hẹn mới có chương mới cho mọi người đây ạ.
Nay sẽ up từ c23 đến c31 luôn nha.
Mọi người có thể qua wordpress onhocuathanhninh để đọc nhée.
Boss mới đổi giao diện mới, nền xinh lắm luôn ạ.
^^.