Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 59: Thẩm Ngôn An (1).


Đọc truyện Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng – Chương 59: Thẩm Ngôn An (1).

Đâu chỉ là một chút.
Con gái có thể so sánh với con trai sao?
Tô Thụy Thụy không tiền đồ nuốt nước miếng, cuối cùng khi tiểu gia hỏa nhìn qua, xoang mũi hơi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Cậu đây từ nhỏ chính là tiểu bá vương trong lớp, ngày thường thích nhất là chọc những kẻ có gia thế không bằng người của cậu.
Tỷ như Thẩm Ngôn An.
Là cậu bé giống như là người câm, tính cách bén nhọn hơn nữa phá lệ lạnh nhạt.
Sau khi tự giới thiệu xong, cô giáo Hứa do dự quét một vòng các củ cải nhỏ trong phòng học.
Cô bi thảm phát hiện, bởi vì điều kiện vào trường học Tễ Nguyệt rất cao, hơn nữa không dễ vào.
Ngay cả nhà trẻ bọn họ cũng đã thật lâu không có bạn nhỏ nào tới.
Hiện tại không tiếng động lại xuất hiện một Tiểu Diệp Tang có quan hệ với bên trên, cô một chốc một lát thật đúng là tìm không thấy vị trí thích hợp.
“…… Nếu không. Để Tang Tang ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn An được không?” Cô giáo Lưu đang trấn an đám củ cải nhỏ kia nghĩ mà nói, ánh mắt có chút do dự rơi xuống vị trí hàng phía sau không chớp mắt.

Nói thật.
Dựa theo thân phận của Diệp Tang mà nói, sắp xếp ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn An xác thật là có chút không thích hợp.
Rốt cuộc đây là cậu bé……
Từ khi tới trường học liền không được người thích.
Tính cách bén nhọn, cự tuyệt ý tốt của mọi người, ngay cả mấy giáo viên có ý đồ tiếp cận cậu nhóc cũng đều bị cậu không chút do dự mà cắn một ngụm.
Tính cách mẫn cảm mà bộ dáng lại tràn đầy ác ý, như là một con chó điên.
Cô giáo Lưu chính là người bị Thẩm Ngôn An cắn một ngụm, cô lắc lắc tay, trêu chọc sách một tiếng, “Một mũi tiêm này của tôi nhưng tốn không ít tiền, cũng không biết bị cắn một ngụm có tính là tai nạn lao động không.”
Cô ta không thích tính tình của Ngôn An thì cũng bình thường.
Cô giáo Hứa khẽ thở dài một cái, rốt cuộc không yên tâm, “Vẫn là thôi đi, thật sự không được thì trước để Tang Tang cùng những người khác ngồi một chỗ, chờ một lát lại đi trường học xin một cái bàn.”
Cô giáo Lưu thấy bộ dáng âm trầm kia của Ngôn An, do dự mà gật đầu, “Vậy cũng đúng.”

“Về sau xem kỹ những đứa trẻ đó, làm cho bọn họ ít tiếp xúc với Thẩm Ngôn An.”
Cô ta liếc mắt nhìn cậu bé, cười nhạo: “Bằng không nếu bị cắn một ngụm thì cha mẹ của đám nhóc kia chắc chắn sẽ sinh khí, hậu quả cũng không phải hai giáo viên như chúng ta có thể gánh vác được.”
Cô giáo Hứa nhìn ra cô ấy có ý vị thâm trường, cô có chút buồn cười trực tiếp liếc đối phương một cái, “Người bao lớn rồi, cô lại đi so đo với một đứa nhóc.”
“Bất quá…… Nói cũng đã nói.” Mày liễu của cô nhíu lại, “Cha mẹ của Ngôn An này cũng là cái vô tâm, tôi chưa bao giờ gặp họ tới đón thằng bé tan học lấy một lần.”
Cô giáo Lưu lẩm bẩm, “Nó có cha mẹ hay không ai mà biết. Nhìn bộ dạng đáng thương kia, cũng khó trách đám tiểu thiếu gia kia đều khi dễ nó.”
Ở trong một đám trẻ con ngăn nắp xinh đẹp kia, tính cách quái gở tối tăm như Thẩm Ngôn An rõ ràng nhìn có vẻ phá lệ không hợp nhau.
Dần dà, cậu cũng liền trở thành mọi người trong miệng “Dị loại” cùng với “Con hoang”
Hai người nói chuyện cũng không có kiêng dè Diệp Tang, rốt cuộc các cô cũng không cảm thấy một đứa nhỏ thì biết cái gì.
Cô giáo Lưu nói xong, cong lưng cười tủm tỉm nhìn chăm chú vào tiểu gia hỏa, “Tang Tang, con trước ngồi cùng với đám Tô Thụy Thụy, ngồi cùng một chỗ được không?”
Cô vươn ra ngón tay chỉ vào Tô Thụy Thụy, tính tình nhẫn nại giảng giải: “Lớp của chúng ta hiện tại không có dư chỗ.”
“Con trước chơi cùng với Tô Thụy Thụy Diệp Niên Niên được không? Cô giáo bây giờ sẽ đi tìm một cái bàn nhỏ cho con.”
Cô giáo Lưu cho rằng trẻ con tuổi này tính cách hẳn là đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhẫn nại nói vài câu bọn họ liền sẽ thành thành thật thật ngồi cùng nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.