Đọc truyện Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng – Chương 57: Nhà trẻ (2).
“Chào, chào con.” Cô giáo Hứa nở một nụ cười cứng đờ, đối diện với mắt mèo tròn xoe của Diệp Tang đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.
Thoạt nhìn cô bé…… Cũng không phải rất khó chăm?
Cô ngồi xổm xuống, nhìn về phía Hoắc Thần Du cười nhạt nói, “Đây là cháu gái của Hoắc lão tiên sinh đúng không?”
“Tên là Tang Tang sao?”
Hoắc Thần Du mặt mày hơi cong, vươn tay nhịn không được đè lại nhúm tóc của tiểu gia hỏa.
Tiểu thiếu niên rũ mắt ngữ khí trước sau như một ôn hòa có lễ, “Bé tên Diệp Tang.”
Diệp?
Cô giáo Hứa kinh ngạc một chút, nhìn về phía cô bé ngây thơ mờ mịt mà gật đầu thức thời không có truy vấn tiếp.
Hào môn giống Hoắc gia luôn có chuyện xấu nhiều vô kể.
Tiểu cô nương vì sao lại họ Diệp, có ẩn tình gì chuyện này căn bản không phải cô có thể tò mò.
“Bạn nhỏ là lần đầu tiên đi nhà trẻ sao?” Cô giáo Hứa cười xoa đỉnh đầu mềm mại của bé, đầu ngón tay chọc chọc tai lộc đeo trên tóc, cười khúc khích, chỉ cảm thấy đối phương cực kỳ đáng yêu.
Tiểu gia hỏa sáng lấp lánh gật đầu, bộ dáng nóng lòng muốn thử kia với mấy đứa trẻ tầm thường lần đầu tiên đi nhà trẻ đã trình diễn “Sinh ly tử biệt” căn bản là hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng.
Cô giáo Hứa nhoẻn miệng cười, “Em gái của con thật đúng là nghe lời.”
“Lớn lên cũng rất đâng yêu, cô thấy qua không ít trẻ con, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có cô bé động lòng người như vậy.”
Váy hồng nhạt có túi nhỏ hình dâu tây, tóc đen mềm mại hơi cuộn, mắt mèo đen nhánh cười rộ lên như là trăng non, ngọc tuyết đáng yêu.
Hoắc Thần Du nghe vậy không chút để ý quét mắt nhìn cô nhóc trắng như cục bột, chỉ cười không nói không có trả lời.
Đáng yêu?
Cậu như thế nào không thấy được?
Ngốc nhưng thật ra có một chút.
Tiểu ngu xuẩn bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Cô giáo Hứa nắm tay cô bé, cười đến ôn nhu, “Tang Tang muốn cùng ca ca từ biệt sao? Học sinh tiểu học tan học còn rất lâu.”
Trường học Tễ Nguyệt là nơi tập hợp đầy đủ người thừa kế của đủ loại tập đoàn, chương trình học không thể nói không nhanh, có người từ nhỏ bị đối đãi hà khắc, có tiểu thiếu gia học hành ưu tú, tự nhiên cũng có các loại nhị thế tổ Hỗn Thế Ma Vương.
Diệp Tang bước chân ngắn nhỏ, túm cổ tay áo của cậu, “Oa oa tan học sẽ tới đón Tang Tang sao?”
Tiểu thiếu niên nhìn cô bé chăm chú, không lưu tình chút nào nói: “Anh tan học trễ.”
Ngụ ý đó là nằm mơ.
“Em có thể chờ a ~” tiểu gia hỏa mới không phải là loại người thấy khó mà lui đâu.
Bé quấn lấy đối phương, nãi thanh nãi khí: “Sau này oa oa với Tang Tang cùng nhau về nhà được không.”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị tiểu gia hỏa mềm mại gắt gao ôm lấy cánh tay, Hoắc Thần Du sắc mặt hơi đổi.
Cậu theo bản năng muốn gỡ tay của đối phương ra, nhưng mà nhớ lại giáo huấn lần trước vì đem người đẩy ngã, tiểu thiếu niên khống chế được chính mình, giọng nói ôn nhuận hơi đè thấp, làm như khó hiểu.
“Em về nhà với tài xế không tốt sao?”
Chờ cậu làm cái gì?
Diệp Tang giơ cánh tay, ý bảo muốn cậu ôm, thanh âm mơ hồ không rõ mà nói, “Bởi vì oa oa sợ tối……”
Trẻ con luôn ngây thơ.
Hoắc Thần Du nhìn bé giang hai tay một bộ dáng cầu ôm, sau một lúc lâu ngồi xổm xuống, động tác có chút trúc trắc mà ôm một chút.
Trong lúc lơ đãng chạm vào cơ thể nho nhỏ ấm áp trong lòng ngực, động tác của cậu hơi ngừng, chợt mềm nhẹ vài phần.
Như là sợ đem người làm đau.
Tiểu thiếu niên mím môi, đối diện với cặp mắt mèo sáng lấp lánh tràn đầy vui mừng của cô bé, thanh âm nhẹ nhàng nghe có chút không kiên nhẫn dặn dò nói, “Vậy em liền ngốc ở trong nhà trẻ không được chạy loạn.”
“Cũng đừng đi theo những người khác.”
Cậu hôm nay……
Sẽ tận lực ra sớm một chút đi đón nó.