Đọc truyện Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng – Chương 131: Vai Ác Lạnh Lùng Chăm Con Online
Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
(Giải thích một chút “chăm con online” là chế độ chăm con đã bật.)
Bởi vì Hoắc Nghiêu phải đi công tác, Thẩm Sơ Trần lười biếng cong môi cười một chút, khó được mà làm người một lần, không quấy rầy hai cha con này ở chung.
Dù sao tương lai sau này còn dài.
Hoắc Nghiêu đi rồi, thì anh có rất nhiều cơ hội thượng vị.
……!
Diệp Tang nhìn theo bóng Thẩm Sơ Trần rời đi, sau đó giống như người không có việc gì mà vỗ tay nhỏ, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần chờ mong: “Ba ba ngày mai phải đi sao?”
Hoắc Nghiêu nghe thấy giọng điệu có phần mong đợi của cô bé, lại suýt nữa cười ra tiếng.
Hình như bình thường anh chưa đánh con nhóc này bao giờ thì phải?
Nếu không phải hôm nay Diệp Tang quá bướng thì Hoắc Nghiêu cũng không nhẹ tay được.
Xét cho cùng, mặc dù Hoắc gia có nghiêm khắc đối với phương diện giáo dục con cái, nhưng Hoắc lão gia tử khi còn trẻ cũng chưa bao giờ đánh anh.
Hoắc Nghiêu không cao hứng mà ừ một tiếng, lập tức cầm tay cô gái nhỏ đi ra bên ngoài.
Chuyện ở nước ngoài tương đối khó giải quyết, anh đi lâu như vậy, lấy tính cách vô tâm không phổi của Diệp Tang mà nói, phỏng chừng chân trước anh vừa đi, sau lưng con nhóc này sẽ quên anh mất.
……!
Nói cho cùng thì cũng bất đắc dĩ mới phải làm thế, Hoắc Nghiêu bế đứa nhỏ lên xe, cả đường cũng không nói gì, Diệp Tang ngẩng đầu, sau khi nhận ra anh không vui thì không tiếp tục chọc giận anh nữa.
“Ba ba……” Tiểu gia hỏa quơ quơ chân nhỏ, mắt mèo sáng lấp lánh hỏi: “Ba sẽ nhớ Tang Tang chứ?”
Hoắc Nghiêu giương đôi mắt lên, đuôi mắt khẽ nhếch, hơi a một tiếng, “Sẽ không.”
Với tính khí cáu kỉnh của con nhóc này, nói không chừng anh đi M quốc có lẽ sẽ được yên tĩnh.
Diệp Tang phồng quai hàm, quay mặt qua nhẹ giọng nói: “Vậy chờ khi ba trở về, nói không chừng Tang Tang sẽ là con nhà người ta.”
Hoắc Nghiêu cảm thấy buồn cười trước lời nói ngây ngô của cô nhóc này.
Sau đó anh không để bụng mà nâng lên âm cuối, “À?”
Anh cười như không cười hỏi: “Tang Tang cảm thấy con thích ai nhất?”
Tiểu gia hỏa này ngày thường nói một mớ đạo lý, đôi khi thường hay giận dỗi.
Hoắc Nghiêu cũng không nghĩ có người có thể đoạt khuê nữ với anh.
“Được rồi.”
Anh bình tĩnh ôm tiểu gia hỏa tròn vo vào trong lòng ngực, đầu ngón tay hơi lạnh chọc vào má Diệp Tang, “Đợi lát nữa sẽ mua cho con ít đồ, ngày mai đưa con đến Mộ gia.”
Đối với Mộ Sâm, anh ít nhiều cũng có vài phần không yên tâm.
“Đến lúc đó nhớ rõ gọi điện thoại hoặc video call cho ba ba, có nghe hay không?” Giọng anh hơi trầm xuống, nói rõ ràng.
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu, “Nhưng mà Tang Tang không có điện thoại.”
Hoắc Nghiêu hiển nhiên đã đoán trước được điều này.
Anh hơi nhíu mày, rồi đem một cái đồng hồ thông minh được trang trí đáng yêu ra.
Giọng nói bình tĩnh, bắt đầu bình tĩnh giải thích cho Diệp Tang cách sử dụng.
Diệp Tang lắc đầu nhỏ, bởi vì mới có được “Món đồ chơi” mới nên bé đã quên mất cảm giác khó chịu vừa rồi, vui vẻ ngồi sang một bên nghịch đồng hồ thông minh.
Hoắc Nghiêu đỡ trán nhìn cô nhóc vô tâm không phổi trước mắt, hít sâu một hơi.
Hoàn toàn không hiểu được.
Sao con gái anh có thể ngây thơ đến như vậy.
……!
Hoắc Nghiêu hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi này, anh nhờ trợ lý Triệu mua trước một đống quần áo trẻ em, đồ chơi và đồ ăn vặt.
Phía sau anh là một đám vệ sĩ làm nhiệm vụ xách đồ, trợ lý Triệu hỗ trợ quẹt thẻ thanh toán tiền, dáng vẻ khổ sở chẳng khác gì một thái giám thời xưa.
“Chúng ta còn phải mua bao nhiêu nữa?” Vệ sĩ đang nói chuyện trái ôm gấu bông phải xách đồ ăn vặt, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc đi theo sau lưng hai cha con.
Trợ lý Triệu bi thảm lắc đầu.
Boss nói gì, cậu cũng không biết, cũng không dám hỏi.
Nhớ năm đó boss nhà bọn họ không có con gái, cậu cũng từng đi theo Hoắc Nghiêu giết người phóng hỏa, ở Đế Đô làm người nghe tiếng sợ vỡ mật.
Bây giờ thì sao?!
Ngày xưa là chó săn của vai ác, bây giờ lại lưu lạc đến mức đi theo xách túi, thật là đáng buồn.
“Boss của chúng ta lần đầu tiên đi lâu như vậy, đương nhiên là không yên lòng tiểu tiểu thư.”
Trợ lý Triệu hít một hơi thật sâu, nói: “Phỏng chừng là không biết mua cái gì, sợ cô nhóc cái gì cũng thiếu nên dứt khoát mua hết.”
Nhân viên cửa hàng trong trung tâm thương mại thấy người đàn ông đi đầu có khí chất phi thường cùng với khuôn mặt lạnh lùng, mấu chốt là còn có tiền, quả thực cực kỳ giống với bá đạo tổng tài trong phim truyền hình.
Không ít nhân viên cửa hàng thấp giọng thảo luận: “Người này tới trung tâm thương mại của chúng ta làm gì?”
Một người khác chỉ về phía Diệp Tang, nói: “Nhìn thấy cô nhóc kia không?”
“Bà xã mang con bỏ trốn, tiểu bảo bối này nói không chừng chính là đứa bé kia.” Không thể không nói, mạch não của đám người ăn dưa cực kỳ đặc biệt.
Dăm ba câu liền vạch trần thân phận của hai cha con.
Tiểu gia hỏa nghe vậy lẩm bẩm nói, “Nhân gia mới không phải là đứa trẻ bị mang theo trốn đâu.”
Hoắc Nghiêu cười khẽ nhướng mày, liếc nhìn những tên thuộc hạ sau lưng xưa là “Người mang tuyệt kỹ” bây giờ lại thành người cầm túi giấy, thậm chí còn có người tay không cầm hết được, trực tiếp để lên trên đầu.
Cảnh tượng này thực sự có chút cay mắt.
“Còn muốn mua cái gì nữa không?” Anh suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu hỏi.
Hoắc Nghiêu chưa bao giờ làm cha, nhưng trong tiềm thức của anh vẫn là tư duy của một ông sếp, rốt cuộc những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề.
Diệp Tang chớp chớp mắt mèo, chỉ công viên giải trí nhỏ cách đó không xa, “Tang Tang muốn cái này.”
Hoắc Nghiêu trực tiếp dẫn người đi qua, anh trầm ngâm hỏi: “Muốn công viên giải trí này sao?”
Tiểu gia hỏa lắc đầu, chỉ một con gấu trắng cao lớn trên quầy hàng, nhẹ giọng mở miệng nói: “Là cái này ~”
– – trẻ con.
(Xin lũi mn, Google dịch là trẻ trâu chứ hổng phải tui không dịch đúng đâu:)) Thôi để trẻ con cho dễ thương.)
Hoắc Nghiêu giương mắt, nhìn về phía nhân viên cửa hàng bên cạnh, thờ ơ hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Nữ nhân viên đỏ mặt vội vàng nói: “Thưa ngài, thứ này là quà tặng trong tiệm chúng tôi, món đồ chơi này không phải để bán.”
Dừng một chút, vì đã biết được người này “Tiêu tiền không nói lý” cho nên lắm miệng bổ sung một câu, “Bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Diệp Tang lắc đầu nhỏ, đôi mắt long lanh nhìn Hoắc Nghiêu.
Hoắc đại vai ác: “……”
Làm một vai ác làm mưa làm gió, ngay cả con thú bông cũng trị không được, sau này nhãi ranh này chắc chắn sẽ càng ghét bỏ anh.
Để không mất mặt trước con gái, Hoắc Nghiêu cười như không cười nhìn về phía nhân viên cửa hàng, ánh mắt kia làm người nhìn thấy đều cảm thấy sởn tóc gáy.
Nhân viên cửa hàng vội vội vàng vàng mở miệng giải thích nói, “Thưa ngài, nếu ngài thực sự muốn, ngài có thể thử gắp thú bông chỉ cần gắp được con gấu bông ở giữa, thì con gấu trắng lớn này có thể được đưa cho ngài.”
……!Gắp thú?
Hoắc Nghiêu nhàn nhạt ngoảnh mặt đi, nhìn máy gắp thú bông trước mắt, tự nhiên cảm thấy một trận đau trứng.
Để một tổng tài như anh đi gắp thú?
Còn không bằng trực tiếp mua luôn cái trung tâm thương mại này.
“Ba ba ~” Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tang dán trên kính pha lê, nhìn chằm chằm con gấu trắng to lớn không chớp mắt, mắt mèo như pha lê vỡ nát.
“……” Hoắc Nghiêu thấy thế, khống chế được sự không kiên nhẫn trong đáy lòng, chỉ có thể mặt không cảm xúc để trợ lý Triệu đổi một đống tiền xu.
Tiếp theo, dưới ánh mắt tò mò của tiểu gia hỏa, Hoắc Nghiêu do dự một cái, thử gắp con thú bông kia.
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com
Link Wattpad: https://.wattpad.com/user/KlaraHa1314.