Đọc truyện Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng – Chương 116: Phiên Nhược Kinh Hồng Uyển Nhược Du Long
Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
So với Thẩm Dao vừa rồi đứt quãng, gian nan hoàn thành một bức tranh thuỷ mặc bình thường mà nói, Diệp Tang đủ để cho mọi người ở đây há hốc mồm.
Mắt mèo đen nhánh nhìn chằm chằm vào giấy Tuyên Thành sạch sẽ, bút lông trong tay căn bản không có ngừng lại, ngòi bút nhẹ nhàng di chuyển dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp lão tiên sinh, đầu bút lông hơi câu, linh động tiểu xảo phác họa phượng hoàng sinh động như thật.
Diệp Tang đây là lần đầu tiên vẽ lại tuyệt phẩm thành danh của gia gia.
Bé cắn phấn môi, trên trán đổ mồ hôi, ngòi bút căn bản không dám tạm dừng.
Mà nguyên bản Diệp lão tiên sinh đã làm chuẩn bị tốt muốn hành hung Hoắc Nghiêu một trận cũng dần dần ý thức được chỗ không thích hợp.
Cặp mắt đen kia dừng trên người cô nhóc đang nghiêm túc phác họa, ông hơi mộng bức vài giây.
Đây là con gái của nó?!
Thẩm Sơ Trần cũng nhìn qua, nhịn không được dùng cánh tay chạm vào Hoắc Nghiêu, kinh ngạc hỏi: “Anh không phải nói, con nhóc kia chưa từng học qua sao?”
Nét bút lưu loát liền mạch này, là chưa từng học qua?
Bộ khi dễ anh không học qua vẽ tranh thuỷ mặc đúng không?!
Hoắc Nghiêu: “……”
Anh hoảng hốt chớp mắt đen, bộ dáng luôn lạnh nhạt cũng dần dần biến mất.
Anh nhìn Diệp Tang ngồi đoan chính cách đó không xa, khóe môi hơi câu lên, ý cười ở đáy mắt chợt lóe qua: “Khả năng con gái của tôi có thiên phú.”
Hoắc lão gia tử sờ chòm râu, đắc ý cười nói: “Cháu gái nhà ta đó là thông minh.”
“……” Hai mẹ con Thẩm gia ngồi ở bên cạnh sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Thẩm Dao lẩm bẩm tự nói, “Này có gì đặc biệt hơn người……”
Còn không phải là họa so với bé mau một chút, đường cong lưu loát chút sao?
“Có bản lĩnh thì họa ra đồ vật đi!” Cô nhóc 6 tuổi dù có tâm cơ thâm trầm thì lúc này cũng kiềm chế không được mà tức giận, bé nghĩ như vậy, nên cũng trực tiếp mở miệng nói về phía Diệp Tang.
Kết quả, những lời này mới vừa nói ra, liền bị Diệp lão tiên sinh không chút lưu tình nào đánh gãy: “Câm miệng!”
Sắc mặt của Thẩm Dao nháy mắt đỏ lên, bị quát lớn trước mặt nhiều người như vậy nên môi dưới không khỏi cắn chặt, tràn đầy xấu hổ cùng buồn bực.
Thẩm San San lại căn bản không thèm để ý tới con gái mình đang khóichịu, mà chỉ nhìn chằm chằm Diệp Tang, nghiến răng.
Con ranh chết tiệt này.
Lần nào cũng thích xen vào việc của người khác!! Vốn dĩ con gái của cô ta đang bái sư tốt đẹp, ai biết nửa đường bị con nhóc này giết ra.
“……”
Diệp lão nhìn không chớp mắt, nghe được Thẩm Dao ríu rít thanh âm, hô hấp không tự chủ ngừng lại, e sợ cô bé sẽ quấy nhiễu tới tiểu gia hỏa kia.
“Đây là……” Một con phượng hoàng sinh động như thật xuất hiện trên giấy, hô hấp của ông liền cứng lại, thanh âm đột nhiên đề cao, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tang.
“Du Phượng hoàn hề.” Tiểu gia hỏa thu bút là lúc đầu bút lông hơi cong, trước ánh mắt kinh diễm của một đám người trước mặt, nhẹ nhàng thay thế ông trả lời.
Cơ thể của Thẩm Dao hơi lảo đảo, trố mắt nhìn chằm chằm bức họa kia, chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng rát.
Cô bé vẫn luôn cho rằng mình là người được ông trời ưu ái, từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, mặc kệ là hội họa hay là tính toán.
Chỉ là lúc này.
Không chỉ ngã xuống vực thẳm, thậm chí ngay cả sư phụ đều bị cướp đi……!
*
Diệp Tang viết một hàng chữ nhỏ như hoa trâm, bởi vì trong nhà có một vị gia gia là đệ nhất thư pháp thiên hạ, cho nên khi đặt bút viết chữ cũng không tự chủ được mà bắt chước vài phần.
Nét chữ thanh thoát uyển chuyển của Diệp Tang nhẹ nhàng dừng trên giấy Tuyên Quang, linh động phiêu dật, không biết còn tưởng rằng đây là chữ viết của vị thư pháp nào đó.
“Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng*.”
(*Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng:
Sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên
Một ngày bóng nàng khuất yên
Nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm dài.
Trích: Phượng cầu Hoàng | Tư Mã Tương Như)
Mắt mèo đen nhánh của tiểu gia hỏa nhìn chăm chú vào Diệp lão tiên sinh, giòn sinh niệm câu tiếp theo:
– – “Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng*.”
(*Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng:
Hỡi ơi chim Phượng lượn bay
Tìm Hoàng khắp chốn bao ngày bao đêm.
Trích: Phượng cầu Hoàng | Tư Mã Tương Như)
Con ngươi của Hoắc lão tiên sinh co chặt trong nháy mắt, không tự chủ được mà nhìn về phía bài thơ mà cháu gái nhà mình vừa viết.
Ông kinh ngạc chớp mắt, chợt lẩm bẩm nói:
“……!Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long*.” Ông hiếm khi dùng tám chữ này để đánh giá chữ viết của một người.
(*Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long: Bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mĩ miều như dáng vẻ du long.
Trích: Lạc Thần Phú | Tào Thực)
Có thể đảm đương nổi câu đánh giá này của ông, cũng chỉ có vị lão tiên sinh đã từng kia.
Chỉ là phỏng chừng đối phương đã sớm đi chầu trời rồi.
Hoắc lão gia tử trăm triệu không nghĩ tới, đứa cháu gái năm tuổi của mình đặt bút viết chữ, thế nhưng lại có vài phần thần vận của vị kia.
Hoắc Thần Du im lặng một lát, nhìn thấy mắt mèo sáng lấp lánh cầu khen ngợi của cô nhóc, biểu tình như một con chó con, phía sau phảng phất như có cái đuôi đang lắc lư: “……”
Tiểu thiếu niên chớp mắt, khẽ cười nói: “Có phải anh nghĩ em quá vô dụng không?”
Cậu thân là người thừa kế, đối với tranh thuỷ mặc cũng có vài phần hiểu biết.
Nguyên bản cho rằng con nhóc này cùng lắm cũng chỉ vẽ được con vịt nước.
Không nghĩ tới nó lại họa ra được phượng hoàng.
Thậm chí……!
Tiểu thiếu niên cười nói: “Đây là chi tác thành danh của một vị lão tiên sinh năm đó.”
Nhưng hiện giờ đã thất truyền từ lâu.
Không ai biết bức 《 Du Phượng hoàn hề 》 rốt cuộc trông như thế nào.
Cô nhóc nói tuy rằng không rõ thật giả, nhưng có thể họa ra như vậy cũng đã đủ để mọi người ở đây khiếp sợ.
Thẩm Sơ Trần nhìn chằm chằm nửa ngày, khóe môi nhếch lên, tràn đầy ý cười hướng về phía Hoắc Nghiêu, đột nhiên phun ra một câu: “Này.”
“Con nhóc này có thể hay không là con của tôi?”
Hoắc Nghiêu lúc này cười không nổi.
Anh lạnh lùng nhìn lại Thẩm Sơ Trần, “Trời còn chưa có tối đâu.”
Ngụ ý chính là: Đừng có mơ.
Thẩm Sơ Trần ha một tiếng, cà lơ phất phơ nói: “Con nhóc này thông minh như vậy, muốn nói không có gien của tôi bộ lương tâm anh không cắn rứt sao?”
“Với bộ dáng này của cậu.
Xác định sinh được một tiểu gia hỏa thông minh như Diệp Tang à?”
Thẩm đại lão lạnh lùng mở miệng, không chút nào chịu thừa nhận là mình đang ghen tị.
Hoắc Nghiêu a một tiếng, đối với lời của Thẩm Sơ Trần cũng không để bụng: “Có tự tin là chuyện tốt.”
Thẩm Dao khó chịu nhéo lòng bàn tay, đứng ở tại chỗ đi cũng không được, không đi cũng không được.
Nhưng mà ở đây căn bản không có người nào chịu giải vây giúp bé.
Thẩm Ngôn An lẳng lặng nhìn Diệp Tang bị một đám người vây quanh, cúi đầu trầm mặc không lên tiếng giật giật đầu ngón tay.
Nghĩ đến hồi nãy Diệp Tang che ở trước mặt mình, tâm trạng bình tĩnh của cậu khó được sinh ra vài phần cảm xúc bất đồng với bình thường.
Tang Tang……!
Cậu nhóc mím môi.
Diệp Tang Tang.
……!
Lúc này tiểu gia hỏa mới vừa buông bút, mềm oặt nằm ở trên bàn, thở hắt ra.
Ô ô ô.
Bé đời này đều không muốn đụng tới bút vẽ nữa.
Sự thật chứng minh, chi tác thành danh lúc trước của gia gia thật sự không dễ dàng để họa.
Ngay cả bé từ nhỏ đi theo vẽ lại, đến bây giờ cũng chỉ học được năm sáu phần thần vận của ông ấy.
Nhưng mà không nghĩ tới.
Này đó đối với Diệp lão mà nói cũng đã đủ rồi.
Ông kích động xông lên trước.
Mắt trông mong hỏi tiểu gia hỏa này, “Nhóc con, cháu thấy được bức họa như vậy ở đâu ra?”
“Còn có, sao cháu biết bức họa Du Phượng hoàn hề tồn tại?”
Trong phòng của ông có cất chứa một bức tàn khuyết Du Phượng hoàn hề, mấy năm nay cũng ý đồ khôi phục bức họa đó.
Đáng tiếc chính là tài nghệ của ông có lợi hại, rốt cuộc cũng không tương tự vị lão tiên sinh kia nửa phần.
Ai có thể nghĩ đến, ngay cả ông cũng không thể họa tiếp bức họa này, thế nhưng bị một tiểu gia hỏa họa ra một cách nhẹ nhàng.
Diệp lão gia tử tại một khắc này phảng phất như cả thế giới đang bị tổn thương sâu sắc.
Tiểu gia hỏa cúi thấp đầu, chùm tóc nhếch lên, nhìn “Lão nhân” này cách mình gần như vậy, không khỏi nhỏ giọng nói: “Đây là Mộ gia gia…!Dạy cháu vẽ ra……”
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlraraHa1314
Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com
Link Wattpad: https://.wattpad.com/user/KlaraHa1314.