Đọc truyện Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng – Chương 114: Cháu Biết Họa Tranh Thuỷ Mặc
Hoắc Thần Du nhéo mặt bé, nghiến răng thấp giọng nói: “Đó là thầy giáo mà gia gia tìm cho em, có muốn giành lại không?”
“Ô……!Oa, oa không cần……”
Mắt mèo của tiểu gia hỏa hơi trợn to, khuôn mặt nhỏ bị nhéo ngẩng lên, mồm miệng không rõ nói.
Bé từ nhỏ đã bị các gia gia bắt học các loại cầm kỳ thư họa.
Đàn tranh tranh thuỷ mặc.
Mới không muốn học lại đâu ô ô ô.
……!
Kết quả ca ca nhà mình tựa hồ không có nghĩ như vậy.
Hoắc Thần Du hơi nhíu mày, nhìn tiểu gia hỏa mồm miệng không rõ, nói: “Anh chỉ hỏi em có muốn hay không?”
Diệp Tang: “Không……” Bé không cần!
“Không.
Em muốn.” Tiểu thiếu gia không chút nghĩ ngợi đánh gãy bé, liếc Thẩm Dao, khóe mắt hơi cong, tràn đầy mỉa mai.
Dám giành thầy của em gái cậu ư? Được cậu đồng ý chưa.
“Không muốn, không muốn, không cần ~” tiểu gia hỏa điên cuồng lắc đầu, ôm chặt đùi cậu chết sống không cho đi.
“Ô……” Bé hiện tại nhìn thấy tranh thuỷ mặc liền muốn khóc, thật sự không nghĩ lại trải nghiệm loại khó khăn dân gian này.
Hoắc Thần Du nhìn chân bị ôm gắt gao, khóe môi run rẩy hoàn toàn hận sắt không thành thép.
Đây chính là con gái của Hoắc Nghiêu đó.
Không nói sấm rền gió cuốn, tàn nhẫn độc ác, nhưng tính cách cũng không nên mềm yếu như vậy chứ.
Tiểu thiếu niên ngồi xổm xuống, nhéo khuôn mặt của tiểu gia hỏa, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Ngốc.”
Mềm như bánh bao.
Một chút tính tình cũng không có?
Diệp lão tiên sinh xoa chòm râu, cao thâm khó đoán mà nhìn Hoắc lão gia tử, cười nói: “Cũng không phải tôi không muốn thu cháu gái nhà ông làm đồ đệ.”
“Thu đồ đệ cũng phải xem duyên phận, không liên quan gì đến xuất thân.”
“Cô bé này lớn lên đáng yêu, hợp mắt duyên của tôi, huống chi cũng coi như là có thiên phú với tranh thuỷ mặc.”
“Cháu gái nhà ông hình như mới có năm tuổi đúng không?”
Đứa nhóc năm tuổi thì biết cái gì? Ông là tới dạy học trò, không phải tới chăm trẻ.
Hoắc lão gia tử không phục nói: “Năm tuổi thì làm sao vậy? Cháu gái tôi tuy rằng nhỏ chút, nhưng mấy cái chuyện tranh thuỷ mặc này ông tưởng tự nhiên mà biết sao? Không được từ từ dạy sao?”
Tuy rằng ông cũng biết cháu gái nhà mình vừa thấy liền biết cũng không học được thứ này.
Nhưng ông của cô bé không cần mặt mũi sao? Nếu cháu gái bảo bối biết mình bị cự tuyệt, khả năng sẽ thương tâm muốn khóc.
Diệp lão gia tử lười cùng cái con người bao che này lãng phí miệng lưỡi.
Ông nhìn đến Thẩm Dao thì trong mắt nhiều chút ý cười, lại nhìn về phía cậu nhóc đứng bên cạnh Thẩm Dao, ánh mắt dừng một chút, hỏi: “Đây là……?”
Vừa rồi chỉ chú ý tới học trò, căn bản không phát hiện nguyên lai còn có một cậu bé ở đây.
Diệp lão gia tử có chút buồn bực.
Cảm giác tồn tại của thằng nhóc này thấp thật.
“Đây là em trai của con?”
Hai người lớn lên kỳ thật rất tương tự, diện mạo đều thuộc loại tương đối ngoan ngoãn, Diệp lão tiên sinh đoán được cũng không kỳ quái.
Thẩm Dao gật đầu, “Đúng vậy.”
Diệp lão tiên sinh không khỏi có vài phần hứng thú, ông hỏi: “Biết vẽ tranh không?”
Ngôn An trầm mặc lắc đầu.
Sẽ không.
“Cháu có thể học……” Dừng một chút, cậu nhóc thấp giọng nói một câu như vậy.
Cậu không biết vẽ, không phải là Thẩm Ngôn An ngốc.
Mà là bởi vì Thẩm Dao từ năm tuổi học vẽ gần một năm mới tới trình độ này, mà cậu ngay cả cây bút lông cũng chưa sờ qua.
Diệp lão tiên sinh không tin tà, dứt khoát trực tiếp làm cậu vẽ ngay tại đây.
Cậu không hề suy xét rằng, đối với một đứa nhóc năm tuổi chưa cầm qua bút lông có bao nhiêu khó khăn.
Thẩm Ngôn An không thể, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày mà học theo bộ dáng vừa rồi của Thẩm Dao, nhẹ nhàng đặt bút ở trên giấy Tuyên Thành.
Nhưng mà, bởi vì không khống chế tốt lực đạo, làm cả tờ giấy nhiễm mực tàu.
Nháy mắt, Diệp lão gia tử sắc mặt đều đen.
Thẩm Ngôn An cầm chặt bút, chỉ nghe Diệp lão tiên sinh tức giận: “Ta không nên làm cháu thử.”
“Vốn dĩ cho rằng chị có thiên phú, em trai có vô dụng đến đâu thì cũng có thể vẽ được một chút cảnh vật.”
Không nghĩ tới lại xuất hiện sai lầm làm cay mắt như vậy.
Chuyện này đối với Diệp lão gia tử mà nói quả thực chính là khó có thể chịu đựng.
“A.”
Ông nhớ tới câu nói trước đó của cậu nhóc này, tức khắc nhịn không được châm chọc nói: “Ta nghĩ trừ bỏ Dao nha đầu, mấy đứa trẻ khác đều không hợp mắt duyên của ta.”
Diệp lão tiên sinh hiển nhiên xem cậu thành kẻ phùng má giả làm người mập, không biết còn muốn cậy mạnh.
Ông cười lạnh nói: “Liền ngay cả thứ cơ bản nhất cũng không biết, còn dõng dạc nói có thể học.”
“Nhóc sau này vẫn là đừng chạm vào bút vẽ đi.”
“Đối với cháu cùng tranh thuỷ mặc đều có lợi.”
Diệp Tang ngơ ngác nhìn trò khôi hài này, đột nhiên nhớ tới……!
Từng có một đoạn mô tả về Thẩm Ngôn An.
Nổi tiếng từ nhỏ, thiên tài thương nghiệp.
Được viết rất rõ ràng.
Cậu nhóc này có thiên phú cực cao đối với tranh thuỷ mặc, cậu từ nhỏ đã nhiệt tình yêu thích mấy thứ này.
Nhưng mà sau này, bởi vì bị Diệp lão nhục nhã, làm cậu từ nay về sau rốt cuộc không chạm qua bút vẽ.
Rõ ràng……!
Ngôn An cũng chưa làm cái gì sai.
Nhưng lại bị một đám người vô duyên vô cớ đem những việc này trách tội lên đầu cậu.
Tiểu gia hỏa ở bên cạnh nhìn, quai hàm không khỏi hơi cắn chặt, mắt mèo tràn đầy tức giận.
Bé sẽ không mắng chửi người.
Nhưng đi theo Hoắc Nghiêu lâu rồi, gần đèn thì sáng gần mực thì đen cũng ít nhiều học được mấy từ.
Tiểu gia hỏa hắng giọng, đối với Diệp lão tiên sinh đang chuẩn bị kiêu ngạo rời đi, cố chấp nhưng tự tin không đủ hô một câu:
“Ông, ông già!”
Hoắc Nghiêu: “……”
Thẩm Sơ Trần: “……”
Bọn họ nghe được cái gì?
Cô nhóc thấy nhiều người đều nhìn về phía mình như vậy, nên có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu lộ ra đỉnh đầu mềm mại.
Tiếp theo lại nghĩ tới lời người này vừa nói, Diệp Tang không khỏi thẳng eo nhỏ, tức giận nâng lên khuôn mặt nhỏ, ngữ khí nói năng có khí phách: “Ta sẽ.”
Bé từ nhỏ đi theo gia gia lớn lên.
Ba tuổi bị xách theo học mấy thứ này.
Trong đó có một vị gia gia có trình độ đối với tranh thuỷ mặc có bao nhiêu cao bé cũng không rõ, nhưng tiểu gia hỏa ngày thường đi theo ông ấy, cũng không có việc gì liền nghe được gia gia thở dài nói:
“Ta cũng không phải nhằm vào ai, ta là nói các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi.”
“Ta tốt xấu cũng là đệ nhất cao nhân giới thuỷ mặc.”
Đoạn thời gian bé bị buộc học mấy thứ kia, một đám gia gia thường hay mở miệng cảm thán một câu về công tích vĩ đại của bọn họ khi còn trẻ.
Ríu rít ở bên tai nói cái gì mà bọn họ đã từng là đệ nhất, đệ nhất cao nhân ở các lĩnh vực.
Tiểu gia hỏa có đôi khi căn bản nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Nhưng không ngại bé nói các gia gia của mình là đệ nhất.
……!
Diệp lão tiên sinh còn không có kịp sinh khí, liền nghe được cô nhóc này dõng dạc nói, tức khắc giận mà cười: “Nhóc con, cháu nói cái gì?”
Nó sẽ?
Một con nhóc nhìn mới bốn năm tuổi, thế nhưng lại không biết trời cao đất dày đến thế này ư?
Chùm tóc của Diệp Tang dựng thẳng lên, mắt mèo chớp chớp, kéo Ngôn An ra sau người, phồng quai hàm cố chấp nói:
“Ta nói là sẽ.”
Bé học ngữ khí lúc đó của gia gia mình, giọng trẻ con ngân lên, ngây ngô nói:
“Nhân, nhân gia cũng không phải nhằm vào ai.”
Diệp Tang nhỏ giọng nói:
“……!Ta là nói các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi.”
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com
Link Wattpad: https://.wattpad.com/user/KlaraHa1314.