Bạn đang đọc Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày – Chương 73: Vương Bát Đản Không Chiếm Tiện Nghi 1
Lúc Tô Thanh Ảnh gọi điện tới, còn sớm hơn một chút so với Ngô Thần nghĩ.
Anh đoán là vài ngày, khó mà nói cụ thể mấy ngày, nhưng rất nhanh lại không ngờ rằng vừa qua một ngày đã chủ động gọi đến, thậm chí còn không gửi tin nhắn.
Có thể thấy được trong lòng cô ta muốn giải quyết nhanh chóng chuyện này đến mức nào.
Thời gian một ngày cũng đủ để cô ta điều tra rõ ràng toàn bộ.
Lúc trước Lý Nhược Băng điều tra Ngô Thần, chỉ cần đến một cái điện thoại, còn chưa đến một giờ tin tức của Ngô Thần xuất hiện trên bàn cô ta.
Tô Thanh Ảnh cũng có thể, dùng một cái điện thoại đã biết tư liệu của Ngô Thần, nhưng đều là thông tin cơ bản.
Như tuổi của Ngô Thần, bằng cấp, tình hình gia đình cơ bản…
Mà ngoại trừ những thông tin cơ bản này Ngô Thần cũng không có gì đặc biệt.
Ở những ngày tháng trước, Ngô Thần vẫn luôn vô cùng bình thường, bình thường đến mức hai mươi hai năm sống trên đời của anh, không có chuyện gì có ý nghĩa đặc biệt.
Nhưng mà, sau khi thật sự trải qua ngày tháng, cuộc sống của Ngô Thần lập tức trở nên vô cùng tinh anh.
Tuy là vậy nhưng cho đến hôm nay…!cũng mới…
Mới ba ngày.
Tuy mấy ngày nay đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đều là xảy ra gần đây.
Chỉ có một vài người chủ chốt, cho nên ngược lại điều tra rõ thì càng tốt.
Tô Thanh Ảnh có thể gọi điện qua đây, chứng minh rằng cô ta đã biết, Ngô Thần là người yêu của Lý Nhược Băng, Ngô Thần và Lỗ Quảng Niên từng có mâu thuẫn vài chuyện.
Có lẽ, Tô Thanh Ảnh hẳn là càng hoảng sợ hơn so với ngày hôm qua.
Bởi vì cô ta phát hiện Ngô Thần không phải người thường, lúc trước rất bình thường, rồi lại có lúc không bình thường.
Điều này đợi để nói với cô ta, cô ta rất khó để dùng tiền hoặc thủ đoạn đe dọa, dụ dỗ để bịt miệng Ngô Thần.
Ngô Thần là người của nhà họ Tô, cũng là người rất khó động vào.
“Không cần phải gặp mặt chứ?” Ngô Thần cười nói.
“Tôi đã nói, chuyện của cô, cô yên tâm tôi sẽ không nói với người khác.”
“Không, cậu Ngô.
Tôi cảm thấy chúng ta rất cần phải gặp mặt một lần.” m thanh của Tô Thanh Ảnh vẫn bình tĩnh và lạnh lùng: “Có chút chuyện.
Chúng ta vẫn nên gặp mặt nói rõ ràng.
Tôi không biết cậu có được tin tức từ đâu, nhưng tôi cảm thấy cậu có thể hiểu lầm.”
“Không tha tôi như vậy, cẩn thận đấy…” Ngô Thần cười thở dài một tiếng, nói: “Vậy được thôi.”
“Sáng mai chín giờ, ở văn phòng tư nhân Thang Sa, tới thì gọi điện thoại cho tôi.” Tô Thanh Ảnh trực tiếp báo thời gian và địa điểm.
“Được.” Ngô Thần nói.
Đầu dây bên kia lập tức cúp điện thoại.
Ngô Thần vừa cất điện thoại vào túi, đã nghe thấy bên cạnh có tiếng nói hơi say: “Ôi trời hình như là tiếng của phụ nữ.”
Lý Nhược Băng và Ngô Thần dắt tay nhau đi dạo dưới bóng cây, cô ta có thể lờ mờ nghe được âm thanh dường như là một người phụ nữ, nhưng không nghe rõ là đang nói gì.
Nhưng thật ra có thể phân tích ra từ trong lời nói của Ngô Thần, dường như là Ngô Thần biết đối phương đang lo lắng chuyện gì về anh.
Điều này trái lại rất hợp với thân phận “thương nhân tình báo” của Ngô Thần.
“Làm sao? Không cho phép phụ nữ gọi điện cho tôi à?” Ngô Thần nghiêng đầu cười: “Ghen rồi.”
“Tôi không phải là bị thua bởi cậu, không thể ăn dấm chua sao?” Lý Nhược Băng lại cười nói, nụ cười khi say nhẹ của cô ta rất thú vị.
“Vậy cô còn quan tâm có phải phụ nữ hay không.” Ngô Thần nói.
“Hỏi một chút không được sao? Coi như là nói chuyện phiếm thì thế nào, cậu đến làm ăn là vì có người muốn cậu giữ bí mật?” Lý Nhược Băng lại gặng hỏi.
“Làm ăn thì không tính, nhưng thực sự là có liên quan tới bí mật.” Ngô Thần cười mỉm.
“Nói với tôi một chút chứ.” Lý Nhược Băng nói.
“Không có lòng hiếu kỳ như vậy thì thật không giống cô, còn muốn biết bí mật của người khác?” Giọng điệu Ngô Thần chế nhạo.
“Ai nói tôi không có lòng hiếu kỳ?” Lý Nhược Băng lại lập tức nói.
Cô ta đột nhiên rút tay ra, xoay người đối diện Ngô Thần, ngón tay chọc chọc ở ngực Ngô Thần, nói chầm chậm: “Bây giờ tôi đối với cậu cũng rất hiếu kỳ.”
Dưới ảnh hưởng của cồn, Lý Nhược Băng quả thật có chút khác thường.
“Cô muốn hiểu rõ tôi như vậy?” Ngô Thần cười nói.
“Không được sao? Tôi không thể hiểu cậu sao? Trên người cậu thật sự có chỗ làm cho tôi vô cùng say mê!” Lý Nhược Băng nói ra lời này rất thẳng thắn.
“Cô yêu tôi?” Ngô Thần mỉm cười hỏi thẳng.
“Cái đó thì lại không.” Lý Nhược Băng phủ nhận trước, rồi nói: “Tôi chỉ cảm thấy, tôi phải thừa nhận cậu quả thật rất phù hợp với yêu cầu người bầu bạn của tôi.”
“Ồ, điều này nghe có vẻ không phải là tin tức gì tốt.” Ngô Thần cười quái dị.
“Cậu lại cố ý hạ thấp tôi.” Lý Nhược Băng nhíu mắt.
“Không có, tôi chỉ là…” Ngô Thần còn chưa nói dứt lời.
Bởi vì Lý Nhược Băng đột nhiên choàng hai tay ở cổ anh, trực tiếp hôn lên.
Còn đột ngột hơn buổi tối hôm trước ở đầu ngõ, nhưng lần này Lý Nhược Băng lại không kịch liệt như vậy, rất tỉ mỉ, rất chậm, hít thở rất mạnh.
Cô ta thật sự không biết hôn.
Ngô Thần dẫn dắt cô ta, đáp lại cô ta.
Hai người ôm nhau dưới bóng cây bên cạnh quảng trường có người qua lại, chậm rãi nếm trải hương vị của nhau.
Vệ sĩ của Lý Nhược Băng đều đứng ở xa, không có lại gần, còn chăm chú nhìn xung quanh.
Trong số những người đi đường qua lại, có vài người chú ý tới, trong đó cũng không thiếu vài đôi tình nhân ra hiệu về phía bóng cây, cười trộm sau khi nhìn nhau.
Gió chầm chậm thổi nhẹ.
Không ai đến quấy rầy khung cảnh này.
Không ai chú ý đến ở con đường phía xa, cửa sổ đằng sau của một chiếc xe việt dã màu đen đang mở.
Một người đàn ông với kính viễn vọng nhìn thấy cảnh tượng dưới bóng cây, rồi sau đó anh ta nhanh chóng đặt kính viễn vọng xuống, giống như một nòng pháo..