Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 275: Có Chút Bản Lĩnh Đáng Tiếc


Bạn đang đọc Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày – Chương 275: Có Chút Bản Lĩnh Đáng Tiếc


Trang Tiểu Điệp đang múc canh cho Ngô Thần.

Tay Ngô Thần vừa cầm bát canh thì nghe thấy Lôi Thành nói ông Đinh.

Anh lập tức khựng tay lại quay đầu nhìn Lôi Thành sau đó đặt bát canh lên trước bàn một cách tự nhiên.
Phòng ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lôi Thành là chủ nhà, ông ta đang nghe điện thoại nên đương nhiên là chẳng có ai lên tiếng.
Hồ Hỉ Lâm cũng nghe thấy Lôi Thành nói ông Đinh, tay đang cầm đũa của ông ta khựng lại rồi liếc mắt nhìn Ngô Thần rồi lại nhìn Lôi Thành.
“Ông chủ Lôi, chiều ngày mai ông có thời gian không? Có tiện nói chuyện chút không?” Trong điện thoại vang lên tiếng của Đinh Thụy Long.
“Thời gian thì có, ông Đinh đến Đông Hải rồi sao?” Lôi Thành nói vào điện thoại, vừa nói ông ta vừa liếc nhìn Ngô Thần và trao đổi ánh mắt với anh.
“Đúng, ngày mai là đến, nếu ông chủ Lôi thấy tiện thì hẹn chỗ gặp đi.” Đinh Thụy Long nói.
“Có cần thiết không?” Lôi Thành đáp: “Ông Đinh, nếu ông đã tìm Lôi Hữu rồi thì không cần phải đến nói chuyện với tôi đâu nhỉ.”
“Ha ha ha, ông chủ Lôi nói gì vậy?” Đinh Thụy Long cười lớn: “Ông là ông, anh ông là anh ông, ngày 20 tháng 3 liên quan đến thù oán giữa anh ông và ông, tôi đã nghe nói rồi nhưng người ngoài như tôi cũng khó nói nhưng ông chủ Lôi có hứng thú tôi có thể nói cho ông.

Nói không chừng tôi còn có thể giúp ông chủ Lôi đấy.”
Lời này của Đinh Thụy Long đầy ẩn ý.
“Ông có ý gì?” Lôi Thành hỏi ngược lại.
“Ông chủ Lôi, ông nên hiểu chứ, chúng ta không phải là kẻ thù, tôi và anh ông cũng chẳng có qua lại.


Ông có thể giúp tôi thì tôi cũng có thể giúp ông một tay, chúng ta gặp nhau nói chuyện, thế nào?”
Đinh Thụy Long không hề vội vàng, ông ta rất biết cách nói chuyện!
Ông ta trực tiếp hứa hẹn hão huyền với Lôi Thành.
Thậm chí, ý định của ông ta giống với Ngô Thần đó là dùng chuyện của Lôi Thành và Lôi Hữu để thân thiết với Lôi Thành.
Và thông thường, nếu như Lôi Thành không quen biết Ngô Thần ông ta nhất định sẽ dao động đi kết thân với Đinh Thụy Long vì dù nghĩ thế nào thì có được sự giúp đỡ của nhà họ Đinh là một chuyện tốt.
Nhưng đáng tiếc Ngô Thần đã đi trước một bước.
“Ông Đinh, nghe ông nói vậy có vẻ đã biết được chút gì đó.” Lôi Thành nói: “Chuyện của mười năm trước ông có thể giúp được tôi sao?”
Lôi Thành hỏi như vậy là đã thể hiện sự dao động.
Đương nhiên là ông ta diễn cho Đinh Thụy Long xem.
“Chuyện xảy ra mười năm trước…!không quan trọng sao?” Đinh Thụy Long cười nói: “Điều quan trọng bây giờ là bố ông chỉ có hai người con trai, chỉ cần một trong hai người xảy ra chuyện thì người còn lại sẽ là người thừa kế duy nhất, ông nói xem có đúng không? Cụ thể thế nào thì chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp, nói qua điện thoại không tiện…”
Vẻ mặt Lôi Thành có chút thay đổi.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Chết đi một người thì người kia là người thừa kế duy nhất?
Vốn dĩ chuyện này phải thu hút sự chú ý lớn của Lôi Thành thậm chí đối với Lôi Thành đó là gậy ông đập lưng ông, năm đó Lôi Hữu đã đối xử với ông ta như vậy.
Nhưng.
Bởi vì Ngô Thần hành động trước nên Lôi Thành không thể đứng cùng một phe với Đinh Thụy Long.
Vì vậy cảm xúc bây giờ của Lôi Thành không phải là dao động mà là càng thêm phòng bị và kiêng dè Đinh Thụy Long, Đinh Thụy Long có thể nói như vậy với Lôi Thành thì đương nhiên cũng có thể nói như vậy với Lôi Hữu.
Lôi Thành im lặng.

Dường như ông ta đang suy nghĩ, trên thực tế ông ta và Ngô Thần đã trao đổi ánh mắt với nhau, ông ta cũng không biết liệu Ngô Thần có thể nghe rõ tiếng trong điện thoại hay không.
Phòng ăn rất lớn, là một căn phòng lớn riêng biệt, bàn ăn là loại bàn dài của phương Tây, Lôi Thành và Ngô Thần cũng không ngồi cạnh nhau.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, ngoài Lôi Thành thì những người khác cũng chỉ nghe thấy một chút âm thanh mơ hồ trong điện thoại.
Ngô Thần gật đầu với Lôi Thành.
“Vậy được, chiều ngày mai.

Cụ thể thì lúc nào ông có thể đến?” Lôi Thành giống như đã nghĩ thông rồi, ông ta nói vào điện thoại.
“Sau hai giờ chiều mai, thời gian địa điểm do ông chọn, nhớ giữ bí mật.” Đinh Thụy Long nói.
“Vậy thì.” Lôi Thành nghĩ rồi nói cho Đinh Thụy Long biết thời gian và địa điểm gặp gỡ cụ thể.
Sau đó hai người nói vài câu rồi cúp máy.
Phải thừa nhận rằng Đinh Thụy Long rất có bản lĩnh.
Có thể đoán ra, ông ta cố ý gọi điện thoại cho Lôi Hữu rồi lại gọi điện thoại cho Lôi Thành vào lúc này.
Để Lôi Thành biết ông ta gọi điện thoại cho cả hai anh em bọn họ rồi lại tiết lộ rằng mình không thân quen với Lôi Hữu.
Điều này khiến Lôi Thành có cảm giác, ai có thể giúp Đinh Thụy Long thì ông ta sẽ giúp người đó.
Làm như vậy vừa khiến Lôi Thành kỳ vọng vừa khiến Lôi Thành cảm thấy áp lực nếu như không qua lại với Đinh Thụy Long thì Đinh Thụy Long sẽ đi giúp anh ông ta.
Nếu như Lôi Thành là người thông minh thì sẽ biết nên làm thế nào.
Ngoài ra, Đinh Thụy Long làm như vậy còn có một ưu điểm nữa đó là ngăn Lôi Thành báo tin tức mật cho Lý Nhược Băng.

Đinh Thụy Long thực sự rất biết tính toán.
Chỉ đáng tiếc.
Sau khi đặt điện thoại xuống Lôi Thành nhìn Ngô Thần.
“Ăn cơm trước đã.” Ngô Thần mỉm cười nói.
“Ăn cơm ăn cơm.” Lôi Thành cũng cười nói rồi nói với Đào Mạn Ảnh: “Đại bảo, đưa rượu cho cha…”
Trên bàn để mấy chai rượu Romanee Conti.
Mở rượu.
Ăn cơm.
Nói chuyện phiếm.
Ngô Thần cũng không chủ động hỏi về chuyện của Đinh Thụy Long nên Lôi Thành biết Ngô Thần không muốn nói khi đang ăn uống nên cũng không chủ động nói mà chỉ nói đến những vấn đề khác.
Điều mà Lôi Thành không biết đó là trên thực tế Ngô Thần đã sớm biết tối nay Đinh Thụy Long sẽ gọi điện thoại cho ông ta.
Thậm chí Ngô Thần còn biết trước nội dung cụ trò chuyện cụ thể.
Không cần hỏi cũng biết hết.
Bời vì trước ngày 20 tháng 7 tất cả đều đã xảy ra.
Mặc dù trước đây Ngô Thần chưa từng gặp Lôi Thành nhưng thông qua vài cuộc điện thoại tối nay Lôi Thành còn gọi một cuộc cho Ngô Thần nói với anh Đinh Thụy Long lại gọi điện thoại cho ông ta, sau đó kể tình hình cụ thể cho anh nghe.
Nhưng điểm khác là, vào ngày 20 trước đó, Lôi Thành không hẹn thời gian địa điểm gặp mặt Đinh Thụy Long vì ông ta không muốn gặp Đinh Thụy Long, cảm thấy phiền phức.
Nhưng lần này hẹn rồi vì lần này lúc nhận điện thoại Ngô Thần ở đó, anh ra hiệu cho Lôi Thành đồng ý.
Khoảng tám rưỡi tối, bữa tối kết thúc.
Ngô Thần và Lôi Thành đi lên phòng làm việc tầng hai uống trà cho tỉnh rượu, trò chuyện bí mật về chuyện của Đinh Thụy Long, còn về Hồ Hỉ Lâm đã uống say Lôi Thành cho tài xế và vệ sĩ của Hồ Hỉ Lâm vào biệt thự đưa ông ta về nhà.
Khoảng chín giờ tối Ngô Thần và Lôi Thành gần như đã bàn bạc xong xuôi, thống nhất mọi thứ.

Lôi Thành muốn Ngô Thần và Trang Tiểu Điệp ở lại, biệt thự to như vậy đương nhiên có chỗ ở nhưng Ngô Thần nói còn có việc nên Lôi Thành cũng không ép buộc.
Xuống tầng.
Trang Tiểu Điệp đang trò chuyện với Đào Mạn Ảnh.
Rời đi!
Ngô Thần lái xe sau khi đã uống rượu nhưng với tinh thần phi thường thì cho dù anh có uống bao nhiêu cũng sẽ không ảnh hưởng chứ đừng nói là chưa uống quá nhiều.
Nửa tiếng sau.
Khoảng mười giờ tối.
Ở đường Phú Khang khu Nam Thành, nơi này thuộc khu Lão Thành, rất gần phố quán bar của khu Nam Thành nhưng vào giờ này so với sự hối hả và nhộn nhịp của phố quán bar thì bên đường ngoài khu phố đường Phú Khang rất vắng vẻ.
Trên đường có vài chiếc xe, thậm chí chẳng có bóng dáng ai.
Đây là một con đường vắng.
Ngô Thần dừng xe trên đường rồi liếc nhìn lối vào con hẻm phía trước.
“Anh Ngô…!chúng ta không về nhà sao?” Trang Tiểu Điệp quay đầu nhìn Ngô Thần không nhịn được bèn hỏi.
Trang Tiểu Điệp không quen đường ở Đông Hải cũng chẳng biết đây là chỗ nào, không biết vì sao Ngô Thần lại dừng xe ở đây.
“Suỵt!” Ngô Thần giơ ngón tay ra dấu ý bảo Trang Tiểu Điệp đừng lên tiếng.
Trang Tiểu Điệp ngoan ngoãn không nói gì.
Ngô Thần lại nhìn đồng hồ rồi xác nhận thời gian.
Im lặng.
Hai phút sau.
“A, cứu mạng, người đâu, cứu mạng.” Trong hẻm đột nhiên vang lên tiếng kêu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.