Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 7: Tg1_cái Gọi Là Duyên Số 7


Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 7: Tg1_cái Gọi Là Duyên Số 7


Edit: Mei A Mei
Đi xuống núi, Trần Nhữ Tâm đến chỗ đỗ xe thì thấy Tiết Minh Huyên đang đứng dựa lưng vào sườn xe, ngón giữa kẹp một điếu thuốc, thong thả hút vào rồi phun ra.

Phát hiện có người tới gần, Tiết Minh Huyên nghiêng đầu nhìn lại, chứng kiến Trần Nhữ Tâm trở về chân trần, vội tắt điếu thuốc đi qua.

“Bị thương à?”
Trần Nhữ Tâm tỏ vẻ không thèm để ý: “Chỉ là trầy da thôi.”
Tiết Minh Huyên lại trông thấy một chiếc khăn tay đàn ông cột vào chân cô, vừa thay cô kéo cửa sau xe vừa nói: “Trước vẫn nên xử lý miệng vết thương đi đã, để không bị nhiễm trùng.”
“Ừ.”
Trong xe mở hệ thống sưởi ấm, Trần Nhữ Tâm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này, Tiết Minh Huyên mới cởi áo khoác trùm lên người cô, nói: “Đừng để bị lạnh.”
Trần Nhữ Tâm gật đầu: “Cảm ơn, tự tôi đi.”
Tiết Minh Huyên cũng không kiên nhẫn, hai người đi qua bệnh viện xử lí miệng vết thương, cầm chút thuốc bôi giảm đau, ăn cơm cùng nhau xong mới đưa Trần Nhữ Tâm về trường học.

Trước khi đi, Tiết Minh Huyên dặn dò: “Vài ngày này em nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ qua thời gian ngắn tôi lại đến đón em.”
“Được, đi thong thả.”
Tiết Minh Huyên đi rồi, Trần Nhữ Tâm thay một đôi dép bông trên ban công để đi cho thoải mái.

Bây giờ là buổi trưa, cảm giác phơi người dưới ánh mặt trời thật dễ chịu nên cô trực tiếp nằm trên ghế, nghỉ trưa bên ngoài.

“Kí chủ, sao cô không sốt ruột?” Hệ thống thấy cô trở về có tâm trạng ngủ trưa thì không khỏi nhắc nhở cô, “Nhân vật phản diện xuất hiện á, tình hình của cô nguy hiểm lắm á!”
“Tôi biết rồi.”
Hệ thống lẩm bẩm bất mãn: “Cô chẳng biết tí gì cả.”
Trần Nhữ Tâm chẳng để ý đến nó.

Hiện tại cô đã tính không thi cùng trường đại học với Tiết Minh Huyên, nhưng vẫn cùng anh ta tham gia vụ án, mặc dù thân phận không giống.

Lần này cô chỉ giả bộ đánh đấm thôi, làm sao cô lại không phát hiện giữa lông mày trên khuôn mặt của năm nạn nhân kia ít nhiều cũng giống mình chứ?
Mà về chi tiết này, chẳng lẽ Tiết Minh Huyên lại không phát hiện ra ư?
Tiết Minh Huyên muốn lợi dụng cô để đưa tới cho hung thủ, mà đồng thời cô cũng lợi dụng anh ta để tìm được Hình Dã.

Mục đích hai người giống nhau, đã đạt đến mức ăn ý.

Đối với kiểu quan hệ này, Trần Nhữ Tâm vô cùng hài lòng, thậm chí cô còn rất thưởng thức người tên Tiết Minh Huyên đây.


Người đàn ông này có tâm cơ, có thủ đoạn, cộng thêm bối cảnh như vậy, tác phong làm việc mạnh mẽ lại giữ được ổn định, đích xác khiến người ta không thể sinh lòng chán ghét, không hổ là người đàn ông được vận mệnh bảo hộ.

Cô thừa kế kí ức của nguyên chủ, lại không thừa kế phần cảm tình mà nguyên chủ dành cho Tiết Minh Huyên.

Bởi vì sau khi cô đi tới thế giới này đã thông qua đoạn kí ức ngắn chứng kiến nguyên chủ phải trả giá vì Tiết Minh Huyên vô số lần.

Nguyên chủ trải qua thương tâm, trải qua tuyệt vọng, cuối cùng lại không thể buông tay, vậy nên hệ thống mới cung cấp tư liệu, đến cùng cô ta trở thành vị hôn thê của Tiết Minh Huyên, mặc dù khi kết thúc lại chết trong tay Hình Dã.

Lúc Trần Nhữ Tâm xem chút ít hình ảnh trong kí ức của nguyên chủ, cô như đang đứng ngoài quan sát người ta, cô không hiểu rõ thứ tình cảm kia nên chúng chẳng đáng bị cô bình phẩm.

Rơi vào suy nghĩ khiến Trần Nhữ Tâm hơi mệt nên rất nhanh đã ngủ.

…!
Chờ khi cô tỉnh lại, bên ngoài ánh chiều tà đã nhuộm nửa chân trời.

Nhìn đồng hồ, Trần Nhữ Tâm đứng dậy tắm rửa sạch sẽ trước, đổi quần áo đi ra ngoài, đàn anh bảo tối nay cùng đi tới chỗ thầy một chuyến, tiện thể mang theo tài liệu mượn lần trước.

Cầm chìa khóa xuống lầu, Trần Nhữ Tâm đương chuẩn bị gọi điện thoại cho đàn anh thì đã thấy anh ta lái xe tới đây.

Tự giác lên xe, Trần Nhữ Tâm vừa cài chặt đai an toàn vừa nói: “Ông anh nhận ra à?”
“Anh đây lại không thấy em đang cầm một cái túi giấy dày như vậy sao!” Anh ta cẩn thận cười đắc ý với cô: “Học theo sự thông minh của anh đi?”
“…” Đầu óc ông anh lủng lỗ rồi.

Nhà của giáo sư Đàm cách khu dạy học cũ không xa, Trần Nhữ Tâm đã đi qua chỗ ấy mấy lần, coi như thuộc đường.

Bởi vì quen biết nhau từ trước nên khi trông thấy hai người, bảo vệ đã trực tiếp để họ đi.

Trong thang máy, hai người bọn họ bắt gặp vị viện trưởng đã về hưu của học viện bên cạnh đang ôm một chậu thực vật trĩu quả.

Biết rõ đàn anh của mình là loại mù mặt, Trần Nhữ Tâm dịch nửa bước, cúi nửa người cất tiếng chào với quý bà quần áo sạch sẽ, tóc hoa râm mang kính viễn thị kia: “Giáo sư Chu, để em giúp cô cầm nhé?”
Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Trần Nhữ Tâm một cái, không chút khách khí đưa chậu cây trĩu quả cho cô: “Vậy làm phiền cô.”
“…” Đàn anh mù mặt cuối cùng cũng hồi thần, mắt trừng to nhìn lão phu nhân, miệng ấp a ấp úng: “Chu, Chu Chu Chu viện trưởng, em cận thị năm trăm độ…Vừa rồi không thấy rõ cô, thật sự xin lỗi ạ!”
Chu phu nhân liếc anh ta một cái, đàn anh mù mặt cảm giác chân mình hơi nhũn, gấp gáp nắm tay vịn trong thang máy.

Bà thu hồi ánh mắt, không nhìn anh ta nữa.

Trần Nhữ Tâm ôm chậu cây đang tăng khả năng trĩu quả, quét mắt nhìn đàn anh ngu xuẩn, không phản bác được.


Trần Nhữ Tâm thay Chu phu nhân mang chậu cây về nhà, sau đó ấn chuông cửa ở nhà đối diện viện trưởng Chu.

Chỉ chốc lát, cửa bên trong mở ra.

“Vào đi, thầy còn muốn các em tới sớm một chút đây.” Giáo sư Đàm ước chừng phát hiện bộ dạng mất hồn mất vía của đàn anh, không khỏi nhìn về phía Trần Nhữ Tâm: “Nó sao vậy?”
“Mới vừa rồi đụng phải giáo sư Chu ạ.” Trần Nhữ Tâm trả lời rành mạch.

Nghe thế, giáo sư Đàm lập tức hiểu được sao chăng, vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Năm ấy viện trưởng Chu ở quân y S được xưng cực kỳ nghiêm khắc, đặc biệt là đối với chuyện học tập.

Ông anh khép nép kia là học sinh có tài, có thực lực, thiên phú cũng cực cao, nhưng bởi vì khi đó có thái độ cà lơ phất phơ, lười nhác lỗ mãng nên bị viện trưởng Chu gọi lên phòng uống trà.

Từ đấy về sau, ông anh khép nép thấy viện trưởng Chu như chuột thấy mèo, trông cũng đáng thương thật.

Hôm nay vì có vợ giáo sư ở đây nên hai người nán lại ăn cơm tối, sau đó cùng tới thư phòng.

Trong thư phòng, ba người ngồi xuống.

Giáo sư Đàm trao đổi với đàn anh về hạng mục mới thầu trước, Trần Nhữ Tâm ngồi một bên yên tĩnh uống trà.

Giáo sư Đàm đưa mắt nhìn Trần Nhữ Tâm.

Chính ra ông không có ý định nhận thêm học trò, có lẽ do duyên phận cho phép nên mới đặc biệt dùng danh nghĩa của mình để thu thêm.

Đứa học trò nhỏ này chẳng khiến người ta hao tâm tổn trí chút nào, bất luận xảy ra chuyện gì cũng có cách giải quyết, chỉ là tính tình quá nhạt nhẽo, lại không biết nói lời hay, nhìn không quá chân thành.

Mang tiếng là chọn chuyên ngành tâm lý học nhưng bản thân lại tồn đọng một vấn đề lớn, muốn tìm ra đáp án của mình trên cơ sở lí thuyết.

Giáo sư Đàm thở dài, nói: “Nhữ Tâm, thầy đã xem qua luận văn của em.

Thầy rất hài lòng.”.

Truyện Linh Dị

Có thể khiến giáo sư nói ra mấy từ “Thầy rất hài lòng” này thật sự quá tốt.

Về điểm ấy, ông anh khép nép quả thật hơi ghen tị với sư muội của mình, nhất là trước kia mỗi lần mình viết luận văn đều bị trả về bắt viết lại, khoảng thời gian khốn khổ ấy thật sự tối tăm không thấy ánh mặt trời.

“Tuy nhiên…” Lời nói của giáo sư Đàm thay đổi, không khỏi khiến Trần Nhữ Tâm đặt sự chú ý lên người ông, chỉ thấy ông thở dài: “Lúc trước thầy nhận hạng mục bởi vì không yên tâm để một mình em làm, nên mới không cho em tham gia.

Thầy biết rõ về mặt lí thuyết của em chẳng có vấn đề gì.

Nhưng chưa đủ, còn cách một khoảng xa nữa.”
Trần Nhữ Tâm gật đầu một cái: “Mời thầy cứ nói.”
Chỉ thấy giáo sư Đàm lấy danh thiếp ở một bên, nói: “Đây là phòng làm việc mà bạn cũ của thầy mở, em tới rèn luyện tay chân đi, mỗi tuần lại giao một bản tổng kết công tác cho thầy.”
Trần Nhữ Tâm đi lên, hai tay nhận lấy danh thiếp: “Vâng ạ.”
“Không còn sớm nữa, ông tướng khép nép nhà anh đưa Nhữ Tâm về đi.” Giáo sư Đàm dặn dò: “Lúc lái xe thì cẩn thận chút.”
Ông anh khép nép đứng dậy đáp: “Dạ vâng, em nhất định sẽ đưa con bé về.”
Trần Nhữ Tâm liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu anh bận thì em có thể bắt xe về được.”
Có giáo sư Đàm ở đây, ông anh khép nép vội vàng khoát tay: “Không sao không sao!”
Lúc sắp đi, Trần Nhữ Tâm không quên trả lại tài liệu cho giáo sư Đàm.

Trên đường trở về, Trần Nhữ Tâm xem tấm danh thiếp mà giáo sư Đàm đưa cho mình, chỉ thấy địa chỉ, cả tên cũng không có.

Thấy đàn em ngẩn người nhìn chằm chằm tấm danh thiếp, ông anh khép nép cười: “Hẳn cái này là địa chỉ phòng làm việc, bình thường không đưa cho người ngoài, chung quy là ông già kia chơi vui quá, nên mới làm thế này đi?”
“Anh qua đó rồi ư?”
“Đâu, cơ mà lúc anh đi theo thầy đã từng gặp người ở chỗ ấy.” Ông anh khép nép giật giật khóe miệng: “Nhìn người nào người nấy đều bí hiểm như nhau, khiến trong lòng người ta kinh sợ.”
“…” Đây là trực giác của sinh vật đơn bào à…!
“Tuy thế thì…nói như nào nhỉ, có đôi khi anh thật sự khâm phục bọn họ.” Ông anh khép nép liếc mắt, tiếp tục phổ cập khoa học cho Trần Nhữ Tâm: “Ở nơi đó trừ nhân viên làm việc ra thì những người khác đều không thuộc về phạm vi của người bình thường, thậm chí có vài nhân viên làm công phải được trang bị năng lực tự vệ mới có thể đảm nhiệm công tác.”
“Phòng nguy hiểm?”
“Chẳng kém bao nhiêu đâu, dù sao bệnh nhân thần kinh giết người cũng không phạm pháp.” Ông anh khép nép giải thích: “Tuy vậy khả năng này xảy ra tương đối thấp, nhưng năng lực tự vệ là điều cần thiết.

Trước mắt thì em cùng lắm chỉ là trợ thủ thôi, cho nên không cần lo lắng lắm đâu.”
Trần Nhữ Tâm gật đầu: “Chí lí.”
Đưa Trần Nhữ Tâm về trường học, ông anh khép nép phất phất tay với cô rồi chạy về nhà.

Nhìn chiếc xe mất dạng, Trần Nhữ Tâm thu hồi ánh mắt, chuẩn bị ngày mai tới phòng làm việc mà thầy đã giới thiệu.

…!
>>>>>
Rạng sáng ngày thứ hai, Trần Nhữ Tâm đứng trước một tòa nhà lớn.

Nhìn địa chỉ trên danh thiếp lần nữa, xác định không có sai sót gì, lúc này cô mới đi vào.

Trước quầy có nhân viên tiếp tân, thấy Trần Nhữ Tâm vào, mỉm cười hỏi: “Chào cô, xin hỏi có hẹn trước không?”
“Không có.” Nói xong, Trần Nhữ Tâm đưa danh thiếp ra.


Tiếp tân nhận lấy tấm danh thiếp kia thì giật mình, sau đó nói với Trần Nhữ Tâm: “Phòng làm việc của viện trưởng ở tầng 23, cô có thể dùng tấm danh thiếp này để đi thang máy chuyên dụng nhé.”
“Cảm ơn.” Trần Nhữ Tâm nhận lấy tấm danh thiếp rồi dựa theo lời của tiếp tân về thang máy chuyên dụng, quẹt danh thiếp ở máy cảm ứng, thang máy lập tức mở ra, cô đi vào ấn tầng trệt.

Thang máy dừng lại rất nhanh, Trần Nhữ Tâm đi ra, không mất công tìm thấy phòng làm việc của viện trưởng, lại thấy bố cục căn phòng này cũng cực kì tao nhã khiến lòng người mơn man.

“Cô chính là học trò của lão Đàm, tên Trần Nhữ Tâm?” Viện trưởng ngồi trước bàn làm việc xem chừng ít tuổi hơn giáo sư Đàm, nhìn dáng vẻ rất nho nhã lịch sự.

“Đúng vậy, viện trưởng Hách.” Bước vào phòng làm việc, Trần Nhữ Tâm nhìn biển giới thiệu ngoài cửa.

Viện trưởng Hách đưa cô tới phòng khách bên cạnh, nói: “Ngồi đi.”
Trần Nhữ Tâm nghe lời ngồi xuống, chỉ thấy viện trưởng Hách đặt một tập giấy trước mặt cô, nói: “Đây là hiệp nghị bí mật.”
Sau khi xem xong nội dung hiệp nghị, cuối cùng Trần Nhữ Tâm lưu loát kí tên mình.

Viện trưởng Hách cất kĩ bản hiệp nghị vào túi hồ sơ, sau đó vươn tay: “Hoan nghênh cô, Trần Nhữ Tâm.”
Trần Nhữ Tâm cũng đưa tay ra cầm: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Vì thế, Trần Nhữ Tâm trở thành thành viên chính thức.

Bởi vì là nhân vật mới nên viện trưởng Hách trực tiếp giao cô cho một vị chủ nhiệm.

Chủ nhiệm họ Trương, là người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, nhìn trẻ hơn không ít so với tuổi thật.

Trần Nhữ Tâm đi theo chủ nhiệm Trương tiếp xúc với vài bệnh nhân mắc bệnh tâm lí, làm trợ thủ, viết báo cáo, chờ sửa sang lại tài liệu.

Thật sự khi đối diện mấy bệnh nhân này, Trần Nhữ Tâm mới phát hiện bọn họ bên ngoài với trong lí thuyết hơi khác biệt, nên cô đã hao phí thời gian và tâm tư nhiều hơn vào chuyện học tập.

Đối với biểu hiện của Trần Nhữ Tâm trong khoảng thời gian này, viện trưởng cùng vài vị y sĩ lớn tuổi đều thấy rõ.

Một ngày nọ, có một bệnh nhân tới phòng làm việc, chẳng qua là bệnh tình rất nhỏ, không có nguy hiểm gì.

Sau khi suy tính, viện trưởng Hách dự định sẽ giao bệnh nhân này cho một mình Trần Nhữ Tâm xử lí.

Sau khi nghe sự sắp xếp, Trần Nhữ Tâm nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu đồng ý.

Viện trưởng Hách dựa theo lệ cũ cấp cho Trần Nhữ Tâm một gian phòng làm việc, phong cách giống với phòng làm việc của viện trưởng, vị trí ở hướng bắc nam, ánh sáng rất tốt.

Đã hẹn ngày trước với bệnh nhân, Trần Nhữ Tâm vừa mới mở túi lấy hồ sơ ra thì nghe có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, cô đáp: “Mời vào.”
“Xin chào, bác sĩ Trần.”
Giọng nói trầm thấp mềm nhũn tâm can khiến Trần Nhữ Tâm cảm thấy quái lạ, thanh âm này…
– ——–
Mei: Trong khi cả nhà đọc tới đây thì tui đang edit thế giới tiếp theo:>>> Deadline ngập mặt, có động lực thì tốt biết mấy:.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.