Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 47: Tg2_hết


Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 47: Tg2_hết


Edit: Mei A Mei
Trần Linh Thiệu không biết anh đã đi bao lâu rồi nữa.

Cả người hệt như mất hồn vậy, càng đi càng chậm, dù biết nhưng lại chẳng thể di chuyển bình thường.

Rốt cục anh ngừng bước, cũng không định đi nữa.

Hồi thần, anh chợt phát hiện thế mà mình lại đứng ở nơi đã từng lui tới.

Cây hợp hoan biến dị không lồ vẫn xum xuê cành lá, con cháu đầy đàn nở rộ.

Trông rõ màu lá non và lá cây như hoà làm một thể với nụ hoa nhỏ.

Hoa sắp nở sao?
Trần Linh Thiệu kinh ngạc vì chính anh lại nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này.

Anh thoải mái cười cười.

Anh cảm thấy mình ngày càng trở nên mơ màng.

Lần trở về này không ổn rồi.

Cũng chẳng biết liệu anh có thể sống quá đêm nay hay không?
Thân thể cực kì mệt mỏi.

Trần Linh Thiệu thong thả bước đến dưới tán cây, ngồi xuống rễ cây khổng lồ, tựa lưng vào thân cây đằng sau.

Đôi mắt anh híp lại, định nghỉ ngơi chốc lát.

Bên tai có tiếng gió.

Lá cây đụng nhau tạo thành âm vang “A a a” làm anh cảm thấy bình yên một chút.

Bỗng chốc hồi ức lại quay về lúc trước anh cũng ở đây, đính ước với người chị đã biến thành thây ma.

Giữa tăm tối ở hiện tại, thế mà anh lại nhớ về nơi này, liệu đấy có tính là nhân quả luân hồi hay không?
Tựa hồ chợt nhớ ra điều gì, anh lôi chiếc hộp gấm từ trong không gian của mình, đeo miếng ngọc quyết lên cổ một lần nữa.

Cảm nhận được sự âm ấm lành lạnh từ miếng ngọc, anh bỗng dưng nhìn về nơi nào đó, phía trước.

“Nếu đến rồi, sao còn trốn không muốn gặp?”
Tiếng anh dù rất nhẹ nhưng lại khiến người ta không dám trái lời.

Sau khi âm vọng truyền đi, có hai người bước ra từ bụi cây nhỏ.


Họ khoác trên mình chế phục của căn cứ Thương Vân, đúng là Tống Hiểu Kiệt và Chu Cẩm Dung.

“…Bác sĩ Lâm, xin hãy theo chúng tôi về căn cứ.” Mặt Tống Hiểu Kiệt lộ vẻ không đành lòng.

Kì thực ai ai cũng nhận ra, người đàn ông trước mắt đã là đèn sắp cạn dầu.

Bất cứ một dị năng giả nào cũng có thể dễ dàng tước đi mạng sống của anh.

Chu Cẩm Dung hơi cúi người xuống, vẫn cung kính với anh trước sau như một: “Thủ lĩnh phái chúng tôi tới đây tìm ngài.”
“Các anh về đi.” Trần Linh Thiệu đến mí mắt cũng không nâng.

Lời anh nói vẫn buộc hai người kia nghe theo thói quen, dù cho ngoài mặt họ không muốn thừa nhận.

Đặc biệt là Tống Hiểu Kiệt, người mang bản tính tuỳ tiện làm bừa, bấy giờ anh ta vẫn chưa hiểu hết thảy sẽ thành ra thế này.

Anh ta không muốn rời đi.

Thời gian im lặng hồi lâu, cuối cùng Tống Hiểu Kiệt mở miệng…!
“Đối với tôi, thế giới quan giữa thiện và ác không phải quy tắc vốn có của thế giới này.

Mà theo nhận thức của chính tôi với nơi đây, tôi luôn luôn kính trọng ngài.

Cho dù biết ngài đã mang mạt thế đến.” Anh ta hít sâu, hệt như buộc mình phải tỉnh táo hơn, nói tiếp: “Mạt thế rất đáng sợ.

Có lẽ nếu mạt thế không tồn tại, tôi bây giờ vẫn là một tên côn đồ tầm thường vô dụng…”
“Sau khi tôi chết, hãy hoả táng tôi đi.” Trần Linh Thiệu đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời nói của Tống Hiểu Kiệt, ngay cả Chu Cẩm Dung đang đứng một bên cũng phải rùng mình.

Mặc dù đã biết thân thể anh là đèn sắp cạn dầu, nhưng khi chính tai nghe được sự thật, anh ta vẫn khó tránh khỏi cảm giác ân hận, còn cả một nỗi khổ sở vô duyên vô cớ.

Rõ ràng trước giờ anh ta là một kẻ mang bản tính ích kỉ khéo đưa đẩy nhưng lại có tâm trạng như vậy đối với người đàn ông mà anh ta đã đi theo vài năm.

Cũng vì thế, Chu Cẩm Dung hoang mang không thể lí giải.

“Được.” Chu Cẩm Dung đồng ý.

Tống Hiểu Kiệt lập tức trở mặt: “** má cậu nói gì cơ?!”
“Cậu còn chưa rõ sao?” Ánh mắt Chu Cẩm Dung lạnh nhạt liếc anh ta, “Đây là di nguyện của bác sĩ Lâm.”
“Tôi…!” Bây giờ cả hai vẫn xưng “bác sĩ Lâm” với Trần Linh Thiệu, mà Tống Hiểu Kiệt lúc này sao lại không rõ, chẳng qua anh ta không muốn làm thế mà thôi.

Rốt cục, Tống Hiểu Kiệt cắn răng, hai tay siết thành quyền, gân xanh căng chặt.

Anh ta nhắm mắt, lại mở ra, âm thanh gượng ép: “…Tôi biết rồi.”
Dường như hết thảy cứ kết thúc như thế.


Người đàn ông dưới tán cây cuối cùng cũng thở phào một hơi, khuôn mặt điềm tĩnh.

Tống Hiểu Kiệt ngu ngơ đứng tại chỗ, hốc mắt đỏ bừng, lưỡng lự không muốn tiến lên.

“Đừng mè nheo nữa.” Chu Cẩm Dung lên tiếng nhắc nhở anh ta.

Bản thân Tống Hiểu Kiệt là người mang dị năng hệ hoả.

Lửa mà dị năng giả thả ra rốt cục vẫn hơi khác so với lửa bình thường.

Lực phá huỷ sẽ gia tăng mãnh liệt căn cứ theo từng cấp độ.

Vậy nên rất nhanh, thi thể Trần Linh Thiệu đã hoá thành bụi rơi đầy đất, không còn xót lại gì.

Sắc trời tối dần, khoảng không có tuyết trắng rơi xuống.

Lạnh buốt, hệt như lông vũ nhẹ bẫng.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mạt thế trước giờ.

Hai người đứng yên rất lâu, cung kính cúi người, cúi đầu ba cái.

Nên rời đi rồi.

Gió tuyết lấp toàn bộ dấu vết mà bọn họ để lại.

Theo bóng lưng xa dần của hai người, tro bụi dưới tán cây hợp hoan rất mau đã bị gió cuốn đi, một miếng ngọc quyết cổ xưa lộ ra.

Màu ố vàng của ngọc quyết bị tuyết bao phủ rất nhanh, cũng không còn nhìn thấy nữa.

…!
>>>>>
Sở nghiên cứu dưới lòng đất.

Trong bình trang bị hình trụ ở phòng thí nghiệm, một người con gái loã thể đang nhắm mắt ngủ say.

Bỗng dưng cô có cảm giác, cặp mắt đỏ tươi hơi mở.

Nhưng rõ ràng cô đã không còn lấy lại được thần trí.

Chỉ có cánh tay trái vô thức với về phía trước, hệt như đang gọi ai…!
Chẳng biết đã qua bao lâu, có lẽ tầm một tháng, có lẽ khoảng nửa năm, ý thức của cô rốt cục cũng dần dần hồi phục…!
Xuyên qua màn nước và tấm thuỷ tinh công nghiệp, cô nhìn thấy phòng thí nghiệm.


Cạnh tượng này, tựa hồ rất quen thuộc.

Không đúng, liệu có phải cô đã quên cái gì rồi không?
Cô trôi lơ lửng trong nước.

Móng tay đen đụng phải tấm thuỷ tinh, chỉ nháy mắt trên tấm kính đã hiện ra một vết nứt.

Ra ngoài được ư? Lập tức lực tay lớn hơn, tấm thuỷ tinh công nghiệp dễ dàng vỡ toang hệt như tờ giấy vậy.

Chất lỏng trong bình thuận thế chảy ào ạt.

Cô bước ra.

Có lẽ do ý thức mình đang loã thể nên cô bắt đầu tìm quần áo để che được thân.

Sau đó, cô chợt phát hiện một bộ quần áo gấp gọn gàng cùng một đôi giày số đo vừa vặn đặt ở nơi hẻo lánh trên bục thí nghiệm.

Tựa như ai đó đã cố ý chuẩn bị cho cô.

Vì chỉ còn lại một cánh tay trái nên động tác của cô cực kì chậm chạp, mất rất lâu mới mặc xong quần áo.

Lúc cô đang khom người xỏ giày thì đột nhiên có thứ gì rơi ra từ trong túi.

Cô cúi xuống nhặt lên.

Là một tờ giấy.

Trên mặt có tên cô, còn có cách để rời khỏi đây.
Nét ấy không phải do viết tay mà được in từ máy.

Từ ngữ chọn lọc giữa những hàng chữ không mang theo chút tình cảm nào.
Nhưng cô lại kinh ngạc nhìn tờ giấy kia, nhìn rất lâu.

Cảm giác mình chắc chắn còn nhớ người này, nhưng trong đầu hệt như bị thứ gì đó áp chế.
Là ai đây?
Trần Nhữ Tâm ngơ ngác nhìn.

Cô đã quên cái gì vậy?

Dựa theo lời trong tờ giấy kia, Trần Nhữ Tâm rời khỏi phòng nghiên cứu dưới lòng đất.

Bên ngoài tuyết rơi, mặt đất đã tụ một lớp cực dày.

Đạp chân lên, tiếng lộp bộp lộp bộp phát ra.

Trong đêm tuyết như vậy lại cực kì rõ ràng.
Cô không biết mình định đi đâu.
Có thể do trời tối, luôn có một thanh âm thôi thúc cô bước trên con đường mà cô nên đi.

Cô muốn tìm một người, một người rất quan trọng.


Đó là mục đích và ý nghĩa khi cô đến thế giới này.
Cô đi rất lâu.

Trên đường còn từng gặp phải người.

Đám người ấy tựa như đã biết cô nhưng chẳng hề tiến lên, chỉ làm như không thấy rồi rời đi.
Trần Nhữ Tâm cũng không tiến gần, nhìn đoàn xe của họ đi xa.

Chẳng qua cô nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ trong đó thật lâu.
Cái cảm giác ấy…đơn giản mà quen thuộc, hình như cô đã từng thấy…
Nhưng cô hết lần tới lần khác vẫn không nhớ nổi.
Lắc đầu, Trần Nhữ Tâm nâng cánh tay trái duy nhất phủi đi hạt tuyết trên bả vai, bước tiếp.
Toàn bộ thế giới được khoác một màu trắng, phản chiếu vào con ngươi cô lại là một màu đỏ.

Trên đất tuyết, dấu vết người qua đường để lại cũng rất nhanh bị tuyết vùi lấp, hệt như chưa từng có ai đi qua.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, hoàng hôn hạ xuống, cô ngừng lại.
Phía trước cô cách đó không xa, có một gốc cây hợp hoan biến dị khổng lồ, cành lá xum xuê, con cháu đầy đàn.

Lúc vụn tuyết tô điểm thì dường như nó đã nở ra một đoá hợp hoan.
Gió lạnh thoảng qua phả lên mái tóc dài của cô.

Bông tuyết rơi trên mặt cô truyền đến cảm xúc nhẹ nhàng.
Trần Nhữ Tâm vươn tay, mở lòng bàn tay, cẩn thận phân biệt…Hoá ra không phải bông tuyết, mà là gốc hợp hoan cổ thụ biến dị kia thật sự nở hoa.
Vào buổi đêm bão tuyết tán loạn như vậy mà gốc hợp hoan biến dị vẫn tuỳ ý bao trùm, không hề sợ giá lạnh và bão bùng, đứng vững trong tuyết.
Trần Nhữ Tâm đi đến gốc hợp hoan biến dị.

Bóng đêm chẳng ảnh hưởng tới cô một chút nào.

Vậy nên lúc nhìn thấy dưới tán hợp hoan có dấu vết từng bị đốt cháy, đáy lòng cô hơi hoài nghi, còn cả cảm giác bất thường khó nói thành lời nữa.
Bước chân cô nhanh hơn một chút, chân đạp lên rễ cây kết băng, thân thể hơi nghiêng đi.

Chỉ nháy mắt khi cơ thể sắp ngã xuống đất, Trần Nhữ Tâm chống tay trái đỡ nửa người theo bản năng mới không bị ngã khuỵ chân.
Nhấc tay từ trong tuyết, Trần Nhữ Tâm chợt phát hiện móng tay mình mắc vào một vật, nhìn kĩ, đó là một miếng ngọc quyết trông rất quen…
Nháy mắt ấy, đầu óc Trần Nhữ Tâm cứ như nổ tung vậy.

Từng hình ảnh chợt lướt qua trước mắt cô như đèn kéo quân…
Những kí ức đã bị người kia cố gắng áp chế, toàn bộ bừng tỉnh – –
“…Hình, Dã?” Cơ hồ bật thốt ra tên, cũng là lần đầu tiên cô mở miệng nói chuyện kể từ khi đi tới thế giới này.

Thậm chí cô còn không biết tại sao mình lại mở miệng nói chuyện được nữa…
Gió tuyết xen lẫn với cơn mưa lạnh như băng, rơi xuống và táp lên người cô.

Tiếng hệ thống truyền vào tai: “Nhiệm vụ thế giới này đã hoàn thành.

Kí chủ có lựa chọn thoát li khỏi đây hay không?”
Rõ ràng Trần Nhữ Tâm chẳng có hô hấp và nhịp tim, nhưng cô lại cảm nhận được cơn đau mơ hồ từ đâu đấy trong cơ thể.
Cô nhắm mắt lại: “…Có.”

Tuyết rơi càng lớn.
– —–(Thế giới thứ hai kết thúc)——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.