Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 40: Tg2_15


Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 40: Tg2_15


Edit: Mei A Mei
Rốt cục Trần Nhữ Tâm lựa chọn thẳng thắn.

Cô sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì rồi bị đối phương hiểu lầm thì không tốt lắm.

Nhớ lại trong thế giới nào đó, lúc nhiệm vụ sắp kết thúc, hệ thống từng nói đạo trời sẽ dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản cô hoàn thành nhiệm vụ…!.

Truyện Sắc
Trần Nhữ Tâm không thể không nghĩ nhiều.

Nào ngờ anh chỉ cười cười, cúi đầu hôn lên mi tâm cô một cái, nhẹ giọng nói: “Liên quan gì, RFD-z1 vô dụng với tôi.”
…? Trần Nhữ Tâm thấy quái lạ.

Đối diện với ánh mắt của cô, Trần Linh Thiệu kiên nhẫn giải thích: “Ngay từ đầu cơ thể tôi đã chứa hàng mẫu RFD rồi, giống như một loại kháng thể đang tồn tại vậy.

Cho nên nó không có tác dụng với tôi đâu.”
(Nhưng hàng mẫu sẽ ăn mòn cơ thể anh?)
Trần Linh Thiệu ngưng lại, lập tức vuốt vuốt đỉnh đầu cô, cười: “Chẳng liên quan, tôi có em bên cạnh rồi mà.”
Ánh mắt anh rất dịu dàng, lại mang vẻ bi ai không dễ phát hiện ra.

Trần Nhữ Tâm hơi ngẩn ngơ, trước khi kịp phản ứng thì cô đã cầm tay anh, viết: (Tôi sẽ ở bên cạnh anh.)
“Câu này của em, tôi sẽ nhớ kĩ đấy.” Trần Linh Thiệu mân mê bàn tay lạnh buốt của cô, chậm rãi nói: “Chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.”
Quả thật nên rời đi.

Tối hôm qua có người căn cứ Chu Tước từ bên cạnh qua đây.

Mặc dù chưa phát hiện được cả hai nhưng bọn chúng vẫn còn luẩn quẩn quanh nơi này, đó cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

Dù thực lực bọn chúng giống nhau, nhưng nếu lấy chiến thuật phần đông mà nói thì thân thể Trần Linh Thiệu tuyệt đối sẽ không chống đỡ nổi.

Mà điều này hoàn toàn bị Mục Chước nhận ra.

Vậy nên, nếu bị phát hiện thì đây ắt là một cuộc ác chiến.

>>>>>
Trần Linh Thiệu lại thay một bộ quần áo mới, tiện thể tắm rửa sạch sẽ.

Đuôi tóc còn mang hơi lạnh ẩm ướt.

Áo sơ mi nới lỏng một nút để lộ xương quai xanh xinh đẹp.


Trên mặt còn đọng chút bọt nước, nhìn cực kì có khoái cảm.

Trần Nhữ Tâm thu hồi ánh mắt, lấy tay sờ sờ bọt nước từ đuôi tóc anh, ý bảo anh lau tóc trước đi, đỡ bị đổ bệnh.

Hệt như đang đợi hàm ý này của Trần Nhữ Tâm, một chiếc khăn lông trắng xuất hiện trong tay Trần Linh Thiệu, đưa cho cô, ý tứ hết sức rõ ràng.

Nhận lấy cái khăn tắm kia, Trần Nhữ Tâm để anh ngồi ổn định rồi dịu dàng lau khô bọt nước trên đuôi tóc giúp anh.

Trần Linh Thiệu híp nửa mắt, điệu bộ kia hệt như đang ngủ gật, vừa xinh đẹp lại vừa nguy hiểm.

Vào lúc thu lại móng vuốt thì anh đã giao bộ phận yếu ớt nhất trên thân mình cho người bên cạnh rồi.

Rõ ràng khi trước cô suýt chút nữa đã cắn vào cổ anh.

Vậy mà lần này anh vẫn làm như thế, tựa hồ chẳng thèm để ý chuyện mới rồi.

Hẳn anh rõ hơn ai hết, bị thây ma cắn vào cổ sẽ chịu hậu quả gì, cũng không chỉ nhiễm riêng virus RFD-z1 mà còn dựa theo lực cắn của thây ma cấp cao, anh tuyệt đối sẽ chết ngay tại chỗ, thậm chí lúc chưa kịp nhiễm virus vẫn sẽ chết.

Đợi sau khi lau khô tóc cho anh, lúc này tay Trần Nhữ Tâm mới ngừng lại rồi cầm lấy áo khoác đặt một góc mặc lên người anh, đợi anh tự tỉnh dậy.

Ước chừng khoảng nửa tiếng, rốt cục Trần Linh Thiệu bừng tỉnh.

Anh đưa tay vuốt vuốt mi tâm, giọng nói khàn khàn: “Tôi ngủ hả?”
(Thời gian không vội.)
“Ừm.” Trần Linh Thiệu híp mắt lại, cười nhìn cô: “Cảm giác này đã thật, liệu có phải rất giống vợ chồng già như trong sách từng nói hay không?”
Trần Nhữ Tâm nhìn anh hồi lâu, không trả lời.

Trần Linh Thiệu chắc mẩm cô chẳng hiểu gì đâu nên chỉ cười mà không giải thích.

Anh cầm lấy áo khoác đang đắp trên người, đứng lên mặc vào, “Chúng ta đi thôi.”
Hai người rời khỏi toà cao ốc bỏ hoang rộng lớn, lựa chọn lẻn ra từ một con hẻm tối mờ.

Nhưng ngay khi họ vừa rời khỏi toà cao ốc thì đã bị người của căn cứ Chu Tước phát hiện hành tung.

Thính giác Trần Nhữ Tâm nhạy cảm.

Cô đột nhiên ngừng bước, dựa theo trực giác ngoảnh đầu nhìn sau lưng – –
Giống như nhận ra được gì đó, mắt Trần Linh Thiệu nguy hiểm nheo lại: “Sao vậy?”
Đừng nên đả động tới rắn, kịp thời thoát khỏi chỗ thị phi này mới tốt hơn.


Nghĩ thế nên Trần Nhữ Tâm lắc đầu, nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay anh: (Chúng ta đi thôi.)
Trần Linh Thiệu thu hồi tầm mắt, lập tức dùng tư thế thủ hộ sau lưng cô, cười nói như không có việc gì: “Hy vọng có thể tới nơi trước khi trời tối.”
Trần Nhữ Tâm gật gật đầu, nhất định.

Mục đích của Trần Linh Thiệu là ở phòng nghiên cứu dưới lòng đất, anh cần đi lấy một thứ.

Hình như anh đang chuẩn bị gì đó, lúc Trần Nhữ Tâm hỏi anh, anh chỉ cười không nói.

Kì thật, Trần Nhữ Tâm đã mơ hồ nhận ra rốt cục anh muốn làm gì.

Cho nên đương lúc không nắm chắc một trăm phần trăm thì anh sẽ không định nói cho cô biết, đỡ phải đâm ra thất vọng.

Toà cao ốc mà hôm qua họ ở thực chất vốn là một công ty sinh vật biển, đồng thời là một công ty chế dược.

Còn thứ Trần Linh Thiệu mang đi từ ngóc ngách nào đó là một số loại thuốc bên ngoài ít khi dùng, kể cả là thuốc khan hiếm.

Đây chỉ là điều mà Trần Nhữ Tâm nhạy cảm phát hiện bằng khứu giác lúc anh rời khỏi mật thất, trên người có mùi thuốc kì lạ, từ đó cô mới đoán ra được.

Cô cũng chẳng định xác nhận điều gì, chỉ là khi trước đã nói sẽ ở bên cạnh, giúp anh.

Anh còn sống thì cô sẽ không rời xa anh.
Có lẽ, chỉ vậy thì cô mới có thể thực hẹn lời hứa hẹn ban đầu của mình với anh.

Tốc độ của hai người cũng không nhanh.

Trần Nhữ Tâm suy tính đến cơ thể anh nên đi rất chậm.
Dĩ nhiên Trần Linh Thiệu nhận ra điều ấy.

Chẳng qua anh cảm thấy chung đụng càng lâu thì càng không tồi.

Nhưng rốt cục anh chỉ là người bình thường, không thể ngăn được sinh lão bệnh tử.

Cơ mà sinh thời có thể may mắn gặp được cô đã là quá đủ rồi.
Anh chỉ tiếc nuối vì không gặp cô sớm hơn thôi.
Đối với sự bi thương này, Trần Linh Thiệu vô thức lộ ra một nụ cười giễu.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, chính anh sẽ có ngày hôm nay.
Nhưng bấy giờ Trần Nhữ Tâm hoàn toàn không hề để ý người đàn ông bên cạnh đang nghĩ cái gì.


Trong nhãn cầu cô hệt như chợt loé qua tia sáng vừa lạnh vừa nguy hiểm, rồi duỗi tay ôm thắt lưng Trần Linh Thiệu, nhanh chóng trốn vào một góc chết trên lầu.
Trần Linh Thiệu vừa hồi thần cũng phát hiện hơi thở người mang dị năng cấp cao ở khoảng cách trăm mét.

Nhưng sự chú ý của anh lúc này lại đổ dồn hết lên người Trần Nhữ Tâm.
Góc chết là nơi chỉ vẻn vẹn đủ một người nấp.

Bên cạnh còn có một cái điều hoà thông gió bị vứt đi.

Chính nhờ sự tồn tại của nó nên cả hai mới tạm thời núp được.
Lúc này cơ thể Trần Linh Thiệu và cô dính sát một chỗ, không hề có nửa khe hở nào khiến anh cực kì thoả mãn, đồng thời cũng kích động vì cử chỉ của cô.

Anh hơi mở miệng, vừa định nói chuyện thì lại bị Trần Nhữ Tâm trực tiếp chặn miệng…Dùng môi chặn.
“…!” Mắt Trần Linh Thiệu trợn to, xúc cảm lạnh băng trên môi không phải là ảo giác.

Anh đối diện với cặp mắt chẳng hề có tí tình cảm nào của cô.
Trần Linh Thiệu động lòng mà không có lí do.

Anh muốn nhuộm màu sắc đẹp đẽ lên cặp mắt kia.

Vì vậy anh nhắm mắt lại, dịu dàng liếm cánh môi cô…
Điều đó làm Trần Nhữ Tâm kinh hãi, đến lúc nào rồi người này còn rảnh rỗi làm như vậy hả?
Trần Nhữ Tâm bực mình nhưng không thể đẩy anh ra được, trái lại cô ôm anh chặt hơn, bởi vì đám người chịu trách nhiệm lục soát mang dị năng cấp cao của căn cứ Chu Tước vẫn chưa rời đi, thậm chí còn cách hai người rất gần.
Trần Nhữ Tâm im lặng đón nhận nụ hôn từ anh, nhẫn nại để mặc tay anh sờ soạng người mình…May mắn duy nhất là người này chưa hề mất hết lí trí mà chỉ hôn thôi, không làm cử chỉ lớn đánh động tới những kẻ kia.
Đối diện với hai cánh tay Trần Nhữ Tâm đang ôm chặt hông mình, cộng thêm sự bao che thầm lặng của cô, Trần Linh Thiệu cảm thấy mình khó có thể kìm chế được nữa.

Anh muốn cô phản ứng với mình nhiều hơn.
Nghĩ vậy, Trần Linh Thiệu vô thức dùng dị năng hệ tinh thần vây hãm cô.
(…!) Trong lòng Trần Nhữ Tâm hoảng hốt, thân thể bắt đầu không còn sức để làm được gì nữa.

Một cảm giác kì lạ dần dần xuất hiện trong người, thứ cảm giác tê tê dại dại mất khống chế.

Ý thức cũng trở nên say say tựa hồ bay giữa đám mây…Rất thoải mái, khiến cô nhịn không nổi mà đắm chìm trong đó.
Thấy cô phản ứng như vậy, hành động của Trần Linh Thiệu càng được nước lấn tới, phát hiện hai bàn tay cô vốn đang ôm chặt hông mình, ấy thế mà từ từ bò lên vai mình trong vô thức…
Đôi mắt Trần Linh Thiệu chợt lóe lên ý cười, tay anh ôm cô rồi nhẹ nhàng đỡ lấy cô, để cô ngồi lên quạt thông gió.
Cặp mắt Trần Nhữ Tâm lồ lộ sự mê ly, hồn nhiên hoàn toàn không biết mình đang ngồi ở chỗ nào.

Tay cô vịn lên vai anh, hơi cúi đầu đón nhận nụ hôn của anh.

Mò mẫm.

Thậm chí cô còn biết rõ mình đang làm gì nhưng lại chẳng thể ngăn cản anh hành động, bởi bản năng không hề bài xích cử chỉ thân mật của anh đối với cô…Cũng không chống cự nổi.
Trần Linh Thiệu tách hai chân cô ra.

Một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng áp lên gáy cô.

Mò mẫm.


Hơi thở của anh dần dần hỗn loạn, sự nồng nhiệt trào ra từ đôi mắt.

Anh muốn dây dưa cùng cô nhiều hơn, muốn in dấu ấn của mình lên khắp người cô, biến cô thành người thuộc về anh.
Hai người triền miên ôm hôn ở chỗ này, không hề quan tâm đến trường hợp bị phát hiện ra.

Trái lại khả năng bị phát hiện càng kích thích thần kinh Trần Linh Thiệu, càng làm anh trở nên cuồng nhiệt hơn.
Ngược lại vào lúc này, thân thể Trần Nhữ Tâm mềm oặt dựa trên người anh vẫn còn sót lại chút lí trí.

Cô hít lấy hơi thở từ anh, phối hợp theo tiết tấu của anh, không để anh phát ra âm thanh dư thừa nào.
Ai ngờ cô càng như vậy thì Trần Linh Thiệu càng không thể kìm chế nổi.

Vài tiếng rên rỉ rất nhỏ phát ra từ sâu trong cổ họng.

Đây là lần đầu tiên cô ấy đáp lại mình…Sự phát hiện ấy khiến chút lí trí còn sót lại của Trần Linh Thiệu cũng bị dục vọng nuốt chửng.

Anh chỉ muốn lập tức hòa lẫn hơi thở mình lên người cô mà thôi.
…Hỏng bét.
Trong đầu Trần Nhữ Tâm hiện ra hai chữ này.

Đối diện với nụ hôn mưa rền sóng vỗ, cô bắt đầu không thể đỡ nổi, vội vươn một tay vỗ nhẹ lên lưng anh nhưng vô dụng bởi động tác đối phương vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Thậm chí còn ngày một thậm tệ hơn.
…Không được, sẽ bị phát hiện mất.
Nhưng Trần Linh Thiệu được nước lấn tới nên động tác càng không kiêng dè gì.

Bàn tay nóng rực kia gần như muốn làm bỏng cô.

Trần Nhữ Tâm định mở miệng nói chuyện nhưng hết lần này đến lần khác, cô chẳng thể nói nên lời.
(Đừng như vậy nữa…) Chưa đợi cô viết xong, một tay Trần Linh Thiệu đã ôm cô xuống rồi chống cô lên một góc nhỏ hẹp.

Tay anh càng lộ liễu hơn, thế nhưng…
Bỗng dưng, cả người Trần Nhữ Tâm run lên, cặp mắt vô cơ hơi mở, hệt như sự tinh tường vừa thoáng qua bên trong.
Cùng lúc đó – –
Cách ngoài kia bảy mươi mét, dị năng giả mặc chế phục màu đỏ của căn cứ Chu Tước cảnh giác đi về phía trước.

Tức thì một con thây ma biến dị đực chui ra từ miệng cống thoát nước, đánh nát đầu gã bằng tốc độ cực quái dị.

Gã còn chưa kịp phát ra một tiếng hét thảm đã phải bỏ mạng.
Tốc độ bấu víu trên công trình cao tầng của thây ma rất nhanh.

Nó há miệng, nước dãi giàn giụa nhìn con người đang đứng xung quanh mình.
Nó phát ra tiếng gào chói tai rồi hướng về một nơi, đáy mắt hiện lên sự sợ hãi nhưng rất nhanh đã hào hứng quay về hướng ngược lại, dẫn vài kẻ kia tới nơi khác…
Ngõ hẻm mờ tối, chỉ có tiếng hít thở và giọng nói khàn khàn của người đàn ông.
“Đừng sợ…” Trần Linh Thiệu hôn vành tai cô, đẩy cô ra, hai tay anh ôm lấy đỉnh đầu cô.

Anh đã sớm không thể nhẫn nhịn, vào lúc này giọng nói khàn khàn toát lên sự ma mị, “Ngoan nào, cho tôi đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.