Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 34: Tg2_9
Edit: Mei A Mei
Sau tất cả, như anh mong muốn…Anh nhớ lại hết rồi.
…!
Thì ra là vậy.
Khó trách tại sao tới cuối cùng Trần Linh Thiệu lại thay đổi lớn đến như thế, phát rồ lên rồi nhanh chóng đánh sụp cái thế giới này.
Muốn anh khôi phục kí ức thì phải lấy được tinh hạch của nguyên chủ, mà muốn lấy được tinh hạch của nguyên chủ thì anh phải tự tay giết chị mình một lần nữa.
Dựa vào tầm quan trọng của nguyên chủ đối với anh, sau khi khôi phục kí ức, biết được cái chết của chị là do một tay mình tạo nên thì anh làm sao có thể không điên.
Đây chính là kết cục chết chóc.
Hiện tại Lâm Nhất còn chưa khôi phục kí ức, nhưng anh nhất định đã nghĩ về miếng tinh hạch trong đầu cô rồi.
Chỉ khi nào mất đi tinh hạch thì e là Trần Nhữ Tâm cũng hết cách để nán lại trong cơ thể này lâu hơn.
Mà lúc Lâm Nhất đã khôi phục kí ức, nhìn thấy thi thể ấy anh sẽ lại hoá đen một lần nữa, cuối cùng gây nên hậu quả không thể vãn hồi.
Đấy cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại.
Một ý thức khác của hệ thống vẫn chưa tỉnh lại, Trần Nhữ Tâm chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Trong thoáng chốc, bên tai có người gọi tên cô.
Trần Nhữ Tâm chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt tuấn mĩ mang chút yêu mị của Lâm Nhất.
“Không sao rồi chứ?” Lâm Nhất đụng vào da cô một cái, phát hiện đã trở về bình thường.
Mặc dù không nghĩ ra vừa rồi là thế nào nhưng điều ấy vẫn khiến Lâm Nhất để ý, chỉ muốn ở lại căn cứ kiểm tra cho cô.
Chợt sau một giây, cổ tay Lâm Nhất bị cô bắt lấy.
Trên mặt anh lộ vẻ kinh ngạc và hoài nghi, nhưng lại không từ chối.
Trần Nhữ Tâm cẩn thận tránh để móng tay mình quệt qua làm anh bị thương, nhẹ nhàng viết xuống lòng bàn tay anh mấy chữ: (Tôi không sao.)
Sau một hồi, con mắt Lâm Nhất nhìn cô thâm thuý.
Vậy mà trong ánh mắt lại không hề bất ngờ, anh hỏi: “Em là ai?”
Trần Nhữ Tâm nhìn anh, chẳng thèm né tránh ánh mắt của anh, tiếp tục viết lên lòng bàn tay anh: (Trần Nhữ Tâm.)
“Em khôi phục ký ức?”
Trần Nhữ Tâm lắc đầu, sau đó lại viết xuống lòng bàn tay anh: (Chuyện trước kia không nhớ ra, nhưng tôi biết rõ tôi là ai.)
Lâm Nhất nhìn cô viết chữ trong lòng bàn tay mình.
Cảm giác này rất kì lạ, nhưng cũng không ghét.
Thậm chí anh còn cảm nhận được chỉ qua một cái chớp mắt, không nhớ ra cũng tốt, dù sao anh vẫn có thể tìm về kí ức của chính anh.
Cứ như vậy, hai người đi rồi lại nghỉ, đi về hướng cô nhi viện.
Năm ngày sau, rốt cuộc họ đến được thành thị có người sinh sống.
Đi cùng nhau cũng đụng phải rất nhiều kẻ gây phiền nhiễu.
Bọn chúng định giết người để lấy vật tư nhưng đều chết hết trong tay Trần Nhữ Tâm.
Đây là mạt thế, là thế giới người ăn thịt người, mang một khía cạnh tăm tối nhất, khó coi nhất của nhân tính phản ánh ra thế giới.
Dù Trần Nhữ Tầm không có lòng thương xót nhưng cô sẽ tuân thủ luật của thế giới này.
Đối với kẻ không có thiện ý, cô chưa từng nương tay mà sẽ trực tiếp lấy luôn mạng đối phương.
Hôm nay, Trần Nhữ Tâm đi ra ngoài, lúc trở về thấy xa xa Lâm Nhất đang nói chuyện nghiêm túc cùng một người đàn ông có dung mạo diêm dúa.
Dùng từ ngữ ấy để hình dung một người đàn ông thì hơi kì lạ, nhưng dùng trên người anh ta lại khá phù hợp.
Nhìn điệu bộ hai người đứng trò chuyện với nhau, xem chừng không phải là lần đầu gặp mặt.
Lúc Trần Nhữ Tâm đi qua, người đàn ông kia quay đầu lại, cũng trông thấy cô.
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm đang đeo kính râm, nhìn bề ngoài cũng không thể phát hiện đây là thây ma.
Khi gã đàn ông kia bắt gặp Trần Nhữ Tâm, đôi mắt loé lên, cười một tiếng với Lâm Nhất: “Thì ra lần này rời đi cũng không đi một mình ha.”
Lâm Nhất không trả lời anh ta mà giới thiệu với Trần Nhữ Tâm: “Trụ cột của căn cứ Chu Tước, Mục Chước.”
“…” Trần Nhữ Tâm gật đầu về phía anh ta, coi như chào hỏi.
Thấy Lâm Nhất chẳng giới thiệu cô ấy cho mình, Mục Chước không khỏi nở nụ cười: “Không giới thiệu cô ấy một chút sao?”
“Anh không cần biết rõ đâu.” Lâm Nhất chỉ liên tục đáp qua loa khách sáo.
Nghe vậy, Mục Chước cũng chẳng thèm để ý, cười: “Cậu vẫn không nể mặt như thế.”
Lâm Nhất cười mà như không nhìn anh ta: “Đối với anh, không cần thiết.” Rõ ràng đều là đàn ông có dung mạo xuất sắc giống nhau, nhưng khí chất khác lạ, khí thế cũng khó bề phân được cao thấp.
Mục chước mời mọc nói: “Nếu đã tới thì chi bằng đến chỗ tôi ngồi một tí nhé?”
“Không cần đâu.
Tôi còn có việc nữa.” Lâm Nhất từ chối.
Sau khi tách ra với Mục Chước, Trần Nhữ Tâm phát hiện rõ ràng tâm tình Lâm Nhất hơi khác thường, không khỏi có chút hoài nghi.
Mục Chước là ai nhỉ?
Cũng muốn hỏi hệ thống lắm, ngẫm lại thì thôi vậy.
Trần Nhữ Tâm bắt gặp sâu trong con mắt Lâm Nhất có sự thâm trầm ám ảnh, hệt như sương dày không tan đi được.
Hoài nghi ở đáy lòng càng sâu hơn.
Mà chính Lâm Nhất lúc này vừa rơi vào suy tư cũng hoàn toàn bỏ lơ ánh nhìn từ Trần Nhữ Tâm.
Năm ấy kẻ sống sót rời khỏi căn cứ dưới lòng đất ngoại trừ anh thì còn một người khác nữa, chính là Mục Chước.
Cả hai cùng là vật thí nghiệm của phòng nghiên cứu dưới lòng đất.
Mục Chước lúc ấy không gọi là Mục Chước, mà gọi là M-09, chịu trách nhiệm một hạng mục thí nghiệm khác.
Gã đàn ông kia, là người duy nhất trên thế giới này biết được chân tướng của mạt thế.
Tuy nhiên Lâm Nhất không để điều ấy trong lòng.
Thứ anh quan tâm là vào cái đêm huỷ diệt sở nghiên cứu, Mục Chước đã không có ở đó.
Anh ta cũng chẳng phải vật thí nghiệm đơn thuần, điều này Lâm Nhất biết sớm rồi.
Từ thái độ anh ta mời chào mình thì làm sao Lâm Nhất lại không biết thế lực sau lưng anh ta đại diện cho phương nào.
Tuy nhiên điều đó cũng chẳng quan trọng, mấu chốt là điều kiện mà đối phương đề ra rất hấp dẫn, đấy là giúp anh khôi phục kí ức.
Nhưng trên đời không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả, Lâm Nhất không định bảo hổ lột da, do vậy anh từ chối.
Lấy lại tinh thần, Lâm Nhất dừng chân, nhìn một đống hoang tàn trước mắt.
Nơi này chính là cô nhi viện kia.
Anh quay đầu nhìn về phía Trần Nhữ Tâm, “Còn nhớ nơi này hay không?”
Trần Nhữ Tâm lắc đầu.
Lâm Nhất cũng chẳng trông mong cô sẽ nhớ được cái gì.
Thân là thây ma, cô có thể duy trì lý trí khi còn sống đã là khó lắm rồi.
Dĩ nhiên anh nhận ra, nữ thây ma trước mắt không chỉ đơn giản duy trì lý trí khi còn sống, mà nhận thức đối với thế giới này cũng không hề mất đi.
Đây là một kì tích không thể nghi ngờ.
Anh từng nuôi dưỡng bọn thây ma kia.
Cho dù cấp bậc những con thây ma biến dị cao hơn cô rất nhiều, nhưng cùng lắm cũng chỉ nghe hiểu được vài ám thị đơn giản, vốn dĩ sẽ không suy nghĩ, bản năng vẫn yêu thích máu thịt con người.
Mà thứ trước mắt này, ngay từ ban đầu đã chẳng có dục vọng quá mãnh liệt đối với máu thịt con người, hoặc nói dục vọng không đủ để cô đánh mất lý trí.
Đây cũng là lí do vì sao trước kia anh lại không nhốt cô chung một chỗ với những thây ma nuôi dưỡng khác.
Nghĩ vậy, Lâm Nhất đứng trong chốc lát, sau đó mắt nhìn sắc trời, “Chúng ta đi thôi.” Nói rồi, xoay người chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Trần Nhữ Tâm đuổi kịp ngay sau đó.
Hai người mới vừa đi qua cửa thành đã bị vài gã đàn ông mặc chế phục đỏ thắm ngăn lại.
Không hề ngẫm nghĩ, Trần Nhữ Tâm đứng trước người Lâm Nhất.
Gã đàn ông cầm đầu tỏ thái độ cung kính, cúi người xuống: “Chào ngài, bác sĩ Lâm.
Ngài Mục phái chúng tôi đứng đây đợi ngài.”
“Đợi tôi?” Lâm Nhất kéo Trần Nhữ Tâm sang bên cạnh, nhìn gã đàn ông cầm đầu kia, sau đó thoáng liếc qua mấy người có dị năng mang đầy đủ trang bị đứng đằng sau anh, cười nhẹ nhàng: “Anh ta còn chưa hết hi vọng sao?”
“Ngài Mục nói ngài ấy có thể giúp ngài tìm được ký ức, chỉ hi vọng có thể ngồi xuống trò chuyện cùng ngài thật tốt.” Lâm Nhất biết gã đàn ông cầm đầu kia, tên Lục Hồng Khang.
Thân tín duy nhất của Mục Chước, dị năng hệ băng cấp năm.
Dù năng lực không bằng mình nhưng là nhân vật lợi hại có chiến lược trên cơ hơn so với thực lực của chính gã.
Mục Chước cũng hiểu mình rất rõ, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, đánh vào mạn sườn sẽ là lựa chọn tốt hơn.
Về điểm này, không phải Lâm Nhất không muốn thừa nhận anh ta tính kế rất vừa vặn, chỉ là mưu đồ của Mục Chước không nhỏ.
Bọn họ cùng một hạng người, cũng có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào.
Khác biệt duy nhất là, Mục Chước am hiểu tình thế hơn.
Cách khôi phục kí ức, Lâm Nhất đã có từ lâu rồi, chẳng qua anh chưa hạ quyết tâm để làm như vậy mà thôi.
Hiện giờ đối với việc Mục Chước quăng mồi nhử, anh cũng chẳng hiếu kì gì.
Tuy nhiên, ngược lại có một thứ làm anh hơi hứng thú…
Nếu đối phương đã dùng trăm phương nghìn kế để tính kế anh, vậy chi bằng cứ nhân cơ hội đoạt thứ kia về tay đi.
“Dẫn đường.”
Lục Hồng Khang nghe anh trả lời sau khi đã bị thuyết phục, đáy lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra không chỉ có Lục Hồng Khang mà nhóm người mang dị năng đi theo sau anh ta cũng bỏ xuống được tảng đá nơi đáy lòng.
Mặc dù chưa từng thấy vị này ra tay, chưa thấy anh nông sâu thế nào, nhưng dựa vào điều ấy thôi cũng đủ khiến người ta phải kiêng kị rồi.
Cứ là ngài Mục thì anh ta vẫn phải dè chừng.
Luận về thực lực của ngài Mục, người này rất nguy hiểm, nên càng khiến bọn họ cẩn thận hơn.
Nhưng nào biết vậy mà đối phương vẫn cứ thả lỏng dễ dàng như thế.
Mặc dù ngoài mặt họ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nửa điểm phòng bị trong lòng cũng chưa từng giảm bớt, trái lại họ càng cảnh giác hơn, chỉ sợ đối phương sẽ ra tay nhân lúc bọn họ không kịp đề phòng.
Đám người căn cứ Chu Tước này đều đến từ nơi xa xôi, dĩ nhiên lúc trở về cũng đi bộ.
Vì vậy họ không đón xe, hoặc vì họ biết vị trước mắt đây không thích loại phương tiện ấy.
Còn nhớ khi trước ngài Mục biết được vị này không ngồi bất cứ loại phương tiện giao thông nào, trên mặt lộ ra ý cười khó hiểu, chứng tỏ ngài Mục biết rõ nguyên nhân.
Đoàn người đi ước chừng nửa tiếng, rốt cuộc có thể trông thấy vật tổ* màu đỏ bên ngoài trụ sở Chu Tước, đó chính là kí hiệu của căn cứ Chu Tước.
*: Hình ảnh mang tính chất biểu tượng của một tập thể, một dân tộc.
Tới cửa, khi thủ vệ nhìn thấy đám Lục Hồng Khang thì trực tiếp thả người.
Lục Hồng Khang dựa theo phân phó, đưa Lâm Nhất đến một phòng khách trên nóc nhà cao tầng.
Kiến trúc căn cứ Chu Tước phòng vệ rất tốt.
Tòa nhà hoàn hảo này cơ hồ không tìm được ở mạt thế.
Nhưng phần lớn trong đây là loại kiến trúc ấy.
Bố trí phòng khách cũng cực kì xa hoa.
Giường tầng trên thảm quý hiếm, vô cùng phù hợp với phong cách của Mục Chước.
Lâm Nhất thong dong ngồi xuống ghế sofa, sau đó vẫy vẫy tay về phía Trần Nhữ Tâm.
Trần Nhữ Tâm cho rằng anh có chuyện gì, ai ngờ Lâm Nhất trỏ trỏ vị trí đối diện mình, nói: “Ngồi.”
Hơi suy tư, Trần Nhữ Tâm đành ngồi đối diện anh.
Lâm Nhất thích sạch sẽ, bấy giờ lại một thân tây trang màu xám.
Không thể soi ra được một nếp gấp nào trên quần áo.
Trần Nhữ Tâm nhìn áo sơ mi trên người anh, cũng khó trách tại sao anh lại có thể duy trì bộ dạng sạch sẽ vào thời mạt thế như vậy.
Lúc vô tình, Trần Nhữ Tâm vẫn phát hiện được khi đi đường anh cực kì cẩn thận tránh bụi tránh bặm.
Những thứ bụi bặm kia bị dị năng của anh ngăn cách bên ngoài, chẳng thể tiếp cận anh dù chỉ một chút.
Đối với hành vi này, Trần Nhữ Tâm không thấy kì lạ là không được.
Bởi vì trong ấn tượng của cô, người như vậy không nhiều, thậm chí ngay cả khi tiếp xúc với một người mang thân thể khỏe mạnh nhất cũng cực kì bài xích.
Chẳng qua biểu hiện của người kia không rõ ràng lắm, phải tỉ mỉ mới có thể phát hiện ra.
Bất kể người trước hay người sau, âu phục đều tinh tế không thấy một nếp gấp.
Dù cho có ở trước mặt cô thì anh cũng tuyệt đối không cho phép bản thân có nửa tỳ vết nào.
Hình Dã…Trần Nhữ Tâm bắt đầu thất thần trong vô thức, Hình Dã sẽ ở thế giới này sao?
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Người đến là một gã đàn ông có vẻ ngoài diễm lệ nhưng lại không bộc lộ một chút nữ tính nào.
Anh ta khoác trên người chế phục của căn cứ Chu Tước.
Hoa văn ở cổ áo là ấn kí Chu Tước màu vàng kim, ngọn lửa hồng càng làm ngũ quan nổi bật của gã đàn ông này thêm chói mắt.
Dáng người cao ngất mang tư thế oai hùng hiên ngang.
Rất ít gã đàn ông nào có thể biến bộ quần áo màu đỏ phân thành hai loại khí chất, anh khí và diêm dúa.
“Lại gặp nhau ha.” Mục Chước vui vẻ đi đến chỗ chủ vị.
Ánh mắt hệt như lơ đãng liếc về phía Trần Nhữ Tâm, “Cũng hoan nghênh cô nữa, cô Trần.”.