Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 30: Tg2_5
Edit: Mei A Mei
Nhớ lại dáng vẻ của Khai Bế trước khi chết, sắc mặt bọn họ lập tức tái mét.
Gã đàn ông kia ra tay từ lúc nào vậy chứ?!
“Lâm Nhất!!” Dương Nghiêm Thanh nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nhìn Tống Hiểu Kiệt đang cà lơ phất phơ cười toét cả miệng, lạnh lùng quát: “Tại sao anh ta phải làm như thế?!”
“Bởi vì bọn mày đáng chết nha ~” Nhìn khuôn mặt bọn họ lộ vẻ thống khổ, Tống Hiểu Kiệt cợt nhả: “Hỏi gì cũng không biết, lấy phụ nữ để mở đường thì mới có thể bảo vệ được cái mạng vô dụng qua đoan ngọ sao? Chẳng phải sẽ lãng phí chút tài nguyên còn sót lại trong mạt thế à?”
Dương Nghiêm Thanh tức muốn thổ huyết, “Mày! A a a – -”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong căn cứ Thương Vân.
Hai người khác cũng đau khổ ngã xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ khổ sở…!
“Cậu nói nhảm càng ngày càng nhiều.”
Nghe giọng nói kia, Tống Hiểu Kiệt vừa ngoảnh đầu đã thấy Chu Cẩm Dung bước chân thong thả đi tới, không khỏi oán hận nói: “Chậm quá rồi đấy.
Cậu cùng họ với rùa đen sao?”
Chu Cẩm Dung không nhanh không chậm đáp: “Đến chưa đúng lúc để xem cậu ra uy ở đây à?”
“Tôi đang làm việc nghiêm túc đó!” Điệu bộ Tống Hiểu Kiệt tràn đầy đứng đắn.
Ánh mắt Chu Cẩm Dung lướt qua anh ta, nhìn Dương Nghiêm Thanh đang cố gắng phát huy dị năng, thản nhiên nói: “Bị bác sĩ Lâm trông thấy thì đáng nói là cậu đấy.”
Cả hai tán gẫu ngay tại chỗ, kẻ xướng người hoạ, cực kì nhàn nhã và mất tập trung, tiếng kêu thảm thiết bi thương bên tai trở thành nhạc nền cho bọn họ.
“Hì hì~ khỏi cần cậu nói.” Tống Hiểu Kiệt xoa xoa đôi bàn tay, nhìn về phía Chu Cẩm Dung: “Ài, mỗi lần chứng kiến bác sĩ Lâm giết người, toàn thân tôi cảm thấy sợ hãi á ~”
“Ờ.” Điểm ấy, Chu Cẩm Dung cũng thừa nhận.
Toàn bộ căn cứ chẳng ai biết thực lực thật sự của Lâm Nhất.
Chỉ biết người này thần bí khó lường, thực lực lại đáng sợ.
Mỗi lần rời khỏi căn cứ, Lâm Nhất chỉ đi một mình.
Anh cũng sẽ mang thây ma biến dị còn sống trở về, trên người không bắt gặp phân nửa vết thương nào, tựa như chỉ đơn giản đi ra ngoài cánh cửa, tản bộ vài bước thôi.
Nhưng ngay cả Lục Kình Thương cũng chẳng dễ dàng giết chết những con thây ma biến dị cấp cao như vậy, chớ nói chi là giam giữ.
Chu Cẩm Dung đi về phía ba người kia.
Thân thể bọn họ đã thành đất dưỡng tốt nhất cho hoa.
Chỉ trong một giây, khi đủ loại hoa mọc trên thân thể bọn họ thì dị năng sẽ bị hạn chế.
Hoa cắm rễ trong tim rất nhanh nên lúc ấy chỉ còn nước về chầu trời thôi.
Ngón tay thon dài của anh ta xuất hiện mấy sợi tơ màu bạc.
Sợi tơ được dị năng hệ kim kích phát rất mau, chúng hệt như được giao phó sinh mệnh, mang theo ý nghĩ của chủ nhân xuyên qua mi tâm đám người kia.
Nhìn đến tận khi bọn họ đã chết mà không thể chết nữa, Chu Cẩm Dung mới thu lại những sợi tơ kim loại.
Trước nay anh ta làm việc cẩn thận nên dĩ nhiên sẽ không để đối phương có bất cứ cơ hội phản kích nào.
Tống Hiểu Kiệt quét mắt nhìn anh ta một cái, lại nhìn lỗ nhỏ trên ấn đường những người kia, líu lưỡi: “Sao tôi có cảm giác cậu cũng rất đáng sợ nhở?”
“Ý gì đấy?” Chu Cẩm Dung không mặn không nhạt tiếp lời, kéo lấy một thi thể trong số đó rồi trở về, “Mang phân bón đi.”
Mắt thấy còn dư lại hai thi thể, mặt Tống Hiểu Kiệt đầy bất ngờ nhưng vẫn một tay một xác nâng đi.
>>>>>
Vài ngày sau, Lục Kình Thương trở về.
Anh ta còn chưa kịp thay bộ đồ dính máu đã trực tiếp xông vào khu biệt thự nhỏ của Lâm Nhất.
Lâm Nhất đang chuẩn bị một ít dụng cụ trong phòng thí nghiệm, lúc nghe nói Lục Kình Thương qua đây cũng chẳng kinh ngạc.
Anh buông đồ đạc trong tay, tháo găng trắng vứt vào thùng rác, mở cửa chính phòng thí nghiệm ra, trông thấy bộ dạng hơi chật vật của người đàn ông đang lăm lăm nhìn mình bằng cặp mắt toé lửa, chậm chạp cười hỏi: “Chuyện gì?”
“Lại chẳng có chuyện gì?” Ngũ quan Lục Kình Thương mang đường cong sắc bén.
Mày kiếm bay bổng.
Bấy giờ anh ta hệt như con sư tử mạnh mẽ phẫn nộ, nhưng trong bụng lại không nhịn nổi sự tức giận đối với người đàn ông trước mặt này: “Người căn cứ Thanh Long bên kia đều nổi điên hết rồi.
Tôi nói nhá, chưa tính chuyện cậu không cho đổi vật tư, tại sao còn giết bọn họ? Cậu có biết ông đây trên đường về bị mấy thằng khùng đó đuổi theo chọc không hả?!”
“Vất vả ghê.” Lâm Nhất vỗ vai anh ta, phát hiện quần áo anh ta có vết máu thì lập tức nhíu mày rụt tay về, “Cậu thay quần áo đê, ngứa mắt.”
Lục Kình Thương tức giận gắt gỏng: “Chỗ mịa nào cũng có thây ma mà cậu còn thích sạch sẽ!” Nói thế thôi, Lục Kình Thương vẫn xoay người quen cửa quen nẻo tìm được phòng tắm, vọt vào tắm rửa, lấy một bộ huấn luyện sạch sẽ ra thay.
Lúc đi ra thì nhìn thấy Lâm Nhất đang kiểm tra thân thể cho thây ma nữ kia, sau lưng lộ hơn phân nửa.
Trên làn da trắng bệch không còn tí huyết sắc nào có vết thương lớn hơn cái miệng chén.
Hiển nhiên lúc sống, nữ thây ma này chết vì bị zombie đâm thủng tim.
Bề ngoài nữ thây ma không quá khác so với con người.
Nếu cặp mắt kia không lộ màu da yếu ớt vô cùng thì anh ta vốn chẳng thể biết được đây là một con thây ma.
Trên mình mỗi con thây ma ăn thịt người đều có mùi sát khí và máu tanh nồng đậm, nhưng hơi thở người trước mắt lại rất sạch sẽ, chứng tỏ cô chưa từng thấy máu.
Cũng chính bởi vì vậy mà các thành viên trong căn cứ không hề lên tiếng phản đối việc Lâm Nhất nuôi thây ma chỉ để làm thú cưng.
Phát hiện Lục Kình Thương tới, Lâm Nhất khoác áo trắng lên người cô, sau đó buông dụng cụ trong tay, tháo khẩu trang xuống, ngồi vào ghế dựa xoay, ung dung thong thả mở miệng: “Có chuyện gì nói đi, tôi bận lắm.”
“Thì ra cả căn cứ mỗi tôi rảnh nhất à.” Lục Kình Thương tức giận nói: “Trong mấy người mà cậu giết có phó căn cứ Thanh Long, mấy người khác cũng là tinh anh ở căn cứ, bây giờ bị cậu mang ra làm vườn rồi, cậu cũng xa xỉ quá ha!”
Tóc mái xám trắng của Lâm Nhất loà xoà rủ xuống bên tai.
Đôi đồng tử xám nhạt kia mang cảm giác thoải mái.
Đầu anh hơi nâng, khẽ mỉm cười nhìn Lục Kình Thương, gian manh mà tàn nhẫn: “Bọn họ dám chạm vào đồ của tôi, quá đáng chết ấy chứ.”
Khí thế của anh làm Lục Kình Thương hốt hoảng.
Anh ta vô thức bày ra tư thế phòng vệ.
Chờ khi anh ta đè xuống cảm giác mất tự nhiên thì nhìn về phía Trần Nhữ Tâm đang đứng một góc: “Cậu quen thây ma nữ này à?”
“Chẳng nhớ nữa.” Một bên mắt Lâm Nhất híp lại, “Nhưng cô ấy biết tôi là ai.”
“Cơ mà cô ta đã biến thành thây ma rồi.
Virus ăn mòn não bộ, chỉ e việc khôi phục kí ức…” là không thể.
Ba chữ cuối cùng, Lục Kình Thương không nói ra.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh, đối phương đi đứng chẳng có mục đích giống hệt u hồn, dường như anh đang tìm kiếm cái gì đó, song màu xám nhạt trong con mắt kia lại trống rỗng và mờ mịt.
Điều ấy làm anh ta nhớ tới đứa em gái mắc chứng tự bế đã qua đời của mình, nên mặc cho người bên cạnh ngăn cản, anh ta vẫn mang anh về căn cứ.
Anh ta cũng biết rõ, người này vẫn đang tìm kiếm kí ức của bản thân và dần dần coi mình là một thành viên trong căn cứ Thương Vân.
“Tôi sẽ có cách.” Lâm Nhất không chấp nhận luận điệu không thể nào.
Anh chắc chắn sẽ tìm lại kí ức của mình, dường như chỉ có làm vậy thì chỗ trống trong nội tâm mới có thể trở nên hoàn chỉnh.
“Cứ coi là thây ma cấp cao có thể liên kết đi, nhưng chỉ số thông minh vẫn chỉ dừng lại ở trình độ một đứa trẻ.
Một năm nay cậu vì tìm cách khôi phục kí ức, thậm chí không tiếc để chính cậu làm chuột bạch.
Đối với cậu, kí ức đã qua quan trọng đến như vậy sao?” Lục Kình Thương biết thừa tính người này cố chấp, dù là ai cũng chẳng có cách nào để dao động quyết định của anh, nhưng anh ta vẫn muốn thử thuyết phục anh, “Đầu tóc và con mắt cậu khác hẳn với người bình thường, tình trạng thân thể cậu ra sao, ắt hẳn cậu rõ ràng hơn tôi.”
Mặt mày Lâm Nhất cong lên: “Đầu tóc và con mắt có lẽ là màu sắc nguyên bản đấy?” Bộ phận thân thể của anh quả thật suy kiệt nhanh hơn so với người bình thường.
Từ khi rời khỏi phòng nghiên cứu dưới lòng đất thì anh đã biết rồi.
Đối với việc anh qua loa lấy lệ, Lục Kình Thương nhíu mày: “Cậu mà chết, tôi với Nhạc Nãng sẽ không đốt vàng mã vào tiết thanh minh cho cậu đâu.”
“A…” Lâm Nhất cười nhìn anh ta.
Con ngươi xám nhạt lộ ra vẻ ấm áp, “Vậy phải đợi cô ấy gả cho cậu cái đã.”
“Hừ, sớm muộn gì cô ấy cũng là người phụ nữ của tôi!” Lục Kình Thương không nói nhiều khi thấy dáng vẻ tuỳ ý đổi chủ đề của anh, quay đầu không nhìn anh nữa, chỉ nói: “Căn cứ Thanh Long bên kia tôi sẽ nghĩ cách, tốt nhất cậu đừng nên rời khỏi căn cứ.”
Lâm Nhất không lên tiếng.
Anh đứng dậy mang một hòm thuốc trong ngăn tủ đưa cho Lục Kình Thương, nói: “Dùng cái này đổi về vài thứ trong căn cứ Thanh Long đi.
Những người kia không truy sát cậu vì cái chết của Dương Nghiêm Thanh đâu, mà là vì không đạt được mục đích nên chó cùng rứt giậu thôi.
Chuyến Tây Nam tháng trước, bọn họ đã tổn hại gần một nửa tiểu đội tinh anh rồi.”
“Cậu moi được tin tức này từ đâu?” Lục Kình Thương hít một ngụm khí lạnh, “Lẽ nào ban đầu cậu đã định giết mấy người trong căn cứ Thanh Long kia?”
Khoé miệng Lâm Nhất cong lên: “Ai mà biết?”
Xung quanh trăm dặm ngoài kia, căn cứ gần với Thanh Long nhất là Thương Vân.
Vài tên địa vị cấp cao ở căn cứ Thanh Long đều là hạng người dã tâm bừng bừng.
Họ ngấp nghé thuốc tăng trưởng dị năng chẳng phải ngày một ngày hai, hiện tại sao nhàn nhã cho được.
Nhưng hết lần này đến này khác “phòng rò rỉ gặp cả đêm mưa”, khó trách căn cứ Thanh Long lại lừa gạt tin tức tới sít sao.
Suy ngẫm cẩn thận giữa lợi và hại, Lục Kình Thương nhíu mày nói ra nghi hoặc trong lòng: “Số lượng mà bọn họ muốn, hơi nhiều.”
Nghe vậy, Lâm Nhất khẽ mỉm cười: “Độ tinh khiết trong thuốc mê này cao hơn so với lúc trước, hãy xem có bao nhiêu người hấp thụ được nó đi.
Đến thời điểm cậu cũng hứng thú như căn cứ Thanh Long thì có thể nhân cơ hội khuếch trương dưới gầm bàn.”
“Coi như xong.” Lục Kình Thương khinh thường nói: “Cái nơi chướng khí mù mịt mà tôi sắp tới có tác dụng gì, lẽ nào ông đây vẫn phải nuôi cái lũ vô dụng kia sao?”
“Tự cậu quyết định, đồ ở chỗ này nhớ mang đi nha.” Lâm Nhất hạ lệnh đuổi khách hết sức rõ ràng, suýt thì chưa nói câu vội vàng.
Làm sao Lục Kình Thương không rõ, nhận lấy hòm thuốc kia, vừa mở ra nhìn, quả nhiên tất cả hơn năm mươi chi, nói: “Được.”
Anh ta ra đến cửa, Lâm Nhất nhắc nhở một tiếng: “Mang đồ bẩn của cậu về.”
“…” Dưới chân Lục Kình Thương lảo đảo, khoé miệng giật giật, quay người cầm bộ quần áo trước lúc thay.
Toàn bộ quá trình, Trần Nhữ Tâm lọt tai hết những gì họ đối thoại với nhau.
Cho tới khi Lục Kình Thường rời đi, cô vẫn chưa hồi thần.
Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng, màu tóc và màu mắt Lâm Nhất khác hẳn người bình thường, cùng với tính cách bệnh hoạn kia, một chút đặc thù ấy làm cô liên tưởng tới những mô tả về mục tiêu nhiệm vụ trong tài liệu mà hệ thống đã cung cấp.
Mấu chốt nhất là, anh không nhớ rõ những gì đã qua, chỉ e đến tên mình cũng chẳng nhớ nổi.
Vật thí nghiệm đánh số R-01, Lâm Nhất.
Nên Trần Nhữ Tâm hỏi hệ thống trong đầu: “Lâm Nhất là Trần Linh Thiệu hở?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng lại giống với giọng trần thuật điềm tĩnh.
“Hệ thống đã chết, có việc hoá vàng mã.”
“…” Xem ra là đúng rồi.
Không rõ vì sao, lúc nào Trần Nhữ Tâm cũng có thể moi được tin tức mình muốn từ hệ thống.
Hệ thống này sẽ không giấu tâm trạng, vừa nhát vừa đần, rất dễ đoán.
Hệ thống thầm đắc ý mình cơ trí, hoàn toàn không biết Trần Nhữ Tâm đang suy nghĩ gì.
Thân là hệ thống, nó thi hành sứ mệnh của mình theo bản năng, không thể thoát chỉ vì ân tình cá nhân.
Mặc dù, nó thật sự rất thích kí chủ của mình, nhưng có một thanh âm đang nói cho nó biết, nhất định không thể đối nghịch với quy tắc, bằng không chẳng ai gánh được hậu quả của kí chủ và chính nó.
Đến lúc đó hoàn cảnh kí chủ cũng sẽ trở nên nguy hiểm hơn, vì vậy nó tuân thủ sứ mệnh nghiêm ngặt mọi lúc mọi nơi.
Tâm tư Hệ thống và kí chủ Trần Nhữ Tâm đều sa vào trầm mặc trong thoáng chốc.
Nên nói cho Lâm Nhất thế nào về thân phận thật sự của cơ thể này đây? Trần Nhữ Tâm vẫn chưa phát hiện, bấy giờ ánh mắt Lâm Nhất liên tục rơi trên người cô, màu xám nhạt nhìn cô với ý tứ sâu xa.
Nữ thây ma này, liệu trong tưởng tượng có ý gì không.
Anh muốn nhìn một chút, cô có thể đắm chìm đến bao giờ.
Cô rất khác với thây ma bình thường, chẳng có tí dục vọng máu thịt.
Lúc nào cũng đứng yên tĩnh một góc, như một con rối cầu kì.
Thây ma bình thường giống nhau ở chỗ dù cho có là thây ma mang trí tuệ cấp cao thì cũng chẳng thể tránh được sự say mê với mùi máu tanh, không khống chế được bản năng mà cắn người.
Nhưng con trước mặt lại không như vậy.
Ngoại trừ cặp mắt đặc biệt thuộc về thây ma cấp cao và không thể mở miệng nói chuyện thì nó chẳng có tí đặc điểm nào ở một con thây ma cả.
Đôi khi, nữ thây ma này mang cho anh cảm giác tựa tựa một người.
Vẫn là tính cách kiềm chế, tỉnh táo ở con người, nhưng lúc nhớ lại lần gặp đầu tiên, khi ánh mắt cô hướng về mình, anh lại cảm thấy không đúng.
Một người mất đi kí ức có thể thay đổi lớn tới vậy sao?
Vậy…bản thân anh đã làm ra chuyện gì để cô lúc ấy phải nhìn anh bằng ánh mắt như thế?
Anh biết, khoảnh khắc ấy lòng mình bất ngờ truyền đến một cảm giác co thắt đau đớn, chỉ là không nói rõ được.
Sau đó, thuận theo tự nhiên mang cô về.
Vì cơ thể cô đã ngâm qua dung dịch thuốc đặc chế nên sẽ không bị phân huỷ.
Nhưng miệng vết thương sau lưng phải cẩn thận, đỡ phiền phức giống như mấy con thây ma thiếu cánh tay, gãy cẳng chân, toả ra mùi tử khí hôi thối, còn giòi bọ loằng ngoằng nữa.
Cho nên cơ thể Trần Nhữ Tâm đều do đích thân anh kiểm tra hộ lý.
Đối với anh mà nói, cơ thể con gái chẳng khác lắm so với một con chuột bạch nhỏ, dĩ nhiên lòng anh không gợn sóng.
Nhưng tuy vậy anh sẽ không để hai trợ thủ làm giúp.
Chẳng nói được nguyên do tại sao, có lẽ là bản năng không muốn người khác chạm vào đồ của mình, dù là thú cưng cũng không được.
Hôm nay Lâm Nhất hơi suy tư.
Anh buông sổ ghi chép mỏng trên tay xuống, đứng dậy ấn một cơ quan, áp lòng bàn tay vào máy cảm ứng, cánh cửa kim loại mở ra.
Anh quay đầu nhìn Trần Nhữ Tâm đang đứng tại chỗ không động đậy: “Qua đây.”
Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó bước về phía anh.
Đi theo anh vào mật thất, Trần Nhữ Tâm nhớ lại hôm ấy cô đã khôi phục kí ức ở chính trong mật thất này.
Rồi người thay quần áo lúc đó cũng là người này.
Lâm Nhất đứng trước bàn điều khiển, ấn xuống cái nút, một vòng tròn hình trụ bằng thuỷ tinh mở ra trên chốt, bên trong là chất lỏng màu lam nhạt, nhưng mắt Trần Nhữ Tâm lại không thể phân biệt được màu sắc bên trong.
Tuy nhiên nhìn động tác ấy, hẳn là để cô ngâm vào đó.
“Cởi quần áo.”
Động tác muốn qua chỗ giàn giáo của Trần Nhữ Tâm khựng lại, có phải cô nghe nhầm rồi không?
Phát hiện cô lén lút, trong lúc lơ đãng, môi mỏng Lâm Nhất cong lên, nhìn cô một cái thật sâu: “Cởi hết.”.