Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 25: Tg1_hết


Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 25: Tg1_hết


Edit: Mei A Mei
Ngày 4 tháng 2, XX thông báo một mẩu tin tức.

“Gần đây cảnh sát đã cùng nhau triệt phá vụ án giết người liên hoàn.

Tội phạm tình nghi cuối cùng cũng đã sa lưới.

Đối tượng thừa nhận tất cả tội danh trước kia, hơn nữa còn thú nhận rất thẳng thắn.

Đa số người chết đều từng học cùng trường X.

Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, vụ án cố ý giết người ở thành phố A vào sáu năm trước đã nổi lên một lần nữa.

Vụ án lần này lại liên quan đến sự kiện bạo lực trên sân trường nhiều năm về trước.

Dựa theo…”
Bạch Tiểu Nhã cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh.

Cô ngẩn người xem màn trình diễn của Tống Nghệ trên TV.

Sự tình đã qua một tuần.

Từ sau ngày 27, bởi vì không làm tròn trách nhiệm với kẻ khả nghi nên Tiết Minh Huyên bị cách chức tạm thời và đang thụ lí ngành điều tra tương quan.

Đợt này chỉ sợ đến chính Tiết Minh Huyên cũng không ngờ sẽ ra nông nỗi như thế.

Tuy nhiên, chuyện đó chẳng liên quan gì tới cô ta.

Ngày mở phiên toà của Hình Dã, Bạch Tiểu Nhã cũng đi.

Trông dáng vẻ anh ta không chán chường, rất bình tĩnh tiếp nhận tuyên án của chánh án.

Cuối cùng anh ta bị phán tử hình, án treo hai năm.

Sự tình coi như tạm ngừng.


Tin tức Trần Nhữ Tâm qua đời truyền đến tai bố mẹ ở hải ngoại.

Họ trở về gặp con gái lần cuối, mặt khác vì bận rộn công việc nên không đi không được.

Rốt cuộc khi ấy, hậu sự của Trần Nhữ Tâm do Hình Dã tự chủ trương.

Lúc lập bia mộ, anh ta đã tự tay khắc lên tấm bia: Mộ của ái thê Trần Nhữ Tâm.

Mộ địa nằm tại vùng ngoại ô xa, đó là nơi cảnh sắc cực kì xinh đẹp, vốn thuộc về địa bàn du lịch làng Tiết gia nhưng đã bị Hình Dã mua lại bằng thủ đoạn không rõ.

Hôm đó, bầu trời mưa rơi lác đác.

Người đi rất nhiều.

Đa phần là đàn em trong trường của Trần Nhữ Tâm, còn có hai vị đàn anh đàn chị cũng tới.

Đối với việc Trần Nhữ Tâm chết, tất cả mọi người hơi hoảng hốt, không muốn tin tưởng.

.

Truyện Khoa Huyễn
Bạch Tiểu Nhã đi muộn nên có lẽ đã không còn ai.

Trên đường cô ta bắt gặp Tiết Minh Huyên đang bị cách chức tạm thời.

Hai người đứng trước mộ, lặng im không nói.

Mưa vẫn rơi.

Bạch Tiểu Nhã nhìn một bầy hoa tươi đặt tuần tự trước mộ, đột nhiên mở miệng: “Cô ấy từng nói, cô ấy đến vì Hình Dã.”
Tiết Minh Huyên nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Nhã, mi tâm cau lại: “Ý gì đây?”
“Mặc dù Hình Dã mang tội ác tày trời, cực đoan và mất đi nhân tính, nhưng chỉ uy hiếp như thế thôi là chưa đủ.

Hôm ấy chúng ta thoải mái bắt được anh ta như vậy cũng do trên đời chỉ có Trần Nhữ Tâm mới khiến anh ta khoanh tay chịu trói.” Nụ cười Bạch Tiểu Nhã không rõ hàm ý, đối mắt với anh ta, bỗng dưng hỏi một câu: “Anh từng hối hận không?”

Giọng Tiết Minh Huyên chua chát: “Hối hận cái gì?”
“Hối hận trước kia đã lợi dụng cô ấy.”
“…” Giọng Tiết Minh Huyên lạnh xuống, “Không liên quan tới cô.”
“Bây giờ suy nghĩ một chút đi, nếu lúc trước không cuốn Trần Nhữ Tâm vào vụ án này thì có lẽ cô ấy sẽ không phải chết dưới súng của anh? Cũng có lẽ anh sẽ không sống trong nỗi thống khổ và ân hận như bây giờ, tự tay giết chết người mình yêu?” Chẳng biết Bạch Tiểu Nhã nhớ lại điều gì, không chừng là chuyện phản bội mà mình đã từng trải qua.

Môi hồng cô ta nhếch lên đường cong trào phúng, cười nhìn anh ta: “Người yêu…Ai mà biết được?”
“Im đi!”
“Tôi chỉ lí giải cho sự phẫn nộ của anh thôi.

Tuy nhiên không thể thay đổi được sự thật.

Nếu anh thật sự yêu cô ấy thì lúc trước sẽ không đồng ý lợi dụng cô ấy.

Bây giờ nói quá yêu, có biết là buồn cười lắm không?” Bạch Tiểu Nhã khẽ cười một tiếng, xoay người đưa lưng về phía anh ta.

Trong hương hoa hải đường nhàn nhạt bay theo gió lại truyền về một câu: “Bất kể là Hình Dã hay là anh, cuối cùng vẫn gieo gió gặt bão.”
Trong nháy mắt ấy, bóng dáng Tiết Minh Huyên cúi gằm.

Thậm chí anh ta còn không thể phản bác được lời cô ta nói.

Bạch Tiểu Nhã nói không sai, cuối cùng gieo gió gặt bão, bất kể là mình hay Hình Dã, chẳng ai tránh được.

…!
>>>>>
Một tháng sau, vào một buổi sáng sớm, cả Bạch Tiểu Nhã và Tiết Minh Huyên đều cùng lúc nhận được một cú điện thoại.

Cuộc gọi là cục báo tin, “Hình Dã chết rồi.”
Bạch Tiểu Nhã ngẩn ngơ: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chúng tôi chưa phát hiện bất cứ dấu vết nào chứng minh anh ta sự sát hay là bị giết.

Pháp y đánh giá, tim anh ta đột ngột ngừng đập mà chết.

Thời gian tử vong vào tối hôm qua.”

“…” Mất rất lâu Bạch Tiểu Nhã mới hỏi: “Anh ta có người thân không?”
Đối phương trả lời: “Không có.

Tuy nhiên có một gã quản gia người Đức qua đây lo liệu hậu sự cho anh ta.

Bảo rằng dựa theo nguyện vọng của Hình Dã khi còn sống, đưa anh ta đi hoả táng.”
Bạch Tiểu Nhã đáp: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Nhã nghĩ tới, nếu điều này thật sự là ngoài ý muốn, dù thế nào cô ta cũng không tin.

Chỉ e đây là dự định của người đàn ông kia.

Mà lúc này Tiết Minh Huyên nhận được tin cũng có kết luận y như vậy.

Kẻ đó, tuyệt đối sẽ không phải kiểu chết ngoài ý muốn.

Cơ mà đã chết rồi thì còn so đo chuyện này làm gì nữa?
Đối với việc bản thân mình bị xử như thế nào, Tiết Minh Huyên rất tỉnh táo.

Có lẽ giống như Bạch Tiểu Nhã đã nói, gieo gió gặt bão.

>>>>>
Lại qua vài ngày, thời tiết ở thành phố S dần dần khá hơn.

Một hôm nọ, lúc trời chiều buông xuống, tại con đường nhỏ trong vùng ngoại ô, một chiếc xe màu đen ngừng lại.

Cửa xe mở ra, là một người đàn ông người Đức, tóc nâu mắt xanh, mặc áo bành to đen.

Ông ta đeo nơ đen, quần dài màu đen, giày da đen bóng loáng.

Dù đầu tóc rối loạn thì cả thân thể vĩnh viễn thẳng tắp, là người đàn ông Đức đặc biệt bảo thủ và nghiêm cẩn.

Hai tay ông ta ôm một cái hộp đúc bằng gỗ mun, chậm rãi đi về phía trước.

Nơi ấy là một biển hoa xinh đẹp.

Vô số cúc trắng nở rộ như tuyết, cánh hoa trắng bao quanh nhuỵ vàng chập chờn trong gió…Hình ảnh này giống hệt với cảnh tượng từng được mô tả trên trang giấy…!
Thời gian như đồng hồ cát vậy.

Chỉ nháy mắt hình ảnh đã quay về ngày hôm đó sau giờ ngọ – –
Ánh mặt trời dịu dàng, gió nhẹ thoang thoảng.


Một góc giấy kẹp trong sách bị gió thổi rơi trên mặt đất, đúng lúc được Hình Dã đi ngang qua khom lưng nhặt lên.

Nhìn thấy bức tranh kia, cười hỏi cô: “Tranh gì đây?”
“Đẹp không?” Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn anh.

Sâu trong đáy mắt Hình Dã vui vẻ hết bệnh.

Đây đúng kiểu tiện tay vẽ xấu, phác lung tung lên mặt tường ven đường ấy.

Quả thật rất thú vị.

Thế nhưng trong lúc mơ hồ lại có thể khiến anh chứng kiến cả một vườn hoa xinh đẹp, thậm chí anh còn phân biệt được loại hoa kia.

Anh nín cười gật đầu: “Dĩ nhiên nhìn ổn rồi.”
Trần Nhữ Tâm biết rõ tài vẽ của mình ra sao.

Cơ mà điệu bộ muốn cười nhưng không được của anh thật sự là…!
“Buồn cười cứ cười đi.”
“A…” Hình Dã cũng không nhịn cười được, giọng nói từ tính bộc lộ trên khuôn mặt tuấn mỹ khác thường, làm người ta không giận nổi.

Anh nói: “Là rất đẹp, mặc dù nét vẽ trừu tượng, nhưng ý cảnh nên thơ.”
“…” Trần Nhữ Tâm duỗi tay muốn cướp lấy tờ giấy từ tay anh, lại bị Hình Dã né tránh không cho cô đụng vào.

Dứt khoát cô buông tha, nhìn anh cất kĩ tờ giấy như bảo bối, đứng dậy chuẩn bị đi rót cốc nước.

Nhưng cô vừa mới đứng lên đã bị Hình Dã ôm lấy từ phía sau.

Giọng anh khàn khàn lọt vào tai cô, cảm giác cực kì từ tính: “Em còn chưa nói cho anh biết bức vẽ này là gì đâu?”
Trần Nhữ Tâm khựng lại, hơi nghiêng đầu, đôi mắt trong như nước quét qua dáng vẻ của anh: “Anh muốn biết thật à?”
Hình Dã chống cằm lên cổ cô, ngửi hương thơm nhàn nhạt khiến người ta an tâm trên người cô.

Anh nói: “Tất nhiên.”
“Cái kia à…Là nơi an nghỉ về sau của em đấy.” Trong giọng nói không khó có phần đùa giỡn.

Nhưng Hình Dã lại giật mình, tay ôm eo cô càng khẩn trương.

Giọng nói dịu dàng, khẩu khí lại thành thật đáng tin cậy: “Là của chúng ta.”

– – – – ( Thế giới đầu tiên kết thúc) – – – -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.