Bạn đang đọc Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt – Chương 21: Tg1_21
Edit: Mei A Mei
Trần Nhữ Tâm mới vừa vào phòng tắm để tẩy rửa đi cảm giác dinh dính trên người.
Sau khi đánh răng rửa mặt, cô vẫn thấy không thoải mái.
Cô nhìn bộ dạng của mình qua gương, môi hơi đỏ lên, có lẽ lúc lau đã dùng lực hơi mạnh.
Thay áo choàng tắm, khi Trần Nhữ Tâm vừa rời phòng tắm đã trông thấy có người ngồi trên giường, không khỏi ngẩn ra: “Hình Dã?”
Lúc này trên người Hình Dã vẫn còn mặc tây trang cẩn thận tỉ mỉ, âu phục không có nửa cái nếp gấp, nhìn dáng vẻ như vừa từ công ty về.
Chỉ là trên mặt anh hơi sắc lạnh hơn so với bình thường.
Đáy lòng Hình Đã đè nén sự tức tối, cố gắng để giọng nói của mình nghe bình thường chút, ngước mắt nhìn cô: “Lại đây.”
Trần Nhữ Tâm phát hiện anh hơi mất hứng, mặc dù không rõ nguyên do nhưng vẫn đi về phía anh.
Còn chưa đến cạnh Hình Dã đã thấy anh duỗi tay nhẹ nhàng kéo, trọng tâm toàn thân Trần Nhữ Tâm lập tức ngã vào lòng anh.
Song, lúc lấy lại tinh thần, chân cô đã giạng ra ngồi lên đùi anh.
Trần Nhữ Tâm cảm giác được hơi thở trên người anh có chút nguy hiểm nhưng lại không giãy giụa, chỉ lẳng lặng nhìn anh, “Anh đang giận à?”
“Ừm.” Giọng nói trầm trầm thấp thấp, mang theo cảm xúc thô bạo không dễ dàng phát hiện.
Hô hấp nóng rực của anh phả vào gáy làm Trần Nhữ Tâm không nhịn nổi muốn tránh đi.
“Đừng động.” Câu mệnh lệnh buộc động tác né tránh của cô ngừng lại.
Chỉ thấy một tay Hình Dã ghìm chặt vòng eo cô, tay còn lại miết cằm cô, đốt ngón tay không nặng không nhẹ vuốt ve môi dưới cô.
Giọng nói khàn khàn toát ra hơi thở hắc ám nồng đậm: “Xế chiều đi gặp ai?”
“…” Cơ thể Trần Nhữ Tâm hơi cứng đờ.
“Tại sao không nói chuyện?” Mắt Hình Dã nguy hiểm nheo lại.
Độ mạnh yếu trên tay cũng vô thức tăng thêm, “Hửm?”
Nếu thật thà khai ra cái tên Tiết Minh Huyên chắc chắn sẽ chọc giận anh.
Nếu nói dối chỉ sợ người này sẽ càng trở nên nguy hiểm không thể khống chế hơn.
Trần Nhữ Tâm hiểu ra, vậy thì điệu bộ này của Hình Dã, chỉ e là đã trông thấy cảnh tượng mình và Tiết Minh Huyên thân mật trong xe.
Người này vốn có tính độc chiếm đáng sợ và trạng thái khống chế dục vọng dễ thay đổi, vậy mà giờ anh lại dùng thái độ bình tĩnh để tra hỏi mình…đã là khó lắm rồi.
Môi dưới Trần Nhữ Tâm bị miết hơi đau, vô thức thè đầu lưỡi ra liếm liếm, lại không ngờ động tác Hình Dã bỗng ngưng bặt.
Phát hiện anh thay đổi, Trần Nhữ Tâm khẽ thốt ra một chữ: “Đau.”
Vậy nên Hình Dã vuốt ve môi cô.
Cánh tay vẫn chưa buông ra.
Ánh mắt tối tăm chằm chằm nhìn cô tựa hồ nhuốm sắc máu lên cánh môi cô vậy.
Trần Nhữ Tâm như có điều suy nghĩ, tính thăm dò liếm liếm cánh môi, cũng liếm cả tay anh nữa.
Cô nhận ra hơi thở trên thân người này cơ hồ không còn thô bạo như vừa rồi nên nhẹ nhàng ngậm giữ lấy ngón tay anh, đưa đầu lưỡi ra liếm.
Liếm, gặm, cắn; thật giống như một con vật nhỏ ngoan ngoãn lấy lòng chủ nhân nhà mình.
Cảnh dâm mỹ mà thuần tuý trước mặt khiến ánh mắt Hình Dã trở nên âm trầm và nguy hiểm, hô hấp cũng chuyển sang thô trọng, “Em đang làm gì vậy?” Giọng anh vì dục vọng mà mang âm thanh kìm nén khàn khàn, nhưng lại không thể từ chối xúc cảm ngọt ngào này, trầm giọng nói: “Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đấy.”
Trần Nhữ Tâm cúi đầu liếm ngón tay ướt át của anh, nói: “Anh đừng giận nha.”
Hình Dã nhìn ngón tay mình hơi ẩm ướt, híp nửa mi, “Em đang nịnh tôi sao?”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm ngoan ngoãn gật đầu.
Trái tim Hình Dã đột nhiên co rút lại, ánh mắt nhìn cô tựa như dã thú nhìn chằm chằm con mồi của mình vậy, hung ác lại cao cao tại thượng: “Còn chưa đủ đâu.”
Một giây kia, Trần Nhữ Tâm có cảm giác run rẩy khi bị một kẻ săn mồi khủng bố nhìn thẳng, cũng bắt đầu cảm giác thân thể không còn sức để làm gì, vì vậy tay cô chủ động choàng qua bả vai Hình Dã.
Chợt nhớ mình từng bị Tiết Minh Huyên cưỡng hôn, vì phòng ngừa anh phản cảm nên cô tránh môi anh đi, chỉ hôn lên gò má và cằm anh, từ từ liếm xuống hầu kết anh…
Đồng tử Hình Dã hơi co lại.
Anh khó nhịn được tiếng thở gấp khe khẽ.
Một tay kéo cà vạt của mình ra, yêu cầu: “Ngẩng đầu lên.”
Trần Nhữ Tâm nghe lời ngẩng đầu lên, sau đó bị Hình Dã cúi xuống ngậm lấy cánh môi.
Động tác của anh làm Trần Nhữ Tâm ngẩn ngơ, tay vô thức đẩy trước ngực anh, khi đã lấy lại tinh thần mới bắt lấy vạt áo sơ mi của anh, chủ động hé miệng.
Dĩ nhiên Hình Dã sẽ không từ chối sự ngoan ngoãn ấy, dùng lưỡi thăm dò vào khoang miệng âm ấm của cô mà dịu dàng càn quét, rồi ngậm, giữ lấy đầu lưỡi cô, không nặng không nhẹ mút vào.
Nghe cô phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt, trong vô thức, động tác Hình Dã bắt đầu tăng thêm, hận không thể in dấu vết của mình lên mỗi một chỗ nhẵn nhụi trên cơ thể cô.
Trần Nhữ Tâm chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn từ anh, song hai tay ôm lấy cổ anh chưa từng làm cô trượt từ trên đùi anh xuống.
Cuối cùng chờ lúc Hình Dã buông tha cho Trần Nhữ Tâm, toàn thân cô mới mất lực ngã vào lòng anh, ngay sau đó xảy ra một trận trời đất quay cuồng.
Khi tỉnh lại, cô đã nằm xuống vải nhuyễn mềm mại trên giường lớn.
Cô trông thấy Hình Dã đè ở phía trên nhìn cô bằng một ánh mắt mà cô không tài nào hiểu nổi, tình cảm kìm nén bên trong quá âm trầm, xen lẫn ái và dục, còn chứa đựng một thứ tình cảm khác khiến trái tim Trần Nhữ Tâm hơi run lên.
Nhận ra thân thể của anh có biến chuyển, Trần Nhữ Tâm khẽ lên tiếng: “Hình Dã?”
“Gả cho anh đi, Nhữ Tâm.”
Giọng nói anh âm trầm mà đè nén, đang cố gắng áp chế bản thân.
Trong cặp mắt kia chất chứa sự âm trầm và tình cảm cuồng loạn làm Trần Nhữ Tâm không thể lẩn tránh.
Cô gật đầu: “Được.”
Chỉ thấy anh mang ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, đẹp đẽ và quý giá không biết từ đâu, khỏi trình bày, đeo luôn vào ngón áp út tay trái cho cô.
Sau đó ánh mắt sáng rực nhìn cô, tuyên cáo: “Em là của anh.”
“Ừm.” Trần Nhữ Tâm bị đè nặng nên hơi mệt, muốn đứng dậy.
“Đừng động.” Hình Dã tựa đầu bên cần cổ còn mang hương thơm sữa tắm của cô, “Để anh ôm một cái.” Chờ sự nhốn nháo trong cơ thể bị dẹp xuống, lúc này Hình Dã mới buông cô ra, đứng dậy.
Hiện tại quần áo cả hai đều không chỉnh tề.
Dây lưng áo choàng tắm của Trần Nhữ Tâm đã tuột một nửa.
Một mảng ngực tuyết trắng mềm mại cũng được miêu tả sinh động, hết lần này tới lần khác không hề phòng ngừa có ánh mắt nhắm vào mình…Đáy mắt Hình Dã bỗng dưng trầm xuống, kéo một bên chăn đắp lên người cô.
Giọng nói khàn khàn mang dục vọng kìm nén: “Coi như là chấp nhận anh rồi thì cũng phải có ý tứ phòng bị chứ.
Anh là đàn ông, hơn nữa còn là người đàn ông không phút giây nào là không muốn ôm em.”
Trần Nhữ Tâm trả lời: “Hôm nay không phải kì sinh lý.”
Một câu này hệt như lời mời mọc khiến khoé mắt Hình Dã đo đỏ.
Anh hít một hơi thật sâu, đè xuống dục vọng bị khơi mào lần nữa.
Tay Hình Dã chống lên gáy cô, nhìn cô từ trên cao, nói lời dâm tà xấu xa khiến người ta mặt đỏ tai hồng nhưng mặt mày lại nghiêm túc như đang họp hội nghị tổng kết: “Anh muốn em, nằm mơ cũng muốn biến em thành người phụ nữ của anh, để em phát ra tiếng rên rỉ và thở gấp dễ nghe dưới thân anh, để vẻ mặt quyến rũ của em được thay đổi khi anh tiến vào trong em, anh muốn ngắm dáng vẻ của em khi kêu tên anh lúc cao trào.”
Trần Nhữ Tâm bỗng dưng né đi ánh mắt trần trụi kia.
Đôi tai ửng đỏ đã bán đứng sự bình tĩnh của cô lúc này.
Hình Dã buồn cười nhìn cơ thể cô rõ là run rẩy lại cố giả bộ điềm nhiên.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ mang bảy phần chìm đắm trong sủng ái, còn có ba phần gian manh: “Anh lại mong đợi đêm tân hôn sẽ lấy được toàn bộ từ em.
Đích thật càng mong ngóng lâu mới càng thêm ngọt ngào, anh sẽ hưởng thụ quá trình chờ đợi.”
“…” Cái logic này, Trần Nhữ Tâm hoàn toàn hiểu.
Anh nói tiếp: “Chỉ anh mới có thể đè lên người em, mò mẫm em, ôm em.”
“Ừ.”
Thần sắc trên mặt Hình Dã khó dò, nhìn cô: “Đừng gặp lại Tiết Minh Huyên nữa.”
“Được.” Trần Nhữ Tâm gật gật đầu.
“Vài ngày tới đừng rời khỏi nhà.” Hình Dã duỗi tay áp lên gò má cô, dịu dàng nói: “Không để cho anh phân tâm.
Nếu như em bị thương, anh sẽ rất tức giận.”
“Được.”
…
>>>
>>>
>>>
Vài ngày nay, Hình Dã bận bù đầu với công việc.
Thậm chí chỉ khi buổi tối cô mới thấy được bóng dáng anh.
Trần Nhữ Tâm xem lịch để bàn.
Hôm nay là ngày 20 tháng 11.
Cô cầm bút trên bàn vẽ một vòng tròn vào ngày 27, bởi vì đây là ngày kết thúc hết tất cả, là ngày cuối cùng của nhiệm vụ.
Hôm nay, như thường lệ Trần Nhữ Tâm mở hòm thư ra.
Nhìn sang phong thư, cô để ý một bưu kiện được gửi đến từ một người xa lạ.
Nhấp mở, thoạt nhìn là một phong thư cực kì chính thống, từ ngữ có chắt lọc cẩn thận.
Cuối cùng đầu đề viết là – – Bạch Tiểu Nhã.
“Hệ thống, có phải cô ta biết gì rồi không?”
“Cô ta là người tiếp cận chân tướng nhất trong thế giới này.” Giọng nói trầm ổn của hệ thống truyền tới, “Đạo trời phía dưới, sức tôi có hạn.
Nhưng nếu cô moi móc được tin tình báo từ nơi khác thì điều đó không trái với quy tắc đâu.”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm xem phong thư kia, “Thế thì tôi đi một chuyến.”
“Vậy cô phải cẩn thận.”
Lời nhắc nhở từ hệ thống làm Trần Nhữ Tâm thấy lạ, hỏi: “Sao lại nói thế?”
“Càng đến gần kỳ hạn của nhiệm vụ, tình huống của cô càng nguy hiểm.
Bởi vì sự tồn tại của cô khiến đạo trời kiêng kị, dĩ nhiên sẽ dùng hết thảy những thủ đoạn có khả năng, giết chết cô trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ, cản trở cô hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ của tôi là để Hình Dã không căm hận đạo trời.
Tại sao đạo trời phải kiêng kị tôi?” Lời hệ thống nói khiến trong lòng Trần Nhữ Tâm cảnh giác: “Rốt cuộc tôi là ai?” Vì sao lại làm đạo trời kiêng kị? Còn nữa…vậy đạo trời là cái gì?
“Tôi nói sức tôi có hạn.
Chờ cô đi hết luân hồi, tất thảy đều sẽ rõ.” Khẩu khí hệ thống lại có loại thế sự xoay vần, xa xăm: “Nếu nhiệm vụ thất bại, cô phải trả cái giá tương đối cao.
Giá cao quyết định từ thời gian cô ở lại trần thế.
Bất kì ai, mỗi một lần luân hồi sẽ đều quên tôi đi, nên lúc trước…Cô chuẩn bị rất nhiều, nhưng khó đảm bảo một ngày nào đó cô sẽ lạc hướng tôi, càng không có cách nhớ lại bản thân là ai.
Cô cũng biết rồi.
Thế giới cô đi lúc trước đã sụp đổ, bởi vì nhiệm vụ thất bại nên cô mới không có được những kí ức từ thế giới kia.
Vậy nên, xin cô nhất định phải đi hết luân hồi, đừng quên mình là ai.”
Giọng nói Trần Nhữ Tâm khàn khàn khó hiểu: “Tôi là ai?”
“Nhữ Tâm.” Hệ thống giống như đang nhớ về chuyện cũ, ” Trần là sau này cô tự thêm vào.”
“Không thể nhớ lại bản thân là ai, có ý gì?”
“Không nói được.”
Trần Nhữ Tâm biết sự thật không thể tiết lộ nên không miễn cưỡng nữa.
Cô khắc ghi lời nói của hệ thống vào trong lòng.
Tinh thần bình ổn, cô hỏi một vấn đề khác: “Điều này liệu có liên quan đến việc cậu từng nói không thể để lại con cái không?”
“Có.” Hệ thống khẽ thở dài, “Cô nên biết, đi luân hồi là do chính cô quyết định.
Tất cả tính toán của cô chỉ là vì…”
“…Vì cái gì?”
Giọng hệ thống thay đổi do thấy thoải mái: “Thất tình lục dục của cô cũng không hẳn là mất rồi.
Sau khi nhiệm vụ thành công, cấm chế dãn ra thì cô sẽ dần dần sáng tỏ thôi.”
Trong thoáng chốc, Trần Nhữ Tâm như lĩnh ngộ được điều gì, ngẫm nghĩ lại cũng chẳng có sao…
Qua hồi lâu, tựa như cô dùng giọng nói quen quen mà đến chính cô còn chưa phát hiện, bảo với hệ thống: “Dẫu lời cậu nói có cảm giác đã chứng kiến qua hàng nghìn cảnh tượng tang thương, nhưng tuy nhiên danh tiếng lại vang khắp thiên hạ.”
“Tôi đã không nhớ rõ mình sống bao lâu nữa.”
Trần Nhữ Tâm hỏi: “Chúng ta là bạn bè sao?”
Hệ thống tựa như đang cười khẽ, trả lời: “Thân hơn so với quan hệ bạn bè.”
Cơ hồ cả hai đã trò chuyện với nhau như này vô số lần.
Một giây kia khi nó lên tiếng trong đầu Trần Nhữ Tâm thì cô đã có sự tin tưởng khó hiểu dành cho nó.
Không chừng, đúng như nó nói, bọn họ đã từng có quan hệ thân hơn cả bạn bè.
Trần Nhữ Tâm đặt cây bút trong tay vào ống đựng, đứng lên: “Bây giờ cậu xuất hiện lâu đấy.”
Hệ thống đáp: “Bởi vì thời gian nhiệm vụ sắp kết thúc rồi.”
Lời nói này làm Trần Nhữ Tâm ngẩn ra, tức thì nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Tất thảy đều do tôi tự nguyện.” Câu này hàm chứa quá nhiều tâm tư, lúc nhất thời khiến người ta không thể phân biệt.
Đôi mắt Trần Nhữ Tâm cụp xuống.
Ngón tay vô thức khép lại.
Lời này cho cô cảm giác như đã từng quen biết.
Liệu trước khi cô mất đi kí ức đã có người nào từng nói như thế với cô chưa?
…
Trần Nhữ Tâm thay quần áo đi ra ngoài, nhìn qua cửa sổ thấy sắc trời xầm xì tựa như sắp mưa.
Lúc xuống lầu nhét ô vào trong túi, Trần Nhữ Tâm nói rõ với quản gia rồi chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Cô Trần, để tôi lái xe đưa cô đi nhé?” Quản gia nói vọng sau lưng cô.
“Không cần đâu.
Cảm ơn.” Từ chối ý tốt của quản gia, Trần Nhữ Tâm bắt xe taxi, báo địa chỉ mà Bạch Tiểu Nhã cung cấp.
Hai mươi phút sau, cô đi tới một quán cà phê có khung cảnh tao nhã.
Vị trí địa lí của quán cà phê này nằm ở mặt đường.
Dưới sự hướng dẫn từ bồi bàn, Trần Nhữ Tâm trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm khéo léo, khí chất uyển chuyển ngầm chứa sự sắc bén vẫy tay về phía cô.
Cảm ơn bồi bàn, Trần Nhữ Tâm đi qua, ngồi xuống.
Sau đó nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Bạch Tiểu Nhã rộng rãi cười: “Tôi cũng vừa tới thôi.”
Lúc này chưa nhiều khách.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Tiểu Nhã đưa thực đơn cho cô.
Trần Nhữ Tâm cũng không từ chối, nhận rồi chọn cho mình một ly cà phê Blue Mountain cùng một phần Matcha Mousse.
Trần Nhữ Tâm chọn xong còn trả thực đơn cho Bạch Tiểu Nhã, cô ta cười nhận lấy.
Sau khi gọi đồ ăn và cà phê của Trần Nhữ Tâm, cô ta tiếp tục nói chuyện với cô.
Ban đầu đề tài rất nhẹ nhàng.
Tán gẫu xoay quanh sự hiểu biết cùng niềm yêu thích về cà phê của hai người, mãi vẫn chưa đi vào vấn đề chính.
Dần dà, có lẽ vì từ đầu đến cuối Trần Nhữ Tâm đều quá lãnh đạm, Bạch Tiểu Nhã nhấp ngụm cà phê, đặt xuống, nhìn Trần Nhữ Tâm cười nói: “Khoảng thời gian trước, khi mà cô rời đi, Tiết đội trưởng tuy là người đầu cấp nhưng vì cô mất tích nên anh ấy đã lập án.
Mặc dù bên trong có phần chuyện bé xé ra to nhưng anh ấy thật sự rất quan tâm cô.”
Trần Nhữ Tâm đối mắt cô ta, vì không muốn tiếp tục đề tài này nên hỏi ngược lại: “Cô thích anh ta ư?”
“…” Đối với vấn đề Trần Nhữ Tâm đưa ra, Bạch Tiểu Nhã ngẩn người, nhưng rất nhanh đã thu lại dáng vẻ kinh ngạc ấy, cười nhạt một tiếng: “Cô hiểu lầm rồi.
Mặc dù từ nhỏ tôi với anh ấy cùng chơi đùa ở nhà ông bà, nhưng rất hiển nhiên là chúng tôi không hợp nhau.”
Cô ta không phủ nhận sự thật rằng trước kia mình và Tiết Minh Huyên từng có khoảng tình cảm, ngược lại nói ra rất thẳng thắn.
Điều này khiến Trần Nhữ Tâm có phần hảo cảm với cô ta hơn.
Cô cũng không quanh co nên nói luôn: “Tôi với anh ta không hợp nhau.”
“Nhưng hai người đều đính hôn rồi.”
“Tiệc đính hôn, là tôi rời đi.”
Đôi mắt Bạch Tiểu Nhã vừa động, cười: “Để một thế gia thành trò cười.
Nhà Tiết rất tức giận, mặt mũi hoàn toàn mất hết.”
Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng khuấy cà phê, cặp mắt rủ xuống: “Ờ.”
“Phụt~” Đối diện với thái độ chẳng sao cả của cô, Bạch Tiểu Nhã đột nhiên nở nụ cười, “Ban đầu tôi còn cho rằng cô là một người phụ nữ hư vinh, vì gả vào hào môn mà hao hết tâm tư.
Nghĩ đến là tôi nông cạn rồi.”
Chắc nguyên chủ từng tìm mọi cách để gả cho Tiết Minh Huyên, trong lòng cũng khó có thể không nảy sinh ý định trở thành phu nhân hào môn.
Nguyên chủ sinh trưởng trong hoàn cảnh tả tơi, mặc dù không cần lo cơm áo nhưng gia đình lại chẳng trao cho cô ta cảm giác an toàn, vậy nên về mặt thiếu thốn cô ta đã nghĩ cách để bù đắp.
Đối với sự dám chắc của Bạch Tiểu Nhã, Trần Nhữ Tâm không giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Hôm nay chúng ta mới quen nhau thôi.”
“Đúng thật.” Bạch Tiểu Nhã cười cố chấp.
Tuy nhiên tán gẫu vài câu ngắn ngủi cũng phát hiện dáng vẻ Trần Nhữ Tâm không hề giống với người bị uy hiếp.
Chung quy sự thật đúng như cô nói, đột nhiên không muốn ở bên cạnh Tiết Minh Huyên nữa.
Chuyện tình cảm có ai nói chuẩn đâu? Từng giống như mình, bị người thân thiết nhất phản bội, cuối cùng…
Nghĩ vậy, trên mặt Bạch Tiểu Nhã lộ ra sự đau thương khó nói thành lời.
Khi ấy nếu bản thân không bị tình yêu làm mù mắt thì sao có thể để cho kẻ địch đánh cắp đi bí mật quan trọng nhất, hi sinh vô ích vì đồng bào như thế, cuối cùng chỉ còn một mình mình kéo dài hơi tàn ở tinh cầu xa lạ này…
Đáng tiếc không có nếu như.
Bạch Tiểu Nhã nhấp một ngụm cà phê, mùi vị khổ sở lan tràn trong khoang miệng, cô ta bình ổn tinh thần, thu tâm tư lại.
Nội việc án mạng bị lộ ra khắp nơi đã chẳng còn cách nào, lại thêm bên trên dồn ép cực kì khẩn trương.
Nếu như cô ta đoán không sai, người phụ nữ Trần Nhữ Tâm trước mặt này hiểu rõ vụ án mạng hơn chút, còn rốt cuộc người này rõ bao nhiêu thì khó mà nói được.
Bấy giờ khách trong tiệm chỉ còn duy nhất bàn của bọn họ.
Bên ngoài, mưa cũng bắt đầu tí tách từng giọt từng giọt.
Tiếng mưa rơi truyền qua cửa kính thật rõ ràng.
Bạch Tiểu Nhã đột nhiên hỏi: “Nghe nói khi trước cô từng tham gia vụ án kia?”
Vụ án kia hiển nhiên là vụ giết người liên hoàn, Trần Nhữ Tâm gật đầu: “Ừ.”
Trong lời Bạch Tiểu Nhã có ý riêng, “Tôi nghe Tiết đội trưởng kể, cô nghiên cứu động cơ của tội phạm tình nghi.
Tôi đã xem báo cáo cô viết, phát hiện rất nhiều chi tiết cực kì phù hợp với một người mà chúng tôi đang theo dõi.”
Trần Nhữ Tâm không hề bị ảnh hưởng, nhàn nhạt nói: “Nhận uỷ thác của người ta thì nên hết lòng làm việc cho người ta.”
Bạch Tiểu Nhã không có được thứ mình muốn, ngược lại dời sang đề tài khác, ân cần nhìn cô, hỏi: “Mạn phép hỏi một chút, chứng thiếu thốn tình cảm của cô bắt nguồn từ đâu?”
Tình huống trước mắt hoàn toàn bị Bạch Tiểu Nhã điều khiển, Trần Nhữ Tâm đành ở thế bị động.
Cô nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, trước đó nguyên chủ không có khác thường, nên nói: “Trước kì thi tốt nghiệp trung học.”
“Thì ra là vậy.” Bạch Tiểu Nhã nhìn cô như có điều suy nghĩ, trên mặt tươi cười dịu dàng, “Khó trách đội trưởng Tiết lại nói trước kì thi tốt nghiệp trung học, cô với tình đầu chia tay, sau đó cô kiểu như đã thay đổi thành một người khác vậy.”
Trần Nhữ Tâm bỗng nhìn về phía cô ta: “Tình đầu?”
“Hình Dã, cô không nhớ sao?” Bạch Tiểu Nhã cười cười, tìm một đoạn trí nhớ từ trong đại não, “Nhắc đến tốt nghiệp trung học với cô, tôi cao hơn cô một khoá nên vẫn coi là đàn chị của cô.
Khi ấy vì Hình Dã bị bắt nạt quá dữ dội, tôi từng thử ngăn cản nhưng dường như cậu ta càng bị bắt nạt dữ dội hơn nên tôi không quản nữa, chẳng qua vẫn còn chút ấn tượng với người này.
Không ngờ về sau cậu ta lại trở thành mối tình đầu của cô.”
“Đó chỉ là giỡn chơi thôi.”
“Ừ, tôi biết mà.” Bạch Tiểu Nhã nhìn cơn mưa bên ngoài, nói: “Khi ấy chúng ta không biết hành vi này đã tạo thành bao nhiêu tổn thương trên người đối phương, cũng chưa từng nghĩ một ngày nào đó trong tương lai sẽ đúc ra sai lầm lớn không thể đền bù, nên cứ tuỳ tiện làm, mặc cho hậu quả ra sao.”
“Trước giờ trên đời chưa từng có thuốc chữa hối hận.” Trần Nhữ Tâm gật đầu tán thành, sau đó chẳng biết chợt nhớ ra điều gì, hỏi cô ta một vấn đề: “Trước đây cô từng…khoảng năm mười tuổi gặp một đứa trẻ ở trong mưa, nhỏ hơn cô một chút, tiện tay giúp cậu ta không?”
“Mười tuổi?” Bạch Tiểu Nhã chống cằm trầm tư, sau đó quả thực tìm được một đoạn trong kí ức, “Hình như cũng có ấn tượng, cô từng gặp cô ấy à?”
“Cứ coi là vậy đi.” Rốt cục nghi vấn luôn đè nặng trong lòng Trần Nhữ Tâm được cởi bỏ.
Nhưng lúc này bọn họ trò chuyện với nhau cũng chẳng phát hiện ra hai chữ “Anh ấy” và “Cô ấy” phát âm thì giống, ý nghĩa lại “Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”.
Bạch Tiểu Nhã thuận miệng hỏi một câu: “Sao vậy?”
Trần Nhữ Tâm nhìn cô ta, sau đó lắc đầu, chẳng qua chỉ hỏi bâng quơ thôi.
“Chuyện xưa quá tôi cũng không nhớ rõ lắm.
Nếu cô hỏi cặn kẽ hơn tí, thì e là tôi không trả lời cô được.” Bạch Tiểu Nhã cười cười, cũng chẳng để chuyện này trong lòng mà nói sang chuyện khác: “Cô từng nghe chuyện xưa chưa?”
“Chuyện xưa gì?” Trần Nhữ Tâm hỏi.
“Trước kia có đứa trẻ tên là Ba Lỗ.
Người nhà bị binh lính địch quốc giết chết.
Hắn tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ của mình bị những kẻ kia xé xác ăn.
Mất đi người nhà, Ba Lỗ được Vu sư tà ác dẫn đi.
Về sau, Ba Lỗ lớn lên, hắn trở thành tướng quân đế quốc.
Hắn giết hết tướng lãnh và binh lính địch quốc đã từng hại chết người nhà mình, cũng nhốt những tên lính địch quốc đã từng nếm qua thịt của tỷ tỷ hắn vào hầm ngầm âm u, không cho bọn chúng thức ăn nước uống.
Chờ những tên lính kia cực kì đói, Ba Lỗ sẽ dùng lưỡi dao sắc bén xẻ từng miếng từng miếng thịt trên người bọn chúng, chế biến thành thức ăn đặt trong mâm vàng đưa cho chúng.
Những kẻ kia quá đói nên đã ăn miếng thịt trong mâm.
Khi thịt trên người bọn chúng đã không thể cắt được nữa thì chúng chém giết đồng bạn để giành được thịt ăn.
Cuối cùng, những kẻ kia đều chậm rãi mà chết…
Ba Lỗ căm hận quốc gia này.
Nếu không vì quốc vương bất lực không thể bảo vệ được con dân mình, cha mẹ và tỷ tỷ của hắn sẽ chẳng phải chết trong tay binh lính địch quốc.
Do vậy, hắn giết quốc vương, dùng máu của quốc vương để tế tỷ tỷ mình, còn bản thân thì lên ngôi hoàng đế.
Trở thành quốc vương cũng không thể khiến hắn thoả mãn và vui vẻ.
Thậm chí cả đời hắn đều sống trong ác mộng.
Cảnh tượng tỷ tỷ bị người ta xé xác ăn cũng sẽ tái hiện hàng đêm.
Về sau Ba Lỗ không còn phân biệt được giữa mơ và thực, thời gian tỉnh táo ngắn ngủi dần, hắn dùng vô số vàng bạc ngọc khí cùng những thứ mĩ lệ để đối lấy sức mạnh ác ma từ nữ Vu sư mà hắn tín ngưỡng.
Ba Lỗ đã hoàn toàn bị hắc ám thôn tính.
Hắn dùng sức mạnh phá huỷ quốc gia.
Hắn dần dần cảm giác trong sức mạnh có yêu khí, cũng dần dần bị sức mạnh của mình thôn tính.
Cuối cùng hắn đã quên mình là ai, cũng đã quên từng người thân, cùng với tỷ tỷ yêu thương hắn nhất.
Tựa như trên thế giới trước nay đã không còn tồn tại một người tên Ba Lỗ nữa.”
Trần Nhữ Tâm bình tĩnh nhìn cô ta, “Chuyện xưa là con người bịa đặt ra.”
“Đến cuối tôi có cảm giác kì lạ.
Sự tồn tại của thế giới này là chân thực, mặc dù đạo lí ấy nghe rất nực cười.” Bạch Tiểu Nhã nhìn hai mắt cô bình tĩnh, nói: “Thế giới này của chúng ta, khả năng không được ai sắp đặt là rất khó.
Trước kia tôi chẳng dám nghĩ như vậy, giả dụ nếu thế giới này quay quanh rất ít người, vậy chẳng phải quá bất thường rồi sao?”
“Sao lại nói thế?”
“Trực giác.” Bạch Tiểu Nhã cười cười, “Chúng ta đều là quân cờ của vận mệnh.
Tất cả mọi người đang đấu tranh như cổ trùng trong vạc dưỡng vậy, xem ai là kẻ sống sót cuối cùng.”
“Quân cờ của vận mệnh?”
“A~ ăn nói lung tung đừng để ý nha.
Nhịn quá lâu rồi, khi đối diện với cô thì đột nhiên bất tri bất giác nói ra.” Bạch Tiểu Nhã nhấp một hớp cà phê, ngược lại cười với cô: “Đây có lẽ là năng lực đặc biệt của cố vấn tâm lí nhỉ?”
“…”
Kế tiếp cả hai còn rảnh rỗi tán gẫu trong chốc lát, Trần Nhữ Tâm nhìn mưa bên ngoài ngớt dần rồi nói: “Ta nên về đi thôi.
Ngày khác có thời gian lại gặp.”
“Cũng được, tôi đưa cô về.”
“Cảm ơn, không cần đâu.”
…
Lúc sắp đi, Bạch Tiểu Nhã gọi cô lại.
Trong ánh mắt ấy đặc biệt phức tạp.
Cô ta nói: “Nếu tỷ tỷ Ba Lỗ còn sống, liệu kết cục của Ba Lỗ có thay đổi khác đi so với trước kia không?”
Trần Nhữ Tâm ngừng bước, quay đầu hướng về ánh nhìn của cô ta, “Có lẽ vậy.”
…
Đi trên phố lớn người tới người lui, Trần Nhữ Tâm che dù, cước bộ mà chẳng có mục đích gì.
Đời trước, nguyên chủ là chấp niệm cả đời của Hình Dã, sao anh có thể để Tiết Minh Huyên cướp cô ấy đi được? Mà nguyên chủ một lòng muốn gả cho Tiết Minh Huyên, nhưng mọi thứ lại bị thay đổi bởi sự xuất hiện của Hình Dã.
Cô ấy hận Hình Dã, dù Hình Dã có chết cũng không muốn buông tha cho cô ấy.
Cứ như thế, hai người hành hạ lẫn nhau, đến cuối cùng cả hai đều thiệt thòi, không ai có thể sống khá khẩm.
Thậm chí, tới cùng còn bị đích thân anh siết chết bằng chiếc khăn tay mà anh vẫn luôn trân trọng.
Sau khi Hình Dã mất đi nguyên chủ, cũng đánh mất luôn cả tín ngưỡng sống, anh căm thù thế giới này rồi không từ thủ đoạn để tất cả con người trên thế giới này không được dễ chịu.
Sau đó như hệ thống từng nói, anh có ký ức viễn cổ, huỷ diệt, làm cho thế giới vững chắc này phải sụp đổ.
Chút chi tiết ấy không thể không khiến Trần Nhữ Tâm hoài nghi, rốt cuộc Hình Dã là ai?
Còn nữa…Nếu Hình Dã biết rõ cô bé mang ánh trăng sáng trước kia thật ra chính là Bạch Tiểu Nhã, thì sẽ bối rối như thế nào?
…Không bối rối đâu nhỉ.
Còn cố chấp với cơ thể này nữa không?
Cả Bạch Tiểu Nhã, cô ta biết quá nhiều chuyện, bản thân cô ta cũng bất bình thường.
Trời mưa càng lớn, Trần Nhữ Tâm vừa thả chậm bước chân, vừa thầm hỏi trong đầu: “Hệ thống, Bạch Tiểu Nhã bắt đầu nghi ngờ Hình Dã từ khi nào?”
“Bắt đầu từ lúc cô làm ở phòng làm việc, xác minh sau khi cô biến mất tại lễ đính hôn, chỉ khổ nỗi là chưa thể moi ra đủ chứng cớ.”
“Ra là vậy.” Trần Nhữ Tâm tiếp lời, “Bạch Tiểu Nhã này…Tôi càng cần thêm tài liệu chi tiết.”
“Tôi nói sức tôi có hạn.”
“Ừ, tôi sẽ nghĩ cách khác.” Trong lúc vô tình, cô dừng chân tại một cửa tiệm châu báu, sau đó thu ô lại, đi vào.
Nhân viên mậu dịch dáng vẻ đoan chính mỉm cười hỏi thăm: “Chào chị, hoan nghênh ghé thăm!”
“Ừm.” Trần Nhữ Tâm gật đầu, “Xin hỏi có vòng ngọc nào phù hợp với nam không?”
“Có ạ, ở chỗ này.” Người kia dẫn Trần Nhữ Tâm đến trước một cái quầy, “Xin hỏi chị muốn chất liệu như thế nào ạ?”
“Bạch ngọc Dương Chi, hình thức đơn giản chút.”
“Mấy cái này ạ, chị muốn kiểu dáng gì?”
Trần Nhữ Tâm nhìn những thứ ngọc khí xuyên qua quầy thuỷ tinh, “Tự tôi xem.”
Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Được, chị cần gì thì gọi em một tiếng.”
Trần Nhữ Tâm ở lại chọn lựa, lúc này hệ thống đột nhiên nói: “Lấy cái vòng ngọc quyết bị mẻ kia đi.”
Như hệ thống nói, ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi xuống vòng ngọc cách đó chỉ 2 cm ở trong góc.
Ngọc thạch ố vàng, trên mặt chạm khắc hoa văn cầu kì tỉ mỉ, hình thức xưa cũ, lộ ra hơi thở lâu đời.
“Nhân viên phục vụ, tôi muốn cái ngọc quyết* này.”
*: Đá quý xinh đẹp, thu hút và cứng rắn.
Nhân viên phục vụ kia lộ vẻ quái lạ, thái độ nghề nghiệp rèn giũa hàng ngày khiến cô ta tiếp tục mỉm cười: “Thật ra miếng ngọc quyết này là do người quen của bên em gửi ở đây, vì so chất ngọc nên giá cả cũng đắt đỏ, thế nên nửa năm nay chưa từng có vị khách nào hỏi thăm, chị vẫn là người đầu tiên.”
Trần Nhữ Tâm gật đầu: “Ừm.”
“Vậy để em giúp chị bọc lại nhé.” Nhân viên phục vụ đặt ngọc quyết vào trong hộp gấm, mỉm cười hỏi han: “Chị trả bằng tiền mặt hay quét thẻ ạ?”
“Quét thẻ.” Trần Nhữ Tâm rút thẻ từ trong túi đưa cho đối phương.
“Đây là hoá đơn của chị, xin nhận lấy.” Trần Nhữ Tâm duỗi tay nhận, cất hộp gấm vào trong túi, lúc này mới rời khỏi tiệm châu báu.
Mưa bên ngoài còn rơi.
Đèn nê ông bên đường sáng lên.
Bấy giờ trên đường đã vãn người.
Trần Nhữ Tâm muốn đi qua đường để bắt taxi phía đối diện.
Đèn xanh lối đi bộ đang sáng, Trần Nhữ Tâm che dù bước chân ra.
Đúng lúc này, một chiếc xe con phóng thẳng tới – –
Hệ thống nhắc nhở: “Cẩn thận!”
Né tránh đúng lúc nhưng Trần Nhữ Tâm vẫn ngã ra đất.
Đầu gối không cẩn thận bị trầy, cánh tay cũng bị cọ xát đến mức rách da.
Mà chiếc xe kia đã sớm bỏ chạy mất dạng.
“Đứng lên được không?”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm đứng dậy.
Trừ vết thương ngoài da cũng chẳng gây tổn thương tới xương cốt.
Nếu như cô không nhìn lầm thì biển số chiếc xe kia đã bị cái gì đó che lại.
Hệ thống như đã biết từ sớm, thở dài: “Đến bệnh viện băng bó vết thương một chút đi.” Trần Nhữ Tâm lấy khăn tay trong túi lau vết máu, “Tôi về tự xử lí.”
Trần Nhữ Tâm chặn chiếc taxi ven đường.
Bởi vì trên người quả thật hơi chật vật nên khó tránh làm bẩn chỗ xe taxi, bị đền bù tổn thất nên lúc xuống xe phải trả tiền tài xế gấp đôi.
Quản gia thấy bộ dạng cô lúc về, hơi kinh ngạc: “Cô Trần, cần để thầy thuốc qua đây một chuyến không?”
“Không cần đâu, phiền quản gia cầm giúp tôi hòm thuốc.” Trần Nhữ Tâm cũng chẳng muốn nói thêm gì.
“Được.” Quản gia không hỏi nữa, xoay người đi lấy hòm thuốc.
Trần Nhữ Tâm lên lầu lau sơ qua thân thể trước.
Để tiện xử lí viết thương nên cô cố tình mặc đồ ngắn ở nhà rồi chuẩn bị đi lấy hòm thuốc.
Trần Nhữ Tâm đương mở cửa chuẩn bị lấy thuốc thì thấy – –
Hình Dã đứng ở ngoài cửa, mặt không đổi sắc nhìn cô.
Ánh sáng nơi cặp mắt hẹp dài tựa hồ toát ra một tia ấm áp, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện sâu trong đáy mắt là sự âm trầm và điên cuồng doạ người.
Trần Nhữ Tâm lấy lại tinh thần: “Anh về rồi à.” Trên người anh thấm chút mưa, âu phục thượng lưu giá trị xa xỉ có vệt nước, đầu tóc cũng hơi ướt…Coi như không chật vật, lại còn làm cho Trần Nhữ Tâm cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu.
Ánh mắt Hình Dã rơi xuống miệng vết thương đang rướm máu trên đầu gối cô, duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, nhìn miệng vết thương khiến người ta hơi sợ hãi, dịu dàng hỏi: “Đau không?”
Vừa định nói không đau, thế nhưng khi Trần Nhữ Tâm nhìn vẻ mặt âm trầm cùng với khoé môi hơi vểnh lên của anh, trông vừa nguy hiểm lại vừa tà mị.
Cô chậm rãi gật đầu: “Đau.”
“Đau?” Hô hấp Hình Dã mang theo ý đè nén.
Lòng ngón tay vuốt ve làn da non mịn của cô, nhìn cô dịu dàng: “Chẳng phải đã nói mấy ngày nay không có việc gì thì em đừng nên ra ngoài sao? Em thật sự quá hư…Em cứ không muốn nghe lời anh như vậy à?”
Tay Trần Nhữ Tâm bị anh nắm lấy, sức lực khiến cô căn bản không nới ra được.
Mà từ đầu đến cuối, thái độ của Hình Dã đều lộ ra cảm giác chết chóc không thích hợp làm da đầu người ta tê dại.
Trần Nhữ Tâm cũng mơ hồ cảm thấy bất an.
Cô châm chước lời nói, cố gắng không chọc giận anh: “Hình Dã, em…”
“Em xem, bị thương thành thế này.” Hiện giờ làm sao Hình Dã nghe lọt được nửa câu của cô.
Cặp mắt âm lãnh kia nhìn không ra chút tình cảm nào, dùng sức kéo tay cô.
Cả người Trần Nhữ Tâm lập tức mất khống chế ngã trên sofa.
Mặc dù động tác Hình Dã thô bạo nhưng lại tránh đi miệng vết thương của cô.
Trần Nhữ Tâm chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy Hình Dã nhìn cô từ trên cao, môi mỏng lạnh lùng câu lên: “Em đã không coi trọng lời anh nói, em đau hay không thì liên quan gì tới anh.”
“Hình Dã…”
“Im nào.” Hình Dã dịu dàng cắt đứt lời cô, ánh mắt rơi xuống đầu gối vẫn còn rỉ máu, cười: “Chẳng qua chỉ là trầy da mà thôi, chưa bị đâm chết, vận may của em không tồi đâu ha.”
Trần Nhữ Tâm thấy trạng thái tinh thần anh không ổn định lắm nên chẳng nói gì nữa, đỡ phải kích thích đến anh.
“Liệu lần sau có phải định đi gặp Tiết Minh Huyên không?” Hình Dã nửa quỳ trước người cô, một tay siết chặt lấy bàn chân bị thương của cô.
Đuôi mắt tà mị nhìn cô khiêu khích, giọng nói mang hơi thở tối tăm chết chóc: “Hửm?”
“Bị thương là ngoài ý muốn thôi.” Trần Nhữ Tâm cũng không né tránh ánh mắt anh, “Chẳng qua em muốn biết chuyện của anh?”
“Chuyện của anh?” Trên mặt Hình Dã mang theo sự vui vẻ, giọng nói dịu dàng tựa như ác ma vực sâu thì thầm: “Nhữ Tâm, anh với em sớm chiều bầu bạn, có chuyện gì lại không trực tiếp hỏi anh nhỉ?”
“Hình Dã, anh có từng nghĩ hay không, cảm tình anh dành cho em chỉ là tác dụng biến đổi tình cảm.” Trần Nhữ Tâm nhìn anh, chậm rãi nói: “Trong lòng anh, người anh yêu cũng không phải là em.
Mà em đã tìm được cô bé đã từng cứu anh rồi.
Nếu như anh đồng ý, em có thể dẫn anh đi gặp cô ấy.”
Trần Nhữ Tâm vừa nói dứt, trái tim Hình Dã đột nhiên co rút lại.
Cả con tim nhơ bẩn như bị sức mạnh vô hình đè ép, đau đớn bén nhọn khiến ánh sáng ở nơi sâu nhất trong đôi mắt anh tối dần.
Một lần như vậy, cô còn muốn thế nào nữa đây? Lại định nghĩ cách cười nhạo anh không biết lượng sức mình? Lại định chà đạp tình cảm mà anh dành cho cô ư? Tại sao bản thân năm lần bảy lượt trao cho cô cả tâm can, vậy mà lại trở thành kẻ bị thần kinh tới “trị liệu”, còn chuyện nào nực cười hơn chuyện này nữa không?
Tất cả sự bày tỏ và thoả hiệp trước kia, cô ấy quả nhiên vẫn né tránh mình…
Tại sao người phụ nữ này có thể máu lạnh như vậy? Vì cô thích người đàn ông tên Tiết Minh Huyên kia.
Quả nhiên phải giết người đàn ông đó! Muốn ở bên cạnh anh ta?
Đừng mơ tưởng!
Kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn đừng nghĩ! Dù anh có chết cũng sẽ tuyệt đối không để cô được như ý!
Chi bằng giết cô đi, để cô không lừa mình được nữa, cũng không thể né tránh mình! Rốt cuộc chậm rãi đè xuống đau nhói ở phổi, dưỡng khí cũng chẳng làm anh dễ chịu hơn.
Trần Nhữ Tâm thấy khoé mắt anh lộ ra một ánh đỏ tươi, miệng há hốc muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chưa mở lời, bởi lúc này Hình Dã đang dùng vẻ mặt cười như không cười nhìn cô, sự thô bạo sâu trong đáy mắt tựa hồ muốn xé người ra thành mảnh nhỏ.
Hình Dã bình tĩnh nhìn cô một cái, trước khi hoàn toàn mất đi lí trí thì xoay người rời khỏi phòng.
…
Trần Nhữ Tâm vẫn ngồi trên ghế sofa, nhìn cửa hé một nửa, nói với hệ thống: “Mới vừa rồi anh ấy…muốn giết tôi hả?”
Hệ thống tựa như đang thở dài: “Thiếu thốn thất tình lục dục không hề có tí lợi nào cho việc phán đoán của cô cả.”
“…” Đáy lòng Trần Nhữ Tâm tinh tế phỏng đoán lời hệ thống nói.
Lúc quầng sáng loé lên, cô như lĩnh ngộ được điều gì, nhưng lại bị tiếng đập cửa cắt ngang – –
“Mời vào.”
Bước vào là một người phụ nữ trung niên.
Bà ta đặt hòm thuốc xuống đất, nhìn thấy miệng vết thương trên đầu gối Trần Nhữ Tâm thì than một tiếng: “Cô Trần, để tôi giúp cô xử lí miệng vết thương trước nhé.”
Trần Nhữ Tâm biết rõ đây ắt hẳn là người do Hình Dã kêu tới, nên nói: “Phiền bà rồi.”
Sau khi miệng vết thương được băng bó kĩ càng, người phụ nữ dặn dò: “Mấy ngày này đừng để miệng vết thương bị dính nước.
Còn nữa, dù trong phòng có hệ thống sưởi ấm, nhưng thời tiết bây giờ vẫn rất dễ bị cảm lạnh.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bà.”
“Đừng khách sáo.
Chốc nữa cô xuống cơm nước xong đi.” Người phụ nữ dọn dẹp hòm thuốc một hồi, nói tiếp: “Ngài Chử vừa rời đi, nói là công ty có chuyện nên đêm nay sẽ không trở về.”
“Ừ.”
Cửa lại khép.
Trần Nhữ Tâm cẩn thận tránh đi miệng vết thương, thay một bộ quần áo dày hơn.
Sau khi xuống lầu dùng xong bữa tối, cô không buồn ngủ, định ra sân thượng.
Ngồi xuống, cô nghiêm túc suy nghĩ, vấn đề đêm nay rốt cuộc xảy ra ở chỗ nào.
Trừ việc trong quá trình đi gặp Bạch Tiểu Nhã cô bị thương ngoài ý muốn, vậy nguyên nhân cuối cùng hẳn là mấy lời cô đã nói với Hình Dã.
Lúc trước khi Hình Dã lấy thân phận bệnh nhân tới phòng làm việc cố vấn tâm lí, anh nói anh thích cô bé đã từng cứu mình, hơn nữa hôm sinh nhật ấy còn đưa cho anh một chiếc khăn tay.
Trần Nhữ Tâm vẫn luôn chắc mẩm rằng, khả năng việc nguyên chủ đưa khăn tay cho Hình Dã cũng giống với cô bé kia nên mới dẫn đến tác dụng biến đổi tình cảm, trực tiếp xem cô như thế thân của cô bé ấy, hơn nữa về sau còn trở thành chấp niệm.
Thế thân cuối cùng cũng chỉ là thế thân, nếu vào lúc mấu chốt thức tỉnh lòng dạ ban đầu của Hình Dã, tất nhiên chỉ cô bé kia mới có thể làm được thôi…
…Khoan đã, khăn tay?
“Hệ thống, sinh nhật Hình Dã vào ngày nào?”
“Ngày 7 tháng 3.”
“…Ngày 7 tháng 3?” Trần Nhữ Tâm ngơ ngẩn, tài liệu về tuyến thời gian mà hệ thống cung cấp lúc đầu, cô vẫn còn nhớ rõ.
Ngày 7 tháng 3 chẳng phải là hôm nguyên chủ đưa một chiếc khăn tay cho Hình Dã vì không đành lòng thấy anh bị người ta bắt nạt quá thảm hại sao?
Vậy nên, cô bé vầng trăng sáng trước kia đã cứu Hình Dã, thật ra chính là nguyên chủ?!.