Đọc truyện Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng – Chương 95
Edit: Ry
Hạ Thanh Hoàn không cần phải đặc biệt tìm hiểu cũng biết rõ Cố Vọng từng có bao nhiêu “bạn trai cũ”. Mặc dù thành tích của cậu rất tệ, nhân duyên trong trường cũng không được gọi là tốt, luôn giương nanh múa vuốt ỷ có tiền mà hoành hành, nhưng người ta có tiền mà, ra tay cũng hào phóng, ngoại hình còn xinh đẹp, nên ở trường cũng rất được để ý.
Thời học sinh, loại công tử nhà giàu cà lơ phất phơ như Cố Vọng rất dễ quyến rũ người khác.
Mặc dù Cố Vọng chưa từng nghĩ như vậy.
Mỗi lần có người truyền ra tin đồn với Cố Vọng, Hạ Thanh Hoàn đều sẽ nghĩ đến buổi lễ khai giảng hôm ấy. Dưới ánh nắng rực rỡ, nhóc con kia lại mặc hoodie màu trắng dài tay, trước ngực áo là cái logo thật to, phía dưới lại mặc quần bò ngố. Tất cả mọi người đều mặc đồng phục, nhưng cậu thì không.
Cố Vọng xinh đẹp, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên đã hấp dẫn sự chú ý của Hạ Thanh Hoàn.
Theo lý mà nói, Hạ Thanh Hoàn từng gặp không ít người đẹp hơn Cố Vọng, nhưng không ai có thể khiến anh chú ý như Cố Vọng.
Nhóc con kia phô trương đến đòi mạng, dù cậu suốt ngày la hét thích Hạ Thanh Hoàn không phải anh thì không muốn, nhưng xung quanh cậu lại chưa từng có một phút yên tĩnh.
Cứ thế mà về sau, khi Cố Vọng hoàn toàn bị trói lại bên cạnh Hạ Thanh Hoàn, Hạ Thanh Hoàn mới hơi yên tâm hơn một chút, nhưng bé con kia lại vì thế mà dần lụi tàn.
Bàn tay Hạ Thanh Hoàn che chở cho phần gáy của cậu, nhẹ nhàng nắn bóp. Anh mỉm cười, cũng may, thiếu niên này, hiện giờ vẫn rạng rỡ như xưa.
Chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không phát sinh lần thứ hai.
–
Đông đến mạnh mẽ lạ kì, mang theo gió rét lạnh buốt, xen lẫn với sương giá, mỗi sáng sớm, cây ngô đồng như bị bao trùm bởi một lớp lông tơ màu trắng.
Tất cả học sinh một bước cũng không chịu ra khỏi phòng học, một đứa bị cảm dẫn tới cả đám cũng bị lây theo, dù nhà trường đã nhiều lần nhắc nhở học sinh mặc ấm một chút, không nên đùa nghịch bên ngoài, con gái không nên vì chưng diện mà mặc váy quá ngắn. Thầy Chu hầm hừ đến từng lớp truyền đạt mệnh lệnh: Nếu đứa nào còn mặc váy ngắn nữa thì sẽ bắt tất cả phải mặc đồng phục.
Cố Vọng từ trên xe bước xuống, đúng lúc gặp phải Văn Đình, nữ sinh trùm kín như con chim cánh cụt, đeo cả khẩu trang, lên tiếng chào hỏi Cố Vọng.
“Chào buổi sáng, Vọng Vọng.”
Nói chuyện cũng ồm ồm, mấy hôm nay lớp bọn họ cũng có vài người bị cảm nên Lý Thư Nhã yêu cầu tất cả đeo khẩu trang, không có việc gì thì không được tháo xuống.
Văn Đình và Cố Vọng cùng nhau đi vào dãy lớp học, vừa đi vừa hỏi: “Vọng Vọng, sinh nhật năm nay cậu tính tổ chức thế nào?”
Cố Vọng hơi sững sờ, sinh nhật của cậu là rằm tháng Giêng, vào kì nghỉ đông, nhưng Cố Vọng thích náo nhiệt nên ngày sinh nhật mà muốn cậu nằm nhà là không thể nào, mỗi lần sinh nhật cậu luôn kêu một đám người có quan hệ tương đối tốt trong lớp đi quẩy.
Dù sao thì ở nhà cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, hầu hết mọi người đều sẽ đi.
Cố Vọng tính toán một lúc, còn một tuần nữa là thi cuối kì, nghỉ đông được vài ngày là bước qua năm mới rồi, tiếp theo chính là sinh nhật của cậu. Tính toán đâu ra đấy, từ giờ đến ngày sinh nhật của cậu còn chưa đến một tháng.
Nhưng chính Cố Vọng lại suýt nữa quên mất chuyện này. Lâu lắm rồi cậu không ăn sinh nhật, cậu không giống với bản thân của năm xưa, ngày sinh nhật cũng không có gì khác với ba trăm sáu mươi tư ngày còn lại, nhưng bây giờ, sinh nhật dường như là một chuyện rất đáng được mong đợi, còn những một tháng nữa mà đã bắt đầu suy nghĩ nên làm gì.
Cố Vọng chậm rãi bước, thật ra cậu không muốn ra ngoài lắm, vì lạnh quá, nhưng thấy mắt Văn Đình sáng lấp lánh, rõ ràng là cô nàng muốn nhân dịp chạy ra ngoài chơi, Cố Vọng không nỡ nói hay thôi bỏ đi.
“Đến hôm đấy thì cùng đi ăn một bữa đi.” Cố Vọng nói, mấy thứ như quán bar rồi ăn chơi đến tận sáng thì vẫn nên miễn đi.
Văn Đình gật đầu, vui vẻ nói: “Được, đến lúc đó tôi sẽ mua quà cho cậu!”
Tặng quà cũng chỉ là làm theo nghi thức thôi, bọn họ muốn tặng gì cũng được, dù sao Cố Vọng cũng chẳng thiếu thốn cái gì, bọn họ đều biết Cố Vọng như vậy nên chủ yếu là tấm lòng.
Cửa lớp đóng kín, cửa sổ hai bên cũng không dám hé ra, chặt kín không một kẽ hở, trên ô cửa kính phủ một tầng hơi nước trắng xóa.
Bước vào lớp, một luồng nhiệt ấm áp lập tức phả vào mặt, tiếp đó là hương thơm của bánh bao sữa đậu nành bánh mì bánh nướng.
Rất cao cấp.
Văn Đình đứng trên bục giảng, khàn giọng gào lên: “Đã bảo là không được ăn sáng ở trong lớp rồi cơ mà? Ôi má ơi, Dương Nhạc, thế quái nào ông lại ăn mì thịt bò ở trong lớp vậy hả?”
Văn Đình mặt ngoài là bí thư chứ thực chất không khác gì lớp trưởng, tất tần tật mọi việc linh tinh trong lớp đều đến tay cô nàng. Ăn sáng ở trong lớp, người ăn thì thấy thơm ngon, người ngửi thì chỉ thấy muốn chết.
Cố Vọng nhận sữa bò Hạ Thanh Hoàn đưa tới, còn nóng, ống hút được cắm vào từ lúc Cố Vọng bước chân vào lớp.
Sáng phải dậy quá sớm, lại thêm mùa đông, nên có thế nào cũng cảm thấy thiếu ngủ cực kì. Cố Vọng vừa đến đã bò ra bàn, cậu vẫn còn đeo khẩu trang nên chỉ để lộ đôi mắt yếu mềm.
Mi mắt sắp chạm cả lên mép khẩu trang rồi.
Hạ Thanh Hoàn lấy từ trong bàn ra hai tờ giấy khen, đưa cho Cố Vọng một tờ: “Bằng khen hôm trước thi học sinh giỏi gửi đến rồi, tối hôm qua Lý Thư Nhã bảo anh đưa cho em.
Ngoài bằng khen còn có cả tiền thưởng.
Giải nhất năm ngàn, giải nhì ba ngàn.
Mặc dù Cố Vọng cũng chẳng thiếu năm ngàn đó, nhưng đi thi được thưởng lại có ý nghĩa khác, lúc nhận thưởng Cố Vọng vẫn cảm thấy cực kì thành tựu.
Bằng khen được giáo sư uy tín lâu năm tự tay viết, nét chữ xinh đẹp mạnh mẽ được viết theo kiểu thư pháp. Cố Vọng cũng viết thư pháp, nhưng không viết nhiều, cậu còn dùng bút máy với bút bi nước để viết nên ngoài việc nét chữ không mang đặc trưng của bút lông thì cũng không khác lắm.
Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn đồng hạng nhất, điểm số cuối cùng của hai người bằng nhau. Mấy người thì các trường khác cạnh tranh kịch liệt, cuối cùng hoa lại rơi ở Kim Dương, còn là sen tịnh đế*.
*Hai bông sen cùng chung một chồi. Dáng vẻ của nhành hoa này khiến người ta nghĩ đến hình ảnh một cặp tình nhân cuốn quýt, vấn vương nên nó còn được coi là hoa của tình nhân.
Hạ Thanh Hoàn được giải nhất cũng không có gì lạ, dù sao thì kì thi năm nào trường Kim Dương cũng sẽ để Hạ Thanh Hoàn tham gia, bọn họ chỉ có thể làm như không thấy hạng nhất, tranh giành vị trí thứ hai còn kịch liệt hơn giành vị trí thứ nhất.
Mỗi lần thi đều chỉ có mấy người như vậy, nhìn quen mặt nhau cả rồi, nhưng lần này trong đám người đến từ trường Kim Dương lại có một khuôn mặt bọn họ chưa từng gặp. Nhưng họ cũng không liên tưởng cậu thiếu niên với gương mặt thuần khiết, khiêm tốn im lặng với Cố Vọng, dù cậu tự giới thiệu mình tên là Cố Vọng thì cũng không ai nghĩ cậu dính dáng gì đến tên công tử bột chỉ biết chơi bời kia.
Trên thế giới cũng không thiếu người trùng tên.
Một giây trước khi bắt đầu thi, rất nhiều người đều đang lo lắng người mới này sẽ tranh vị trí thứ hai với bọn họ. Nhưng sau khi bắt đầu thì bọn họ không còn lo lắng nữa, vì đối phương luôn cùng kề vai sát cánh với Hạ Thanh Hoàn, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Cậu và Hạ Thanh Hoàn cùng đứng trên bục nhận thưởng, một người ôn hòa hướng nội, một người thuần khiết ngây ngô, ít nhất bề ngoài là như vậy. Bọn họ đều biết Hạ Thanh Hoàn không phải người hiền lành, nhưng từ trước đến giờ, có rất nhiều khoảnh khắc bọn họ vẫn bị mê hoặc như cũ.
Hai người đứng chung một chỗ, đúng là trời sinh một cặp.
Người ngoài trường không biết quan hệ của hai người, chỉ cho rằng học cùng một trường, vừa khâm phục trai đẹp của Kim Dương, vừa cảm khái hai người này quá xứng đôi.
Nếu là trước kia, Cố Vọng cầm giải nhất không biết sẽ khiến bao nhiêu người đỏ mắt, nhưng Cố Vọng được hạng nhất càng ngày càng nhiều, khiến đám người kia dần dần chết lặng.
Bọn nó sẽ chỉ hỏi: “Lần này hạng nhất là Cố Vọng hay là Hạ Thanh Hoàn?”
Có được đáp án là cả hai xong cũng không hề cảm thấy kì quái: “Ồ, thế hả, cũng không tệ lắm, trong dự đoán.”
Cố Vọng uống hết sữa bò, nhìn về phía Hạ Thanh Hoàn: “Tối nay đến nhà em ăn cơm đi.”
Ngày mai là thứ Bảy.
Hạ Thanh Hoàn liếc mắt nhìn Cố Vọng, còn chưa lên tiếng, Cố Vọng đã bổ sung: “Ăn xong em bảo tài xế đưa anh về.”
Bộ dáng chỉ sợ Hạ Thanh Hoàn đòi ở lại.
Mà Hạ Thanh Hoàn cũng thật sự muốn vậy, bây giờ trời lạnh như thế…
Cố Đại Chí còn định kéo dài thêm chút, kéo tới khi nào hai vị này cãi nhau trở mặt thì thôi, ai ngờ mỗi lần nói bóng nói gió hỏi thăm thì câu trả lời luôn khiến ông phải thất vọng.
Mấy ngày trước Cố Đại Chí nhìn thấy chùm chìa khóa của biệt thự Lâm Giang và tấm thẻ kia, biết được là quà của Hạ Thanh Hoàn và Hạ Chi Nham thì ông khiếp sợ đến nửa ngày không nói nên lời.
Lúc trước ông lì xì cho người ta chẳng được bao nhiêu, hình như là 99 đồng thì phải…
Ông nhìn thấy Đỗ Lệ Bình bỏ một chiếc chìa khóa xe vào bao lì xì còn bất mãn đến nửa ngày, giờ nhìn thấy chìa khóa biệt thự và thẻ tín dụng khiến Cố Đại Chí phiền muộn mãi, cảm thấy mình tự bôi tro trát trấu lên mặt.
Cố Vọng biết mấy ngày nay lão Cố vẫn luôn đau đầu suy nghĩ xem nên tặng cho Hạ Thanh Hoàn cái gì. Nhà thì quá đắt ông không có nhiều quỹ đen như vậy, xe thì vợ mình tặng rồi, ông gãi đến rách đầu cũng không nghĩ ra có thể tặng cái gì cho một nam sinh mười mấy tuổi.
Cố Vọng nói với ông Hạ Thanh Hoàn không để ý những chuyện đó đâu, lão Cố cũng không nghe vào tai, Cố Vọng đành mặc kệ.
Bà Cố thì vẫn bình thường, bà lão chỉ muốn gặp Hạ Thanh Hoàn mà thôi. Lần trước Hạ Thanh Hoàn đến nhà đón Cố Vọng thì bà không có ở nhà, hôm đó bà đi quảng trường nhảy múa.
Cố Vọng bò ra bàn nằm ngủ, đang mơ mơ màng màng thì trước mắt bỗng lướt qua rất nhiều hình ảnh, có trước kia, có hiện tại, nhưng những chuyện khiến cậu sợ hãi và thống khổ đều không xuất hiện.
Hạ Thanh Hoàn vắt áo khoác trên thành ghế, thấy Cố Vọng nằm ngủ thì đắp lên cho cậu.
Cố Vọng từ từ mở mắt, nhìn con ngươi đen nhánh của Hạ Thanh Hoàn, chậm rãi hỏi: “Hạ Thanh Hoàn, em đã từng nói câu này với anh chưa nhỉ?”
Hạ Thanh Hoàn rũ mắt: “Câu gì?”
Cố Vọng nhếch khóe miệng, giọng nói cũng mang theo sự lười biếng: “Em yêu anh.”
Hạ Thanh Hoàn tưởng Cố Vọng sẽ nói ra câu gì đó tức chết người không đền mạng, đằng nào cũng anh cũng bị thế mấy lần rồi, nhưng lần này Cố Vọng lại không làm vậy.
Anh giương mắt, giơ tay chạm lên khóe mi vì hồi hộp mà hơi run run của Cố Vọng, trịnh trọng nói: “Anh cũng vậy.”
Giọng anh lạnh nhạt, nhưng kiên quyết và thâm tình: “Cố Vọng, anh cũng yêu em.”
Hạ Thanh Hoàn yêu Cố Vọng, chưa bao giờ thay đổi. Ngay cả khi thế giới đều thay đổi, anh cũng chưa từng thay đổi.
Thật may, nhóc con đã về lại bên cạnh anh.
Và cậu cũng yêu anh.
–
Buổi tối ở nhà họ Cố, dì giúp việc vội vàng chạy tới chạy lui, bà Cố phụ trách cầm muôi, dì giúp việc chỉ có thể làm trợ thủ. Thấy bà Cố cắt đến mấy quả ớt, Cố Đại Chí không nhịn được nói.
“Mẹ, đừng làm cay quá, mấy đứa nó còn đang lớn mà.”
Bà Cố lườm ông một cái: “Còn nồi nước dùng không cay mà, ăn lẩu mà không ăn cay thì ra cái thể thống gì nữa?”
Đương nhiên Cố Đại Chí biết điểm này, người nhà họ Cố đều ăn rất cay, bao gồm cả Cố Vọng, nhưng lỡ Hạ Thanh Hoàn không ăn được thì sao?
Cố Đại Chí lo âu chạy ra ngoài phòng khách, đặt mông ngồi phịch một cái xuống ghế sô pha, làm Đỗ Lệ Bình đang đọc sách ở bên cạnh giật nảy mình, bà đành phải hỏi ông cứ chạy lên chạy xuống làm cái gì vậy.
“Chưa biết chừng thằng nhãi con nhà họ Hạ kia đang thầm chê cười chồng em đấy, lần này anh sẽ khiến nó phải rửa mắt mà nhìn!”
Đỗ Lệ Bình: “…”
Bà nhìn chằm chằm Cố Đại Chí một lúc rồi mới thong thả thu tầm mắt lại. Cố Đại Chí đã có da mặt mỏng còn sĩ diện, lại xót Cố Vọng, nếu Hạ Thanh Hoàn không có quan hệ gì với Cố Vọng thì lúc gặp mặt có khi ông còn tặng quà hào phóng hơn cả Đỗ Lệ Bình, nhưng nghĩ đến chuyện thằng nhãi ranh này bắt cóc con ông là ông lại keo đến chảy nước.
Giờ biết mình là người keo kiệt nhất, sợ Cố Vọng bị nhà người ta xem thường nên mới lo lên lo xuống, đúng là mất bò mới lo làm chuồng.
Tất cả mọi người trong nhà đều rất bình tĩnh, làm mọi thứ như bình thường, chỉ có Cố Đại Chí ngồi trên ghế sô pha như bị gai đâm, không có giây nào là yên ổn.
Ông không nhịn được lấy điện thoại ra nhắn cho Cố Vọng hỏi Hạ Thanh Hoàn có ăn cay không.
Có lẽ là Cố Vọng đang ở trên đường, trả lời rất nhanh: [Cố Vọng: Có ạ, sao vậy?]
[Lão Cố: Không có gì.]
Cố Vọng:…
Cậu hiểu rõ lão Cố, chắn chắn ông ba mình đã căng thẳng sắp chết rồi.
Xe dừng ở trong sân, Cố Vọng xuống xe trước, sau đó khẽ hất cằm với người trong xe: “Hạ Thanh Hoàn, xuống xe ra mắt phụ huynh đi.”
Nếu là người khác thì sẽ cảm thấy bộ dạng này của Cố Vọng đẹp trai muốn chết, cái kiểu hững hờ cà lơ phất phơ đó. Nhưng trong mắt Hạ Thanh Hoàn thì nhóc con kia chỉ còn lại đáng yêu.
Rất muốn nhanh chóng mang người về nhà, nhưng bây giờ còn quá sớm. Cố Vọng đứng ở bên ngoài, phía sau là ánh đèn màu vàng, ngũ quan của người thiếu niên hiện lên vẻ dịu dàng mờ nhạt, cậu mới mười sáu, hết năm nay, cũng mới mười bảy.
Vào nhà, thái độ của Đỗ Lệ Bình và bà Cố đều rất tự nhiên. Bà Cố không nghĩ nhiều như những người khác, chỉ là chuyện yêu đương của trẻ con thôi mà, có khác gì đến nhà chơi đâu, bà cũng đối xử với Hạ Thanh Hoàn như một học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi bình thường.
Cố Đại Chí ngồi đối diện Hạ Thanh Hoàn, không yên lòng ăn hai miếng rau, sờ thứ đồ trong túi nửa ngày, mới rút ra ném tới trước mặt Hạ Thanh Hoàn, là một cái hộp màu đen.
Hạ Thanh Hoàn rất biết đóng kịch.
Từ lúc vào nhà anh đã bắt đầu thể hiện mình là một nam sinh cấp ba đơn thuần, thậm chí còn không thấy được những thứ u ám cực đoan kia ở trong mắt. Bộ dáng hiền lành nhanh chóng lấy lòng bà Cố, xem ra không thể tin lời đồn được.
Con trai chu đáo dịu dàng như vậy hiếm lắm đấy, ở cái tuổi này, hầu hết là ngang bướng liều lĩnh hoạt bát nghịch ngợm.
Một phút cũng không ngồi yên được.
Hạ Thanh Hoàn có phần khó hiểu, tháo cái nơ con bướm ở bên ngoài ra, nhẹ nhàng mở nắp, bên trong là một cái đồng hồ đeo tay.
Không phải là kiểu cho đàn ông trưởng thành, dây đồng hồ đơn giản mà trang nhã, mặt đồng hồ còn nạm kim cương, để mỗi khi di chuyển, mặt đồng hồ sẽ lấp lánh ánh sáng.
Cố Vọng biết nhãn hiệu này, chuyên thiết kế đồng hồ cho nam từ mười mấy đến hai mươi mấy tuổi, có tiền cũng không mua được vì nhà thiết kế rất tùy hứng, thích gì làm nấy. Cố Vọng cho là lão Cố sẽ thô kệch như Hạ Chi Nham, trực tiếp ném tiền cho Hạ Thanh Hoàn, nhưng không, lão Cố đã nghĩ nát óc, vì yêu ai yêu cả đường đi, thế nên đã tặng cho Hạ Thanh Hoàn một thứ phù hợp với anh.
Hạ Thanh Hoàn nói cám ơn chú Cố, Cố Vọng cũng nói cám ơn ba.
Cố Đại Chí cảm thấy cực kì thành công, rất đắc ý khoát tay.
Cố Vọng: “…”
Đỗ Lệ Bình: “…”
Xong bữa tối, Hạ Thanh Hoàn gọi chú Cố.
Cố Đại Chí lau miệng, giương mắt: “Có việc gì?”
Người con trai rũ mắt, bộ dáng ngoan ngoãn rất mê hoặc lòng người. Cố Vọng còn đang uể oải tựa lưng vào ghế ăn sữa chua, đang nghe bà Cố kể chuyện bà với đám chị em nhảy múa trên quảng trường của bà, nghe đến say mê ngon lành.
“Cháu muốn đính hôn với Vọng Vọng ạ.” Hạ Thanh Hoàn nhẹ nhàng nói.
Giống như một viên đá tảng to lớn rơi thẳng vào mặt hồ êm ả, dấy lên ngàn con sóng.
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Cố:????? Mày lặp lại lần nữa xem nào?
Hạ chó: Cháu muốn kết hôn với con trai của chú
______________________