Đọc truyện Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng – Chương 90
Edit: Ry
“Cũng không thể nói như vậy.”
“Thầy Lý, thầy cho rằng Hạ Thanh Hoàn và Cố Vọng đang học gì ở hành lang? Hành lang tối như vậy, tôi thấy việc đọc sách là không thể rồi đấy.”
Thầy Lý – người đưa ra ý kiến rằng Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn ở hành lang học bài – đỏ mặt, sau đó căng não nói: “Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn không giống với học sinh bình thường, có thể phương pháp học tập của hai em ấy là như vậy.”
Phòng an ninh trở nên yên tĩnh một chưa từng thấy.
Thầy Chu tua đi tua lại đoạn phim để quan sát, thật sự không thấy bất cứ người đáng ngờ nào ngoài Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn, nhưng thầy Chu và các thầy cô khác đều không cho rằng hai người này quay video.
Chưa nói việc trong tay hai người này không có công cụ gây án, chỉ nói việc hai người này sẽ rảnh rỗi đi quay mấy loại video này sau đó đăng lên mạng, không ai tin được. Thầy Chu cau mày, nét mặt rất nghiêm túc, điều thầy lo lắng là cái khác…
Thầy đang lo rằng liệu chuyện này có gây ra ảnh hưởng đáng sợ gì đến tư tưởng hành vi của Hạ Thanh Hoàn và Cố Vọng không. Con trai đương tuổi dậy thì rất dễ bị kích thích, hormone luôn căng tràn, chưa biết chừng, tiếp theo hai người này sẽ…
Thầy Chu bị tưởng tượng của mình dọa cho hết hồn, thầy bật dậy khỏi ghế như bị kim châm, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Ai gọi Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn đến phòng giáo vụ giúp tôi, tôi có chuyện muốn nói với hai em ấy.”
Để lại mấy thầy cô ở phòng an ninh với nét mặt mờ mịt, hai mặt nhìn nhau.
Thế này là thế nào?
Hai mươi phút sau Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn một trước một sau đi vào phòng giáo vụ*.
*raw là phòng an ninh nhưng trước đó thầy Chu nói là gọi đến phòng giáo vụ nên mị sửa lại
Thầy Chu đang cầm một tách trà, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc, trông thấy hai người tiến đến, lông mày lập tức nhíu lại. Nếu như ánh mắt có thể hóa thành thực thể, ánh mắt hiện giờ của thầy Chu sẽ là cánh cửa, hoàn toàn ngăn cách giữa hai người bọn họ.
Loại chuyện này, chắc chắn không được để phát sinh lần thứ hai. Chuyện này vừa xảy ra, thầy Chu đã bị hiệu trưởng gọi lên nói chuyện, dù có nói thế nào thì nó cũng xảy ra ở trong trường, nhà trường phải chịu một phần trách nhiệm.
“Hai em… Tại sao tối hôm qua muộn vậy rồi còn chưa về nhà?” Thầy Chu hỏi.
Cố Vọng: “Ba em đến muộn, em đợi ba ạ.”
Lý do này miễn cưỡng qua cửa, thầy Chu gật đầu, rồi nhìn về phía Hạ Thanh Hoàn: “Còn em?”
Cố Vọng cũng nhìn Hạ Thanh Hoàn, cậu chưa hiểu lắm, điệu bộ này của thầy Chu như thể đang thẩm vấn cậu và Hạ Thanh Hoàn vậy, bọn họ miễn cưỡng chỉ có thể coi là “người chứng kiến” thôi mà?
Hạ Thanh Hoàn nhàn nhạt trả lời: “Em đợi Vọng Vọng.”
Vọng Vọng?
Một miệng trà của thầy Chu suýt chút nữa phun hết ra ngoài, lại còn Vọng Vọng!
Thầy Chu nhìn Hạ Thanh Hoàn một hồi, người kia ở dưới cái nhìn như dao của thầy vẫn thản nhiên như không. Học sinh bình thường ở thời điểm này đều không chịu nổi mà cúi đầu né tránh ánh mắt của thầy.
“Muộn như thế các em còn ở hành lang lầu hai, ngồi xổm ở bên ngoài phòng học của lớp khác làm gì hả?” Thầy Chu tức giận nói: “Đừng có nói với tôi là các em đang học bài. Cố Vọng, em còn thò đầu lên cửa sổ nhìn vào trong phòng, mắt sáng như sao, đừng tưởng là tôi không nhìn thấy.”
Cố Vọng: “…”
Cố Vọng đành phải nói thật: “Em tưởng là ăn trộm.”
Thầy Chu: “…”
“Lúc ấy em không thấy rõ, hai người kia còn lén lén lút lút, em tưởng là lại có người đến trộm sách mang đi bán. Hạ Thanh Hoàn thấy em đi nên mới đi theo.” Cố Vọng giải thích.
Thầy Chu vốn không nghi ngờ hai người này sẽ làm mấy việc xấu xa như quay video, mặc dù Cố Vọng hơi ngang bướng nhưng những chuyện thiếu đạo đức như vậy, thằng bé chưa từng làm, Hạ Thanh Hoàn lại càng không thể nào. Thầy Chu vẫn rất tin tưởng vào nhân phẩm của hai đứa này.
Điều thầy không tin được, là chuyện khác.
Thầy lo hai cái đứa này sẽ làm chuyện gì khác người, tỉ lệ của Cố Vọng thì nhỏ hơn một chút, thầy chủ yếu là lo về Hạ Thanh Hoàn, cảm thấy tỉ lệ thằng bé này làm chuyện đó cực kì lớn.
Đừng tưởng thầy là một lão già trung niên mà lầm, vì học sinh mà từng giờ từng phút thầy luôn chú ý đến động tĩnh trên diễn đàn. Mấy cái tranh ảnh video về Hạ Thanh Hoàn và Cố Vọng, thầy còn xem không ít.
Nhà trường cho phép học sinh yêu đương, chỉ cần không quá đà, không ảnh hưởng đến học tập thì các thầy cô sẽ không khắt khe, chứ đừng nói là lúc hẹn hò với Hạ Thanh Hoàn, thành tích của Cố Vọng còn đột ngột tăng mạnh như vậy.
Nhưng, một vài hành vi quá đà vẫn sẽ bị nghiêm cấm.
Thầy Chu cực kì hàm súc nhắc nhở hai người: “Các em ở trong trường thì phải chú ý lời nói cử chỉ, không được quá thân mật, phải làm gương cho các em lớp 10 hiểu không.”
Thầy Chu rất hiếm khi sâu sắc dạy bảo học sinh như vậy, Cố Vọng vẫn còn nhớ dạo trước thầy cười tủm tỉm lừa mất điện thoại của cậu.
Rõ ràng là một con hổ mặt cười*.
*Thầy Chu tên là Chu Hổ, biệt danh hổ giấy, hổ mặt cười có nghĩa ám chỉ những người nham hiểm, miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn cùng bị gọi đi cũng không tạo thành suy đoán gì, đám học sinh không biết chuyện máy quay ở hành lang lầu dạy học, đều tưởng là Lý Thư Nhã gọi hai người đến nói vụ thi học sinh giỏi.
Lúc trở về, Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn, một trước một sau, ở giữa còn có một khoảng cách, nguyên cả buổi chiều không nói với nhau câu gì.
Tiết cuối cùng, Cố Vọng viết lên một tờ giấy vứt sang cho Hạ Thanh Hoàn.
[Sau này bọn mình đừng rõ ràng quá, phải khiêm tốn một chút.]
Hạ Thanh Hoàn mở cục giấy rúm ró ra, viết xuống dưới hàng chữ của Cố Vọng.
Cố Vọng nhoài ra bàn nhìn.
[Đã khiêm tốn.]
Lúc đầu Cố Vọng còn không hiểu, bọn họ khiêm tốn chỗ nào, mặc dù chưa công khai nhưng gần như người nào có đầu óc một tí đều đoán được.
Chứ đừng nói đến các giáo viên với cặp mắt đều đã được khai sáng. Huống hồ, từng lời nói hành vi của Hạ Thanh Hoàn đều gần như là dương cao biểu ngữ ghi “Cố Vọng là người của tôi”.
Cậu còn đang suy nghĩ, không biết từ lúc nào mà tay Hạ Thanh Hoàn đã rời khỏi mặt bàn của Cố Vọng, nắm lấy cổ tay cậu, ngón cái chui xuống dưới cổ tay, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mỏng manh ở đó.
Anh hơi cúi xuống, nói rất khẽ: “Anh đã rất khiêm tốn rồi.”
Em biết khi anh không khiêm tốn, không kiềm chế, bất chấp tất cả là như thế nào.
Cố Vọng biết.
Cậu đã trải nghiệm.
Những chuyện từ xa xưa đó theo từng lời Hạ Thanh Hoàn nói mà ùa về trong đầu cậu như nước lũ, mặt Cố Vọng nóng lên. Cậu nằm xuống bàn, vùi mặt vào trong khuỷu tay, cổ tay cậu vẫn bị Hạ Thanh Hoàn nắm chặt lấy, có giãy dụa cỡ mấy cũng không thoát nổi.
–
Tầm xế chiều, gia đình cô gái kia đã hoàn thành thủ tục nghỉ học, cha mẹ đều là người cực kì có giáo dục, dù mặt xanh mét cũng không đánh đập hay mắng chửi con gái.
Giáo viên vẫn còn phiền não vì chưa bắt được người quay video, không bao lâu sau khi nữ sinh kia nghỉ học, có một nam sinh đến tự thú.
Nguyên nhân quay video khiến tất cả chấn động, tổng kết đơn giản chính là bốn chữ —— vì yêu sinh hận.
Gã đã ở trong phòng học đó từ trước, bởi vì hai người kia gần như đêm nào cũng sẽ đến đó hú hí, nhưng người gã thích, không phải là cô gái, mà là cậu con trai.
Cố Vọng biết người kia, khá được yêu quý trong trường, là một người thích giúp đỡ người khác. Chẳng trách nhân vật nam chính trong cái video kia không bị quay thẳng mặt, cơ thể cũng được censor, hóa ra chuyện là như vậy.
Cố Vọng bỗng nhớ đến một chuyện.
Hình như cậu, hình như, cũng từng suýt chút nữa bị người ta quay video bậy bạ.
Trong trường cũng có khá nhiều người thích Cố Vọng, cậu đẹp trai, thích ăn chơi, hấp dẫn không ít con gái, dù về sau trong mắt Cố Vọng chỉ có mình Hạ Thanh Hoàn, thì vẫn có những người muốn thử khiêu chiến.
Cũng là một buổi tối, nhưng không phải ở trường.
Là ở bên ngoài trường.
Cố Vọng thích uống rượu, nhưng tửu lượng cực kì kém, uống vào là không biết ai với ai, bị một tên đàn anh lớp 12 cùng trường dụ dỗ ra ngoài, dẫn vào cái hẻm nhỏ ngay bên cạnh quán bar. Hẻm nhỏ cực kì bẩn thỉu hỗn độn, mặt đất lồi lõm, người kia muốn quay video để uy hiếp Cố Vọng, muốn cậu hoặc là trao thân, hoặc là trao tiền.
Lúc ấy Cố Vọng không biết, mà sau này cũng vẫn không biết. Có rất nhiều chuyện mà cậu không hề biết.
Hiện giờ vì xảy ra chuyện kia mà những chuyện cậu vốn dĩ không biết ấy, mới chậm rãi hiện lên với góc nhìn của người thứ ba.
Hạ Thanh Hoàn xuất hiện trong con hẻm kia, dường như là vội vàng chạy tới, bên trong vẫn còn mặc quần áo ở nhà, cổ áo khoác bẻ cả vào trong, tóc tai hơi lộn xộn, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức khiến người sợ hãi.
Hạ Thanh Hoàn không hay đánh nhau, nhưng Cố Vọng biết, chỉ cần Hạ Thanh Hoàn muốn đánh, chắc chắn sẽ không dễ dàng ngừng tay.
Trong con hẻm có mấy cái thùng sắt, trong thùng đều là chút vật liệu xây dựng vứt đi. Hạ Thanh Hoàn rút ra một cây thép, phang thẳng vào lưng tên kia, không biết có phải là ảo giác không mà Cố Vọng còn nghe được cả tiếng xương cốt gãy nát.
Cố Vọng nhắn tin hỏi Thẩm Chiếu.
[Tôi từng uống say đúng không?]
Sắp tan học nên Thẩm Chiếu trả lời rất nhanh: [Ý ông là lần nào cơ?]
Cố Vọng: “…”
[Có lần nào xảy ra chuyện không?]
Lần này Thẩm Chiếu không trả lời nhanh như trước, mấy phút sau mới có tin nhắn đến: [Chắc có mỗi một lần thôi. Hôm đó bọn mình đi uống xong định về nhà mới phát hiện ra không thấy ông đâu. Nhắn hỏi trong nhóm lớp của ông cũng không ai biết tin tức gì, gọi cho ông thì không ai nghe máy, về sau còn tắt nguồn nữa. Đi xem máy quay an ninh mới biết ông đi theo thằng cha nào đó mà bọn tôi không biết, sợ chết đi được, suýt chút nữa thì báo cảnh sát, may mà sau đó chú Cố gọi điện đến bảo là ông về nhà rồi.]
“…”
[Tại sao lại nhắn tin hỏi trong nhóm lớp của tôi?]
[Thẩm Chiếu: À, bởi vì thỉnh thoảng ông uống say, hay thích vớ đại một đứa trong đó để quấy rối.]
“…”
Cố Vọng ném điện thoại đi, buồn bực nằm ra bàn. Hạ Thanh Hoàn lập tức cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của nhóc con bên cạnh, thò tay nhéo gáy cậu: “Sao thế?”
Cố Vọng nghĩ, chắc chắn cái người khi ấy mình vớ đại trong nhóm chính là Hạ Thanh Hoàn.
Người kia từ đầu đến cuối để tỏ vẻ hờ hững lạnh lùng với mình, người xung quanh cũng thấy vậy, nhưng Cố Vọng đã từng tinh tế suy nghĩ, phân tích lại một lượt những chuyện đã xảy ra, cậu mới nhận ra là Hạ Thanh Hoàn đã vì mình mà làm rất nhiều chuyện.
Vào một số thời khắc, đối phương thậm chí còn như cổ vũ Cố Vọng, kiên trì thêm chút nữa thôi, cố lên.
Đêm khuya như vậy, Hạ Thanh Hoàn mặc nguyên bộ quần áo ở nhà, vô cùng lo lắng chạy đến.
Rõ ràng tối hôm qua anh nói, không liên quan gì đến anh.
Cố Vọng cảm thấy sống mũi cay cay.
Từ lúc mới bắt đầu, chuyện của Cố Vọng đã liên quan tới anh rồi.
Nếu như Hạ Thanh Hoàn thật sự cảm thấy cậu không liên quan gì tới mình, thái độ của anh sẽ giống như tối hôm qua. Nếu như anh đã không thích, thì Cố Vọng có muốn đến gần cũng không được.
“Em sao thế?” Hạ Thanh Hoàn nhẹ giọng lặp lại.
Anh nhìn cái cổ trắng nõn yếu ớt của bé con, hơi ngừng lại, tưởng rằng Cố Vọng đang không vui vì lúc nãy anh không đồng ý khiêm tốn, giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn: “Sau này anh sẽ kiềm chế một chút, được không em?”
Anh nói xong thì thu tay về.
Giữa chừng, Cố Vọng bỗng thò tay bắt lấy tay Hạ Thanh Hoàn, bốn mắt ở bàn sau lập tức mở to. Cố Vọng nắm chặt cổ tay Hạ Thanh Hoàn, ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi đỏ.
Hạ Thanh Hoàn thấy vẻ mặt Cố Vọng không ổn lắm, nhíu mày.
Cố Vọng giương mắt, giọng hơi nghèn nghẹn, nhưng ánh mắt rất kiên định quả quyết: “Không cần, cứ khoe khoang đi, em cho phép anh khoe khoang đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ chó: Nếu thế thì sao làm người được nữa?
______________________
Vừa mới biết truyện này được người ta nhắc đến trên Danmei cfs, cảm giác vui ghê ấy ^^