Đọc truyện Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng – Chương 80
Edit: Ry
Tiếng Cố Vọng khàn khàn: “Em là vì tốt cho cậu ta.”
Hạ Thanh Hoàn cụp mắt, trong mắt chỉ có đứa nhỏ trước mặt này: “Không cần.”
Nam sinh mới chuyển trường đến là sau này Cố Vọng mới quen, đáng lẽ thời điểm này hắn còn chưa xuất hiện, đến tận năm thứ hai đại học Cố Vọng mới biết tới hắn.
Người kia tên là Lâm Thiển, tướng mạo trắng nõn mềm yếu, Cố Vọng hiếm khi thấy được một người trong ngoài nhất quán như người này, vì bản thân Lâm Thiển cũng là một người nhát gan sợ người lạ.
Hắn được bà ngoại của Hạ Thanh Hoàn nhặt về, đại khái là để nguôi đi nỗi đau sau khi con gái duy nhất qua đời. Hạ Thanh Hoàn càng lớn lại càng khiến cho người ta cảm thấy xa cách, Lâm Thiển còn có thể cho hai ông bà một chút an ủi.
Lâm Thiển thật sự là kẻ ăn nhờ ở đậu.
Chính vì thế mà cũng tạo nên tính cách lấy lòng của hắn.
Chuyện của Hạ Thanh Hoàn, chỉ cần hắn biết, chỉ cần hắn có thể giúp một tay. Lâm Thiển sẽ không bao giờ chùn bước.
Hắn gần như không có bất kì suy nghĩ nào thuộc về mình.
Hắn thật sự giống như một sinh vật chỉ có thể lệ thuộc vào Hạ Thanh Hoàn.
Eo Cố Vọng mềm nhũn, chống đỡ ở mép bàn, ngước mắt nhìn Hạ Thanh Hoàn, cậu hỏi: “Là anh đuổi cậu ta ra nước ngoài à?”
Hạ Thanh Hoàn cực kỳ qua loa “ừm” một tiếng, ánh mắt rơi trên khóe môi Cố Vọng, cúi người xuống muốn hôn lên. Cố Vọng né tránh, đối phương vồ hụt, bên mặt của cậu lộ ra trước mắt Hạ Thanh Hoàn, có thể lờ mờ trông thấy những mạch máu tinh tế dưới cổ, thật giống mộtmón đồ dễ vỡ.
Cố Vọng cho là mình đang né tránh, cậu thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của Hạ Thanh Hoàn.
Nhưng động tác của Hạ Thanh Hoàn chỉ hơi ngừng lại, sau đó anh cắn lên vành tai cậu, thịt mềm bị nhẹ nhàng cắn xé giữa hai hàm răng. Ngón tay Cố Vọng gắt gao nắm lấy mép bàn, hàng mi không ngừng rung động.
Anh chậm rãi thầm thì bên tai Cố Vọng: “Nhưng hắn trở về là do bà ngoại và ông ngoại yêu cầu.”
Mặc dù Lâm Thiển họ Lâm theo nhà ngoại Hạ Thanh Hoàn, nhưng hắn không có trong hộ khẩu của nhà họ Lâm. Hộ khẩu của Lâm Thiển nằm trong nhà một họ hàng khác, nhưng tất cả mọi chuyện của Lâm Thiển đều do ông ngoại và bà ngoại của Hạ Thanh Hoàn trông nom. Về một mặt nào đó, hai ông bà chính là người thân nhất của Lâm Thiển.
Người hai ông bà lão coi trọng nhất đương nhiên là Hạ Thanh Hoàn. Nếu hai ông bà cũng giống như con gái mình, không quan tâm Hạ Thanh Hoàn sống như thế nào, thì Hạ Thanh Hoàn cũng sẽ không cho Lâm Thiển một đường sống. Nhưng trên thế giới này, ngoài Cố Vọng ra, dường như cũng chỉ có hai người họ là đơn thuần đối xử tốt với Hạ Thanh Hoàn.
Cho nên với chuyện của Lâm Thiển, từ trước đến nay Hạ Thanh Hoàn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như là để hai ông bà được vui lòng.
Cố Vọng cũng hết sức rõ ràng thân thế của Lâm Thiển, không chỉ có thân thế, mà còn cả kết cục sau này của Lâm Thiển. Cậu cũng vừa mới biết không lâu, là dựa vào những mảnh vỡ thỉnh thoảng ngẫu nhiên xuất hiện kia.
Lần này xuất hiện chuyện sau khi Cố Vọng chết đi.
Cũng là sau khi Hạ Thanh Hoàn qua đời.
–
Hạ Thanh Hoàn không phải loại người sẽ đi tìm đến cái chết, nhưng sau khi Cố Vọng rời đi, con người vốn lạnh như tuyết mùa xuân ấy đã trở thành trời đông giá rét, băng dày ba thước.
Không có một chút sức sống nào, Hạ Thanh Hoàn trở thành một cái xác không hồn.
Cho dù anh vẫn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, Hạ Thị phát triển không ngừng, giới kinh doanh đều biết đến người thanh niên quyết đoán mạnh mẽ này, Hạ Chi Nham hãnh diện tự hào vì anh, Hạ Thị đã có người nối nghiệp.
Nhưng người thanh niên ấy lại chết một năm sau sau ngày giỗ của Cố Vọng.
Không ốm đau, không tự sát, cứ tự nhiên qua đời như thế.
Sau khi biết tin này, Lâm Thiển đẩy tất cả sai lầm lên người Tưởng Trì, dù cho một năm trước đó Tưởng Trì đã bị Hạ Thanh Hoàn biến thành một kẻ tàn tật.
Lâm Thiển hận Tưởng Trì hại chết Cố Vọng, nếu như Cố Vọng vẫn còn sống, vậy thì Hạ Thanh Hoàn cũng sẽ còn sống.
Hắn yêu Hạ Thanh Hoàn như yêu chính mạng mình, thế nên cũng yêu Cố Vọng như vậy.
Lúc ấy Cố Vọng còn nhớ là ba chiếc xe đâm vào nhau, chiếc xe thứ ba lao như bay tới từ một con đường khác. Hắn đâm vào đuôi xe chở hàng, muốn bẩy cái xe vận tải lên, nhưng sàn xe thể thao thấp, thân xe mảnh dẻ, thế nên một nửa cái xe đã chui xuống dưới đáy xe vận tải.
Cho dù Lâm Thiển dùng hết sức cũng không thể cứu được Cố Vọng, cho dù hắn đã nghĩ dùng mạng đổi mạng.
Hắn biết, Cố Vọng là tất cả của Hạ Thanh Hoàn.
Lâm Thiển mạng lớn, nằm trên giường mấy tháng thì khỏi. Đến lúc hắn tỉnh lại, những tin tức liên quan đến tai nạn hôm đó chỉ còn là những lời châm chọc. Đám dân mạng còn bầu vụ tai nạn đó thành vụ tai nạn tồi tệ nhất của năm.
Trong xe vận tải hoàn toàn không có gì đáng giá, nhưng hai chiếc xe thể thao đều là bản số lượng có hạn còn chưa chính thức đưa ra thị trường toàn cầu, dù có mang về xưởng sửa lại cũng không thể khôi phục lại nguyên dạng.
Công tác bảo mật làm rất tốt nên đám dân mạng chỉ biết người gây tai nạn là hai tên công tử nhà giàu, trong đầu lập tức ảo tưởng ra một vở kịch tình tay ba: Bọn họ cùng yêu một người, vì cướp đoạt người đó nên lái xe trên đường đâm nhau, ai còn sống thì người đó sẽ có được người kia.
Nhưng tình hình thực tế là Lâm Thiển vì bảo vệ Cố Vọng yêu dấu của Hạ Thanh Hoàn mà không tiếc dùng chính mạng mình để trao đổi. Thay vì nói là bảo vệ Cố Vọng, chi bằng nói là bảo vệ Hạ Thanh Hoàn.
Người không biết chuyện cho rằng Lâm Thiển yêu Hạ Thanh Hoàn đến thê thảm rồi, nhưng người biết sẽ hiểu được, sự tồn tại của Hạ Thanh Hoàn trong mắt Lâm Thiển không khác nào thần thánh.
Sự dịu dàng của Cố Vọng như dành cho cả thế giới, còn Hạ Thanh Hoàn thì chỉ gần gũi với người đặc biệt của mình, đối với cố Vọng là vì thấy thú vị, còn đối với Lâm Thiển là vì những năm tháng tuổi thơ đúng lúc chiếm được sự chăm sóc của Hạ Thanh Hoàn cũng đang tuổi thơ ấu.
–
Cố Vọng biết, Lâm Thiển chưa từng mơ tưởng đến Hạ Thanh Hoàn, nhưng hắn lại có một điểm trí mạng, đó chính là trong mắt hắn chỉ có mình Hạ Thanh Hoàn, không có bất kỳ người nào khác, bao gồm cả chính bản thân hắn.
Bọn họ đều đã thay đổi, chỉ còn Lâm Thiển. Từ ánh mắt của đối phương, Cố Vọng có thể thấy được Lâm Thiển vẫn xem Hạ Thanh Hoàn như ý nghĩa duy nhất của cuộc sống này cũng như toàn bộ giá trị cho sự tồn tại của hắn.
Hiện giờ, hiển nhiên là Lâm Thiển vẫn còn nhỏ, từ đôi mắt của hắn vừa rồi cũng có thể thấy được, một Hạ Thanh Hoàn lí trí như không có thất tình lục dục, bị một thiếu niên xinh đẹp đến gần như khiến người khác phải mất hồn hấp dẫn, đồng thời cũng đắm chìm trong đó.
Lâm Thiển không thể nào tiếp thu được, cho nên hắn chạy trối chết.
Mà sau đó, Lâm Thiển đã có thể hận những gì Hạ Thanh Hoàn hận, yêu những gì Hạ Thanh Hoàn yêu. Có thể nói, ngoài Hạ Thanh Hoàn và người thân bạn bè của Cố Vọng ra, người yêu Cố Vọng nhất, quan tâm đến mạng sống của Cố Vọng nhất, chính là Lâm Thiển.
Cho nên khi Cố Vọng và Lâm Thiển nhìn nhau, cảm xúc rất phức tạp. Người này có thể nói là hắn không phân chính tà, Hạ Thanh Hoàn là thế giới của hắn.
Đặt ở trong mắt người khác, sự tồn tại của Lâm Thiển gần như là tương đương với tình địch của Cố Vọng, nhưng Cố Vọng lại cực kì rõ ràng, Lâm Thiển, từ đầu tới cuối chưa từng ôm tình cảm như thế với Hạ Thanh Hoàn.
Nhưng cũng chính vì vậy, chuyện liên quan tới Lâm Thiển mới khó giải quyết.
Nếu thật sự phải lôi từng chuyện ra để nói, Lâm Thiển đối với đám Cố Vọng thậm chí còn có thể gọi là một người “trượng nghĩa”, nếu như không dựa trên sự tồn tại của Hạ Thanh Hoàn.
Cố Vọng đờ người cả buổi, Hạ Thanh Hoàn chừa lại cho cậu không gian để có thể hít thở, chậm rãi nói: “Mấy hôm trước anh mới biết được cậu ta về nước, giấy chứng nhận nhập học cũng không liên quan đến anh. Bà ngoại không yêu cầu anh chăm sóc cho cậu ta, coi như người xa lạ là được.”
Bà lão biết cháu mình bạc tình lạnh lùng, nên chưa từng ép thằng bé phải tiếp nhận Lâm Thiển. Lần chuyển trường này cũng là chuyện nhỏ ngoài ý muốn, bà để người dưới trướng đi giải quyết, người kia lại không chút nghĩ ngợi chọn trường cấp ba Kim Dương, bởi vì nghĩ Lâm Thiển có quen biết với Hạ Thanh Hoàn, học chung một trường sẽ tốt biết bao, nên mới tạo thành cục diện lúc này.
Lâm Thiển đương nhiên là đồng ý.
Nhưng hắn không hề nói muốn đến Kim Dương, hắn vĩnh viễn nghe theo sự sắp xếp của người khác.
–
Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn cùng nhau về lớp, trên đường đi không ai nói gì. Cố Vọng không muốn nói chuyện, đầu lưỡi cậu còn đau đây này.
Cái tin nhắn WeChat tối qua vẫn là xúc động nhất thời.
Cậu không phải không hiểu Hạ Thanh Hoàn, không ép người ta tới mức cầu xin tha thứ, không ép người ta đến chết sẽ không dừng tay, nên hôm nay chỉ như vậy đã là kết quả của việc đối phương tương đối kiềm chế.
Cố Vọng yên lặng tính toán ở trong lòng, nguyên nhân khiến Hạ Thanh Hoàn kiềm chế cũng chỉ có hai cái. Một là Hạ Thanh Hoàn không muốn để cho cậu nhớ lại những chuyện không vui, hai là Hạ Thanh Hoàn muốn đợi cậu lớn lên, tức là đến tuổi trưởng thành.
Hạ Thanh Hoàn luôn giữ vững nguyên tắc, thể hiện ở mọi mặt, bao gồm cả loại chuyện này.
Cũng sắp đến sinh nhật mười bảy tuổi của Cố Vọng rồi, nhanh thôi.
Cậu tiện thể nhìn sang Hạ Thanh Hoàn, trong lòng bàn tay bốc lên một lớp mồ hôi mỏng. Không sao, còn lâu mà, Cố Vọng tự an ủi mình như vậy.
Có một số chuyện, từ lúc bắt đầu Cố Vọng đã không nhớ rõ. Cố Vọng chậm rãi bước trên hành lang, hình ảnh về những chuyện kia lướt qua trong đầu như đèn kéo quân.
Hạ Thanh Hoàn đè cậu xuống, bảo cậu khóc, không khóc được thì đêm nay đừng hòng ngủ, mà khóc rồi.
Cũng đừng hòng ngủ.
Lúc sắp đến lớp học, Hạ Thanh Hoàn liếc nhìn Cố Vọng, bỗng đứng lại: “Đang nghĩ gì thế?”
Cố Vọng ậm ờ: “Không có gì.”
Đương nhiên là cậu không thể thật thà nói cho Hạ Thanh Hoàn biết mình đang nghĩ cái gì.
Hạ Thanh Hoàn hiểu Cố Vọng quá rõ, có lẽ còn hiểu nhiều hơn cả Cố Vọng hiểu bản thân. Mấy năm sống chung thân mật khăng khít như vậy, Hạ Thanh Hoàn đã có thể hiểu hết được tất cả thói quen nhỏ lẫn tính tình cậu trong lúc Cố Vọng còn không nhận ra.
Ngay cả khóc, Hạ Thanh Hoàn cũng có thể nhìn ra đối phương vì cái gì mà khóc.
Khi vui vẻ lúc đau buồn, hay là những lần ngượng ngùng…
Cố Vọng rất đáng yêu, nhất là khi hai người ở bên nhau. Trước kia cũng thế, không thể đứng dậy dẫn đến việc tính tình Cố Vọng trở nên yếu ớt và gàn dở.
Hạ Thanh Hoàn lại thích chọc cậu, những lúc anh xong việc, Cố Vọng ngồi ở phòng khách xem tivi, cậu ngồi ở trên ghế sô pha, bên cạnh đặt một chiếc xe lăn, trước mặt là bàn trà.
Bên trên đặt hoa quả đã được cắt gọn, kem ly và sữa chua.
Rón rén đi qua, trực tiếp ôm người vào lòng, nghiêng đầu không ngừng tỉ mỉ hôn nhẹ lên đuôi mắt, rồi đi xuống cái cổ. Cố Vọng đẩy một chút nhưng không thấy xê dịch tí gì, đẩy cái thứ hai cũng không được, lập tức nóng nảy.
Cậu không thể tự chạy thoát, chỉ có thể mặc cho Hạ Thanh Hoàn bắt nạt.
Càng nghĩ càng tức giận, chớp mắt một cái, nước mắt đã lăn xuống rồi.
Hạ Thanh Hoàn ở bên cạnh vừa dỗ dành Cố Vọng vừa hôn lên mắt cậu, cuối cùng rơi xuống trên môi cậu, nuốt tất cả những nghẹn ngào còn sót lại của cậu vào trong cổ họng mình.
Hạ Thanh Hoàn thích nhìn Cố Vọng khóc, nhất là kiểu khóc này.
Khi bị người ta bắt nạt.
Hạ Thanh Hoàn trở lại từ chuyện quá khứ, cậu nhóc kia đang cúi đầu, ngón tay lướt trên ban công. Hạ Thanh Hoàn nắm lấy một cái tay khác đang để xuôi bên người Cố Vọng.
Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mặt trong cổ tay.
Ánh mắt Cố Vọng tỏ vẻ không hiểu.
Hàng mi rũ xuống, tạo thành một bóng râm mờ nhạt dưới quầng mắt, giọng của Hạ Thanh Hoàn rất nhẹ, gần như là lẩm bẩm mà nói: “Vọng Vọng, chừng nào thì em có thể khóc một lần nhỉ?”
“Xinh đẹp lắm.” Hạ Thanh Hoàn giương mắt, con ngươi sâu thẳm: “Anh muốn nhìn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng:….
_______________________