Đọc truyện Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng – Chương 76
Edit: Ry
Lâm Vũ Chi ở đằng trước nghe mà tim gan run bần bật, y rùng mình những mấy lần, bạn ngồi cùng bàn phải đè cái bàn lại, trừng y: “Bệnh động kinh của mày phát tác rồi à?”
“Hình như tao vừa mới phát hiện ra một chuyện rất ghê gớm.”
“À, cuối cùng mày cũng phát hiện ra mày là đứa thiểu năng hả?”
“…”
Cái con người nằm trong trung tâm drama lại hoàn toàn không ngửi được tí mùi nào mới là cái đứa thiểu năng nhớ, Lâm Vũ Chi thầm nghĩ như vậy.
Cố Vọng đau thật, chỗ sưng đỏ không lớn, nhưng lại đau đến mức run cả tay, đau như thể bị kiến cắn.
Hạ Thanh Hoàn vừa đặt tay xuống, Cố Vọng đã không nhịn được mà dán lên cọ xát.
Thân nhiệt của cậu vốn đã thấp hơn người bình thường một chút, lại đương lúc cuối thu, nên đối với Cố Vọng mà nói, Hạ Thanh Hoàn không khác gì lon coca mát lạnh vào ngày hè chói chang, là bếp lò ấm áp dễ chịu những khi đông tới.
Như trời hạn gặp mưa rào, như mưa xuân lất phất.
Ánh mắt Hạ Thanh Hoàn sau khi nghe Cố Vọng gọi anh ơi thì trở nên sâu thẳm, anh nắm chặt cổ tay Cố Vọng, hỏi cậu: “Đau lắm à?”
“Vẫn ổn.” Cố Vọng lúng búng nói.
“Sau này không được đánh nhau với người khác nữa.” Hạ Thanh Hoàn cúi đầu, kiên nhẫn bôi thuốc cho Cố Vọng, ánh đèn chiếu từ trên đầu xuống, khiến gò má anh có vẻ hết sức dịu dàng.
Cố Vọng có phần không rõ đối phương chỉ là đang đau lòng cho mình, hay vẫn còn xen lẫn những thứ đáng sợ khác.
Mãi không nghe thấy câu trả lời, Hạ Thanh Hoàn nhìn về phía cậu.
Cố Vọng ma xui quỷ khiến “ừm” một tiếng.
Hạ Thanh Hoàn nhếch khóe miệng, càng thêm mê hoặc lòng người.
Hiện tại Cố Vọng vẫn còn mơ mơ màng màng, có lẽ là vì vừa đau vừa buồn ngủ, lại bị Hạ Thanh Hoàn dỗ đến không phân biệt được phương hướng, nên nói gì cũng đồng ý.
Buổi tự học sắp kết thúc, trong lớp cũng không quá yên lặng, tiếng Hạ Thanh Hoàn rất thấp, trông như thể đang thoải mái trò chuyện việc nhà với Cố Vọng, tự nhiên mà tùy ý.
Động tác thân mật nhất là vuốt tóc xoa đầu, người trong lớp có thấy cũng chỉ cho rằng Hạ Thanh Hoàn chưa cua được người nên đành phải tranh thủ sờ mó chiếm tí lời.
Hạ Thanh Hoàn nhẹ nhàng xoa nắn đầu ngón tay Cố Vọng: “Hôm nay tâm trạng anh rất không tốt, em khiến bản thân bị thương. Còn có,” Dừng một chút, nam sinh thản nhiên nói: “Anh không thích em quá gần gũi với người khác.”
Ngoài Cố Vọng ra, bất kì nhân vật nào trong mắt Hạ Thanh Hoàn cũng là người khác.
Cố Vọng ngoắc lấy ngón tay Hạ Thanh Hoàn, kéo xuống dưới: “Ai là người khác?”
Tống Chi Ngôn? Hay là Thẩm Chiếu?
Hạ Thanh Hoàn nhấc mắt, cảm xúc rất nhạt, nhưng ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng ôn hòa: “Ngoại trừ anh ra.”
Vẫn không thể, thật sự không thể.
Không bao giờ anh có thể hào phóng khoan dung như vậy.
Lực bóp của Hạ Thanh Hoàn dần tăng lên, đầu ngón tay cậu thiếu niên cắt sửa rất sạch sẽ, trắng nõn tinh tế, lúc bị Hạ Thanh Hoàn nắm lấy thì như những quả sơ-ri, cuối cùng chín đỏ đến mức vô cùng xinh đẹp.
Cố Vọng bất mãn muốn rút tay về, động tác này lập tức kích thích đến Hạ Thanh Hoàn. Hạ Thanh Hoàn chậm rãi giương mắt lên, con ngươi như mực nhìn thẳng vào mắt cậu.
Ánh mắt rất quen thuộc.
Cố Vọng lập tức bừng tỉnh.
Đợi đến lúc cậu muốn nhìn cho rõ thì người con trai bên cạnh đã thu hồi ánh mắt, cẩn thận chăm chú giúp cậu bôi thuốc, hoàn toàn không tìm được bất cứ dấu vết nào còn sót lại.
Cố Vọng tiếp tục nằm ra bàn gà gật, ngón tay mềm mềm đặt trên lòng bàn tay Hạ Thanh Hoàn.
“Không được để dính nước.” Hạ Thanh Hoàn nói.
Cố Vọng ồm ồm nói: “Em muốn tắm.”
Chắc là có thể bảo dì giúp việc dùng màng bọc thực phẩm quấn lại, như thế sẽ không bị dính nước.
Hạ Thanh Hoàn thích nắn ngón tay Cố Vọng, từ đầu ngón tay cho đến khớp xương, từng đốt từng chút một, nắn cho đến nơi giao nhau giữa ngón tay và mu bàn tay, rồi anh nắm lấy cả bàn tay, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve.
Động tác mập mờ khiến chân Cố Vọng như nhũn ra, giọng nói cũng không khỏi thêm phần run rẩy.
“Đến nhà anh đi, anh giúp em.”
Giọng Hạ Thanh Hoàn rất tự nhiên.
Cố Vọng hơi tròn mắt, sửng sốt một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Không đi.”
Hạ Thanh Hoàn liếc nhìn cậu: “Tại sao lại không đi?”
“Chúng ta có thể cùng nhau bàn luận xem những đề bài nào có thể xuất hiện trong cuộc thi.”
“Sáng hôm nay có hai rương sơ-ri tươi vừa được máy bay chuyển tới nhà anh.”
“Hạ Sơ Nhiên cũng có ở nhà.”
Hạ Thanh Hoàn thong thả liệt kê ra từng lợi ích của việc đến nhà anh. Ngón tay Cố Vọng nằm trong lòng bàn tay Hạ Thanh Hoàn, nhịp được nhịp mất gõ gõ, đợi đến khi Hạ Thanh Hoàn nói xong, Cố Vọng mới uể oải hỏi anh.
“Anh có biết bây giờ anh giống gì không?”
Hạ Thanh Hoàn nhìn về phía cậu: “Giống cái gì?”
Cố Vọng cười: “Giống tên lừa đảo đang cố gắng dụ dỗ nam sinh cấp ba ngây thơ hiền lành.”
“…”
Cố Vọng không biết lực sát thương của gương mặt mình khi nở nụ cười ngây thơ vô tội với người khác, càng không biết rằng nụ cười của cậu có thể kích thích lòng người đến mức nào.
Cố Vọng rũ mắt.
“Giống không?” Hạ Thanh Hoàn dễ dàng nắm lấy cổ tay Cố Vọng, giơ đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn lên mặt trong cổ tay cậu: “Anh thật sự muốn dụ dỗ em.”
“Vọng Vọng có cho không?”
Trên môi Hạ Thanh Hoàn có vệt nước, anh cắn Cố Vọng, liếm mấy cái, còn không chỉ muốn cắn cổ tay.
Ánh mắt người con trai rơi trên mắt Cố Vọng, trên môi, trên cổ.
Anh muốn khắc lên cả người cậu, từ đầu đến chân, khắc lên dấu ấn và hơi thở không thể xóa nhòa của mình.
–
Cố Đại Chí tự mình đi đón Cố Vọng, xe nhanh chóng lao đến cổng trường, mấy lần bảo vệ còn tưởng là cái ông trông đẹp trai phóng khoáng kia sẽ phi xe húc đổ luôn cả cổng.
Cố Vọng trông thấy xe của ba mình, vỏ xe sáng bóng, phản chiếu lại ánh đèn ngoài cổng trường đến nhức cả mắt. Người đàn ông đã ngoài ba mươi gần bốn mươi, hoàn toàn không có vẻ gì là sắp đến tuổi trung niên, mặc bộ âu phục không một vết nhăn, nếu như không mở miệng nói chuyện…
“Ranh con! Cút xuống đây ngay, ba mày tới đón mày này.” Cố Đại Chí gọi điện cho Cố Vọng, ông sợ Cố Vọng lại chạy đi xem “pháo hoa”.
Cả đêm thứ Bảy không về nhà, mặc dù Chủ Nhật có về, nhưng lúc Cố Vọng về, người trong nhà đều đã ngủ. Cố Đại Chí có ngu đến mấy cũng đoán được vài thứ.
Trước đó chỉ qua loa vài câu, Cố Vọng cũng không có động tĩnh gì lớn, nhưng bây giờ thì rõ hơn hẳn.
Cố Đại Chí đối mặt với hiểm nguy, mỗi ngày đúng giờ chuẩn từng phút tới trường đón Cố Vọng, công việc còn lại giao hết cho Đỗ Lệ Bình xử lý.
Mặc dù bà Cố cũng thích đứa bé tên Hạ Thanh Hoàn kia, nhưng vẫn cảm thấy dòng dõi nhà người ta cao quá, đứa bé kia lại sâu không lường được, bà sợ Cố Vọng sẽ thua thiệt.
Cố Vọng ngó ra cửa sổ nhìn về phía cổng trường, sau đó trở lại chỗ ngồi, xách cặp chuẩn bị về.
Hạ Thanh Hoàn gọi cậu lại, giọng điệu mềm hẳn xuống: “Thật sự không được à?”
“Em về trước đây.”
Cậu sợ cứ tiếp tục dông dài với Hạ Thanh Hoàn thì mình sẽ chống đối Cố Đại Chí mất.
Quá đòi mạng mà.
Lúc đầu Hạ Thanh Hoàn cũng không thật sự mong đợi Cố Vọng có thể đến nhà mình, hiện giờ bọn họ đều có nhà riêng của mình, Cố Vọng còn có nhiều người để lo toan, không thể ngày nào cũng dính một chỗ với anh.
Hạ Thanh Hoàn đóng sách lại, khẽ thở dài một hơi, dù sao cũng phải nghĩ chút biện pháp mới được.
Cố Vọng vừa lên xe, Cố Đại Chí ném cho cậu một túi đồ ăn vặt rồi mới đánh tay lái quay đầu.
“Dạo này đang bàn chuyện làm ăn với nhà họ Lý, lão kia mua đồ ăn cho con trai lão thì tiện thể cũng mua cho anh luôn, tôi mang thẳng từ công ty tới cho anh đấy.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Cố Vọng nhìn Cố Đại Chí, đúng là dáng vẻ vừa tan tầm.
Nghĩ đến chuyện dạo này mình khiến trong nhà gà bay chó chạy, lo lắng không yên, Cố Vọng rũ mắt, trong lòng có chút rầu rĩ.
Cố Đại Chí không thấy Cố Vọng nói chuyện, bèn liếc mấy cái, tưởng rằng Cố Vọng đang không vui vì bọn họ ngăn cản cậu yêu đương với thằng bé nhà họ Hạ kia, ông vốn định mắng mấy câu, giờ lại không nỡ. Một ông bố thô lỗ cứ thế mà bị nghẹn ra một đống lời răn dạy sâu sắc.
“Không phải là nhà mình không cho con yêu đương, ba và mẹ con vẫn luôn nuôi thả con mà, trước kia con không hiểu chuyện, ba mẹ cũng có mấy khi nói đâu. Bây giờ con ngoan ngoãn như vậy, ba và mẹ con càng không muốn nhọc lòng làm gì.”
“Con muốn yêu, con trai hay con gái ba mẹ đều ủng hộ, nhưng thằng bé nhà họ Hạ kia, ba và mẹ con đã nói chuyện rất lâu.”
Cố Vọng không nói gì, yên lặng nghe.
Cố Đại Chí hạ thấp giọng, rất cẩn thận nói: “Ba mẹ không quá ủng hộ chuyện này, Vọng Vọng, ba mẹ rất lo cho con.”
Ngay cả chuyện không đồng ý ông cũng nói rất khẽ, chỉ sợ Cố Vọng nghe rồi lại không vui.
Cố Vọng bóc một bịch khoai tây chiên, nhét mấy miếng vào miệng: “Con biết.”
Cậu thật sự không nghĩ đến là ngoài cái ham muốn chiếm hữu khiết người khác phải buồn phiền của Hạ Thanh Hoàn kia, lần này còn có sự ngăn cản của người nhà nữa. Cố Vọng đang suy nghĩ, nếu như lần này không phải là ở trong sách mà là trong hiện thực như lần trước, nếu người nhà họ Cố tiếp tục can ngăn như vậy, Hạ Thanh Hoàn sẽ làm ra chuyện gì.
Có điều, lần trước, Hạ Thanh Hoàn thậm chí còn không cho Cố Đại Chí cơ hội để ngăn cản đã mang người đi mất.
Cố Đại Chí thấy Cố Vọng không cáu kỉnh cũng không buồn bã, lập tức thả lỏng, giọng điệu trở lại với sự ung dung tùy ý trước đó: “Thật ra tôi thấy thằng nhóc đó cũng được, đẹp trai còn học giỏi, nhưng mà gia đình nó lại quá phức tạp. Hiện giờ có rất nhiều phương án kinh doanh, thủ đoạn mà Hạ Chi Nham đang sử dụng, có khi phải đến một nửa là thằng bé đó nghĩ ra.”
“Bụng dạ Hạ Chi Nham đã đủ nham hiểm thâm sâu rồi, mà con của gã còn lợi hại hơn thế. Hồi trước có một bữa tiệc rượu, có người hỏi gã tại sao lại dồn tất cả tài nguyên tốt nhất cho Hạ Thanh Hoàn, dù sao thì gã có nhiều con trai như vậy, phải cạnh tranh mới thúc đẩy sự tiến bộ chứ!”
Đến nay Cố Đại Chí vẫn còn cảm thấy nghẹn họng không thể tin được với câu trả lời của Hạ Chi Nham: “Gã ta nói là “vài thứ đồ chơi không ra gì sao có thể so sánh với A Hoàn nhà tôi”, anh nghe thấy chưa, anh nghe đi, những đứa bé kia dù sao cũng là con trai ruột của gã mà gã còn có thể nói những lời như vậy là đủ để tưởng tượng ra loại cha như thế sẽ dạy ra đứa con như thế nào rồi.”
Cố Đại Chí so với loại người như Hạ Chi Nham mà nói, có thể coi là người đàn ông tương đối đơn thuần chất phác, vợ con cha mẹ đều là máu mủ tình thâm, có thế nào cũng không thể chia cắt được, cho nên ông thật sự không hiểu nổi hành vi của Hạ Chi Nham.
Cố Vọng cúi đầu, khẽ nói: “Hạ Thanh Hoàn không giống ông ta.”
Thật sự không giống.
Trong mắt Hạ Thanh Hoàn chỉ có Cố Vọng, ngoài Cố Vọng ra, phần lớn những người khác ở trong mắt anh chỉ có thể được xem là “không phải người”.
Nhưng Cố Vọng vẫn theo bản năng nói đỡ cho Hạ Thanh Hoàn rằng hai người họ khác nhau. Hạ Thanh Hoàn sẽ không vô duyên vô cớ làm tổn thương người khác, dù có không từ thủ đoạn thì anh vẫn có mấu chốt và nguyên tắc của mình.
Chỉ cần không trêu chọc đến Hạ Thanh Hoàn thì anh sẽ như núi tuyết cao quý vời vợi, cách hành xử sẽ luôn là ôn hòa lạnh nhạt và mang theo sự xa cách.
Cố Đại Chí cũng không tranh cãi với Cố Vọng về đề tài này, ông chắc chắn là Cố Vọng đã bị thằng nhãi nhà họ Hạ kia tẩy não rồi.
“Mấy ngày nữa, thứ Bảy cuối tuần này có bữa tiệc rượu, để tôi dẫn anh đến chơi.” Cố Đại Chí chuyển chủ đề, thậm chí còn ngâm nga.
So với người đàn ông vài giây trước còn đầy mặt u sầu sâu sắc dạy bảo như thể hai người khác nhau vậy.
Cố Vọng: “Tháng sau con phải đi thi học sinh giỏi, không có…”
Cố Đại Chí xua tay, ngắt lời từ chối của Cố Vọng: “Không ảnh hưởng không ảnh hưởng đâu, tôi chỉ dẫn anh đi loanh quanh thôi, chào hỏi vài người. Đầu tuần trước cô Lý có gọi điện về báo anh thi được nhất khối, tôi chưa được khoe khoang với ai, tôi phải cho đám lão già chó má kia tức chết mới được, trước kia dám nói anh không có tiền đồ!”
“…”
Thi tháng xong từ đời nào rồi.
Cố Vọng không tin, nhất là khi thấy ánh mắt Cố Đại Chí cứ láo liên không ngừng.
“…”
“Lão Cố, nói thật đi.” Cố Vọng từ tốn nói.
Cố Đại Chí: “…” Sao thằng nhãi này tinh vậy?!
Ông hắng giọng một cái, thể hiện sự uy nghiêm của người cha già: “Con chú Lý của anh về nước rồi, đại học năm tư, chín chắn chững chạc, việc học cũng có rất nhiều thành tựu, người cũng đẹp trai, dẫn anh đến gặp người ta một cái.” Nói toẹt ra là muốn dịch chuyển sự chú ý của Cố Vọng.
Đừng có suốt ngày chạy quanh thằng nhãi nhà họ Hạ kia nữa.
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ chó: Dao đâu rồi?